|
| |
TỨC NƯỚC VỠ BỜ:
Chuyện một người tự thiêu
Một phụ nữ khiếu kiện nhà đất tự thiêu ở “nhà tiếp dân”
Một phụ nữ cảm thấy tuyệt vọng v́ khiếu kiện đ̣i nhà đ̣i đất và
chống bất công măi không được dù tới tận “trung ương” đă tự thiêu ở
nhà tiếp dân số 1 đường Mai Xuân Thưởng, quận Ba Đ́nh, trước mặt rất
đông người khiếu kiện.
“Lúc đó là khoảng 8 giờ 30 sáng ngày Thứ Năm 29 Tháng Chín 2005, bà
Thu tưới xăng rồi bật quẹt tự thiêu trước mặt mấy chục người đến
khiếu kiện.” Một nhân chứng cho hay hành động của bà này thật bất
ngờ và mọi người kinh hoảng không biết phải làm thế nào. Trong lúc
mọi người bối rối th́ “bảo vệ cơ quan hay tin đi lấy b́nh chữa cháy
đến xịt lên người bà Thu.” Sau đó bà Thu được chở đi cấp cứu tại nhà
thương. Đây là lần đầu tiên có vụ tự thiêu v́ khiếu kiện ở trung
ương Hà Nội dù những cuộc biểu t́nh, khiếu kiện xảy ra hàng ngày.
Người phụ nữ này tên là Phạm Thị Trung Thu, 48 tuổi, ngụ tại 34/4 Lê
Hồng Phong, thành phố Đà Lạt. Bà Thu đă quyết định tự thiêu một ngày
trước khi bị thi hành lệnh cưỡng chế mất căn nhà. Bà để lại con gái
mới 2 tuổi. Đứa con gái 2 tuổi hiện đang được một số người ở chỗ mẹ
con bà ở trọ săn sóc trong khi chờ thân nhân ra nhận cháu về. Chồng
bà đă mệnh một cách đây mấy năm.
Bà Thu nguyên là viên chức giáo dục ở Đà Lạt bị “vu” cho tội tham ô,
phải đi tù. Ra tù th́ bị mất việc làm, rồi đến nhà bị chính quyền
địa phương giải toả. Lâm cảnh đường cùng nên bà ra tận Hà Nội để
khiếu kiện.
Cho tới nay, hơn mười ngày đă qua, nhà cầm quyền Hà Nội vẫn giữ kín
tin tức về
vụ tự thiêu
của bà Phạm Thị Trung Thu. Những
lúc như thế này nhân dân mới thấy đâu là tự do ngôn luận, và đâu là
tự do "trong chậu kiểng".
Ở thành phố Đà Lạt, quê của bà Thu, nhà cầm quyền địa phương đă đuổi
68 hộ dân xưa nay làm nghề trồng rau đi chỗ khác để cướp lấy đất của
họ. Báo Tuổi Trẻ ngày 23 Tháng Tám 2005 ghi nhận: “Các thành
viên đoàn kiểm tra đă chợt chạnh ḷng khi nghe những người sinh sống
bằng nghề trồng rau ở khu phố 4, phường 8, thành phố Đà Lạt chua
xót: “Nếu đưa tôi vào chung cư, tôi sống bằng nghề ǵ đây? Xưa nay
chỉ mỗi cầm cuốc, buôn bán không quen, những thứ nghề khác càng
không biết.” Nhiều người trong số 68 hộ dân của diện giải tỏa đă
từng lên tiếng đề nghị chính quyền cho được thuê đất canh tác ở nơi
khác để c̣n có cơ hội lao động (trồng rau, hoa) nhưng đều không được
chấp thuận. Trưởng đoàn kiểm tra Lê Quốc Trung nói: “Khi tiếp xúc
với dân, tôi nghe có quá nhiều người dân cho hay đơn từ gửi đi gửi
lại nhiều lần, có người đến 15 lần nhưng không được chính quyền trả
lời.”
Bà Thu không phải là trường hợp lẻ loi
Địa chỉ số 1 Mai Xuân Thưởng, quận Ba Đ́nh, Hà Nội, là “Văn pḥng
tiếp công dân của Trung Ương Đảng và Nhà Nước” Cộng Sản Việt Nam. Từ
suốt nhiều năm qua, ngày nào cũng có ít chục người cho tới hai ba
trăm người cầm biểu ngữ, cầm đơn khiếu nại tố cáo đứng chầu chực ở
đây. Ngày th́ họ chầu chực ở “Văn pḥng tiếp công dân” (nhưng không
được tiếp) hoặc trước tư dinh nhà những ông lớn của Đảng và chính
phủ, quốc hội. Ban đêm th́ họ ngủ tạm bợ ngay tại vườn hoa Mai Xuân
Thưởng, hoặc trước cửa nhà dân chúng những khu vực xa hơn, cả ở nhà
vệ sinh công cộng của thành phố. Một phụ nữ khiếu kiện cho biết bà
và một số người trong nhóm sống nhờ ḷng hảo tâm của người Hà Nội.
Đói xin ăn, khát xin uống và sống lây lất chờ để được tiếp nhận đơn
và trông ngóng kết quả.
Để đối phó t́nh trạng dân chúng những địa phương vẫn cứ kéo về trung
ương khiếu kiện, nhiều lần nhà nước trung ương đă ra lệnh cho những
địa phương phải chịu trách nhiệm đưa người tỉnh ḿnh về giải quyết.
Nhưng đến nay vẫn không có ǵ thay đổi.
Ngày 18 Tháng Tám năm 2005, một người đàn ông từ tỉnh Tiền Giang đă
đến tự thiêu trước trụ sở Ṭa Tổng Lănh Sự Hoa Kỳ ở Sài G̣n. Công An
Cộng Sản Việt Nam đă dập tắt được lửa và đưa người này đi mất tiêu,
đến nay không ai biết thêm tin tức.
Tưởng cũng nên nhắc lại ở đây, là vào ngày 10 Tháng Mười Hai năm
2002, Nguyễn Khắc Toàn, một cựu chiến binh Cộng Sản Việt Nam, bị nhà
nước kết tội “gián điệp” với bản án 12 năm tù chỉ v́ ông đă gửi tin
và h́nh ảnh những cuộc khiếu kiện của dân chúng ở Hà Nội ra ngoại
quốc phổ biến.
Báo Nhân Dân ngày 21 Tháng Tám năm 2005 kể chuyện một phụ nữ
tên Trần Thị Xanh (quê Sơn Tịnh, Quảng Ngăi) “ăn vạ” suốt 8 năm ở
“Văn pḥng tiếp công dân” Hà Nội. Bà này kêu oan về một phán quyết
của ṭa án địa phương từ năm 1995.
“Dù có công văn của Bộ Trưởng Tư Pháp đề ngày 10 Tháng Ba năm 2005
“truyền đạt ư kiến của Ủy Ban Thường Vụ Quốc Hội và Ban Nội Chính
Trung Ương về việc giải quyết dứt điểm vụ kiện, chậm nhất là trong
quư I năm 2005. Nhưng từ đó đến nay, vẫn chưa có kết quả và bà Xanh
vẫn tiếp tục ở Hà Nội để khiếu kiện.” Báo Nhân Dân viết như thế và
cho hay bà Xanh “nhặt ve chai, đồng nát làm kế sinh nhai, lấy ghế đá
trong công viên làm nơi sớm tối đi về.”
Trong Tháng Tám năm 2005, có tất cả 13 đoàn cán bộ cao cấp của Bộ
Tài Nguyên Môi Trường Cộng Sản Việt Nam về tất cả những tỉnh thị
trên toàn quốc để “kiểm tra” t́nh h́nh thi hành “luật đất đai” mới
(có hiệu lực từ ngày 1 Tháng Bảy năm 2004). Trước số người quá đông
đảo đến khiếu kiện, những đoàn cán bộ này đă cho dân chúng biết rằng
họ chỉ đi t́m hiểu và ghi nhận mà không có thẩm quyền đưa ra quyết
định. Ít nhất, họ đă cầm 16,000 lá đơn từ những địa phương về Hà Nội
mà cho đến nay, những đơn này được giải quyết ra sao không thấy loan
báo.
Báo chí tường thuật những buổi tiếp dân này cho thấy dù ở đâu, Hà
Nội hay Sài G̣n, Tây Ninh hay Đồng Nai, Nha Trang hay Huế, quan chức
những nơi đều lộng quyền làm bậy. Ngay tại thủ đô Hà Nội, 5 ngàn lá
đơn khiếu kiện gửi cho đoàn kiểm tra nội trong 10 ngày, theo
VietnamNet ngày 5 Tháng Chín năm 2005.
Theo sự tường thuật kèm theo h́nh ảnh dẫn chứng trên một số báo chí
trong nước, người ta thấy lộ ra hành động cướp đoạt nhà đất tài sản,
công lao mồ hôi nước mắt của dân chúng mà đám quan quyền những địa
phương đă làm ra sao.
Ruộng rẫy dân nghèo khai thác đă biến thành tài sản riêng của cán bộ
đảng viên Cộng Sản Việt Nam ở những địa phương. H́nh ảnh trên những
báo này cho thấy dân chúng bị đuổi khỏi chính nhà đất của họ, phải
sống tạm bợ trong những mái lều vô cùng sơ sài không đủ che mưa che
nắng. Trong khi đó, biệt thự của các quan th́ đẹp đẽ, đồn điền của
những quan lại mới của thời đại gọi là “xă hội chủ nghĩa” th́ thênh
thang hàng chục hàng trăm mẫu.
Câu chuyện thương tâm của bà Thu liên hệ trực tiếp đến một vấn đề
rất cơ bản của đất nước hiện nay: quyền cơ bản của con người đă bị
một nhà nước gọi là của dân, do dân và v́ dân thẳng tay từ chối và
cướp đoạt. Đây là một vết nhơ nữa cộng thêm vào danh mục tội ác của
một chính quyền đă phản bội lại lí tưởng phục vụ nhân dân: chính
quyền chỉ là phương tiện để đảng viên và cán bộ đục khoét, tham
nhũng để vinh thân ph́ gia. Hôm nay, những lí tưởng đẹp đẽ của cái
gọi là cách mạng xă hội chủ nghĩa đă chỉ c̣n là những chiếc bánh vẽ
kệch cỡm của thời đại. Đối với những công dân b́nh thường, những
người lao động chân chính th́ những chuyện xảy ra hằng ngày trên
những ngả đường quê hương cân được bà con ta khắp nơi nh́n nhận ra
rằng đấy chính là những dấu hiệu chỉ báo cho “đêm trước của một cuộc
cách mạng dân chủ” mà cả nước đang trông đợi.
|
|
|
|
|
| |


|