- Ghi lại
bài nói chuyện của nhà báo Bùi Tín tại cuộc gặp đồng bào trong cộng đồng
người Việt ở Praha/Tiệp khắc (ngày 22/5/2005)
* Xin các vị chớ sợ hăi
nền dân chủ!
* Ư kiến hiện
nay của tôi về ông Hồ Chí Minh
* Về chuyến đi Mỹ của ông
Phan văn Khải
- Thưa các vị và các bạn,
Trước hết tôi xin gửi đến các vị và các bạn
lời chào thân thiết nhất.
Phần lớn bà con ta ở Tiệp hiện nay đă ra đi
từ miền Bắc nước ta, từng sống dưới chế độ gọi là XHCN, như hoàn cảnh của
tôi, do đó tôi cảm thấy cuộc gặp mặt nàythật là thân thiết và ấm cúng.
Tôi lại càng xúc động v́ 2 lần trước tôi đến
Praha th́ Tiệp c̣n là một nước trong phe xă hội chủ nghĩa, mà các bạn Tiệp
từng là thành viên của Hiến chương 77 gọi là thời kỳ bị Liên Xô «thống trị
như một thuộc địa của họ», nay Tiệp đă là một nước hoàn toàn độc lập, dân
chủ, gia nhập Liên minh châu Âu. Tôi vui mừng thấy bà con ta có may mắn làm
việc, học tập và kinh doanh trong một môi trường tự do, có pháp luật nghiêm
minh, b́nh đẳng cho mọi người.
Môi trường dân chủ, tự do là thuộc một
tầng cao văn hoá hơn hẳn môi trường độc đoán, độc đảng, tạo cho mỗi
con người trong môi trường ấy điều kiện để nảy nở hết tài năng sáng tạo,
sống tự do thoải mái, ngẩng cao đầu, không phải e dè sợ hăi trước cường
quyền áp chế. Được hưởng không khí tự do, chúng ta thông cảm sâu sắc hơn với
bà con ruột thịt ở trong nước vẫn c̣n chịu cảnh thiếu tự do, nhân phẩm bị
xúc phạm.
Năm nay, kỷ niệm 60 năm Cách mạng Tháng Tám
và 30 năm thống nhất đất nước. Trong nước đang tổ chức nhiều lễ hội ồn ào,
h́nh thức tốn kém, chỉ để tô vẽ cho vai tṛ chính đáng lănh đạo đất nước của
đảng CS, khi mà uy tín của đảng xuống thấp nhất, sự chia rẽ từ trên hàng ngũ
lănh đạo cao nhất trở nên cực kỳ gay gắt, khi mà đảng đă thất bại rơ
ràng trong chống «giặc tham nhũng», trong bảo vệ toàn vẹn lănh thổ
và lănh hải của Tổ quốc, trong thu hẹp khoảng cách về sản xuất và đời sống
với các nước láng giềng, trong thu hẹp khoảng cách giữa những kẻ giàu và
người nghèo trong xă hội...
Đúng vào dịp kỷ niệm này, từ trong nước vang
lên liên tiếp những tiếng nói yêu cầu đảng từ bỏ chế độ độc đảng lạc hậu và
có hại - nguồn gốc của mọi bế tắc hiện nay, bắt đầu xây dựng chế độ đa
nguyên đa đảng để huy động mọi nội lực của dân tộc vào công cuộc xây
dựng và bảo vệ đất nước.
Đó là yêu cầu của các nhà dân chủ kiên cường
Hoàng Minh Chính, Nguyễn Thanh Giang, Phạm Quế Dương, Hà Sỹ Phu, Bùi Minh
Quốc, Trần Khuê..., của các nhà dân chủ trẻ quư mến Phạm Hồng Sơn, Nguyễn
Khắc Toàn, Lê Chí Quang, Nguyễn Vũ B́nh, Đỗ Nam Hải..., các nhà tu hành
Thích Quảng Độ, Thích Huyền Quang, Nguyễn văn Lư... Thậm chí các trí thức
hàng đầu trong cơ chế như các ông Lê Đăng Doanh, Trần văn Hà, Phan Đ́nh Diệu
và nhà mác xít số một Hoàng Tùng cũng nh́n thấy cái khiếm khuyết của bộ máy
cai trị là ở chỗ độc đoán, phản dân chủ. Tất cả đều chỉ rơ: chế độ độc đảng,
một ḿnh một chiếu, không có lực cân bằng, không có ganh đua và kiểm soát,
đảng đứng trên và đứng ngoài pháp luật, là nguyên nhân của những nguyên nhân
chậm tiến, tŕ trệ, quan liêu, tham nhũng, rút ruột ngân sách và nguyên vật
liệu quy mô kinh hoàng hiện nay.
Từ tháng 8 năm 1945, sau khi đảng CS cùng
nhân dân khởi nghĩa cướp chính quyền, lẽ ra đảng phải chịu sự kiểm soát của
nhân dân qua những cuộc bỏ phiếu thật sự tự do định kỳ 3 hoặc 5 năm – như
phần lớn các nước khác, nhưng đảng đă ôm chặt lấy chính quyền không chia xẻ
cho ai, đi vào con đường độc đảng, độc quyền, độc đoán tệ hại suốt 60 năm
dài. T́nh h́nh đến nay không thể tŕ hoăn được nữa; có thể nói là chậm, quá
chậm rồi. Hơn 10 năm trước, các nhà lănh đạo CS c̣n chống chế, tŕ hoăn, vin
vào các giá trị «châu Á» là quen vâng lời, quen theo đạo Khổng tôn trọng vua
– quan (!), nhưng ngay sau đó hầu hết các nước châu Á: quân phiệt như chế độ
Pác Chung Hy ở Nam Hàn, Tưởng Kinh Quốc ở Đài Loan, Mac-cốt ở Philippin,
Xu-hac-tô ở Inđônêxia, chế độ các thống chế ở Thái lan... đều đă đi vào con
đường tiến bộ dân chủ đa đảng, với các cuộc bỏ phiếu tự do,
được quốc tế công nhận, mở đường cho đất nước phát triển phồn vinh, hơn hẳn
các nước độc đoán c̣n lại như Lào, Miến Điện, Bắc Hàn và Việt Nam.
Những tháng gần đây, các cuộc cách mạng không
bạo lực, xây dựng dân chủ đa đảng ở Éttôni, Léttôni, Lithuani, ở Grudia và
Kirghixtan, ở cả Libăng ... được mang tên cách mạng hoa hồng, hoa cẩm
chướng, hoa tuylip..., dẫn đầu bởi một số trí thức tiến bộ và các nam nữ
thanh niên đầy nhiệt huyết và trí tuệ, được cả loài người nức ḷng cổ vũ,
thúc đẩy quá tŕnh dân chủ hoá trên toàn thế giới.
Mới đây, tại pḥng họp của Quốc hội Pháp đă
có một cuộc hội thảo Việt – Pháp về Việt nam; một nhà sử học phát biểu rằng
thật là một điều không có văn hoá, phản văn hoá khi một đảng
cầm quyền thực hiện chế độ toàn trị đối với chính nhân dân nước ḿnh, đối
với chính đồng bào của ḿnh. Nhà báo Pháp nổi tiếng Jean Lacouture từng ủng
hộ cuộc kháng chiến chống thực dân Pháp của VN, từng viết sách ca tụng ông
Hồ Chí Minh, nhân dịp này đă tự phản biện ḿnh và ngay thẳng sáng tạo ra
danh từ mới để chỉ sự cai trị hà khắc nhẫn tâm của đảng CS đối với chính dân
ḿnh, đó là từ: «autocolonisation», nghĩa là nền cai trị thực
dân đối với chính đồng bào nước ḿnh.
Các nhà lănh đạo CS nước ta hăy ngẫm nghĩ về
cái danh từ mới này, thật thâm thuư, xác đáng.
Và xin hăy biết xấu hổ !
Hăy biết xấu hổ để chấm dứt những cuộc bỏ
phiếu «đảng cử dân bầu» nhạt nhẽo nhàm chán, chỉ làm tṛ cười cho công luận.
V́ tháng này c̣n có ngày sinh nhật của ông
Hồ Chí Minh (19/5) nên cho phép tôi nói đôi điều cần thiết với
các bạn, đặc biệt là các bạn trẻ. Giới lănh đạo trong nước đến nay vẫn c̣n
cố t́nh trưng ra tư tưởng Hồ Chí Minh để chứng minh tính chính đáng cầm
quyền của họ. Họ vẫn coi Hồ Chí Minh là Thần tượng, là Thánh sống, là Bồ
Tát, không hề có sai lầm, và buộc nhân dân phải sùng bái tuyết đối. Tôi
không đồng t́nh với những quan điểm như thế, nhưng tôi cũng không thể đồng
t́nh với những người quá khích, chửi rủa ông bằng những danh từ xấu xa nhất.
Tôi tôn trọng những đánh giá khác nhau về nhân vật lịch sử này, cũng như tôi
cho rằng những nhận định cực đoan đều không đúng. Theo tôi, ông HCM là con
người, với tốt xấu, đúng sai, phải trái của mỗi con người. Mặt tích cực
không phải là nhỏ; ông đă lănh đạo thành công cuộc Cách mạng tháng 8 và đứng
đầu cuộc kháng chiến chống thực dân Pháp thắng lợi. Ông đă thành nhân vật
lịch sử. Nhưng mặt khác, ông HCM đă có những lầm lẫn, những
lầm lẫn không nhỏ. Dịp này, tôi chỉ mạnh dạn đưa ra một lầm lẫn lớn
nhất, cực kỳ tai hại của ông. Khi 30 tuổi, anh Nguyễn
Tất Thành dự một cuộc họp của đảng Xă hội Pháp, anh thú nhận lúc ấy c̣n non
nớt về chính trị, chưa hiểu ǵ các danh từ chính trị, nhưng anh đă vội đặt
hết niềm tin ở Quốc tế CS III ; ngay sau đó anh đọc được một bài luận văn
của Lênin, đă vội ôm vào ngực hét toáng lên rằng: chân lư đây rồi, con đường
đúng đây rồi. Rồi HCM sang Moscou, sống hàng chục năm làm việc, học tập dưới
quyền Staline, để sau này cả quyết tại Đại hội II đảng CS (1952)rằng: «Bác
bảo đảm rằng 2 đồng chí lănh tụ của chúng ta Staline và Mao Trạch Đông không
bao giờ phạm sai lầm!» Bây giờ mọi sự đă rơ như 2+2=4. Chủ nghĩa Mác – Lê đă
phá sản triệt để cả về lư luận và thực tiễn. Liên bang xô viết và đảng Cộng
sản Liên Xô vang bóng một thời đă mất tiêu. Sai lầm và tội ác của Xít và Mao
kể ra, có chứng minh, hàng pho sách! Ai muốn t́m hiểu, xin vào các thư viện,
cửa hàng sách quốc tế, các mạng web...
Tôi không nghĩ ông HCM cố t́nh gây tội ác, cố
t́nh phá hoại. Tôi thận trọng, v́ theo luật pháp cần phân biệt ngộ sát với
cố sát. Có thể ông vẫn nghĩ rằng chủ nghĩa CS và chủ nghĩa XH theo kiểu của
Lênin và Staline là tốt đẹp nhất, như cả một tầng lớp trí thức châu Âu những
năm 50, 60 của thế kỷ trước đă lầm tưởng một cách hăng say và
vụng dại.
Lầm lẫn của một con người luôn xảy ra. Nhưng
lầm lẫn của một nhà lănh đạo, của một đảng lớn, tự cho là duy nhất đúng,
suốt hơn 75 năm, với 60 năm dài cầm quyền, với một học thuyết đầy ảo
tưởng, th́ thật là kinh khủng, kinh hoàng! Máu đổ bao nhiêu? Nước
mắt bao nhiêu? Khổ ải lầm than bao nhiêu? Tụt hậu bao nhiêu ? Phí phạm thời
gian của dân tộc bao nhiêu? Mà nay vẫn chưa thoát! Thật là ghê rợn. Các thế
hệ tiếp nối c̣n phải gánh chịu biết bao hậu quả dai dẳng! Mọi sự đều có hạn,
cả sự lầm lẫn và mù quáng nữa chứ!
V́ vậy, nhân dịp này tôi xin được cùng các
nhà dân chủ trong và ngoài nước kêu gọi các nhà lănh đạo CS hăy suy nghĩ về
hiện t́nh đất nước, chớ nên huênh hoang kiểu «tốt đẹp phô ra, xấu xa đậy
lại», thực hiện ngay nền dân chủ đa đảng, trả lại cho nhân dân các
quyền cơ bản ghi trong hiến pháp: tự do ngôn luận, tự do báo chí, tự
do tôn giáo, tự do bầu cử mà nhân dân một số nước đă được hưởng từ 200 năm
nay.
Tôi mong bà con ta nhất là tuổi trẻ trong và
ngoài nước hăy nhân dịp này thảo luận rộng răi về nền dân chủ có lợi
hay hại ra sao và làm thế nào để sớm hoà nhập về mọi mặt với thế
giới dân chủ hiện tại.
Đài phát thanh Pháp RFI vừa hỏi tôi muốn nhắn
ǵ lúc này đến các nhà lănh đạo ở Hànội; tôi trả lời : xin các vị đừng
sợ hăi nền dân chủ! Bầu cử dân chủ là giá trị cao quư nhất của thời
đại. Vận động bầu cử, tranh cử ngay thật rất lương thiện, hấp dẫn, bổ ích,
sôi động hứng thú lắm. Các vị cứ thực hiện mà xem. Hăy biết sợ trách
nhiệm trước lịch sử nếu các vị một mực chống lại nền dân chủ đích
thật!
Cuối cùng xin báo cùng các bạn tin mừng: hôm
thứ năm trước, chúng tôi gặp một số nhân vật chính trị Tiệp của Phong trào
Hiến chương 77; các bạn Tiệp đều tán thành và nhiệt t́nh ủng
hộ cuộc đấu tranh dân chủ hoá VN của chúng ta, yêu cầu nhận được những thông
tin đầy đủ về đấu tranh của các chiến sỹ dân chủ trong nước, c̣n dự định lập
ra Uỷ ban ủng hộ dân chủ cho VN, như đă có Uỷ ban ủng hộ dân chủ cho Cuba mà
nhà dân chủ tuyệt vời Havel là Chủ tịch.
Xin cám ơn các bạn đă lắng nghe và chúc các
bạn trong cộng đồng, cả các bạn v́ điều kiện ngoài ư muốn không đến được,
lời chúc chân thành đạt thật nhiều kết quả, thành tựu trong công việc, kinh
doanh và học tập trên đất Tiệp tự do và tươi đẹp này.
Bùi Tín.
Praha 22/5/2005.
Ghi
thêm:
-Trong cuộc trao đổi ư kiến sôi nổi sau đó, một bạn trẻ trong nước qua mạng
Paltalk hỏi nhà báo Bùi Tín: «Sắp tới thủ tướng Phan văn Khải sẽ công du
sang Mỹ; xin hỏi nhà báo Bùi Tín nếu như ông được hỏi ư kiến th́ ông sẽ
khuyên ông Khải nói những ǵ với tổng thống Bush? ông Khải có nên đặt vấn
đề về vụ kiện liên quan đến chất độc màu da cam với ông Bush không? Nếu gặp
đại diện cộng đồng,ông Khải nên nói điều ǵ?»
Nhà báo Bùi Tín đă trả lời như sau:
«Theo ư tôi, ông Khải nên nói với ông Bush
đại thể và vắn tắt như sau: bộ chính trị chúng tôi lấy làm tiếc
về việc hồi năm ngoái đă có nhận định của bộ quốc pḥng chúng tôi không đúng
về Hoa kỳ (ư nói về nghị quyết ngày 24/8/2004 của bộ Quốc pḥng do Tổng cục
2 thảo ra chỉ rơ Hoa kỳ vẫn là kẻ thù nguy hiểm có âm mưu diễn biến
hoà b́nh để lật đổ chính quyền, điều này chắc chắn ông Bush đă biết rơ; về
ngoại giao, công thức «lấy làm tiếc» thường được coi là lời xin lỗi chính
thức). Từ nay chúng tôi coi trọng việc thắt chặt
quan hệ về mọi mặt với các nước dân chủ như Hoa kỳ, Liên Âu, Nhật bản, Úc...
không kém ǵ với Trung quốc và các nước ASEAN (có nghĩa là đường lối đối
ngoại không c̣n như trước, không c̣n gắn bó ưu tiên với Trung quốc, từ bỏ
«giải pháp đỏ» là gắn bó chặt các nước cộng sản c̣n rớt lại, lấy Trung quốc
làm trụ).
Về đối nội chúng tôi đang chuẩn bị cho Đại
hồi X theo hướng dân chủ đa đảng trong trật tự,
với các quyền tự do ngôn luận báo chí, tự do tôn giáo và bầu cử tự do theo
những tiêu chuẩn quốc tế thông thường.
- Ông Khải không nên nói ǵ đến vụ chất độc
màu da cam v́ Hànội đă vụng về và lộ liễu xử dụng vụ án pháp lư này
như một vụ án chính trị, khơi lại căm thù, qua những chiến dịch thu
nhặt thật nhiều chữ kư làm áp lực, với những con số tự tạo thổi phồng quá
đáng, không có cơ sở khoa học và bằng chứng pháp lư, trong khi phía VN cũng
đă dùng hoá chất làm phân bón một cách liên tục, quy mô lớn và thiếu thận
trọng... Do đó theo luật pháp, vụ kiện đă bị bác và khó ḷng đổi khác. Các
nạn nhân thật sự lại thêm là nạn nhân của một lầm lẫn tệ hại do chủ quan,
duy ư chí, thiếu hiểu biết.
- Với
cộng đồng, ông Khải nên có dũng khí nói 2 chữ «xin lỗi» về sự
đối xử quá đáng (bỏ tù gần 300 ngàn sỹ quan viên chức, phân biệt đối xử với
gia đ́nh viên chức và sỹ quan thuộc chính quyền cũ, bán băi bán tàu bán chỗ
thu vàng, cưỡng bức đi kinh tế mới, gây nên số chết trên biển chưa thống kê
được - có ước lượng từ 50 ngàn đến 300 ngàn). Ông nên báo tin trong nước sẽ
tổ chức ví dụ như vào dịp Lễ xá tội vong nhân rằm tháng 7 ta năm nay – nhân
30 năm chấm dứt chiến tranh, một cuộc cầu siêu và cầu kinh
trong toàn quốc cho tất cả vong linh của mọi người chết trong chiến tranh
(1945 – 1975), không phân biệt ở bên nào. Với nội dung trên, tôi cho rằng
chuyến đi của ông Khải sẽ có tác dụng nhanh chóng, sâu sắc, lâu bền, bằng
hàng ngàn cuộc kêu gọi đầu tư, bằng hàng trăm Nghị quyết 36, nó sẽ đúng là
một chuyến đi lịch sử, làm nên lịch sử, mở ra một thời kỳ phát
triển hoàn toàn mới cho đất nước; cả nhân dân Mỹ và bà con cộng đồng sẽ tiếp
sức, có thể nói là dốc sức, theo quy mô không ai lường nổi về tiền của, tài
năng, chất xám cho nước Việt nam thật sự thống nhất, thật sự
hoà giải và hoà hợp trong t́nh anh chị em ruột thịt
đă trở lại sau hơn nửa thế kỷ chia ĺa và chiến tranh.
Việt Nam sẽ cất cánh từ đây!
Mong rằng bộ chính trị đảng CSVN không bỏ qua
một cơ hội cực kỳ hiếm này./.
Bùi Tín