BBC phỏng vấn
Nhà văn Trần Mạnh Hảo và hoạ sĩ Nguyễn Minh Thành
Văn nghệ sĩ và
chính trị nước nhà?
Văn nghệ sĩ quan tâm nhiều nhất là quan tâm đến số phận của đất nước, của dân
tộc, số phận của đám đông. Quan tâm lắm và cũng đau đớn, buồn lắm, cũng khổ lắm.
Không nói ra được, không viết ra được th́ cũng tủi nhục, ê chề lắm – cũng là một
thứ đày ải, tự ḿnh tù ḿnh trong ngục tối của nỗi sợ hăi. Người ta c̣n sợ hăi,
người ta c̣n vong thân, người ta chưa được giải phóng.
@@@@@@@@@@@@
BBC phỏng vấn
Nhà văn Trần Mạnh Hảo và hoạ sĩ Nguyễn Minh Thành
Văn nghệ sĩ và chính trị nước nhà?
29 Tháng 3 2006 - Cập nhật 18h48 GMT
http://www.bbc.co.uk/vietnamese/
programmes/story/2006/03/060325_agenda13_vietartistspolitics.shtml
Hoàng Dương
BBC Việt ngữ
Ṭa Soạn Đối Thoại (doi-thoai.com): Đối Thoại đă sao chép bài phỏng vấn từ các
chương tŕnh phát thanh cuả BBC. Trong mục đích gởi đến độc giả các bài phỏng
vấn bằng dạng viết thật nhanh, nếu có sự sơ sót , xin tác giả , độc giả và đài
BBC thông cảm. Mời độc giả nghe lại buổi phát thanh để hiệu đính các chỗ sai
trước khi xử dụng.
Nghe chương trình Tư Duy Thế Kỷ
Trong chương tŕnh Tư duy Thế kỷ tuần này, Hoàng Dương của BBC Việt ngữ mời nhà
văn Trần Mạnh Hảo và hoạ sĩ Nguyễn Minh Thành từ Việt Nam thảo luận về đề tài
này.
Nguyễn Minh Thành: Xin chào anh Hoàng Dương và chào nhà văn Trần Mạnh Hảo.
Trần Mạnh Hảo: Xin chào anh Hoàng Dương, chào họa sĩ Nguyễn Minh Thành, kính
chào thính giả của đài BBC.
Hoàng Dương: Trước hết xin hỏI nhà văn Trần Mạnh Hảo là ông có đồng ư với ư kiến
cho rằng giới văn nghệ sĩ, giới cầm bút lâu nay có vẻ ít tiếng trước t́nh h́nh
chính trị nước nhà hay không ạ?
Trần Mạnh Hảo: Tôi cho nhận xét của anh Hoàng Dương rất đúng. Và tôi rất cảm
động khi đọc thư gởi Bộ trưởng Bộ văn hóa của họa sĩ Nguyễn Minh Thành, tôi rất
tâm đắc. Tôi cho đấy là tương lai của lớp trẻ, tiếng nói của ông Thành tôi cho
là rất quư, rất hiếm và nói rất thật. Tôi đọc tôi rất xúc động bởi v́ anh Thành
và tôi, Trần Mạnh Hảo th́ từ Việt Nam, chúng tôi nói bằng chính cuộc đời chúng
tôi, những dằn vặt. Tôi năm nay đă 60 tuổi, tôi đă có hơn 40 năm đi theo cách
mạng và đi làm những việc gọi là cách mạng và 40 năm để suy nghĩ về vấn đề này.
Những bài viết của họa sĩ Nguyễn Minh Thành rất hiếm, chúng tôi là giới văn nghệ
sĩ, chúng tôi thấy đề tài như vậy rất hay, tôi đề nghị anh Nguyễn Minh Thành với
anh Hoàng Dương, ta cùng tham gia.
Hoàng Dương: Vâng, nhà văn Trần Mạnh Hảo th́ đồng ư với ư kiến đó, không hiểu
họa sĩ Nguyễn Minh Thành có đồng ư.
Nguyễn Minh Thành: Đúng, một điều hoàn toàn đúng. Như tôi biết các bạn bè đồng
nghiệp của tôi đa phần th́ nghiên về xu hướng hăy tập trung vào là nghệ thuật,
đừng có vương vào những chuyện chính trị, chính trường này kia. Nhất là các thế
hệ gần đây, thế hệ trẻ càng về sau th́ họ chia ra làm hai quan tâm chính. Một là
đời sống tự nhiên b́nh thường, giải trí vui chơi. Hoặc một quan tâm khác nữa là
quan tâm về mặt vật chất và giàu về kinh tế. Kể cả các văn nghệ sĩ và các họa sĩ
th́ phần lớn cũng có các suy nghĩ giống như vậy.
Tôi cũng nghĩ là giống như t́nh trạng chung của người dân Việt Nam nói chung
hiện nay. Lúc trước th́ anh Hoàng Dương có nói là các thành phần khác họ đóng
góp rất nhiều th́ tôi cũng thấy đúng và văn nghệ sĩ có thể gọi là họ lớp... đợt
này tôi thấy vắng ư kiến nhất.
Hoàng Dương: Theo anh th́ tại sao lại có t́nh trạng đó, tức là họ thờ ơ với
chính trị hay họ ngại đụng chạm, hay là họ sợ?
Nguyễn Minh Thành: Tôi nghĩ cả ba điều đó đều đúng. Thứ nhất là họ thờ ơ với
chính gtrị bởi v́ ở Việt Nam hiện nay sức hấp dẫn của tham gia chính trị và nghệ
thuật th́ họ sẽ nghiên về nghệ thuật hơn bởi v́ chính trị th́ chẳng có ǵ hấp
dẫn cả. Đương nhiên là hai cái đó có can hệ lẫn nhau. Nhưng trong hoàn cảnh là
họ vẫn có thể sống với nghệ thuật không mà không cần phải có nhiều ràng buộc lắm
về chính trị và họ vẫn c̣n chịu được th́ họ nghiêng về với phần, thôi th́ sống
với nghệ thuật.
C̣n phần nữa họ ngại đụng chạm th́ cũng đúng luôn bởi v́ trong các ngành nghề
khác mà không đụng chạm th́ không thể được. Thí dụ như làm kinh tế hay thương
mại, hoặc những chuyện ǵ khác. Nhưng làm nghệ thuật mà va chạm với chính trị
th́ dường như nói chung mọi người đều thấy rằng là, kể cả tôi cũng vậy, như thế
là một rắc rối lớn chẳng hạn.
Và sợ th́ cũng đúng luôn nữa bởi v́ tôi cũng là thế hệ trẻ thôi nhưng từ trước
đến nay chính kiến, cũng như trong lá thư tôi nói th́ gặp ai cũng hầu hết có một
ư kiến chung lớn nhất là nhân dân sợ nhà nước. Sợ nhà nước có nghĩa là sợ về
chuyện chính trị.
Cho nên cả ba lư do đấy khiến văn nghệ sĩ dường như họ vẫn c̣n cái nơi bé nhỏ
riêng để họ c̣n nơi có lẽ là yên ổn nhất so với các thành phần khác tại Việt Nam
hiện nay.
Hoàng Dương: Thế c̣n ư kiến của nhà văn Trần Mạnh Hảo th́ thế nào ạ?
Trần Mạnh Hảo: Tôi cũng tán đồng ư kiến của họa sĩ Nguyễn Minh Thành, tôi xin
nói thêm như thế này. Ở trong văn học nghệ thuật th́ nó có nhiều lănh vực nhưng
tôi lấy ví dụ như nghệ thuật tạo h́nh của họa sĩ Nguyễn Minh Thành, sự ràng buộc
chính trị của đảng CS đối với nghệ thuật tạo h́nh th́ mức độ của nó không ác
liệt như ở bên văn học, v́ văn học ai cũng vào đọc v́ nó bằng ngôn ngữ. C̣n tạo
h́nh th́ vẽ một bức tranh siêu thực th́ khó nói tới chính trị, phần nào không
chính trị, khó lắm. Kiểm duyệt tranh của ông Thành th́ khó lắm. Ổng vẽ làm sao
đẹp và xúc động th́ được... cho nên trong lănh vực tạo h́nh nó tương đối tự do
hơn, đở bị sức ép của chính trị hơn. Văn học, sân khấu điện ảnh th́ sức ép của
chính trị mạnh – nhất là văn học chỉ có ngôn ngữ thôi. Món văn học là món mà
đảng CS họ để ư nhất.
Theo tôi nghĩ th́ chính ông TBT Nguyễn Văn Linh đă nói khái quát rất lớn là đảng
cởi trói cho văn nghệ sĩ năm 1986... Đảng mời chúng tôi ra Hà Nội họp để nghe
ông Tổng bí thư tuyên bố như thế. Ổng có công nhận là đảng trói văn nghệ sĩ, rơ
ràng là đảng trói, không chỉ trói văn nghệ sĩ mà c̣n trói trí thức. Cả giới trí
thức và văn nghệ sĩ, đảng đă trói cả nước, trói không chừa một ai, kể cả đảng tự
trói nhau, cho nên đảng đă trói tuốt tuột. Trói rồi, cởi trói xong th́ họ có thể
trói lại. Cho nên nói chung là nỗi sợ hăi của người cầm bút nó khiếp lắm, nhất
là giới văn học của chúng tôi.
Bao nhiêu vụ án văn học, vụ Nhân Văn Giai Phẩm, rồi những sự đàn áp một cách âm
thầm. Nhiều người càm bút đă phải đi tù mà người ta giấu ở trong bóng tối người
ta làm. Bản thân chúng tôi th́ cũng rất nhiều đợt suưt đi tù. Năm 1982 tôi viết
Bài Thơ Nguyên Hồng mà cũng bị treo bút 3 năm. Năm 1989 viết Ly Thân th́ cũng
phải treo bút 3 năm, không được viết. Tôi đang viết những bài báo “góp ư”, th́
cũng bị đảng lệnh cho các nơi không được đăng bài của tôi.
Giới văn nghệ sĩ cầm bút chúng tôi chịu áp lực nhất và nói chung là họ sợ. Riêng
giới hội họa th́ tạm làm ra tiền được, họ có thể bán tranh cho ngoại quốc, nhưng
giới nhà văn th́ nghèo. Cho nên đa số phụ thuộc và nhà nước. Khi đă phụ thuộc
kinh tế th́ phụ thuộc chính trị cho nên họ cũng không dám nói ư kiến riêng của
ḿnh. Bạn bè của tôi gặp tôi th́ đều suy nghĩ như tôi là nhà nước đang đàn áp,
đang bắt cả nuớc vào trong nhà tù. Thế nhưng nói với nhau là ngồi trong quán xá
thôi, đến cơ quan th́ lại nói khác, làm ra vẻ phải thống nhất với đảng vậy, k ỳ
thực là nghĩ một đằng, nói một nẻo, ai ai cũng như thế, thành ra lộng giả thành
chân. Nhưng nói thật trên báo th́ rất ít người, không ai dám nói thật cả; rất
ít, trong đợt góp ư với đảng th́ gần như là không có ai lên tiếng cả. Bởi v́ lên
tiếng th́ chả lẽ nói ủng hộ, hoan hô th́ một số văn nghệ sĩ đỏ họ hoan hô, văn
sĩ lừng chừng ở giữa th́ họ không hoan hô nhà nước nhưng họ cũng sợ, họ không
lên tiếng. Cái sợ nó ám ảnh lâu lắm. Tôi xin nói như thế.
Hoàng Dương: Tức là có thể nói rất nhiều người quan tâm, rất quan tâm nhưng chỉ
dám để trong bụng thôi, đúng không ạ?
Trần Mạnh Hảo: Quan tâm nhiều lắm chứ, đấy là quan tâm đến sinh mệnh của dân
tộc, của đất nước – ai mà không quan tâm. Văn nghệ sĩ quan tâm nhiều nhất là
quan tâm đến số phận của đất nước, của dân tộc, số phận của đám đông. Quan tâm
lắm và cũng đau đớn, buồn lắm, cũng khổ lắm. Không nói ra được, không viết ra
được th́ cũng tủi nhục, ê chề lắm – cũng là một thứ đày ải, tự ḿnh tù ḿnh
trong ngục tối của nỗi sợ hăi. Người ta c̣n sợ hăi, người ta c̣n vong thân,
người ta chưa được giải phóng.
Đảng đă nói, ông to nhất đă nói bây giờ cởi trói các anh, nhưng tôi muốn trói
lại lúc nào th́ trói. Cởi trói hay trói là quyền của tôi. Đấy là ông Nguyễn Văn
Linh nói chứ không phải là ông nào nói. Chuyện đảng trói buộc, đảng đàn áp văn
nghệ sĩ, trí thức là rơ ràng, chuyện ai cũng nh́n thấy cả. Nên dân họ khiếp.
Thứ hai nữa là sự ươn hèn, dưới sự lănh đạo của đảng CS th́ dũng khí cuả người
VN bị tướt sạch, không c̣n dũng khí nữa. 1000 năm Tàu nó đô hộ, đàn áp, 100 năm
Tây nó đô hộ, đàn áp thế mà người dân Việt Nam càng dũng cảm trước kẻ thù. Nhưng
có năm mươi mấy năm đảng CS nó tướt hết ư chí anh hùng của người dân Việt Nam và
giới trí thức văn nghệ sĩ Việt Nam, gần như trong bụng toàn thỏ đế, toàn cáy cả.
Đấy là một bi kịch vĩ đại của dân tộc, đấy là nỗi thống khổ lớn nhất của dân tộc
hiện nay. Dân tộc đang bị vong thân, v́ sợ hăi mà không dám nói lên ư nghĩ của
ḿnh, không dám nói lên sự thật của ḿnh. Mặc dù ḿnh là người cầm bút, ḿnh là
người phải tuyên thệ trước trang giấy trắng là tôi chỉ nói sự thật. Sự thật mà
được h́nh tượng hóa, nghệ thuật hóa, hư cấu hóa cũng phải trên cơ sở của sự
thật, của nỗi đau đớn, dằn vặt thân phận của đất nước tôi, của dân tộc tôi.
Tôi có tự do hay không, tôi được quyền nói lên tiếng nói của ḿnh hay không?
Không, tôi không có tự do. V́ khi một đảng cầm quyền, một nhà nước cầm quyền họ
đă độc quyền chân lư, không có ai được phán xét chân lư th́ tự do không thể tồn
tại trong đất nước này được.
Đối với văn nghệ sĩ, không có tự do th́ zero. Kính thưa với anh như thế.
Hoàng Dương: Thưa nhà văn Trần Mạnh Hảo, đó cũng chính là lư do mà ông đă một
lần phát biểu cách đây không lâu rằng là giới văn nghệ sĩ đă mất khả năng phản
ứng với thời cuộc, đúng không ạ?
Trần Mạnh Hảo: Đúng, đấy là nỗi họa, là sự nguy hiểm của dân tộc.
Hoàng Dương: Như vậy, với cá nhân các ông, các ông quan tâm đến chính trị th́ cụ
thể là các ông quan tâm đến lĩnh vực ǵ ạ?
Nguyễn Minh Thành: Phía tôi th́ về ngành nghệ thuật th́ tôi thấy rằng chính trị
cũng là một mối rất là quan tâm. Nhưng quan tâm để biết nó như thế nào, chuyển
biến ra làm sao và tất nhiên tác động của nó rất thường trực, rất mật thiết với
đời sống của mọi người. Thế nhưng cách ứng xử và đối xử hoặc hành động, thể hiện
như thế nào với chính trị th́ đấy là một điều, với tôi hiện giờ tôi thấy ở Việt
Nam th́ hầu như ḿnh không làm ǵ được nhiều. Không thể làm ǵ được hơn.
Nhưng tôi cũng nghĩ rằng song song với những điều của thực tại th́ bề sâu của nó
là văn hóa. Văn hóa của một đất nước th́ nó sẽ đẻ ra chính trị, đẻ ra bộ mặt
chính trị như thế nào. V́ thế cho nên tôi thấy rằng những điều đôi khi rất trừu
tượng, không thể nói được thực sự ra thành câu, sách vỡ đường lối hàng ngày, th́
đó là những công việc của văn hóa phải làm.
Như tôi thấy đất nước của ḿnh bây giờ th́ hai điều khó khăn lớn là dân trí th́
thấp và đạo đức của người dân cũng kém luôn. Hai điều đó gây ra việc khó khăn
rất lớn cho cải thiện về chính trị.
Đời sống của chúng tôi hiện giờ th́ tiếng nói để tham gia một diễn đàn ǵ đấy để
có hiệu quả, có tác dụng th́ hầu như là không có. Hiện giờ trong nước th́ chỉ có
những đài, báo, tivi... mà hầu hết những phương tiện đó th́ đều do nhà nước quản
lư.
Ví dụ như kể từ khi tôi viết thư gởi ngài Bộ trưởng, có đăng trên diễn đàn của
BBC th́ một số người ở đài truyền h́nh cũng gọi điện cho tôi nói là từ nay trở
đi, họ nhận được một công văn nói rằng từ nay trở đi tôi sẽ không được xuất hiện
trên truyền h́nh nữa. Như vậy th́ mối quan tâm về chính trị th́ có nhưng hiện
giờ chúng tôi cũng không thể làm.
Hoàng Dương: Tức là hạn chế nhiều ạ?
Nguyễn Minh Thành: Vâng, đương nhiên là bị hạn chế. Như lúc năy nhà văn Trần
Mạnh Hảo có nói phương tiện tốt nhất là ngồi ở quán beer hơi hay quán nước để
nói đến chuyện chính trị.
Hoàng Dương: Thế c̣n cá nhân nhà văn Trần Mạnh Hảo? Lâu nay có vẻ ông cũng dùng
nhiều thời gian và giấy mực để chỉ trích, ví dụ như đảng cầm quyền..., cụ thể
bây giờ là ông quan tâm đến lĩnh vực ǵ ạ?
Trần Mạnh Hảo: Tôi quan tâm đến cái gọi là quan tâm đến chính trị th́ phải quan
tâm đến thế lực đang cầm quyền là đảng CS. V́ muốn có một nền văn học nghệ thuật
phát triển th́ trước hết phải có tự do tư tưởng, và muốn có tự do tư tưởng th́
phải có báo chí tự do. Nhưng báo chí th́ toàn nằm trong tay nhà nước thôi. Tôi
viết bài trên mạng là tôi viết chui, là một thứ viết chui, viết để truyền về
trong nước để cho người ta vào internet người ta đọc và truyền nhau. Tôi bị cấm
ngay bài trên web, không được quyền in trong nước.
Hai là Hội nhà văn họ đang có ư định khai trừ tôi ra khỏi Hội nhà văn Việt Nam.
Một vị trong ban chấp hành có gặp tôi và nói là ông nên làm cái đơn xin ra khỏi
hội đi để cho họ dễ bề công bố khai trừ tôi ra khỏi Hội nhà văn. Tôi bảo tôi có
làm đơn vào hội bao giờ đâu. Tôi vào Hội nhà văn Việt Nam là sau năm 75 tôi ở
miền Nam tôi vào như chỗ vịt lùa một lúc hơn 30 ông vào, như Giang Nam, Vi ễn
Phương, Trần Mạnh Hảo... chúng tôi ở miền Nam. Họ mời vào, họ lùa một phát như
vịt, chứ tôi có làm đơn đâu mà bây giờ bảo tôi xin ra khỏi hội.
C̣n các ông muốn gạch tên tôi ra th́ là quyền của các ông, tôi không quan tâm.
C̣n bảo tôi viết đơn để xin ra th́ tôi có làm đơn xin vào hội của các ông đâu mà
tôi xin ra.
Mới viết một số bài báo trên mạng mà họ đă trả thù bằng như vậy rồi, và họ đe
dọa, gọi điện thoại đến đe dọa bắt bớ, thủ tiêu, tùm lum hết đấy.
Nhưng tôi nói thật, một con người như tôi, đă 40 mấy năm đi bộ đội và làm những
việc cho nhà nước như thế mà không được quyền nói lên ư nghĩ của ḿnh, những suy
tư của ḿnh về mọi vấn đề th́ làm ǵ người cầm bút ở trong nước có tự do. Không
có một tự do ǵ cả. Họ muốn trói ai, muốn bắt ai th́ bắt. Cho nên các nhà văn
khác họ cũng sợ. C̣n tôi th́ không phụ thuộc vào lương nhà nước, may có bà vợ
cũng giỏi làm kinh tế nên tôi sống cũng không phải thiếu thốn về kinh tế lắm.
Cho nên tôi mới có quyền nói như thế này, nếu bây giờ tôi ăn lương nhà nước mà
họ cúp lương là tôi chết. Phải thông cảm cho anh em giới viết văn là họ nghèo,
chỉ có ăn đồng lương nhà nước thôi, mà họ cúp lương, họ đuổi việc là chết luôn.
Cho nên ḿnh nói đi nói lại, ḿnh trách anh em, nhiều khi ḿnh bực ḿnh nói chứ
ḿnh cũng phải thông cảm. Ở trong vị thế của anh em không làm ǵ được hơn.
Ở trong nước không có một tờ báo nào để người ta nói lên tiếng nói riêng của
người ta, mọi người phải theo nhà nước nói như thế nào th́ phải nói theo như một
cái loa phường. Văn nghệ sĩ như một cái loa phường th́ làm sao có tác phẩm lớn
được. Ông nhà nước nói ǵ th́ ḿnh phải nói theo như thế, làm ǵ c̣n cá nhân,
làm ǵ c̣n nghệ thuật, c̣n xúc động, c̣n lay động ḷng người nữa.
Cho nên cái đám nhà văn chúng tôi cũng khốn nạn lắm. Nghề văn nó bị o ép hơn
những nhà nghệ thuật kh ác,ví như nghệ thuật tạo h́nh của ông Thành th́ c̣n
thuận tiện hơn. Ông chính trị chả hiểu cóc ǵ, nh́n bức tranh của ông Thành, ông
phán lung tung làm sao được với người ta. C̣n ông đọc cuốn tiểu thuyết, đọc bài
thơ ông có thể phán theo kiểu của ông. Chỉ có người mù chữ không đọc được thôi.
Họ hành nhà văn rất khiếp.
Trong lănh vực các nhà văn th́ tôi cũng thông cảm đa số anh em. Ngồi với nhau
th́ nói như Trần Mạnh Hảo cả, có khi c̣n nói kinh hơn tôi, nói kinh lắm.
Hoàng Dương: Thưa nhà văn Trần Mạnh Hảo, về dự thảo báo cáo chính trị Đại hội 10
vừa qua th́ ông cũng có một số bài viết trên mạng chỉ trích rất mạnh. Nhưng theo
nhận xét của một số chuyên gia theo dơi về t́nh h́nh chính trị ở Việt Nam th́
người ta nói rằng thời kỳ tiền đại hội th́ bao giờ cũng có vẽ cởi mở, nhưng xong
rồi th́ đâu lại vào đấy, cũng như ném đá vào ao bèo. Ông nghĩ rằng tiếng nói của
ḿnh có được ghi nhận hay không ạ?
Trần Mạnh Hảo: Không bao giờ họ ghi nhận những tiếng nói của tôi hoặc bài của
những người như tôi viết ở trên mạng. Từ xưa có rất nhiều lần tôi viết những thư
góp ư cho nhà nước, cho đảng và gởi cho các ông rất lớn, các ông lănh đạo quốc
gia. Có gặp các ông ấy và các ông ấy cũng bảo rằng đồng chí góp ư cho tôi, cho
đảng th́ phải có thời gian mới trả lời được, họ n ói chính họ cũng góp ư mà có
ai nghe đâu. Tất cả những cái đó họ nghe để cho nó vui, làm tṛ đùa thôi chứ
không có thật. Rồi họ vứt vào xọt rác hết.
Hoàng Dương: Tức là môi trường cởi mở để tiếp lại.....?
Trần Mạnh Hảo: Đảng CS cầm quyền hiện nay, họ không biết nghe. Họ chỉ phán ra
thôi. Điều họ nói là chân lư, thứ chân lư không có phản hồi, không có hai chiều.
Họ nói ra cái ǵ là chân lư, c̣n dân nói cái ǵ th́ kệ dân.
Ông cha ta nói là “nói phải củ cải cũng nghe”. Củ cải vẫn c̣n biết nghe thế mà
nhà nước CS này nó c̣n thua cả củ cải nữa, nó không biết nghe là ǵ cả.
Bây giờ tôi chỉ nói với các vị là 10 bài tôi lên mạng th́ các vị, tôi nói ngay
với ông Nguyễn Khoa Điềm và ông Nguyễn Phú Trọng là thế hệ tôi, các ông là
chuyên gia cao cấp nhất của lư thuyết CS, của đảng CS. Xin thưa với các giáo sư
của các ông, xin các ông ấy chỉ ra tôi viết cái ǵ sai đâu mà các ông cứ đe dọa
tôi các thứ.
Bây giờ tôi viết cái ǵ sai? Tôi góp ư vói các ông, các ông mời tôi góp ư, tôi
mới góp ư nhưng các ông lại đe dọa. Nói chung họ chẳng nghe ai cả. Họ mời góp ư
là họ mời dơi, giống như mời ăn cơm dơi đấy, chứ họ không nghe ai cả. Cộng Sản
không bao giờ biết nghe ai cả. Họ độc quyền chân lư, họ cho họ là chân lư.
Họ làm một vạn cái nghị quyết ra đều chửi bới nhau, đều xóa sổ nhau, mà nghị
quyết nào cũng là chân lư cả. Nghị quyết sau th́ chửi cha nghị quyết trước, thế
mà nghị quyết nào cũng chân lư cả. Mà ai phê b́nh nghị quyết th́ họ bắt, họ bắt
bao nhiêu người phê b́nh nghị quyết của họ. Nhưng sau đó họ bảo cái đó sai rồi,
nhưng ai dám nói sai trứơc họ là họ bắt. Làm ǵ c̣n tự do. Không có tự do tư
tưởng th́ làm ǵ có văn học nghệ thuật. Cho nên văn học nghệ thuật không thể
phát triển được là v́ không có tự do tư tưởng.
Ông to nhất đă nói là ổng trói cả nước. Đất nước nó khốn nạn như vậy, đất nước
chúng ta đâu phải là chuồng trâu chuồng ḅ để mà trói tất cả mọi người lại. Có
xứ sở nào mà khốn khổ, khốn nạn như dân tộc chúng ta không ông?
Hoàng Dương: Xin hỏi họa sĩ Nguyễn Minh Thành là anh đă viết một cái thư gởi cho
Bộ trưởng văn hóa trước khi có phong trào toàn dân đóng góp ư kiến. Không hiểu
là từ đó đến giờ anh đă nhận được phản hồi ǵ từ ông bộ trưởng hay từ các quan
chức Bộ văn hóa chưa ạ?
Nguyễn Minh Thành: Cách đây khoảng hơn một hai tuần ǵ đó th́ tôi có được giấy
mời lên vụ mỹ thuật và nhiếp ảnh, và bên vụ th́ họ nói là họ thừa lệnh bộ trưởng
có một buổi tiếp để nghe những thắc mắc của tôi rồi trao đổi. Tôi cũng lên gặp,
thực ra tôi cũng rất cảm động bởi v́ tôi không mong đợi là được đón tiếp như
vậy. Nhưng thực ra th́ sau quá tŕnh nói chuyện trao đổi th́ tôi cũng hiểu rằng
đấy là một buổi như h́nh thức cho có danh dự thôi. Chứ c̣n về thực chất để thực
sự muốn trao đổi để cải thiện chuyện ǵ th́ cũng chẳng có trông đợi ǵ nhiều.
Cái mà tôi muốn nói thực ra cũng không phải là những cái đời sống hiện giờ,
những khó khăn mà do hệ thống luật pháp và hệ thống quản lư của nhà nước này gây
ra. Chỉ nói với các quan chức như vậy th́ họ là những người hành nhiệm vụ, tôi
cũng biết là họ không quyết định, và cũng không có ư muốn tham gia vào sự quyết
định thay đổi một hệ thống lớn.
Đối với tôi là thư đó không phải là tôi muốn thấy cái ǵ đó thay đổi ngay mà tôi
muốn nói đến một cái lớn nhất, nếu người ta bắt đấu có ư thức thay đổi cái lớn
nhất th́ dù nó có chậm chạp nhưng nó mới là một thay đổi thật sự. Và nó mới cải
thiện được thật sự.
Ví dụ như họ nói rằng nghệ sĩ cũng phải tự t́m hiểu thêm về luật pháp. Bây giờ
người dân cũng không chấp hành đủ luật pháp và quan chức của chúng tôi th́ cũng
cố gắng tạo điều kiện dễ dàng, làm đúng chứ không làm sai. Tôi nói rằng chuyện
đó không phải là vấn đề, vấn đề là bản thân hệ thống, cái gốc của luật đă sai.
Hiến pháp đă có những điều bao nhiêu người phàn nàn kêu ca. Và cái lớn nhất tức
là kiểm duyệt về văn hóa, về tư tưởng. Cái đó là sai, nếu mà bỏ cái đấy th́ mọi
thứ luật pháp khác mới có hiệu quả được.
Nếu muốn sữa th́ phải sữa từ cái đầu tiên như vậy th́ mấy cái sau mới sữa được.
Chứ tranh luận những cái lanh quanh th́ tôi gặp hàng ngày, nhiều người gặp những
cái đấy hàng ngày.
Hoàng Dương: Họa sĩ Nguyễn Minh Thành có nói trong lá thư đó là sự kiểm duyệt.
Môi trường kiểm duyệt th́ làm cho người nghệ sĩ cảm thấy bị buộc chặt rồi mất
khả năng tự do sáng tác. Cá nhân anh th́ anh cảm thấy bị hạn chế như thế nào ạ?
Nguyễn Minh Thành: Đối với tôi th́ nếu một tác phẩm dù là không nói trực tiếp về
chính trị, hoặc gián tiếp th́ tác phẩm cũng không trốn thoát khỏi đời sống thực
tại. Ở Việt Nam hiện nay, kể cả trong hội họa, trong nghệ thuật tạo h́nh cũng có
rất nhiều khuynh hướng suy nghĩ sáng tác mà người ta phải phê phán và chỉ trích.
Nhưng ở Việt Nam th́ v́ theo truyền thống lâu dài cho đến giờ này cứ phải nói
cái ǵ đó hay ho ở trước công chúng, c̣n cái ǵ xấu th́ không nên nói. Cái đó
th́ một phần trong ḷng người dân phần lớn là trong tay nhà nước là muốn duy tŕ
quan niệm đó và muốn kiểm duyệt nó như vậy.
Nếu chúng tôi có sáng tác, có làm cái ǵ đó không động chạm đến những điều cấm
kỵ về điều thiêng liêng nhất th́ đó không phải là tác phẩm nghệ thuật. Một tác
phẩm nghệ thuật hoặc suy nghĩ của nghệ sĩ, điều cực khổ nhất, có thể là điều kỵ
úy hay đau đớn nhất là có một ai đó ḍm ngó vào trong đầu của ḿnh. Có ai đó
quản lư, mặc dù là gián tiếp chẳng hạn. Nếu tôi làm việc trong xưởng vẽ mà tôi
nghĩ rằng tác phẩm này mà không chỉ nghĩ đến cụ thể, chỉ hơi cảm giác thôi, mà
tác phẩm này vẽ về ông Hồ Chí Minh chẳng hạn th́ đă là động chạm cái này cái kia
rồi. Điều này th́ các nước khác không bị nhiều chuyện này xảy ra. Chỉ một vài
nước cực đoan như đạo Hồi thôi.
Tóm lại điều chúng tôi thấy rằng nó đặt một khối đè nặng rất lớn, nhất nhạy cảm
và tinh tế đối với nghệ thuật và văn hóa nói chung là một sự kiểm duyệt. Đối với
bản thân tôi th́ tôi thấy rằng chừng nào không có kiểm duyệt th́ lúc bấy giờ mới
thật sự có một tác phẩm nghệ thuật lành mạnh.
Hoàng Dương: Thưa nhà văn Trần Mạnh Hảo, có nhiền người nói rằng viện dẫn tự do
rồi kiểm duyệt th́ cũng chỉ là cái cớ chớ nó không giải quyết được vấn đề nội
tại, tức là tài năng của văn nghệ sĩ. Làm sao dùng tác phẩm của ḿnh để vượt qua
mọi cản trở. Theo ông th́ có bao nhiêu phần trăm là do môi trường bó buộc ạ? Tài
năng của người nghệ sĩ sáng tác th́ như thế nào ạ?
Trần Mạnh Hảo: Tôi nghĩ rằng tài năng của nghệ sĩ là cái bắt buộc phải có, nó
mới có được tác phẩm. Nhưng để tài năng bùng phát th́ nó phải có cơ sở xă hội
tạo điều kiện cho. Ví dụ như anh phải có tự do sáng tác, anh phải cởi mở, anh
phải dân chủ hóa đất nước, anh phải tự do hóa đất nước. Th́ từ môi trường đó nó
mới đẻ ra tài năng, chứ c̣n bây giờ anh chẹn lại, không có lối thoát th́ có tài
năng nó cũng mai một đi.
Tôi xin nhắc lại với anh Hoàng Dương là ở trong Đại hội nhà văn vừa rồi, trước
mặt rất nhiều ông trong Bộ chính trị và 600 đảng viên nhà văn tôi đă đọc một bài
diễn văn khẳng định rằng chế độ CS không có tự do sáng tác. Chế độ thực dân,
phong kiến có tự do sáng tác, thời phong kiến của ông cha ta có tự do sáng tác.
Cho nên nó mới có rất nhiền thiên tài với nhiều tác phẩm lớn xuất hiện. C̣n
chúng ta không có tự do sáng tác nên chưa có tác phẩm lớn xuất hiện. Tôi đă nói
thẳng điều đó như vậy.
Truyền thống của văn hóa Việt Nam, 1000 năm phong kiến là một truyền thống đa
nguyên chính trị, đa nguyên văn hóa, đa nguyên tư tưởng, đa đạo: đạo Nho, đạo
Lăo và đạo Phật tồn tại song song. Ai muốn theo ǵ theo. Bây giờ họ đưa chủ
nghĩa Mác như một đạo và cứ cho như là một tư tưởng tuyệt đối, không có ai được
phản, phải theo cái này. Không theo là tao bắt bỏ tù mày.
Đấy là độc tôn tư tưởng ngoại lai và chủ thuyết Mác xít nó đă sai 100%. Tôi đă
viết những bài phê b́nh chủ nghĩa Marx ,và toàn thế giới người ta đă giải quyết
rồi. Quốc hội chung Âu châu người ta đă ra nghị quyết 1481 lên án chủ nghĩa CS
và các nước CS là phạm tội ác chống nhân loại. Nơi sinh ra Mác và Lênin nhân dân
người ta đă ném chủ nghĩa của họ vào xọt rác rồi. Ở Việt Nam c̣n đưa chủ nghĩa
của người ta, bố người ta phạm tội người ta đă phải vứt ra biển rồi, ḿnh lại
đưa bố người ta về giổ là làm sao?
Chủ nghĩa đó có dính ǵ đến Việt Nam đâu mà bắt mọi người phải tôn thờ, họ dùng
cái đó làm tôn giáo, làm chiêu bài đ àn áp, nó làm khổ mọi ngừơi, nó làm tŕ trệ
mọi lănh vực, kể cả nghệ thuật nữa. Đó là sự hạn chế vô cùng lớn đối với dân
tộc. Khi nào chủ nghĩa Mác c̣n thống trị ở Việt Nam th́ khi đó là tất cả mọi
người đều không có tự do và không có ngành nào phát triển được – dân tộc vẫn
không có lối thoát.
Đấy là nguyên nhân làm cho các nhà văn sợ hăi, không dám góp ư.
Bao nhiêu người nói với tôi là nói ra nó không có lợi. Bây giờ chỉ nghĩ đến cái
lợi thôi, v́ cái lợi là miếng ăn. Con vật và con người cùng chung một miếng ăn
là cái lợi. Thế nhưng con người th́ phải cao hơn miếng ăn của ḿnh, cái lợi của
ḿnh tức là phải nghĩ đến đồng loại, nghĩ đến chân lư, lẽ phải, sự thật, đến
lương tri. Ở Việt Nam, lương tri, chân lư, sự thật – từ chính quyền cho đến mọi
người đều không ai quan tâm. Bởi v́ họ nói rằng nói ra không có lợi.
Người ta hy sinh sự thật, hy sinh chân lư, hy sinh lẽ phải hết – đấy là các văn
nghệ sĩ bạn tôi n ói thế v́ họ sợ .Bạn tôi nói là bây giờ ông nói ra ông có lợi
ǵ, công an nó bắt ông bây giờ. Cứ nghĩ như vậy th́ không ai dám bàn đến lẽ
phải, đến sự thật, đến chân lư, đến nguồn cơn của nghệ thuật, tự do, nhân lọai.
Cái cao quư nhất của đất nước, của nhân loại là cái đó. V́ miếng ăn mà không dám
nói ra điều đó.
Họ hạn chế, mày không (theo) th́ tao giựt miếng ăn của mày đi, th́ nguy hiểm vô
cùng. Đấy là sự đàn áp vĩ đại, chưa bao giờ dân tộc này có.
Hoàng Dương: Xin hỏi quư vị một câu hỏi cuối như thế này, các ông bi quan hay
lạc quan về triển vọng chính trị Việt Nam trong thời gian tới ạ?
Trần Mạnh Hảo: Tôi chưa có một lạc quan ǵ cả, bởi v́ ư chí độc quyền thống trị
của đảng CSVN nó vẫn c̣n mănh liệt lắm. Bởi v́ tự do, độc lập của đất nước chúng
ta nó được quy định bởi ông khổng lồ hiện tại là ông Trung Quốc. Bây giờ ông
Trung Quốc đang khống chế và khi các ông đang họp nghị quyết trước Đại hội 10,
tức là họp Ban chấp hành lần thứ 14 th́ phái đoàn của Trung Quốc sang để canh
chừng nhân sự.
Tôi xin thưa với ông là khi một sự tự do và độc lập của một tiểu quốc như chúng
ta mà nó phụ thuộc vào một anh khổng lồ phương bắc th́ đấy là mối nguy ngh́n năm
của ông cha ta nó lại quay lại.
Cho nên tôi vẫn cứ phải viết,nhưng tôi rất bi quan về t́nh h́nh sáng sủa của nền
chính trị Việt Nam.
Nguyễn Minh Thành: Với tôi, nh́n vào trong nước, tự thân người Việt Nam th́ tôi
thấy bi quan bởi v́ sức ́ ạch và chậm chạp th́ rất lớn. Nhưng tôi có một lạc
quan là từ khi tôi lớn lên, từ thời đất nước mở cửa, đổi mới cho tới bây giờ th́
đó là do tác động bên ngoài của thế giới. Rơ ràng là tác động của thế giới văn
minh bên ngoài, các thành tựu về khoa học, kinh tế nó tác động tới Việt Nam và
nó thay đổi tới mức mà có lẽ là thay đổi hoàn toàn 180 độ. Rằng là những ḷng
tin vào chủ nghĩa dân tộc trước kia th́ bây giờ đă khác hẳn hoàn toàn.
Bây giờ có lẽ là bắt đầu người ta phải nh́n nhận phải đối mặt với một ḷng tin
mới, tức là ḷng tin vào một thế giới mà cùng chung sống và bị chi phối và tác
động lẫn nhau.
Cụ thể ở Việt Nam nói là đổi mới th́ chả có công sức ǵ của người Việt Nam nhiều
đâu. Người Việt Nam chỉ có mỗi cái là mở cửa ra thôi, c̣n tất cả các thứ từ vật
chất đến tinh thần, và tôi nghĩ là cả đạo đức nữa, chúng ta đă học tập rất nhiều
cả về đạo đức của nước ngoài, của các dân tộc khác. Nếu như trước kia, đóng của
mà chúng tôi không đươc biết, không được ra ngoài, không được thấy văn minh bên
ngoài th́ cả tinh thần lẫn đạo đức chúng tôi cứ nghĩ ở trong Việt Nam, chúng tôi
thấy Việt Nam c̣n rất thấp kém.
Cả tri thức, cả tinh thần về đạo đức đều có một làn sóng rất mạnh của thế giới
bên ngoài. Tôi thấy rằng sự lạc hậu, sự tŕ trệ của chính người Việt Nam nó chỉ
làm cho tốc độ chậm đi một phần.
Thứ hai nữa là nếu họ cứ nghĩ rằng ḿnh như thế này, ḿnh không thay đổi th́
điều đấy hoàn toàn không được, phải bắt buộc thay đổi. Chỉ có điều là tương tác,
tỷ lệ giữa sự cố chấp, sự cố thủ càng mạnh th́ sự va đập từ bên ngoài vào sẽ làm
cho càng đau đớn, càng khủng hoảng hơn. Nhưng tự bên trong mà ḿnh hợp tác với
những thay đổi của bên ngoài, ḿnh cộng tác với nó, ḿnh nới lơng nó dần dần th́
đó là một cách thông minh của chính người Việt Nam.
Như tôi th́ tôi thấy lạc quan ở điểm đó là, kêu ca, phàn nàn, trông đợi, hy vọng
măi ở trong chính từ thân người Việt Nam để mà thay đổi, tự chủ th́ không thấy,
rất là chậm chạp. Nhưng đến nay tôi thấy thời buổi may mắn là những tác động của
bên ngoài rất mạnh và đương nhiên các thế hệ mai sau họ được thừa hưởng.. cái đó
là cái lạc quan.
Hoàng Dương: C̣n rất nhiều điều nữa tôi c̣n muốn hỏi, nhưng mà thời gian này
không cho phép Xin rất cám ơn hai vị khách mời là nhà văn Trần Mạnh Hảo và Hoạ
Sĩ Nguyễn Minh Thành đă tham gia vào chương ytŕnh Cám ơn các vị đă lắng nghe
Văn nghệ sĩ hết quan tâm đến chính trị nước nhà?
29 Tháng 3 2006 - Cập nhật 18h48 GMT
http://www.bbc.co.uk/vietnamese/programmes/
story/2006/03/060325_agenda13_vietartistspolitics.shtml
Hoàng Dương
BBC Việt ngữ
Ace Hearts của Nguyễn Minh Thành trưng bày tại triển lăm ở London vào năm ngoái
Có đúng văn nghệ sĩ tại Việt Nam hiện nay thờ ơ, không quan tâm đến chính trị?
Trong đợt vận động người dân đóng góp ư kiến cho dự thảo báo cáo chính trị của
đại hội X của đảng Cộng sản Việt Nam, rất nhiều tầng lớp nhân dân đưa ra các góp
ư mạnh dạn, thẳng thắn; phê b́nh những sai trái của đảng Cộng sản cầm quyền.
Tuy nhiên, có vẻ như các đóng góp của giới văn nghệ sĩ rất ít. Họ ngại đụng
chạm, hay họ sợ?
Nghe chương trình Tư Duy Thế Kỷ
Trong chương tŕnh Tư duy Thế kỷ tuần này, Hoàng Dương của BBC Việt ngữ mời nhà
văn Trần Mạnh Hảo và hoạ sĩ Nguyễn Minh Thành từ Việt Nam thảo luận về đề tài
này.
Nhà văn Trần Mạnh Hảo trong thời gian qua có nhiều bài viết phê phán đường lối
cầm quyền độc đoán của đảng Cộng sản trên các trang mạng hải ngoại. Hoạ sĩ
Nguyễn Minh Thành th́ từ trước khi có đợt vận động nhân dân đóng góp ư kiến đă
viết lá thư gửi Bộ trưởng bộ Văn hoá nói lên những suy nghĩ, tâm tư của người
nghệ sĩ Việt Nam hiện nay.
Họa sĩ Nguyễn Minh Thành đồng ư rằng giới văn nghệ sĩ lâu nay ít tiếng trước các
vấn đề chính trị nước nhà, mà theo anh là bởi v́ họ vừa thờ ơ, vừa ngại đụng
chạm và vừa sợ.
Nhà văn Trần Mạnh Hảo nói giới văn chương ít lên tiếng về t́nh h́nh chính trị là
bởi họ quá sợ sự đàn áp của đảng Cộng sản, chứ không phải họ không quan tâm.
Nhà văn Trần Mạnh Hảo có nhiều bài viết chỉ trích đảng Cộng sản
Theo ông Hảo, khác với nghệ thuật tạo h́nh, giới văn chương chịu sức ép của
chính trị “ác liệt” hơn nhiều, v́ họ luôn bị soi xét, kiểm duyệt chặt chẽ, và
nhiều vụ án văn học từ trước tới nay, như Nhân văn Giai phẩm, đă làm tinh thần
người cầm bút khiếp sợ.
Không những thế, theo nhà văn Trần Mạnh Hảo, sự ràng buộc về kinh tế cũng khiến
nhiều người cầm bút yếm thế, “ươn hèn”, không dám động đến chính trị.
Nhà văn Trần Mạnh Hảo cho rằng điều quan trọng nữa là đảng Cộng sản cầm quyền
luôn “độc quyền chân lư”, không có sự cởi mở, không biết lắng nghe những tiếng
nói đóng góp của các tầng lớp nhân dân, nên giới cầm bút cũng ít tạo ra ảnh
hưởng ǵ.
Họa sĩ Nguyễn Minh Thành cho biết sau khi anh viết lá thư gửi ông Bộ trưởng Văn
hoá, anh đă được mời lên gặp gỡ với các quan chức tại Bộ Văn hoá, nhưng sự phản
hồi của họ cũng chỉ là “h́nh thức” mà thôi.
Hai vị khách mời c̣n thảo luận về nhiều vấn đề đặt ra cho người cầm bút hiện
nay, như mối quan hệ giữa kiểm duyệt và tài năng, suy nghĩ của họ về tương lai
chính trị nước nhà.
Quí vị có suy nghĩ, phản hồi ǵ, xin hăy gửi thư cho chúng tôi theo địa chỉ
vietnamese@bbc.co.uk , hoặc dùng hộp tiện ích
bên tay phải. Xin cám ơn.
==========================================
Không tên
Thật là một mỉa mai khi đảng Cộng sản VN kêu gọi: "góp ư kiến cho đảng". Tất cả
những ư kiến đóng góp mà tất cả quư vị đă viết lên website này là sự mong muốn
của tất cả các tầng lớp dân chúng; nhưng theo tôi, nếu thật sự đảng kêu gọi
người dân đóng góp ư kiến th́ xin hăy giải thể đảng CS trước đă rồi mới có
chuyện góp ư. Nhà văn Trần Mạnh Hảo đă không nh́n ra vấn đề đó, v́ đảng ta không
nói đùa, mà chỉ nhằm truy t́m thành phần chống đối và sẽ khép vào tội phản động
nước ngoài xúi giục.
Lê Ly, Hà Nội, Việt Nam
Tôi nghĩ là ai cũng có công việc của riêng ḿnh trong cuộc sống hối hả và bận
rộn này. Con người dường như đă quen với một quan điểm là: không thuộc phận sự
của ḿnh th́ không quan tâm đến; mọi người chỉ lo đến cái mà ḿnh làm và họ được
ǵ ở công việc ấy mà quên đi cái chung, cái tập thể. Thế nên mới có việc cầu thủ
bóng đá Văn Quyến v́ lợi ích trước mắt chỉ là số tiền mà ḿnh nhận được khi bán
độ cả đội bóng của nước nhà để lấy một số tiền mà anh ta coi là thoả măn với
ḿnh.
Văn nghệ sĩ nước ta cũng là một trường hợp được quan tâm nhiều, tuy nhiên cái mà
họ mong muốn đạt được không phải là họ làm ǵ cho đất nước mà là họ được ǵ cho
bản thân khi làm những việc đó. Họ quan tâm đến cái mà họ đạt được kia. Tôi nói
thế cũng không phải là tất cả văn nghệ sĩ đều như vậy; cũng có những gương mặt
sống để hi vọng đóng góp một phần vào sự thành công của đất nước, nhưng đó chỉ
là gắn với lợi ích của họ mà thôi.
Tôi đồng ư là họ không quan tâm đến t́nh h́nh chính trị nước nhà, bởi v́ họ vừa
sợ, vừa ngại phải đụng chạm vào vấn đề này. Bởi v́ họ nghĩ rằng đó là công việc
của những nhà chính trị, và v́ thế họ thờ ơ với chính trị nước nhà. Họ cho rằng
cho dù chính trị có thế nào đi nữa th́ cũng chẳng liên lụy đến họ đâu. Dần dần,
quan điểm đó đi sâu vào con người của mỗi cá nhân trong cộng đồng. Và việc chính
trị là việc của những nhà chính trị, ngoại giao mà thôi. Thiết nghĩ, chúng ta
phải có biện pháp làm cho mỗi cá nhân trong cộng đồng ư thức được việc chính
trị, liên quan trực tiếp đến sự tồn tại cũng như là danh dự của mỗi cá nhân, từ
đó mới làm cho mọi người quan tâm và đặt vấn đề chính trị như là việc chính đáng
mà họ cần quan tâm. Có như vậy th́ đất nước ta mới có thể phát triển được. Đó là
ư kiến của riêng tôi thôi, c̣n các bạn, các bạn nghĩ sao về việc này?
Nguyễn Khải Minh
Đây là một bài phỏng vấn giá trị, hỏi đúng người, đúng việc, và nhận được những
câu trả lời xác đáng, trung thực, sát với những diễn biến của thời cuộc. Nếu ai
cho rằng hai văn nghệ sĩ này ở trong nước, mà mạnh dạn nói lên được những lời
thẳng thắn như thế, tức là nhà nước CS đă cởi mở cho tự do tư tưởng và phát biểu
chứ không c̣n đe doạ, ngăn cấm nữa, th́ cũng có thể đúng. Rồi lại thấy báo chí
trong nước cũng nở rộ những ư kiến, những phê b́nh chính sách, những phanh phui
tiêu cực của từng đảng bộ, th́ không thể nào nghĩ rằng báo chí của nhà nước vẫn
chỉ là công cụ để tuyên truyền, mị dân.
Nhưng coi chừng, dù bạn có chút học vị, song chưa tạo được cho ḿnh thành một
người của đám đông, biết nương tựa đám đông th́ phản kháng của bạn chỉ trở thành
tiếng động của một vật đă rơi vào ...địa ngục. Cho đến nay những người bất đồng
ôn ḥa như bác sĩ Phạm Hồng Sơn, nhà báo Nguyễn Vũ B́nh ...mà vẫn chưa được thả
th́ đừng lầm là quyền phát biểu đă được tự do. Ngay như báo chí nhà nước cũng
vậy, họ chỉ phanh phui khi sai trái đă tràn lan không thể bưng bít được nữa của
các quan chức CS, với mục đích kết luận dân biết th́ đảng cũng đă biết, đảng sẽ
trừng trị, đảng viên sai chứ đảng không hề sai.
Đảng có kinh nghiệm dùng bạo lực, nhưng cũng biết tuỳ thời cơ, hiện nay đảng chủ
trương cứ cho dân nói dân nghe, để dân thoả măn uất ức, để đảng biết những uất
ức từ đâu phát xuất, nhưng đảng không thèm "đổi mới" th́ dân làm được ǵ? Dân
tuy là số đông, nhưng nghèo và nhát sợ, v́ "hộ khẩu" vẫn nằm trong tay đảng, v́
đảng có cả triệu đảng viên giàu, trung kiên, có vũ lực, và từng đánh bại cả
những đế quốc đầu sỏ nhất th́ đảng sợ ǵ dân! Nhưng tôi vẫn tin tưởng phản kháng
"có lửa" của hai văn nghệ sĩ này đang thắp lên hàng ngàn ngọn đuốc soi đường và
sưởi ấm tinh thần quật cường của dân tộc VN.
Song Ninh, Hà Nội, Việt Nam
Tư duy Thế kỷ lần này trở thành con đường thoát cho văn nghệ sĩ ở Việt Nam quan
tâm đến chính trị được bày tỏ quan điểm.
Ẩn Danh
Như nữ văn sĩ Dương Thu Hương đă nói: Đa số nhân dân Việt Nam quá sợ hăi trước
ṇng súng, họ hiểu quá ít về luật pháp, về quyền công dân. Họ sợ sẽ gặp nhiều
khó khăn trong cuộc sống, khó khăn cho con cháu mặc dù cuộc sống của họ và con
cháu họ không có tương lai, vậy nhóm văn nghệ sĩ cũng không ngoại lệ. Như ông
Nguyễn Trung, một cố vấn chính phủ đương thời đă nhận định trên báo Tuổi trẻ,
rồi của ông Lê Hồng Hà, ông Đặng Văn Việt một sĩ quan cao cấp 60 năm tuổi đảng,
cựu viện trưởng viện triết học Mác Lê Hoàng Minh Chính và rất nhiều người có tâm
huyết góp ư đại hội X của đảng CSVN, thật nực cười cho một tṛ ảo thuật tồi của
đảng cộng sản Việt Nam, đảng đă sáng tạo ra một loại văn hoá mới, đó là thứ văn
hoá dối trá.
Tôi là một công dân yêu chuộng công bằng, công lư, tiếp xúc nhiều vụ kiện của
người dân nên thấy rơ bộ mặt chính quyền do đảng cộng sản cai trị hiện nay, tôi
rất tâm đắc với bài góp ư ngày 9-2-2006 của ông Đặng Văn Việt rất b́nh dân, sát
với thật tế, nhưng bản dự thảo báo cáo chính trị của đại hội X vẫn chẳng có ǵ
thay đổi, sự thật đó là biện minh cho giới văn nghệ sĩ thiếu can đảm và của nhân
dân Việt Nam nói chung.
Hải Âu, HCM, VN
Khi tôi đọc những ḍng đầu, tôi cứ ngỡ BBC sẽ mời một vài người có uy tín và
những phát ngôn của họ có sức ảnh hưởng tại VN. Tuy nhiên, nhà văn Trần Mạnh Hảo
theo như nhiều bài viết của ông mà tôi đă từng đọc, chúng không mang một cái
nh́n toàn diện, hầu hết chỉ là cái nh́n phiến diện. Bởi thế, quí đài đừng đem
những lời nói của nhà văn này ra mà làm ǵ. Lại c̣n chương tŕnh Tư duy Thế kỷ
nữa chứ. Tôi không nghĩ đây là một bản tin có sức thuyết phục lắm đối với người
đọc đâu, bởi chính người mà quư đài mời để tham gia thảo luận đă không tả cho
tôi (và chắc là sẽ có nhiều người khác nữa) tin tưởng về những ǵ ông ta thảo
luận.
Quang Trung, Canada
So sánh với các dân tộc khác, nói chung là người VN có tính hèn nhát, thích an
phận, không có ư chí vươn lên phản kháng, nên đảng CS mới làm mưa làm gió như
vậy. Bởi v́ tôi thấy đảng CSVN thực ra chẳng có ǵ đáng sợ lắm đâu. Họ cũng chỉ
là những người b́nh thường, cai trị người dân dưới cái nh́n hẹp ḥi, thiển cận.
Mong rằng người Việt Nam sẽ có rất nhiều những người như thanh niên đứng trước
đầu xe tăng ở cổng Thiên An Môn.
Minh Quang
Thật lạ là có người Việt Nam như ông Quang Trung lại dám bảo là người Việt Nam
có tính hèn nhát. Xin hỏi là có dân tộc nào trên thế giới này dũng cảm hơn dân
tộc Việt nam ta?
Chắc ông cũng hiểu như tôi rằng trong hàng loạt các cuộc chiến tranh tại Việt
Nam đă có hàng triệu người của cả hai bên đă xông pha nơi ḥn tên mũi đạn hứng
chịu hàng triệu tấn bom đạn mà vẫn kiên cường...Chào ông. Mong ông cẩn thận khi
phát ngôn.
Phan Văn, Hà Nội
Gửi Quang Trung: Người Việt đă từng tồn tại và giữ được bản sắc của ḿnh sau
hàng ngh́n năm ở bên cạch người Tầu ; Người Pháp và người Mỹ cũng từng lần lượt
cuốn lá cờ của ḿnh trong nỗi uất nghẹn trước khi rời khỏi Việt Nam vào các năm
1954 và 1975. Chả nhẽ đó là kết quả của tính nhu nhược và hèn nhát của người
Việt chúng ta ?
Vô Danh, Edinburgh
Thật đáng buồn khi khách mời của chương trình gọi là "Tư Duy Thế Kỷ"
nhưng cách nhìn lại phiến diện, một chiều và hơn nữa lại còn xúc
phạm đến giới văn nghệ sĩ, đồng nghiệp của mình. Đây không biết có
phải tự đề cao mình bằng cách xúc phạm người khác hay không?
Chỉ với 2 người mà có thể kết luận văn nghệ sĩ tại Việt Nam hiện
nay thờ ơ, không quan tâm đến chính trị nghe thật nực cười. Ở Anh,
Mỹ... trên cơ sở thăm dò ý kiến (một bộ phận dân chúng) hoặc bằng
các hình thức khác mà vẫn còn chưa dám kết luận chắc chắn huống chi
chỉ là nói suông.
Thử hỏi ở Mỹ, bầu cử tổng thống năm 2004 chỉ có 54% dân chúng đi bầu
cử, thế thì 46% còn lại (cả trăm triệu ! người) thì phải giải thích
làm sao đây? Ngại đụng chạm, hay họ sợ hay chán ngán chính quyền!!!.
Đúng là nói thì rất dễ, ai cũng nói được. Khi người ta không hỏi,
tham khảo ý kiến thì cũng bài bác, không dân chủ, độc đoán... Còn khi
người ta hỏi ý kiến thì cũng chê bai. Như vậy có phải là tranh luận
công bằng hay không hay chỉ là chụp mũ?
Ngay trong nội tại gia đình cũng còn mỗi người một ý kiến, mỗi người
một sở thích, huống chi cả mấy chục triệu người, tất nhiên là phải
có nhiều ý kiến khác nhau, có người thích cho ý kiến, có người không
quan tâm, có người hài lòng, có người bất mãn, có người bận rộn, có
người nhàn cư... Tôi cho rằng điều quan trọng là phải hành động như
thế nào. Cái tâm của anh có thực sự vì Dân tộc, vì Tổ quốc Việt Nam
hay không hay chỉ vì cái tôi của anh.
CSVN ư, họ có nhiều mặt xấu! Tất nhiên, bộ máy cầm quyền nào chẳng
vậy, đó là quy luật tất yếu. Bất cứ nơi nào trên thế giới này, kể
cả Mỹ, Anh... đã gọi là bộ máy cầm quyền thì họ phải tìm mọi cách
củng cố quyền lực cho họ: gian lận phiếu bầu để được thắng cử, tìm
cách nói xấu đối phương, mị dân để kiếm phiếu...
Bản thân tôi còn phải bận rộn làm ăn, kiếm sống xứ người, chẳng hơi
đâu mà quan tâm đến chính trị, cũng không có thời gian để suốt ngày
tranh luận trên BBC nhưng đọc bài viết này tôi thấy đau lòng, thấy dòng
máu Việt trong tôi như bị xúc phạm vì thấy có người Việt (biết đọc
viết tiếng Việt) cho rằng “người VN có tính hèn nhát, thích an phận, không
có ư chí vươn lên phản kháng”. Thật đau lòng lắm thay.
Mấy ngàn năm lịch sử hào hùng của dân tộc để đâu hết rồi? Vì cái
tôi của anh, vì cái hận thù của anh mà dám sỉ báng cả một dân tộc,
như vậy có còn xứng đáng là người Việt không?
Không tên, Việt Nam
Gửi anh Quang Trung, Canada: Anh Trung mến, Tôi không hiểu anh dựa vào đâu để
khẳng định "người Việt Nam có tính hèn nhát, thích an phận, không có ư chí vươn
lên phản kháng..."? Xin anh vui ḷng nh́n lại quá khứ đau thương của dân tộc
ḿnh! Ai không muốn được dân chủ, ai không muốn được tự do? Nhưng cái "dân chủ"
cái "tự do" thật sự đang ở đâu một khi người dân đóng góp ư kiến chân thành của
ḿnh cho đảng cầm quyền mà đảng không nghe lại c̣n kết án là "phản động"?
Anh nên nhớ rằng những kẻ bị chụp cho cái mũ "Phản động" trên đầu và dán cho cái
nhăn "phản bội tổ quốc" th́ từ đời ông đến đời cha; đời con đến cháu chắc coi
như tiêu với đảng. Giới văn nghệ sĩ Việt Nam cũng thế, họ là những con người
b́nh thường như mọi người, cũng có gia đ́nh, cũng có người thân và đang sống
trong bối! cảnh thật tế của một xă hội chính trị "độc đảng". Anh muốn đấu tranh
đ̣i tự do, đ̣i dân chủ xin anh cứ về sống tại Việt Nam này để xem chuyện ǵ sẽ
xảy ra cho anh và gia đ́nh anh? Nếu được như thế cả dân tộc này sẽ đứng lên theo
anh. Họ không hèn nhát như anh nghĩ đâu! Chúc anh và gia đ́nh luôn mạnh khoẻ, để
đấu tranh giành tự do cho chúng tôi!
NSL, Quảng B́nh, Việt Nam
"Đa số nhân dân Việt Nam quá sợ hăi trước ṇng súng..." Tôi không hiểu tại sao
người ta có thể dùng câu này để nói về người Việt Nam. Chẳng lẽ trải qua các
cuộc kháng chiến chống thực dân Pháp, phát xít Nhật, đế quốc Mỹ và đại bá Trung
Quốc... mà vẫn có người phát biểu như thế. Nhân dân Việt Nam mà sợ hăi trước
ṇng súng th́ có lẽ bây giờ cái tên Việt Nam chẳng có trên bản đồ thế giới.
Bùi An, Hà Nội, Việt Nam
Dân Việt ta có tính hèn nhát ư? Thật nực cười! Nếu hèn nhát, không dám hi sinh
th́ liệu trải qua ngàn năm Bắc thuộc rồi biết bao cuộc chiến tranh tiếp sau đó
liệu có c̣n tồn tại cái gọi là DÂN TỘC VIỆT NAM như ngày nay? Tôi tin rằng người
Việt Nam đủ khôn ngoan để biết ḿnh cần ǵ và đủ dũng cảm đấu tranh cho tương
lai của ḿnh! C̣n các văn nghệ sĩ, xin quư vị hăy sáng tác, hăy để tác phẩm tạo
nên tên tuổi cho ḿnh chứ không phải dựa dẫm vào những tṛ chửi bới và cơ hội,
bất chấp đạo lư như thế này!
Luan Dam, Sài G̣n, Việt Nam
Các bạn ơi! Đừng quên bài học "Trăm Hoa Đua Nở" nhé! Vô nhà đá hay đi công
trường đó!
Nhẫn, Nga
Tôi có được đọc loạt bài của Trần Mạnh Hảo góp ư cho “Dự thảo báo cáo chính trị
Đại hội X” trên các diễn đàn khác nhau (ví dụ:
www.ykien.net
). Có thể ĐCS Việt nam là xấu xa, là mất dân chủ,… Nhưng nói thực, đọc những bài
viết như vậy, tôi chỉ có cảm giác là TMH chửi ba lăng nhăng.... Nếu phải chọn
giữa chế độ cộng sản VN và kiểu tự do mà những người như TMH đem lại th́ tôi thà
chọn chế độ CS c̣n hơn.
Tôi cứ nghĩ BBC sẽ phỏng vấn những người có uy tín, tiếng nói của họ có trọng
luợng đối với dân chúng. Hóa ra cũng chỉ cốt cho có người “phê phán ĐCS VN”, c̣n
tư cách của họ không quan trọng. Để nói có sách, mách có chứng có thể tham khảo
các cuộc tranh luận giữa giữa TMH với Lại Nguyên Ân (Ông Hảo thanh toán chứng từ
"Ly thân" đi chứ!) hay với Đỗ Minh Tuấn (“ca-pốt rách của Đảng”) trên diễn đàn
Talawas.de
Robert, Anaheim, USA
Theo lẽ thường trong lịch sử mọi quốc gia, một chế độ đến hồi mục nát sẽ được
thay bằng một chế độ mới. Chế độ CSVN nay đă mục ruỗng mọi nơi, từ trung ương,
chính phủ, các bộ, tới các địa phương chỉ toàn là quan tham. Vậy mà có những
người thiển cận c̣n cho là chống lại đảng CSVN là chống lại dân tộc VN. Trong
lịch sử, có rất nhiều ví dụ nhân dân nổi lên chống lại các triều đ́nh phong
kiến, các vị đó đều được xem là anh hùng của dân tộc. Ngày nay, đảng CSVN là một
thứ triều đ́nh phong kiến đỏ. Những ai ủng hộ cái triều đ́nh này, nếu không phải
là tham quan hoặc nhu nhược th́ phải gọi là ǵ đây?
Brian Nguyen, USA
Xin hỏi Nhẫn, Nga: trong cuộc phỏng vấn giữa BBC và Trần Mạnh Hảo và Nguyễn Minh
Thành th́ TMH lăng nhăng chỗ nào, nói có sách mách có chứng th́ xin Ô/B. Nhẫn,
Nga trích dẫn hộ, con người có tồi tệ nhưng ít nhất phải c̣n biết sĩ diện, đảng
CS không c̣n chỗ đứng trên thế giới và hẹp hơn là trong ḷng dân tộc VN mà cứ be
bờ chống đở, tôi đồng ư với anh Robert Anaheim là "CSVN nay đă mục ruỗng..."
theo tôi cũng giống như người đang bị bịnh ung thư xương, tư nhiên xương sẽ mục
và người bệnh sẽ ngă đổ. Là 1 người lãnh đạo, là 1 đảng cầm quyền phải biết tự
trọng, khi đă không được ḷng dân, khi đă không phục vụ tốt cho tổ quốc nữa th́
nên nhường lại cho người khác, cho chính đảng khác đ́ều hành chính quyền, mà khi
tự rút lui trong bầu cử tự do th́ c̣n hy vọng vớt vác chút ít t́nh cảm của nhân
dân. Xin qúy vị hăy tự xét lại xem, đem ra cân đo thử CSVN đă đem lại ích nước
lợi dân chỗ nào? và làm di hại dân tộc chỗ nào? Nếu CSVN dám cho bầu cử tự do
th́ biết ngay, chớ nên bàn cãi mà thiếu luận cứ, thiếu dữ kiện, nói lấy được.
Tran Roan kyu, Kobe, Nhật
Tôi là họa sĩ tốt nghiệp Đại học Mỹ thuật năm 1996. Nếu nói văn nghệ sĩ Việt
nam thờ ơ, không quan tâm đến chính trị cũng đúng mà cũng không đúng. Tôi đây nè
hàng ngày đều nghe đài BBC và đọc tin tức trên báo điện tử ngay cả nhưng ngày
c̣n ở VN. Nhưng thực ḷng nói chính bản thân tôi đây lúc làm việc tại quê nhà
rất sợ ban lănh đạo. việc góp ư kiến c̣n khó như lên trời vậy, lỡ miệng là bị
vùi dập ngay. Đây là diễn đàn hay. Tôi cũng rất mong quí đài BBC có thêm nhiều
về thông tin mỹ thuật hơn nữa.
Minh Tran, TP HCM
Sự im hơi lặng tiếng của giới văn nghệ sĩ chứng minh một điều là đất nước VN
đang trong thời kỳ suy vong. Người ta thường nói "Đa văn vi phú", tức là không
giàu bằng tiền của mà giàu bằng văn học. Mục đích chính của một dân tộc sự hưng
thịnh của đất nước không phải chỉ để tạo ra của cải vật chất hay kinh tế mà coi
thường những giá trị thẩm mỹ và tinh thần được, v́ đây chính là yếu tố để một
dân tộc có thể được đánh giá là có cuộc sống chất lượng cao hay không. Gần đây
giới chức cộng sản VN đang t́m cách hô hào tung tiền tài trợ cho những dự án để
có thể có những kịch bản hay cho phim ảnh hầu đánh bóng h́nh ảnh của Đảng ta hơn
nữa. Điều này chứng tỏ sức mạnh của văn hoá nghệ thuật như thế nào rồi! Hơn ai
hết Đảng Cộng Sản VN luôn muốn lợi dụng sức mạnh này.
Thế nhưng theo tôi ít có nhà văn nào muốn hạ ḿnh làm phương tiện làm công cụ
tuyên truyền cho nhà cầm quyền mà chỉ muốn làm chủ thể. Giá trị một tác phẩm văn
học không dựa vào việc buôn bán lời lăi rất cụ thể và tức th́. Người ta yêu mến
tác phẩm văn học v́ chính tự bản thân tác phẩm ấy. Các tác phẩm văn học thường
đem lại sự hiểu biết sâu sắc về khả năng của con người, về cách diễn đạt lư
tưởng và thực tế chỉ qua những ḍng chữ. Văn chương là nơi những tư tưởng cảm
xúc khao khát của con người được miên man chảy vượt qua mọi giới hạn, nơi mà
ḍng sống tâm linh có thể len lỏi đến tận cùng sâu thẳm, nơi con người không
phải hy sinh một phần tự do cá nhân để phục tùng ư chí công cộng nhờ đó văn
chương cũng là nơi khái niệm về tự do trở nên hiện thực nhất. Nhà văn thường là
những người đi tiên phong hướng con người đến những giá trị đích thực của cuộc
sống. Họ là những người vẽ nên bức tranh xă hội rơ ràng nhất chân thật nhất.
Trong khi chúng ta ngồi đây lên án chủ nghĩa cộng sản th́ George Orwell đă mô tả
cái bi kịch của lịch sử hiện đại bị ngự trị bởi ư thức hệ CS từ mấy chục năm về
trước qua tác phẩm Trại súc vật (Animal farm). Một nhà văn đích thực có quyền
năng vô hạn, ng̣i bút của họ rất cứng khó bẻ cong. Phải đàn áp trí thức phải đàn
áp nhà văn đó là cách tốt nhất để chế độ độc tài tồn tại. Chỉ cần một chút tự do
thôi nhà văn sẽ chứng tỏ sức mạnh của ng̣i bút là như thế nào! Trong một nước
hơn 80 triệu dân này chắc chắn rất nhiều nhà văn đang âm thầm sáng tác trong
bóng tối. Đó là lư do tại sao họ phải chịu sự đối xử khắc nghiệt như vậy!
QTHD
Muốn đánh giá một con người, một dân tộc, th́ qua ngôn ngữ người đó, quốc gia đó
sử dụng th́ biết ngay. Cùng là tiếng Anh chẳng hạn nhưng người Mỹ nói nhanh
nhất, người Anh điệu nghệ nhất, mà chính trong giọng Anh cũng chia ra trường
phái Oxford, Cambridge, và không thuộc hai loại này, v.v... tŕnh độ văn hóa học
thức cũng tùy đó mà thể hiện.
Văn học Việt trong khoảng 50 năm nay không phát triển được v́ mọi nguồn lực đều
phải phục vụ cho đảng và nhà nước, sau 1975 th́ trong toàn quốc thơ văn nhạc
kịch ǵ không thuộc loại này đều không được xuất bản. "Đầu vào" các trường âm
nhạc, ca múa nhạc kịch cũng bị siết chặt nhằm đưa vào các phần tử theo đảng hoặc
ít ra là câm điếc đui chột tư tưởng, đảng nói ǵ nghe nấy, nói nấy, thành ra văn
chương thơ phú ngay cả âm nhạc Việt cũng bị đơn điệu, không phải là không phát
triển nhưng chỉ là phát triển một chiều quá lẻ loi, chán chường, rồi đi vào bế
tắc nhanh chóng, v́ "không có đối thủ" cũng không có sự phê b́nh thẳng thắn, mà
chỉ có khen hăo, nịnh bợ.
Nói ǵ đâu xa, chính Phạm Duy mà họ vui mừng đón chào cũng có nhiều bài hát hiện
bị cấm, ai hát th́ ở tù, băng đĩa nào có bài đó ở trong nhẹ th́ bị tịch thu,
phạt tiền, nặng th́ chủ xuất bản ở tù mọt gông. Ngay các giọng đọc trên TV,
radio, cũng phải là giọng Hà Nội. Ai không theo các điều đảng biểu phải theo thi
bị sát phạt ngay. Từ lớp 6, ai dám chỉ trích thơ Tố hữu "thương cha mẹ 1, thưong
Mác thương 10", và các bài thơ khuyến khích con nít ḷng căm thù, ghen ghét,
ngay cả bạo động giết chóc miễn là đảng biểu th́ phải làm? Thành ra ai quỵ lụy,
hèn yếu, hoặc biết cách giả bộ như vậy, th́ mới lên lớp, ai mạnh miệng chỉ trích
Bác, đảng, thơ Tố hữu, th́ 10 tuổi đă ở tù rồi.
Sau này, thành thói quen, con nít bên Việt Nam rất khác bên ngoại quốc tuy cùng
là anh chị em ruột với nhau, khi chia cách do vượt biên hay tách riêng sang đây
diện bảo lănh, vài năm sau gặp lại th́ do tâm thức khác nên ngôn ngữ, thái độ,
hành động của họ đều khác. Bên Việt Nam th́ lém lỉnh thậm chí mánh mung để sinh
tồn, bên ngoại quốc khi về Việt Nam th́ quá "khờ khạo", gặp đèn đỏ th́ ngừng lại
trong khi người ở Việt Nam chạy luôn, c̣n cười người kia là khờ dại. Thành ra,
nghe hai người nói chuyện, nh́n hai người chạy xe, th́ biết ngay ai ở Việt Nam,
ai từ ngoại quốc về.
Thanh Vương, VT, Việt Nam
Gửi bạn QTHD: Qua bài viết một phần nào đó người đọc có thể nhận biết bạn là
người có học, và chắc chắn bạn không định cư tại Việt Nam! Tôi đồng ư với bạn
những luận chứng mà bạn nêu ra để bày tỏ nền văn chương Việt Nam bị mai một sau
hơn 50 năm dưới sự lănh đạo của Bác, Đảng...Song bạn đă vội kết luận, nói đúng
hơn bạn đă "vơ đũa cả nắm" khi cho rằng lối "giáo dục ở Bên Việt Nam th́ lém
lỉnh thậm chí mánh mung để sinh tồn, bên ngoại quốc khi về Việt Nam th́ quá "khờ
khạo", gặp đèn đỏ th́ ngừng lại trong khi người ở Việt Nam chạy luôn, c̣n cười
người kia là khờ dại.
Thành ra, nghe hai người nói chuyện, nh́n hai người chạy xe, th́ biết ngay ai ở
Việt Nam, ai từ ngoại quốc về". Đành rằng là thế, nhưng chắc ǵ "Việt kiều" lại
tốt hơn "Việt cộng". Cũng không ít "Việt kiều" láu cá hơn cả "Việt cộng". Tôi
nói cho bạn hay: bạn kết luận như thế là bạn đă xúc phạm đến cả một dân tộc,
trong đó có ông bà tổ tiên, anh em, bạn bè và con cháu của bạn nữa. Mong rằng
khi tŕnh bày một quan điểm nào, bạn nên cẩn thận trong lời ăn tiếng nói v́ bạn
là "người có học" cho dù bạn học được điều đó ở đâu. Chắc chắn một điều bạn
không học ở Việt Nam và bên "ngoại quốc" cũng chẳng ai dạy bạn điều đó.