Nam Vang
ngày 11 tháng 11 năm 2004.( ngày 10/12/2004 có thêm chi tiết )
Bức Thư Thứ Hai Của Một
Nhà Báo Lưu Đày.
Lư Định Phát ( Ly Tea Hout )
Kính Gởi
Quí Đồng Hương Hiện Sống Lưu Vong Rải Rác Khắp Trái Đất Sau Đại Biến Cực Bi
- 30/4/1975 -
Trên Quê Hương .
Kính Gởi Quí Đồng Nghiệp Nhà Báo, Kư
Giả Đài Phát Thanh, Những Người Cầm Bút Viết V́ Lư Tưởng Tự Do – Dân Chủ -
Nhân Ái – B́nh Đẳng .
Thưa
Quí Vị.
Đứng giữa
hai sự lựa chọn : 1- Im lặng nhẫn- nhịn, tiếp tục chịu thiệt tḥi, hy sinh
cá nhân để t́nh đoàn kết, sự thống nhất trong cộng đồng người Việt Tự Do
không bị rạn nứt thêm . 2- Công khai bày tỏ nhằm vạch trần cái hư, cái xấu,
không thể chấp nhận được của một cá nhân để cộng đồng chúng ta tiến bộ thêm
nữa trên con đường tiếp tục hoàn thiện quan điểm, lối ứng xử, cách sống tự
do - dân chủ - khai phóng - đạo đức - nhân bản. Cá nhân chúng tôi quyết định
chọn cách thứ hai .
Vào ngày 27
tháng 9 năm 2004, tôi có viết một lá thư thứ nhất bằng Anh Ngữ, chuyển đến
những giới chức thẩm quyền trong ngành hành pháp, lập pháp của Hoa Kỳ. Nhằm
tŕnh bày cách đối xử phân biệt, bất công, hành động vi phạm luật lao động,
vi phạm đến quyền tự do căn bản của cá nhân chúng tôi như là một nhà báo,
một người cầm viết, một cựu tù nhân chính trị, một người tị nạn chính trị
đang trú ẩn bấp bênh tại Cam Bốt (Tôi bị cải tạo từ tháng 8 năm 1987 đến
tháng 3 năm 1993, sau nhiều lần bị chuyển trại, trại cải tạo sau cùng nơi
tôi bị giam cầm là Trại A.20 ở Tỉnh Phú Yên. Thời gian tôi t́m đến Cam Bốt
lánh nạn chính trị từ tháng 3 năm 1993 đến lúc viết bức thư này ! ). Nguyên
do khởi đi từ ông Việt Long ( tên thật : Nguyễn Việt Tiến, nguyên đại úy
Binh Chủng Nhảy Dù, xuất thân khoá 23 Trường Vơ Bị Đà Lạt, email :
nguyenv@rfa.org
) quyền giám đốc Ban Việt Ngữ/ RFA cùng với sự đồng thuận thiếu trách
nhiệm của một, hai giới chức cao cấp (người Mỹ ) trong Ban Giám Đốc Đài Á
Châu Tự Do ( RFA )- những người đang kiểm soát trực tiếp hoạt động biên tập
của Ban Việt Ngữ - thiếu thiện tâm, gây ác cho cá nhân cô thế của chúng tôi
.
Bức thư thứ
nhất này cũng được chúng tôi gởi đến nhiều địa chỉ email của những cơ quan
truyền thông, tổ chức nhân quyền cùng các cộng đồng người Việt cư ngụ tại
Hoa Kỳ và trên khắp thế giới. Như là lời báo động tiên khởi, lời kêu cứu
đồng hương, đồng nghiệp khắp nơi hăy tiếp tay, chung sức chấm dứt tệ nạn đe
doạ, khủng bố tinh thần đồng nghiệp, người cầm viết, vừa nổi lên trong Ban
Việt Ngữ RFA. Sau khi ông Việt Long nắm giữ chức vụ quyền giám đốc từ tháng
7 năm 2004.
Cho đến
nay, chúng tôi chưa nhận được một sự trả lời nào thỏa đáng từ các giới chức
thẩm quyền Mỹ.
Chúng tôi
tự xét thấy cần thiết phải viết thêm bức thư thứ hai bằng Việt Ngữ. Có mục
đích minh định trường hợp xảy ra giữa tôi với ông Việt Long không phải là
xích mích cá nhân. Trái lại, với mong muốn người Việt Tự Do chúng ta, đang
trong Hận - Cảnh, trốn chạy nền cai trị chuyên chế. Buộc phải lưu vong trên
khắp năm châu biết rơ về t́nh trạng khẩn cấp cần phải chấn chỉnh ngay cách
làm việc của ông Việt Long - quyền giám đốc Việt Service/ RFA. Nhằm cứu văn
một diễn đàn tự do bày tỏ ư kiến, quan điểm dành cho tiếng nói bị bưng bít,
thiếu thông tin, thiếu phương tiện bày tỏ. Mà cộng đồng người Việt Tự Do ở
hải ngoại dày công vận động trong hơn chục năm qua mới tạo dựng được .
Thưa quí
đồng hương, đồng nghiệp đang lưu vong khắp bốn bể, năm châu .
1 -
Chỉ mới lên giữ chức quyền giám đốc Ban Việt Ngữ - Đài Á Châu Tư Do
chưa được 15 ngày. Ông Việt Long đưa ra lời đe doạ cắt bỏ hợp đồng làm việc
giữa tôi với Ban Việt Ngữ một cách vô cớ. Ông Việt Long làm hành động này
chỉ nhắm phô diễn “quyền lực “ của ông ( một cách ấu trĩ ) đối với cá nhân
nhỏ bé, cô thế, lẻ loi của chúng tôi đang trong t́nh trạng tị nạn tại xứ
chùa tháp, một quốc gia cực nghèo không khác ǵ quê hương chúng
ta. Trong bức email dài 3 trang, nhằm trả lời thắc mắc về công việc của tôi
nêu lên với quyền giám đốc. Ông Việt Long lạm dụng vị thế của ḿnh đang gần
gũi bên cạnh người Mỹ, đă sử dụng những từ ngữ vừa dỗ ngọt, vừa răn đe tôi.
Ông Việt Long đưa ra các lư do sau đây để hăm doạ cắt hợp đồng của tôi với
Ban Việt Ngữ:
a- Trong lúc các giới chức Mỹ ( RFA ) quan tâm đến
t́nh h́nh người Thượng chạy trốn qua Cambodia. Th́ tôi lại không có bài
tường tŕnh nào liên quan đến chuyện đồng bào Thượng, coi cho được. Tôi phản
bác lại lư luận trên. V́ không phải mới đây. Thực sự từ hơn 2 năm trước tôi
đă viết nhiều bài tường tŕnh, phóng sự về người thượng.
b- Ông Việt Long bảo rằng tôi không chịu đi lên Tỉnh
Ratanakiri để săn tin, phỏng vấn, viết phóng sự về người Thượng như các
thông tín viên Khmer tại Phnompenh đă ào ạt chạy lên đây chụp h́nh, săn tin.
Ông VL c̣n thêm rằng, ông muốn tôi làm như vậy để Ban Việt Ngữ được tiếng
thơm với cấp lănh đạo RFA. Tôi phản bác lại ư kiến này. V́ tại Phnompenh vào
lúc ấy tôi biết là không có chuyện chạy ào ạt lên vùng đông bắc chùa tháp
săn tin. Sự thực Ban Tiếng Kampuchea/ RFA có một phóng viên thường trú ở đó.
Anh phóng viên nói trên có gia đ́nh sống tại Ratanakiri, nên chịu kư hợp
đồng làm việc trên đấy, tuy nhiên vẫn lo ngại về an ninh. V́ ai cũng biết,
báo chí tại Cambodia tường thuật việc bộ đội và công an Việt Nam đă qua lại
biên giới t́m bắt người Thượng. Điều nữa, v́ trong t́nh trạng tị nạn, tôi
không có giấy tờ di chuyển hợp lệ. Thế nhưng tôi nhiều lần báo với Ban Việt
Ngữ hăy giúp tôi giấy tờ đi lại hay giấy giới thiệu công tác, tôi sẳn sàng
di chuyển bất cứ nơi đâu để làm việc. Tuy nhiên, ông Việt Long làm thinh về
đề nghị này. Nhưng lại nói tôi phải hoàn thành công tác vô điều kiện .
RFA không có điều
khoản nào bảo vệ sinh mạng hay an ninh chính trị cho các thông tín viên địa
phương khi họ đi lấy tin tại những vùng đất nguy hiểm .
Trong lá thư
trên, quyền giám đốc Ban Việt Ngữ/ RFA ( tên thật: Nguyễn Việt Tiến,
nguyên đại úy Binh Chủng Nhảy Dù, xuất thân khoá 23 Trường Vơ Bị Đà Lạt,
email :
nguyenv@rfa.org
) tỏ ư không màng ǵ tới quá khứ đóng góp của cá nhân, gia đ́nh chúng
tôi trong công cuộc bảo vệ nền tự do cho chính nghĩa quốc gia VIỆT NAM [ kể
cả bằng sinh mạng của người anh ruột tôi ( tên Phạm Hoàng Tuấn sinh năm
1955, nhận lịnh tổng động viên năm 1973, được huấn luyện 6 tháng tại Quân
Trường Dục Mỹ- Nha Trang, rời trung tâm huấn luyện tân binh, được phân bổ về
1 đơn vị Địa Phương Quân, cấp bậc Trung Sĩ ), hy sinh oanh liệt tại chiến
trường năm 1974, ở một tiền đồn thuộc Chi Khu Càng Long – Tiểu Khu Trà Vinh,
thuộc lănh thổ Quân Đoàn 4, Quân Khu 4 trong chiến cuộc VIỆT NAM trước
30/4/1975. Anh tôi được chôn cất theo lễ nghi quân cách tại Nghĩa Trang Quân
Đội ở Biên Ḥa ].
[ Nhân đây
tôi muốn thưa thêm một chi tiết : Má tôi, một cựu công chức Bộ Giáo Dục/
VNCH, bà đă phục vụ suốt 20 năm liên tục cho chế độ miền Nam Việt Nam. Bà
mất tại Sài G̣n vào tháng 4 năm 1999, lúc đám tang má tôi, tôi có nhận điện
tín của gia đ́nh từ Sài G̣n chuyển qua gọi ( lén ) về dự lễ tang. Nhưng tôi
không quay về được, thực sự là không dám về ! hầu viếng thăm linh cữu đấng
sinh thành ra ḿnh, lần cuối cùng. Sự hy sinh này, so với nhiều người ra hải
ngoại 30 năm nay và chưa bao giờ được về lại tổ quốc, th́ là một việc rất
nhỏ ] .
Bên cạnh
đó là cố gắng thường xuyên của tôi trong gần 6 năm qua ( từ 1998 đến 2004 )
khi làm đặc phái viên RFA tại Cambodia –quá tŕnh làm việc này có sự xác
nhận công b́nh của Giáo Sư Nguyễn Ngọc Bích, cựu Giám Đốc Ban Việt Ngữ/ RFA
từ 1997 đến 2003, người đă điều hành thật năng động Ban Việt Ngữ trong thời
gian nói trên –
Điều ông Việt Long
muốn là tôi phải hoàn thành công việc, c̣n khó khăn của cá nhân tôi là
chuyện ông ta không cần biết !? Cuối bức thư, ông Việt Long viết rằng , nếu
tôi không chịu làm tốt công việc theo ư ông ta đ̣i hỏi - nhằm cho ông ấy
được hănh diện, lấy tiếng với người Mỹ cấp trên – th́ Ban giám đốc Đài Á
Châu Tự Do ( bao gồm ông Việt Long, bà Susan Lavery, phụ trách Đông Nam Á Vụ
của RFA... ) - sẽ cắt bỏ hợp đồng của tôi với Ban Việt Ngữ. Rồi họ đă cắt .
Khi nhận
được email dài 3 trang giấy của ông Việt Long. Tôi choáng váng và cảm thấy
bị tổn thương tâm lư nặng nề. Tôi xét bỏ tan nát bức thư v́ nhận thức rằng
cố gắng đóng góp cho xă hội trong cuộc đời vừa qua của cá nhân chúng tôi bị
phủ nhận oan ức, một cách đành tâm .Lời đe doạ của ông Việt Long c̣n cho tôi
hiểu rằng : quyền giám đốc Ban Việt Ngữ/ RFA - Việt Long - đă chối bỏ,
đoạn tuyệt với quá khứ chiến đấu oai dũng của tập thể chiến sĩ VNCH vị quốc
vong thân. Cũng như tập thể anh em tù nhân chính trị v́ khát vọng muốn được
tự do đă can đảm đứng lên chống lại sự toàn trị mà phải chịu lao tù nhục khổ
hết một phần đời trong những trại giam khắc nghiệt trên quê hương chúng ta.
Tôi rất muốn
được đối mặt với ông Việt Long nhằm đối chất về nội dung bức thư trên ( được
ông Việt Long viết vào khoảng giữa tháng 7 năm 2004 ) để cho công luận sáng
tỏ về hành vi khủng bố tinh thần cá nhân tôi mà ông Việt Long chủ mưu thực
hiện. Cuộc đối chất này, cần được làm chứng bởi phía thứ ba : Bộ Lao Động
hay cơ quan Tư Pháp Mỹ hoặc cơ quan điều tra FBI Hoa Kỳ. Cuộc đối chất được
thực hiện tại Cam Bốt hay trên đất Hoa Kỳ. Và chiếu theo tinh thần lao
động trong xă hội tự do. Ông Việt Long cùng một, hai giới chức thẩm quyền
tại RFA đă can dự vào việc trù yếm, vi phạm quyền được làm việc trong xă hội
của tôi. Phải bồi thường vật chất cùng những chấn thương nặng nề về mặt tâm
lư, cho chúng tôi.
2- Lời
đe doạ vô lư, bức thư dài 3 trang giấy mang nội dung khủng bố tinh thần của
ông Việt Long - quyền giám đốc Ban Việt Ngữ/ RFA gởi cho tôi đă gây ra một
cú sốc tâm lư rất lớn đối với gia đ́nh chúng tôi. Sự chấn động tinh thần
này, phần là v́ lo sợ mất công ăn việc làm, ảnh hưởng đến đời sống cũng như
có thể gây tác hại tới an toàn chính trị cho trường hợp tị nạn cô thế của
tôi. Phần nữa, mang hậu quả đáng sợ, là v́ tôi bàng hoàng – đổ vỡ niềm tin -
không thể ngờ được về cách cư xử thiếu t́nh người của quyền giám đốc
Đài Phát thanh Á Châu Tự Do, nơi luôn cổ vơ cho sự bày tỏ công khai - dân
chủ, kêu gọi tôn trọng nhân quyền và chỉ trích sự cư xử bất công đối với các
tù nhân chính trị. Trong khi ông Việt Long biết rất rơ trường hợp tị nạn
chính trị của cá nhân tôi tại Cam Bốt từ tháng 3 năm 1993 tới nay.
Qua sự chấn
động tinh thần này, đă ảnh hưởng trực tiếp đến sức khoẻ tôi. Tôi bị rơi vào
trạng thái trầm uất nặng nề. Và rồi cuối cùng ngă bịnh hơn 1 tuần lễ, nằm
liệt giường, không thể ngồi dậy làm việc. Sau đó phải cần hơn hai tuần lễ
hồi phục và cân bằng tâm sinh lư. Nhưng cho đến giờ này, vẫn chưa trở lại
trạng thái hưng phấn, lạc quan như trước tháng 7/2004, khi chưa bị ông Việt
Long khủng bố có sự tiếp sức của bà Susan Lavery.
Vợ tôi, một
Việt kiều tại Kampuchea phải chạy đôn chạy đáo kiếm thuốc men điều trị cho
tôi. Bào đệ tôi, một Mục Sư Tin Lành tại Sài G̣n gởi email thăm hỏi, cầu
nguyện Chúa ban phúc lành, mong muốn tôi sớm tai qua nạn khỏi. Ba tôi, một
Lăo cựu quân nhân phục vụ suốt 20 năm trong hai chế độ Đệ Nhất và Đệ Nhị
Cộng Hoà ở miền Nam/ VIỆT NAM trước 30 tháng 4/ 1975 khi hay
tin con ḿnh đang rơi vào bi cảnh suy sụp tâm-sinh lư một cách bất thường,
có thể mang hậu quả tai hại về sau. Ông tỏ ra rất ngao ngán, chán nản về
cách đối xử khinh mạn, phân biệt của ông Việt Long, một cựu đại uư Dù, từng
bị cải tạo.
3- Một
điểm nữa, tôi muốn tŕnh bày trước công luận. Cộng đồng người Việt hải
ngoại, tổ chức Boat People S.O.S, Tiến Sĩ Nguyễn Đ́nh Thắng đă t́m ra được
kẻ ngụy danh tị nạn chính trị, chui rúc, ẩn ḿnh trên đất Mỹ. Đó là cựu đại
uư Bùi Đ́nh Thi, người từng ra tay đánh chết, hành hạ khổ sở các bạn đồng
tù, trong thời bị đưa đi cải tạo sau 30 tháng 4 năm 1975. Sự sáng suốt,
cương quyết, đồng tâm của công luận buộc kẻ gây ra tội ác, vi
phạm nhân quyền đối với đồng bào, đồng loại, đồng cảnh ngộ, phải đối diện
với sự trục xuất khỏi đất Mỹ. Tuy nhiên điều quan trọng hơn tôi muốn thưa ở
đây : ông Việt Long ( tên thật: Nguyễn Việt Tiến, nguyên đại úy Binh
Chủng Nhảy Dù, xuất thân khoá 23 Trường Vơ Bị Đà Lạt, email :
nguyenv@rfa.org
) là người tị nạn may mắn hơn tôi, ông được nương thân trên vùng đất Tự
Do an lành và đang thụ hưởng nhiều phúc lợi, ân sủng do xă hội tự do ở Hoa
Kỳ ban phát cho.Và trường hợp tị nạn hiện nay của tôi có thể được ví như một
kẻ đang ôm mảnh ván nhỏ trôi bồng bềnh trên biển lớn, đang t́m cách bơi vào
đất liền. Thế nhưng hành động đe doạ, khủng bố tâm lư, cắt hợp đồng làm việc
của tôi do ông Việt Long thực hiện có thể ví như là hành động xô đẩy, cưỡng
bức tôi phải quây đầu ra lại biển khơi ngàn trùng cho sóng lớn, cá dữ giết
hại tôi.
Hành động
gây khó, có gian ư hăm hại người tị nạn chính trị cô thế và chưa có bất cứ
nơi nào định cư an toàn như cá nhân chúng tôi, vừa kể trên, do ông Việt Long
ra tay, có được coi là xứng đáng hay không ??? Gia đ́nh chúng tôi cũng như
nhiều thính giả RFA tại Cam Bốt Xin tổ chức S.O.S Boat People, Tiến
Sĩ Nguyễn Đ́nh Thắng, công luận người Việt Tự Do ở hải ngoại dành cho chúng
tôi câu trả lời minh bạch, không phản lại đạo lư của người VIỆT NAM .
4-
Hiện nay, theo sự ghi nhận của cá nhân chúng tôi qua ư kiến từ những thính
giả tại Cam Bốt và ở VIỆT NAM đang có lời cho rằng, Ban Việt Ngữ/ RFA chỉ là
cánh tay nối dài của đài tiếng nói VIỆT NAM. Rất nhiều bài trong các chương
tŕnh phát thanh của Ban Việt Ngữ/ RFA chỉ là cuộc phỏng vấn các giới chức
chế độ.
RFA từng
có nhiều bài phóng sự điều tra tường thuật tới quí thính giả khắp nơi, nhưng
có thính giả nào thử mở cuộc điều tra hành vi một, hai biên tập viên RFA. Để
xem coi có ai lén lút về VN ?! Làn sóng RFA bị ngăn chận, phá sóng ( đang
xin Quốc hội Mỹ cấp thêm tiền để giới hạn sự quấy nhiễu sóng ), nhân viên
RFA không thể về nước công tác v́ không được nhà nước cho phép. Nhưng tại
sao chính quyền lại cho một, hai người trong Ban Việt Ngữ được phép âm thầm
về VIỆT NAM ( đi chơi hay đi làm việc ?! ). Điều này có phải là sự “trao
đổi” ? Chất lượng bài viết của một, hai nhân viên đi đêm đó chắc phải kém
tính phê phán hiện thực.V́ nếu trung thực phê phán, th́ sẽ không được phép
về nữa. C̣n viết tà tà theo kiểu ngậm miệng lĩnh lương, ăn tiền !!??!!?? th́
tôi nghĩ rằng nên đi t́m việc làm khác thích hợp hơn để RFA tuyển chọn người
mới có năng lực viết và viết v́ Lư Tưởng Tự Do một cách thật cao
thượng -nồng nhiệt.
Những dẫn
chứng chi tiết qua 5 trang giấy trên đây, nhằm mục đích tŕnh bày trước công
luận về hành vi một cá nhân thiếu phẩm chất đạo đức đối với cương vị Giám
Đốc Chương Tŕnh Tiếng Việt/RFA. Nếu nhân vật này được bà Susan Lavery ( v́
đồng lương hơn 100.000 Mỹ kim/ năm, bà này đang bị thính giả đặt nghi vấn về
sự hiểu biết lịch sử, văn hoá, xă hội VIỆT NAM, bà ta cũng không kém nổi
tiếng về sự chuyên quyền, lấn lướt người khác ) dung dưỡng, th́ ư kiến cá
nhân tôi cho rằng : Đài RFA có nguy cơ bị ch́m xuồng, v́ thính giả trong
nước và tại Cam Bốt mất ḷng tin, không c̣n muốn nghe Đài này nói nữa .
Cộng đồng
người Việt ở hải ngoại không có quyền lựa chọn trực tiếp người làm Giám Đốc
Ban Việt Ngữ/ RFA. Thế nhưng ư kiến của cộng đồng người Việt Tự Do sẽ làm
cho Quốc Hội Hoa Kỳ lưu tâm về những sai trái không ít trầm trọng trong tổ
chức truyền thông tự do này.