Hăy
tố cáo Pháp lệnh tôn giáo của Đảng Cộng Sản Việt nam với dư luận thế giới.
Tiến sĩ
Phan Văn Song
Sau một giai đoạn dài
đấu tố chống tôn giáo bằng những thủ đoạn « vô pháp luật », bắt và quản chế
một cái vô cớ các vị thưọng tọa lănh đạo tối cao của Giáo hội Phật giáo
Việt nam Thống nhứt, bắt và đưa ra ṭa linh mục Nguyễn Văn Lư, bắt và quản
chế các vị tu sĩ lănh đạo tối cao của Phật giáo Ḥa Hảo, đàn áp, hành hung
bắt bớ giam cầm các mục sư, giáo sĩ truyền giáo các nhà thờ Tin lành, thoạt
đầu trên vùng Tây nguyên, nay ngay cả tại Sài g̣n (mục sư Nguyễn Hồng
Quang..). Ngày 18 tháng 6 năm 2004, Nhà Nước Cộng ḥa Xă hội chủ nghĩa Việt
nam tung ra « Pháp lệnh về tín ngưỡng tôn giáo ». Đây là món đ̣n ma giáo
Pháp luật để chuyển cái « Vô pháp luật thành Pháp luật » (Du non droit par
le Droit) như Luật sư Trần Thanh Hiệp đă nhận định trong một bài viết
bằng pháp ngữ đăng trên Vietnam Infos vào đầu tuần nay. Cái quái thai Pháp
luật nầy đă làm ngở ngàng giới luật học, v́ lẽ nó là một quy chế tạo một «
chế độ kềm hảm tự do » không được thực thi mọi tín ngưỡng tôn giáo hữu
thần và tuyên truyền tư tưởng vô thần, v́ « tôn giáo là thuốc phiện của
nhơn dân ». Cái gốc của cái pháp lệnh này chẳng qua cũng chỉ là một sự sao
chép lại của những quy chế sẳn có trong hiến pháp của ông đàn anh Tàu Cộng
vào những năm 1970 thôi.
Các tên phù thuỷ ma
giáo của Cung đ́nh Hà nội la lối om ṣm, vận dụng điều 70 của cái Hiến pháp
xảo quyệt của Cộng ḥa Xă hội Chủ nghĩa Việt nam 1992 nói rằng : « Công dân
đều có quyền tự do tín ngưỡng tôn giáo, (tự do) theo hay không theo một tôn
giáo nào (..) Không ai đựơc xâm phạm quỳền tự do ấy. » để che đậy những tiểu
xảo pháp luật. Khi họ xữ dụng cụm từ « tự do tín ngưỡng tôn giáo », họ đă
xảo quyệt tráo trở với dư luận thế giới : « Tự do tín ngưỡng tôn giáo » cụm
từ này là một thủ thuật từ ngữ mác-xít, « tự do tín ngưỡng tôn giáo » khác
với « tự do tôn giáo ». V́ lẽ « tôn giáo là thuốc phiện của nhơn dân » nên
Đảng Cộng sản phải chống, trái lại Nhà nước Cộng sản có thể chỉ chấp nhận «
những tín ngưỡng có tánh cách tôn giáo ». Pháp lệnh về tín ngưỡng tôn giáo
ngày 18 tháng 6 năm 2004 chẳng qua là để thực thi quyết tâm xóa bỏ mọi ảnh
hưởng của các tôn giáo và đặc biệt các cơ chế tổ chức tôn giáo và những
sanh hoạt tôn giáo. Thủ thuật quỷ quái nay đă thành công, 36 điều trên 41
điều, thoạt đầu, đă biến sự « tự do tôn giáo » (theo quan niệm âu tây –
liberté religieuse) thành một loại « những tự do tín ngưỡng có tánh cách
tôn giáo » (croyances religieuses) và sau đó, trong phương cách tổ chức đă
bóp chết hẳn mọi tôn giáo.
1. Pháp lệnh này vi hiến Hiến Pháp CHXHCNVN 1992 :
Từ trong nước quư vị
linh mục Chân Tín, Nguyễn Hữu Giăi và Phan Văn Lợi đă lên tiếng chuông báo
động nhấn mạnh với cộng đồng quốc tế rằng « Trong 36 điều chánh trong
Pháp lệnh- tất cả đều chống ngược lại tư tưởng của điều 1 của Pháp lệnh
(điều 1 của Pháp lệnh lập lại điều 70 của Hiến Pháp 1992 CHXHCNVN) như vậy
là có tánh cách vi hiến »
Pháp lệnh tôn giáo gồm
6 chương – 41 điều. Ta thữ phân tách xem :
Ngoài điều 1 giáo đầu lập lại điều 70 của Hiến Pháp của CHXHCNVN để có cơ sở
pháp lư . Các điều khoản khác dùng để thực thi chánh sách bóp chết các tổ
chức tôn giáo.
Thử nh́n xem :
Điều 11 :
1/ Chức sắc, nhà tu hành được thực hiện lễ nghi tôn giáo trong phạm vi phụ
trách, được giảng đạo truyền đạo tại các cơ sở tôn giáo.
2/ Trường hợp thực hiện lễ nghi tôn giáo, giảng đạo, truyền đạo ngoài qui
định tại khoản 1. Điều này phải có sự chấp thuận của Ủy ban Nhân Dân (..)
nơi thực hiện.
Như vậy kể từ nay, chỉ
có tu sĩ mới có quyền truyền đạo. Ai cho giấy phép ? Nhà cầm quyền Cộng sản,
dỉ nhiên. Quần chúng không được phép rao giảng đạo. Tu sĩ chỉ được phép
giảng đạo tại các cơ sở tôn giáo. Ngoài cơ sở tôn giáo phải xin phép, đi
thăm người bệnh, gia đ́nh người quá cố ma chay cúng kiến, phải có giấy phép.
Ủy lạo thăm viếng đồng bào khi tang gia bối rối , lũ lụt thiên tai phải có
giấy phép. Ai cấp ? Kiểm soát, kiểûm soát và kiểm soát. Không có tự do tôn
giáo là như vậy. Chỉ cho tự do tín ngưỡng, (hay không tín ngưỡng) tín hữu
phải tự đi đến Chùa, Nhà thờ, để dự lễ, khi đi Chùa, đi Nhà thờ phải xin
giấy phép, phải chứng minh nhu cầu. Đạo, tôn giáo bị bao vây sẽ khô cằn và
chết. Nhà truyền đạo biến thành nhà chờ khách đến nghe giảng. Mọi h́nh thức
truyền đạo qua sách báo, phát thanh, truyền h́nh, internet, chắc chắn sẽ bị
cấm chỉ, v́ ra khỏi phạm vi khuôn viên nhà thờ hay chùa. Vậy th́ giáo sĩ có
thể gởi thơ mời giáo dân đến nghe giảng được không ? Cấm hẳn, v́ đấy là hoạt
động ngoài phạm vi chùa hay nhà thờ. Tóm lại, điều 11 tuyệt đối cấm truyền
đạo, giam cầm tu sĩ trong ṿng đai nhà tu. Tôn giáo sẽ tựï hủy diệt v́ không
có giáo hữu.
Điều 12 :
1/ Người phụ trách tổ chức tôn giáo có trách nhiệm đăng kư chương tŕnh hoạt
động tôn giáo hàng năm diễn ra tại cơ sở đó với Ủy ban Nhân dân địa phương..
Trường hợp tổä chức ngoài chương tŕnh đă đăng kư th́ phải được cơ quan nhà
nước có thẩm quyền chấp thuận.
2/ Thẩm quyền chấp thuận việc tổ chức hội tín ngưỡng do chánh phủ quy định.
Tu sĩ nào biết trước
được bao nhiêu hôn lễ, tang lễ trong năm. Chưa kể những người bị bệnh bất
ngờ có thể chết chờ một vị linh mục đến xức dầu thánh, hay vị ḥa thượng đến
cầu an… ; Tu sĩ ở xa đời sống thường nhựt của giáo dân, tu sĩ hết c̣n tu sĩ,
hoạt động tôn giáo sẽ khô cằn , giáo điều và chết dần chết ṃn. C̣n những
sanh hoạt mục vụ, các hội đoàn giáo dân ? Sẽ bị cấm hẳn v́ ngoài phạm vi
nhà thờ, nhà chùa, sách kinh, sách đạo ?
Và c̣n nhiều điều nữa
như đ́ều 13 (..) cấm người đang bị quản chế không được chủ tŕ nghi lễ
tôn giáo.
Điều 22 quy định
việc phong chức, bổ nhiệm, bầu cử, suy cử trong tôn giáo phải có phép của
nhà nước.
Nhà nước chỉ cần quản
chế, ngưng quyết đinh phong chức, bổ nhiệm cũng đủ làm ngưng trệ tổ chức một
tôn giáo.
Tất cả 36 điều nói về tổ chức và cách thức làm việc của càc tôn giáo đă đi
ngược lại tư tưởng của điều 70 hiến pháp 92 của CHXHCNVN. Như vậy tinh thần
pháp lư của pháp lệnh này VI HIẾN.
2. Pháp lệnh
tôn giáo vi phạm Công Pháp Quốc Tế
Cũng xin nhắc lại là
Cộng ḥa Xă hội Chủ nghĩa Viêtnam, thành viên của Hiệp Ước quốc tế về những
Luật lệ dân sự và chánh trị (Pacte international relatif aux droits
civils et politiques) phải biết tôn trọng điều 18 của Hiệp Ước quy định
(cũng là điều 18 của Bản Tuyên Ngôn Quốc tế Nhơn Quyền ) : « Mọi người
đều có quyền tự do tư tưởng, tư do có một tâm linh và tôn giáo ; quyền tự do
ấy cho họ quyền lựa chọn,thay đổi, gia nhập , hành xữ theo một tôn giáo
hay một sự tín ngưỡng do sư (tự do) lựa chọn của họ. Quyền tự do ấy cho phép
họ hành xữ công khai, cá nhơn hay cộng đồng , nơi công cộng hay tại gia,
bằng thờ phượng và cúng bái lễ nghi, bằng thực hành và giáo huấn . .. »
(Toute personne a droit à la liberté de pensée, de conscience et de religion
; ce droit implique la liberté d’avoir ou d’adopter une religion ou une
conviction de son choix , ainsi que la liberté de manifester sa religion sa
religion ou sa conviction, individuellement ou en commun, tant qũen public
qũen privé, par le culte et l’accomplissement des rites, des pratiques et
l’enseignement (..).
Như vậy, Nhà Nước Việt
nam, thành viên phải có bổn phận áp dụng những quy định quốc tế nói trên vào
luật nội bộ của ḿnh .
Đặc biệt hơn là điều 38 của Pháp lệnh đă dám quy định : " Trong trường
hợp điều ước quốc tế mà Cộng ḥa Xă hội Chủ nghĩa Việt nam kư kết hay gia
nhập có quy định khác với quy định của Pháp lệnh th́ thực hiện theo QUY ĐỊNH
của ĐIỀU ƯỚC QUỐC TẾ đó. "
Nhưng rút cục, họ vẫn
không áp dụng cả điều 38 của Pháp lệnh lẫn cả điều 18 của quy ước quớc tế.
Nói và làm vẫn là hai việc khác nhau của Đảng Cộng sản.
Pháp lệnh ra ngày 18 tháng 6 năm 2004 đă đương nhiên xóa bỏ Tự do tôn giáo,
xóa bỏ tự do tín ngưỡng tâm linh để truyền bá tư tưởng mác-xít vô thần. Xóa
bỏ Luật để làm thành Luật , chỉ có Đảng Cộng sản Việt nam mới làm được. Như
vậy Nhà nước Việt nam đă VI PHẠM một điều khoản một CÔNG ƯỚC mà họ đă kư
kết.
3. Bổn phận
của chúng ta :
Tuyệt đại đa số nhơn
dân Việt nam là người hữu thần. Những người không theo một tôn giáo vẫn thờ
cúng ông bà. Ở Hải ngoại, bổn phận chúng ta, hăy liên lạc thành lập ngay
những Mặt Trận Liên tôn (đă sẳn có) mở ngay một chiến tuyến văn hoá, v́ tôn
giáo là văn hóa, là văn hiến, là đời sống tâm linh. Diệt tôn giáo là đánh
vào tâm hồn của mỗi người Việt. Hăy giúp đở người trong nước bằng tuyên
truyền, ủng hộ, phổ biến, để toàn dân, toàn thể những cộng đồng giáo dân các
tôn giáo khác nhau ở Việt nam vùng lên đ̣i lại quyền tự do tôn giáo.
Từ nay ở hải ngoại không ai có thể đứng ngoài cuộc, viện cớ là không làm
chánh trị, thôi hết rồi những ngày ân oán, nên ḥa giải xóa bỏ hận thù được
nữa !
Lằn ranh quốc cộng nay
đă biến thành lằn ranh giữa những kẻ vô thần và chúng ta những người hữu
thần. Họ không c̣n thờ phượng ông bà cha mẹ tổ tiên nữa, họ chỉ có biết thờ
một cái thây ma đang mục rữa để giử chế độ của họ, bất chấp luân ly cỗ
truyền, đạo lư tổ tiên, bất chấp công pháp quốc tế, bất chấp hiến pháp do
chính bọn họ đặt ra.. C̣n chúng ta, c̣n đa số nhơn dân Việt nam, chúng ta
biết có Đạo Trời Đất, đạo Ông Bà, biết có Đạo lư Nhà Phật, biết có T́nh
Thương Thiên Chúa, biết trọng Tứ Ơn, biết ơn Cao Đài.. biết cái phải, cái
trái, cái luân, cái lư, biết trọng cha kính mẹ, biết tổ biết tiên chúng ta
phải tẩy chay bọn vô thần này.
Đồng bào ta ở hải ngoại có dám cùng nhau suy nghỉ tung ra những biên pháp
nào để trừng trị bọn vô thần nầy không ? Hằng năm chúng ta gởi 3 tỷ về Việt
nam, đó là một sức mạnh. Cắt nguồn kinh tế ấy được không ? hằng ngày, chúng
ta ăn uống ăn xài hàng hóa Việt nam, chúng ta thử dùng hàng Thái lan ? Làm
được không ? Làm được chúng nó sẽ đổ nhanh, làm không được, đất nước chúng
ta từ nay sẽ không c̣n luân lư, đạo đức của ông bà chúng ta để lại ở Việt
nam nữa Đạo Cộng sản sẽ thay thế Đạo lư cỗ truyền , Đảng Cộng sản sẽ toàn
thắng ! Đây là trận chiến cuối cùng giữa LẼ PHẢI, ĐẠO ĐỨC, LUÂN LY Việt
nam , và CỘNG SẢN. Người Việt nam ở hải ngoại phải chủ động để giúp nhơn
dân trong nước. Ta hăy làm, đồng bào trong nước sẽ làm, quốc tế sẽ giúp ta.
Đấu tranh cho tự do Tôn giáo ngày nay đúng là CHÁNH NGHĨA.
Việt nam đang ở thế «
Xin Cho » để Phát triển và Hội Nhập dang xin vào tổ chức thương mại quốc tế
(WTO). Hải ngoại ta nên tổ chức những ủy ban liên lạc vận động với các cơ
quan thẩm quyền các nước chúng ta đang là công dân để tạo sức ép buộc Việt
nam phải có những thái độ đàng hoàng, tử tế, biết tôn trọng nhơn quyền và
các quyền con người mới tạo điều kiện cho Việt nam gia nhập WTO.
Quốc hội Mỹ đă thông qua việc đặt Việt nam làm « một nước đáng quan tâm ».
Nhựt bổn đ̣i hỏi Việt nam phải tôn trọng Nhơn quyền mới chïiu cấp viện, Liên
Âu cũng đ̣i Việt nam hăy tỏ thiện chí tôn trọng Nhơn quyền mới tháo khoán
các khoản viện trơ c̣n lại của năm 2004. Nhưng Việt nam vẫn ù ĺ ra Pháp
lệnh, vẫn tiếp tục thi hành Nghị quyết 36. Vẫn reo ḥ kêu gọi Việt kiều «
khúc ruột nối dài ». V́ quá sợ những hoạt động tôn giáo sẽ là những ng̣i nỗ
cho một cuộc tổng nỗi dậy, họ hy vọng rằng Pháp lệnh này sẽ bóp tắc những
dấu hiệu dân chủ qua những tư tưởng hữu thần của các tôn giáo, nhưng mong
thay ! Pháp lệnh nầy cũng sẽ là cái ng̣i nỗ, và cũng là cái tḥng lọng sẽ
mang vào cổ để giết chế độ độc tài Cộng sản. V́ đụng đến tôn giáo là đụng
vào văn hóa tâm linh của toàn thể nhơn dân Việt nam. Mong thay một trận
chiến kéo dài từ trong nước đến hải ngoại sẽ lật đổ bọn vô thần, vô văn hóa
nầy.
Mong lắm !
Hồi Nhơn Sơn ngày 20 tháng 10 năm 2004
Tiến sĩ Phan
Văn Song
Công pháp quốc tế và khoa học chánh trị
Giáo sĩ truyền giáo Hội thánh Tin Lành
Église réformée de France – Région de l’Ouest.