
Câu Lạc
Bộ Dân Chủ Việt Nam
Điện Thư Câu Lạc Bộ Dân Chủ Việt Nam
* Khi tôi đang chuẩn bị
gửi bài này đi th́ được biết một tin do các báo, đài Việt ngữ tại Úc loan tải:
5 nhà đấu tranh dân chủ nổi tiếng trong nước là các ông Hoàng Minh Chính, Phạm
Quế Dương, Nguyễn Thanh Giang, Hoàng Tiến, Trần Dũng Tiến đă cùng kư vào một
bức thư đề ngày 19/5/2000 gửi tới các đại biểu Quốc Hội khoá X kỳ 7 để báo
động khẩn cấp: "Tiến sĩ Hà Sỹ Phu (tên thật là Nguyễn Xuân Tụ) ngụ tại số 4E
Bùi Thị Xuân, phường 2, thành phố Đà Lạt - Lâm Đồng vừa bị khởi tố h́nh sự một
cách phi lư và hoàn toàn vô căn cứ, bất chấp các quy định của luật pháp và
hiến pháp". Theo bức thư trên th́ anh bị ghép vào tội danh "phản bội tổ quốc"
mà theo bộ luật h́nh sự của nước CHXHCN Việt Nam có thể bị kết án từ 7 năm tù
đến tử h́nh.
Anh
sinh tại Bắc Ninh năm 1940, tốt nghiệp phó tiến sĩ sinh học tại Viện Hàn Lâm
Khoa Học Tiệp Khắc, về nước công tác tại Viện Khoa Học Việt Nam - phân viện Đà
Lạt, nay đă nghỉ hưu. Anh là người đă có những bài viết rất sâu sắc và khách
quan về Ư thức hệ cộng sản, cùng hiện t́nh đất nước như : "Dắt tay nhau đi
dưới những tấm biển chỉ đường của trí tuệ" - 1988, "Biện chứng và ngụy biện
trong công cuộc đổi mới" - 1989, "Đôi điều suy nghĩ của một công dân" - 1993
và bài "Chia tay ư thức hệ" - 1995. Trong số đó có những câu : "Không phải
như những nguời cộng sản thường nói rằng chủ nghĩa luôn luôn đúng, chỉ có con
người thi hành sai, mà ư thức hệ cộng sản sai từ căn bản. Phải từ bỏ ư thức hệ
đó th́ mới xây dựng được đất nước." và:
"Ư
thức hệ Mác-xít là một ư thức hệ phong kiến trá h́nh của triều đại phong kiến
cuối cùng, đang ḱm hăm sự tiến bộ xă hội và được dùng làm b́nh phong cho
những yếu tố tiêu cực ẩn nấp, … nếu giật bỏ được th́ cả cơi Việt Nam này bừng
sáng, v́ chỉ từ đó mọi việc mới có thể bắt đầu một cách trong sáng, mọi sự vật
mới mang ư nghĩa thật của nó.".
Tổ
chức quốc tế chuyên đấu tranh cho nhân quyền trên thế giới (Human Right Watch)
cũng phát đi từ New York một bản tuyên bố ngày 31/5/2000, trong đó có đoạn ghi
rơ : "Đó là sự vi phạm luật quốc tế và vi phạm hiến pháp Việt Nam". Đồng thời
bản tuyên bố kêu gọi chính phủ Việt Nam hăy ngưng ngay sự đàn áp này. Nếu như
không t́m thấy chứng cứ ǵ về việc phạm tội h́nh sự, mà chỉ t́m thấy những
chứng cứ về sự bày tỏ quan điểm chính trị riêng một cách ôn hoà của công dân.
Nhiều tổ chức, nhiều nhà chính trị, khoa học trên thế giới cũng đă lên tiếng
phản đối sự đàn áp này.
Cùng
bị truy tố trong đợt này c̣n có nhà báo Mai Thái Lĩnh, v́ công an t́m thấy
trong nhà anh ở Đà Lạt bản thảo "Kết ước năm 2000", có nội dung như một
bản tuyên ngôn chung đ̣i dân chủ cho Việt Nam và t́nh nghi đây là công tŕnh
tập thể, trong đó có liên quan đến nhóm trí thức Hà Sỹ Phu, Mai Thái Lĩnh,
v.v… Như là một hành động thiết thực góp phần bảo vệ các anh, tôi xin được ghi
tên ḿnh vào Bản lên tiếng bảo vệ Hà Sỹ Phu. Tôi nghĩ rằng bảo vệ Hà Sỹ
Phu, Mai Thái Lĩnh và các chiến sĩ dân chủ trong nước hiện nay, kể cả đă có
danh hoặc b́nh thường chưa có danh, cũng là bảo vệ cho nền dân chủ Việt Nam.
Và đó là trách nhiệm chung của tất cả mọi người Việt Nam yêu nước hôm nay.
----- O -----
Vài
ḍng giới thiệu về Phùng Quán
Thế hệ tham gia kháng chiến chống Pháp hẳn không mấy người xa lạ tên tuổi
Phùng Quán với “Vượt Côn Đảo” - tác phẩm tiểu thuyết đầu tay viết năm
1955. Thế hệ ấy cũng rất quen thuộc với “Hôn” (Thơ-1954), “Chống
tham ô lăng phí” (Thơ-1956), “Lời mẹ dặn” (Thơ –1957) v.v….
Sau này, lớp trẻ thường chỉ biết đến ông là tác giả của cuốn tiểu thuyết
nổi tiếng “Tuổi thơ dữ dội” (1987) - một tập sách được tái bản nhiều
lần trong nước.
Phùng Quán sinh năm 1932, mất năm 1995, quê làng Thuỷ Dương, xứ Huế. Nhắc
đến Phùng Quán người ta nghĩ ngay đến một cốt cách kẻ sỹ, đồng thời, cũng nghĩ
đến một cá tính sáng tạo độc đáo, một cuộc đời thăng trầm với biết bao cay
đắng tủi buồn ...
Cũng giống như nhiều văn tài khác như Phùng Cung, Hoàng Cầm, Trần Dần,
Quang Dũng, Lê Đạt, Hữu Loan, v.v…, ông bị Đảng đầy đoạ trong cái gọi là vụ án
“Nhân Văn Giai Phẩm”. Đó cũng là tấn bi kịch, hiển nhiên đến đau ḷng,
dưới một chế độ luôn t́m cách vùi dập, triệt tiêu cá tính độc đáo của những
tài năng lớn.
Điện thư xin trân trọng gửi đến quư độc giả một trong những bài thơ của
ông. Chúng ta hăy cùng đọc lại và suy ngẫm.
Lời mẹ dặn
Phùng Quán
Tôi
mồ côi cha năm hai tuổi
Mẹ tôi thương con không lấy chồng
Trồng dâu, nuôi tằm, dệt vải
Nuôi tôi đến ngày lớn khôn.
Hai mươi năm qua tôi vẫn nhớ
Ngày ấy tôi mới lên năm
Có lần tôi nói dối mẹ
Hôm sau tưởng phải ăn đ̣n
Nhưng không, mẹ tôi chỉ buồn
Ôm tôi hôn lên mái tóc
- Con ơi … trước khi nhắm mắt
Cha con dặn con suốt đời
Phải làm một người chân thật
- Mẹ ơi, chân thật là ǵ ?
Mẹ tôi hôn lên đôi mắt
- Con ơi một người chân thật
Thấy vui muốn cười cứ cười
Thấy buồn muốn khóc là khóc.
Yêu ai cứ bảo là yêu
Ghét ai cứ bảo là ghét.
Dù ai ngon ngọt nuông chiều
Cũng không nói yêu thành ghét,
Dù ai cầm dao doạ giết
Cũng không nói ghét thành yêu.
Từ đấy người lớn hỏi tôi:
- Bé ơi, bé yêu ai nhất ?
Nhớ lời mẹ, tôi trả lời:
- Bé yêu những người chân thật.
Người lớn nh́n tôi không tin
Cho tôi là con vẹt nhỏ
Nhưng không ! những lời dặn đó
In vào trí óc của tôi
Như trang giấy trắng tuyệt vời
In lên vết son đỏ chói.
Năm nay, tôi hai mươi lăm tuổi
Đứa bé mồ côi thành nhà văn
Nhưng lời mẹ dặn thuở lên năm
Vẫn nguyên vẹn màu son chói đỏ.
Người làm xiếc đi trên dây rất khó
Nhưng chưa khó bằng làm nhà văn
Đi trọn đời trên con đường chân thật.
Yêu ai cứ bảo là yêu
Ghét ai cứ bảo là ghét.
Dù ai ngon ngọt nuông chiều
Cũng không nói yêu thành ghét.
Dù ai cầm dao doạ giết
Cũng không nói ghét thành yêu.
Tôi muốn làm nhà văn chân thật
Chân thật trọn đời
Đường mật công danh không làm ngọt được lưỡi tôi
Sét nổ trên đầu không xô tôi ngă
Bút giấy tôi ai cướp giật đi
Tôi sẽ dùng dao viết văn lên đá.
1957
----- O -----
Xin được nói thêm cho rơ
Gần
đây, trong bài "Vài nét trích dẫn giới thiệu về tác giả Nguyễn Thanh Giang"
được đưa lên mạng có đoạn viết : "Ông đă từng tự ra ứng cử Quốc hội tại Hà
Nội nhưng bị loại ngay từ đầu mặc dầu có tới 60% dân chúng địa phương ủng hộ,
nhng v́ chỉ có 1/3 những người làm việc ở cơ quan tán thành nên bị loại".
Tôi xin được nói thêm cho rơ như sau :
Do
được đánh giá là người có khả năng thuyết tŕnh, khả năng tổ chức (không chỉ
thông qua việc thể hiện chức năng giám đốc một đơn vị chỉ đạo công tác đo vẽ
và thành lập các bộ bản đồ từ trường và trường phóng xạ mặt đất trên toàn lănh
thổ mà c̣n đă từng chủ tŕ tổ chức một số hội thảo khoa học quốc gia và quốc
tế ở trong nước cũng như tham gia tổ chức một hội thảo khoa học ở nước ngoài),
một số bà con ở địa phương, bạn học, và đặc biệt là một số đồng nghiệp trong
ngành địa chất đă khuyến khích tôi ra ứng cử Quốc hội. Động cơ anh em trong
ngành thúc giục tôi là v́ muốn có tiếng nói ở Quốc hội cần thiết cho điều kiện
phát triển ngành địa chất và đấu tranh cho quyền lợi của những người làm địa
chất vốn rất gian truân, vất vả.
Năm
1992 tôi ra ứng cử đại biểu Quốc hội khoá IX. Tại Hội nghị cử tri địa phương,
tôi được 96% phiếu bầu. Năm ấy, trong khu vực dân cư Thanh Xuân Bắc có 4 ứng
cử viên. Giáo sư-tiến sỹ Phạm thị Trân Châu, cán bộ giảng dạy đại học Tổng hợp
Hà Nội được 100% phiếu; tôi 96%; giáo sư-tiến sỹ Nguyễn Duy Quư – Uỷ viên
Trung ương Đảng, Chủ nhiệm Uỷ ban Khoa học Xă hội – trên 80%; tiến sỹ Trần thị
Thanh Thanh – Uỷ viên Trung ương Đảng, Bộ trưởng phụ trách Ủy ban Chăm sóc và
Bảo vệ Thiếu niên-Nhi đồng trên 70% phiếu bầu.
Trước
triển vọng trúng cử Quốc hội rất cao của tôi, Công an và Đảng uỷ cấp trên bất
chấp luật pháp cấp tốc đến cơ quan tôi chỉ đạo quyết liệt.
Khoản
7, điều 2 "Nghị quyết Hướng dẫn tổ chức hội nghị lấy ư kiến của cử tri nơi
công tác và nơi cư trú về những người ứng cử đại biểu Quốc hội" ghi : "Số
lượng cử tri tham dự hội nghị lấy ư kiến về người ứng cử đại biểu Quốc hội ở
những nơi có dưới một trăm cử tri th́ tổ chức hội nghị toàn thể nhưng phải bảo
đảm it nhất hai phần ba tổng số cử tri tham dự. Nơi nào có từ một trăm cử tri
trở lên th́ không nhất thiết tổ chức hội nghị toàn thể, nhưng phải bảo đảm ít
nhất là bẩy mươi cử tri tham dự ".
Năm
ấy, địa phương tôi tổ chức Hội nghị Cử tri rất nghiêm túc. Cán bộ đến từng nhà
mời nên cử tri đi họp rất đông. Cơ quan tôi có hơn 400 người nhưng chỉ 16
người được mời đích danh mới được vào họp. Hầu hết số vào họp đă được "chỉ
đạo" trước. Cho nên mời có nghịch lư là tại chính nơi "xui" tôi ứng cử nhưng
chỉ một phần ba bầu cho tôi.
Tôi
viết mấy ḍng này vùa để thanh minh cho nỗi xấu hổ của ḿnh, vừa để có thêm
một dẫn chứng cụ thể về nền dân chủ giả hiệu của chính quyền ta. Từ đấy càng
thấy nghĩa vụ đấu tranh cho sự nghiệp dân chủ hoá đất nước bức bách biết chừng
nào, thiêng liêng biết chừng nào.
Hà
Nội ngày 12 tháng 8 năm 2004
Nguyễn Thanh Giang
Câu Lạc
Bộ Dân Chủ Việt Nam
Điện Thư Câu Lạc Bộ Dân Chủ Việt Nam