Hư Viện Quốc
Gia ma đă suưt đốt cháy 1 triệu Mỹ kim của Trung Tâm Asia?


Huyền thoại về Hư Viện Quốc Gia ma nổi tiếng Hoa Kỳ gần ṭa Bạch Ốc được
liệt kê là một trong những nhà ma (Haunted House) khét tiếng của Hoa Kỳ!
Oan hồn của một kịch sĩ Mỹ đă “phá” show thu h́nh xuất 1 giờ trưa của
Trung Tâm Asia?
Các nghệ sĩ Asia đă cúng hồn ma và giám đốc nghệ thuật Trúc Hồ đă cầu
nguyện trên sân khấu ra sao để cứu văn xuất diễn vào buổi tối?
Chuyện thật 100% vừa mới làm cả đoàn nghệ sĩ Trung Tâm Asia lạnh xương
sống vào cuối tuần qua ở Hoa Thịnh Đốn!
Chụyên Hư Viện Quốc Gia ma qua báo Mỹ…
Cali Today News - Tin tức về sự trục trặc trong show ca nhạc thu h́nh của
Trung tâm Asia tại Hoa Thịnh Đốn vào ngày 16 tháng 4 vừa qua đă sớm bay về
San Jose, một thành phố mà trong thời gian gần đây được mệnh danh là “thị
trấn âm nhạc”, hay “thành phố âm nhạc” v́ có lẽ không có nơi nào trên thế
giới (ngoại trừ Sài G̣n mà người Viết không biết chắc) có nhiều show tŕnh
diễn ca nhạc như ở đây – San Jose.
Lần này, Trung Tâm Asia lấy chủ đề “Hành Tŕnh 30 Năm” cho cuốn DVD ca nhạc
của trung tâm này và chọn rạp The National Theater tại Hoa Thịnh Đốn làm nơi
tŕnh diễn. Rạp The National Theater nằm cách ṭa Bạch Ốc 3 dăy phố và nằm
đối diện với Freedom Plaza, hay c̣n gọi là Công Trường Tự Do. Theo đài Á
châu Tự Do th́ sở dĩ Trung Tâm Asia chọn The National Theater là v́: “Người
thực hiện là nhạc sĩ Trúc Hồ cho hay anh chọn tổ chức tại
Washington D.C. vì thủ đô Hoa Kỳ là trung tâm của thế giới tự do.
Nơi diễn thì đối diện với Freedom Plaza, tức là Công trường Tự Do.
Chương trình này nhằm cảm tạ các ân nhân đã đón nhận người tỵ
nạn, đồng thời trình bày những cố gắng vươn lên và đạt thành quả
của người Việt sau 30 năm ra hải ngoại. Do đó mà anh yêu cầu khoa
học gia Dương Nguyệt Ánh và luật sư Trịnh Hội cùng điều khiển
chương trình với các nghệ sĩ Nam Lộc, Việt Dzũng. Dương Nguyệt Ánh
là khoa học gia về vũ khí hạt nhân, và Trịnh Hội là luật sư đang
vận động cho thuyền nhân còn kẹt tại Philippine được đi định cư ở
nước thứ ba.”

Trung tâm Asia thường chọn những rạp nổi tiếng để thực hiện những chương
tŕnh ca nhạc như Kodak Theater – một rạp thường để tổ chức những đêm trao
giải Oscar cho điện ảnh. Kodak Theater nằm giữa trung tâm điện ảnh thế giới
Hollywood. Và lần này, là The National Theater.
Theo nguồn tin hành lang đáng tin cậy th́ chi phí để thuê Kodak Theater lên
tới nửa triệu Mỹ kim, thế nhưng, chi phí để thuê The National Theater lên
tới… 700 ngàn Mỹ kim. Và như thế, chi phí để thực hiện chương tŕnh Hành
Tŕnh 30 Năm sẽ phải lên tới con số trên 1 triệu Mỹ kim khá xa, v́ những chi
phí như ê-kíp thu h́nh, đạo diễn thượng thặng, ngoại quốc, ca sĩ, sân khấu,
âm thanh, ánh sáng, di chuyển,… Có thể nói trong chừng mực nào đó, Hành
Tŕnh 30 Năm nhằm để tưởng niệm 30 năm VNCH bị mất là một chương tŕnh đầu
tư, quy mô, tốn kém và nhiều ư nghĩa nhất của trung tâm Asia.
Rạp Kodak có sức chứa trên 3000 chỗ ngồi, trong lúc rạp The National Theater
có sức chứa khoảng 1300 người.
Thế nhưng, suưt tí nữa, tất cả trở thành tan biến theo mây khói…. Trong niềm
tiếc…
Xuất trưa bị…trục trặc kỹ thuật trầm trọng một cách khó hiểu…
Sau khi nghe tin show của trung tâm Asia suưt bị bễ vào xuất trưa, chúng tôi
đă liên lạc ngay với một số nghệ sĩ thân hữu và được xác nhận điều đó là một
sự thật.

Tới giờ khai diễn xuất 1 giờ trưa, công việc chuẩn bị kỹ thuật vẫn c̣n bị
trục trặc. Đó là điều khá lạ v́ những ai quen biết với những show thu h́nh
của Asia đều biết rằng trung tâm thường thuê mướn rạp gần cả tuần, để thiết
kế, để set-up sân khấu, máy móc, phông màn, và để diễn tập,… Chuyện trục
trặc đến suưt tí bễ show thu h́nh là gần như khó xảy ra v́ dàn kỹ thuật
chuyên nghiệp và thượng thặng, tất cả người thực hiện cho show là chuyên
nghiệp nhiều năm trong nghề…
Thế nhưng, trục trặc kỹ thuật đă xảy ra…
Theo nghệ sĩ Nam Lộc th́ 9 camera thu h́nh đă không hoạt động được ngay từ
đầu xuất trưa và chiếc máy projector chính (trong số 3 projectors) để phóng
h́nh ảnh lên màn ảnh cũng bị trục trặc. Các chuyên viên kỹ thuật cấp tập làm
việc, sữa chữa, nhưng làm kiểu ǵ vẫn không sao sữa chữa được. Chuyên viên
kỹ thuật kiểm tra điện đầy đủ, và thiết bị đều tốt, nhưng máy vẫn không làm
việc được,…
Các chuyên viên kỹ thuật chạy đua với thời gian, đầu bù tóc rối nhưng vẫn
đầu hàng. Họ thay máy khác vào, lấy máy projectors đang vận hành tốt ở địa
điểm khác lấp vào cũng không giải quyết được vấn đề…
Chuyên viên kỹ thuật lo lắng và tâm sự với anh Nam Lộc rằng trong đời họ
chưa bao giờ gặp chuyện trục trặc kỳ quái như vậy, dù với kinh nghiệm mấy
mươi năm trong nghề…
Trong lúc chuyên viên kỹ thuật lo sữa chữa th́ trên sân khấu các MC Nam Lộc,
Dương Nguyệt Ánh, Việt Dzũng, Trịnh Hội “talk” (tán) kéo dài để câu giờ… và
khán giả chờ dài cổ cho đến lúc chương tŕnh khai mạc.
Tới gần 3 giờ chiều, xuất diễn 1 giờ trưa vẫn c̣n chưa bắt đầu được…
Khán giả bắt đầu khó chịu, và một số yêu cầu trả tiền vé để ra về… Trong bối
cảnh “tuyệt vọng” này, chương tŕnh đành phải khai mạc lúc 3 giờ chiều, dù
không thu được h́nh… Nhiều tiết mục phải bị cắt để kết thúc xuất trưa đúng
như dự định để c̣n đón xuất tối vào.
Chương tŕnh xuất trưa diễn ra trong t́nh trạng projector chính không hoạt
động được và 9 máy quay phim hoàn toàn không thu h́nh được. Như thế, cho dù
show diễn ra, th́ coi như không thu h́nh được và sẽ không có DVD ca nhạc
Hành Tŕnh 30 Năm của Trung Tâm Asia.
Và nếu xuất tối bắt đầu mà máy móc chưa sữa được th́ coi như không có DVD ca
nhạc “Hành Tŕnh 30 Năm” và toi luôn cả triệu Mỹ kim…
Một không khí ngột ngạt và lo lắng bao trùm trong hậu trường sân khấu.
Và nhiều nghệ sĩ bắt đầu chuyền tai nhau chuyện con ma trong rạp… Nhạc sĩ
Nam Lộc khi nói chuyện với người viết đă nói rằng nghệ sĩ bắt đầu đồn rằng
trong rạp này có ma, và con ma là oan hồn của một nhà văn…
Trong phần sau của bài này, chúng tôi sẽ mời quư độc giả theo dơi câu chuyện
ma rùng rợn của rạp The National Theater mà oan hồn là một kịch sĩ chứ không
phải là nhà văn…
Các nghệ sĩ trong hậu trường đă bắt đầu nghĩ đến chuyện cúng ma nên các nghệ
sĩ Thanh Thúy, Thanh Tuyền và Lâm Nhật Tiến bắt đầu đi mua hoa quả, nhang
đèn, bánh trái để cúng… Hậu trường sân khấu thay v́ là những màn chuẩn bị
cho chương tŕnh bây giờ là cảnh cúng kính, cầu nguyện, khói nhan đèn bốc
lên nghi ngút…
Trong lúc xuất trưa đang diễn ra, th́ nhạc sĩ Trúc Hồ lẫm bẫm đếm: Cháy 100
ngàn, cháy 200 ngàn, cháy 300 ngàn, cháy 400 ngàn, cháy 500 ngàn, cháy 600
ngàn rồi,…
Các nghệ sĩ Công giáo th́ nắm tay nhau đọc kinh. Các nghệ sĩ Phật Giáo th́
vừa đọc kinh, vái lạy và cúng kính… Không khí thật u tịch và thiêng liêng….
Trong lúc tuyệt vọng, hai nhạc sĩ Trúc Hồ và Việt Dzũng đứng trên sân khấu
cầu nguyện linh hồn nhạc sĩ Trầm Tử Thiêng, Duy Khánh, vong hồn của hàng
trăm ngàn người tỵ nạn chết trên đường vượt biên bằng đường bộ, trên biển
sống linh chết thiêng về đây phù hộ trung tâm Asia, thương lượng với nhà văn
oan hồn này để show diễn được, quay h́nh được….. Nhạc sĩ Trúc Hồ nói với
khán giả và cũng như cầu nguyện các linh hồn tỵ nạn Việt là cuốn DVD ca nhạc
này là để tưởng nhớ, để tri ân quư linh hồn đă chết v́ tự do,…
Tiếng cầu nguyện của Trúc Hồ và Việt Dzũng trước gần 1300 khán giả vào lúc
chương tŕnh xuất trưa đang diễn ra…
Và phép lạ đă xảy ra…
Trong lúc Don Hồ đang tŕnh diễn ca khúc 10 Năm Yêu Em th́ bỗng dưng như một
phép lạ xảy ra: Trên trần cao, một miếng plastic rớt ngay xuống sân khấu,
sát bên cạnh ca sĩ Don Hồ (may là không rớt vào người anh ta) và bỗng dưng
ngay sau đó 9 máy camera thu h́nh hoạt động b́nh thường, và chỉ c̣n chiếc
projector chính không hoạt động được mà thôi.
Và từ đó show diễn trở nên xúc động và tưng bừng hơn…
Khán giả và nghệ sĩ như lên tinh thần và như một chiếc thuyền ra khơi trên
đường vượt biên bị chết máy, trôi dạt trong tầm bất định và con tàu rơi vào
t́nh trạng vô kiểm soát th́ bỗng dưng mọi thứ gần như trở lại b́nh thường…
Dương Nguyệt Ánh trong vai tṛ MC lần đầu đă đón nhận được sự hâm mô nồng
nhiệt từ khán giả…
Nghệ sĩ cao hứng lên sau khi “thoát nạn” đă tŕnh diễn, theo Nam Lộc, là bốc
chưa từng thấy.

Sau khi 9 camera thu h́nh hoạt động b́nh thường, giám đốc trung tâm Asia –
cô Thy Vân – đùa: “Có lẽ các anh Trầm Tử Thiêng, Duy Khánh và linh hồn hàng
trăm ngàn người chết tức tưởi trên đường vượt biên đă đánh nhau với oan hồn
nhà văn trong rạp đền mức kinh hồn nên tấm plastic từ trên cao phải rớt
xuống trong lúc Don Hồ tŕnh diễn bài hát 10 Năm Yêu Em và cuối cùng phe ta
đă chiến thắng, dù rằng c̣n máy projector chính chưa hoạt động được….
Trước show diễn buổi tối 15 phút, trục trặc cuối cùng –projector chính- cũng
đă tự dưng hoạt động trở lại để đón khách vào xuất tối một cách hoàn chỉnh.
Nhạc sĩ Nam Lộc cho biết anh đă hỏi những chuyên viên kỹ thuật v́ sao máy
không hoạt động, th́ họ trả lời: “Chúng tôi không hiểu v́ sao”, và khi máy
móc hoạt động trở lại, nhạc sĩ Nam Lộc cũng hỏi v́ sao máy hoạt động được,
họ cũng trả lời câu giống nhau: “Chúng tôi không hiểu v́ sao.” Họ c̣n nói
thêm: “Trong đời mấy mươi năm làm nghề này, chúng tôi mới gặp chuyện như thế
này.”
Nhà văn Giao Chỉ, tức cựu đại tá Vũ Văn Lộc, có mặt trong hai show diễn trên
khi được chúng tôi hỏi là “người ta cho là rạp The National Theater là Hư
Viện Quốc Gia ma (haunted house) và show trưa của Asia bị ma phá. Anh thấy
thế nào?”
Nhà văn Giao Chỉ trả lời: Tôi chứng kiến từ đầu tới cuối và thấy lạ lùng
quá. Lạ lùng đến mức không giải thích được th́ giải thích bằng chuyện ma ám
là giải thích dễ chấp nhận nhất và có lư nhất. Nếu không nói bị ma ám th́
biết giải thích ra sao bây giờ….”

Có điều đạc biệt là sau khi ma hết ám, hay nói như giám đốc Thy Vân th́ sau
khi linh hồn anh Trầm Tử Thiêng, Duy Khánh và hàng trăm ngàn linh hồn khác
đă chiến thắng oan hồn của “nhà văn” nói trên, th́ sân khấu Asia bốc lên
chưa từng có, đến nỗi thứ trưởng Bộ Ngoại Giao Hoa Kỳ Arthur Gene Dewey –
người phụ trách tỵ nạn trên toàn thế giới của chính phủ Hoa Kỳ – cũng bốc
lên trong lúc đọc diễn văn dài tới 10 phút (thay v́ 2, 3 phút) và khi khán
giả vỗ tay tưng bừng th́ khi trở về ghế ngồi, ông đă đi lạc… Ông ta nói: Ông
chưa thấy một sắc dân tỵ nạn nào thành công như những người tỵ nạn Việt Nam…
Câu chuyện về hồn ma John McCullough, sau bao nhiêu năm rồi mà vẫn
c̣n…hấp dẫn
Bất cứ cái nhà hát lừng danh nào trên thế giới đều phải có ít nhất …một con
ma, và nhà hát National Theatre ở Washington DC cũng không thoát được cái lệ
này. Vong hồn của John McCullough, một kịch sĩ lừng danh của Mỹ trong những
năm của thế kỷ 19, được đồn đăi đă bay lượn thẫn thờ trong nhà hát vào những
đêm tối đen.
Tương truyền John McCullough, một kịch sĩ cổ điển với cái giọng oang oang
như lệnh vỡ của các nhân vật quen thuộc của Shakespeare, đă gây lộn ôm xồm
với một kịch sĩ khác, không tiếng tăm bằng ông. Bề ngoài th́ có vẽ trận căi
nhau tơi bời là để tranh nhau một vai nổi bật trên sân khấu mà bất cứ kịch
sĩ nào lúc đó cũng mơ ước. Nhưng kỳ thật bên trong đă có một... bóng hồng
chen vào. Mỹ nhân đó chính là nữ kịch sĩ của nhà hát mà cả hai đều đem ḷng
yêu say đắm.
Lời qua tiếng lại thế nào cũng to tiếng, to tiếng thế nào cũng có tiếng… to
hơn, đó là tiếng súng, thế mới là oan gia! John McCullough ngă sơng soài
chết tươi trên cái sàn gỗ mà ông đă bao lần nghe thiên hạ vỗ tay hoan hô
ḿnh vang trời. Không rơ chuyện ǵ đă xảy ra sau đó. Có thể nhà hát muốn
tránh một scandal khổng lồ, hay sợ thân nhân người kịch sĩ xấu số biết
chuyện sẽ đ̣i một đám táng… tầm cỡ quốc gia, hay để phi tang các dấu vết của
tội ác, chỉ biết ngay trong đêm, dưới ánh đèn leo lét, thi thể đẫm máu của
ông được chôn ngay vào một cái hầm rượu nhỏ tối tăm bẩn thỉu ngay cạnh sân
khấu. Một vài núm đất vô t́nh đó vẫn c̣n hiện diện đến ngày nay, trong cái
móng vững vàng của Nhà Hát Quốc Gia. Nhưng sau bao nhiêu năm tháng, bây giờ
cái móng nhà hát đă được đổ xi măng đặc cứng, như thế thi hài và câu chuyện
của kịch sĩ thời danh tưởng chừng như bị đóng… xi măng luôn!
Nhưng chỉ một thời gian ngắn sau khi ông qua đời, bóng ma của John
McCullough bắt đầu xuất hiện. Cứ mỗi lần khai diễn một suất hát mới, người
ta thấy dường như hồn ma đi kiểm tra chỗ này chỗ nọ, như chắc là mọi chuyện
đă hoàn hảo cho đêm khai trương, trước khi màn nhung mở ra.
Có người thấy hồn ma ăn mặc bộ đồ của Hamlet, vai đầu tiên McCullough diễn ở
Washington D.C., kẻ khác thấy ông ta trong vai ông nổi tiếng nhất, quan La
Mă Virginius. Một kịch sĩ, vốn biết ông thuở sinh thời, đă giật bắn ḿnh khi
thấy ông ngồi… rất tỉnh trên hàng ghế khán giả, mà ánh sáng đốt bằng gas cho
thấy rơ mồn một. Đến cuối thế kỷ 19, nhiều người, từ gác đêm, canh cửa và
những người khác thấy hồn ma thơ thẩn khắp nơi, nhất là trong cái buồng
riêng mà ông rất ưa thích trong nhà hát.
Tờ Washington Post số ra ngày chúa nhật 4 tháng 10 năm 1896, có tường thuật
“câu chuyện ma rùng rợn” của Frederic Bond, một kịch sĩ vang danh và là bạn
thân của John McCullough. Một đêm kia, Bond đang một ḿnh tập diễn lại một
vai mà ông phải tŕnh diễn sau này. Chợt ông nghe có ai to tiếng. Nh́n ra
hai cánh gà, không thấy ai, nh́n xuống hàng ghế khán giả, trống trơn! Bond
tưởng ḿnh nghe lầm, ông quay lại chú tâm tập luyện màn diễn. Tiếng động kỳ
lạ lại nổi lên, Bond nh́n giáo giác, phen này ông tin là đă có ai đang phá
bĩnh ḿnh. Th́nh ĺnh ông thấy gai ốc nổi cùng ḿnh khi ông có cảm giác rơ
rệt có ai đó đang bay lượn gần ông. Gần như Bond sắp thét lên kinh hoàng khi
thấy một h́nh người lướt qua sân khấu và dừng lại trước mặt ông. Bây giờ
thấy rơ mặt h́nh nhân, Bond thét lớn: “John McCullough, John!” Nhưng bóng
người đă quay lưng, bước đi trang nghiêm về hướng cánh gà và biến mất!
Ngay lập tức Bond lại thấy… một con ma thứ nh́ xuất hiện. Đó là Eddie
Specht, vốn tạ thế không lâu trước đó. Specht là một thanh niên rất sùng
kính McCullough, thường hay ở lại một ḿnh bắt chước tác phong oai vệ của
thần tượng sau một vỡ diễn. Giờ đây bóng ma Specht đi theo “bóng ma thần
tượng” và cùng biến mất với chủ! Nhiều người sau đó vẫn thấy hai thầy tṛ
xuất hiện kiểu như thế nhiều lần trong nhà hát.
Vào những năm 1930, Sở Cảnh Sát Washington DC, sau gần 50 năm sau vụ án,
muốn khai quật nền nhà hát, bốc hài cốt kịch sĩ bất hạnh, t́m ra ánh sáng
nội vụ và mai táng kịch sĩ ở một nghĩa trang xứng đáng. Nhưng kế hoạch này
bị khán giả và các nhân viên nhà hát phản đối kịch liệt. Họ nói cảnh sát
không nên phá rối nơi yên nghỉ ngàn thu được kịch sĩ rất yêu thích là nằm
ngay bên dưới sân khấu ḿnh từng được ái mộ vang dội.
Chưa biết huyền thoại “con ma lừng danh John McCullough” là chuyện thêu dệt
hay có thật, nhưng đùng một cái vào năm 1984, khi người ta trùng tu và phục
hồi nhà hát này, các công nhân đào được một… khẩu súng lục kiểu những năm
1850 ngay dưới sân khấu. Khẩu súng này sau đó được chuyển về viện
Smithsonian Institution.
Tang vật của vụ ám sát lừng danh chăng? Bí ẩn vẫn c̣n dày đặc…
Và những nghệ sĩ Việt trong ngày 16 tháng 4 vừa qua đă tin rằng hồn ma của
kịch sĩ John McCullough đă phá bĩnh show của Asia và họ đă tận t́nh cúng
kính và cầu nguyện cho show được b́nh an…