ĐT. 714-541-9859, 714-423-0577                      THONG THIEN HOC

Google

Trang Chính

English

Việt Nam


Hoa Kỳ

Sinh Hoạt Cộng Đồng


Thế Giới
Diễn Đàn

Văn Học

B́nh Luận

Kinh Tế
Câu Chuyện ThờiSự

Chuyện Lạ 4Phương

Khoa Học

Sức Khỏe

Ẩm Thực

Nhân Vật

Người / Ngợm

Vui Cười


Biếm Thi

Linh Tinh

Rao Vặt

Nhạc Hoàng Vân

VNCH Foundation

Ca Dao Việt Nam

Thơ Hà Huyền Chi

Hà Phương Hoài

Mạng Lưới Nhân Quyền Việt Nam

OVERSEAS
FREE VIETNAMESE
COMMUNITIES

RADIO
SAIGON-HOUSTON

 

Bài phỏng vấn cô Mai Khanh, chủ bút tuần báo Việt Tide, về chuyến đi t́m hiểu vấn đề người lao động Việt Nam bị chà đạp nhân phẩm tại Đài Loan.

Văn Giang thực hiện

 

 Trích tuần báo Việt Tide, số 201, phát hành ngày 20 - 5 - 2005

"....Việc bảo vệ nhân phẩm của người Việt Nam, dù là ở nơi đâu, phải là bổn phận của mọi người trong chúng ta....

Nếu 30 năm trước đă có những người đứng ra kêu gọi sự cứu giúp dành cho những người liều ḿnh vượt biên vượt biển t́m tự do th́ ngày nay chúng ta, những người đang sống trong các xă hội tự do dân chủ, biết tôn trọng phẩm giá con người, phải cùng nhau lên tiếng đ̣i chấm dứt cảnh sống nô lệ tủi nhục của đồng bào chúng ta v́ cảnh đói nghèo cơ cực phải chấp nhận hy sinh ra đi kiếm ăn nơi xứ người..."

(Kathleen Mai Khanh Nguyễn)

 

Trong những ngày gần đây, thính giả của đài Little Sài G̣n Radio ở khắp mọi nơi đă vô cùng xúc động khi theo dơi các bản tường tŕnh từ Đài Loan của phái đoàn Little Sài G̣n Radio gồm có xướng ngôn viên Đinh Quang Anh Thái, tổng quản trị Kathleen Mai Khanh Nguyễn và luật sư Nguyễn Hoàng Dũng về t́nh trạng bị chà đạp nhân phẩm, sống trong cảnh cơ cực tủi hổ  của nhiều người lao động Việt Nam sang làm việc tại đất nước này cũng như của các cô dâu Việt Nam lấy chồng Đài Loan.

Dưới đây, chúng tôi xin mời quư vị theo dơi cuộc nói chuyện với cô Mai Khanh về những thảm trạng đau ḷng đă được chứng kiến trong các cuộc tiếp xúc với người lao động Việt Nam tại Đài Loan và nhu cầu phải cùng nhau gióng lên tiếng chuông kêu gọi các đoàn thể và đồng bào ở khắp mọi nơi trên thế giới t́m cách chấm dứt t́nh trạng bi đát này.

 

Văn Giang: Chào cô Mai Khanh. Trong những ngày vừa qua thính giả của đài Little Sài G̣n Radio đă rất đau xót khi được nghe những bài tường thuật về đời sống cơ cực, nhân phẩm bị xúc phạm của những người lao động Việt Nam tại Đài Loan. Trước hết, cô có thể cho biết thêm về mục đích của chuyến đi vừa qua của phái đoàn Little Sài G̣n tại đảo quốc này không ?

Mai Khanh: Dạ, trước nhất về câu chuyện của những người công nhân cũng như của các cô dâu Việt Nam ở Đài Loan th́ cha Hùng đă tới Hoa Kỳ để kêu gọi đài Little Sài G̣n Radio và tuần báo Việt Tide cũng như đồng bào ḿnh cùng giúp một tay vào nỗ lực giúp đỡ họ. V́ lư do đó, năm ngoái đài Little Sài G̣n cũng đă phát động một chiến dịch hỗ trợ cho mục tiêu này. Năm nay, trong thời gian từ ngày 13 đến ngày 15 tháng 5 tại Đài Loan có một cuộc họp quốc tế của các tổ chức thiện nguyện phi chính phủ mang tên “International Workshop for Asian NGOs on Female Immigrants and Migrants”, bàn về những vấn đề của người phụ nữ Á Châu đi lao động ở Đài Loan mà trong đó vấn đề của người phụ nữ Viêät Nam được coi là “nhức nhối” nhất. Khanh đến để tham dự cuộc họp này v́ đây là việc rất đáng lưu ư. Thêm vào đó, Khanh cũng muốn có dịp đến thăm và quan sát các hoạt động cứu trợ của cha Hùng để xem những thành quả cụ thể do thính giả Little Saigon Radio và độc giả tuần báo Việt Tide đóng góp vào năm ngoái cũng như coi ḿnh có thể đóng góp thêm ǵ được nữa.

Văn Giang: Như vậy là bên cạnh cuộc họp về người nữ lao động nước ngoài ở Đài Loan, cô cũng có ư muốn t́m hiểu tại chỗ những vấn đề mà linh mục Hùng đă tŕnh bày liên quan đến người lao động Việt Nam ở đây. Thế th́ khi đến nơi, chứng kiến tận mắt những thảm cảnh đă được nói đến, th́ cô có cảm tưởng như thế nào?

Mai Khanh:  Khanh thấy nhân phẩm con người bị chà đạp đến mức độ không thể tưởng tượng nỗi.... Trên thế giới này, ai cũng biết là có bao nhiêu nỗi bất công, những chuyện vô cùng đau thương.... Nhưng điều đó cũng không làm cho ḿnh có thể chuẩn bị được tinh thần, không thể ngờ được là  đồng bào của ḿnh phải chịu đựng những hoàn cảnh tệ hại đến như vậy.

Văn Giang: Khi gặp được những nạn nhân này, cô nghĩ sao về cá nhân linh mục Hùng cũng như cái "shelter", nơi tạm trú ông thành lập cho họ?

Mai Khanh: Khanh có thể nói rằng những người lao động, những cô gái Việt Nam đi làm người ở tại Đài Loan coi cha Hùng như một vị cứu tinh. Tại v́ từ những người đă chết v́ tai nạn lao động, những người mất chân tay trong khi làm việc, sang đến những cô gái bị cảnh ô nhục đến nỗi chỉ c̣n muốn tự tử chết th́ cha Hùng chính là cái phao cuối cùng trên biển cả sóng gió cho họ. Cha Hùng đă làm được rất nhiều chuyện để giúp họ bớt đi phần nào sự đau khổ của cuộc đời rất nghiệt ngă.

Văn Giang: Cô có thể mô tả nơi tạm trú đó như thế nào chăng? Có bao nhiêu người đến ở được? Cha Hùng giúp cho họ được những điều ǵ?

Mai Khanh: Năm ngoái khi đài Little Sài G̣n vận động giúp cho các công tác từ thiện của cha Hùng th́ ông cho biết khi về có thuê được lầu 2 của một trường học trẻ em. Trong căn lầu 2 này có hai pḥng, dùng làm pḥng làm việc, có cái bếp. Sau này khi có nhiều người đến th́ họ cho ḿnh lên sân thượng để ăn uống. C̣n cái “shelter” th́ cách văn pḥng một cái ngơ. Ở đây có hai pḥng ngủ. Mỗi pḥng có chừng 6,7 feet bề ngang và khoảng 10 feet bề dọc, một pḥng tắm, và khoảnh bếp, các cô dùng pḥng tắm làm chỗ giặt giũ. Pḥng rất hẹp, các cô phải nằm dưới đất, tràn ra cả pḥng khách. Cả chục cô nằm san sát nhau dưới sàn. Cứ 2 cái chiếu th́ 3 người nằm, người nằm giữa sẽ bị đau lưng lắm. Nhưng nếu không nằm vậy th́ không đủ chỗ.  Muỗi vo ve bay cả đêm, không có mùng, trời th́ oi bứt.  Khanh có ngủ laị với các chị em taị shelter này.  Sáng dậy phải  hai cô xài pḥng tắm một lượt không thôi không đủ giờ, pḥng tắm rất nhỏ gồm chung toilet, chậu rửa mặt, bồn tắm.  Các cô thường khi trốn ra khỏi nhà chủ, mất hết đồ đạc cá nhân  của ḿnh, chỉ có  bộ đồ trên người. Hôm đó Khanh thấy có cô  lục đục kiếm quần áo của những người từ thiện cho, cái th́ rộng, cái th́ chật.  Đồ lót th́ chắc chắn là không có trong đống quần áo đó rồi.  Trước khi rời Đài Loan tụi này cũng đă rủ mấy cô ra phố để lo những đồ lặt vặt như vậy không đáng nói nhưng rất cần thiết cho các cô.

Văn Giang: Họ ở đó đến bao giờ và linh mục Hùng giúp đỡ ǵ cho họ?

Mai Khanh: Tùy theo từng hoàn cảnh, có những cô ở đó đến cả 6, 7 tháng rồi. Có người bị đứt bàn tay, có người bị mù mắt, có người bị hăm hiếp.... Tùy theo phiên ṭa xử sớm hay muộn mà họ rời shelter để ra ngoài kiếm việc khác hay trở về nước. Ngày cuối cùng phái đoàn ở Đài Loan, có cô mới đến v́ bị chủ đánh đập quá tàn tệ. Cô chạy ra được và may có người đưa đến shelter. Cũng có cô học tiếng Anh, tiếng Hoa rất khá, có bằng đại học ở Việt Nam, ở đây chờ ra ṭa để xem có được bồi thường cho bàn tay bị đứt cụt hay không.

Văn Giang: Theo cô th́ những nạn nhân này, sau khi đă trải qua những t́nh huống thê thảm mà chúng ta ở trong một xứ sở văn minh biết tôn trọng con người không thể chấp nhận được, họ có c̣n muốn được ở lại Đài Loan hay không hay muốn về nước?

Mai Khanh: Có đến 99 phần trăm là ngườiâ nào cũng muốn ở lại hết. Mặc dù họ rất khổ. Người ta vẫn nói người ḿnh cần cù, chăm chỉ mà (cười buồn). Họ nói với Khanh “chị ơi, cực bao nhiêu cũng chịu được hết nhưng nhục quá không được.” Nhiều cô đă qua những lần bị hăm hiếp nhưng vẫn muốn ở lại...

Văn Giang: Tại sao....?

Mai Khanh: Tại v́ ở nhà quê của họ không có cách nào kiếm ra tiền. Họ có những món nợ không thể nào trả hết được nếu về Việt Nam làm việc. Ở Việt Nam miếng cơm c̣n không có đủ nữa huống ǵ là trả nợ. Trước khi những cô này đi làm việc ở Đài Loan th́ đă phải trả cho môi giới số tiền từ 1000 đến 2000 đô la Mỹ. Họ biết rằng phải làm từ 1 đến 2 năm trời mới trả được hết nợ đó. Nên người nào cũng nói rằng dù khổ cách mấy cũng phải ráng mà làm. Và đó cũng là một nỗi thê thảm của vấn đề.

Văn Giang: Cô có thể kể ra một số trường hợp điển h́nh hay gây ấn tượng nhất cho cô trong những lần tiếp xúc ở Đài Loan hay không?

Mai Khanh: Thí dụ như có cô tên là Thủy, quê ở Hải Dương, sang làm nghề "ô sin" tức là người ở. Cô xinh xắn và vô tư lắm. Khi được hỏi làm việc đến mấy giờ th́ được ngủ và giờ giấc làm việc trong ngày ra sao th́ cô kể rằng cô đi ngủ vào lúc 3 giờ sáng mà 5 giờ sáng đă phải thức dậy. Hôm nào thằng bé cô trông nom mà dậy trễ th́ cô được ngủ đến 7 giờ sáng. V́ không ngủ đủ nên nhiều khi đầu óc cô cứ mê muội đi. Cơm th́ không đủ ăn. Bữa tối chỉ được một chén cơm, bữa trưa chỉ được cho ăn gói ḿ. Cô cười vô tư nói “mỗi ngày có một chén cơm, sức em ăn không đủ no nhưng em không dám nói”. Cô bị chủ đánh liên tục lên đầu đến đau nhức mà không được thuốc uống. Càng bị đánh th́ càng quên những ǵ chủ dặn nên tiếp tục bị đánh tàn tệ hơn. Cô phải xin chủ đánh th́ xin đánh vào thân, vào bụng.  Sau cùng, chịu đựng không nổi cô bỏ trốn và may t́m được đến chỗ tạm trú của cha Hùng. Khi gặp cô, Khanh thấy người cô bầm tím. Có điều rất thươnng tâm là khi ra đi cô cũng đă nhớ hai đứa nhỏ cô đă lo lắng chăm sóc, cô chào mấy đứa nhỏ v́ chúng cũng trạc tuổi hai con của cô ở nhà.  Một người thật chất phác, chỉ biết phục tùng chủ, chịu đựng, không thù hận. Khanh chắc rằng khi trông hai đứa nhỏ này, cô cũng nhớ đến con của cô ở chốn quê hương. Khanh cũng đă giúp cô gọi điện thoại bằng thẻ về gia đ́nh ở Việt Nam, sau khi nói chuyện với bố, mặt cô sung sướng hớn hở, hơn chín tháng nay em không được nói chuyện với gia đ́nh. ”.  C̣n có cô kể,  một hôm đói quá, cô đánh liều ăn lén nửa chén cơm thừa của chủ, không may bị bắt gặp. Chủ đánh đập, bắt quỳ xuống đất xin lỗi và bắt hứa là không bao giờ dám tái phạm.  C̣n có cô kể v́ chủ không muốn đổ thức ăn hư, nên thường xuyên bắt cô ăn những thức ăn hư hôi thối, và canh chừng cô ăn cho hết không được đổ. Cô kể ăn xong chỉ muốn ọe ra. Ở thời đại này, Đài Loan được coi như vùng Silicon Valley thứ hai trên thế giới, thức ăn không phải là thứ thiếu thốn ở đây, tại sao người Việt Nam chúng ta lại bị đối đăi  dă man như vậy. 

Văn Giang: Đó là một trường hợp. Tuy là bị hành hạ nhưng chắc là chưa đến nỗi thê thảm như các trường hợp khác mà cô đă chứng kiến phải không?

Mai Khanh: Có một cô kể lại là trước khi giao đến một chủ mới là bị tên môi giới người Đài Loan cưỡng hiếp. Cô đă bị nhục rất nhiều lần v́ cứ khoảng 2 tuần lễ lại bị đổi sang một nhà khác và mỗi lần đổi th́ bị đem ra chợ trao cho khách như một món hàng. Khi gặp Khanh, cô cho hay là chồng của cô ở nhà nghe phong phanh việc này và hăm sẽ bỏ cô, thậm chí không chịu trông nom đến đứa con 7 tuổi  v́ cho rằng vợ ḿnh đă làm nhục gia đ́nh. Cô có nhờ cha Hùng liên lạc về nhà để giải thích nhưng không biết có giúp ǵ được không. Lần sau cùng, cô bị đuổi về Việt Nam. Khi đến phi trường cô xé vé máy bay để ở lại. Cảnh sát định đưa cô về lại cho tên môi giới nhưng cô nói với họ là nếu trả cô lại cho tên này th́ cô sẽ tự tử ngay lập tức. Sau cùng th́ cảnh sát Đài Loan đưa cô về shelter của cha Hùng. Trong bữa ăn trưa trước giờ phái đoàn rời Đài Loan, các chị em đă dành tiền của bữa ăn chiều mua thêm thức ăn làm chả gị để đăi phái đoàn. Trong bữa ăn,  cô không ăn được v́ nghĩ đến con của ḿnh ở nhà thèm một miếng nem rán mà không có. 

Văn Giang: Người môi giới đó là người Đài Loan hay là người gốc Việt?

Mai Khanh: Y là người Đài Loan và ngay trước khi Khanh về lại Mỹ th́ có tin cho hay y đă bị cảnh sát Đài Loan bắt giữ. Các cô cho hay trong hai năm qua đă có hàng trăm cô gái Việt Nam sang Đài Loan bị y làm nhục. Y không có vợ Việt Nam nhưng có một cô thông dịch viên cũng bị bắt cùng lúc về tội đồng lơa. Hôm đó phái đoàn cũng muốn xuống đến chứng kiến vụ bắt giữ nhưng v́ cảnh sát đang điều tra nên sợ rằng nếu v́ lư do ǵ cản trở cuộc điều tra mà cảnh sát không bắt được tên này th́ ḿnh cũng áy náy. Nhưng cũng may sau cùng th́ có tin cho hay tên môi giới đă bị bắt.

Văn Giang: Cô có biết tại sao đến giờ này, sau một thời gian dài làm những việc tồi tệ như vậy mà tên môi giới này mới bị bắt không?

Mai Khanh: Các cô kể lại rằng mặc dù bị đánh đập quá dă man, các cô rất sợ bị trả về Việt Nam, nên cũng không dám làm ǵ. Rất nhiều trường hợp bị trả về Việt Nam, và nếu bị trả về th́ coi như nợ ngập đầu không có tiền trả. Có những trường hợp các chị em đến báo với cảnh sát th́ bị đuổi về, không can thiệp. Chính cha Hùng đă vận động những luật sư Đài Loan đệ đơn tố cáo nên cảnh sát mới có biện pháp.

Văn Giang: Chính quyền Việt Nam nghe nói cũng có văn pḥng ở Đài Bắc để giúp người lao động tại Đài Loan. Cô có nghe ǵ về văn pḥng này không?

Mai Khanh: Đáng lư ra th́ phái đoàn cũng sẽ đến văn pḥng này để phỏng vấn do một tên là Trần Đông Huy làm trưởng pḥng. Một cô công nhân kể lại là khi họ gọi v́ cần giúp đỡ th́ chẳng ai nhấc phôn. Hoặc nhấc lên rồi cúp. Khi nói chuyện được th́ cũng chẳng nhận được sự giúp đỡ nào. Một cô thiện nguyện viên ở Mỹ có chồng làm việc ở Đài Loan đến xin liên lạc với các cô lao động th́ bị ông này dùng những danh từ rất khiếm nhă và c̣n dọa đánh. Phái đoàn có hỏi những người trong phái đoàn bên Việt Nam ở cuộc họp th́ được trả lời rằng “ít người mà nhiều việc quá”. Nhưng rơ ràng là những cá nhân như thế này rất là vô trách nhiệm. Người dân Việt Nam khi ra nước ngoài chẳng có được sự che chở ǵ của nhà nước cả.

Văn Giang: Cô nghĩ sao về lời phê b́nh rằng đây là những người ham tiền v́ "đă biết những vấn đề này rồi sao vẫn cứ đi" ?

Mai Khanh: Nói rằng họ ham tiền chẳng khác nào ḿnh phán "đói sao không nấu cháo thịt mà ăn " vậy. Ai muốn xa con nhỏ của ḿnh, xa chồng ḿnh, ai muốn xa vợ mới cưới của ḿnh, ai muốn xa bố mẹ ḿnh. Những người này là thành phần nghèo khổ trong nước và họ hy sinh ra đi không chỉ để kiếm tiền để gia đ́nh có miếng ăn mà c̣n cho con cái có cơ hội được đi học, để tương lai của chúng hy vọng khá hơn đời của cha mẹ, chúng đỡ khổ hơn. Họ ra đi v́ chẳng c̣n có đường nào khác hơn. Khi đời sống quá cơ cực th́ đây là lối thoát sau cùng.

Cũng như ngày xưa người ta hỏi “bao nhiêu hiểm nguy trên biển mà người Việt Nam ùn ùn xuống tàu vượt biên?”

Văn Giang: Theo cô th́ các tổ chức và cá nhân đồng bào chúng ta ở hải ngoại có thể làm được ǵ để giúp xóa bỏ t́nh trạng đàn áp nhân phẩm của người lao động Việt Nam ở nước ngoài?

Mai Khanh: Khanh nghĩ việc bảo vệ nhân phẩm của người Việt Nam, dù là ở nơi đâu, phải là bổn phận của mọi người trong chúng ta. Thật khó có thể tưởng tượng được ở thế kỷ thứ hai mươi mốt mà c̣n có những thảm cảnh như vậy. Chúng ta có thể vận động để chính quyền Hoa Kỳ, chính quyền Đài Loan, chính quyền Việt Nam hiện nay phải nh́n vào t́nh trạng này để có biện pháp giải quyết tới nơi tới chốn.

Nếu 30 năm trước đă có những người đứng ra kêu gọi sự cứu giúp dành cho những người liều ḿnh vượt biên vượt biển t́m tự do th́ ngày nay chúng ta, những người đang sống trong các xă hội tự do dân chủ, biết tôn trọng phẩm giá con người, phải cùng nhau lên tiếng đ̣i chấm dứt cảnh sống nô lệ tủi nhục của đồng bào chúng ta v́ cảnh đói nghèo cơ cực phải chấp nhận hy sinh ra đi kiếm ăn nơi xứ người.

Văn Giang: Mấy tuần trước đây cô đă cùng với một phái đoàn quay trở lại thăm các trại tị nạn ở Nam Dương và Mă Lai, sau đó là chuyến đi Đài Loan. Cảm nghĩ của cô sau hai chuyến đi này như thế nào?

Mai Khanh: Chuyến đi về biển Đông rất xúc động v́ nh́n thấy đồng bào ḿnh đă hy sinh rất nhiều để đi t́m tự do. Nhưng tất cả những cái đó như một trang sách đă đóng lại. Ḿnh đang sống trong một thế giới tự do dân chủ và những điều ḿnh được hưởng đôi khi lại quá thờ ơ không nghĩ đến. Chuyến đi Đài Loan cho Khanh thấy là một thảm kịch mới của người dân Việt Nam ḿnh đang diễn ra và nếu không lên tiếng ngay bây giờ th́ biết đến bao giờ mới có hy vọng chấm dứt?

Văn Giang: Xin cám ơn Mai Khanh đă dành cho cuộc nói chuyện này.

 

 

 

 

Xin vui ḷng liên lạc với  butvang@yahoo.com  về mọi chi tiết liên quan tới Ánh Dương
Copyright © 2004 Anh Duong Online
Last modified: 08/10/06