THƯ
SÀIG̉N :
Om ṣm nơi quán cóc !
(Viet Tide)
Anh Tư thân mến,
Tối qua đài báo gió mùa Đông Bắc sẽ tràn về Hà Nội, quả nhiên sáng nay 15-11,
trên diễn đàn quốc hội, ngài Bộ trưởng Bộ giáo dục Nguyễn Minh Hiền đánh bộ
com-lê nỉ xanh nom thật oách, thay mặt Chính phủ đọc 23 trang chưa kể phụ lục
để báo cáo về t́nh h́nh giáo dục.
Thực ra bản “điều trần” này đă lọt ra ngoài công luận từ mấy tháng trước và đă
nhận đủ thứ la ó, huưt gió từ khắp nơi trên cả nước, vậy nhưng ông Bộ trưởng
vẫn tŕnh bày nguyên xi không sửa lại lấy một chữ. Có nghĩa là ông đă phớt lờ
những than phiền của dư luận về nạn bằng giả, nạn học thêm, nạn sách giáo
khoa, nạn học phí…và hàng lô các vấn nạn khác. Ông Bộ trưởng vẫn thao thao
khoe thành tích nào “đă xây dựng được hệ thống giáo dục quốc dân thống nhất,
khá hoàn chỉnh bao gồm đủ các cấp học, bậc học, tŕnh độ đào tạo, các loại
h́nh nhà trường và phương thức giáo dục, mạng lưới giáo dục được mở rộng tới
khắp xă phường…”, nào “xoá nạn mù chữ, phổ cập giáo dục tiểu học, hiện có tới
20 tỉnh thành đạt chuẩn quốc gia về phổ cập giáo dục trung học “ nào “giáo dục
ở các vùng đồng bằng dân tộc thiểu số, vùng sâu, vùng xa phát triển mạnh và có
tiến bộ rơ rệt…” nào “ đă giành một phần ngân sách để triển khai chương tŕnh
đào tạo Tiến sĩ, Thạc sĩ tại các nước…” vân vân và vân vân.
Cứ theo như báo cáo của Ngài Bộ trưởng th́ ngành giáo dục có thành tích to
bằng cái đ́nh, khuyết điểm chỉ bé bằng con kiến và công quả của ông đối với
nền Giáo dục nước nhà thật đáng tặng thưởng Huân chương Hồ Chí Minh. Tuy nhiên
thật không may cho Ngài bộ trưởng, nghe xong báo cáo, ông nghị Vy Đức Được
(Lạng Sơn) dội ngay cho Ngài một gáo nước bằng câu phát biểu :” Nghe báo cáo
của Bộ trưởng có cảm giác như …đi vào rừng già. Có những vấn đề cốt lơi của
giáo dục cử tri cả nước đang quan tâm mà bản báo cáo không nói tới…”.
Trước đó, báo cáo của Uỷ ban văn hoá, giáo dục của quốc hội cũng lại đă tố cáo
“gian dối trong giáo dục ở lớp dưới, ở tầng lớp thanh thiếu niên đă trở nên
nghiêm trọng không chỉ ở lớp học sinh nhỏ mà ở cả người lớn. Cha mẹ mua bằng
cho ḿnh th́ mua điểm cho con, chạy thầy chạy điểm cho con là chuyện b́nh
thường, trẻ em từ bé đă được giáo dục “sự gian dối”. Trong lịch sử giáo dục
của nước nhà, chưa bao giờ sự gian dối, yếu kém trong giáo dục trắng trợn công
khai đến thế : dịch vụ quảng cáo làm luận văn, luận án treo biển quảng cáo
công khai, phao thi bán đầy các dăy phố…”.
Ông nghị Nguyễn Viết Chức (Hà Nội) c̣n nói văn hoa :” những cuộc cải cách
không được chuẩn bị, diễn ra không mệt mỏi đối với các nhà giáo dục nhưng lại
vô cùng mệt mỏi đối với các em học sinh và phụ huynh…”. Ông nghị Lê văn Cuông
( Thanh Hoá) lại lo rằng :” những kẻ làm bằng giả và những người sử dụng bằng
giả c̣n có căn cứ để xử lư, thế c̣n những kẻ bằng thật kiến thức giả th́ làm
sao mà xử ?”. Ông Lê Quang B́nh – Trưởng ban dân nguyện quốc hội lại phàn nàn
rằng “ông Bộ trưởng vừa đá bóng vừa thổi c̣i “ : “ Anh là người điều hành ,
thực hiện rồi lại tự ḿnh đánh giá, báo cáo th́ làm sao đảm bảo khách quan ?”.
Ông Nguyễn Đức Dũng ( Kontum) kêu trời :” Hiện nay nhân dân, nhất là những
người thu nhập thấp (chiếm 85%) rất khốn khổ khi có con em đi học. Họ phải
đóng góp nhiều khoản vượt quá khả năng thu nhập, Việt Nam là nước có mức học
phí cao nhất thế giới nếu căn cứ vào mức thu nhập…”…
Ôi thôi, chưa bao giờ ngành giáo dục lại bị tạt nước nhiều đến thế !
Nhưng đấy có phải là chuyện các quan trên chụp mũ, đấu đá nhau hay là thực tế
nó đúng là như thế ?
Muốn biết ngài bộ trưởng có oan hay không, mới anh Tư lại ghé cái xóm b́nh d6n
của nhà tôi để gọi là “nhấm nháp một chút thực tế”.
Số là đến chiều hôm ấy, cả bà con cḥm xóm nhà tôi lại xúm xít quanh cái Ti vi
để nghe tường thuật Ngài Bộ trưởng phải trả lời chất vấn chớp nhoáng trong
thời gian ngắn ngủi. Ông nghị Đặng Như Lợi (Cà Mâu) đặt câu hỏi :
“ Bộ trưởng nói do lương giáo viên thấp nên chất lượng giáo dục cũng thấp. Vậy
lương thấp là bao nhiêu?”.
Ngài Bộ trưởng ngấp ngứ măi không trả lời được, đành xin trả lời sau bằng...
văn bản. Nghe tới đây, ông Tư Gà nướng đang ngồi trong quán cà phê vọt miệng
lên chửi :
“ Lương giáo viên mà thấp con mẹ ǵ ! Trừ mấy thầy cô tiểu học th́ không nói,
chớ mấy ông dạy lớp cao trên đại học, cha nào cũng cửa cao nhà rộng, xe đời
mới , điện thoại di động hiện đại không à…”
Chị Gái bán hủ tiếu thắc mắc :
“ Thầy giáo đại học th́ cũng ăn lương nhà nước, chớ tiền đâu ra mà lắm vậy ?”
Vừa lúc đó thằng Hùng “nóng” con ông đại tá hưu dắt một thằng bạn lạ mặt bước
vào quán. Ông Tư Gà nướng như đă biết trước về thằng này vội lôi nó về bàn
ḿnh, cười to :
“ Đây đây …muốn biết lương các thầy cao hay thấp cứ hỏi thằng này khắc biết
ngay… Nó cũng là dân đại học đây.”
Rồi ông quay sang hỏi theo kiểu phỏng vấn :
“ Nè, tao hỏi mày tên ǵ ? Học hành tới đâu rồi ?”
Thằng nhỏ nh́n mọi người chung quanh rồi nhún vai đáp tỉnh bơ :
“ Cháu tên Thái. Cháu tốt nghiệp Đại học Bách khoa Hà Nội, Khoa Công nghệ
Thông tin…”
“ Ngon nhỉ ! Bộ mày thi tuyển được vào trường à ?”
Môi thằng nhỏ bĩu ra :
“ Thi cử ǵ ! Cháu phải “đút” mất hai chục triệu đó…”
“ Ui, sao chịu mất nhiều thế. Thế mày theo môn ǵ trong công nghệ thông tin? ‘
Thằng Thái ngẩn ra một giây rồi cười toét :
“ H́...môn ǵ…th́ bố ai mà nhớ được ! ”
“ Ư trời ơi…Đă tốt nghiệp rồi mà cũng chẳng biết ḿnh học môn ǵ. Thế th́ mầy
làm đề thi tốt nghiệp ra làm sao ?”
“ Ờ, th́ đút thêm cho thầy, nhờ thầy làm, hết 5 triệu nữa…”
“ Vậy c̣n các môn kiểm tra hàng tháng ?”
“ Ǵ cũng đút...ǵ cũng đút hết !!!”
“ Ôi, vậy thế mỗi tháng mày đi học được mấy ngày ?”
“ Đă đút rồi th́ vào lớp làm ǵ, toàn ngồi quán với đi nhảy đầm thôi à. Mà
cũng chả sao, thầy ăn đút rồi th́ thầy vẫn coi như tṛ có đi học…”
Chị Gái chen vào :
“ Cậu nói vậy chớ, học tṛ đă dốt c̣n lười th́ mới phải làm thế, chớ người
giỏi, khi không đâu chịu mất tiền.”
Thằng nhỏ ném cho chị một cái nh́n khinh mạn như “chị chẳng biết cái gi hết”,
nhưng rồi nó cũng trả lời :
“ Giỏi à? Đứa nào cậy giỏi mà không x́ tiền th́ rồi cũng bị thầy trù cho mà
chết. Thôi th́ khôn hồn cứ nôn ra, miễn có được cái bằng. Bởi thế, thầy nào
cũng thu nhập khối tiền…”
Ông Tư lại hỏi:
“ Thế mày tốt nghiệp kỹ sư lâu chưa? Sao không ở Hà Nội làm việc ?”
“ Cháu tốt nghiệp hơn một năm rồi. Mà xin măi chẳng nơi nào nhận …”
“ Khả năng thế th́ không nhận là phải rồi. Nhưng c̣n những đứa giỏi th́ cũng
có nơi nhận chớ ? Lớp mày có đứa nào xin được việc ngoài đó không ?”
Thằng nhỏ nhún vai :
“ Chẳng thằng nào hết ! Cứ đến nơi thử tay nghề th́ bị loại…”
Ông Tư nh́n nó thương hại :
“ Ngoài đó đă vậy th́ vô trong này c̣n gay hơn. Tay nghề không có th́ mười
bằng đại học cũng nhét xó, con ơi !!!”
Mặt thằng nhỏ vênh lên :
“ Ơ ! Cháu đâu có tính vào đây để đi xin việc. Cháu vào đây để học lên... cao
học thôi à!”
Ông Tư gà nướng trợn mắt :
“ Oùi mẹ ôi, mày c̣n tính học lên nữa à? Liệu theo nổi không ?”
Thằng nhỏ cười toét miệng :
“ Theo chứ sao không theo. Mà cần ǵ phải học. Cứ đút tiền là xong. Đâu cũng
thế mà thôi !”
Thằng Bảy xe ôm ṭ ṃ :
“ Ờ...thế nhưng mà tiền ở đâu ra mà cậu cứ “đút” phom phom vậy ?”
Thằng bé mỉm cười :
“ Bố mẹ lo hết! Muốn học tới cỡ nào, tiến sĩ, thạc sĩ, giáo sư , cỡ nào nhà
cũng cho đút hết…”
Ông Tư Gà Nướng thở hắt ra :
“ Ôi chao, thảo nào ông Giáo sư Trần Văn Thọ, hiện đang giảng dạy tại đại học
ở Nhật Bản đă đánh giá là “ Bằng cấp ở Việt Nam xuống cấp nghiêm trọng, đặc
biệt là những văn bằng trên đại học như thạc sĩ và tiến sĩ…”. Thằng Thái này
đúng là một trường hợp “bằng thiệt mà kiến thức giả” đây…”
Cô ca-ve từ năy ngồi im, bỗng reo lên :
“ Bà con cô bác ơi, tui đề nghị đưa cậu Thái này lên trước quốc hội kể chuyện
học hành th́ ông Bộ trưởng Giáo dục hết đường căi…”
Ông Tư Gà nướng vỗ tay :
“ Ờ! Sáng kiến hay đó! Hay đó! Ta cứ đưa mẹ cái thằng Thái này ra điều trần
trước quốc hội là rơ ngay ra t́nh trạng giáo dục chớ đâu cần Bộ trưởng điều
trần với đại biểu quốc hội chất vấn. Làm vậy đỡ tốn kém được bao nhiêu tiền…”
Thằng Bảy xe ôm cũng hùa theo :
“ C̣n thiếu một thằng nữa mới đưa lên được.”
Cả đám quay lại nh́n Bẩy, chả hiểu nó nói cái ǵ. Nó liền nhẩn nha giải thích
:
- Cậu Thái đây cứ cho là “đại biểu” của trường hợp “bằng thiệt kiến thức giả”.
Thế c̣n đại biểu của trường hợp “ bằng giả, kiến thức giả” th́ là ai? Ta nên
chọn ai ?”
Cô ca ve phá ra cười :
“ Đúng ! Đúng ! Phải như thế mới gọi là “toàn diện” chớ. Mà chẳng phải mất
công t́m đâu xa, cứ t́m trong số các ông Bộ trưởng hoặc các ông đại biểu quốc
hội th́ ra ngay “ bằng giả, kiến thức giả” chứ có thiếu ǵ …”
Ông đại tá hưu từ năy ngồi mặt hầm hầm, giờ mới đập bàn quát to :
“ Nói láo…Xuyên tạc....Bôi nhọ hàng ngũ các cấp lănh đạo ! Chuyện bằng giả chỉ
có ở cấp tỉnh, cấp huyện thôi chớ, lên tới trung ương làm ǵ có bằng giả ?”
Ông Tư gà nướng bật cười ha hả :
“ Ơi, muốn biết có hay không th́ chú Ba cứ hỏi ngay ông Phó Thủ tướng Nguyễn
Tấn Dũng mà coi . Hỏi cái bằng lớp 10 của ổng ở đâu ra…”
Ông đại tá hưu tức quá đá, đứng phắt ngay dậy, đá cái ghế vào gầm bàn rồi hầm
hầm bước ra khỏi quán.
Đă thế , cậu sinh viên tên Thái, sắp theo Cao học, c̣n nói với theo :
- Cái ông này ở đâu ra mà “ hâm” thế. Bằng giả bây giờ thiếu ǵ trong các cơ
quan nhà nước, có ǵ lạ đâu sao mà “máu” thế !!!
Cuộc bàn căi về t́nh h́nh giáo dục nước nhà trong xóm tôi thế là chấm dứt.
Chúc anh Tư vui vẻ và mạnh khoẻ.
Thân mến
NSG
17-11-04