CẦM VÀNG
VÀNG PHAI
Duyên sao cắc cớ hỡi duyên,
Cầm gương gương tối, cầm vàng vàng phai.
(Ca dao)
Ngày 30-9-2005, ông Phan Văn Khải, thủ tướng nhà cầm quyền Hà Nội ra công văn số
5591/VPVP-CN, chỉ thị cho bộ Ngoại giao và Tổng công ty Hàng không Việt Nam, để
Tổng công ty HKVN phối hợp với báo Thanh Niên ở Sài G̣n và Ṭa Đại sứ Cộng Ḥa
Xă Hội Chủ Nghĩa Việt Nam (CHXHCNVN) tại Úc Đại Lợi, đưa trên 100 người mẫu thời
trang, diễn viên ca múa nhạc sang Úc để thực hiện chương tŕnh “Duyên dáng Việt
Nam” tại nước nầy. Tiếp theo, Ṭa Đại sứ CHXHCNVN tại Úc thông báo cho biết
chương tŕnh tŕnh diễn thời trang “Duyên dáng Việt Nam” sẽ được tổ chức tại thủ
đô Canberra ngày 31-10-2005, thành phố Sydney vào hai ngày 2 và 4-11-2005. Tại
Melbourne, chương tŕnh được đổi tên là “Âm nhạc và Nụ cười” vào ngày 6-11-2005.
Đặc biệt đêm đầu tiên, tại thủ đô Canberra, cuộc biểu diễn sẽ miễn phí để mời
chính giới Úc, ngoại giao đoàn, du học sinh và nhóm Việt kiều yêu nước. Việt
kiều yêu nước là từ ngữ mà nhà nước Cộng Sản đặt cho những người Việt thiên cộng
và về Việt Nam hợp tác làm ăn với CSVN.
Tức khắc, Cộng Đồng Người Việt Tự Do (CĐNVTD) tại Úc phản ứng nhanh chóng, ra
thông báo tổ chức biểu t́nh phản đối tại tất cả những địa điểm mà đoàn văn công
cộng sản sẽ đến tŕnh diễn. Đây là một cuộc thử sức lớn thứ nh́ tại Úc giữa nhà
nước CHXHCNVN và CĐNVTD tại Úc. Cách đây hai năm, vào cuối năm 2003, CĐNVTD tại
Úc đă liên tục tranh đấu và biểu t́nh để loại bỏ chương tŕnh truyền h́nh VTV4
của CSVN qua mạng lưới SBS ở Úc, và cuối cùng CĐNVTD tại Úc đă thành công vẻ
vang trong việc bẻ găy âm mưu thâm nhập CDNVTD ở Úc của VTV4.
Nay nhà cầm quyền cộng sản Hà Nội tái xuất toàn lực, từ thủ tướng, đến bộ Ngoại
giao, bộ Văn hóa, đoàn Thanh niên CSHCM, báo chí, mạng lưới thông tin quốc tế
(Internet), Ṭa Đại sứ, các Ṭa Tổng lănh sự ở Úc, để mở mặt trận văn hóa lớn
lao mới, nhắm trả đũa CĐNVTD tại Úc Đại Lợi, sau sự thất bại vào cuối năm 2003,
và quyết tâm thực hiện nghị quyết 36/NQ-TW ngày 26-3-2004 của Bộ Chính trị đảng
CSVN. Cuộc đọ sức giữa hai bên xem ra không cân sức v́ CSVN với những phương
tiện to lớn sẵên có về mọi mặt, nhưng ngược lại CĐVNTD Úc Đại Lợi lại nắm đủ cả
ba yếu tố thiên thời địa lợi nhân ḥa. Thiên thời v́ thời đại nầy là thời đại
của xu hướng dân chủ, chống độc tài toàn cầu. Mùa nầy là cuối mùa xuân, đầu mùa
hè ở Úc Châu, thời tiết thuận lợi để tổ chức biểu t́nh. Địa lợi v́ cuộc tranh
chấp xảy ra tại sân nhà Úc Châu của CDNVTD. Nhân ḥa v́ tinh thần chống cộng
người Úc gốc Việt rất cao sau vụ chống VTV4 cuối năm 2003. Chắc chắn CĐNVTD sẽ
gặp nhiều khó khăn v́ phương tiện eo hẹp, nước Úc lại quá rộng, nhưng với quyết
tâm loại bỏ sự thâm nhập của CSVN vào cộng đồng hải ngoại, hy vọng một lần nữa
CDNVTD sẽ làm nên lịch sử như cách đây hai năm. Xin chúc anh em ở Úc Châu thành
công tốt đẹp.
Riêng bài viết nầy chỉ xin xoay quanh cái tựa đề “Duyên dáng Việt Nam” của
chuyến lưu diễn do CSVN tổ chức tại Úc. “Duyên dáng Việt Nam” là tên của một
chương tŕnh âm nhạc và tŕnh diễn thời trang ở trong nước do báo Thanh Niên ở
Sài G̣n thực hiện bấy lâu nay. Nay “Duyên dáng Việt Nam” được xuất cảng ra nước
ngoài, chắc chắn với nhiều ư đồ chính trị.
Là người Việt Nam, không ai là không biết rằng Việt Nam vốn rất duyên dáng, ít
nhất là duyên dáng với người Việt Nam. Nhất là những người Việt Nam lớn tuổi ở
xa quê hương, lại càng nhớ đến cái duyên dáng Việt Nam. Nhiều khi nhớ quay quắt,
nhớ điên cuồng, nhớ đến nằm mơ trong giấc ngủ. Cái ǵ cũng duyên dáng. Cái ǵ
cũng đáng yêu. Không thể kể hết được. Tuy nhiên, nhớ th́ nhớ, nhưng không hiểu
sao, khi đă rời Việt Nam ra nước ngoài, tuy đầu tắt mặt tối lo cuộc sống lưu
vong, nhưng hít thở không khí tự do thoải mái, nên dầu có “đi hết biển”, đi ṿng
quanh quả đất, ghé ngang Việt Nam thăm chơi vài ngày, người Việt cũng lại muốn
ra đi, chứ hiện nay chẳng có mấy ai chịu ở lại kết duyên lần nữa với quê hương
yêu dấu.
Tại sao lại xảy ra hiện tượng nầy? Thật dễ hiểu, v́ Việt Nam duyên dáng thật,
Việt Nam đáng yêu thật, nhưng nhà cầm quyền Việt Nam hiện nay ở Hà Nội chẳng
duyên dáng tư nào, mà c̣n thật là xấu xí, thật là vô duyên. Đáng tiếc nữa là tất
cả những ǵ vào tay họ, qua tay họ, lại cũng rất vô duyên, đúng như câu ca dao:
“Duyên sao cắc cớ hỡi duyên, / Cầm gương gương tối, cầm vàng vàng phai.”
Thử nhẩm tính mà xem. Thừa hưởng một giang sơn gấm vóc nguyên vẹn mà các bài học
vỡ ḷng của thiếu niên Việt Nam luôn luôn nhắc nhở rằng nước Việt Nam trải dài
từ ải Nam Quan đến mũi Cà Mau; thế mà các nhà lănh đạo CHXHCNVN đă làm mất thác
Bản Giốc, ải Nam Quan vào tay Bắc phương xâm lược. Rồi lại mất hải đảo Hoàng Sa,
mà dưới đáy biển hứa hẹn khá nhiều tài nguyên về hơi đốt và dầu hỏa. Như thế là
dưới sự cai trị của đảng CSVN, giang sơn gấm vóc của tổ tiên để lại bị mẻ đi hai
mảnh. Tuy hai mảnh nầy không lớn, nhưng là hai mảnh rất quan trọng, gắn liền với
lịch sử đấu tranh của dân tộc. Tổ tiên chúng ta đă đổ bao nhiêu xương máu để bảo
vệ sự vẹn toàn lănh thổ, bảo vệ hai mảnh đất thiêng liêng nầy.
Cộng Sản Việt Nam tố cáo nhà Nguyễn (1802-1945) là bán nước, là tay sai ngoại
bang thống trị, nhưng các chúa Nguyễn và các vua Nguyễn là những người có công
mở mang đất nước rộng hơn bao giờ cả. Tuy bị thực dân Pháp xâm lăng, đất nước
chúng ta dưới thời nhà Nguyễn vẫn toàn vẹn, cho đến khi CSVN làm mất ải Nam
Quan, thác bản Giốc, và quần đảo Hoàng Sa, Trường Sa. Đây là tội lỗi mà ngôn từ
cộng sản thường lên án là “trời không dung, đất không tha”. Tội lỗi nầy thuộc
loại “ngàn năm bia miệng”.
Cai trị một đất nước “rừng vàng biển bạc” (lời của Hồ Chí Minh), với một dân tộc
thông minh, cần cù, siêng năng, thế mà CSVN để cho Việt Nam ngày nay thuộc hạng
những nước nghèo nhất thế giới. Số thống kê cho thấy rằng sau 30 năm ḥa b́nh,
ổn định chính trị, mà mức thâu nhập b́nh quân đầu người Việt Nam năm 2004 chỉ
khoảng bằng 2/3 của mức nghèo đói do Liên Hiệp Quốc quy định là 735 Mỹ kim. Nền
kinh tế Việt Nam một thời sung túc, bị CSVN chỉ huy bằng những kế hoạch theo
định hướng xă hội chủ nghĩa, nay trở nên què quặt.
Quê hương ta nay đă sạch bóng quân thù, thế mà nhà tù nhiều hơn nhà học, nhiều
hơn nhà thương. Khẩu hiệu của chế độ CSVN là “Độc lập, Tự do, Hạnh phúc”, nhưng
chưa chắc đă có “Độc lập” và chắc chắn không có “Tự do”, làm sao có được “Hạnh
phúc”? Theo tin các báo, năm nào Việt Nam cũng là một trong số vài nước đầu sổ
về đàn áp báo chí. Hiện nay ở Việt Nam chẳng có một tờ báo tư nhân nào. Tự do
ngôn luận, tự do báo chí mà không có, th́ làm sao có các tự do khác? Báo đảng
CSVN trong nước lần nào cũng khoe khoang rằng bầu cử thành công tốt đẹp v́ “đảng
cử dân bầu”, nghĩa là Mặt Trận Tổ Quốc, một tổ chức vệ tinh của đảng CSVN, chọn
người ra ứng cử, c̣n dân chúng th́ chỉ bầu ra những người đă được Mặt trận chọn
rồi. Đó là tự do theo định hướng xă hội chủ nghĩa của người Việt Nam dưới chế độ
cộng sản hiện nay.
Lá cờ đỏ chói của chế độ CSVN làm cho nhiều người ở trong nước rùng ḿnh sợ hăi,
thế mà ra nước ngoài lá cờ nầy chỉ trốn chui trong các ṭa đại sứ và lănh sự,
chứ chẳng xuất hiện được ở bất cứ nơi nào. Trong khi đó, lá cờ vàng ba sọc đỏ
của Việt Nam Cộng Ḥa, chế độ cũ của miền Nam đă bị CSHN xâm lăng, lại tung bay
phất phới khắp năm châu. Bị ép sân quá mức, CHXHCNVN phải khiếu nại măi với kẻ
cựu thù là “đế quốc” Mỹ, nên ngày 27-10-2005, ông đại sứ Hoa Kỳ tại Hà Nội là
ông Marine, mới thương t́nh chống đỡ tại Đại học Irvine ở California “...rằng
chúng tôi [Hoa Kỳ] công nhận Cộng Ḥa Xă Hội Chủ Nghĩa Việt Nam, nên chúng tôi
công nhận lá cờ của họ, chứ không phải lá cờ khác...”(nguyên văn: “...that we
recognize the Socialist Republic of Vietnam, we recognize their flag, not the
other flag...”(Người Việt Online, 28-10-2005.)
Đó là chuyện đương nhiên trên bang giao quốc tế, ai cũng hiểu, không cần phải
nói. Đó là việc của chính phủ Hoa Kỳ, việc của ông đại sứ Marine, công chức của
chính phủ Hoa Kỳ. Tuy nhiên, ai cũng biết, và ông Marine cũng biết, chính v́ lá
cờ đó mà người Việt đă bỏ nước ra đi, liều mạng vượt biên, đến Hoa Kỳ tỵ nạn, và
nay trở thành những công dân Hoa Kỳ như ông đại sứ Marine. Lá cờ đó đối với Cộng
đồng người Việt ở Hoa Kỳ chẳng những là vô duyên, mà c̣n xấu xí gớm ghiếc là
đàng khác.
Cái khó là không có chính phủ, không có lănh thổ đất đai, và chỉ có ḷng người
mà thôi, lá cờ vàng ba sọc đỏ của Việt Nam Cộng Ḥa, đă được một số tiểu bang và
thành phố ở Hoa Kỳ công nhận là biểu tượng của Cộng đồng người Mỹ gốc Việt tỵ
nạn cộng sản. Thành phố Westminster, không xa thành phố Irvine, nơi ông đại sứ
Marine nói chuyện, là nơi phát khởi nghị quyết số 3750 ngày 19-2-2003 thừa nhận
cờ vàng ba sọc đỏ là biểu tựợng chính thức của Cộng đồng Việt Nam tại thành phố
nầy. Từ đó, việc thừa nhận lá cờ của Cộng đồng Việt Nam đă diễn ra tại tám tiểu
bang (Louisiana, Hawaii, New Jersey, Virginia, Colorado, Florida, Texas và
Oklahoma), ba quận hạt (Santa Clara ở California, Fairfax ở Virginia, Pierce ở
Washington State), khoảng 75 thành phố ở 30 tiểu bang Hoa Kỳ. (Số liệu nầy chưa
được cập nhật.)
Thành phố Sài G̣n, thủ đô của Việt Nam Cộng Ḥa, một thời được mệnh danh là Ḥn
ngọc Viễn đông. Từ năm 1975, lọt vào tay CSVN, thành phố Sài G̣n mất tên của
ḿnh, và bị đổi thành Thành phố Hồ Chí Minh, đồng thời mất luôn danh hiệu Ḥn
ngọc viễn đông. Ḥn ngọc nầy đă ch́m hẳn dưới biển Đông, sau những cái tên hấp
dẫn khác như Bangkok, Manila, Singapour...
Những cô gái Việt Nam nổi tiếng duyên dáng, trong chiếc áo dài tha thướt. Nay
một số phụ nữ Việt Nam trở thành những món hàng rao bán trên các trang quảng cáo
quốc tế, hoặc những món hàng trao đổi lao động để bị bóc lột và kêu thương khắp
nơi trên thế giới. Ngày xưa, chỉ khi nào quá nghèo túng, bất đắc dĩ người ta mới
cho con đi ở đợ, hoặc người ta mới bán con, mới có thành ngữ “bán vợ đợ con”.
Đàng nầy, bán con và cho con đi ở đợ là chính sách của đảng CSVN. Hàng năm,
CHXHCNVN kư kết với các nước trên thế giới hiệp định về chỉ tiêu xuất khẩu lao
động. Khi kư kết như vậy, th́ CHXHCNVN được hưởng một số phần trăm tiền c̣
(commission) nhất định trên đầu người xuất khẩu, bằng cách ăn xén bớt tiền lương
của các công nhân do các nước đứng thuê trả cho công nhân.
Qua lănh vực văn hóa giáo dục, chủ trương tranh đấu giai cấp của chủ nghĩa Mác
xít đă biến con người trở thành con thú với con người. Con tố cha, vợ tố chồng,
anh chị em đấu tố lẫn nhau. Từ đó xă hội Việt Nam bị phân hủy, băng hoại măi cho
tới ngày nay. Trong trường học, tín điều Mác xít đă làm thui chột hết trí óc của
học sinh, sinh viên. Văn chương xă hội chủ nghĩa chỉ sản sinh được những văn
công bồi bút, quanh quẩn chuyện chống Mỹ cứu nước. Ngày nay trải thảm để rước Mỹ
vào làm ăn, nên hết chuyện chống Mỹ cứu nước. Hết chuyện chống Mỹ cứu nước là
hết đề tài. Do đó, vừa qua, CSVN đă cho sửa lại nhật kư của một cô bộ đội đă
chết từ lâu trong chiến tranh, để cố vực dậy “chủ nghĩa anh hùng cách mạng” đă
quá sa sút. T́nh trạng xă hội suy đồi ở Việt Nam ngày nay c̣n lâu mới giải quyết
được, nhất là căn bệnh tham nhũng trầm kha nặng nề hầu như hết thuốc chữa. Tất
cả những điều nầy là kết quả của cái gọi là “tư tưởng Hồ Chí Minh” với điều 4
hiến pháp năm 1992 đưa đảng CSVN ngồi chồm hổm trên đầu trên cổ dân chúng Việt
Nam. Trước năm 1975 ở miền Nam và trước năm 1954 ở trên cả nước, chưa có cái gọi
là tư tưởng Hồ Chí Minh, và trước năm 1945, chưa có đảng CSVN, đất nước ḿnh đâu
có thê thảm như ngày nay?
Chỉ sơ lược như vậy, cũng đủ thấy đất nước Việt Nam và con người Việt Nam trước
đây nổi tiếng duyên dáng, nay vào tay đảng CSVN, đă mất hết vẻ quyến rũ đẹp đẽ
ngày xưa. Trong thời gian chiến tranh, do sự tuyên truyền của CSVN, nhiều người
lầm tưởng nét duyên dáng của cách mạng CSVN. Sau năm 1975, những hóa trang lộng
lẫy rơi rụng, nét duyên dáng giả tạo mất dần, càng ngày càng ḷi ra bộ mặt gian
ác của chế độ CSVN, khiến cả thế giới lên án, xa lánh. Người Việt ở Bắc Mỹ đă
đọc những lời hối hận của cô đào Jane Fonda v́ đă lỡ ủng hộ Bắc Việt trong cuộc
chiến trước 1975. Có lẽ cũng nên đọc tiếp một lời tự thú khác, rất chân thành
của ông Adam Michmik, nguyên là nhà lư luận và tư tưởng của Ban lănh đạo Công
đoàn Đoàn Kết Ba Lan, và hiện là Tổng biên tập nhật báo Gazeta Wyborcza, nhật
báo lớn nhất Ba Lan hiện nay: “...Nhiều người trong số chúng tôi tham gia các
đợt biểu t́nh chống Mỹ vào năm 1968. V́ vậy chúng tôi vô cùng sợ hăi và thấy
ḿnh có lỗi khi nh́n cảnh người Việt Nam sau chiến thắng của cộng sản đă chạy
trốn khỏi Việt Nam độc tài trên những chiếc thuyền con, liều mạng sống của ḿnh
và của người thân...”(Adam Michmik, “Chúng tôi, những kẻ phản bội”, Thanh Thanh
Hải chuyển ngữ, Đàn Chim Việt Online, 27-10-2005.)
Những lời nầy cho thấy những nhà hoạt động dân chủ chân chính trên thế giới đă
vỡ mộng về CSVN sau năm 1975 và h́nh ảnh CSVN càng ngày càng biến dạng, mất đi
hết những nét hóa trang của một thời chiến đấu trên rừng xanh. V́ vậy, nhà nước
CHXHCNVN mới nghĩ đến chuyện xuất cảng “Duyên dáng Việt Nam”, để trang điểm lại,
đánh bóng lại phần nào h́nh ảnh của ḿnh trên thế giới, mong lôi cuốn, hấp dẫn
người Việt hải ngoại cũng như khách quốc tế thập phương, đến làm ăn hay thăm
viếng Việt Nam.
Tại Úc, sợ người ta không đến tham dự chương tŕnh “Duyên dáng Việt Nam”, nhà
nước CSVN phải tổ chức tŕnh diễn miễn phí, khuyến măi theo kiểu những gánh xiếc
“Sơn Đông măi vơ” ở trong nam, biểu diễn lộ thiên không lấy tiền, cho bà con cô
bác đến xem, rồi bán thuốc quảng cáo. Tuy nhiên, dầu “Duyên dáng Việt Nam” hạ
giá đến độ miễn phí, “Duyên dáng Việt Nam” cũng không làm cho CSVN duyên dáng
nổi, v́ ai cũng biết trong khi gởi đoàn “Duyên dáng Việt Nam” ra hải ngoại để
thực hiện nghị quyết 36 của CSVN, kêu gọi khúc ruột ngàn dặm trở về xây dựng đất
nước, th́ một mặt khác CSVN yêu cầu chính phủ Malaysia đập phá tấm bia tại đảo
Bidong ngày 21 hoặc 22-10-2005 tưởng niệm thuyền nhân bỏ ḿnh trên đường vượt
thoát, hoàn toàn đi ngược lại truyền thống tưởng nhớ và tôn trọng những người đă
chết của người Việt Nam. Nếu có một du khách nào đó, đến lăng ông Hồ Chí Minh ở
Hà Nội quậy phá ồn ào thôi, (chứ chưa nói đến chuyện đập phá), th́ các nhà lănh
đạo đảng CSVN nghĩ sao?
Đối với người chết, CSVN truy đuổi đến cùng, th́ làm sao nói chuyện đoàn kết với
người sống? Do đó, dầu CSVN có đưa thêm nhiều phái đoàn người mẫu thời trang và
văn nghệ sĩ Việt Nam ra nước ngoài để làm duyên làm dáng cách mấy đi nữa, người
Việt cũng không cảm nổi cái duyên của chế độ CSVN hiện nay ở trong nước. Cộng
sản Việt Nam càng làm duyên th́ càng thảm hại, bởi v́ “Duyên sao cắc cớ hỡi
duyên,/ Cầm gương gương tối, cầm vàng vàng phai.”
Cán bộ CSVN “cầm vàng vàng phai” là chuyện có thật ở Việt Nam, v́ trong các cuộc
kiểm kê tài sản của dân chúng miền Nam từ sau năm 1975, khi cán bộ cộng sản tịch
thu vàng của khổ chủ, th́ họ cầm vàng thật, ghi vào biên bản “kim loại màu
vàng”; và họ lấy vàng thật bỏ túi, thay vào đó bằng vàng giả để lưu kho, làm sao
vàng không phai? Ca dao Việt Nam quả thật là quá đúng. Tất cả những ǵ vào tay
CSVN đều “hư bột hư đường”. Làm sao đất nước Việt Nam không khổ, không nghèo?
Làm sao đất nước Việt Nam duyên dáng cho được?
TRẤN GIA PHỤNG
(Toronto, 28-10-2005)