ĐT. 714-541-9859, 714-423-0577                      THONG THIEN HOC

Google

Trang Chính

English

Việt Nam


Hoa Kỳ

Sinh Hoạt Cộng Đồng


Thế Giới
Diễn Đàn

Văn Học

B́nh Luận

Kinh Tế
Câu Chuyện ThờiSự

Chuyện Lạ 4Phương

Khoa Học

Sức Khỏe

Ẩm Thực

Nhân Vật

Người / Ngợm

Vui Cười


Biếm Thi

Linh Tinh

Rao Vặt

Nhạc Hoàng Vân

VNCH Foundation

Ca Dao Việt Nam

Thơ Hà Huyền Chi

Hà Phương Hoài

Mạng Lưới Nhân Quyền Việt Nam

OVERSEAS
FREE VIETNAMESE
COMMUNITIES

RADIO
SAIGON-HOUSTON

 

Cộng Sản Bắc Hàn sẽ đi về đâu ?

***
 

Phan Dức Minh I.- Vài nét tổng quát:

Bán đảo Triều Tiên ở vào vị trí thuộc Đông Nam Á Châu, với chiều dài khoảng 450 miles, nằm giưă Biển

Nhật Bản (Sea of Japan) và Hoàng Hải (Biển vàng - Yellow Sea). Vùng biên giới quan trọng cuả Triều Tiên về phiá Bắc tiếp giáp với phần đất Măn Châu (Manchuria region) cuả Cộng Hoà Nhân Dân Trung Quốc (People’s Republic of China), ta thường gọi là Trung Cộng (Communist China). Những ḥn đảo cuả Nhật Bản cách khoảng gần nhất đối với Triều Tiên chỉ độ 50 miles đường thẳng chim bay.

Sau khi Thế chiến thứ 2 chấm dứt, quốc gia Triều Tiên, lấy vĩ tuyến 38 làm ranh giới, được các quốc gia Đồng Minh thắng trận, chia thành 2: Bắc Triều Tiên với danh xưng là Cộng Hoà Dân Chủ Nhân Dân Triều Tiên (People’s Democratic Republic of Korea) ta thường kêu là Bắc Hàn, được phe Cộng Sản, do Liên Sô lănh đạo, dựng lên một chính quyền cộng sản, nằm trong khối cộng sản quốc tế. C̣n Nam Triều Tiên, ta quen gọi là Nam Hàn, có danh xưng là Cộng Hoà Triều Tiên (Republic of Korea), do phe đồng Minh Tây Phương, đúng ra là Hoa Ky,ø giúp đỡ mọi mặt và dựng nên một chính quyền thân Tây Phương, tương đối có Tự Do, Dân Chủ, đời sống kinh tế phát triển hơn miền Bắc. Lănh thổ đất đai cuả Nam Hàn ít hơn một chút so với Bắc Hàn. Nếu cộng chung lănh thổ cuả 2 miền Nam-Bắc, gồm luôn cả Khu vực phi quân sự (Demilitarized zone) là vùng an toàn, nằm xen vào giữa Bắc với Nam, th́ tất cả lănh thổ cuả Triều Tiên tương đương với lănh thổ cuả Tiểu Bang Utah tại Hoa Kỳ.

Về dân số, Nam Hàn đông hơn gấp đôi. Vào năm 1980, Nam Hàn có khoảng 32 triệu người, trong khi Bắc Hàn chỉ có 16 triệu. Dân số Thủ Đô Bắc Hàn Pyongyang chỉ có 900 ngàn dân. C̣n về phần Nam Hàn, đời sống mọi mặt tương đối phát triển mau chóng, tốt đẹp hơn cho nên nhiều thành phố lớn đă được tạo thành với dân số ước độ:

* Thủ đô Seoul: 6 triệu. * Inchon: 800 ngàn .

* Pusan: 2 triệu * Kwangju: 520 ngàn . * Taegu: 1.2 triệu .

II.- Đôi điều về Lịch Sử:

Năm 1592 và 1597, Nhật bản tung quân đánh chiếm Triều Tiên, dọn đường để chinh phục luôn quốc gia khổng lồ: Trung Hoa (ta kêu bé nhưng bé hạt tiêu là thế, nhỏ con mà ghê gớm, đáng nể thật). Hai cuộc xâm lăng này đều bị liên quân Triều Tiên và Trung Hoa đẩy lui, nhưng đă để lại một nước Triều Tiên tan hoang, tê liệt. Vào đầu thế kỷ 17, Triều Tiên áp dụng chính sách “ Bế quan toả cảng - The closed-door Policy), không giao dịch với bất cứ quốc gia nào khác, ngoại trừ Trung Hoa, được coi là nơi nương tựa cuả Triều Tiên lúc đó. V́ vậy Triều Tiên vào thời kỳ này, mọi công việc nội bộ hầu như đều do Trung Hoa điều khiển và kiểm soát.

Năm 1876, Nhật Bản dùng sức mạnh, bắt Triều Tiên phải mở rộng các Hải Cảng để cho tầu buôn cuả Nhật lui tới buôn bán. Vốn ngán anh Nhật Bản từ lâu nên Triều Tiên bèn vội vàng t́m cách kư kết các Hiệp Ước thương măi với Hoa Kỳ và nhiều quốc gia khác. V́ quyền lợi cuả ḿnh tại Triều Tiên, anh Nhật Bản nhỏ con lại dùng sức mạnh bắt anh Trung Hoa khổng lồ phải công nhận nền Độc lập cuả Triều Tiên vào năm 1895 (…China was forced by Japan to acknowledge Korea’s independence in 1896…). Sau khi đánh bật sự xâm lăng kinh tế cuả Đế Quốc Nga vào Triều Tiên, Nhật bản đặt nền Bảo Hộ đối với Triều Tiên rồi sau, vào năm 1910, sát nhập luôn Triều Tiên, coi Triều Tiên như một vùng lănh thổ cuả quốc gia Nhật Bản. Tinh thần giành Độc Lập cuả dân tộc Triều Tiên đă bị Nhật Bản đàn áp thẳng tay. Sau Thế Chiến II, Nhật Bản bị đánh bại, đầu hàng vô điều kiện trước lực lượng Đồng Minh chống Phát Xít. Quân Đội Liên Sô tiến vào chiếm cứ lănh thổ miền Bắc Triều Tiên, trong khi quân đội Mỹ tiến chiếm miền Nam. Vĩ tuyến 38 được chọn làm đường phân chia ranh giới 2 miền Nam - Bắc (The 38th parallel of latitude was the dividing line). Lực lựợng Đồng Minh chiếm đóng 2 miền không thể thoả thuận với nhau trong việc thiết lập một chính quyền chung cho toàn thể quốc gia Triều Tiên. Khi Liên Hiệp Quốc đứng ra giàn xếp, giám sát cho một cuộc Tổng Tuyển Cử chung cho cả 2 miền Nam-Bắc th́ Liên Sô (thiên hạ hay gọi là Nga Sô v́ Nga lớn mạnh hơn nên lănh đạo Liên Bang Sô Viết) từ chối, không chấp nhận tuyển cử tại vùng chiếm đóng cuả ḿnh (When the United Nations tried to arrange for supervised elections in 1948, Russia refused to permit elections in its zone). Miền Nam, với sự giúp đỡ cuả Liên Hiệp Quốc, đă thực hiện bầu cử, đi theo chiều hướng tiến đến nền Dân Chủ theo ảnh hưởng Tây Phương. C̣n ở miền Bắc, Kim II Sung (ta kêu là Kim Nhật Thành) lănh tụ Đảng cộng sản tại đây thiết lập nên một chính quyền cộng sản, rập theo kiểu mẫu cuả Liên Sô, mệnh danh là chính quyền “ Vô sản chuyên chính - Proletarian Dictatorship “

III.- Cuộc chiến tranh Triều Tiên 1950 - 1953:

Năm 1950, thưà cơ Sư Phụ Mao Trạch Đông, lănh tụ cộng sản Trung Quốc, kéo quân giải phóng xuất phát từ căn cứ Diên An, miền Bắc, đánh thắng trên toàn thể lục địa Trung Hoa vào năm 1949, quân cộng sản Bắc Hàn hung hăn, đông đảo và hiếu chiến, được yểm trợ và khích động bởi tinh thần “ Bách chiến bách thắng “ cuả phong trào “ Cách mạng vô sản thế giới - International Proletarian Revolution " bất ngờ kéo tràn qua vĩ tuyến 38, tấn công tiêu diệt chớp nhoáng quân lực và chính quyền Nam Hàn. V́ đă chuẩn bị sẵn sàng, được khối cộng sản quốc tế yểm trợ hết ḿnh, quân Bắc Hàn đánh thắng như vũ băo, tiến mau như quân giải phóng cuả Mao Trạch Đông đă đánh thắng trên lục địa Trung Quốc năm trước. Liên Hiệp Quốc yêu cầu Bắc Hàn rút quân để bàn thảo về một giải pháp chính trị, ôn hoà.

Đang đà chiến thắng, tiến quân ào ạt như vào chỗ không người, cộng sản Bắc Hàn, có Liên Sô và Trung Quốc đứng sau lưng, sức mấy mà chịu dừng quân, chớ chưa nói đến chuyện rút quân về vị trí cũ. Bắc Hàn nhất định ồ ạt tiến quân, gần sát mức xoá sổ luôn chính quyền Nam Hàn. Trước t́nh thế vô cùng nguy hiểm cho lục địa Aù Châu, an ninh toàn thế giới, Tổng Thống Hoa Kỳ, Harry S. Truman, đáp lời kêu gọi cuả Liên Hiệp Quốc, trao toàn quyền cho Danh Tướng MacArthur, Tư Lệnh quân đội Hoa Kỳ vùng Thái B́nh Dương, đóng bản doanh tại Nhật Bản, bằng mọi phương cách, phản công, bắt quân Bắc Hàn phải trở lại phiá bắc vĩ tuyến 38. Tướng 4 sao MacArthur, điều động quân đội Mỹ đang có mặt trong vùng Thái B́nh Dương, cả Hải-Lục-Không Quân, phản công một cách diệu kỳ:

* Một mặt Tướng 4 sao này cho Thiết giáp, Bộ Binh Mỹ, kết hợp với một số lực lựợng lục quân cuả vài quốc gia, thành viên Liên Hiệp Quốc, phản công, đánh gục sức tiến quân của thiết giáp và Bộ Binhû Bắc Hàn đang tiến như vũ băo xuống các mặt trận phiá Nam, gần hết lănh thổ Nam Hàn.

* Mặt khác, Tướng MacArthur mở một mặt trận bất ngờ bằng cách đổ quân lên cưả biển Inchon nằm về phiá Tây, gần Thủ Đô Seoul cuả Nam Hàn, đă bị địch chiếm đóng, sau khi cho không quân, pháo binh, trọng pháo cuả Hải Quân san bằng mọi địa h́nh, địa vật tại đây, đồng thời không cho bất cứ một đạo quân nào cuả Bắc Hàn có thể di chuyển tới vùng đổ quân vô cùng khó khăn và nguy hiểm. Lúc đó không một Tướng Lănh nào cuả phiá địch dám ngờ rằng MacArthur có thể nghĩ đến chuyện đổ quân lên bằng cưả biển này, mà đổ quân với một lực lượng quá lớn, quá đông đảo, cấp Quân Đoàn (Army Corps) trên một địa thế khó chấp nhận được: quân đổ bộ từ các chiến hạm, xuống xuồng, ca-nô, lội bộ vào được đến bờ, lại phải dùng đến cả thang mới vượt được các vách đá thẳng đứng, leo lên đất liền, chớ đâu có chạy ào vô được. Các chiến cụ nặng phải thả xuống từ các vận tải cơ hay phải di chuyển lên từ chiến trường miền Nam. Vậy mà MacArthur đă thành công.

Ông cắt đứt đường tiếp tế cuả quân Bắc Hàn từ hậu phương phiá Bắc vĩ tuyến 38, nhốt kín quân Bắc Hàn, nhiều Sư Đoàn (Divisions) tinh nhuệ nhất, vào giưă hàng loạt gọng ḱm cuả Thiết giáp, Bộ Binh và Thuỷ Quân Lục Chiến Mỹ, từ Bắc đánh xuống và quân Mỹ cùng quân Liên Hiệp Quốc, quân Nam Hàn từ phiá Nam, phản công đánh ngược trở lên. Quân Bắc Hàn bị chặn mất nguồn tiếp tế ở hậu phương phiá Bắc, mất chỗ dựa lưng vào Trung Quốc vĩ đại, bị đánh từ nhiều mặt cho nên nhiều Sư Đoàn tinh nhuệ và thiện chiến, hung hăn nhất cũng đành thúc thủ chịu chết dưới sự nghiền nát cuả không quân và pháo binh, chịu chết trước sức phản công tiêu diệt cuả Thiết giáp, bôï binh và Thuỷ quân lục chiến Mỹ, cùng một số dơn vị quân đồng minh.

Thưà thắng, Tướng Mac Arthur cho Thiết giáp, bộ binh và Thuỷ quân lục chiến, có không quân và pháo binh yểm trợ, dàn hàng ngang, đánh đuổi quân Bắc Hàn chạy ngược trở lui, qua vĩ tuyến 38, chạy tuốt lên phiá cực Bắc . MacArthur dă chiếm lănh, kiểm soát hơn 2/3 lănh thổ Bắc Hàn. Không dừng ở đó, MacArthur đánh cho quân Bắc Hàn phải bỏ luôn những mặt trận cuối cùng, chạy tràn sang lănh thổ Măn Châu (Manchuria) cuả Trung Quốc . Thấy nguy cơ Bắc Hàn có thể bị MacArthur xoá sổ trên bản đồ cho nên Mao Trạch Đông, lănh tụ Trung Quốc nổi điên, ra lệnh cho Thống Chế Bành Đức Hoài chỉ huy gần 1 triệu quân, gọi là Chí Nguyện Quân Trung Quốc (Chinese volunteer troops), cùng các Sư Đoàn thiết giáp, tràn qua biên giới, dùng “ Chiến thuật biển người “ lấy số đông gấp bội với hoả lực chiến tranh cũng khủng khiếp lắm, tràn ngập các đường tiến quân cuả MacArthur. Lúc đầu quân Mỹ bị tràn ngập bất ngờ nên phải dội lui, nhưng sau khi tăng cường quân số và phương tiện chiến tranh, với Ưu thế hoả lực (Superiority of Firepower), cả trên không lẫn dưới đất, MacArthur ra lệnh phản công. Những cuộc chạm trán cuả thiết giáp, cấp Sư Đoàn, cuả hai bên thâït là long trời lở đất. Thiết giáp và Thuỷ quân lục chiến Mỹ cùng đồng minh mạnh hơn, thiện chiến hơn, vũ khí tối tân hơn cho nên sau những trận đánh kinh hồn, đă chặn đứng Chi Nguyện Quân Trung Quốc đông như kiến cỏ. MacArthur lại tiếp tục tiến quân, định xoá sổ luôn Bắc Hàn, bất chấp hàng triệu quân Trung Quốc cuồng tín, thí mạng lăn xả vào cuộc chiến. Chí nguyện quân Trung Quốc tuy đông, tuy cuồng tín, nhưng không chịu nổi hoả lực kinh khủng cuả không quân, bom các loại rải kín mặt đất, pháo binh cuả Hải và Lục Quân tập trung quét sạch không c̣n chi sống nổi, thiết giáp dầy đặc dẫn đầu cho các Sư Đoàn Thuỷ Quân Lục Chiến Mỹ tiến lên. Kết cục Chí nguyện Quân Trung Quốc chịu hết nổi, phải bỏ chạy qua biên giới, trở về Măn Châu. MacArthur cho quân tiến chiếm hết lănh thổ Bắc Hàn và vượt sông Yalu và Tumen truy kích địch quân sang luôn lănh thổ Trung Quốc để cho… chúng nó biết thế nào là… lễ độ. Tổûng Thống Mỹ Harry S. Truman hoảng hồn, sợ chiến tranh thế giới nổ ra từ chỗ này trong khi Đại Hung Thần Joseph Stalin ở Điện Cẩm Linh và Trung Hung Thần Mao Tse Tung ở Bắc Kinh đang nổi khùng lên. Thế là Tổng Thống Truman vội vă triệu hồi Tướng MacArthur về Hoa Thịnh Đốn về tội… coi như tuyên chiến với Trung Quốc mà không cần lệnh cuả Tổng Thống kiêm Tổng Tư Lệnh Hải-Lục-Không Quân Hoa Kỳ hay Quốc Hội chi cả.

MacArthur trở về để bị thi hành kỷ luật, nhưng đă được dân chúng Hoa Kỳ chào đón như một vị anh hùng, một Danh Tướng lẫy lừng cuả thời đại.

Cuộc bàn thảo cho sự đ́nh chiến toàn bộ được bắt đầu ngày 10 -7 - 1952 tại Kaesong, và kéo dài 2 năm 17 ngày. Có những bất đồng quan điểm về việc rút quân, vị trí đôi bên và vấn đề tù binh… Những cuộc bàn luận hoàn toàn tan vỡ vào tháng 10 năm 1952. Năm 1953, khi phiá Hoa Kỳ,Tướng Eisenhower lên làm Tổng Thống và phiá Liên Sô, nhà độc tài khét tiếng Joseph Stalin về chầu Ông Tổ Karl Marx th́ cuộc đ́nh chiến gồm đủ các vấn đề: rút quân, đóng vị trí, trao trả tù binh, vấn đề kiểm soát, và khu vực phi quân sự mới được coi là xong…

Đ́nh chiến đâu đó xong rồi, nhưng Cộng Sản Quốc Tế cũng như Bắc Hàn không bao giờ từ bỏ “ Học Thuyết Cách Mạng Vô Sản toàn cầu - Doctrine of the Global Proletarian Revolution “ cuả Marx và Lenin là: Cách mạng vô sản thế giới phải được hoàn thành triệt để bằng bạo lực - The Global Proletarian Revolution must be entirely achieved with violence “. Thế cho nên sau cuộc chiến Nam- Bắc: 1950 -1953, bán đảo Triều Tiên luôn luôn bị đe dọa truớc mối hiểm họa cuả một cuộc chiến tranh để Thống Nhất Đất Nước phát xuất từ phiá Bắc Hàn, được thúc đẩy do ư chí cuồng tín, đầy tham vọng cuả cộng sản Bắc Hàn, với sự yểm trợ Cộng Sản Quốc Tế. Sau khi Liên Sô và khối Cộng Sản Đông Aâu xụp đổá th́ lại bị thúc đẩy bởi Ông Thầy Cộng Sản Trung Quốc khổng lồ bên kia biên giới phiá Bắc. Bởi thế cho nên suốt trong thập niên 1990, mới liên tục xẩy ra những vụ tranh chấp trên bán đảo Triều Tiên, một địa điểm được coi như ḷ thuốc súng, như quả bom nổ chậm, mà là thứ bom nguyên tử hẳn hoi, có thể nổ bùng lên bất cứ lúc nào. Những vụ tranh chấp đó mang tính cách “ Thăm ḍ lực lượng đối phương - Trying to know the adverse party’s forces “ để nếu thời cơ thuận lợi kéo đến, biết đâu lại chẳng có một cuộc chiến tranh Triều Tiên thứ 2 nổ ra dưới một h́nh thức, phạm vi và cường độ khác hẳn so với cuộc chiến Triều Tiên đă xẩy ra vào những năm đầu cuả thập niên 1950, nhất là trong trường hợp thời cơ đă thích hợp, thuận lợi để Trung Quốc tính cho xong cái mục tiêu càng để lâu càng khó khăn, rắc rối: Đài Loan, để thống nhất đất nước vốn xưa nay vẫn được Trung Quốc tuyên bố là Đài Loan chỉ là vùng lănh thổ của ḿnh, là vấn đề nội bộ, trước sau cũng phải thống nhất dù cho có phải dùng đến sức mạnh vũ lực. Điều này không c̣n khó khăn như thời gian cách đây 2, 3 thập niên (decades) về trước. Thế rồi, sau vụ lực lượng khủng bố quốc tế dùng 2 chiếc máy bay chở hành khách, thay cho hỏa tiễn hạng nặng tấn công thẳng vào đất Mỹ ngày 9 – 11 – 2001, phá hủy toàn bộ Trung Tâm thương mại thế giới (World Trade Center) ở New York làm cho khoảng 3 ngàn người (thuộc 80 quốc gia)bị chết và cẳ chục ngàn người bị thương nặng nhẹ, gây nên sự kinh hoàng khủng khiếp cho toàn thể nước Mỹ và rung động thế giới loài người. Trong lúc đó, Ngũ Giác Đài (Pentagon) tại Thủ Đô Hoa Thịnh Đốn, Trung Tâm chỉ huy Hải, Lục, Không quân Mỹ quốc bị 1 chiếc máy bay khác cũng chở hành khách đâm thẳng vào phá hủy một phần và gây thiệt hại sinh mạng, vật chất cũng như tinh thần, tâm lư rất quan trọng. Một chiếc máy bay thứ tư được coi là nhắm đánh vào mục tiêu Ṭa Bạch Ốc, Trung Tâm lănh đạo toàn diện của Siêu cường quốc Hoa kỳ, nhưng bọn không tặc khủng bố trên máy bay gặp sự liều chết chống cự của hành khách cho nên máy bay đă lao xuống đất nổ tung, không đạt mục đích đă định trước. Tổng Thống George W. Bush, kiêm Tổng Tư Lệnh quân lực Hoa Kỳ sau đó lên tiếng trước toàn thể quốc dân đồng bào và nhân dân thế giới, yêu cầu Quốc Hội, động viên tinh thần yêu nước của quân dân Hoa Kỳ rồi hạ lệnh đánh thẳng vào sào huyệt quân khủng bố tại Afghanistan, tiêu diệt nhiều căn cứ và Trung Tâm huấn luyện, đánh tan lực lượng khủng bố quốc tế Al-Qaeda của Thủ Lănh Osma Bin Laden, tiêu diệt quân đội Taliban, đồng thời lật đổ chính quyền tàn bạo của Lảnh Lảnh tụ Mohammed Omar, dần dần lập nên một chính quyền mới theo h́nh thức dân chủ như hiện nay. Có điều là, vị Tổng Tư Lệnh quân lực Hoa Kỳ, Tổng Thống George W. Bush không phải là người b́nh tĩnh, khôn ngoan, thiếu kinh nghiệm về chiến tranh, không có cố vấn tài giỏi về chuyện này (vả lại có vài nhân vật muốn cố vấn, góp ư với ông th́ ông cũng chẳng chịu nghe), Ông số 2 cũng mù tịt về chiến tranh, chỉ giỏi về truyện kinh doanh, tiền bạc, Ông Bộ trưởng Quốc Pḥng th́... 5 lần xin hoăn dịch thời chiến Việt Nam, lại càng mù tịt, hỏi Ông về chuyện Việt Nam th́ Ông không hề biết, dù chỉ là ... a little bit, cho nên sau chiến thắng chớp nhoáng tại Afghanistan – điều này không phải là chuyện khó khăn khi so sánh lực lượng chiến tranh của hai bên - Ông số 1, số 2, Bộ trưởng Quốc Pḥng đă vấp phạm nhiều khuyết điểm sai lầm:

1/- Không biết rằng: 1 siêu cường quốc hàng đầu thế giới đánh thắng 1 quốc gia nhỏ yếu th́ dễ, quá dễ, nhưng sau đó kiểm soát, b́nh định, giữ vũng được an ninh, nhất là các vùng nông thôn, núi rứng, xa thành phố để xây dựng một chính quyền, chế độ chính trị tốt đẹp hơn, đem lại cho dân chúng của quốc gia này một đời sống an b́nh, ấm no, hạnh phúc hơn trước kia mới là điều khó.

2/- Ông Bush vội vă công bố cho cả loài người được rơ: Ai đứng vào hàng ngũ của ta là bạn, là đồng minh cũa ta, ai không đứng vào hàng ngũ của ta là kẻ thù của ta, không có thái độ lưng chừng, đứng giữa. Điều này cho thấy: Ông quá say mê với chiến thắng Afghanistan cho nên nói năng “ coi trời bằng vung - Coi thiên hạ bằng nửa con mắt - Nói quá th́ vạ vào thân “ làm mất cảm t́nh của bao nhiêu quốc gia trên thề giới có thể không ngay hôm nay th́ ngày mai, ngày mốt sẽ là bạn đồng minh của ḿnh trong nhiều công việc thế giới đại sự khác.

3/- Cũng vi say men chiến thắng Afghanistan mà Ông hấp tấp vội vă, quên “ Uốn lưỡi 3 lần thôi, khỏi cần tới 7 lần trước khi nói “đểø công bố huỵch toẹt ra cái “ Trục ác quỷ – Axis of evil “ gồm: Iraq. Iran và Cộng sản Bắc Hàn. Ông quên hay không biết rằng “ Quân cơ bất khả lậu “, việc quân binh mà báo cho địch biết trước dể chuẩn bị đề pḥng cả vài năm trước th́ kết quả sẽ ra sao ? – Một Hạ sĩ quan hay một binh sĩ thấp nhất trong quân đội cũng có thể trả lời được rằng: “ Hỏng bét ! “.

Thế là Ông ào ào tiến hành kế hoạch tấn công, đánh chiếm Iraq theo “ Chính sách tấn công phủ đầu – Policy of pre- emptive attack “ bất cần sự ủng hộ tuyệt đối của dân chúng trong nước, bất chấp sự Ô Kê hay không của Cơ quan Liên Hiệp Quốc . Lư do chính đáng để mở cuộc tấn công, đánh chiếm th́ t́m kiếm cả tháng, cả năm không ra, thành ra lư do của cuộc đánh chiếm quốc gia này cứ thay đổi hết.... chế tạo, tàng trữ vũ khí sát hại tập thể đến... nguy cơ khủng bố... rồi đến giải phóng nhân dân Iraq.... rồi lại đánh khủng bố ở Iraq để giữ an ninh cho nước My.ơ Cuộc chiến Iraq lại phen nữa chiến thắng thần tốc, đánh chiếm thủ đô Baghdad. Ông tuyên bố cuộc chiến coi như chấm dứt, chiến thắng vinh quang sau 1 màn biểu diễn nhẩy dù xuống 1 chiếc Hàng Không mẫu hạm, trong bộ quân phục phi công phản lực, mặc dầu binh nghiệp của Ông chỉ là phục vụ trong Vệ Binh Quốc Gia (National Guard) tại Tiểu Bang quê nhà Texas, có lái máy bay tí ti cho lực lượng này trong thời kỳ quân đội Mỹ đổ vào cuộc chiến tại Việt Nam (... Bush joined the Texas Air national guard, where he served as a part-time fighter pilot until 1973...). Ông không biết ǵ về chiến tranh Việt Nam cho nên khi chiếm xong Thủ Đô Baghdad, Ông coi như chiến thắng vinh quang anh chàng Iraq, để rồi sẽ “ tính sổ “ đến hai anh chàng Iran và cộng sản Bắc Hàn, trong cái “ Axis of evil “. Ông đâu có biết là t́nh trạng Iraq nó lại như lúc này, tiến thoái lưỡng nan, quân đội Mỹ đă hy sinh hơn 2,100 chiến sĩ, nhiều chuyện không hay, rắc rối xâỷ ra về đủ mọi mặt, Quốc Hội ồn ào suưt đánh lộn, mỗi tuần lễ tiền dân đóng thuế mất tiêu 1 tỉ đô la, trong khi những khoản tiền cần thiết để lo cho sự phát triển đất nước, nâng cao đời sống nhân dân Mỹ th́ cứ bị cắt đầu, xén đuôi quá ư tội nghiệp, sự nghiệp chính trị của Ngài số 1 nhà ta ngày càng suy kém, đen tối, u ám cũng chỉ v́ vụ đánh chiếm Iraq thần tốc, nhưng về b́nh định, xây dựng cơ sở hạ tầng, kiểm soát nông thôn, vùng núi th́ cứ y chang như cuộc chiến Việt Nam. Tại sao cộng sản chiếm được miền Nam Việt Nam mà lại giữ vững được chính quyền từ tháng 4 – 1975 đến nay mặc dầu cái chế độ cai trị của cộng sản làm cho hầu hết mọi người dân Nam Việt Nam, lớn bé, già trẻ, đều thù ghét, đau khổ, muốn phá tan cho nó sụp đổ ngay tức khắc cái chế độ, cái bộ máy chính quyền ghê tởm đó. Tổng Thống Bush con và bộ máy lănh đạo chiến tranh của Ông hoàn toàn không biết ǵ về điều này cũng như về chiến tranh Việt Nam. Cộng sản Việt Nam bỏ không Thủ Đô Hà Nội và các thành phố cho quân dội viễn chinh Pháp có sức mạnh chiến tranh mạnh gấp hàng chục lần, mà cuối cùng quân đội Pháp phải ra đi sau trận Điện Biên Phủ. Khi quân đội Mỹ kéo hơn nửa triệu vào Nam Việt Nam giành quyền chủ động trong cuộc chiến, tưởng chừng như chỉ 3 năm, như đă hứa với Quốc Hội và nhân dân Mỹ là “ xóa sổ “ cộng sản tại đây để được Ô Kê về quân phí (Military expenditures). Cộng sản đâu có giữ Sài G̣n và các thành phố. Thế mà chỉ sau trận đánh Khe Sanh (1967) rồi chiến dịch Tết Mậu Thân (1968), cộng sản thua đau về quân sự ở Việt Nam, nhưng ở ngay trên đất Mỹ, tại Quốc Hội, chính trường, đướng phố, các trường Đại Học th́ cộng sản lại thắng thấy rơ: ngay từ lúc này, chính quyền Mỹ đă thấy đang lún sâu vào “ vũng lầy Việt Nam “ mất rồi, phải tính đường ra đi mà thôi, nếu không muốn bị đánh bại, tháo chạy một cách thảm khốc hơn cả người Pháp trước đó.... Câu chuyện này phải viết riêng ra 1 bài khác mới đủ được phần nào v́... ôi thôi, nó dài ḍng, phức tạp và buồn ḷng vô số kể. Người ta không cần và không nên “ sao y chính bản “ cái Policy của cộng sản Hà Nội khi xâm lăng, đánh chiếm Nam Việt Nam, nhưng nếu muốn... cướp chính quyền, xâm lăng, đánh chiếm một quốc gia, lănh thổ khác th́ quả thực “ cần phải học cộng sản “ những chiến thuật, chiến lược (tactics & strategy) trong việc đánh chiếm và b́nh định, nắm vững an ninh, trật tự để xây dựng nên một chính quyền mới theo ư muốn của ḿnh (v́ đó là nghề của cộng sản). Nếu không, dù quân hùng, tướng mạnh, vũ khí tối tân đến đâu, cũng chỉ chiếm được Thủ Đô, vài thành phố rồi lo pḥng thủ mấy cái chỗ đó một thời gian không lâu dài, để rồi cuối cùng quân dân mệt mỏi, không biết dùng sức mạnh đánh vào đâu, chẳng lẽ “ xóa sổ vài tên dân quân, du kích lại phải giếtø luôn cả vô số dân chúng, đàn bà, con nít chung quanh “ trong mỗi cuộc chạm súng c̣ con. Bà Con-đi “ Gạo “, Ngoại Trưởng Huê Kỳ, cố ráng bênh vực vụ quân ta bắn phá tiêu diệt luôn lớn bé già trẻ của 1 làng ở Pakistan v́ nghi là nơi trú ẩn của quân nổi dậy tại Iraq bằng câu nói bất hủ “ Thà giết lầm c̣n hơn bỏ sót ! “ Trời đất quỷ thần ơi ! Sao mà giọng nói, mồm miệng cứ y chang như cộng sản Hà Nội khi tấn công đánh chiếm miền Nam, bắt được ai cũng đem đi... chắt đầu, cắt cổ, lụi dao găm lưỡi lê vào lưng hết, như vu ïgiết người, chôn sống tập thể ở Huế, dịp Tết Mậu Thân (1968) thế nhỉ ! Địch nó chỉ cần hi sinh 1 tên cuồng tín với cái xe bom lao vào nơi lựa chọn là kết quả ra sao ai cũng biết.. Địch chỉ cần lượm 1 quả đại bác của phe ta bắn chúng không nổ, cải biến đi một chút, ban đêm đem chôn (luồn từ phía ngang hông, không đào bới trên mặt đường như ngày xửa ngày xưa) dưới đường ta phải di chuyển . Ḿn cải tiến nổ tung, ta mất một xe và 1 số người, có 1 khi tiêu diệt luôn cả cái xe đi kế sau đó v́ sức mạnh của trái đạn đại bác của ta ngày nay có sức mạnh công phá kinh khủng so với hồi chiến tranh Việt Nam.

* Chính quyền Iran và Bắc Hàn, 2 nước trong “ Axis of evil “ lúc này th́ nhất định cứ mặc cho Hoa Kỳ, Ông Liên Hiệp Quốc và thiên hạ bên Âu Châu la lối um xùm, vẫn cứ nhất định tuyên bố nào là: Mỹ mà loạng quạng là chúng có quyền... đánh phủ đầu v́ đánh phủ đầu không phải là độc quyền của chính quyền Bush, đánh vào đâu, đánh vào chỗ nào th́... bí mật quân sự không có nói trước như người ta. Nào là không cho bất cứ cơ quan lớn nhỏ nào vào kiểm tra chương tŕnh nguyên tử. Nào là không lo phát triển, mua sắm vũ khí nguyên tử (của Nga, Trung Cộng vv...) khi Mỹ nó đánh th́ như... thằng Saddam Hussein chui xuống hầm mà chống đỡ bằng cái mạng cùi à ? Tinh thần “ đánh đến người dân cuối cùng “ của hai cái xứ này c̣n hung hăng hơn anh Iraq nhiều lắm. Lo tháo lui (hay tháo chạy cũng sêm sêm) khỏi “ Vũng lầy Iraq “ chưa xong mà c̣n đưa đầu vào hai cái “ hỏa ḷ Iran và Bắc Hàn “ nũa th́ dân chúng nào nó chịu, lính và tiền bạc ở đâu ra, rồi cả trăm thứ khó khăn rắc rối khác xẩy đến một khi lao ḿnh vào những thứ chiến tranh mà không biết chiến tranh đó nó là cái giống ǵ, làm sao để thắng, mà thắng không phải là chỉ chiếm được lănh thổ, lấy được Thủ Đô của địch. Điều quan trọng là vấn đề B́nh Định (Pacification) lănh thổ, thiết lập được t́nh trạng an ninh, kiểm soát được t́nh trạng ổn định, tái xây dựng những đổ vỡ, tan hoang do chiến tranh gây nên, không cho quân địch tập hợp lại, tái vơ trang, rồi kháng chiến, đánh tiếp, đánh muôn năm, dân chúng sống không ấm no, hạnh phúc th́ ít nhất cũng dễ chịu thoải mái, không đến nỗi ngày đêm lo sợ, sống chết lúc nào không hay, đứa nào có súng có đạn cũng có quyền bắt đàn bà, con gái đem đi “ sài chơi, quăng bờ, vứt bụi “, cướp bóc tiền bạc, cắt đầu, cứa cổ những ai chống cự lại chúng nó, nghĩa là dân chúng c̣n khổ sở, điêu đứng hơn cái thời... “ quân ngoại quốc chưa nhào vô giải phóng, làm cho đất nước, xứ sở tan tành xí quách, rách hơn cả cái mền “. Cứ tự hỏi: Cộng sản Hà Nội nó là cái giống ǵ, dân chúng miền Nam có ai ưa chúng nó đâu, muốn đập cho chết cả ḷ nhà chúng nó đi cho được việc chính phủ. Vậy mà, cộng sản Hà Nội chiếm xong miền Nam từ ngày 30 tháng 4 – 1975, đến bây giờ 2006, 31 năm sau, cộng sản nó vẫn c̣n đó, nón cối dép râu, răng hô mă tấu biến thành tư bản đỏ, giầu sụ, nhà lầu, xe hơi thứ xịn hết trơn, dân chúng hầu hết đói nhăn răng, khổ sở, khốn cùng hết cách nói, mà đă ai làm ǵ được chúng nó đâu ! Muốn đánh chiếm 1 quốc gia để kiếm cái lợi này, thứ của quư khác, theo kiểu cách nào đi nữa th́ cũng nên ... học bọn cộng sảnViệt Nam 5 điều, 7 chuyện, mánh lới, hay nghệ thuật xâm lăng cướp nước, không cần sao y chính bản, cọp- pi công – foọc, kẻo mà mang tai mang tiếng với thiên hạ.

Vấn đề cộng sản Bắc Hàn sẽ đi về đâu c̣n tùy thuộc vào sự vận động khéo léo của Liên Hiệp Quốc, kết hợp với các thành viên thường trực của Hội Đồng Bảo An (Permanent members of the United Nations’ security council), trong đó chính yếu là Trung Cộng và Hoa Ky, cũng như sự khôn ngoan, thiện chí hay tham vọng của chính Cộng Sản Bắc Hàn nữa. C̣n riêng anh Chàng Nga- với tay Tổng Thống Vladimir Putin “, xuất thân từ gốc KGB (cơ quan an ninh, t́nh báo của Cộng Sản Nga Sô Viết, mặt lạnh như tiền, cả đời không cười được một cái, dù chỉ cưỡi nửa miệng mà thôi, th́ chỉ chuyên môn xé lẻ để lượm bạc và ḱm hăm không cho Huê Kỳ trở nên cái thứ: Một ḿnh một ngựa, muốn chạy đâu th́ chạy, tới đâu th́ tới, tha hồ múa gậy vườn hoang “. Dù sao đi nữa, hiện nay cộng sản Bắc Hàn vẫn là cái kho bom, mà bom nguyên tử thứ thiệt, đụng vào mà thiếu khôn ngoan, khéo léo là nó nổ tung, nguy hiểm hơn bất cứ nơi nào trên địa cầu, kể luôn cả cái xứ Iran trong đó.

*

San Diego,California

Phan Đức Minh

Xin vui ḷng liên lạc với  butvang@yahoo.com  về mọi chi tiết liên quan tới Ánh Dương
Copyright © 2004 Anh Duong Online
Last modified: 08/10/06