| |
Nước
mắt từ cửa biển Lạch Trường
Monday, January 17, 2005 (Nguoi Viet) |
|
Con thuyền bị hải tuần Trung Cộng bắn nhưng chạy thoát về bến.
Cháu Mạnh chỉ c̣n biết dựa vào bà nội đă già yếu.
Vết đạn trên chiếc tàu đánh cá của dân làng Ḥa Phú bị hải tuần
Trung Cộng bắn.
|
THANH HÓA 17-01.- Kư sự của báo điện tử VNNet: Dân làng
Ḥa Phú (Ḥa Lộc - Hậu Lộc - Thanh Hóa) đang chuẩn bị cúng lập bàn thờ cho
anh Trần Nghiệp Hùng.
Đă 3 ngày nay, từ khi nghe dân làng nói bố bị tàu nước ngoài bắn chết ngoài
khơi, thằng Mạnh không ăn uống ǵ, cứ chạy ra biển khóc bố. Con Thúy ít tuổi
hơn, không cảm nhận được nỗi đau.
Cửa biển Lạch
Trường lại thêm một lần chứng kiến nỗi đau mặn ṃi vị biển.
Hai lần chụp ảnh,
hai lần mồ côi!
Chúng tôi vào làng
Ḥa Phú. Nỗi đau ngư dân nơi làng biển nghèo đói, lam lũ trùm lên cửa biển.
11 giờ trưa, người thân và bà con lối xóm đang chuẩn bị làm lễ cúng lập bàn
thờ cho anh Trần Nghiệp Hùng, 39 tuổi. Anh là một trong 9 ngư dân Hậu Lộc và
Hoàng Hóa (Thanh Hóa) bị tàu nước ngoài bắn chết hôm mùng 09 Tháng Giêng.
Căn nhà thấp ẩm
ven Biển Đông kín người đến thăm. Một gian nhà ngoài cùng tạm bợ vừa được
dọn dẹp. Người thân sẽ lập bàn thờ cho anh Hùng tại đó. Gian chính đă quá
chật hẹp. Chỉ hơn 20 m2, một góc là bàn thờ bố, một góc là bàn thờ vợ...
Cụ bà Lê Thị
Chinh, mẹ anh Hùng, đă gần 80 tuổi. Từ hôm nhận được tin con bị bắn chết
ngoài biển, bà thường ngồi lặng lẽ nh́n ra biển như một pho tượng. Bà đă
chứng kiến nhiều nỗi đau nhân gian. Nhưng có lẽ đau nhất là khi biết tin con
trai bỏ mạng ngoài khơi xa. Bây giờ chính tay bà tự lập bàn thờ cho con trai
và nuôi 2 đứa trẻ đă côi mẹ, nay tiếp tục côi bố.
- Xă Ḥa Lộc,
huyện Hậu Lộc, tỉnh Thanh Hóa có 25% dân số sống bằng nghề biển.
Ḥa Lộc có 41 thuyền theo dự án “Vươn khơi”.
- Theo tin riêng
của VietNamNet, sáng 16 Tháng Giêng 2005, Ủy Ban Nhân Dân Tỉnh Thanh Hóa đă
tổ chức cuộc họp tại huyện Hậu Lộc cho lănh đạo 2 huyện Hậu Lộc, Hoàng Hóa
và lănh đạo 3 xă biển của Hoàng Hóa, 6 xă của Hậu Lộc. Nội dung cuộc họp là
yêu cầu lănh đạo xă, huyện tổ chức tuyên truyền cho ngư dân nắm được Luật
Pháp Quốc Tế trong vùng đánh cá chung và những quy định của nhà nước về bảo
hiểm. Đúng ra, việc này đă phải thực hiện từ lâu trên cả nước cho tất cả các
ngư dân đánh cá viễn duyên, nhất là ở các khu vực gần với biên giới của các
nước khác.
Khách lạ vào, bà
ngồi giữa nhà ngước đôi mắt nhăn nheo, già nua khẽ ngước nh́n. Lấy vạt áo
chấm chấm hai giọt nước mắt đang chầm chậm nhỏ, bà từ từ kể...
Bà sinh được 4
người con. Trong 4 người con nghèo, Hùng là đứa con nghèo nhất trong cái
làng chài khổ nhất xă.
Năm 2000, khó khăn
tưởng như không thể gượng tiếp mà sống tại làng được, vợ chồng Hùng mang con
đi kinh tế mới tận đảo Cô Tô (Quảng Ninh). H́ hụi làm ăn, bữa đói bữa no nơi
đảo xa nhưng bất hạnh vẫn đổ xuống gia đ́nh nhỏ này. Trong một lần đi bắt
ốc, vợ Hùng cùng nhiều người nữa bị đắm đ̣. Hùng côi vợ, hai đứa con nhỏ côi
mẹ. Ba bố con tiếp tục bám biển sinh sống.
Nhưng vẫn là những
chuỗi ngày đói khổ vây quanh. Tháng Bảy 2004, Hùng đưa 2 con về quê, ở cùng
mẹ ḿnh. Ngày ngày làm thuê làm mướn loanh quanh trong xóm, anh gắng gượng
nuôi mẹ già và 2 con dại. Nghèo đói, lam lũ cứ bám chặt lấy gia đ́nh anh. Có
những lúc đến ngày giỗ vợ, suốt một tuần anh không kiếm nổi được 200 ngh́n
ra đảo Cô Tô thắp hương cho vợ.
Ngày 16 Tháng Mười
Một Âm Lịch vừa qua, anh bận làm giỗ vợ không đi kịp cùng đoàn thuyền câu
mực. Người trong làng rủ đi lưới ngoài khơi xa (trong khi anh làm nghề câu
mực ở gần bờ). Anh bàn với mẹ đi vài chuyến để lấy tiền ra đảo Cô Tô bốc mộ
vợ, mang hài cốt về quê cho gần gụi. Sau chuyến vươn khơi oan nghiệt của bố,
thằng Mạnh, con Thúy lại thêm một lần mồ côi...
Chúng tôi (kư giả
VNNet) không t́m thấy thằng Mạnh, con trai 13 tuổi của anh Hùng. Từ ngày hai
anh em nhận tin dữ, Mạnh chỉ nằm bẹp, không muốn ăn uống và hay lang thang
ra lạch ngồi khóc một ḿnh. Chừng 20 phút sau Mạnh về. Con trai đă 13 tuổi
nhưng cháu chỉ như đứa trẻ lên 10. Gầy g̣, nhỏ bé, bên bà nội già nua. Cháu
bám lấy vai bà khóc nức nở.
Con Thúy mới 9
tuổi. Trái tim non nớt của nó không cảm nhận được mất mát. Nó được bên ngoại
đón về chăm mấy hôm. Nó vẫn cười. Nó vẫn cứ ngỡ bố đang đi câu mực tít ngoài
khơi chưa về. Nó nghĩ bố sẽ về. Và nó vẫn cười trong khi cả làng xót thương
bố nó phận mỏng...
Từ khi sinh ra, bố
mẹ thằng Mạnh, con Thúy đă nặng nợ bám biển. Thế rồi biển cũng mang cả hai
vợ chồng đi. Người thân của Mạnh và Thúy muốn 2 cháu được vào trại mồ côi
hoặc mong ai rộng ḷng nuôi nấng. Biết là phũ phàng, là không nên nhưng
không c̣n cách nào khác. Làng Ḥa Phú nghèo nhất xă Ḥa Lộc.
Những người anh em của anh Trần Nghiệp Hùng nghèo nhất
làng Ḥa Phú. Ở với bà nội th́ hai anh em không biết lấy ǵ ăn. Rồi
cũng đến lúc bà mất... “Muốn lắm, nhưng anh em họ hàng không nuôi được. Nhà
ai cũng nghèo. Nhà ai cũng đông con...” - Chị gái anh Hùng khóc.
Tôi nâng máy ảnh chụp Mạnh, bác cháu Mạnh nghẹn ngào:
“Vậy là nó mới được chụp ảnh hai lần. Một lần ở Cô Tô khi mẹ chết và bây giờ
khi bố chết...!” Hai lần được chụp ảnh, hai lần anh em Mạnh mồ côi...
“Cháu vẫn chưa trở
về...!”
Nhà chị Trần Thị
Ghư (thôn Nam Huân) đặc kín người đến thăm hỏi, nâng đỡ tinh thần. Con trai
chị là Nguyễn Văn Trung không trở về sau chuyến đi biển định mệnh ngày mùng
06 Tháng Giêng nữa.
Chị ngồi trước bàn
thờ con khóc ngất. Khói nhang nghi ngút trên bàn thờ lập vội. Chưa có di ảnh
người xấu số. Chúng tôi đến đúng lúc gia đ́nh đang cúng cơm cho Trung. Bát
cơm cúng vương đầy tàn nhang, bát canh rau nguội hơ hắt. Và trên mâm cơm
cúng ngư dân mỏng phận này, c̣n có cả cá biển. Đó là sản vật mà Trung theo
thuyền vươn khơi đánh bắt...
Chị Ghư lấy chồng,
sinh được 4 người con. Mới 2 tuổi Trung đă mất bố. Một ḿnh người mẹ góa cặm
cụi trên đồng ruộng nuôi con nhỏ và mẹ già. Các anh chị Trung đều đă lập gia
đ́nh, c̣n Trung (20 tuổi) và một em gái. Cảnh quê nghèo khó, kiếm tiền vất
vả, Trung theo bạn vào Vũng Tàu làm ăn từ khi mới 17 tuổi. Tháng Mười Một
2004, Trung bỏ việc về quê sống cùng gia đ́nh.
Nghe tiếng khóc
của người mẹ vừa mất con, hàng xóm chạy sang. Họ đứng thành ṿng trong ṿng
ngoài. Mỗi lần chị Ghư gọi tên con, lại thêm những giọt lệ sẻ chia nhỏ xuống
từ đôi mắt người làng Nam Huân. Họ bảo, ở làng này ai cũng quư mến Trung.
Cảnh gần nhà, Trung đem ḷng yêu một cô bé hàng xóm.
Khi từ miền Nam
trở về, em giục mẹ sắm khơi trầu, buồng cau sang thưa chuyện để qua giêng
tính chuyện trăm năm. Nhà nghèo, mẹ bảo chưa đủ tiền. Thế là Trung theo bạn
đi đánh cá ngoài khơi xa. Mặc dù sống gần biển nhưng gia đ́nh chị Ghư làm
nghề nông là chính. Trung không quen với chài lưới, với sóng to gió lớn.
Trước khi đi, cả nhà cản đủ đường không được. Câu cuối cùng Trung nói với
gia đ́nh là... “đi vài chuyến góp tiền cưới vợ”! Nhắc lại, chị Ghư khóc:
“Cháu vẫn chưa trở về...!”
Từng chiều, bên xóm nghèo Nam Huân, người mẹ khổ hạnh
vẫn chờ ngóng, dù biết con đă bỏ mạng trên biển và c̣n lênh đênh thân xác
nơi phương trời nào đó. Chị mong con trở về, dù chỉ là nắm tro lạnh... |
| |
|