Lá Măi Xanh Cây
[1]
Ngày 12 tháng 8 năm 2005.
H,
Tuần qua, trên đường đến phi trường San Francisco, qua điện thoại của người
thân, lấy tin từ Internet, Ba được tin lá cờ đỏ sao vàng của Cộng sản Việt Nam
được treo ở Trường Đại học Cộng đồng San Francisco (City College of San
Francisco [CCSF]), thay thế lá cờ Quốc gia Việt Nam nền vàng ba sọc đỏ được treo
từ khoảng 20 năm trước, nay đă bị ông Viện trưởng [Chancellor] quyết định cho gỡ
bỏ, cùng lúc với 149 lá cờ của các quốc gia khác, đang có sinh viên theo học tại
trường, theo như lời ông đă hứa, trong phiên hợp của Hội đồng Viện với các đại
diện Cộng đồng người Quốc gia Việt Nam tỵ nạn Cộng sản, đến từ nhiều thành phố
của Tiểu bang California, và Georgia tại Auditorium của trường, ở số 33 Gough
Street, San Francisco, California, vào lúc 3 giờ 30 chiều ngày Thứ Ba, 2-8-2005.

Tiến sĩ
Day, Chancellor, CCSF
Nhưng, đến ngày Thứ Ba nầy, 9-8-2005, từ Washington D.C. trở về nhà, cũng đọc
trên Internet, Ba được tin rơ ràng hơn là chỉ có cờ đỏ của Cộng sản Việt Nam là
bị gỡ bỏ, trong khi tất cả 63 lá cờ khác vẫn c̣n giữ nguyên [không phải có tất
cả 150 lá cờ như ông Viện trưởng đă nói, có lẽ v́ ông không có đến cafeteria của
trường để thấy rơ sự thật như thế nào, mà “ai đó” đă làm nên chuyện nầy, ông chỉ
nghe báo cáo khi chuyện đă tầy quầy, khiến ông mang họa].
Vấn đề tối quan trọng là lá cờ đỏ sao vàng của Cộng sản Việt Nam phải bị triệt
hạ đă bị triệt hạ xong, không để Tổng Lănh sự Trần Tuấn Anh[2] và toàn bộ Ṭa
Tổng Lănh sự Việt cộng ở San Francisco có thể thêm một lần nữa tận dụng bọn tay
sai như Tạ Minh Hoa, Tony Nguyễn, Vũ Đức Vượng, Chung Hoàng Chương... dùng
chuyện lá cờ để gây rối cộng đồng, để làm bước khởi đầu gây rối ở nhiều nơi
khác, trên toàn thể lănh thổ của Quốc gia Việt Nam hải ngoại.

Tạ Minh Hoa [trái] và Tony Nguyễn [phải] chống đối cờ vàng trong phiên họp ở Ủy
ban Định chế Thượng viện California [chúng hoàn toàn thất bại v́ ngày 3-6-2005
Thượng viện đă thông qua NGHỊ QUYẾT SCR17-CALIFORNIA vinh danh vờ vàng với 21
phiếu thuận, không phiếu chống].
Bước đầu thắng lợi của
người Quốc gia Việt Nam hải ngoại coi như đă xong. Chuyện treo lại lá cờ Quốc
gia Việt Nam nền vàng ba sọc đỏ sẽ được tính sau, mà theo một số người ưu tư đến
chuyện nầy cho biết rằng nó sẽ được thực hiện sau khi lực lượng sinh viên Việt
Nam đang theo học tại trường được xây dựng lại; nhứt là sau khi Quốc hội của
Tiểu bang California thông qua NGHỊ QUYẾT SCR17-CALIFORNIA, với số phiếu 5/5 ở
Ủy ban Định chế (Rules Committee) của Thượng Viện, và 21 phiếu thuận, không
phiếu chống ở Thượng Viện [có 20 vị vắng mặt không bỏ phiếu trên tổng số 40
Thượng nghị sĩ][3], trưa ngày Thứ Năm, 3-6-2005; đang chờ Hạ viện thông qua để
chuyển đến Thống đốc Arnold Schwarzenegger duyệt kư ban hành.
Từ đó, Ba nhớ lại chuyến đi dài đến Washington D.C, New Jersey, New York City,
Albany... [từ 4-8-2005 đến 9-8-2005], mà hương nhang phảng phất trên bàn thờ cố
Giáo sư Nguyễn Ngọc Huy, trên chánh điện Chùa Linh Sơn, ở 8 Church Street,
Stanhope, New Yersey, Hoa Kỳ, như c̣n thơm hương nhơn ái của người quá cố, lúc
nào cũng bàng bạc trong ḷng mọi người tham dự lễ giỗ lần thứ 15, được tổ chức
tại đây, với sự tụ về tham dự của nhiều môn đệ của Giáo sư, những con người ưu
tú tiếp nối con đường đấu tranh cho một nước Việt Nam dân bản, tự do, dân chủ
Hiến định và Pháp trị, do Giáo sư chủ trương, đang sanh sống và đấu tranh ở khắp
mọi nơi, từ Canada, Texas, Washington State, Washington D.C., California...

Gia đ́nh cô Thúy Tần [áo dài bông xanh đứng giữa hai con cùng mặc áo dài đỏ] và
các môn đệ của GS về từ nhiều nơi trên thế giới cùng về tham dự lễ giỗ.
Đặc biệt lễ giỗ lần thứ 15 năm nay có sự tham dự của Tiến sĩ Nguyễn Ngọc Thúy
Tần, ái nữ cố Giáo sư Nguyễn Ngọc Huy, và hai cô con gái [Mỹ Linh và Mai Anh],
trong trang phục áo dài truyền thống của dân tộc Việt, hai tay ôm di ảnh, dẫn
đầu đoàn rước di ảnh cố Giáo sư Nguyễn Ngọc Huy, từ văn pḥng của Thượng tọa
Thích Trí Đạt vào chánh điện Tự viện Linh Sơn, để tiến hành lễ giỗ, theo nghi
thức Phật giáo, mà cố Giáo sư, có Pháp danh Hoằng Hiến, cùng hiền nội và đứa con
út [Khánh Thụy] đều có di ảnh đặt tại đây.

Cô Thúy Tần mặc áo xanh ôm di ảnh,
hai con mặc áo đỏ đi phía sau
Nơi chánh điện, giữa không khí trang nghiêm, khói hương uốn lượn, sau khi nghe
Thượng tọa trụ tŕ Thích Trí Đạt hướng dẫn đọc kinh cầu siêu, trước bàn thờ, và
di ảnh của cố Giáo sư Nguyễn Ngọc Huy, hai cháu Mai Anh và Mỹ Linh đă bày tỏ
ḷng thương nhớ không nguôi của hai đứa cháu dành cho ông ngoại; và đặc biệt
Tiến sĩ Nguyễn Ngọc Thúy Tần, với tiếng Việt lưu loát, lời văn điêu luyện, chữ
dùng thích hợp cho từng chuyển biến t́nh cảm[4], đă làm ứa lệ người nghe, khi cô
bùi ngùi nhắc nhớ lại từng giai đoạn trong cuộc đời tràn đầy hạnh phúc, tuy có
rất nhiều khoảng thời gian cô phải xa vắng cha. Cô đă nhắc nhớ từng chi tiết yêu
thương của người cha trong gia đ́nh, mà cố Giáo sư không bao giờ quên lăng, trên
bước đường bôn ba tranh đấu cho một nước Việt Nam theo đúng chủ trương Dân Bản,
Tự Do, Độc Lập, Ḥa B́nh, Trung Lập...
Cô cho biết v́ nhu cầu nghiên cứu ở Đại học Harvard, và thuận tiện cho chuyện đi
lại nhiều nơi trên khắp thế giới, nên Giáo sư vẫn lưu ngụ tại Boston, trong một
căn pḥng đơn sơ, đi lại bằng xe bus...; nhưng mỗi khi có th́ giờ th́ lúc nào
Giáo sư cũng không quên ghé qua nhà cô, nhứt là khi cô có đứa con đầu ḷng [Mỹ
Linh], khiến t́nh thương con, thương cháu, thương cha, thương ông, lúc nào cũng
tha thiết, đậm đà...
Cô cũng cho biết thêm là Giáo sư đă có ư định là sau khi đất nước đă thoát cảnh
độc đảng độc tài, có được tự do dân chủ, th́ Giáo sư sẽ về ở với gia đ́nh cô, để
giúp cô dạy dỗ các cháu ngoại, và để có thời giờ viết sách và làm thơ, mà sở
trường cha cô đă bộc lộ từ thuở thiếu thời, qua tập Thơ Hồn Việt, cùng nhiều bài
thơ khác được kư dưới bút danh Đằng Phương, mà hầu hết học sinh ở toàn quốc Việt
Nam, từ Nam chí Bắc, cuối thập niên 1940, đều thuộc nằm ḷng bài thơ Anh Hùng Vô
Danh, và các chiến sĩ Việt Nam Quốc Dân Đảng hầu như không ai không biết bài thơ
Ngày Tang Yên Báy với hai câu bất tử:
Và tử thần kính cẩn đứng ghi tên
Những liệt sĩ vào bia người tuẫn quốc.
Ngoài ra, trong cuộc tiếp kiến tại tư gia, ngồi trong gian pḥng có đặt bàn thờ
cố Giáo sư, với đầy đủ các tác phẩm của Người; và trong bữa cơm khoản đăi mấy
người thân thiết, cô cũng cho biết thêm rằng chính cô đă rất sung sướng được
lănh phần đọc một số bài viết của Giáo sư bằng tiếng Anh để sửa chữa vài chữ sai
khi đánh máy bên cạnh vài câu không được đúng quy cách được dùng trong tiếng
Mỹ...
Điều nầy khiến Ba nhớ tới việc con đă giúp Ba sửa chữa các lỗi đánh máy khi phụ
trách việc tŕnh bày các tác phẩm của Ba, trước khi giao cho nhà in, đồng thời
cũng giúp Ba rất nhiều trong việc sửa chữa các bản văn bằng tiếng Anh của Ba
trước khi hoàn tất.

Cô Thúy Tần và hai con
Mỹ Linh & Mai Anh kính cẩn đứng trước chánh điện Chùa Linh Sơn
Quỳ gối giữa chánh điện thờ Phật ở Chùa Linh Sơn, nh́n về di ảnh cố Giáo sư,
nghe cô nhỏ nhẹ đọc từng lời văn như thỏ thẻ thưa chuyện cùng người cha khuất
mặt, nhưng lúc nào cũng hiện diện trong ḷng cô, Ba nghe như có lúc nào đó Ba đă
âm thầm thưa chuyện cùng ông bà Nội ở Pháp Duyên Tịnh xá, ở nghĩa trang Oak
Hill, San Jose, California, những khi có dịp ghé qua thành phố nầy.
Sau đó, nghe cô tâm sự, lúc dùng bữa cơm chay nơi pḥng ăn của chùa, khi ở sân
chùa, dưới tàn cây che bóng mát, cũng như giữa bữa cơm cô khoản đăi... Ba nghe
như sống lại khoảng thời gian Ba được hân hạnh gần gũi Giáo sư, như nh́n thấy
lại chiếc áo khoác, đă rách phần vải lót bên trong, mà Giáo sư đi đâu cũng mang
theo, khi cần lúc nào cũng mặc, không chịu thay áo mới cho tươm tất, khi dự ḥa
đàm Paris, cũng như những lúc hội kiến các chánh khách trên thế giới, v́ nó là
kỷ niệm của hiền nội tận tụy lo cho Giáo sư lúc sanh tiền.
Nó cũng làm Ba bùi ngùi nhớ lại những lúc Giáo sư mở bóp móc ra khoe h́nh ảnh
đứa cháu ngoại [Mỹ Linh] vừa được mấy tháng tuổi, mà Giáo sư lúc nào cũng mang
theo bên ḿnh...
Giáo sư hầu như không bao giờ quên gia đ́nh, những lúc gian nan, những khi đương
đầu với mọi thế lực độc tài, từ thực dân Pháp, đến độc tài Ngô Đ́nh Diệm và Ngô
Đ́nh Nhu truy bức một số đảng phái quốc gia từng chống thực dân Pháp đ̣i hỏi tự
do cho dân tộc, đ̣i hỏi một nền dân chủ Hiến định và thực sự Pháp trị; đến độc
tài quân phiệt, trong cơn xáo trộn, sau ngày Tướng Nguyễn Khánh làm cuộc Chỉnh
lư ngày 30-1-1964 để đoạt quyền lănh đạo quốc gia từ tay các tướng lănh khác,
khiến Giáo sư phải thêm một lần nữa lưu vong.
Điều cũng nên nhớ thêm là Giáo sư Nguyễn Ngọc Huy và cố Giáo sư Nguyễn Văn Bông,
trong thời Đệ nhị Cộng ḥa, lúc nào cũng song hành ủng hộ chánh phủ, song song
với việc chống độc tài, thỉnh thoảng vi phạm căn bản Pháp trị, trong khuôn khổ
đối lập Hiến định và Luật pháp Quốc gia, v́ nó là căn bản của tự do dân chủ, nên
lắm lúc bị vài kẻ không ưa lên tiếng công kích là “đối lập lom khom”.
Cho đến sau ngày Quốc nạn 30-4-1975, đi khắp nơi, trên khắp cùng thế giới tự do,
từ Mỹ sang Âu châu, Pháp, Đức, Bỉ, Ḥa Lan, Thụy Sĩ, Đan Mạch... Canada, Úc Đại
Lợi... những khi có dịp là Giáo sư nhắc tới gia đ́nh, nhắc tới hiền nội đă qua
đời, nhắc tới đứa con vắn số Nguyễn Ngọc Khánh Thụy, nhắc tới hai con Nguyễn
Ngọc Quốc Thụy, Nguyễn Ngọc Thúy Tần cùng đứa cháu ngoại Mỹ Linh với ḷng thương
nhớ, tưởng như đă nguội lạnh v́ xa cách thường xuyên, nhưng lại vô cùng đầm ấm
thiết tha của người cha không bao giờ quên vợ, quên con, quên cháu.
Nhớ lại lễ giỗ hôm đó, được biết rơ hơn về sự thành công của Nguyễn Ngọc Quốc
Thụy và Nguyễn Ngọc Thúy Tần trên đường học vấn, trên đường lập nghiệp nơi xứ
người, trên đường đời đua tranh với người bản xứ cùng các sắc dân khác, làm rạng
danh ḍng họ Nguyễn Ngọc; rồi nghe lời cô Thúy Tần nhắc lại những kỹ niệm của cô
với người cha lỗi lạc hầu như trên mọi phương diện, từ đức hạnh đến tài năng;
lỗi lạc trên mọi hoạt động, nhứt là trên b́nh diện văn hóa và chánh trị, lúc nào
cũng khiêm cung và tận tụy, kiên cường trực diện mọi thủ đoạn và mưu mô của kẻ
thù; khiến Ba nhớ tới sự hăng hái đấu tranh của các cựu sinh viên được may mắn
gần cận Giáo sư, nay đă thành danh, đang tiếp bước Giáo sư Huy trên đường đấu
tranh cho một nước Việt Nam tự do dân chủ Hiến định và Pháp trị, trong giai đoạn
hiện tại; và phát triển đất nước theo khuôn mẫu của Hoa Kỳ và các quốc gia Tây
Âu..., mà không quên bản sắc dân tộc Việt, trong tương lai; khi việc thống nhứt
dân tộc và xây dựng dân chủ ở quốc nội hoàn tất.
Tất cả có mặt hôm đó gồm các anh Hàm, Tuấn, Nam, Sang, các chị Thạch [hiền thê
của Hàm], hiền nội của anh Đầy, hiền thê của anh Nam... bên cạnh vài vị cao niên
hơn như các anh Thư, Dũng, Ninh, Phước, Nhẫn, Hi, Khởi, Phú, Khanh, Đầy... đều
rất hân hoan được tiếp bước Giáo sư.
Họ cũng làm Ba nhớ tới con, trong cuộc sống hiện tại, và trong bước đi về hướng
b́nh minh dân tộc, trên đại lộ quang phục quê hương, sau cuộc trốn chạy về phía
trước của gia đ́nh ḿnh, hơn 20 năm trước, với trọn vẹn t́nh thương và hy vọng.
Nếu so sánh cuộc đời của cố Giáo sư Nguyễn Ngọc Huy là thứ cây quư của Tổ quốc
Việt Nam, th́ anh Nguyễn Ngọc Quốc Thụy, cô Nguyễn Ngọc Thúy Tần, hai cháu Mỹ
Linh, Mai Anh, và những người đang tiếp nối bước Giáo sư, đặc biệt là thành phần
trẻ trưởng thành và thành danh ở hải ngoại, đă, đang và sẽ như những chiếc lá
măi măi xanh trên từng nhánh cây quư đó, cho dầu cánh hoa có ră tàn, hết mùa nầy
sang mùa khác, như h́nh ảnh cố thi hào Nguyễn Du đă diễn tả vô cùng xuất sắc
trong tác phẩm tư tưởng để đời vô cùng quư giá Đoạn Trường Tân Thanh:
Hoa dù rả cánh lá c̣n xanh cây
Hẹn con thư sau.
Giáo Già
--------------------------------------------------------------------------------
[1] Mượn ư từ câu: Hoa dù ră cánh lá c̣n xanh cây của Nguyễn Du trong Đoạn
Trường Tân Thanh.
[2] Đứa con trai của Chủ tịch Nhà nước Việt cộng Trần Đức Lương, được từng bước
chuẩn bị cho tiếp nối con đường độc đảng độc tài cai trị Việt Nam.
[3] Tin được thông báo qua điện thoại của ông Nguyễn Quư Nhượng, Chủ tịch Hội
Cựu Tù Nhân Chánh Trị vùng Sacramento, California, Hoa Kỳ, ngay sau khi có kết
quả cuộc biểu quyết.
[4] Ba sẽ cho đăng nguyên văn bài diễn văn của cô Thúy Tần trên số báo tới.