Một chút tâm
t́nh
Qua mạng điện tử, tôi được xem cuộc thảo luận giữa ông Bùi Dương Liêm và các
ông Đinh Mạnh Hùng, Đặng Vũ Chấn và Ngô Đắc Hiếu là những người trong ban tổ
chức ngày tranh đấu cho tự do cho Việt Nam tại thủ đô Washington DC 30 tháng
4 năm naỵ Ông Bùi Dương Liêm tỏ ra là người có "làm bài trước" (homework),
như kiểu của các phóng viên chuyên nghiệp. V́ ông sửa soạn để đưa ra những
h́nh ảnh để làm hậu thuẫn cho các ư kiến và câu hỏi của ḿnh. Nội dung của
những câu hỏi là xoay quanh chủ đề mà ban tổ chức đă đưa ra lúc ban đầu là
freedom march. Chủ đề này đă tạo ngộ nhận rằng đây là ngày mừng Việt Nam tự
do, tức là mừng chiến thắng CS 30 tháng 4. Trong khi đó th́ ngày này đối với
đa số người Việt sống ở Việt Nam Cộng Hoà, và đa số người Việt tị nạn ở hải
ngoại, là ngày quốc hận v́ nhà tan cửa nát, vong gia thất thổ.
Cái hận, - quốc hận - th́ nhiên là có rồi, đối với tuyệt đại đa số, không
cần phải nóị Chính Mai Chí Thọ, là người nắm công an miền Nam sau ngày 30
tháng 4/1975 và thủ phạm của những vụ đàn áp ở miền Nam suốt một thời gian
dài cả thập niên, trong một bài viết cách đây không lâu cũng xác nhận rằng
chính sách của Hà nội sau khi chiếm Sài g̣n là sai lầm, tạo ra nhiều hậu quả
trầm trọng cho tới bây giờ. Nhưng bên cạnh cái mối hận này, hay là từ cái
mối hận này th́ đă nẩy ra cái tâm thức đối kháng, mà tôi là một trong những
người có cái tâm thức đó và v́ thế mà tham gia Mặt Trận Quốc Gia Thống Nhất
Giải Phóng Việt Nam mà tướng Hoàng Cơ Minh lập rạ Tôi đă đi dự đại hội Chính
nghĩa ở Washington, DC. Nếu tôi không lầm th́ ông Bùi Dương Liêm cũng là
người tham dự đại hội đó, và là người ủng hộ cái tinh thần đối kháng đó, mà
anh chị em MT gọi là "Kháng chiến".
Những năm tiếp theo, trong cái quyết tâm sống với tinh thần tự lực đứng lên
chống lại bạo quyền, và suy nghĩ rằng than van phiền muộn không giúp ǵ cho
đấu tranh, chúng tôi, những người trong MTQGTNGPVN, đă không tổ chức ngày 30
tháng 4 trong cái tâm tư quốc hận, mà là với tinh thần quốc kháng.
Cái ư niệm quốc kháng này tiếc thay đă không được chấp nhận rộng răi, mà
theo tôi nghĩ chỉ v́ lư do chính trị hay cá nhân, v́ muốn ḿnh là ḿnh,
không đi theo MT. Đây là chuyện b́nh thường trong cuộc đờị Đối với những
thành phần này, quốc hận do đó vẫn được giữ như là một chủ đề cho những tổ
chức 30 tháng 4, và được coi như là cái tâm thức chung của hải ngoạị Nhưng
mà nh́n cho khách quan, th́ giới trẻ sinh trưởng ở hải ngoại có thể rằng
ghét Cộng sản và chống độc tài, v́ được cha anh dẫn dắt, hay v́ thấy những
sự kiện vô lư vô lối và tồi tệ đang diễn ra trên đất nước Việt nam, mà họ
không có cái hận v́ họ không trải qua những kinh nghiệm đau thương như cha
anh. Chia xẻ với họ cái hận là điều cần thiết. Nhưng làm cho họ v́ cái hận
mà đấu tranh th́ không chắc thành công. Họ không có cái hận mà lại bắt họ có
cái hận th́ có thể khiến họ xa ḿnh và nghĩ rằng ḿnh thủ cựu sống với quá
khứ. Đấu tranh v́ những tồi tệ hiện tại đầy rẫy không chấp nhận được mới là
thực tế.
Trở về với cuộc thảo luận giữa các ông Bùi Dương Liêm, Đinh Mạnh Hùng, Đặng
Vũ Chấn, Ngô Đắc Hiếu th́ qua cuộc thảo luận này, tôi không muốn nói những
lư luận của ban tổ chức có tính thuyết phục hay không, nhưng xin chia xẻ tại
đây vài suy nghĩ bật lên trước những h́nh ảnh và lư luận mà ông Liêm đưa rạ
Sự so sánh cái truyền đơn của ban tổ chức có màu đỏ và vàng với gịng chữ
vietnamfreedom.org ở dưới với một số các h́nh ảnh khác, và những lời của ông
Liêm cho thấy ông muốn truyền đạt rằng ban tổ chức coi VN dưới chế độ CS là
tự do và là "mượn đầu heo nấu cháo" (những chữ của ông) nghĩa là lợi dụng
mọi người cho ư đồ đen tối của ḿnh. Tôi không biết người khác nghĩ sao,
nhưng với tôi th́ những h́nh ảnh và lư luận này không khỏi làm tôi nhớ lại
một câu chuyện thời năm 1945 bà nội tôi kể. Tôi lúc đó mới cắp sách đi học.
Bà tôi một hôm đi chợ phiên về kể rằng cả chợ nháo nhào v́ thấy cán bộ Việt
Minh bắt được một tên Việt gian. Đó là một cô gái ăn mặc đỏm dáng bị tróị
Trong cái túi vải để trong ruột tượng thấy có một tấm gương tṛn và cái khăn
tay trắng có thêu chỉ xanh đỏ. Bà nội tôi nói người ta bảo rằng cái gương là
để khi máy bay Pháp đến th́ làm hiệụ Màu xanh đỏ và cái khăn tay trắng là cờ
Pháp xanh trắng đỏ.
Tôi không phải là người trong ban tổ chức ngày tranh đấu cho VN tự do và tôi
không ở vị trí phải bênh vực cho ho.. Những người này đă giải thích rơ ràng
và đồng bào tùy ư nghe hay không. Tôi viết mấy lời tâm t́nh này bởi v́ tôi
nghĩ rằng những người chống Cộng, hay là chống độc tài đảng trị, không nên
để hết th́ giờ vào tranh căi hơn thuạ Tôi nghĩ chúng ta chỉ nên tập trung
vào tấn công cái chế độ đang rệu ră chỉ gồm có một thiểu số lănh đạo đă biến
thành tư bản đỏ. Chúng ta chỉ nên rọi đèn, tấn công vào những chuyện làm rơ
ràng là ủng hộ CS hay làm cho chế độ đó mạnh hơn, dựa trên dữ kiện chính
xác, mà kẻ chủ mưu không giải thích được. Tôi đồng ư rằng cái khẩu hiệu đưa
ra ban đầu có thể gây ngộ nhận. Nhưng những giải thích kế tiếp của họ, tôi
không thấy là vô lư. Sự thay đổi khẩu hiệu dựa trên những góp ư phê b́nh cho
thấy họ có thiện chí. Chúng ta nên chờ xem họ làm những ǵ trong cuộc biểu
t́nh để kết luận. Ba cuộc biểu t́nh khác nhau ở Washington DC trong cùng
ngày không phải là điều không tốt, nếu cả ba cuộc biểu t́nh là đều nhắm tấn
công vào chế độ CS Hà nội, chứ không phải là ba cuộc biểu t́nh chống nhaụ Ba
cuộc biểu t́nh chỉ cho thấy rằng có những xu hướng khác nhau tấn công vào
các mặt khác nhau để nhằm chấm dứt chế độ mà thôị Và làm cho chế độ khó đỡ
hơn, v́ phải chia sức ra nhiều mặt. Đó thực sự là dân chủ.
Tôi hiểu tâm trạng của những người xót xa với đất nước mà không làm ǵ được
bao nhiêu ngoài sự bộc lộ nỗi phẫn nộ của ḿnh trước những sự kiện không vừa
ư v́ tôi đă từng trải qua những giai đoạn như thế. Tôi cũng hiểu vai tṛ của
cảm tính trong hành xử và thái độ của mỗi ngườị V́ thế, những gịng tâm t́nh
này chỉ cốt mong có sự b́nh tĩnh hơn trong mỗi chúng ta để cuộc đời êm đẹp
hơn, nhưng trước hết là để thân tâm ḿnh an lạc.
BS Trần Xuân Ninh