| ||||||
|
Bà Thu (Tự Thiêu Hụt ở Hà Nội) Về Nhà Trong T́nh Trạng Thê Thảm
ĐÀ LẠT 3-12 (NV) .- Chân tay không cử động được, tai có mủ (v́ cháy) ṭan thân đau đớn, mọi chuyện ăn uống, vệ sinh, thay đổi quần áo, tắm giặt đều ḥan ṭan trông cậy vào sự săn sóc của người thân.
Đây là t́nh trạng của bà Phạm thị Trung Thu, người tự thiêu ở Hà nội v́ oan khuất mà khiếu kiện không đựơc cứu xét, đang phải chịu đựng.
Bà Phạm thị Trung Thu, 47 tuổi, từ Đà Lạt ra Hà Nội kêu oan hai lần về bản án tù bà bị kết tội thâm lạm công quĩ của trường học ở quận Cát Tiên tỉnh Lâm Đồng từ năm 1990. Nhưng trung ương đẩy về địa phương, địa phương không giải quyết trong khi bà bị nhà nứơc tịch thu hết giấy tờ tùy thân. Cho dù có muốn đi làm để nuôi ḿnh nuôi đứa con gái 2 tuổi rưỡi mang bệnh bẩm sinh, bà cũng không có đường sống.
Uất ức và tuyệt vọng, buổi sáng ngày 29-9-2005, ngay trước Trụ Sở Tiếp Dân của Trung Ương Đảng và Nhà nước CSVN, bà Thu đă tự tẩm xăng tự thiêu trước sự chứng kiến của khỏang 20 người cũng từ khắp nước đi tới đó khiếu kiện.
Bảo vệ của cơ quan này đă xịt b́nh chữa cháy bằng hóa chất, cứu bà thóat chết và đưa vào Viện Bỏng Trung Ương để cấp cứu.
Tại đây, tuy bà đă được cứu sống, ghép da trên mặt, tay chân và trên ngực. Nhờ một vài giúp đỡ, người thân của bà đă phải mua thêm thuốc để điều trị v́ không thể trông cậy ḥan ṭan vào số thuốc tối thiểu của bệnh viện. Nhưng dù t́nh trạng sức khỏe chưa hồi phục được, bà vẫn bị Viện Bỏng Trung Ương đẩy ra khỏi nơi đây và được người thân đưa về tới nhà người em trai ngày 1-12-2005.
Bà Thu bị buộc xuất viện trong t́nh trạng sức khỏe như sau: - chân tay không cử động được. - hai tai có mủ v́ cháy, tuy có nghe được phần nào. Nếu không chữa trị bằng lọai trụ sinh thích hợp, bà có thể điếc. - những chỗ da ghép có thể co lại nên vô cùng đau nhức. - mắt không bị tổn hại nhờ khi bật quẹt tự thiêu bà đă nhắm mắt.
Theo lời người thân, gia đ́nh người em bây giờ phải cưu mang hai mẹ con bà Thu. Mẹ th́ tàn phế, con th́ bị dị tật bẩm sinh cần chăm sóc đặc biệt. Họ đang cố gắng ngăn một phần căn nhà nhỏ bé, làm cho bà một cái cầu tiêu hầu thích hợp với ḥan cảnh của một người bệnh cần chăm sóc đặc biệt như bà. Trong khi đó, gia đ́nh người em cũng không thụôc lại khá giả.
Tiền thuốc men hiện tại cũng đang là vấn đề nan giải cho họ, chưa kể sự săn sóc và nuôi dưỡng thêm cả hai mẹ con bà vĩnh viễn.
Trong bức "Di thư kêu oan" để lại khi tự thiêu, bà viết: "Hành tŕnh khiếu nại, kêu oan đă được báo trước qua táhi độ của địa phương là sẽ c̣n rất gian nan vất vả và vô tận...Ḥan cảnh sống của hai mẹ con tôi đă đến bước đường cùng. Đói khổ, tủi nhục, thậm chí hiện nay tôi không c̣n có đồng nào để trở về địa phương th́ làm sao có thể tiếp tục theo kiện hoặc trở ra Hà Nội lần nữa." Và "Sống mà như đă chết, thà tôi chết đi để Đảng và nhà nước biết c̣n có những mảnh đời bất hạnh bị bức bách xô đẩy đến bước đường cùng, không c̣n lối thoát nào để sống, do một số người sử dụng quyền lực, nhân danh Đảng và Nhà nước để làm việc sai trái."
Hồi tháng 8-2005, một người đàn ông từ Mỹ Tho về Sài G̣n châm lửa tự thiêu ngay trước Ṭa Tổng Lănh Sự Mỹ. Nhân viên bảo vệ tại đây cũng đă xịt thuốc cứu người này thoát chết nhưng Công An chở ông ta đi, đến nay không ai biết tung tích và t́nh trạng ra sao. Được biết ông ta uất ức v́ khiếu kiện suốt nhiều năm trời đ̣i đất nhà bị nhà nước cướp mất mà không có kết quả.
|
|
Xin vui ḷng liên lạc với butvang@yahoo.com về mọi chi tiết liên quan tới Ánh Dương Copyright © 2004 Anh Duong Online Last modified: 08/10/06 |