ĐT. 714-541-9859, 714-423-0577                      THONG THIEN HOC

Google

Trang Chính

English

Việt Nam


Hoa Kỳ

Sinh Hoạt Cộng Đồng


Thế Giới
Diễn Đàn

Văn Học

B́nh Luận

Kinh Tế
Câu Chuyện ThờiSự

Chuyện Lạ 4Phương

Khoa Học

Sức Khỏe

Ẩm Thực

Nhân Vật

Người / Ngợm

Vui Cười


Biếm Thi

Linh Tinh

Rao Vặt

Nhạc Hoàng Vân

VNCH Foundation

Ca Dao Việt Nam

Thơ Hà Huyền Chi

Hà Phương Hoài

Mạng Lưới Nhân Quyền Việt Nam

OVERSEAS
FREE VIETNAMESE
COMMUNITIES

RADIO
SAIGON-HOUSTON

Ru ngủ măi không được đâu


 

Ngày hôm qua mục này nhắc tới bài phỏng vấn ông Vơ Văn Kiệt trên mạng lưới báo Tuổi Trẻ ở Việt Nam. Bài xuất hiện sáng sớm, đến buổi trưa giờ California th́ biến mất không thấy nữa. Đến tối, lại xuất hiện, nhưng ngắn hơn trước. Có mấy đoạn đă bị cắt. Thế mới biết quyền tự do ngôn luận ở Việt Nam được áp dụng rất b́nh đẳng. Không những các tờ báo phải tự kiểm duyệt theo lệnh hàng ngày của ban Tư tưởng Văn hóa, mà cả các ông lănh tụ được phong là “cố vấn” cũng bị kiểm duyệt nữa.

Một đoạn trong các lời phát biểu của ông Vơ Văn Kiệt đă bị đục bỏ là khi ông nói về cách thức đảng Cộng Sản làm kỷ niệm các ngày lịch sử - ở đây ông đang nói về ngày 30 tháng Tư. Trong đoạn bị bỏ có câu này: “...Lịch sử cũng như cuộc sống. Cái đúng, cái sai nói một lần người ta hiểu; nói hai lần người ta im lặng; nhắc lại quá mức cần thiết th́ có thể gây ra sự phản cảm.”

Phản cảm, có lẽ là một từ nhẹ, có nghĩa là cảm giác phản đối, nghĩ ngược lại. Đáng lẽ phải nói một cách b́nh dân, là, “Nhắc lại ra ră hàng ngày đến lần thứ 30 năm th́ chỉ làm người nghe muốn chửi thề, muốn văng tục!” Phàm điều ǵ nhắc đi nhắc lại măi cũng làm người nghe phát chán cho đến bực ḿnh. Nói chuyện đứng đắn tử tế, mà nói măi nghe cũng phát bực, coi là vô duyên. Nói toàn những lời dối trá huênh hoang, càng đáng ghét, đáng giận, coi là vô liêm sỉ. Đó là tâm lư b́nh thường– ai đă lập gia đ́nh đều biết quy luật đó để tránh. Ông Vơ Văn Kiệt đă lập gia đ́nh rồi, chắc đủ mẫn cảm để thấy điều đó.

Nhưng đem “chân lư” đó ra nói về vụ 30 tháng Tư th́ không được! Có lẽ quyết định kiểm duyệt những lời nói của một ông cựu thủ tướng, một cố vấn Bộ Chính trị, phải do Bộ Chính trị bàn nhau rồi ra lệnh cấm nói. Tại sao Bộ Chính trị lại sợ một câu nói bàn về hiện tượng tâm lư b́nh thường như vậy? Không phải v́ họ toàn là những người độc thân; mà v́ họ đang làm đúng cái việc mà ông Vơ Văn Kiệt chê là vô duyên.

T́nh trạng vô duyên nhất trong những lời lẽ ca tụng thắng lợi trong “cuộc kháng chiến chống Mỹ cứu nước” là bây giờ họ cố t́nh không đề cao những trận đánh nhau với quân Mỹ nữa. Họ chỉ nhắc nhở những chiến thắng đối với người Việt Nam, khi quân đội miền Nam phải tan ră v́ hết viện trợ súng đạn. Ngày hôm qua Nhật báo Người Việt đă đăng tin về tiết lộ mới cho biết số vũ khí, đạn dược mà Nga và Trung Cộng cho Bắc Việt trong thời chiến. Thí dụ, trong giai đoạn từ 1973 đến 1975, tổng cộng có 724,512 tấn, trong đó có hơn 620 ngàn tấn là do Trung Cộng, 65 ngàn tấn là của Nga xô. Năm 1973 là sau khi kư kết hiệp định Paris, Việt Nam Cộng Ḥa bị Mỹ cắt viện trợ dần dần đến chỗ chấm dứt. Trong cuốn sách mới của ông Nguyễn Tiến Hưng “Khi đồng minh tháo chạy,” ông cựu cố vấn ở Dinh Độc Lập cho biết có lúc Tổng thống Nguyễn Văn Thiệu đă tính đem vàng dự trữ đi bán lấy tiền mua vũ khí. Trong khi đó th́ miền Bắc vẫn được chi viện đầy đủ hơn, với 10 ngàn đạn tên lửa, 23 hỏa tiễn SAM, vân vân.

Bây giờ đảng Cộng Sản tránh không nói đến khẩu hiệu “chống Mỹ cứu nước” nữa, v́ chính ông đại sứ Mỹ tại Hà Nội có lúc cũng thành một người bào chữa cho các chính sách của đảng rồi! Bây giờ nói chuyện chống Mỹ nữa th́ vô duyên.

Nhưng lờ đi không nói cũng vô uyên. V́ những người dân trên 40 tuổi th́ vẫn c̣n nhớ các khẩu hiệu chống Mỹ. Bởi v́ đó là lư do khiến nhiều gia đ́nh ở cả hai miền Nam, Bắc ngày nay vẫn thắp hương cúng vái hai triệu người chết. Họ tự hỏi, không biết chết để làm ǵ? Kỷ niệm ngày 30 tháng Tư mà chỉ nói chuyện người Việt Nam đánh người Việt Nam th́ ai nghe măi cũng phải thấy càng vô duyên.

C̣n một lư do khác khiến câu nói trên của ông Vơ Văn Kiệt bị kiểm duyệt đục bỏ, là v́ có câu tiếp theo. Câu tiếp theo, vẫn được giữ lại là, “Trong khi đó theo tôi chúng ta vẫn c̣n biết bao điều cần nói, biết bao việc cần làm.” Sau khi phát biểu về việc nói đi nói lại những điều nghe phát chán tai, mà lại nhắc nhở rằng “vẫn c̣n biết bao điều cần nói, biết bao việc cần làm” khác mà không chịu làm không cho nói, th́ chẳng khác ǵ bảo rằng cả cái guồng máy chính trị đang trốn tránh những khó khăn thực tại để làm những chuyện không những vô duyên mà c̣n có hại! Bộ Chính trị chắc nh́n thấy ngầm ư đó, cho nên mới cắt bỏ. Tội nghiệp một điều là họ không cắt hết cả đoạn, cả câu hỏi lẫn câu trả lời. Họ chỉ cắt đoạn giữa làm cho câu trả lời của ông Kiệt thành vô duyên; chính ông Kiệt thành vô duyên!

Sau khi ông Kiệt nói cái ư muốn quên quá khứ cuộc chiến tranh, một quá khứ mà ông nói “mong muốn khép lại,” để “Người Việt dù ở đâu cũng đều ở trong một cộng đồng ḥa hợp,” nhà báo hỏi “Chúng ta đă có nhiều nỗ lực để làm điều đó (chưa,) thưa ông?”

Bây giờ sau khi bị kiểm duyệt, phần trả lời của ông Vơ Văn Kiệt chỉ c̣n hai câu là, “Đôi khi phải nh́n kết quả thay v́ nh́n những ǵ mà chúng ta nghĩ là nỗ lực. Trong khi đó theo tôi chúng ta vẫn c̣n biết bao điều cần nói, biết bao việc cần làm.” Hai câu này không có vẻ dính dáng ǵ đến nhau cả, cả mấy chữ nối liền, “trong khi đó” là không cần thiết. Hơn nữa, câu thứ hai có vẻ như bác bỏ ư kiến đă nêu lên là cần nỗ lực để làm chuyện ḥa hợp! V́ người trả lời bảo c̣n nhiều việc khác cần nói, cần làm hơn! Sau khi bị kiểm duyệt, ông cựu thủ tướng không những có vẻ vô duyên mà c̣n coi bộ ngớ ngẩn, tiền hậu bất nhất nữa.

Một đoạn dài khác đă bị cắt bỏ là đoạn gồm 114 chữ mà ông Vơ Văn Kiệt cảnh cáo nếu không phá bỏ được những chướng ngại, nếu không đạt được mức tăng trưởng 2 con số (tức từ 10 phần trăm trở lên) trong những năm tới, “th́ khoảng cách của sự tụt hậu so với khu vực (Đông Á châu), so với thế giới, là không thể nào thu hẹp được.” Sau lời cảnh cáo đó, ông khuyên không nên “tự măn nguyện,” và khuyên “đừng tự ru ngủ ḿnh để rồi c̣n bị (các nước) bỏ xa hơn nữa.”

Cả cái đoạn cảnh cáo“đừng tự ru ngủ ḿnh” đă bị bỏ. Chứng tỏ chính sách của đảng trước sau như một, là phải ru ngủ. Điều đáng lo nhất bây giờ là người dân Việt Nam tỉnh dậy. Tỉnh dậy họ sẽ thấy nước ḿnh chết 2 triệu người chẳng để làm cái ǵ cả, phí cả thời giờ mất 20 năm nữa. Giá cứ để yên như nước Đức, như Hàn quốc, như Trung Quốc với Đài Loan, không bên nào đánh bên nào, có lẽ lại hay! Đó là ư tưởng cấm kỵ, đảng không muốn dân nghĩ tới, dù chỉ nghĩ trong giấc mơ!

Điều thức tỉnh thứ hai là t́nh cảnh chậm lụt của nước ḿnh so với lân bang. Hiện nay Trung Quốc đă đứng hàng thứ ba trên thế giới về trị giá hàng xuất cảng, chỉ sau Mỹ và Đức, mới qua mặt Nhật Bản. Mà một phần ba số hàng xuất cảng của họ là đồ điện tử, chứ không phải chỉ bán toàn hàng thô không chế biến như dầu lửa, cà phê, trà cá, tôm, như của Việt Nam. Hàng điện tử cũng chiếm từ một tới hai phần ba trong số hàng xuất cảng của những nước Mă Lai Á, Phi Luật Tân, Singapore, Đài Loan, trong vùng Á Đông. Hàng điện tử xuất cảng của Trung Quốc năm ngoái tăng thêm 45 phần trăm; c̣n hàng dệt may của họ, chỉ chiếm một phần sáu số hàng xuất cảng, và chỉ tăng 15 phần trăm. Họ biết hướng về phía những mặt hàng có giá trị gia tăng cao th́ nước Việt Nam vẫn lẽo đẽo theo sau 15 năm, chỉ biết bán sức lao động rẻ tiền.

Bao giờ người Việt Nam biết cảnh chậm lụt theo sau là nhục nhă, không thể chấp nhận, lúc đó sẽ là một cơn thức tỉnh lớn, không kém ǵ cơn thức tỉnh năm Ất Dậu trước, 1945. Cho nên đảng không muốn những lời khuyên kiểu “đừng tự ru ngủ” nữa của ông Vơ Văn Kiệt được phổ biến, dù chỉ phổ biến trên mạng, chủ yếu cho người Việt ở nước ngoài đọc. Dân Việt Nam cần được ngủ ngon trong giấc mơ chiến thắng, đừng đặt câu hỏi chiến thắng ai, chiến thắng để làm cái ǵ.

Nhưng, không chắc mọi người Việt Nam đều ngủ ngon. Nhiều người thao thức lắm. Đến nỗi ngay trong nội bộ đảng Cộng Sản cũng có nhiều người ngủ không được dù pḥng có gắn máy lạnh chạy 24 trên 24. Mà dân ở ngoài đường th́ càng khó ngủ. Những câu hỏi cứ chờn vờn trong óc, không dám nói ra nhưng nó vẫn thao thức măi.

Một anh bạn trẻ của tôi mới đi Hà Nội về, kể chuyện anh gặp một người lao động, vô sản thứ thiệt. Anh này hồi năm 1975 mới trên 10 tuổi, giờ sống ở Mỹ lâu, phong cách cũng giống các thanh niên Mỹ. Anh về Việt Nam v́ công việc làm ăn, chẳng quan tâm đến chuyện chính trị. Buổi sáng Chris dậy sớm đi ra bờ hồ Hoàn Kiếm uống một ly cà phê. Anh mua thêm một tách cà phê, đem mời ông phu đang quét hè phố. Tṛ chuyện bác bác cháu cháu với nhau. Hỏi thăm đời sống ra sao, ông bảo tốt lắm. Cái ǵ cũng tốt cả. Những người giầu th́ họ vẫn giầu, c̣n tôi nghèo th́ vẫn cứ nghèo, như mọi khi. Mọi việc cứ như cũ, thế là tốt lắm đấy. Nhưng, ông nói, “Tôi nói thật với cậu, tôi chúa ghét mấy thằng Mỹ!” Hỏi tại sao? Ông bảo: “Tụi nó lười quá!” Lười là thế nào? “Tại sao nó ném bom chỉ có 12 ngày là nó ngưng, rồi thôi luôn? Lười bỏ mẹ!”

Đấy là lời một người lao động lớn tuổi, sống ở giữa Hà Nội, kể lại chuyện ném bom từ năm 1972, không nghe tận tai th́ không tin là thật. Cứ nghĩ người đàn ông đó đă ngậm trong miệng những câu nói đó hơn 30 năm rồi. Được dịp nói cho một anh Mỹ con nghe, cho nó hả. Nhưng chắc chắn những người như thế, đêm đêm họ vẫn thao thức khó ngủ. Ru ngủ họ măi không được đâu. Nên để cho ông Vơ Văn Kiệt nói hết lời. Đừng tự ru ngủ nữa.

NGÔ NHÂN DỤNG

Xin vui ḷng liên lạc với  butvang@yahoo.com  về mọi chi tiết liên quan tới Ánh Dương
Copyright © 2004 Anh Duong Online
Last modified: 08/10/06