| ||||||
|
Câu Lạc Bộ Dân Chủ Việt Nam
Điện Thư - Số 50
Điện Thư Câu Lạc Bộ Dân Chủ xin trân trọng kính chuyển đến các Diễn Đàn Điện Tử, Cơ Quan Ngôn Luận và Độc Giả trong và ngoài nước các tin tức, sự kiện và bài vở liên quan đến t́nh h́nh dân chủ Việt Nam. Mọi liên lạc xin gửi về : caulacbodanchuvietnam@yahoo.com Sách Trắng VN - Thành Tựu Bảo vệ Quyền Con người
----- O ----- Bức tâm thư của người dân bất hạnh Việt Nam Thành kính gửi:
Lương tri loài người trên khắp hành tinh thế giới Chúng tôi đại diện cho nhân dân Việt Nam được tin nhà lăo thành cách mạng Hoàng Minh Chính đại diện cho phong trào đấu tranh đ̣i tự do dân chủ của nhân dân Việt Nam, mà bao năm nay chúng tôi rất thành kính và tôn vinh, mọi việc làm nghĩa cử cao đẹp đầy nghĩa khí v́ dân v́ nước mà muôn dân Việt Nam luôn tự nguyện học tập và noi theo, nay v́ tuổi cao lại mắc bệnh hiểm nghèo chúng tôi biết tin, rất xót xa thương cảm, ước ǵ có một phép màu diệu kỳ th́ ngàn vạn dân Nam sẵn ḷng đổi giá để mang lại sự sống b́nh yên cho các bậc lăo thành cách mạng, luôn đấu tranh không mệt mỏi trong phong trào đ̣i tự do dân chủ cho muôn dân. Ơn nhờ trời phật muôn dân Việt Nam rất cảm động v́ những tấm ḷng vàng, đầy ḷng nhân từ, bác ái, từ những phương trời xa xôi bên kia bán cầu quư vị luôn chia sẻ đắng cay ngọt bùi với mọi người dân bất hạnh Việt Nam. Kính thưa tất cả các quư vị luôn quan tâm đến nhân quyền của loài người! Nhân chuyến đi chữa bệnh của nhà lăo thành cách mạng Hoàng Minh Chính toàn dân oan nói riêng, và nhân dân Việt Nam nói chung mới có điều kiện để gửi toàn bộ những bằng chứng, tài liệu hoàn toàn trung thực về mọi âm mưu, thủ đoạn của nhà cầm quyền Hà Nội đă hành hạ, cướp hết mọi quyền sống, quyền làm người của người dân oan Việt Nam. Chúng tôi những người dân thấp cổ, bé họng v́ tấm ḷng yêu nước, từ bi trước những việc thiện nên bao chục năm nay phải sống cảnh khốn khổ dưới chế độ độc tài, phát xít mới, chúng đă giáng đủ mọi hiểm hoạ xuống đầu người dân oan, chúng tôi phăi hứng chịu mọi cực h́nh, khổ nhục, oan ức, đắng cay. Nếu nói về tội ác của nhà cầm quyền Hà Nội th́ không bút sách nào ghi xuể, trời không thể dung, đất không thể thay thật xót xa cay đắng cho những mănh đời dân oan bất hạnh, chỉ v́ dăi nắng dầm mưa quá nhiều năm mà bị chết đột tử, v́ quá bị oan ức, bất công cũng phải tự thiêu, tuổi già sắp về với tổ tiên cũng bị cướp đất, cướp nhà, vợ con bị bỏ tù v́ bè lũ quan tham khắp 64 tỉnh thành vu oan, khép cho cái tội chống người thi hành công vụ, tuổi già phải đi ăn mày ăn xin ra Trung ương kêu oan th́ không được một cơ quan hữu trách nào giải quyết, các quan chức cao cấp của bộ máy công quyền Trung ương thờ ơ, không một chút để tâm đến lời cầu cứu của dân, thử hỏi nếu quư vị ở vào hoàn cảnh như chúng tôi liệu c̣n thiết sống nữa không ? Người dân Việt Nam chúng tôi bao chục năm nay bị mất nhân quyền nghiêm trọng chỉ v́ bộ máy tham nhũng, chúng dàn dựng tinh vi xảo quyệt để đưa nhau lên lắm quyền, gia sức hành hạ, ăn cướp, bóc lột mọi quyền lợi, tài sản của dân tôi. Nay cái quỷ kế của cả một bộ máy công quyền từ Đảng đến chính quyền ăn cướp trắng mọi tài sản của dân đă bị lộ rơ nguyên h́nh, mà những kẻ mặt người dạ quỷ đó là: Thủ tướng - trùm tham nhũng, vừa qua ông Phan Văn Khải đă có một chuyến đi dối già qua Mỹ… đă bị làn sóng Việt kiều ở Mỹ lên án kịch liệt, nay chính ông ta là kẻ mở đầu cho chiến dịch ăn cướp của toàn dân oan Việt Nam. Ngày 3/2/2005 nghị quyết 02 đă ra đời mưu sâu kế độc của những kẻ chuyên ăn xương, hút máu của dân đă được thi hành, chúng dùng cái mưu để cả một bộ máy công quyền áp đặt đổ hết mọi tội lỗi cho dân oan bằng cách hành hạ, đểu cáng vô liêm sỉ, chỉ đạo cho công luận báo chí có 18 ngày đăng 3 số liên tiếp ra quyết định để các lực lượng công an phản tặc được quyền ngăn cấm bắt bớ dân tôi. Chúng tôi đă có rất nhiều đơn thư tố cáo nhưng tới nay vẫn không một cơ quan nào tiếp nhận đơn thư của 18 công dân vô tội. Kính thưa các quư vị hải ngoại: Nếu quỷ kế này mà tiếp diễn không có sự lên tiếng của quư vị th́ chỉ cuối năm 2005 này toàn dân oan Việt Nam sẽ bị lột sạch và cướp trắng đi mọi tài sản, chắc đến manh áo cũng chẳng c̣n. Nay toàn dân Việt Nam chúng tôi cầu trời khấn phật cho nhà lăo thành cách mạng Hoàng Minh Chính sẽ được dương phù âm độ, gặp thầy, gặp thuốc để mau lấy lại sức khoẻ, có như vậy th́ nhân dân Việt Nam mới có người tiếp thêm sức mạnh, giúp dân bảo toàn được nhân quyền của chính ḿnh. Bao nhiêu năm qua dân oan chúng tôi có gửi tài liệu đi quốc tế nhưng đều bị kiểm duyệt, sự kiểm soát gắt gao đêm ngày của mạng lưới lửa - lực lượng an ninh nên không thể đến tay những vị có lương tri ở quốc tế… v́ vậy nhân dân trên toàn thế giới không hiểu được nỗi đau triền miên, ch́m đắm trong sự câm lặng của người dân oan chúng tôi. Chúng tôi rất mong công luận báo đài Hải ngoại cùng với sức mạnh tổng hợp của lương tri loài người tiến bộ trên khắp hành tinh thế giới, xin hảy kề vai sát cánh với quân dân Việt Nam, bằng mọi hành động hữu hiệu lên tiếng buộc nhà cầm quyền Hà Nội phải dừng ngay mọi hành động tàn sát dân tôi, và trả ngay mọi quyền sống, quyền làm người cho người dân Việt Nam. Nếu nhà cầm quyền Hà Nội không chịu tuân thủ dân tôi đề nghị Luật quốc tế sẽ được đưa vào Việt Nam, đất nước Việt Nam cần phải có đa Đảng như nhiều nước trên thế giới, có vậy th́ dân tôi mới có độc lập, tự do, nhân quyền và công lư. Xin thế giới hảy cứu lấy dân Việt Nam như cứu nạn sóng thần! Chúng tôi đại diện cho nhân dân Việt Nam xin ngàn lần cảm ơn sự giúp đỡ của quư vị thế giới năm châu.
V́ tŕnh độ dân trí thấp, rất mong sự lượng thứ của quư vị, chúng tôi không kư tên v́ bài học kinh nghiệm của các nhà dân chủ cho thấy chỉ khi nào quư ngài quốc tế thực sự nhận thông tin của chúng tôi tận tay th́ 100% dân tôi sẽ kư rơ họ, tên, địa chỉ. V́ bức tâm thư này chưa chắc sẽ được lọt qua lưới lửa của lực lượng an ninh. Hà Nội, ngày 28 tháng 8 năm 2005 TM. Quân dân Việt Nam, toàn Dân oan và Nông dân Việt Nam tự nguyện được đứng trong hàng ngũ của Đảng Dân chủ Nhân dân ----- O -----
ĐA ĐẢNG CÓ “LOẠN” HAY KHÔNG ? I. Đảng cộng sản Việt nam tồn tại trên nền tảng nào ?"Không có ǵ quí hơn độc lập, tự do", câu nói của Hồ Chí Minh vẫn được trang trọng nhắc đến mọi lúc, mọi nơi. Câu nói này không chỉ là khẩu hiệu suông mà c̣n thể hiện khát vọng cháy bỏng của toàn thể nhân dân Việt Nam từ xưa đến nay. Nó là lời hiệu triệu toàn dân đứng lên (năm 1945), chấm dứt gần một thế kỉ đô hộ của thực dân Pháp, làm nên cách mạng tháng 8, khai sinh ra nước Việt Nam Dân chủ Cộng ḥa. Những ngày này tại Việt nam người ta đang long trọng kỉ niệm 60 năm miền Bắc giành được chính quyền từ tay Thực dân Pháp, nhà nước VNDCCH ra đời.Các phương tiện truyền thông, báo chí, truyền h́nh…ngày đêm ca ngợi Đảng cộng sản. Các cuộc thi t́m hiểu lịch sử Đảng, Bác, Đất nước trong 60 năm qua cũng được tổ chức rầm rộ ở khắp nơi, trong mọi tầng lớp dân chúng. Câu hỏi được đặt ra là: đă 60 năm thành lập nước rồi, chúng ta đă có Tự Do chưa? Khát vọng của 60 năm về trước “Độc Lập – Tự Do" đă thành hiện thực hay chưa ? Khát vọng cháy bỏng và cũng là mong muốn lớn nhất của con người, đó là Tự do. Tự do gồm có hai phần: tự do về thể xác và tự do về tinh thần. Vẫn c̣n có người cho rằng Việt nam ta đă có "tự do". Có thể những người này đă và đang được hưởng nhiều bổng lộc, ưu đăi của chế độ. Nhưng điều đáng tiếc là có nhiều người chưa bao giờ có điều kiện được t́m hiểu về những quyền tự do cơ bản của con người, những quyền mà lẽ ra họ được hưởng. Mặc dù tự do về thân thể vẫn chưa được tôn trọng ở Việt nam, nhưng việc phân tích vấn đề này, tôi xin trở lại vào một dịp khác. Trong giới hạn bài viết nhỏ này, tôi chỉ xin được lạm bàn đôi chút về tự do tinh thần ở Việtnam. Tự do “tinh thần" là ǵ? Theo tôi, tự do "tinh thần" đồng nghĩa với tự do “tư tưởng", nghĩa là con người có quyền suy nghĩ và được nói lên suy nghĩ đó, dù đúng hay sai. Mọi người cũng có quyền chọn cho ḿnh một Đấng tối cao để đặt đức tin của ḿnh vào đó. Nếu bạn đồng ư với tôi như vậy th́ 100% là nước Việt Nam chưa có Tự do. Mọi tiếng nói bất đồng với chính kiến của đảng cộng sản đều bị trừng phạt thẳng tay. Các Tôn giáo vẫn bị nhà nước can thiệp và gây khó dễ. Sự việc gây bất b́nh cho những người có lương tâm là vụ đàn áp Phật giáo Ḥa Hảo mới đây đă khiến 2 người tự thiêu. Như vậy là ước mơ "Tự do" của nhân dân Việt Nam, kể từ ngày độc lập đến nay đă 60 năm rồi vẫn chưa có được. Bao lớp người đă hy sinh, đă nằm xuống v́ khát vọng chính đáng đó mà đến tận hôm nay chúng ta vẫn chưa được “Tự do". Đảng cộng sản vẫn luôn luôn tuyên truyền cho sự "chính đáng” của ḿnh trong suốt 60 năm qua. Thế nhưng, thực sự họ có “chính đáng" để cầm quyền và tiếp tục cầm quyền nữa hay không? Có lẽ là không! V́ nếu chắc chắn như vậy th́ họ đă dám làm một cuộc "Trưng cầu dân ư " hay một cuộc Bầu cử tự do để khẳng định sự chính đáng đó rồi. Nhưng tại sao đảng cộng sản vẫn tiếp tục tồn tại? và đâu là lí do để họ tồn tại? theo tôi đảng cộng sản tồn tại trên 3 nền tảng:
Chúng ta có lẽ ai cũng biết là đảng cộng sản đă từng tuyên truyền hay đến cỡ nào! Hay đến mức mà cựu TT Nguyễn Văn Thiệu đă phải cảnh tỉnh rằng "đừng nghe cộng sản nói mà hăy nh́n cộng sản làm". Từ ngày thành lập đảng đến nay, công tác tuyên truyền luôn được đảng đặt lên hàng đầu, với phương châm “nước chảy đá ṃn" cứ nói măi một chuyện không có thật cho đến khi nào dân chúng mệt mỏi và phải tin là có thật th́ mới thôi. Họ không tiếc công sức và tiền bạc (của dân) để đổ vào công việc tuyên truyền này. Hàng trăm tờ báo trong nước luôn dành một hai trang đầu để ca ngợi đảng , Bác, ca ngợi đường lối của đảng, ca ngợi các hoạt động của lănh đạo đảng,…Mục đích chính của đảng là ru ngủ và mê hoặc dân chúng, biến đảng thành một giáo hội và biến chủ nghĩa cộng sản thành một lư thuyết tôn giáo, một thứ đức tin mù quáng. Họ vuốt ve, mơn trớn, ca ngợi sự cần cù, dũng cảm, cam chịu của người dân và không ngần ngại thổi "nhân dân" lên tận mây xanh. Họ dối trá ngay cả trong lúc họ gây ra sai lầm, tội ác. Có chuyện ǵ xảy ra là lập tức đổ tội quanh, lí do là cấp dưới làm sai, làm bậy chứ đảng lúc nào cũng anh minh và sáng suốt.v.v… (1). Nhiều người oan ức, nhưng bị vuốt ve, ngọt nhạt, và cả đe doạ, đành ngậm bồ ḥn làm ngọt. Nếu có một thứ "tự do ngôn luận" ở Việt Nam th́ đó là "tự do" ca ngợi đảng, ca ngợi Bác. Bao nhiêu cũng được, dối trá cỡ mấy cũng được, thô thiển và lố bịch đến mấy cũng được. Nhiều khi người đọc không khỏi thấy xấu hổ, đỏ mặt v́ những lí luận, ngợi ca kiểu như thế xuất hiện trên báo chí. Mới đây trên báo Nhân dân có đăng bài viết "Thực chất của cái gọi là "khung mẫu tư duy mới" của hai tác giả Phạm Văn Chúc - Lương Khắc Hiếu. Cả bài viết là sự ngụy biện cho sự chính đáng của đảng, thế nhưng thật là thô thiển khi hai ông bồi bút này khẳng định “trong điều kiện thực tế hiện nay ở nước ta, bất kỳ thể chế chính trị đa đảng, đa nguyên, dân chủ tư sản nào cũng đều mang tính ngoại lai vay mượn, h́nh thức giả hiệu và hạn hẹp tiêu cực, do đó đều là bất cập, không thiết thực hiệu quả, không cần thiết và phải loại bỏ hoàn toàn" nhưng sau đó lại khẳng định ngay rằng " Đảng ta ra sức quyết tâm tự đổi mới trên nền tảng chủ nghĩa Mác – Lênin và tư tưởng Hồ Chí Minh". Thưa với hai ông rằng, có nói dối th́ cũng phải t́m cách che đậy, sao lại thô thiển thế! Chủ nghĩa Mác-Lênin từ đâu ra vậy? Cái chủ nghĩa này không "mang tính ngoại lai vay mượn, h́nh thức giả hiệu và hạn hẹp tiêu cực, do đó đều là bất cập, không thiết thực hiệu quả, không cần thiết và phải loại bỏ hoàn toàn" sao? Hoặc ít ra hai ông cũng phải t́m cho hai ông Mac và Lênin này một cái quê, ví dụ như Bắc Nông (gần Bắc Cạn) chẳng hạn? Bài viết "ngộ nghĩnh" này đă được tờ báo Đàn Chim Việt đăng tải lại và đă tạo ra một cuộc tranh luận sôi nổi về sự tuyên truyền dối trá và thô thiển của đảng cộng sản Việt Nam. Khi sự tuyên truyền dối trá không c̣n thuyết phục được nữa, sự dối trá và ngụy biện bị bóc mẽ, đảng cộng sản liền quay sang đàn áp, một cách tinh vi và thô bạo. Đảng tuyên truyền để người dân không chống đối, khi biết không có kết quả liền giở mặt ngay và rất nhanh. Khi đó bộ mặt nhân từ, “v́ dân, v́ nước", "công bộc của nhân dân" được hạ ngay xuống, những hành động xấu xa nhất đều được áp dụng: vu khống, bôi nhọ, đấu tố, phong tỏa, cắt việc làm, theo dơi, tù đày (với những bản án khắc nghiệt)…Tất cả những tiếng nói bất đồng đều bị đàn áp, không những dân chúng thấp cổ bé họng mà ngay cả quan chức cao cấp, lăo thành cách mạng, những người vào sinh ra tử … nếu v́ mong muốn nói lên sự thật, mong muốn cho những cái chết ngày hôm qua không uổng phí, lên tiếng chỉ trích hay cảnh báo, thậm chí là góp ư, để đảng được tốt hơn, dân chúng dễ thở hơn đều bị trừng phạt. Cựu Trung tướng, phó chủ tịch Quốc hội Trần Độ, đến lúc chết vẫn chưa yên. Đại tá Lê Hồng Hà, cựu chánh văn pḥng Bộ công an nửa đêm bị công an Hà nội xông vào nhà khám xét, tra hỏi như một tên tội phạm. Cựu Thủ tướng Vơ Văn Kiệt trả lời phỏng vấn vẫn bị cắt xén, bài viết không được đăng… Những người này đều mắc một cái tội đó là "nói thật". Dưới các chế độ cộng sản “nói thật" có khi là một trọng tội. Trong bài viết mới đây của Linh mục Nguyễn Văn Lư sau khi ra tù "Vấn đề tương lai gần của Việt Nam", Linh mục đă cho rằng quốc nạn lớn nhất của Việt nam ngày hôm nay sự dối trá "nỗi quốc nhục, quốc nạn có tính triết lư cơ bản sâu thẳm nhất của Dân tộc VN hiện nay là: thói quen nói dối, sự cần thiết phải nói dối, sự cưỡng bức phải nói dối, buộc ḷng phải sống trong một hệ thống quá quen với nói dối, coi việc hành xử cách gian trá luồn lách là việc đương nhiên phải có tại VN", "Thực tế VN đang là một trường đào tạo nghệ thuật nói dối khổng lồ", và Linh mục đă không ngần ngại phê phán thái độ đồng lơa với "quốc nạn" này, bằng cách im lặng, giả vờ đồng ư, thậm chí ngay cả đối với các chức sắc Tôn giáo, những người luôn được kính trọng trong cộng đồng. Một hành động nữa để biện minh cho sự chính đáng của đảng cộng sản đó là sự lợi dụng hai cuộc chiến đă qua. Với Cách mạng tháng 8 và cuộc "giải phóng" Miền Nam, đảng tự cho ḿnh nhận hết những "công lao" đó và luôn t́m cách gửi đến dân chúng một thông điệp rằng “Đất nước này do công lănh đạo của chúng tôi mà giành được, nên bây giờ chỉ có chúng tôi mới có quyền thừa hưởng mà thôi" đảng biến Đất nước này thành của riêng đảng. Làm ǵ? Và làm như thế nào? Làm xấu hay tốt? đều là quyền của đảng! người dân không được can thiệp. Cách mạng tháng 8 thành công và Việt nam dành được độc lập đó là công lao của cả dân tộc, trong đó đảng cộng sản đóng một vai tṛ quan trọng. Mà cho dù công lao của đảng cộng sản có lớn đến đâu đi nữa th́ cũng có ai phản đối đâu? Những việc làm đó sẽ được ghi vào lịch sử như bao trang sử hào hùng khác của dân tộc. Nhân dân và hậu thế sẽ đánh giá mức độ và tầm quan trọng của các cuộc cách mạng đó và sẽ có những hành động để tôn vinh. Không ai hoặc một đảng phái nào có quyền lấy những thành tích trong quá khứ để biện minh cho những sai trái và sự cai trị không chính đáng của hiện tại. Một chính quyền chỉ có được sự chính đáng khi được đa số nhân dân, ngay tại thời điểm đó tín nhiệm.Nếu có ai đó có suy nghĩ rằng, v́ đảng cộng sản đă có công dành được độc lập nên họ có quyền lănh đạo đất nước dài dài, th́ thật là sai lầm. Đất nước Việt Nam với lịch sử 4000 năm giữ nước, cha ông ta đă phải đối đầu với bao nhiêu kẻ xâm lược và đă viết nên những trang sử hào hùng. Từ Thục phán An Dương Vương, hai Bà Trưng, Bà Triệu đến Lê Hoàn, Đinh Bộ Lĩnh, Lư Thường Kiệt, Trần Hưng Đạo, Lê Lợi…Và bao nhiêu anh hùng khác, Họ cũng có công rất lớn với đất nước. Đinh Bộ Lĩnh đă dẹp loạn 12 sứ quân thống nhất đất nước. Trần Hưng Đạo ba lần đánh tan quân Nguyên, bảo vệ bờ cơi đất nước. Lê Lợi cũng đă đánh đuổi được quân Minh xây dựng một nước Việt nam độc lập, tự chủ…Nếu v́ họ có công lớn như vậy mà chúng ta phải để cho con cháu họ đời đời làm Vua, th́ chúng ta có chấp nhận được không? Rơ ràng là không! và Đảng cộng sản Việt nam cũng không thể ngoại lệ. Công của họ (nếu có) nhân dân sẽ ghi nhớ. C̣n ai nắm chính quyền, lănh đạo đất nước th́ phải để cho nhân dân Việt nam (ngày hôm nay) tự quyết định lấy, bằng các cuộc bầu cử tự do và công bằng. II. Đa Đảng có “loạn” hay không ?Tất cả những người đang đấu tranh cho dân chủ đều mong muốn Việt Nam có dân chủ, thế th́ dân chủ là như thế nào? H́nh thù nhà nước đó ra sao ? Theo tôi xă hội Dân chủ là nhà nước Pháp quyền và phải theo h́nh thức "tam quyền phân lập", tức là 3 lĩnh vực: Lập Pháp, Hành Pháp, Tư Pháp phải hoạt động độc lập, và phải kiểm soát lẫn nhau. Và để có xă hội dân chủ th́ bắt buộc phải có tự do ngôn luận, tự do báo chí, tự do Tín ngưỡng, tự do thành lập Hội, Đảng, tự do ứng cử và bầu cử … Dấu hiệu đầu tiên để nhận biết một xă hội có dân chủ hay không đó là mức độ tự do của báo chí. Không có báo chí tự do (trong đó có báo chí của tư nhân) th́ không thể có dân chủ. Sau khi có tự do báo chí rồi th́ phải có đa đảng. Phải có đa đảng th́ người dân mới có quyền lựa chọn, mới phân biệt được ai tốt, ai xấu, ai trung thực, ai lừa đảo? Thế nhưng khi nhắc đến chuyện đa đảng tại Việt nam vẫn c̣n có người cho rằng " Việt nam mà đa đảng là loạn ngay!", thế th́ đa đảng có loạn hay không? và ai là những người cho rằng đa đảng là loạn? Những người cho rằng đa đảng là loạn, theo tôi có thể chia thành 3 nhóm:
Với nhóm thứ nhất thiết nghĩ không cần nói phải trái làm ǵ cho mệt, v́ họ là những kẻ bịp bợm. Trong phân tích dưới đây tôi cố gắng tŕnh bày cho hai nhóm c̣n lại biết được rằng đa đảng không hề “loạn" mà chỉ làm cho đất nước phát triển hơn lên mà thôi. Trên thế giới có hơn 200 nước, thế nhưng chỉ có 4 nước (Trung quốc, Việt Nam, CuBa và Bắc Triều tiên) là độc đảng c̣n lại các nước kia đều đa đảng, trong đó bao gồm tất cả các nước phát triển nhất như Mỹ, Anh, Pháp, Đức, Nhật … thế thử hỏi đất nước họ có “loạn" không hay là ngày càng phát triển rực rỡ, đời sống người dân ngày càng nâng cao? Kể cả các nước ở Châu Phi, hay Áp-ga-ni-stan, thậm chí là nước hàng xóm bé nhỏ bên cạnh chúng ta là Campuchia cũng đa đảng, thế họ có “loạn" không? Nếu cho rằng v́ dân trí Việt nam c̣n thấp nên chưa thể đa đảng được! th́ cũng không ổn. Chẳng lẽ dân trí nước ta không bằng các nước Châu phi hay Campuchia sao? Chẳng lẽ lại coi thường dân trí người Việt đến thế sao? Mà nếu có ai đó cho rằng dân trí ḿnh thấp không bằng cả Campuchia th́ quả thật không c̣n ǵ để nói! Và như vậy th́ chẳng lẽ dân Việt nam cứ suốt đời chịu nghèo, chịu nhục măi sao? Những người cho rằng đa đảng sẽ loạn, nghĩ rằng đa đảng sẽ nội chiến, sẽ đánh nhau chăng? Không thể có chuyện đó! Đa đảng đây là đảng chính trị, chứ không phải các sứ quân, các băng đảng maphia. Mà đảng chính trị chỉ là tập hợp của những người cùng chính kiến. Họ chia sả với nhau về các vấn đề xây dựng và kiến thiết đất nước, họ không có quân đội, công an cũng như họ không có quyền trang bị vũ khí. Họ có thể tuần hành, biểu t́nh trong trật tự và ôn ḥa. Họ phải đưa ra các chương tŕnh, cương lĩnh, đường lối, để thuyết phục dân chúng và sau cùng là họ phải vận động để có thể thắng cử trong các cuộc bầu cử tự do, công bằng để có ghế trong Quốc hội hay chiến thắng trong các cuộc bầu cử Tổng thống … Trong một xă hội dân chủ, quân đội, công an, bộ máy hành chính phải được phi chính trị hóa. Họ không được phục vụ hoặc nghe lời của bất cứ đảng phải nào mà chỉ nghe lệnh của Chính phủ, với điều kiện chính phủ đó phải hợp hiến, được dân chúng bầu lên một cách hợp pháp. Mọi sinh hoạt chính trị chỉ là chuyện nội bộ của đảng đó, không được đem ra bàn luận nơi công sở… Chính quyền Việt nam vẫn luôn tuyên truyền rằng, với chế độ một đảng như hiện nay Việt nam sẽ có được sự ổn định và khiến giới đầu tư, du lịch yên tâm khi đến với Việt nam? Điều này có thật như vậy không? Theo tôi đó chỉ là sự ngụy biện. Một đất nước thanh b́nh, ổn định chỉ khi nào "Vua, tôi thuận ḥa", tức là người dân hài ḷng với chính quyền và an tâm, hết ḷng cống hiến cho đất nước. Ở Việt Nam người dân có hài ḷng với chính phủ, với đảng hay không? Đảng có dám làm một cuộc thăm ḍ dư luận về vấn đề này hay không? Sự thật là ngày càng có sự chống đối mạnh mẽ từ phía người dân, sự im lặng và "ổn định" chỉ là giả tạo bề ngoài v́ sợ bạo lực của "chuyên chính vô sản", của chính quyền. Ḷng dân ngày càng oán thán, bất măn với chính quyền. Nhiều người cho rằng xă hội Việt nam như một thùng thuốc súng, chỉ cần một mồi lửa là nổ tung. Các vụ biểu t́nh, tấn công cảnh sát, cơ sở của chính quyền ngày càng gia tăng trên khắp đất nước như ở Hà Tây, Hà nội, Thái B́nh, Tây Nguyên, TP HCM, B́nh Thuận… và hiện tượng này cũng đang diễn ra gay gắt tại nước quan thầy Trung Quốc. Trên tờ nhật báo Trung Quốc, số ra hôm 22/8, ông Tô Hải Nam-Chủ tịch Viện nghiên cứu thu nhập Bộ Lao động và an sinh xă hội cho biết "Biểu t́nh và gây rối đă diễn ra thường xuyên hơn trong nhóm những người cảm thấy bất măn với t́nh trạng bất b́nh đẳng xă hội, tham nhũng lan tràn, chiếm đất bất hợp pháp. Điều này dẫn tới nguy cơ bùng phát bất ổn xă hội qui mô lớn". Đài BBC cho biết "Bộ trưởng An ninh Trung Quốc gần đây được trích lời nói rằng số vụ biểu t́nh ở Trung Quốc đă tăng từ con số 10.000 của năm 1994 lên hơn 70.000 trong năm ngoái ". Như vậy, mọi sự "ổn định" tại Việt Nam cũng như các nước "độc tài (XHCN) anh em" khác chỉ đều là giả tạo. Các cơn sóng ngầm đang chảy cuồn cuộn trong ḷng người dân, chỉ chờ có cơ hội là dâng lên thành sông, thành biển cả cuốn trôi đi bất công và rác rưởi. Quay trở lại chuyện đa đảng, đa đảng như vậy là không hề sinh ra "loạn". Thế nhưng đa đảng có lợi không? câu trả lời là hoàn toàn có! Phải có cạnh tranh mới có phát triển. Ai cũng rơ điều đó, nền tảng của chủ nghĩa tư bản tự do cạnh tranh, không những trong thương trường mà ngay cả trong chính trường, sự cạnh tranh rất khốc liệt và ṣng phẳng và v́ thế mà chủ nghĩa tư bản không hề "giăy chết" như hai ông tổ của chủ nghĩa cộng sản là Mac-Lênin mường tượng ra, ngược lại nó ngày càng phát triển rực rỡ hơn. Cũng có người cho rằng đa đảng sẽ dẫn đến việc căi cọ nhau ở Quốc hội, trong chính phủ, rồi bới móc, nói xấu nhau không tiếc lời trong các cuộc bầu cử…như thỉnh thoảng vẫn thấy trên tivi. Thế th́ sao nào? Khi ta đi mua một thứ ǵ đó ở chợ, hai người cùng bán hàng một mặt hàng cạnh tranh nhau, chửi nhau, rồi t́m mọi cách mời mọc chúng ta mua hàng, th́ chúng ta có lợi hay không? chắc chắn là có lợi! c̣n chuyện họ chửi nhau th́ kệ họ, liên quan ǵ đến chúng ta đâu? Trong chính trị cũng vậy, khi có đa đảng sẽ gây ra nhiều tranh căi ở Quốc Hội và nhiều khi dẫn đến bế tắc khi đó các đảng phái không c̣n con đường nào khác là phải nhờ dân chúng quyết định (thông qua các cuộc bầu cử) như vậy th́ nhân dân sẽ rất có lợi v́ đảng nào mang lại nhiều quyền lợi cho ta th́ ta bỏ phiếu cho đảng đó. Có người cho rằng đảng nào lên rồi cũng vậy? chuyện đó chỉ xảy ra ở các nước chỉ có một đảng. C̣n ở một xă hội dân chủ (đa đảng) không thể có chuyện đó. Bởi v́ khi chính phủ dự định thực hiện một kế hoạch ǵ đó th́ phải thông qua Quốc Hội, mà trong Quốc hội th́ c̣n nhiều nghị sĩ của các đảng phải khác, v́ vậy để Quốc hội thông qua, dự án đó phải thực sự có lợi cho dân chúng, c̣n nếu không nó sẽ bị bác bỏ. Như vậy chính phủ cầm quyền rất khó có cơ hội để làm bậy, làm sai. Hoàn toàn không có chuyện như bây giờ là sai rồi (đảng sẽ) sửa, càng sửa càng sai, càng sai càng sửa… Tóm lại đa đảng là rất cần thiết, các đảng càng cạnh tranh gay gắt chừng nào th́ người dân càng có lợi chừng đó. Tất nhiên là nếu có cạnh tranh th́ sẽ bất lợi cho chính phủ cầm quyền, v́ luôn bị theo dơi, soi mói, chỉ trích…lơ mơ là bị thay thế như chơi. V́ vậy đảng cộng sản Việt nam luôn luôn t́m mọi cách tiêu diệt mọi tiếng nói bất đồng, không cho các đảng phải chính trị hoạt động. Điều này cũng dễ hiểu thôi, không ai đang (được) độc quyền lại muốn có kẻ cạnh tranh (các công ty, đại lí luôn t́m mọi cách để được độc quyền bán hàng đó sao?), âu chỉ khổ cho người dân thôi! Mọi sự độc quyền, ai có lợi th́ không biết nhưng chắc chắn là khổ dân, thiệt dân. Chính v́ quyền lợi của chính ḿnh mà người dân hăy ủng hộ cho mọi nỗ lực đem lại tự do-dân chủ cho Việt Nam. Việc xuất hiện Đảng Dân Chủ Nhân Dân tại Việt Nam sau 30 năm “thống nhất” đất nước là một biến cố cực kỳ quan trọng đối với phong trào đấu tranh dân chủ tại Việtnam. Dù Đảng Dân Chủ Nhân Dân mới h́nh thành và chưa biết rồi họ sẽ làm được những ǵ? (điều này thời gian sẽ trả lời) nhưng cứ có cạnh trạnh là sẽ có lợi cho chúng ta. V́ vậy chúng ta hăy hết ḷng giúp đỡ và ủng hộ Đảng Dân Chủ Nhân Dân trong lúc trứng nước này, để họ mạnh lên và có thể trở thành đối trọng với đảng cộng sản. Số phận của chúng ta, tương lai của chúng ta phải do chúng ta kiến tạo ra chứ không thể mong chờ người khác ban phát. Nếu càng ngày càng có nhiều người tham gia vào đời sống chính trị với những kiến thức và chính kiến rơ ràng và tiến bộ th́ chúng ta có thể thay đổi được hiện tại và tương lai của chúng ta. Những người không thể tham gia được th́ cũng v́ quyền lợi của chính bản thân ḿnh mà hăy ủng hộ cho những người đang dấn thân v́ đại cuộc. Đừng tiếp tay cho cái xấu, cái lỗi thời nữa. Bánh xe của lịch sử luôn tiến về phía trước. Cuối tháng 8
năm 2005. ----- O ----- Ban biên tập: Ông Lê Văn Bàng khi c̣n làm đại sứ Việt Nam ở Mỹ đă bị cảnh sát Mỹ phạt vi phạm tội bắt ṣ lậu. Lúc đầu ông Bàng giả đ̣ thơ ngây, làm bộ không biết nói tiếng Mỹ nên mới phạm luật, hy vọng cảnh sát Mỹ làm ngơ. Đến lúc thấy không thể che đậy được nữa ông Bàng vội trưng giấy tờ là Đại sứ Việt Nam đễ được miễn tố các tội h́nh loại nhẹ. Vụ này làm mất mặt VN, báo chí kêu ông Bàng là đại sứ Ṣ. Mới đây ông Lê Văn Bàng chính thức đại diện VN đă công bố sách trắng về nhân quyền. Nó giống như “vụ ṣ lậu”, bị bắt ngay tại trận nhưng làm bộ thơ ngây. Trước kia, bắt ṣ lậu th́ cho là không biết nói tiếng Mỹ nên phạm luật, hiện nay khi bị lên án vi phạm nhân quyền, chối không được th́ đưa mặt ra giải thích theo kiểu “vừa ăn cướp vừa la làng”. “Để giúp dư luận thế giới hiểu rơ và đúng đắn về truyền thống bảo vệ và phát triển quyền con người ở Việt Nam, về t́nh h́nh nhân quyền ở Việt Nam, Bộ Ngoại giao nước Cộng hoà Xă hội chủ nghĩa Việt Nam vừa công bố cuốn sách - Thành tựu bảo vệ và phát triển quyền con người ở Việt Nam. Trải qua lịch sử hàng ngh́n năm dựng nước và giữ nước, nhân dân Việt Nam đă phải đổ biết bao xương máu để giành lấy những quyền cơ bản của con người: được sống trong điều kiện độc lập, tự do, có cơm ăn, áo mặc, nhà ở, được học hành, nhân phẩm được tôn trọng. Ngay trong bản Tuyên ngôn độc lập ngày 2 tháng 9 năm 1945, khai sinh ra Nhà nước Việt Nam độc lập, tự do, Chủ tịch Hồ Chí Minh đă khẳng định “tất cả các dân tộc trên thế giới đều sinh ra b́nh đẳng, dân tộc nào cũng có quyền sống, quyền sung sướng và quyền tự do”. Sách trắng có trích dẫn lời ông Hồ Chí Minh đọc trong bản Tuyên ngôn độc lập như một dẫn chứng hùng hồn để đảm bảo về việc nước Cộng hoà Xă hội Chủ nghĩa Việt Nam tôn trọng nhân phẩm con người ở Việt Nam, sự thực câu trích dẫn đó ông Hồ chỉ vay mượn từ bản Tuyên Ngôn Độc Lập 1776 của nước Mỹ. Điện thư đăng bài Hậu Tuyên Ngôn Độc Lập để độc giả suy gẫm. Hậu Tuyên Ngôn Độc Lập Ngô Hoàng Minh Ngày 2 tháng 9 năm 1945 tại Hà Nội, ông Hồ chí Minh đă long trọng đọc bản Tuyên Ngôn Độc Lập của Việt Nam. Bản Tuyên Ngôn có nội dụng như sau: “Tất cả mọi người sinh ra đều b́nh đẳng. Trời cho họ những quyền không ai có thể xâm phạm được; trong những quyền ấy, có quyền được sống, quyền tự do và quyền mưu cầu hạnh phúc. Lời bất hủ ấy trong bản Tuyên Ngôn Độc Lập năm 1776 của nước Mỹ, suy rộng ra câu ấy có ư nghĩa là tất cả các dân tộc trên thế giới sinh ra đều b́nh đẳng; dân tộc nào cũng có quyền sống, quyền sung sướng và quyền tự do. Bản tuyên ngôn Nhân Quyền và Dân Quyền của Cách mạng Pháp năm 1791 cũng nói: Người ta sinh ra tự do và b́nh đẳng về quyền lợi và phải luôn luôn được tự do và b́nh đẳng về quyền lợi. Đó là những lẽ phải không ai chối cải được. Thế mà hơn 80 năm nay bọn Thực Dân Pháp lợi dụng lá cờ tự do, b́nh đẳng, bác ái, đến cướp đất nước ta, áp bức đồng bào ta. Hành động của chúng trái hẳn với nhân đạo và chính nghĩa. Về chính trị chúng tuyệt đối
không cho dân ta một chút Tự do Dân chủ nào... Hơn 60 năm sau, nếu chúng ta thay thế chữ Thực Dân Pháp bằng Đảng Cộng Sản Việt Nam, nội dung của bản Tuyên Ngôn Độc Lập không có ǵ khác biệt, thậm chí c̣n tệ hại hơn những lời cáo buộc của ông Hồ Chí Minh. Việt Nam dưới sự cai trị của Đảng CSVN, tàn độc và khắc nghiệt hơn cả Thực Dân Pháp.
So sánh phần luận tội trong bản Tuyên Ngôn Độc Lập th́ đối với tội trạng của đảng Cộng Sản, những tội của Thực Dân Pháp không thấm vào đâu cả. Trầm trọng nhất, tội đánh mất quyền độc lập, tự chủ quốc gia, tội bán nước của CSVN trời không dung đất không tha, sẽ đưa dân tộc và đất nước Việt Nam vào những hậu quả không lường được. Bốn mươi bảy năm trước, ngày 14 tháng 9 năm 1958, Phạm Văn Đồng với tư cách Thủ Tưóng Chánh Phủ nước VNDCCH đă ra văn thư gửi Chu Ân Lai xác nhận: “Chính Phủ VNDCCH ghi nhận và tán thành bản tuyên bố ngày 4 tháng 9 năm 1958 của chính phủ nước Cộng Hoà Nhân Dân Trung Hoa quyết định về hải phận của Trung Quốc” Việc chính thức công nhận hải phận của Trung Quốc dài 12 hải lư là hành động bán nước có văn kiện lần thứ nhất của đảng CSVN. Quyết định đó mặc nhiên thừa nhận các hải đảo như Trựng Sa, Hoàng Sa trực thuộc chủ quyền của Trung Quốc. V́ vậy, tháng 1 năm 1974 Hải quân Trung Quốc đă tấn công và chiếm giữ các đảo thuộc Hoàng Sa do Hải Quân Việt Nam Cộng Ḥa kiểm soát. Sau 1975, năm 1988 Hải Quân Trung Quốc và Cộng sản Việt Nam đă đụng độ tại vùng đá ngầm Johnson thuộc khu vực Trường Sa. Hơn 70 thủy thủ Việt Nam đă bị thiệt mạng, và hai tàu chiến đă bị ch́m. Việc này đă được phát ngôn viên của Bộ Ngoại Giao Trung Quốc, Zhu Bangzao tuyên bố: “Trung Quốc đ̣i hỏi Việt Nam phải lập tức rút quân ra khỏi các vùng đảo thuộc chủ quyền của Trung Quốc đă bị Việt Nam chiếm giữ bất hợp lệ, dẹp bỏ những căn cứ xây cất và phải đăm bảo là không để những hành động tương tự xảy ra trong tương lai” (6) Ngày 30 tháng 12 năm 1999 và 25 tháng 12 năm 2000, Lê Khả Phiêu, Tổng Bí Thư Đảng CSVN đă kư hai Hiệp định “Hiệp Định về Biên Giới Trên Đất Liền VN-TQ” và “Hiệp Định Phân Định Vịnh Bắc Bộ”. Trong cả hai Hiệp định, Việt Nam đă nhường đức cho Trung Quốc hàng trăm cây số dọc biên giới phía Bắc và hàng ngàn cây số trong vùng biển thuộc vịnh Bắc Bộ. Ông Đỗ Việt Sơn cán bộ 54 tuổi đảng đă cáo giác trong bức thư gửi Quốc Hội và đảng CSVN như sau: “ Suốt 4000 năm lịch sử kể cả thời Bắc thuộc cho đến hơn 100 năm độc lập tự chủ, nhiều triều đại phong kiến lúc yếu cũng chưa bao giờ nhượng cho phong kiến Phương Bắc một tấc đất, một ḥn đảo.....Thế mà ngày nay, theo Hiệp định biên giới Việt Trung mới đây ta đă nhượng bộ cho Trung Quốc hàng trăm cây số vuông đất liền và hàng ngàn cây số vuông ở Vịnh Bắc Bộ.... Qua lời thông báo của một vị lănh đạo của thành phố Hải Pḥng tại Câu Lạc Bộ Bạch Đằng tháng 2/2001 th́ Vịnh Bắc Bộ chia đôi ta được 53%, Trung Quốc 47%” V́ quyền lợi chính trị, tập đoàn CSVN đă bán nước lần thứ hai. Tội ác này đă làm rúng động các tầng lớp đảng viên cán bộ c̣n chút ít nhất điểm lương tâm. Với khả năng kiểm soát mọi phương tiện truyền thông và bưng bít tin tức. Sự việc cắt đất dâng Thiên Triều của Hà nội chưa được quảng đại quần chúng biết đến. Tuy nhiên, cũng giống như lần bán nước đầu tiên của Phạm Văn Đồng, và lần này qua Lê Khả Phiêu. Vết nhơ “bán nước” của đảng CSVN cho dù có bưng bít th́ muôn đời cũng không dấu diếm và gột rửa được. Quyền lực đă và đang làm những nhà lănh đạo đảng mê muội, ích kỷ. Đảng CSVN đă đặt quyền lợi đảng phái lên trên quyền lợi dân tộc, cam tâm bán rẻ đất nước để đổi lấy an toàn chính trị. Đảng phái và Nhà nước chỉ là phương tiên tạm thời. Đất nước và Dân Tộc mới là cứu cánh và vĩnh cữu. V́ vậy, mọi thế lực đi ngược lại nguyên lư trên đều phải bị nguyền rủa và đào thải theo thời gian. Căn cứ theo tinh thần của bảng Hiến Pháp nước CHXHCNVN năm 1992, đảng CSVN đă và đang vi phạm nghiêm trong các điều 1, điều 3, điều 12, điều 13 do chính đảng đặt ra. Điều 1 khẳng quyết nước
Việt Nam là: “một nước độc lập, có chủ quyền, thống nhất và toàn vẹn
lănh thổ, bao gồm đất liền, các hải đảo vùng biển và vùng trời” Đă đến lúc nhân dân Việt Nam phải truy tố đảng CSVN về tội bán nước cho Trung Quốc, tội đă đánh mất chủ quyền một nước độc lập. Tội đă có hành động xâm phạm Tổ Quốc Việt Nam thiêng liêng, có hành động và mưu đồ chống lại độc lập, chủ quyền và toàn vẹn lănh thổ. Đă đến lúc bản Tuyên Ngôn Độc Lập của năm 1945 phải được viết lại để ghi rơ những tội ác mà đảng CSVN đă và đang vi phạm để lịch sử được công bằng.
(1) Bản Tuyên Ngôn Độc Lập của Chính phủ VNDCCH * NEW YORK (AP) 9/9/1994 -- Vietnam's ambassador to the United Nations is claiming diplomatic immunity after being accused of illegally digging for clams on Long Island. Ambassador Le Van Bang and his driver, Toan Nguyen Dinh, were spotted July 31 in East Hampton's Hog Creek, carrying plastic bags filled with clams, town officials said. The two men "acted like they didn't speak English when they were confronted by the harbormaster," said the town prosecutor, Scott Allen. After police were called, Le and Toan dropped the bags of clams and claimed diplomatic immunity, the Daily News reported Friday. The men were ticketed for illegal shellfishing and littering. Clamming without a license carries a $250 fine. The men are due in town court Oct. 3. Allen is researching whether diplomatic immunity applies. "Apparently, there are two different levels of diplomatic immunity," Senior Harbormaster Bill Taylor said. "The ambassador is total diplomatic immunity, the driver may be at a different level." Nguyen Thi Hong, a spokesman at Vietnam's U.N. mission, said the incident was a misunderstanding. "They were not picking up clams. They were just swimming around," she said. ----- O -----
GIÁM NH̀N NHẬN SỰ THẬT TRƯỚC KHI ĐẠI HỘI X Nguyễn Chính Trực, Hà nội Đôi lời phi lộ Trước tiên tôi thành thật cảm thấy chua xót khi phải suy ngẫm và viết lên những sự thật sau đây bởi lẽ tôi trước hết là người VN, là một đảng viên ĐCS, một cán bộ tầm tầm chủ yếu là làm việc chuyên môn được ăn học hẳn hoi. V́ chỉ là cán bộ tầm tầm nên không cần nhiều thời gian mánh lới thu vén…nên có nhiều thời gian nghiên cứu theo hướng của riêng ḿnh. V́ biết ngoại ngữ nên có điều kiện nh́n ra thế giới và ngoảnh nh́n lại cái “Nhân t́nh thế thái” rối bời của ta hiện nay. Tôi không muốn viết ra để reo rắc hận thù, kích động bạo loạn chống phá Đảng và Nhà Nước. Tôi cũng không ủng hộ một ư tưởng bạo loạn nào làm đau khổ Nhân Dân tôi. Nhưng tôi thề ủng hộ mọi chủ trương đổi mới, cải cách Xă Hội theo hướng dân chủ đích thực ở VN cho dù tiến hành việc đó là ai và đương nhiên kể cả ĐCS. Tôi giám chịu trách nhiệm cá nhân với những ǵ ḿnh viết ra và sẵn sàng đối thoại theo hướng xây dựng. Có người sẽ hỏi tôi tại sao chua xót mà vẫn cứ đi theo ĐCS ? Cuộc đời không phải đơn giản ở chỗ thích th́ theo, không thích th́ bỏ, ông cha ta có cậu “Có sống trong chăn mới biết chăn có rận”… Ít ra tôi cho là như vậy ! Tôi và nhiều người từ thời trai trẻ đă thuộc ḷng câu “… Người ta chỉ sống có một lần, phải sống sao cho khỏi xót xa ân hận để trước khi nhắm mắt xuôi tay có thể tự hào rằng tất cả đời ta đă cống hiến cho sự nghiệp giải phóng loài người…” (Tôi viết theo trí nhớ nên có thể có sai sót với nguyên bản) và đương nhiên với tôi và nhiều người, sự nghiệp giải phóng loài người là quá lớn lao nhưng sự nghiệp dân tộc th́ đă được độc lập, giang san đă thu về một mối nhưng dân ta sau 30 năm mới chỉ được hưởng một nền dân chủ giả hiệu. Đó là một xót xa chung ! Tôi viết ra là để cho những ai quan tâm đến nền dân chủ đích thực cho VN ! Là Đảng viên và theo điều lệ, tôi có quyền phản ánh những điều viết ra gửi cho Đảng và phải được Đảng trả lời… Nhưng những bài học của các đàn anh như Trần Độ, Trần Khuê, Tướng Ng. Nam khánh, Hoàng Minh Chính, Phạm Quế Dương, TS Ng. Thanh Giang , Nguyên TTg. Vơ Văn Kiệt, Thống lĩnh Vơ Nguyên Giáp, các bậc Lăo thành CM, Cựu chiến binh khác và gần đây là anh Phương Nam…Đă đủ cho tôi thấy rằng quyền Đảng viên được trả lời chỉ là trên bản Điều lệ chứ không tồn tại trong thực tế. Sự cả tin vào các “Đồng chí lănh đạo kính mến” chỉ là sự không tưởng vô ích, đó là một điều đáng tiếc ! Hăy đừng trách ǵ tôi như một số ít người hay phàn phàn nàn “…Sao bây giờ mới giám nói ?” khi nghe nguyên TTg. Vơ Văn Kiệt phát biểu về thiếu dân chủ thực sự trong Đảng; Nguyên TBT Lê Khả Phiêu nói về chuyện những cái phong b́ với năm mười ngàn đô la khi ông c̣n đương chức; Hay gần đây nhất là nhiều bậc LTCM thậm chí những Đảng viên thuộc hàng khai quốc công thần cho rằng chủ nghĩa Marx là không tưởng…Bới v́ theo tôi hiểu tư duy hay đổi mới tư duy của mỗi con người là một hoạt động liên tục và thường xuyên. Cái tồi tệ nhất của con người là cả tin và đă tin một điều ǵ th́ cái đó cho là măi măi đúng. Hoặc v́ bổng lộc hay quyền lực mà không cần suy ngẫm nữa ! Tôi xin mạn phép hương hồn ông Tố Hữu để đặt ra một câu hỏi cho mọi người và cho chính bản thân tôi suy ngẫm: Phải chăng ở vào cái tuổi 20 (Mới qua ṿng thơ bé) Tố Hữu đă hiểu hết được chủ nghĩa Marx đến mức ông phải thốt lên trong câu thơ “ Mặt trời chân lư chói qua tim” rồi cái chân lư như thái dương ấy măi măi đúng để soi sáng cho suốt cuộc đời sự nghiệp của ông ?… Nhiều người ca tụng câu thơ hoặc cả bài thơ Từ ấy là bất hủ, th́ tôi cho rằng đó đơn thuần chỉ là một câu khẩu hiệu hay cho cao trào lúc bấy giờ mà thôi ! Chính v́ thế tôi trân trọng tất cả những tư duy, đổi mới tư duy cũng như các chính kiến của mọi người dù họ là ai, đương nhiệm hay đă từ nhiệm, trong nước hay ở nước ngoài, vào mọi thời điểm khi cần…Miễn là chính kiến ấy trung thực, không truyền bá hận thù hay tôi ác… Nhưng góp được tiếng nói chung cho nền dân chủ đích thực của VN. Hà Nội ngày 21 tháng 7 năm 2005
Những bước đi sai lầm của ĐCSPhải thưà nhận rằng ĐCS Việt nam thật sự đă có công lớn trong sự nghiệp dành độc lập và thống nhất đất nước, làm được một số việc góp phần ổn định cuộc sống của số đông người dân sau cuộc chiến tranh huynh đệ tương tàn, đưa VN ở một vị thế nhất định trên trường quốc tế, tuy hiện nay đang ở vào t́nh thế bế tắc nhưng trong Đảng không thiếu những người có tâm huyết và tài ba muốn góp công ḿnh cho giang sơn gấm vóc này … Nên chúng ta hăy dũng cảm bỏ qua những đau thương của các phía để nh́n về phía trước, ghi nhận rằng sự nghiệp của ĐCS suốt 75 năm qua như là một phần của lịch sử VN. Tuy vậy, tôi cho rằng với tư duy duy ư chí của một số nhóm người cầm quyền đă phạm phải một số sai lầm có tính chiến lược chủ yếu sau đây: Chèn ép và ép giải tán các Đảng dân chủ VN và Đảng xă hội VN đề dành quyền độc t ôn cai trị của ḿnh Đổi tên Đảng lao động VN thành ĐCSVN và tên nươc Việt nam dân chủ công hoà thành nước CHXHCN VN và đương nhiên tự thắt chắt ḿnh vào chủ nghĩa Marx và định hướng XHCN mơ hồ T́m cách thay đổi các Hiến pháp để xác lập quyền toàn trị nên đă tập trung quá nhiều quyền l ực trong tay ĐCS trong khi các Lănh đạo th́ hiểu biết hạn chế, thậm chí có người ít học nhưng có nhiệt huyết. Đúng n ư lời chỉ huấn của cố TTg. Ph ạm V ăn Đồng “Dốt nát cộng với ḷng nh ệt t́nh thành đại phá hoại”. Thực tế đất nước ta đă bị nhiều đại phá hoại trong 30 năm qua. Hiện nay, các vị Lănh đạo đă có được học hành nhưng v́ một lư do nào đó nếu không suy ngẫm kỹ càng th́ sẽ lại gặp một sự dốt nát khác, đó là không học được những lợi ích XH lớn lao những giá trị của nền dân chủ đ ích th ực…Th́ đất nước ta lại sẽ tiếp tục gặp các đại phá hoại khác và càng xa dần lộ tŕnh văn minh của nhân loại, như lời ngài cựu Đảng viên CS Liên xô V. Putin gọi lộ tŕnh đó là “Thị trường và dân chủ” Tự xác lập quyền độc tôn lănh đạo Điều 4, HP sửa đổi năm 1992 mà không được nhân dân đồng thuận (Không trưng cầu dân ư có LHQ giám sát) nên ND càng xa rời ĐCS, thậm chí nhiều Đảng viên cảm thấy bị xúc phạm Nếu xem xét về thời điểm th́ những bước đi sai lầm để tiến đến toàn trị của ĐCS chỉ xảy ra vào khoảng 30 năm trở lại đây có nghĩa là sau khi đất nước ta đă thống nhất năm 1976 nên VN mang h́nh ảnh một quốc gia độc tài trong con mắt phần lớn ND VN và của thế giới, ND là sức mạnh vô hạn th́ tiếc thay phần lớn trong số họ trở nên lănh đạm với quốc sự, với ĐCS và đấy mới chính là căn nguyên gốc rễ của sự mất ḷng tin vào đảng của ND VN hiện nay. Mặt khác, mọi biến động khách quan hay chủ quan có tác động đến đất nước này cùng những đ̣i hỏi tất yêu không gian chính trị mỗi ngày càng mở rộng của VN trong một thế giới đa phương và thay đổi mỗi ngày… đều mang lại một sức ép vô cùng lớn lên vai tập thể Lănh đạo Đảng và NN khát quyền lực nhưng không đủ tài, không xứng tầm… Cho nên tôi cho rằng vấn đề “Đổi mới hay là chết” đă đề cập từ ĐH VIII năm 1986 nhưng có lẽ tại đại hội X lần này mới là mối quan tâm và bức xúc thực sự cho ĐCS VN cho nên cần phải đặt ra vấn đề Cải cách “Cải cách hay là chết” mới có thể tháo gỡ được t́nh thế hiện nay. Ngay mới đây thôi, trên website của ĐCS đă cho in bài viết sau của Tiến Hải. Phát huy dân chủ trong điều kiện Đảng
độc quyền lănh đạo Tôi cho rằng; Chính sự tái khảng định: thực tiễn đă cho thấy Đảng Cộng sản độc quyền lănh đạo cách mạng là một tất yếu khách quan… Tất không thể không chấp nhận một tất yếu khách quan khác là ĐCSVN phải chịu trách nhiệm vào thời đi ểm này trước nhân dân và trước dân tộc về các nguy cơ (Nhận định các nguy cơ là nói theo các tài liệu của Đảng trước đây) và các quốc nạn như sau: Hai nguy cơ ( Hai quốc nhục):Đă bị tụt hậu: Nhận định nguy cơ tụt hậu là từ các đại hội Đảng VIII và IX chứ nay th́ là tụt hậu rồi chứ không c n là nguy cơ nữa và đây cũng có thể coi như “Một trong những quốc nhục”: Sau 30 n ăm độc lập và thống nhất đất nước (nếu chỉ 5 hay 10 năm th́ chưa cần đề cập đến vấn đề này): VN ta vẫn thuộc vào những nước nghèo và lạc hậu nhất thế giới (hơn 400 USD đầu người một năm); Xếp vào hàng 5 nước có tham nhũng tràn lan; Hiến pháp, các bộ luật và luật là một mớ lộn xộn mang màu sắc chính trị hơn là giá trị tư pháp theo thông lệ quốc tế (Chúng ta có thể điểm lại việc ồ ạt sửa đổi luật hiện nay để mong sao vào được WTO th́ thấy rơ !); Tuyệt đại đa số người dân chưa được tiếp x úc và hiểu được những lợi ích lớn lao về mặt xă hội của những giá trị dân chủ đích thực; Cả nước ta mới chỉ có 2 tờ báo điện tử; Người dân không được nói lên những suy nghĩ thực của ḿnh; Về công nghệ th́ không phải bàn… Nguy cơ mất định hướng: (Định hướng tư tưởng của ta là xây dựng CNXH v à CN Marx -Lenin làm n ền t ảng…) Vào thời điểm này chúng ta có thể dùng cụm từ “Nguy cơ” v́ thực tế c̣n phụ thu ộc vào tư duy đổi mới của Đảng CS và và vào ĐH X sắp tới có đổi mới được những ǵ theo thới cuộc…mà tư duy là một hoạt động thường xuyên một cách tư nhiên của con người. Thực tế con đường đi lên của dân tộc ta đă đổi mới; Kinh tế thị trường thật sự đă là cứu cánh cho những tăng trưởng của kinh tế đất nước ta trong hơn một thập kỷ qua; Rồi sớm hay muộn VN cũng sẽ là thành viên đầy đủ của WTO, ở đó sự vận hành chỉ có “Thặng dư” làm cơ sở cho cạnh tranh, tồn tại, tiến lên hay tụt lại… Ở đó không hề có chủ thuyết kinh tế nào của Mac Lênin cả. Như vậy chấp nhận kinh tế thị trường để bứt phá về kinh tế là ta đă và sẽ phải từ bỏ CN Marx rồi c̣n ǵ ?! Nền tảng tư tưởng của CN Marx là chuyên chính vô sản, sở hữu toàn dân, xoá bỏ bóc lột và xây dựng một xă hội công bằng tuyệt đối và không có giai cấp… Nhưng thực tế về bản chất, chủ nghĩa Marx là một chủ nghĩa định mệnh. Nó tin là có một kịch bản đă định sẵn cho tiến hóa của xă hội loài người, nhưng thực ra th́ khả năng sáng tạo của con người có thể tạo ra những t́nh huống mỗi ngày một mới, khiến thế giới có thể tiến l ên không ngừng một cách không lường trước được, và do đó không có "chân trời lịch sử nào không thể vượt qua". Và cuối cùng th́ chính sự sáng tạo của con người mới tạo ra h́nh thái xă hội mà họ đang sống; Việc Marx tiên liệu một kịch bản khác - đấu tranh giai cấp tiến tới xă hội không giai cấp như là điểm tới sau cùng của lịch sử… Và như vậy, chủ nghĩa Marx là một chủ nghĩa định mệnh, nó không khác ǵ với màu s ắ c duy tâm. Nhưng ít ra các tôn giáo thực c̣n tiễn hơn, “Thiên đường” mà họ đề nghị th́ không có trên mặt đất và trong cuộc sống này. Tóm lại, cái mô h́nh xă hội không có giai cấp và công bằng tuyệt đối như Marx đă đưa ra chính là một ảo tưởng và hạn chế ở chỗ phủ nhận sức sáng tạo của con người, muốn đạt được cái XH hăo huyền đó có thể chỉ có kẻ mạnh tuyết đối thống trị, phải đóng cửa các trường học, không kinh doanh… Nghĩa là không c̣n ai giỏi hơn ai, không ai giàu có hơn ai… Vậy th́, nền tảng tư tưởng của Marx có thể là phương chỉ nam cho công cuộc đi lên của cách VN không ? Chắc chắn là không ! Đó chính là nguy cơ “Mất định hướng”. Trong cái t́nh thế mất định hướng ấy, Nhà nước VN nhất là ĐCS VN cố t́nh cù nhầy gán ghép vào đủ mọi văn bản nào là “ Kinh tế thị trường định hướng XHCN; Nền dân chủ XHCN, Nhà nước XHCN…” Nhưng trên thực tế, cái gọi thành tŕ XHCN là Liên xô cũ và hàng loạt các nước XHCN khác đă bị tự phá sản ngày từ những thập kỷ cuối của thế kỷ 20 rối. Thậm chí, ngay trong khi c̣n hưng thịnh và cả sau khi phá sản họ vẫn c̣n chưa chắc cái mô h́nh ấy có phải là XHCN hay không và họ đang ở vào giai đoạn nào của CNXH khi bị sụp đổ ?! C̣n ở VN th́ c̣n thảm hại hơn, ĐCS chưa bao giờ khảng định được ta đang ở đâu, bắt đầu hay là thời kỳ nào của quá độ XHCN… Nhưng cứ thế, cứ ṃ mẫm cứ hy vọng và cứ nói dối lẫn nhau, nói cho cho dân yên ḷng “…Định hướng XHCN”. Cũng trong cái hoàn cảnh bế tắc ấy người ta lại đang manh nha một kiểu diễn đạt khác là muốn gắn cái nội hàm của XHCN là “Dân giàu nước mạnh, XH công bằng dân chủ văn minh”hay “Nhà nước cuả dân, do dân và v́ dân”… Nhưng thực ra những nội hàm trên đă là những tiêu chí của các XH dân chủ đích thực mà các chính trị gia của họ đă sử dụng như những nền tảng để xây dựng các thể chế pháp trị các quốc gia của họ từ rất lâu rồi, cho nên việc gắn những tiêu chí trên làm cái nội hàm của cái đuôi CNXH chỉ là một sự c óp nh ặt hoặc có thể gọi là “Vi phạm bản quyền” chí trị mà thôi!. Ngài V. Puttin đă từng là một đảng viên CS, đă đúng khi cho rằng lộ tŕnh văn minh là “Thị trường và dân chủ”. Nhân dân ta và những người cầm quyền có tâm huyết hoàn toàn có quyền làm cho VN ta “Dân giàu nước mạnh, XH công bằng dân chủ văn minh” chỉ khi, về kinh tế phải là kinh tế thị trường địch thực; Về xă hội phải là một XH dân chủ đích thực, nền dân chủ sẽ cho xă hội nhiều lựa chọn của bất kỳ một quyết sách nào, người tài thực sự sẽ được giao trọng trách xứng đáng, quyền lực được kiểm soát, nguyên tắc Đa số và Các quyền Thiểu số được thể chế hoá bằ ng phá p luật (Chứ không như cái Thiết chế dân chủ cơ sở một cách lỏng lẻo do ĐCS đưa ra khi mà dân chủ đă bị vi phạm nghiêm trọng trước đây, mặt khác đó chỉ như là một nghị quyết của Đảng mà thôi chứ không phải là định chế pháp luật nên đâu đó ai làm th́ làm, không làm th́ thôi) sẽ mang laị một sự đồng thuận trong toàn dân cao và có thể phát huy nội ực toàn XH … Vậy tóm lại nếu VN vẫn chủ trương kiên tŕ XHCN không tưởng và chu nghĩa Marx có nghĩa là VN sẽ đi bằng hai cái chân, một là Kinh tế thị trường (Kinh tế thị trường định hướng XHCN không hề có trong CN Marx; Lenin, stalin, Mao Trạch Đông và Hồ Chí minh cũng chưa thấy nói đến bao giờ). Hai là Xă hội dân chủ XHCN như xưa nay (Dân chủ giả hiệu chứ không phải là một XH dân chủ đích thực) th́ giống như một người bị thương đang đi trên một cái chân thật (Kinh tế thị trường) và một cái chân giả (Dân chủ giả hiệu), trên một con đường gập ghềnh mà phía trước là XHCN không h́nh dung ra được là mô h́nh ǵ… Th́ đó là một nguy cơ “Mất định hướng” và sự tụt hậu trên đến khi nào mới mới vượt qua được ?! Bảy quốc nạn chủ yếu:Các quốc nạn th́ đảng và NN đă nói, các trí thức đă thống kê, các Lăo thành CM đă góp ư và toàn dân ai cũng có thể nh́n nhận… Nhiều vô kể song có thể gom lại như sau: 1- Nạn tham nhũng, tham ô, hối lộ: Hầu hết là những người đảng viên có chức quyền từ cao cấp đến cấp thấp, nói thật không cường điệu ở VN cả bộ máy Đ ảng v à NN đă là một tập đoàn tham nhũng ở mọi lĩnh vực. Từ bớt xén chế độ của các diện chính sách và người có công với nước, khai man chế độ, rút ruột công tŕnh, kư hợp đồng giả lấy tiền tiêu, nhận hối lộ chia chác hàng triệu Đô la (Các đại gia bộ TM hay Petrovietnam…), đánh bạc một đêm 2 ô tô như Phạm Huy Phước (GĐ một Cty kinh tế của Đảng), Cán bộ công quyền ăn tiền và bao che cho các đồng đảng tôi phạm (Năm cam, Hai Chi, các tập đoàn buôn lậu và buôn bán ma tuư…) Chia chác cho nhau ở cấp Trung ương những ngôi nhà khu đất hàng ngàn cây vàng, ngang nhiên chia đất cho nhau ở khắp mọi nơi, “Xẻ thịt” các công tŕnh quốc gia như hồ Trị an… 2- Lăng phí tiền của của nhân dân, tài nguyên quốc gia: Đất nước ta nghèo nhất thế giới, tài nguyên ít và manh mún và đang cạn kiệt nhanh chóng… Nhưng dân ta phải trang trải cho một bộ máy NN quá lớn: Các cơ quan đảng to ngang và hơn cả bộ máy chính quyền; Bộ máy chính quyền cứ TW có ban bệ nào th́ địa phương có, Lực lượng dành cho công tác bảo vệ nôi bộ (Để chuyên chính, bảo vệ Đảng, bảo vệ chính quyền, ṛ la tin tức đối lập… Mà lực lượng này trước đây thường gọi là mật vụ, thám báo) lớn vô kể và nhiều tầng nhiều lớp, trà trộn vào mọi tổ chức XH, đoàn thể và dân cư....; Đài Trung ương (Hệ thống truyền thông nói chung) đă phủ sóng cả nước nhưng tỉnh nào cũng có đài riêng có đủ bộ máy như Trung uơng… Nhưng phần lớn người dân không bao giờ xem chương tŕnh của địa phương trừ phi có phim hay hoặc có việc ǵ đó giật gân xảy ra tại địa bàn; Lễ hội, hội hè, mừng chiến thắng… nở rộ khắp n ơi tốn rất nhiều tiền của; Tài nguyên rừng, khoáng sản, đất đai lăng phí đến không kiểm soát nổi…Trong khi đó các dịch vụ y tế, giáo dục và an sinh xă hôị không bảo đảm cho người nghèo, nhất là phần lớn những CB đă về hưu với đồng lương không đủ sống… Phá huỷ môi trường đă đến mức nghiêm trọng. Chỉ nói riêng về phá rừng hàng ngàn vụ lớn nhỏ từ Tành linh trước đây, rừng đầu nguồn Trị An ngày nay, rừng ngập mặn… Có lẽ đă lớn hơn cả số rừng bị tàn phá do chiến tranh, trong khi chương tŕnh quốc gia trồng 5 triệu hecta rừng th́ coi nhu đă bị phá sản; Các địa phương th́ bất lực trước nạn khai khoáng bất hợp pháp, thậm chí làm ngơ để hưởng lợi bất chính; Các nguồn nước nhất là nước ngầm đang bị thiếu hụt và ô nhiễm trầm trọng… 3- Quốc nạn đạo đức, văn hoá, nhân cách và mất ḷng tin… xuống cấp và có thể mất dần trên phạm vi toàn quốc, quốc nạn này thực ra không phải nay mới bột phát mà nó là nhân quả của nhiều nguyên nhân của mọi hành xử trong XH của nhà cầm quyền. Ngược ḍng lịch sử, th́ đạo đức XH và luân lư đă bị huỷ hoại ngay từ cuộc cải cách ruộng đất sau khi hoà b́nh lập lại ơ miền Bắc, ở đó những người chỉ có ḷng hận thù, nhiệt huyết nhưng vô học (Các Cốt cán) họ đă cho đập phá hầu hết miếu mạo, đền chùa, phát động đấu tố… Dẫn đến việc chỉ v́ muốn chứng tỏ ḿnh là Cốt cán, nhiều người đă được khuyến khích đấu tố hoặc vu khống cả bố mẹ đẻ ra ḿnh. Thực ra trong đời sống XH, việc đấu tố đó có thể có xảy ra và dư luận XH có thể không lên án nếu nó chỉ là quyết định cá nhân giữa t́nh cảm và lư trí của mỗi con người, song XH khuyến khích h ọ làm điều đó là một việc làm vô đạo lư, mà chỉ có ở VN mới có; Gần đây nhất, chỉ v́ không ưa những góp ư thẳng thắn của những người không đồng t́nh (Bất đồng chính kiến) mà chính quyền đă có những hành xử đê tiện đến mức không thể chấp nhận được trong đông đảo nhân dân, đảng viên, chức sắc tôn giáo… : Người ta không thể tin rằng Thượng tướng Trần độ là người xấu đến nỗi như NN rêu rao về ông và “nghĩa tử” ở VN và Phương Đông không thể chấp nhận những người “Đồng chí” của ông xử sự với ông như thế khi ông tạ thế; Người đời khó mà tin được một số Cha đạo và Chức sắc tôn giáo lại bị bắt v́ tội “Gây rối trật tự công cộng”; Cái cớ “Không đăng kư tạm trú” để khởi sự cho việc kiểm tra trấn áp đối với ông bà Phạm Quế Dương tại TP HCM, một trong những LTCM trong ngành công an và kết tội ông là gián điệp chỉ v́ ông có những bất đồng chính kiến th́ thật là một hạ sách; Người ta không khỏi hoài nghi những người vào gây sự tại nhà tiến sỹ Nguyễn Thanh Giang lại là các Cựu chiến binh, những người tay sai ấy đă xúc phạm phẩm giá của các Cựu chiến binh; Giáo sư Trần Khuê, ông ấy phải được nhận lương hưu của ông v́ đó là quĩ BHXH mà ông đă đóng góp từ lương trong cả quá tŕnh làm việc của ông, con gái của ông phải được đi làm như mọi người công dân khác; Anh Phương Nam lẽ ra không ảnh hưởng ǵ về công ăn việc làm mới phải để giới trẻ VN mới có thể tôn trọng chế độ này hơn… 4- Hành xử giữa Đảng và Nhà nước với XH là thế, giữa các nhà Lănh đạo với nhau cũng chẳng hơn ǵ: Mâu thuẫn và tranh dành quyền lợi- quyền lực rất gay gắt, kiếm cớ và vu khống chính trị cho nhau, khống chế và bịt miệng nhau… điển h́nh là điệp vụ “T4”, “sáu sứ”… Th́ nền tảng đạo đức và ḷng tin trong XH sao mà bền vững được. Chính thư của Đại tướng Giáp, Thượng tướng Nam Khánh và nhiều nhà LTCM gửi cho BCT ĐCS và nhà nước VN cũng như dư luận đông đảo nhân dân đă nói lên điều đó. Hệ quả của nền tảng đạo đức bị phá vỡ ắt hẳn kéo theo nhiều tệ nạn khác: Mại dâm, ma tuư, HIV, đâm thuê chém mướn, trừ khử lẫn nhau theo kiểu xă hội đen… đang trên đà phát triển đến mức báo động. 5- Quốc nạn về tai nạn giao thông cũng là một thảm kịch đau thương cho XH, nó là hậu quả của nhiều nguyên nhân: Kiểm định chất lượng phương tiện, cân tải trọng xe, bằng LX … Tiền quyết định tất cả; Các biển báo giao thông dựng lên vô tội vạ, quả thực người viết bài này cũng từng tư lái xe, nêú đi và xử lư tốc độ theo bảng hạn chế tốc độ trên nhiều sa lộ th́ giống như một người tâm thần lái xe, khi XH lên tiếng th́ các biển hiệu lại thu đi đến mực khó hiểu, chỉ c̣n trơ lại cột sắt… (Dựng biển và thu biển… Đều là tiền của nhân dân cả đấy !) ; Mọi thành phần kinh doanh vận tải (Nhất là xe tải) nào cũng phải nộp “Hụi chết” hay “Làm luật” hàng tháng với Thanh tra giao thông mới yên bề làm ăn; Cảnh sát giao thông trên đường chỉ chăm chú hoạnh hoẹ các lỗi vớ vẩn để măi lộ hơn là giữ ǵn cho giao thông xuôi ḍng bén giọt như thường thấy ở các nước văn minh; Người dân th́ cũng chẳng tôn trọng luật pháp là mấy, lại tham gia giao thông trong hệ thống quản lư hỗn mang như trên th́ sao mà không tránh khỏi nhiều tai nạn ! 6- Nghành giáo dục đă bị khủng hoảng thực sự: Mọi thành phần XH có liên quan tới nghành giáo dục nước nhà đă v́ nhiều lẽ phải rơi vào cuộc khủng hoảng này, ngoài học sinh c̣n có cả thày cô và cán bộ đă tham gia vào đủ mọi gian lận, mua bán đề thi, sửa điểm đậu đến mua bán bắng cấp các loại; Nạn dạy và học thêm tràn lan bất chấp các qui định cấm của CP và của Bộ giáo dục, ở HN học hè tại nhà thày cô (Có trường tổ chức ngay tại trường) đối với học sinh Tiểu học vừa kết thúc hôm 18 tháng 8, Trung học vẫn c̣n tiếp tục… Cái mất lớn nhất của việc học thêm và dạy thêm này không chỉ học sinh phải mất tiền, mất thời gian chơi bới của con trẻ mà mất đi h́nh ảnh mô phạm của các nhà giáo VN, không một học sinh tiểu học nào trở lên không nhận thức được rằng nếu không học thêm th́ sẽ bị thày cô “Đ́”; Trường chuyên, lớp chọn và chạy trường ch ạy lớp vẫn c̣n là một phổ biến, những trường có “Máu mặt” ở HN họ t́m mọi cách tô vẽ h́nh ảnh để kiếm tiền. Ví như Trường Trung học phổ thông Trưng Vương, tại quận Hoàn Kiếm HN may mắn có được một cơ ngơi khang trang, tự đồn rằng học sinh vào được đây là ăn chắc vào đại học, quí bà Hiệu trưởng đặt cả camera ng̣ai cửa nhà riêng để trốn không tiếp phư huynh đến xin học cho con… Nhưng thực ra, các cháu học cả 5 năm xuất sắc nhưng không có trên dưới 10 triệu (Giá vào của năm học 2005-2006 tới) là không thể vào được lớp 6 đầu cấp của trường, té ra bà ta không tiếp phụ huynh đến xin học cho con thật, muốn tiếp cận được bà hiệu trưởng phải qua một đường dây là người thân c ận của bà ta và đă làm ăn với ba từ nhiều năm nay rồi (Máy camera là để nhận dạng người thân, cấp trên và người trong đường dây môi giới… C̣n để tránh phụ huynh học sinh !) 7- Nhóm quốc nạn cuối cùng mà tôi trăn trở măi mà không biết dùng từ sao cho đỡ xấu hổ cho dân tộc ḿnh hơn “Quốc nạn dối trá”: Có một thực tế là hầu hết những nhà cầm quyền VN sau khi dành được chính quyền là những người đi ra từ cuộc chiến tranh mà trong chiến tranh th́ có rất nhiều điều phải dối trá lừa lọc, nghi binh, đánh lừa đối phương, bưng bít không phổ biến những thất bại làm ảnh hưởng tinh thần chiến đấu binh lính hoặc khuyếch trương chiến thắng một cách giả dối để đánh vào tâm lư cà hai bên… Đă được nhào nặn thành một loại kiến thức hay nghệ thuật “Nghệ thuật chiến tranh”… Mà cái kiến thức dối trá ấy rất cần cho một cuộc chiến tranh nhưng thật sự không cần thiết cho sự nghiệp trị quốc trong thời b́nh, nhất là khi người cầm quyền có quá nhiều quyền lực, công thần và tự phụ, thiếu hiểu biết về nhân quyền và tự do dân chủ… th́ càng nguy hiểm cho dân tộc, tiếc thay cái quốc nạn dối trá ấy đă phôi thai ngay từ lúc đó: Người dân VN ai mà chả biết câu nói cửa miệng “Làm th́ láo, báo cáo th́ hay”; Thời c̣n là HTX nông nghiệp cấp xă rồi cấp huyện, người ta không lạ ǵ câu chuyện có một con heo nhưng có tới không dưới sáu tổ chức báo cáo thành tích về một con heo đó… Cứ thế, cái màu của CNXH cứ được t ô hồng lên mỗi ngày nhưng thực chất đời sống người dân càng ngày càng nghèo khổ, xă hội càng ngày càng suy kiệt và cuối cùng th́ người ta lại hô hào hướng tới thực tiễn hơn bằng những khẩu hiệu hồng của Đảng “Nói thẳng, nói thật”, “Nh́n thẳng vào sự thật”nhưng tôi cam đoan rằng những mỹ từ trên măi măi chỉ là khẩu hiệu, Đảng và NN chưa bao giờ giám nh́n thẳng vào sự thật cầm quyền của ḿnh c̣n nhân dân ta chưa bao giờ được nói thẳng nói thật những suy nghĩ của ḿnh. Thật vậy, ở bất cứ quốc gia nào không phải cứ được tự do ngôn luận là cả triệu người cùng nói về một vấn đề mà tiếng nói của dân là thông qua báo chí và các phương tiền truyền thông độc lập, thử hỏi ở VN có phương tiện n ào là độc lập và không là công cụ phục vụ Đảng và NN và được kiểm soát chặt chẽ… Vậy dân nói bằng cái ǵ, nói thế nào một khi họ bị áp bức hoặc có quan điểm khác với NN ?! Cái mà người ta có thể nh́n thấy trực diện nhất, sát thực nhất là ở Đại hội báo chí lần thứ 8 vừa qua chúng ta cũng có nhiều cái đề mà bàn ví như 9 qui định vể đạo đức nghề nghiệp của người làm báo, nếu đứng trên khía cạnh dân trí mà nói th́ qui định thứ 3 “3-. Hành nghề trung thực, khách quan, tôn trọng sự thật” cùng với các tiêu chuẩn chuyên môn và bản lĩnh khác phải đưa lên hàng đầu th́ mới có thể “Tuyệt đối trung thành với sự nghiệp xây dựng và bảo vệ Tổ quốc Việt Nam xă hội chủ nghĩa dưới sự lănh đạo của Đảng Cộng sản Việt Nam.” . Về nội dung của đạo đức các nhà báo của VN thoạt nh́n người ta có thể yên ḷng nhưng sự có mặt của ông TBT ông Nông Đức Mạnh, ông Lê Đức Anh tham gia mà chỉ huấn đại hội, để có một bản qui định trên th́ người ta cho rằng đại hội đă không thành công, bị áp đặt hoặc chí ít th́ Hội nhà báo VN đă tự đánh mất ḿnh. Thường th́ mệnh lệnh “Tuyệt đối trung thành với sự nghiệp xây dựng và bảo vệ Tổ quốc Việt Nam xă hội chủ nghĩa dưới sự lănh đạo của Đảng Cộng sản Việt Nam.” nếu có, chỉ là lời huấn thị của bề trên cho các lực lượng và công cụ bảo vệ chính quyền như Công an, Quân đội,.. quân đội ta có câu “Quân lệnh như sơn”… Nhưng lực lượng báo chí lại là một tổ chức khác, sự độc lập là một tiêu chí phải đặt ra hàng đầu, nếu không th́ sao có thể “3-. Hành nghề trung thực, khách quan, tôn trọng sự thật” và cũng không thể “…hết ḷng phục vụ nhân dân” như đều 2. Như vậy báo chí vẫn bị kiểm soát và áp đặt và nạn dối trá sẽ lại vẫn kéo dài tiếp. Đảng và NN đă lừa dối nhân dân đă đến mức như những quốc tội: Việc công bố ĐCS cầm quyền như là một thực tề khách quan tại, tại Điều 4, Hiến pháp năm 1992 rồi tuyên truyền là do ND giao phó (Chắc giao phó bằng miệng ?!) (Vào thời điểm tan ră của Liên xô và hàng loạt các nước XHCN tại Đông âu) chỉ với mục đích đối phó với t́nh h́nh tại VN là một sự dối trá lớn nhất. Điều lệ ĐCS tự ư qui định tài chính của Đảng bao gồm cả cả các đóng góp của các DN, nguồn thu của các thành phần kinh tề đảng… Dẫn đến hàng loạt các tổ chức kinh tế đội lốt kinh tế đảng để tham nhũng, hợp thức hoá của cải cá nhân cho Đảng viên ở khắp mọi nơi, chiếm đoạt tài sản quốc gia và chưa bao giờ đang kư, kê khai minh bạch các tài sản của một đảng cầm quyền trước nhân dân là một sự dối trá không thể biện minh. Đảng và NN ta đă thay mặt ND gia nhập và kư nhiều Công ước quốc tế trong đó có các Công ước về Nhân quyền và các quyền về dân sự và chính trị… Nhưng chưa bao giờ triển khai đến ND những nội dung đích thực của các công ước đă kư mà chỉ cố t́nh truyền bá những diễn dải méo mó theo ư đồ toàn trị của ḿnh (Bất chấp các công ước đă cấm những việc này) Chủ trương cấm đoán tự do ngôn luận, tự do báo chí, ngăn cản việc tiếp xúc của ND nói chung và lực lượng Dân chủ, Trí thức nói riêng với thế giới bên ngoài…không ngoài mục đích ḱm hăm dân trí phát triển nhằm che dấu những dối trá của Đảng cầm quyền đối với khá đông tầng lớp người c̣n quá nghèo khổ và dân trí c̣n hạn chế. Nhờ vào công nghệ thông tin toàn cấu, ND ta thừa biết các chuyến đi vừa qua của ông Nông Đức Mạnh qua Pháp là một thất bại ở chỗ không đúng thời cơ (Tất nhiên thời điểm là bắt buộc), CP và NN Pháp tiếp đón hời hợt chiếu lệ, báo chí truyền thông thấp kém đến mức xấu hổ…; Chuyến đi của ông Phan Văn Khải đi Mỹ cũng chẳng hơn ǵ về thành công chính trị (Nếu chỉ quan tâm đến quan hệ thương mại th́ chẳng có chuyến thăm này th́ nó vẫn phát triển theo xu thế chung trên phương diên toàn cầu như hiện nay): TT. W. Bush tiếp không đầy 1 giờ, không có Quốc kỳ VN treo tại Nhà trắng, không có họp báo chung, không có tiệc chiêu đăi chính thức, không có buổi tiếp kiến với Quốc hội, Ngài TT Mỹ tỏ ra nhẹ nhàng với ông Khải nhưng nhường lời trong thông điệp cứng rắn rơ ràng cho ngài Thống đốc bang Boston đại ư “… Vấn đề nhân quyền và tự do tôn giáo ở VN vẫn là mối quan tâm của các Lănh đạo và ND Mỹ” khiến chúng ta phải hiểu đó là một thông điệp nền tảng cho b́nh thường hoá quan hệ với nước Mỹ. Người Mỹ đă không hề có một sai lầm nào v́ biết rằng quyền hạn và vai vế quốc gia cuả ông Khải ở mức nào tại một nước đảng toàn trị như VN th́ thể hiện nghi lễ ở mức đó !, VN muốn “Làm xiếc” ngoại giao đến đâu th́ người Mỹ ghi nhận đến đấy !; Khi ông Khải sang Canada lại phải chịu một một màn diễn khác: Trước một ngày, Bộ NG Canada đă tiếp và thu thập ư kiến các tổ chức Việt kiều… V́ biết rằng cái “Bệnh sỹ cộng sản” thâm căn cố đế của VN xưa nay nên VN, nhất là ông Khải không giám huỷ chuyến viếng thăm như một số các Nguyên thủ quốc gia có thực quyền khác khi họ không hài ḷng với nước chủ nhà. Nhắm mắt đưa chân, tại Canada lại không như ở nước Mỹ, TTg. Canada lại thẳng thừng nói về nhân quyền và tự do tôn giáo trong nghị tŕnh hội đàm… Nhưng lại dành cho VN gói quà nhỏ (Tuyên bố kết thúc đàm phán để VN vào WTO)… Tóm lại về ngoại giao, những người hiểu biết thời cuộc cho rằng việc VN chủ trương quan hệ đa phương là một ghi nhận tích cực và khuyến khích, nhưng tiếc rằng các cuộc viếng thăm lẽ ra mang tầm cỡ lịch sử vào thời điểm này, th́ các nhà Lănh đạo của ta chỉ mới biết “Làm xiếc” hoặc “Chơi đu”trước các bậc thày về ngoại giao và bỏ rơi thời cơ có một không hai này. Nhưng trong nước th́ họ t́m cách tô vẽ trước công luận một cách nực cười. Vậy việc này có thể là trung thực hay dối trá ? Có cần phải làm như vậy không ?! “Diễn biến hoà b́nh” được diễn giải theo cách của các nhà Lănh đạo xưa nay chỉ là một sự lừa dối làm cớ cho các cuộc đàn áp trước những lực lượng Bất đồng chính kiến. Hiện nay, ở VN chỉ có “Tự diễn biến hoà b́nh” đó là: ND mất ḷng tin vào ĐCS và lănh đạm với quốc sự; Sức hút và thu phục nhân tâm của h́nh ảnh cụ Hồ không c̣n như như trước nữa để tô ánh hào quang cho lớp cháu con tự xưng là học tṛ của cụ nữa như họ lầm tưởng; Các ĐV cũng mất ḷng tin vào đảng, vu khống chính trị cho nhau, bọn cơ hội chính trị nổi lên làm xấu thêm t́nh h́nh nội bộ; Các nhà Lănh đạo quốc gia không đủ uy tín và đủ tài… v́ bản thân họ trưởng thành không thông qua sát hạch của nền dân chủ thực sự (Kể cả dân chủ trong Đảng), họ là sản phẩm của một trong những yếu tố: Cơ cấu, ổn định chính trị, dung hoà các vùng miền phe phái, ân huệ cho nhau thậm chí cả mua danh bán chức, mà mua chức là đầu tư th́ ắt phải thu hồi vốn nên tham nhũng tràn lan và không thể dập tắt…; Cuối cùng và cũng là thứ yếu, hẳn số ít những người c̣n hận thù với VN, với giới lănh đạo độc tài… không dại ǵ mà không tranh thủ cơ hội này !… Đó là cái bản chất thật của Diễn biến hoà b́nh! Hơn nữa, về khía cạnh lương tâm mà xem xét th́, tiến tŕnh chính trị ở VN cần thay đổi theo Diễn biến hoà b́nh là phúc đức cho dân tộc chứ không nên xảy ra theo kết cục hỗn mang như ở Rumania năm 1989. ND VN ta đă phải chịu quá nhiều đau khổ ! Có lẽ như vậy là quá đủ để nh́n nhận quốc nạn “Nói dối”, người ta đă nghe quá nhiều và quá lâu nói dối, bắt phải nói dối, nói dối để được việc và có thể phải có để trưởng thành… Lâu thành nếp thành tật. Cuối cùng th́ rồi phải sống chung với nói dối, lan sang các thế hệ tiếp theo bằng nhiều kênh khác nhau nên lớp trẻ chưa trưởng thành đă không thể đề kháng với tệ xảo trá...Phải chăng đó cũng là một kết cục logic. Chúng ta hăy thành thật với ḿnh, hăy noi gương những anh hùng dân tộc (Trong đó có nhiều những đảng viên CS) đă hy sinh v́ sự toàn vẹn của giang sơn đất nước này… Mà bỏ đi quyền lực cá nhân, bổng lộc của đồng đảng, hăy đừng né tránh sự thật lịch sử và đ̣i hỏi của thời cuộc… Có thể do lịch sử để lại, chúng ta hăy chưa cần nói đến đa đảng hay phải bao nhiêu đảng … Mà chính ĐCS cầm quyền hiện nay, phải cải cách chứ không chỉ là đổi mới hời hợt về chính trị như xưa nay để rồi VN ta cứ măi măi tụt hậu và hèn kém. Lịch sử dân tộc VN có thể măi măi được ghi công ĐCSVN hay không đó là hoàn toàn phụ thuộc vào tư duy và hành động chân thực của chúng ta như cổ nhân đă giáo huấn “… Lấy trí nhân để thay cường bạo”. Nếu không, Nhân dân VN sẽ sớm muộn hất ĐCS ra khỏi ṿng quay lịch sử dân tộc là điều không tránh khỏi. Tôi sẽ bàn về “TƯONG LAI VÀ NHỮNG VIỆC CÓ THỂ LÀM ĐANG Ở PHÍA TRƯỚC” dành cho bạn đọc quan tâm trong phần tới.
----- O ----- Cần Nghiêm Trị Những Kẻ Hại Nước - Hại Dân Thuận An - ĐDCND Hội nghị Trung ương lần thứ XII của Đảng cộng sản Việt nam đă được kết thúc hơn một tháng nay. Những thông tin được đăng tải trên các báo ra hàng ngày chưa đủ để cho mọi người dân yên tâm. Vụ T4 của TC2 (Tổng Cục 2) tưởng chừng như đă đi vào quên lăng sau khi Hội nghị XI cho khoanh lại. Nhưng trước sức ép của dư luận cùng với một số uỷ viên Trung ương đă dũng cảm đứng lên tố cáo, buộc Ban chấp hành Trung ương (BCHTƯ) phải lập một ban thanh tra để làm sáng tỏ vấn đề này. Có lẽ đây là tín hiệu đáng mừng nhất cho hàng triệu đảng viên cộng sản nói riêng và 82 triệu người dân Việt nam nói chung. Chúng ta khoan hăy đi sâu vào các vấn đề xă hội đang có nhiều bức xúc như: tham nhũng, tiêu cực, lừa đảo... bởi khi đưa bất cứ một vấn đề nào ra để bàn luận cũng đều thấy sự bất lực của đảng cộng sản trong tất cả các lĩnh vực (Chính trị, Kinh tế, Văn hóa-Xă hội). Đảng cộng sản đă không c̣n phù hợp với xu thế phát triển của thời đại. Vậy nguyên nhân đó từ đâu? Ai phải chịu trách nhiệm trước dân tộc Việt nam? Người dân Việt nam đă chịu không biết bao nhiêu là khổ đau trong quá khứ nay lại phải hứng chịu những nỗi nhục khác so với người dân các nước trên thế giới. Một trong những nguyên nhân chính dẫn đến sự suy thoái của Đảng cộng sản như hiện nay chính là từ khi có Tổng Cục 2 ra đời! Vụ án chính trị siêu nghiêm trọng hay c̣n gọi là vụ án TC2 đến nay đă không c̣n giữ bí mật như trước kia được nữa. Đây là một vụ án H́nh sự nghiêm trọng nhất từ trước tới giờ trong lịch sử Tư Pháp Việt Nam. Nó nghiêm trọng bởi chính những Cựu Nguyên thủ quốc gia như Đỗ Mười và Lê Đức Anh đă ra sức thao túng, trở thành những người có liên quan đặc biệt nghiêm trọng tới vụ án. Tại Đại hội nhà báo lần thứ 8 vừa qua thăm ḍ, t́m hiểu th́ hầu như phóng viên của tất cả các báo đều biết về vụ án TC2, chỉ riêng có 2 ông Tổng biên tập của hai tờ báo lớn ở Trung ương là không giám b́nh luận ǵ về vụ việc này, điều đó cho thấy đă có sự chỉ đạo triệt để từ trên. Báo chí không được đăng tải những sự việc liên quan đến TC2. Nếu như được phép đăng tải th́ chắc chắn đây sẽ là câu chuyện cực kỳ hấp dẫn đối với mọi tầng lớp trong xă hội. Trước t́nh h́nh phức tạp trong nội bộ đảng cộng sản Việt Nam do TC2 gây ra, đă có rất nhiều câu hỏi được đặt ra. Tại sao BCHTƯ không dám đưa vụ này ra xét xử? Để cho càng ngày vụ việc càng trở nên phức tạp, làm cho biết bao nhiêu người phải căm phẫn? Cách đây một năm, Tướng Nam Khánh đă viết thư tố cáo TC2 lên Tổng Bí thư Nông Đức Mạnh và Bộ Chính Trị đảng cộng sản, lá thư này rất chi tiết và đă nêu nên những vụ việc nghiêm trọng do TC2 gây ra trong suốt hai thập kỉ qua. Ngoài ra đă có rất nhiều Tướng Lĩnh khác hưởng ứng viết thư lên Trung ương đ̣i phải xử lí các vụ như Sáu Sứ, T4...của TC2. Những người đứng lên tố cáo đều là cán bộ Cao cấp của đảng cộng sản, uy tín của họ đối với xă hội là rất lớn, những thành tích của họ xuyên suốt từ kháng chiến chống Pháp đến nay. Những kiến nghị của Tướng Nam Khánh đă làm cho biết bao nhiêu người có lương tri thấy được bộ mặt xấu xa của những kẻ cầm đầu TC2. Trước đây những nguồn tin không chính thức phát ra mọi người cứ cho đó là những tin đồn nhảm, bất cứ ai thắc mắc về vụ việc này ngay lập tức bị trù dập, thậm chí bỏ tù... điều đó cho thấy sự hà khắc của chế độ cộng sản. Tướng Nam Khánh là một người đầy bản lĩnh, ông nắm rất chắc về điều lệ và nguyên tắc đảng, các chứng cứ đưa ra rất thuyết phục, chắc chắn không ai có thể bắt bẻ được những lí lẽ rất sắc sảo của ông. Không những chỉ có Tướng Nam Khánh mà hầu hết các Tướng Lĩnh trong Quân đội và Lăo thành cách mạng đều cho rằng Bộ Chính trị đă tự cho ḿnh cái quyền cao hơn cả BCHTƯ, Bộ Chính trị đă t́m cách d́m vụ án quan trọng này đi. Tướng Nam Khánh đă kiên quyết đ̣i đưa ra BCHTƯ để giải quyết, đây là hy vọng rất lớn mà mọi người trông vào sự sáng suốt của BCHTƯ. Tuy nhiên t́nh thế đă hoàn toàn thay đổi tại Hội nghị Trung ương XI khi BCHTƯ nhất trí khoanh lại vụ T4, sự việc đă làm thất vọng hàng triệu đảng viên và toàn thể nhân dân Việt nam. Vậy câu hỏi đặt ra là: BCHTƯ là những thành phần như thế nào? Th́ ra đó là những người được ê-kíp Đỗ Mười và Lê Đức Anh chọn ra, có thể nói là hơn 50% ủy viên BCHTƯ là thuộc ê-kíp của Mười-Anh. Do vậy việc đưa vụ T4 ra BCHTƯ theo đề nghị của Tướng Nam Khánh là không có kết quả. Không những thế các Tướng Lĩnh nói trên c̣n bị qui vào tội chống đảng, chống chế độ, chống nhà nước XHCN... Những vắn tắt kể trên cho thấy cho thấy nhà nước Việt Nam dưới sự lănh đạo của Đảng cộng sản đă h́nh thành nên một thế lực có những quyền lực riêng, chống phá và tiêu diệt lẫn nhau. Các đảng viên rất buồn, c̣n nhân dân th́ rất đau khổ, không c̣n tin tưởng vào sự lănh đạo của đảng cộng sản Việt nam nữa, mà con người khi đă mất đi niềm tin là mất tất cả. Hội nghị XII đă quyết định thành lập ban thanh tra về vụ T4 do Bộ trưởng Công an Lê Hồng Anh đứng đầu và 4 người khác trong khối Nội chính để điều tra vụ việc. Đây là một tín hiệu đáng mừng, bởi đấy là nguyện vọng của toàn dân, luôn khát khao và đứng về lẽ phải và sự thật. Thế nhưng Sự thật và Lẽ phải không bao giờ được bảo vệ nếu c̣n đảng cộng sản lănh đạo như hiện nay tại Việt nam. Lê Hồng Anh là ai? Mọi người vẫn bàn tán râm ran rằng đó là người do ê-kíp Mười-Anh dựng lên. V́ vậy nhiều người tin tưởng là vụ án không thể đi đến cùng, mặt khác mọi người cho rằng ông Hồng Anh không có nghiệp vụ điều tra v́ ông không phải là công an. Ông ta vốn trưởng thành từ phong trào Đoàn mà lên, sau khi ông Lê Minh Hương mất th́ ông được đề bạt lên làm Bộ trưởng công an, đột ngột được phong Đại tướng mà không một ngày qua quân ngũ. Dưới bàn tay nhào nặn của Mười- Anh, Bộ Công an đă bị TC2 khóa chặt và vô hiệu hóa từ lâu rồi. Ngành Công an rất bất b́nh về cơ chế hiện nay, bởi v́ cán bộ toàn ngành đều được đào tạo có bài bản, có nghiệp vụ nhưng thực tế đă bị vô hiệu hóa bởi một tổ chức kém cỏi vè mọi mặt, chỉ hơn về thủ đoạn, tức TC2. Như vậy, Hội nghị XII quyết định thành lập Ban thanh tra vụ T4 chỉ là một tṛ lừa bịp với nhân dân mà thôi. Hơn ai hết, nhân dân Việt nam luôn khát khao có cuộc sống ấm no, hạnh phúc. Thế nhưng những mong muốn b́nh dị đó măi măi chỉ là mơ ước, nếu như những vụ việc như TC2 không được giải quyết. Vụ Sáu Sứ hay T4 không chỉ dừng lại ở đây, đáng lí ra từ những khóa trước, Trung ương đă phải xử lí dứt điểm rồi. Vụ việc đă kéo dài cho đến ngày hôm may với những hậu quả rất nặng nề cho đảng cộng sản, v́ nội bộ đă h́nh thành bè phái, vây cánh từ lâu, không khác ǵ thời Cách mạng Văn hóa ở Trung Quốc. Biết bao nhiêu người có tấm ḷng và nhiệt huyết với đất nước, với nhân dân đă bị đánh bật ra khỏi chính trường, có người bị ám sát hoặc bức tử rồi dẫn đến những cái chết bi thảm. Nhiều đảng viên đă bày tỏ rằng, muốn giải quyết tốt vụ án này th́ Bộ Công an phải ra lệnh khởi tố bị can và bắt giam ngay Vũ Chính, Nguyễn Chí Vịnh, Phạm Văn Trà, Phạm Ngọc Hùng là 4 tên chủ chốt của Vụ án. Lệnh khởi tố những kẻ cầm đầu với các tội danh: giết người, lừa đảo, tham ô, thiếu tinh thần gây trách nhiệm hậu quả nghiêm trọng. Đây là những tội danh đă được qui định trong Bộ Luật H́nh sự và Bộ Luật Tố tụng h́nh sự do nhà nước CHXHCN Việt Nam qui định. Tham gia tố tụng phải có Đỗ Mười và Lê Đức Anh với tư cách là người có quyền lợi và nghĩa vụ liên quan theo đúng qui định pháp luật nhà nước CHXHCN Việt Nam. Có như vậy mới thể hiện được tính nghiêm minh của nhà nước Pháp quyền XHCN, như những ǵ mà chế độ cộng sản tại Việt nam vẫn thường xuyên tuyên truyền cho nhân dân. Các chứng cứ để vạch trần những tội ác của TC2 đă được nhiều tổ chức và cá nhân trong nước chuẩn bị và sẽ cung cấp cho Cơ quan Điều tra của Bộ Công An một khi có lệnh khởi tố. C̣n nếu không th́ những chứng cứ đó sẽ được đăng tải trên toàn bộ mạng lưới Internet để giúp nhân dân hiểu thấu đáo mọi vấn đề liên quan. Để giúp bạn đọc hiểu được nguyên nhân nào khiến vụ án Chính trị Siêu nghiêm trọng này bị d́m đi một cách vô lí? Th́ có thể trả lời ngay rằng đó là do có sự chỉ đạo thuộc ê-kíp của Mười-Anh. Vậy Mười-Anh là những con người như thế nào? Đó chính là 2 cựu nguyên thủ Quốc gia của nhà nước Việt nam XHCN, một là Cựu Tổng bí thư Đảng cộng sản, một là cựu Chủ tịch nước. Cả hai con người này đều là học tṛ cưng của Lê Duẩn và Lê Đức Thọ (đă chết). Những người đă chết, hăy để cho Lịch sử phán xét, c̣n trách nhiệm của chúng ta là phải đi t́m bản chất của hai tên c̣n sống là Mười và Anh. Cặp bài trùng này đang trở thành thế lực có quyền lực nhất tại Việt nam hiện nay. Mọi tội ác mà TC2 gây ra đều có sự chỉ đạo của Mười-Anh. Rất tiếc cho đảng cộng sản Việt nam đă chọn nhầm mặt để gửi vàng, trao vận mệnh đất nước cho hai con người này thao túng trong thời gian dài. Đỗ Mười xuất thân là một người hoạn lợn, tŕnh độ chưa hểt cấp 2, nhờ tham gia cách mạng ngay từ đầu mà lên được cho đến bây giờ, bản chất của y là “ném đá giấu tay”, nên rất khó phát hiện được âm mưu và thủ đoạn của y. C̣n Lê Đức Anh là con người lừa đảo chính trị vào loại bậc nhất trong hệ thống chính trị của Việt nam. Y là con người đầy mưu lược, quân phiệt, độc đoán và chính y đă giết hại biết bao nhiêu là cán bộ ṇng cốt của đảng cộng sản. Tất cả những ǵ từ hai con người này đều được truyền cho Vũ Chính và Nguyễn Chí Vịnh để hai tên này tiếp tục thao túng đất nước, tất nhiên là tiếp tục gây ra nhiều tội ác mới. Như vậy có thể đưa ra một công thức như sau: Hoạn lợn + Lừa đảo = Cháo ḷng. Trong Bộ Chính trị hiện nay, những vị trí chủ chốt đều do Mười + Anh dựng lên như Phạm Văn Trà-Bộ trưởng Quốc pḥng, Trần Đ́nh Hoan- Trưởng Ban tổ chức Trung Ương, Nguyễn Khoa Điềm- Trưởng Ban tư tưởng- Văn hóa, Trần Đức Lương- Chủ tịch nước. Những con người này đang nắm giữ vận mệnh đất nước và tuân thủ chỉ đạo của Mười- Anh một cách tuyệt đối. Vụ án TC2 không dừng lại ở sự kiện Sáu Sứ hay T4. Nếu Bộ Công an muốn hợp tác th́ nhân dân sẽ cung cấp đầy đủ chứng cứ để Bộ nghiên cứu, chúng tôi chỉ có thể nêu ra thêm là ngoài việc điều tra hai vụ việc nói trên Bộ Công An phải lắng nghe tiếng nói của dư luận. Phải lập tiếp đoàn kiểm tra về chi tiêu tài chính của TC2, hiện tượng tham nhũng của tổ chức này quá lớn, Bộ Tài chính đă không thể kiểm soát được. Ban Tổ chức Trung ương, Cục Cán bộ của Tổng cục Chính trị phải xem xét lại những quyết định đề bạt cán bộ, quyết định phong quân hàm cho các Sĩ quan Trung, Cao cấp của TC2 trong thời gian qua. Chúng tôi có đủ danh sách bất hợp lí để phục vụ công tác điều tra. Nếu kết luận của Ban Thanh tra gửi lên Trung ương với nội dung có lợi cho TC2 và để rồi Trung ương lấy cớ đó để khoanh lại Vụ án th́ sự việc này sẽ diễn biến theo chiều hướng khác, chứ không thể dừng lại ở đó. Theo nhận định chung của các Tướng Lĩnh th́ khả năng tiếp tục “khoanh” vụ án lại là rất lớn, v́ thế lực của nhóm Mười- Anh đang nắm hết quyền lực trong tay. C̣n Tổng Bí Thư Nông Đức Mạnh th́ quá yếu về năng lực, chưa bao giờ có chính kiến riêng của ḿnh, tŕnh độ thấp, lí luận không có... và đă bị ban an ninh TC2 khóa chặt từ mọi phía. C̣n các ủy viên BCHTƯ th́ không dám phát biểu, v́ để có được một vị trí trong Trung ương họ đă phải đi qua nhiều cửa khác nhau, và đây là hậu quả của vấn nạn chạy chức, chạy quyền. Cặp bài trùng Mười- Anh vẫn tranh thủ xuất hiện trên truyền h́nh mỗi ngày, nhóm này đang chuẩn bị cho những cuộc đàn áp mới đối với những ai dám chống lại chúng. E rằng,Vụ T4 có đưa ra Hội nghị 13 cũng chỉ là h́nh thức để các ủy viên trung ương nhất trí biểu quyết cho khoanh lại. Đây là vụ án quá lớn được phanh phui nhờ có phương tiện thông tin hiện đại, có lẽ chưa nước nào trên thế giới lại có vụ án tày trời như thế. Vụ án càng khoanh lại th́ đ̣i hỏi thực tế từ dân chúng càng cao. Cho nù có bị bóp nghẹt hay khoanh lại đi nữa, uy tín của giới lănh đạo Đảng CSVN không c̣n. Cần phải làm rỏ cuộc gặp gỡ đầu năm tại nhà Trần Đức Lương, bao gồm những nhân vật chóp bu như Đỗ Mười, Đức Anh, Văn Trà, Hoàn, Điềm, Hồng Anh và Phan Diễn. Tại cuộc gặp này họ đă thảo luận để âm mưu đưa Việt Nam trở về thời kỳ Cách mạng Văn hoá như ở Trung Quốc. Có nghĩa la sẽ tiêu diệt hoặc thủ tiêu những ai dám chống đối, dám đứng ra tố cáo nhóm quyền lực này Vụ án TC2 chắc chắn sẽ không dừng lại được cho dù nó có bị khoanh lại tại Hội nghị XII, bởi nó đă là vụ án chính trị Siêu nghiêm trọng. Nhân dân sẽ tiếp tục phanh phui và đấu tranh đến cùng, cho đến khi nào đảng CSVN ra quyết định giải quyết vụ án này. Từ vụ này, cho thấy cặp bài trùng Mười + Anh đă đi từ sai lầm này tới sai lầm khác, trở thành những người có tội với Đất nước, với Nhân dân Việt Nam. Chính những nhân vật này đă trở thành cản lực cho khát vọng của dân tộc đang mong muốn đưa đất nước hội nhập vào trào lưu tiến bộ của Thế giới. Nhân dân Việt Nam luôn giàu ḷng vị tha nhưng không bao giờ vô cảm trước những tội ác do những cá nhân như Đỗ Mười, Lê Đức Anh và tập thể lănh đạo TC2. Tội ác của họ gây ra là có tổ chức, tạo biết bao hệ lụy cho dân tộc. V́ vậy, không c̣n cách nào khác hơn là toàn thể Nhân dân Việt Nam phải vào cuộc, cần động viên tất cả trí tuệ để sớm đưa vụ án này ra xét xử công khai. Hy vọng sức mạnh của Nhân dân là sức mạnh vĩ đại nhất, có khả năng tập hợp được ḷng dân để đưa lẽ phải đến tất thắng. ----- O ----- VỊ TƯỚNG CÔNG AN NGUYỄN KHÁNH TOÀN Lâu nay người ta đồn đại quá nhiều về tướng Công an Nguyễn Khánh Toàn. Trong bài “sự thật về vụ Vicarent” chúng tôi đề cập trước đến quan hệ của Nguyễn Khánh Toàn với Tổng cục 2 và với Phương, Đan… Tuy nhiên chúng tôi vẫn phân vân chưa rơ con người này ra sao, chỉ biết không phải tài cán ǵ mà chủ yếu là chạy chọt, lo lót, dựa thế bố vợ lên chức. Rồi ảo tưởng cấu kết với Tổng cục 2 Quân đội để đánh Lê Minh Hương, Bùi Quốc Huy nay ép Lê Hồng Anh để giành ghế Bộ trưởng. Nay trong tay chúng tôi có 4 bức thư của những người có trách nhiệm nói về tướng Công an Nguyễn Khánh Toàn. Một lá thư nói lên sự thật việc tướng Toàn bao che cho tập đoàn Mafia Phương-Đan-Hoàng nổ. Lá thư thứ 2 th́ nêu việc tướng Toàn tự ư đưa con ḿnh một cậu ấm lêu lổng, ăn chơi trác táng trở thành sĩ quan t́nh báo. Lá thư thứ 3 của 1 đại tá Công an tố cáo tướng Toàn khá toàn diện. Lá thư thứ 4 th́ nêu chuyện nhà cửa. Tướng Toàn có đến 3 nhà, có biệt thự cho thuê trốn thuế cả tỉ đồng mà dám viết đơn nói chưa có nhà và dùng binh lực để đ̣i lại nhà đă bán cho Mặt trận TW và nói Mặt trận Tổ quốc TW lừa đảo (?) Thật là “Ḷng tham, là sự tán tận lương tâm, là sự dối Đảng và nhà nước, là ỷ có quyền cao chức trọng mà ép kẻ dưới để trục lợi”. Xin mời các vị đọc 4 bức thư này sẽ rơ hơn về chân tướng của tướng 3 sao công an Nguyễn Khánh Toàn. Có những vị tướng như thế th́ làm sao dân ta ngóc đầu lên được, làm sao nước mạnh được ??? Trần Quốc Hoàn
Vũng Tàu, ngày 3 tháng 8 năm 2005 KÍNH GỬI
: Đ/c Lê Hồng Anh Chúng tôi là cán bộ Ban tổ chức Tỉnh uỷ Bà Rịa-Vũng Tàu xin có phản ảnh, có kiến nghị này với các đồng chí. Cả nước đều đồng t́nh và hoan nghênh đă có quyết định đúng về việc xét xử vụ án kinh tế với Phạm Văn Phương (Phương Vicarren) 27 năm tù và vụ án h́nh sự với Phạm Văn Hoàng (Hoàng nổ) 14 năm tù. Công luận và dư luận cũng bức xúc băn khoăn v́ sao không đưa Ngô Chí Đan ra xét xử. Bởi v́ Ngô Chí Đan là Trung tá, Trưởng pḥng an ninh điều tra Công an tỉnh, là bà con, là người nhà của Phương Vicaren và Hoàng nổ. 11 vụ Hoàng nổ gây án đều do Đan bảo lănh nên đều lọt tội. Và Phương lộng hành được với các doanh nghiệp, v́ mọi người biết phía sau có Đan. Người ta cũng biết chính Đan đă từng dựng chuyện đe dọa rồi gọi điện yêu cầu giám đốc doanh nghiệp phải nhờ Phương “chạy” cho để khỏi “vô tù”. Tuy nhiên, có lẽ v́ t́nh đồng đội nên Bộ công an chỉ xử lư hành chánh – khai trừ Đảng và loại Đan ra khỏi ngành Công an. Quyết định này quá nhẹ – dư luận không đồng t́nh. Đan rất ngông nghênh. Tỉnh uỷ đề nghị phục hồi điều tra với Đan. Sự việc chưa được xử lư th́ mới đây chúng tôi nghe tin Bộ trưởng Công an kư quyết định phục hồi Ngô Chí Đan hàm đại uư. Đan nói : Tôi không về hưu, tôi sẽ làm việc và ít nhất tôi phải phục hồi trung tá, Trưởng pḥng. V́ sao có quyết định đó ? Người ta nói : Đan vẫn từng khoe rằng Đan làm hậu cần cho anh Khánh Toàn (nay là Thứ trường Thường trực, Bộ Công an). Và rằng mọi người đều biết vợ anh Khánh Toàn, chị Gia Liên (nghe nói là Thượng tá an ninh) đă góp vốn vào Công ty taxi Vicarren do Việt em ruột Phương làm giám đốc. Trước khi vụ Phương Vicarren nổ ra, Ngô Chí Đan đă thông báo rằng anh Khánh Toàn đang đưa y lên Cục phó A24 (xét hỏi của Tổng cục An ninh), chị Liên đă cam đoan như vậy nhưng sự việc vỡ lỡ không làm được lại c̣n ngă ngựa nên nay phục hồi làm Đại uư. Tôi được nghe lănh đạo tỉnh tôi nói anh Vũ Quốc Hùng phó ban 6/2 đă từng nói rằng : Anh Khánh Toàn công khai nói Ngô Chí Đan là người tích cực chống tiêu cực, việc xử lư kỷ luật Đan là sự áp đặt ở mức khó hiểu. Chả lẽ 1 đ/c Thứ trưởng Công an mà không nh́n ra bản chất xấu xa của Ngô Chí Đan- Hoàng nổ sao ? chả lẽ anh Vũ Quốc Hùng cũng không thấy sao ? hay có liên quan ǵ với việc bao che Đan . Chúng ta thấy tính chất nguy hiểm của tập đoàn Mafia này là: Quyền lực của công quyền (Công an) cộng với xă hội đen (Hoàng nổ) để chiếm đoạt, cưỡng đoạt và thao túng (Phương Vicarren). Vũng Tàu đă nhiều năm nín thở v́ tập đoàn này. Nếu không có Ngô Chí Đan th́ Phương và Hoàng nổ không lộng hành, làm mây mưa, gió băo ở Vũng Tàu suốt cả thập niên được. Và nếu không có vợ chồng anh Khánh Toàn đỡ đầu th́ không có sự lộng hành đổi trắng thay đen của Đan. Chỉ cần lật lại trong đầu vụ án Trịnh Vĩnh B́nh cũng sẽ thấy ngay v́ sao từ việc Vĩnh B́nh tố cáo Trịnh Hiền Thanh ở cảnh sát (PC15), rồi biến tố cáo thành kẻ bị tố cáo để bắt Trịnh Vĩnh B́nh . Đan cho Trịnh Hiền Thanh thoát tội và ăn tiền của Thanh, B́nh vào tù, Đan yêu cầu chuyển qua cho cơ quan an ninh điều tra do Đan phụ trách. Đan đă vào trại giam yêu cầu B́nh kư hợp đồng tư vấn do y soạn sẵn để cho B́nh tại ngoại với giá 100.000 USD , Vĩnh B́nh không chịu kư nên phải bị truy tố. Phải chăng “bản chất tốt đẹp” của Đan mà anh Khánh Toàn khen là như vậy . Chúng tôi đề nghị các đ/c xem xét lại vụ việc, xử lư nghiêm minh, không thể có việc lộng quyền và vô trách nhiệm như vậy được. Các đ/c cần cử người đi điều tra gặp gỡ CB nhân dân Bà Rịa- Vũng Tàu, gặp một số người như anh Ba Khánh – nguyên Bí thư tỉnh uỷ, anh Tuấn Minh đang là Bí thư Tỉnh uỷ, anh Ba Nhân Thường vụ tỉnh uỷ (nguyên Phó chủ tịch UBND Tỉnh), anh Nguyễn Trọng Minh – Thường vụ tỉnh uỷ (nguyên chủ tịch UBND Tỉnh) sẽ thấy sự bất b́nh và bất minh như thế nào ? Hăy t́m xem ai là chủ mưu việc phục hồi lạ lùng này , tôi nghĩ chỉ có thể là anh Khánh Toàn mới làm nổi việc đổi trắng thay đen này. Hăy điều tra xă hội xem Ngô Chí Đan phục hồi có đồng nghĩa với xă hội đen, với Mafia thời nay ở Bà Rịa Vũng Tàu được phục hồi hay không ? Bởi v́ Đan phục hồi th́ Phương và Hoàng sẽ ra tù, tập đoàn Mafia sẽ sống lại và ác độc hơn, khôn ngoan hơn. Rất mong, rất mong các đ/c làm rơ.
Nguyễn Thành
Hà Nội, ngày 01/01/2005 KÍNH GỬI
: Chúng tôi những anh chị em làm việc ở Bộ Công an rất đau ḷng và bức xúc gửi tới các đ/c lá đơn này. Chúng tôi nghe tin Bộ chính trị đồng ư đưa anh Nguyễn Khánh Toàn – Thứ trưởng Bộ Công An lên Thượng tướng. Chúng tôi phản đối quyết định này. Anh Toàn chưa xứng đáng với hàm Trung tướng làm sao lên Thượng tướng được. Trước nhất xin các đ/c xem xét việc anh Khánh Toàn bao che bảo vệ cho Ngô Chí Đan, nguyên Trưởng pḥng an ninh điều tra Công an Bà Rịa-Vũng Tàu bị kỷ luật đuổi ra khỏi ngành. Anh Toàn lên làm việc với Uỷ ban kiểm tra nói rằng “Ngô Chí Đan là người tích cực chống tiêu cực, là người tốt”. Đ/c Vũ Quốc Hùng đă có thư báo cáo đ/c Phan Diễn về việc này. Sau đó anh Toàn xuống Vũng Tàu bàn và chỉ đạo lănh đạo công an Tỉnh phải sửa sai, phục hồi cho Ngô Chí Đan. Anh ta nói : Tổng cục an ninh làm bậy, sai luật- ông 3 Dũng hữu khuynh nghe Tổng cục an ninh nên chỉ đạo sai. Sự thật như thế nào ? - Chính ngô Chí Đan ăn tiền của Trịnh Hiền Thanh làm sai lệch hồ sơ vụ án Trịnh Vĩnh B́nh gây đau đầu cho các đ/c. - Ngô Chí Đan là người nhà của Phạm Văn Phương (Phương xoăn – Vicarent) đă lănh án 27 năm và Phạm Văn Hoàng (Hoàng xă hội đen) đă lănh án 14 năm. Nếu không có Đan th́ làm sao Phương lộng hành một cơi Vũng Tàu như vậy? Chính Đan đă bao che và Hoàng đă gây ra 11 vụ án h́nh sự mà vẫn ung dung ngoài ṿng pháp luật. Chính Ngô Chí Đan đă tiếp tay cho Phương lừa đảo, chiếm đoạt tiền của doanh nghiệp và cá nhân người khác. Đáng ra phải đưa Ngô Chí Đan ra toà, 1 trung tá an ninh, Trưởng pḥng an ninh điều tra mà để người nhà phạm tội, như vậy đă không xứng đáng là cán bộ an ninh đàng này trực tiếp tham gia, trực tiếp bảo vệ, tiếp tay th́ c̣n oan ức nổi ǵ. Chúng tôi nghĩ đă làm sáng tỏ cần mở chuyên án điều tra lại Ngô Chí Đan, khởi tố Đan mới là công bằng. Một người đang là Thứ trưởng Bộ Công an không nhận ra chân lư sao ? người ta nói chị Liên đă nhận mấy chục ngàn đô la hứa đưa Đan lên Cục phó A24 nên bây giờ chết sống bắt anh Toàn bảo vệ Đan. Để chứng minh ḿnh đúng, anh Toàn quay lưng lại với anh Nguyễn Văn Hưởng (Thứ trưởng) và nhân danh Phó bí thư Đảng uỷ CA yêu cầu Tổng cục trưởng, Tổng cục phó An ninh, Cục phó A24 kiểm điểm về việc quản lư bắt buộc Ngô Chí Đan để đấu tranh, kiểm điểm. Một việc làm ai cũng phẫn nộ. Chính lúc đó anh Toàn đă chỉ đạo Đan phải không và không nhận ǵ hết và chỉ đạo Đan kiện Tổng cục An Ninh ở Bà Rịa-Vũng Tàu từ đ/c Bí thư Tỉnh uỷ đến cán bộ thường đều biết việc chỉ đạo này. Một việc khác nữa các đ/c cũng cần phải xử lư là : Anh Toàn có 1 ngôi nhà rất to ở 32A Trương Định-Quận 3- TP. Hồ Chí Minh đă bắt 1 đơn vị của ngành đứng ra kư hợp đồng cho thuê giá rất cao – hàng trăm triệu một tháng kể từ 1990, 1991 đến nay và không nộp một đồng thuế nào. Chỉ tính 1 năm thu được 1 tỉ 8 (1 tháng 150 triệu) th́ 15 năm qua anh Toàn thu trên 20 tỉ- có phải anh Toàn trốn thuế cả tỉ đồng không? Uỷ ban kiểm tra TW đă cử 1 tổ vào kiểm tra không rơ v́ sao lại dừng, rồi bỏ qua. Người ta nói chị Gia Liên đă chạy gần 1 tỉ đồng để bịt chuyện này, có đúng không ? Các đ/c cần hiểu rằng Anh Toàn đă làm việc theo lệnh của vợ là chị Gia Liên. Mọi sự can thiệp, đề nghị, đề bạt cán bộ của anh Toàn tất thảy đều do chị Gia Liên cầm càng. Một người làm theo sự chỉ đạo của vợ th́ không thể là tướng quân được chứ làm sao lên Thượng tướng. Xung quanh chuyện anh Khánh Toàn c̣n nhiều chuyện. Anh ta là Trung tâm đánh phá vào nội bộ ngành an ninh và cảnh sát, anh ta chỉ bảo vệ cho ngành t́nh báo của Bộ Công an mà thôi. Chị Gia Liên là ổ tham nhũng hối lộ, chạy chức, chạy ăn. Chúng tôi đề nghị : các đ/c có điều tra những vấn đề trên về anh Nguyễn khánh Toàn sớm, điều anh Toàn ra khỏi Bộ Công An, ngưng ngay việc lên hàm với anh Toàn và yêu cầu kiểm điểm cho rơ. Chúng tôi có cảm giác Bộ trưởng Lê Hồng Anh bị anh Toàn thao túng và không dám xử lư những vấn đề có đụng đến anh Toàn. Rất có thể nhận định này của chúng tôi về đ/c Lê Hồng Anh là chưa chính xác. Tuy nhiên, nếu Bộ trưởng ra tay th́ không có chuyện lộng hành của anh Toàn. Chúng tôi biết các đ/c Lê Thế Tiệm, Nguyễn Văn Hưởng, Thi Văn Tám và các tướng lĩnh ngoài ngành an ninh đều bất b́nh với anh Khánh Toàn nhưng “lực bất ṭng tâm” v́ thấy Bộ trưởng im lặng…. Kính mong các đ/c có biện pháp mạnh để xử lư, nhằm đảm bảo sự trong sáng và vững mạnh của ngành Công an.
TM. Một số sĩ quan văn pḥng Bộ Công An KHẨN CẤP Hà Nội, ngày 12/7/2005 KÍNH GỬI : Đ/c Thủ tướng Phan Văn Khải Thưa đ/c, tôi là một cán bộ lâu năm của Tổng cục V (Tổng cục T́nh báo) Bộ Công an. V́ sự an toàn tính mạng, tôi không thể xưng tên chính được, tôi xin kư bằng bí danh đă từng sử dụng trong công tác nghiệp vụ, mong đ/c thông cảm và tin tưởng. Tôi xin phát hiện việc làm sai nguyên tắc, thiếu tinh thần trách nhiệm, mang động cơ cá nhân của anh Nguyễn Khánh Toàn - Thứ trưởng Thường trực Bộ Công An và anh Trần Quang B́nh - Tổng cục trưởng Tổng cục V. Anh Nguyễn Khánh Toàn có người con trai tên là Trọng, hư hỏng, ăn chơi lêu lổng từ nhỏ. Thú vui cuả Trọng là chơi gái, nhậu nhẹt, kết bè cánh, đặc biệt, Trọng thường có mặt ở các quán bar, động nhảy, do vậy học cấp III phổ thông trầy trật không xong, xin măi mới có tấm bằng tốt nghiệp. V́ Trọng không chịu học, vợ chồng anh Khánh Toàn đưa vào học Đại học An ninh, Trọng cũng bỏ học đi chơi và không theo học được. Anh Toàn lại đưa qua Đại học Pháp lư, Trọng cũng bỏ học và trở thành cậu ấm nghiện hút, chuyên ăn chơi nhảy muá. Anh Toàn chị Liên thương con, mua cho Trọng 1 xe ôtô hiệu Camry mang biển số đăng kư rất trội bốn số chín (9999), nên Trọng càng mặc sức tung hoành dọc ngang làm anh chị làng chơi, em út “nể trọng”, bồ của Trọng là 1 gái điếm hạng sang. Một “cậu ấm” như vậy bổng dưng trở thành nhân viên chính thức của Tổng cục t́nh báo Bộ Công An. Anh Khánh Toàn đă ép anh Trần Quang B́nh kư tuyển dụng chính thức con trai ḿnh là Trọng làm cán bộ cuả Tổng cục V. Anh B́nh đă răm rắp thực hiện mà không hề trao đổi với các đ/c Tổng cục phó và cũng không làm theo qui tŕnh tuyển dụng cán bộ của Bộ Công an đă quy định. Đưa người vào ngành Công an sai qui tŕnh là 1 việc cần kiểm điểm nghiêm túc. Lại đưa 1 người nghiện hút, có hành vi đạo đức suy đồi, học hành kém, năng lực yếu vào ngành Công an là việc làm cần xử lư nghiêm khắc. Hơn nưă, người được tuyển dụng lại là con anh Khánh Toàn - Thứ trưởng Thường trực Bộ Công an, phụ trách lực lượng t́nh báo, th́ đây là hành vi sai phạm, xuất phát từ tư lợi, xem lợi ích gia đ́nh trên lợi ích tập thể. Chỉ biết có gia đ́nh ḿnh mà không cần biết đến nguyên tắc, danh dự của ngành Công an. Cứ thử hỏi một dân làng chơi Hà Nội về “Trọng 4 số chín” v́ có xe ô tô mang số đăng kư 4 số chín, sẽ được trả lời ngay: đó là bậc đại ca. Vậy mà, khi được làm cán bộ t́nh báo rồi, Trọng không hề làm ǵ, tiếp tục trượt dài trên con đường ăn chơi, sa đoạ, có điều chỉ hơn trước là một cán bộ t́nh báo chuyên ăn chơi. Lực lượng t́nh báo có thể chấp nhận 1 cán bộ như vậy hay sao ? Không chỉ một ḿnh tôi biết việc này, nhiều cán bộ cuả Tổng cục V, nhất là các đ/c Tổng cục phó (Tổng cục V) đều biết chi tiết việc này. Ai ai cũng bất b́nh. Nhưng, tất cả đều im lặng trong sợ hăi v́ nỗi lo về sự trả thù tàn bạo của anh Khánh Toàn - người đang nắm giữ quyền lực gần như tuyệt đối với tư cách là Phó Bí thư Đảng uỷ Công an TW, Thượng tướng, Thứ trưởng Thường trực, trực tiếp phụ trách Tổng cục V và Tổng cục III (Tổng cục Xây dựng lực lượng). Rất mong các đ/c xem xét, xử lư triệt để, nghiêm khắc, để đảm bảo tính chiến đấu, sự trong sáng cuả lực lượng t́nh báo nói riêng và ngành Công an nói chung. Trân trọng. Hà Nội, ngày 12 tháng 7 năm 2005 Văn
Đạo
TP. Hồ Chí Minh, ngày 13/8/2005 Thưa qúi đ/c, Tôi là 1 cán bộ cao niên của Sở xây dựng TP. Hồ Chí Minh (trước ở Sở địa chính), vừa qua Báo Công An Thành phố có bài viết về nhà 32 Trương Định và nói rằng đơn vị đại diện Mặt trận Trung ương đă đánh lừa gia đ́nh cụ Tuệ. Tôi bức xúc t́m hiểu th́ biết tài liệu do vợ chồng anh Khánh Toàn cung cấp. Từ đó tôi thấy cần viết thư này để phản ảnh với các đ/c về bản chất xấu của 1 cán bộ cao cấp. Hơn 1 năm trước đ/c Chủ tịch UBND Thành phố chuyển đến Sở chúng tôi lá đơn của anh Nguyễn Khánh Toàn – Thứ trưởng Bộ Công An. Trong đơn có bút phê của Thứ trưởng Nguyễn Văn Tính xác nhận đ/c Toàn chưa có căn nhà nào ở TP. Hồ Chí Minh và xin lại nhà 32 Trương Định – Quận 3. Anh em chúng tôi đều ngạc nhiên sửng sốt bởi lẽ : Năm 1993 trên khu đất 32 Trương Định, nhà nước đă cắt 1.000m2 đất có nhà để gia đ́nh cụ Tuệ ở và cũng trên 1.000m2 đó chị Phạm Gia Liên (vợ đ/c Khánh Toàn) đă xin phép xây dựng 1 biệt thự, chiếm ½ diện tích phía trước và đă cho thuê suốt 10 năm nay, mỗi năm anh Toàn thu nhập trốn thuế trung b́nh 120.000 USD gọi là biệt thự 32A Trương Định (đă có chủ quyền). Phần ½ c̣n lại phía sau có khu nhà cấp 4 bà Nguyễn Thị Thanh Xuân (mẹ vợ đ/c Khánh Toàn) thuê ở và năm 2000 đă được nhà nước bán theo nghị định 61/CP, đă công nhận quyền sở hữu nhà ở và quyền sử dụng đất ở toàn bộ diện tích nhà và đất cho bà Thanh Xuân (giấy chứng nhận số 5251/2000 ngày 25/5/2000). Nay bà Xuân đă chết, vợ chồng anh Khánh Toàn thừa kế luôn bởi v́ nhà này chung đất với biệt thự của anh Toàn chị Liên là 32A Trương Định. Nếu định giá biệt thự này với đất theo thời giá hiện nay đến 10.000 cây vàng.Vậy mà anh Toàn, chị Liên lại nói chưa có nhà. Bộ Công An lại chứng nhận chưa có nhà. Cán bộ cao cấp như anh Toàn chị Liên lại đi lừa dối nhà nước sao ? Mới đây anh Toàn chị Liên lại chỉ đạo cho Báo Công An Thành phố có bài nói rằng đơn vị kinh tế Mặt trận TW là Công ty Itapha lừa đảo gia đ́nh đ/c Tuệ để chiếm đoạt nhà 32 Trương Định- sự thật như thế nào ? Ngày 18/12/1989 đ/c Phan Trọng Tuệ và vợ là Nguyễn Thị Thanh Xuân kư tên “đồng ư giao 1 phần ngôi nhà 32 Trương Định cho Trung tâm Itapha của Mặt trận TW làm trụ sở. Trừ phần nhà và đất mà tôi đă thỏa thuận dành cho con gái tôi là Phạm Thị Gia Liên được ở và xây dựng nhà theo giấy phép uỷ ban xây dựng cơ bản thành phố cấp”. Có Ban TCQT Trung ương Đảng xác nhận. Xin lưu ư rằng : Năm 1989 nhà 32 Trương Định là nhà ông bà Phan Trọng Tuệ thuê của nhà nước và sang lại quyền thuê nhà chứ không phải chủ quyền nhà. Việc chuyển quyền thuê 1 phần nhà này do anh Toàn đề xuất được T78/TW Đảng, Chủ tịch UBND Thành phố, Uỷ ban Trung ương Mặt trận đồng ư. Gia đ́nh ông bà Tuệ và vợ chồng anh Toàn đă nhận 250 triệu của Itapha vào thời điểm 1989 là tương đương với 125 lượng vàng có thể mua 1 biệt thự cở 1000m2 đất có chủ quyền đường hoàng. Tôi xin trích 1 số văn bản tài liệu chúng tôi có để làm rơ việc này : Biên bản ngày 22/3/1990 giữa Trung tâm Itapha với gia đ́nh ông Phan Trọng Tuệ do bà Nguyễn Thị Thanh Xuân (mẹ vợ) và bà Phạm Gia Liên (vợ anh Toàn) dự và kư. Xác định.“Tổng số tiền Itapha đồng ư cho gia đ́nh ông Tuệ là 250 triệu” . Ngày 25/5/1992 bảng giao thanh toán tiền nhà 32 Trương Định cũng nêu rơ : 1)- “Công ty Paesco
giao lại 12.438.445đ cho bà Nguyễn Thị Thanh Xuân, đây là số tiền c̣n lại mà
Trung tâm Itapha (cũ) đă nợ gia đ́nh bà Xuân. Ngày 11/7/2000 tại công văn số 2487/UB-ĐT, Uỷ ban nhân dân Thành phố gởi Mặt trận tổ quốc TW nói rơ và công nhận Mặt trận TW nhận 1 phần nhà 32 Trương Định làm trụ sở là chính đáng. Bà Xuân nhận tiền và 1006,60m2 đất đă : mua căn nhà 386/10 Lê Văn Sĩ – Quận 3 và xây cho chị Phạm Gia Liên (vợ anh Khánh Toàn) 1 căn nhà để ở tại phần đất trống của khuôn viên gia đ́nh sử dụng (xem coppy kèm theo). UBND Thành phố cũng đă bán hoá giá toàn bộ phần nhà phụ và đất cho bà Xuân (vợ cụ Tuệ). Ngày 7/8/2000 Uỷ ban TW Mặt trận có công văn 280/MTTW trả lời UBND thành phố nói rơ : “Gia đ́nh đ/c Phan Trọng Tuệ muốn nhượng lại quyền thuê nhà 32 Trương Định cho Trung tâm Itapha, doanh nghiệp của Uỷ ban TW Mặt trận TQVN với 2 điều kiện : 1)- Mua cho gia đ́nh
đ/c Tuệ 1 căn nhà vừa phải có quyền sở hữu bà Nguyễn Thị Thanh Xuân. Trong công văn nói rơ đơn vị Mặt trận đă giao đủ 250 triệu và đơn vị đă được kư hợp đồng thuê nhà với nhà nước, đă sửa chữa sử dụng 15 năm nay. (xem coppy kèm theo). Vậy th́ trước đây Bà Xuân, nay là anh Toàn chị Liên c̣n cái ǵ ở 32 Trương Định để đ̣i và đ̣i một cách quyền lực đến vậy. Anh Khánh Toàn nói ḿnh không có yêu cầu nhà nước cấp nhà ?. Chúng tôi biết Anh Toàn ngoài biệt thự 32A Trương Định c̣n có nhà ở số 6 Trần Năo – Quận 2, có nhà ờ Đường Dân Tộc quận Tân B́nh. Sao lại nói chưa có nhà nào ? Phải làm rơ nhà 32A Trương Định của anh Toàn chị Liên 10 năm nay, và cho thuê lấy cả triệu USD (hàng chục tỉ) không nộp thuế – sao ta không truy cứu trách nhiệm. Từ sự việc cụ thể trên tôi yêu cầu các đ/c xem xét để làm rơ : bản chất vấn đề nàylà ǵ ? là ḷng tham, là sự tán tận lương tâm, là sự dối Đảng và nhà nước, là ỷ có quyền cao chức trọng mà ép kẻ dưới để trục lợi , có phải vậy không ? Tôi hy vọng sự thật này là một minh chứng để lật tẩy bản chất của 2 con người mà Đảng ta đă tin lầm đó là vợ chồng anh Khánh Toàn. Trân trọng. Lê Văn Kiếm ----- O ----- Ai ? Tôi ? Chế Lan Viên. Mậu thân, 2000 người xuống đồng
bằng 1987 Điện Thư Câu Lạc Bộ Dân Chủ Việt Nam
|
|
Xin vui ḷng liên lạc với butvang@yahoo.com về mọi chi tiết liên quan tới Ánh Dương Copyright © 2004 Anh Duong Online Last modified: 08/10/06 |