Phương Nam
và khát khao trong lành của tuổi trẻ
Phương Nam, tên
thật là Đỗ Nam Hải, đă có 5 bài viết: Việt nam đất nước tôi- Việt nam và
sự đổi mới- Suy nghĩ về Nhận thức lại- Viết về chủ tịch Hồ chí Minh- Viết
tiếp về Nhận thức lại. Cũng như nhiều bạn đọc khác, sau khi đọc 5 bài
viết ấy của Phương Nam tôi thấy được gợi lên một không khí tṛ chuyện.
Mà chuyện tṛ ở
đây là chuyện lớn, chuyện đất nước, chuyện nhân dân, chuyện của những biến
cố lở đất long trời trải dài suốt một thế kỷ. Chuyện hào quang với người này
nhưng sầu tủi đăm chiêu với người khác, chuyện vui buồn, lợi quyền và sống
chết của hàng triệu con người khác nhau. Chuyện rất nghiêm túc, và Phương
Nam cũng đă viết rất thẳng thắn, không lựa lời.
Viết về một nội
dung như thế mà gợi được cho nhiều người khác ư muốn tṛ chuyện với ḿnh th́
đấy cũng là một thành công rồi.
*
Kể ra th́ nhận
thức về những vấn đề trọng đại của đất nước như trên vừa nói cũng đă có cả
một hệ thống nhận thức chính thống bao quát hết rồi, thống soái hết rồi.
Nhưng là một người Việt nam hôm nay mà yên tâm chấp nhận hệ thống nhận thức
chính thống đó, mà không thấy phải đặt ra những dấu hỏi, kể cả dấu hỏi nơi
gốc rễ, th́ ta phải đánh ngay một dấu hỏi lớn xem đầu óc và con tim của
người ấy có b́nh thường không và đang ở cấp độ nào?
Hệ thống nhận
thức chính thống cũ mà Phương Nam cũng như hàng triệu người Việt nam được
nhồi vào đầu đă tỏ ra hoàn toàn đáng ngờ trước thực tiễn của thế giới và của
đất nước. Những người Việt nam có tri thức, c̣n giàu tâm huyết và trách
nhiệm không thể không có nhu cầu về một cuộc “Nhận thức lại”!
Phương Nam
là một đại diện tiêu biểu của khát khao rất trong lành đó.
Muốn nhận thức lại
để có thể giải thích thỏa đáng một hiện tượng nào đó, có khi chỉ rất nhỏ,
cũng đ̣i hỏi phải xem xét lại cả hệ thống, v́ nếu cứ bám lấy
các “nguyên lư”, các “tiên đề”, với “phương pháp luận” có sẵn từ trước th́
loanh quanh vẫn ở cái ṿng ngụy biện không có lối ra, chẳng thuyết phục được
ai… V́ thế mà cực chẳng đă, muốn có một nhận thức đúng không thể không cày
xới lư luận từ gốc, rà soát lại một cách hệ thống.
Lư luận xă hội học
tất nhiên phải đối chiếu với những bằng chứng thực tiễn. Cho nên song song
với những nguỵ biện về lư luận bao giờ cũng là sự che giấu, xuyên tạc thực
tiễn, bí mật hóa mọi điều và bưng bít thông tin. Muốn chống ngụy biện không
thể không đối chiếu nhiều nguồn thông tin, nhiều nguồn tư liệu để xác nhận
lại những sự thật lịch sử và nhân vật lịch sử.
Để “nhận thức lại”
(trước hết là cho ḿnh), Phương Nam đă phải đề cập đến những vấn đề không
thể tránh được ấy.
*
Chính v́ mục
đích có tính khoa học và công chính như thế nên nh́n chung các bài
viết của Phương Nam đă thể hiện được tinh thần nghiêm túc, công phu, giàu tư
liệu. Thái độ chung là công bằng, xét bên này xét cả bên kia, điều chưa chắc
chắn th́ coi là giả định.
Tuy vậy, không phải
lúc nào bài viết cũng đạt được ưu điểm đó. Song song với điểm mạnh của những
suy luận sắc sảo và cách biểu hiện say sưa nhiều cảm xúc th́ cái nhược điểm
chủ quan, chưa phải đă già dặn, tất nhiên, cũng thường ẩn náu ngay bên
cạnh.
Tôi rất muốn
trích dẫn nhiều đoạn, nhiều ư của Phương Nam để minh họa cho những nhận xét
của ḿnh, nhưng tôi lại muốn giành việc ấy cho những bạn đọc đă đọc và sẽ
đọc Phương Nam, xem các bạn có đồng ư với tôi không. (Tất cả chưa đến 100
trang A4 thiết tưởng không mất th́ giờ nhiều lắm để đọc.)
Tôi muốn giành
khuôn khổ ngắn gọn của bức thư này để bàn thêm về một vài ư mà các bài của
Phương Nam đă gợi hứng cho tôi:
1/ Trước hết Phương
Nam thấy cần phải “Nhận thức lại” v́ cái vẫn được tôn vinh là “tiên
tiến” lại không tiên tiến chút nào. Anh đă trích dẫn từ Hà Sĩ Phu
một “quy tŕnh 4 bước” mà Đảng Cộng sản bản chất lạc hậu đă “lếch
thếch chạy theo thực tiễn” để diệt những nhân tố tiền tiến mà chiếm lấy
công tiên tiến.
Từ đấy nảy sinh một
câu hỏi: tại sao chủ nghĩa Cộng sản với mục tiêu “xây dựng một xă hội
tiên tiến nhất trong lịch sử loài người” lại chuyên đánh vào những
giá trị tiên tiến như thế?
Phương Nam đă thôi
thúc mọi người cùng đào sâu để lư giải hiện tượng “nghịch lư” rất căn bản
này.
Thật vậy, chủ
nghĩa Mác-Lênin xuất hiện vào thời kỳ khủng hoảng của chủ nghĩa Tư bản khi
nó chưa trưởng thành, Chủ nghĩa Đế quốc cũng nằm trong cơn vật lộn để tích
lũy tư bản ban đầu đầy khốc liệt ấy. Trong giai đoạn lịch sử ấy, đáng lẽ
phải đẩy xă hội thoát lên bằng con đường dân chủ hóa và
pháp trị (rồi sau này là tri thức hóa và toàn cầu hóa) mà những
John Locke, những Montesquieu … đă gợi mở, để điều ḥa và giải quyết quan hệ
tự do cạnh tranh,quan hệ thống trị với bị trị, và đưa xă hội phát triển lành
mạnh lên, th́ Mác-Lênin lại t́m lối thoát ở sự tập trung quyền lực chính
trị để độc quyền chỉ huy, độc quyền sắp xếp mọi việc trong xă hội, th́ đó
chính là con đường mà chế độ Nô lệ và Phong kiến vừa trải qua rồi. Tức
là xét về hướng tiến hóa th́ Mác-Lê đă rúc vào quá khứ để t́m lối ra, tưởng
phía ấy là tương lai. Chuyển động ngược chiều với tiến hóa như thế th́
đích thị là “phản động” theo nghĩa chính của thuật ngữ
này.
Chủ nghĩa Mác-Lênin
tuy có những mảng khoa học và thực tế, sự phê phán sắc sảo, nhưng lại được
lư giải và xử lư bằng một nhăn quan rất phản khoa học và ảo tưởng, cho nên
cuối cùng học thuyết này vẫn chỉ có chỗ đứng trong hàng ngũ những chủ nghĩa
KHÔNG TƯỞNG (mà chính Mác đă kịch liệt phê phán), chứ không có tư cách ǵ
trong khoa học. Mà Khoa học và Trí tuệ th́ gắn làm một với Tiến hóa của
nhân loại.
Dù cho mục đích là
nhân bản và rất lớn lao nhưng Mác-Lê đă dùng ư chí chủ quan, suy luận chủ
quan, dự đoán chủ quan để chống lại tất cả những cái khoa học, tiên tiến,
thuận quy luật đó (và cũng là chống lại những nét tích cực chính ḿnh). Cho
nên trong những bước đi lên của xă hội, không phải ngẫu nhiên mà các
đảng Cộng sản cầm quyền cứ thấy cái tiên tiến là họ đánh, cứ thấy người tiên
tiến là họ đánh, họ đánh rồi họ lại phải đi theo.
Tiện đây tôi xin
phép được bổ sung vào “quy tŕnh 4 bước” mà Phương Nam đă trích dẫn ấy một
bước thứ 5 nữa cho hoàn chỉnh:
-Bước 5: Thấy cái tiên
tiến thật bị ḿnh quật ngă và đoạt công lại cứ được mọi người ghi công và nể
trọng, bèn vực nạn nhân hoặc vong hồn dậy, dúi cho tư “quà” ḥng xúy xóa tất
cả 4 bước nói trên. (Bước thứ 5 này thường tách ra, rất chậm trễ sau 4 bước
kia như một sự vớt vát về sau, v́ thế trước đây tôi đă không gộp vào) (1).
Có người sẽ hỏi:
Sao Đảng Cộng sản lại có sức mạnh để thực hiện những điều ngang ngược đó?
Điều rắc rối phát
sinh từ chỗ chính cái chủ nghĩa ảo tưởng, phi khoa học ấy lúc đầu đă như một
tà giáo, mê hoặc một số dân tộc c̣n kém phát triển, và đă từng là
nguồn cổ vũ quần chúng, là nguồn sức mạnh nổi lên chống
lại sự áp bức của ngoại bang, (và chủ nghĩa ấy nghiễm nhiên
thành ân nhân của dân tộc), kết quả là Đảng Cộng sản nắm lấy ngôi
thống trị xă hội và sử dụng toàn bộ sức mạnh của khối nhân dân
bị mê hoặc và thuần dưỡng, sức mạnh của những nhân tài, sức mạnh của toàn bộ
tài nguyên quốc gia và sức mạnh danh hiệu của cả một dân tộc chiến thắng để
thi hành mọi thao tác đối nội và đối ngoại, trên nền định hướng của một chủ
nghĩa phản khoa học đă bị thời đại đào thải. Đảng Cộng sản phải làm xiếc đi
trên dây, thuận lợi là sức mạnh khổng lồ chiếm đoạt được, và khó khăn là xu
thế tất yếu bị đào thải.
Một đảng Cộng
sản vận động quần chúng vùng lên đ̣i Độc lập và một đảng Cộng sản cầm quyền
độc tôn là hai chuyện khác hẳn nhau, một trời một vực. Một chủ nghĩa Mác-Lê
kích động và liên kết được quần chúng lao khổ, với một chủ nghĩa Mác-Lê nống
quyền lực lên và kéo xă hội xuống cũng là hai hiệu quả khác hẳn nhau và đều
là sự thật. Cái Đảng mà ông Trần Độ đi theo và cái Đảng mà ông Trần Độ không
chịu nổi dẫu vẫn những con người ấy nhưng thực chất là hai Đảng phẩm chất
khác hẳn nhau, một trời một vực. Đă theo con đường ấy th́ sẽ chuyển hóa như
thế, không thể khác. Sự chuyển hóa ấy, thoái hóa ấy gói ghém toàn bộ
những điều phức tạp cần nói của lịch sử Việt nam ngày nay.
Kẻ tỷ phú thống trị
mới, giai cấp bóc lột mới lại quen miệng ngày xưa, tự xưng ḿnh là giai cấp
vô sản cần lao bị trị, làm cho quần chúng thực sự bị trị bị hôm nay mất chỗ
đứng, bị “tước vũ khí”, đành cứ ngậm bồ ḥn mà nhận lấy danh hiệu chủ nhân,
để rồi quanh năm cứ phải làm đơn xin xỏ để tập đoàn “Đầy tớ” “cùng giai
cấp” nới tay cho ḿnh.
Trong cơn
khát khao Độc lập, một vài dân tộc ít tiếp xúc với văn minh như dân tộc ta
chẳng may đă uống nhầm phải thứ nước giải khát có chất độc, tức là
giải khát bằng thuốc độc. Lúc đầu rất hả hê v́ đỡ khát
thật, nhưng rồi tim gan nhiễm độc không biết chữa cách nào. Dân
mất quyền làm chủ thực sự đất nước th́ cũng như mất nước. Mất nước
vào tay người đồng bang th́ gọi là nạn nội xâm.
Công và tội thế nào
cũng là từ đó. Lối ra thế nào cũng là từ đó.
2/ Kẻ thù vào bằng
đường nào th́ lại cho nó ra bằng con đường ấy. Cái mầm quái thai đă bám sau
lưng ḷng yêu nước mà lẻn vào, đột nhập vào tổ quốc ta, không qua “vọng
gác của Trí tuệ” th́ nay lại phải dùng ḷng yêu nước có Trí tuệ
để đẩy nó ra. Đấy là lư do trước hết khiến ta cứ phải lư luận, cứ phải lư
giải, cứ phải mổ xẻ nhận thức. Mặc dù đối với nhân loại hôm nay th́ cái chủ
nghĩa Mác-Lê ấy chẳng c̣n ǵ để mổ xẻ, nó tự phơi hết ra rồi. Thế nhưng ở
đây ta vẫn phải làm. Nó vào ở đây, bằng cửa ngơ này th́ lại phải đẩy nó ra ở
đây, bằng cửa ngơ riêng này, không mượn cổng to nhà lớn của ai khác được.
Chỉ những ǵ giành được do sự giác ngộ của chính quần chúng mới là thắng lợi
thực sự của quần chúng, của dân tộc.
Một hệ thống
nhận thức khi đă vào quần chúng sẽ thành sức mạnh. Chính Mác Lê đă dạy như
thế. Các đệ tử (mà trước đây là tín đồ) của Mác Lê biết thế nên họ sợ, họ
cấm sự giao lưu những nhận thức tiên tiến (tức là ngược với họ).
Người ta
không sợ những kẻ thù đao to búa lớn đâu, chỉ sợ sự đồng ḷng, tỉnh táo và
lương thiện, trước hết là của chính đồng đội và nhân dân, từ
đấy ngoại viện sẽ được quy tụ.
Những chính quyền
quân phiệt muốn giữ ghế độc tôn xưa nay bao giờ cũng ẩn nấp vào những bóng
tối lờ mờ gọi là “truyền thống riêng của dân tộc”. Bóng
tối ấy hốt hoảng khi bị Trí tuệ là ngọn đèn pha chung
của nhân loại chiếu vào. Có được cái sản phẩm chung tuyệt vời là Trí tuệ,
loài người sẽ cứu vớt những con dân chậm chân và bất hạnh của ḿnh chính
bằng thứ vũ khí phổ quát chung kỳ diệu đó, mà hiện nay kết tinh trong những
khái niệm Kinh tế tri thức, kỷ nguyên thông tin và toàn cầu hóa.
Tất cả những góc
tối riêng, dù đang cố sức che chắn, chẳng chóng th́ chầy rồi sẽ được nguồn
sáng chung ấy chiếu vào, không chạy trốn được!
3/ Đề xuất về biện
pháp, về lối ra, Phương Nam coi “Một cuộc Trưng cầu dân ư thực sự dân
chủ” là giải pháp có ư nghĩa quyết định để giải quyết t́nh h́nh.
Đọc các bài của Phương Nam tôi tán
thưởng rất nhiều, nhưng đọc đến giải pháp sau đây th́ tôi cười:
“Giữ
nguyên bộ máy hiện có ở Việt Nam hiện nay, bao gồm tất cả các cơ quan: lập
pháp, hành pháp, tư pháp từ trung ương xuống địa phương và cơ sở, để tổ chức
một cuộc TRƯNG CẦU DÂN Ư đầu tiên của nước Việt Nam thống nhất.
Câu hỏi cần trả lời
là: Việt Nam nên hay không nên theo chế độ đa đảng? Nếu ai cho rằng nên th́
ghi CÓ - không nên th́ ghi KHÔNG.”
Giải pháp này
nếu thực hiện được th́ quá hay, nhưng vấn đề là làm sao để thực hiện? C̣n
như nêu ra chỉ để thêm một lần chứng tỏ nhà cầm quyền thiếu thiện ư, không
chịu thực thi dân chủ, như điều đă được chứng minh nhiều lần, th́ ư nghĩa
của giải pháp lại không có ǵ lớn lao cả.
*
Cũng như các nhà
dân chủ cao tuổi đă đi trước, thế hệ trẻ Việt nam ngày càng chia sẻ nỗi ưu
tư về thực trạng đất nước, càng thấy trách nhiệm của người dân một nước
không thể là một kẻ ăn gửi nằm nhờ, thản nhiên vui chơi, hoặc xấu hổ hơn- là
một kẻ thừa cơ kiếm chác. Đă có những Lê Chí Quang, Phạm Hồng Sơn, Nguyễn Vũ
B́nh, Nguyễn Khắc Toàn…, nay lại biết thêm những Phương Nam, Nguyễn H., Tuệ
Minh…vân vân… Mỗi người một vẻ, một cách đóng góp. Tất cả v́ sự thôi thúc
của chính lương tâm, chỉ có lương tâm thúc giục, thúc giục cái đầu phải động
năo.
Trong cái
ḍng chảy mất phương hướng (càng nêu cao định hướng càng mất phương hướng),
trong cái mê lộ của sự giả dối, thực dụng, ru ngủ và cuồng loạn, họ muốn
sống có lư tưởng, t́m một cách sống có lư tưởng. Điểm nổi bật chung của họ
là sự dũng cảm, là chấp nhận hy sinh, đặt cuộc sống tinh thần vượt lên trên
cuộc sống vật chất thường t́nh, chấp nhận đánh đổi cuộc sống yên thân và
sung túc, lấy một cuộc sống có lư tưởng mà tự ḿnh nhận thức ra, ḿnh được
là chính ḿnh, có thế thôi.
Hơn lúc nào hết
và hơn tất cả mọi xứ sở, tuổi trẻ Việt nam đang sống hôm nay thấm thía cái ư
nghĩa đời người “Tôi tư duy là tôi tồn tại”(Descartes).
Không biết tư duy về những điều công ích cho nhân dân ḿnh,
cho dân tộc ḿnh th́ có lúc cái phần trong sáng tinh túy nhất trong thiên
chức làm người của ḿnh sẽ nổi lên chất vấn.
Mong thay, mừng
thay đă có nhiều bạn trẻ trong và ngoài nước t́m đến tṛ chuyện với những
Phương Nam, Nguyễn H., Tuệ Minh, … Mong cho hồn thiêng sông núi hăy
nhập vào thế hệ trẻ các bạn.
Hà Sĩ Phu (tức Minh Viễn)
(1) Hà Sĩ Phu- Chia
tay Ư thức hệ, phần 1: Triết học Mác-Lê, khủng hoảng phương pháp luận.