- Người vợ tù chỉ gặp được chồng
duy nhất một lần trước khi vĩnh viễn không c̣n trông thấy nhau, bà Bích
Huyền đă thay chồng đưa con đến Mỹ theo diện H.O.
- Chúng ta nh́n Bích Huyền không
chỉ những là vợ của một chiến hữu, mà giờ đây, thật sự bà là một chiến hữu
của chúng ta.
LTS.- Nhân kỷ niệm đánh dấu thời
gian ba mươi năm (1975-2005) của người Việt tỵ nạn bỏ nước ra đi và h́nh
thành cộng đồng Việt Nam trên đất Hoa Kỳ, cũng như kỷ niệm 15 năm những
người cựu tù nhân chính trị đến Hoa Kỳ theo diện H.O., Nhật Báo Người Việt
sẽ có một loạt bài về đời sống hiện nay của những anh em H.O. ở quê người.
Anh chị em cựu tù nhân chính trị sang định cư tại Hoa Kỳ theo các danh sách
H.O. từ năm 1990 đến nay, người đầu tiên lâu nhất là gần mười lăm năm, người
trễ nhất cũng đă đến đây được sáu bảy năm. Gia đ́nh, công việc coi như đều
đă ổn định, nhưng số phận đă đem mỗi con người đi theo những con đường khác
nhau. Sang đây, tùy cuộc đời đưa đẩy, có người đi học lại có cấp bằng để gia
nhập vào đời sống Hoa Kỳ một cách dễ dàng, có người chịu làm nghề tay chân
để sống qua ngày, không ít bạn xoay sang các ngành nghề thương măi, cũng có
người xuống tóc xuất gia ngày đêm kinh kệ... Sau bao nhiêu năm lao tù, đói
khát, nhọc nhằn, sang đến đây, sức tàn lực kiệt, đă có rất nhiều người hiện
đang đang nằm trong nursing home hay đă qua đời. Chúng tôi hy vọng, trong
khả năng hạn hẹp, sẽ t́m hiểu và vẽ lại chân dung đa dạng của những người
anh em mà chúng ta tạm gọi là những người H.O. Chúng tôi rất mong đón nhận
sự đóng góp bài vở, ư kiến của anh em H.O. cho mục này.
Xin liên lạc qua ṭa soạn:
Nvnews@aol.com hoặc huyphuong37@sbcglobal.net, hoặc gọi số điện thoại (949)
654-7715 để chúng tôi có thể tiếp xúc và phỏng vấn.
Nói đến H.O. người ta thường nghĩ
đó là những người liên hệ tới chế độ Việt Nam Cộng Ḥa, đă bị Cộng Sản giam
cầm trên ba năm, được Hoa Kỳ cho nhập cảnh định cư. Tuy nhiên, trong số này
có nhiều trường hợp đặc biệt, đó là những người vợ tù, có chồng chết trong
trại “cải tạo” cũng được chính phủ Hoa Kỳ cứu xét cho nhập cư. Một trong
những trường hợp đó là Bà Bích Huyền Phạm Thị Nga, đến Hoa Kỳ trong đợt
H.O.1 đầu tiên vào năm 1990. Bà là quả phụ của cựu Trung Tá Nguyễn Quang
Hưng, trong những giờ chót là Tham Mưu Trưởng trường Đại Học Chiến Tranh
Chính Trị Đà Lạt, người sĩ quan này đă bỏ ḿnh trong một tai nạn tại trại
cải tạo Vĩnh Phú năm 1979. Măi đến năm 1984, bà mới có dịp ra Bắc để bốc mộ
chồng đem về Nam.
Tháng Tư năm 1975, bà Bích Huyền
đang có thai đứa con gái đầu ḷng tám tháng. Khi hai người ở Đà Lạt chạy về,
họ cũng nôn nóng t́m đường ra đi, nhưng khi chồng bà lên được tàu đang kéo
bà lên theo th́ súng nổ, con tàu hốt hoảng rời bến và Trung Tá Hưng đang ở
trên tàu nhảy bổ xuống và cùng ở lại với bà. Hai tuần sau khi miền Nam thất
thủ, Uyển Diễm, con gái của hai ông bà ra đời trong một Sài G̣n mất tên buồn
thảm. Tháng Sáu, Trung Tá Hưng theo lệnh tập trung vào trại tù và sau đó bị
đưa ra Bắc, bà Bích Huyền ở lại với đứa con con một tháng tuổi, với một
tương lai mù mịt. Bà chỉ được gặp chồng vỏn vẹn mười phút trong một lần thăm
nuôi duy nhất, v́ chỉ một tháng sau đó, chồng bà đă bị chết v́ một tai nạn
trong khi đi lao động. Cán bộ nhà tù giấu quanh, nhưng nhờ thông tin của các
bạn tù, Bà Huyền mới biết tin chồng mất. Bà không ngờ rằng 10 phút thăm nuôi
gặp gỡ ngắn ngủi vừa qua là lần gặp gỡ cuối cùng, và hai tháng sau bà phải
trở lại để đi t́m mộ chồng. Bà là một người phụ nữ miền Nam khổ đau và xâu
xé trong nỗi ly tán. Bà có hai anh theo kháng chiến Cộng Sản trở về giúp em
gái đi bốc mộ chồng, và giữa những ngày gọi là thống nhất, một nách con, một
nách nuôi chồng tù tội, giữa một xă hội đầy thành kiến và kỳ thị độc ác.
Bích Huyền sinh ra trong một gia
đ́nh nhà giáo ở huyện Diên Hà, Thái B́nh, bà có tất cả 8 anh chị em, trong
đó có một người chị là bà quả phụ Lê Đ́nh Điểu và một người em là bác sĩ,
viết nhạc Phạm Anh Dũng. Sau Hiệp Định Genève, bà Bích Huyền cùng gia đ́nh
di cư vào Nam và sinh sống tại Sài G̣n. Lúc c̣n là một nữ sinh đệ nhị cấp
Trưng Vương, bà rất thích viết văn, và Bích Huyền là một trong những cây
viết cho phụ trang Nhi Đồng của Nhật Báo Ngôn Luận, một phụ trang rất nổi
tiếng trong giới học sinh di cư ngày đó, do hai người đàn ông, mang giả tên
con gái phụ trách, đă “chiêu dụ” được một số cây viết mới vào nghề, là cô
Kiều Diễm Hồng (tên của ông Thái Linh) và cô Thùy Hương (tên của ông Vân
Sơn). Lớp trẻ viết văn thời đó về sau có những người thành danh như các ông
Y Dịch, Ngọc Hoài Phương, Nguyễn Đức Nam và Đinh Nam... Năm 1962, Bích Huyền
vào trường Sư Phạm Sài G̣n ban hai năm để sau đó, bà học lên để trở thành
một Giáo Sư Trung Học. Sau năm 1975, v́ chuyện lư lịch bà phải về làm tại
thư viện nhà trường, nhưng sau đó v́ có cuộc thi đua học sinh giỏi giữa các
trường, bà được đưa ra dạy lại môn văn tại một trường trung học.
Bà Bích Huyền gặp Thiếu Tá Nguyễn
Quang Hưng năm 1968 khi ông là Trưởng Khối Chiến Tranh Chính Trị tại Trung
Tâm Huấn Luyện Quang Trung. Hai người chỉ có một con gái, chào đời trước
ngày ông lên đường đi tŕnh diện “cải tạo”. Bích Huyền là một trong những
gia đ́nh H.O. và là người vợ của một cựu sĩ quan Việt Nam Cộng Ḥa mất trong
trại tù được lên đường đến Hoa Kỳ sớm nhất, sau khi có sự thỏa thuận và sắp
xếp giữa Tướng Vessy, đại diện cho chính phủ Hoa Kỳ, và chính phủ Cộng Sản
Hà Nội. Nhờ có anh chị em sinh sống tại California, bà quả phụ cựu Trung Tá
Nguyễn Quang Hưng cùng với con gái mới lên mười lăm tuổi, đến Quận Cam vào
Tháng Tư năm 1990.
Trong thời gian đầu, bà làm việc
bán thời gian tại một nhà thuốc tây của một vị trong Ban Chấp Hành Hội Ái
Hữu Nữ Sinh Trưng Vương và bước vào nghề kư giả với những bài phóng sự, hầu
hết ghi nhận lại các hoạt động của các bạn tù của chồng, có hoàn cảnh như
bà, mới đến định cư tại Hoa Kỳ. Bà cũng viết những bài đoản văn ghi nhận lại
những kinh nghiệm xót xa của một người có chồng chết trong trại cải tạo, với
những khung trời miền Bắc u ám của những ngày thăm nuôi, viếng mộ hay bốc mộ
chồng tại Việt Nam. Đó là những ǵ chúng ta đă đọc được trong tập văn “Lối
Cũ Chẳng Sao Quên” ấn hành lần thứ nhất vào năm 1998, và sau đó được tái bản
với phần dịch bằng Anh Ngữ năm 2002. Trong thời gian này, cộng tác với Nhật
Báo Người Việt, bà đă theo sát những hoàn cảnh khó khăn đặc biệt của những
bạn H.O. kém may mắn và kêu gọi sự giúp đỡ của cộng đồng và bà đă là một
khuôn mặt quen thuộc của anh em cựu tù nhân tại Quận Cam trong thời gian ấy.
Những hoạt động báo chí của bà thường gắn liền với các sinh hoạt của các anh
em cựu tù nhân chính trị, và từ những hoạt động ấy, sau này đă đưa đẩy bà
trở thành một kư giả thực thụ cho vài tờ báo Việt Ngữ, có chương tŕnh trên
Đài Tiếng Nói Hoa Kỳ (VOA) phát thanh về Việt Nam, đài FM 974 Úc Châu, và
Radio Bolsa. Bà là điều phối viên “forum” của “Một Nhóm Trưng Vương” trên
vietbao.com. Nhiều trường đại học tại đây cũng đă mời Bích Huyền đến nói
chuyện với sinh viên, v́ bà là một nhân vật điển h́nh cho người đàn bà Việt
Nam bất hạnh trong chiến tranh.
Bà Bích Huyền mất chồng trong khi
chỉ có mới được một mụn con và tuổi hăy c̣n xuân sắc, nhất là giữa cuộc sống
ở xứ người, phải nói bà là một người đàn bà cô đơn nhưng đầy nghị lực. Tuy
vậy, Bích Huyền luôn luôn t́m được sự an ủi v́ bên cạnh bà c̣n có một đại
gia đ́nh, có đứa con mà bà thường lo lắng, nhất là với h́nh ảnh người chồng
yêu dấu. Ngày nay Uyển Diễm đă có một mái ấm gia đ́nh đôi lứa, đă đem lại
cho bà hai đứa cháu ngoại kháu khỉnh và cô cũng phụ trách một chương tŕnh
phát thanh và thỉnh thoảng làm MC cho vài sinh hoạt cộng đồng. Phần Bích
Huyền, bà luôn luôn bằng ḷng với số phận, ngày c̣n ở Việt Nam, trong khi
ngồi với nén nhang tàn ngồi bên mộ chồng, bà luôn luôn cầu nguyện cho hai mẹ
con có ngày được rời đất nước ra đi. Hôm nay ở đây, nh́n di ảnh của người
quá cố, bà lại nói thầm cùng chồng: “Cám ơn anh đă cho em và con cuộc sống
hôm nay!”
Với nghề kư giả báo chí và truyền
thanh hiện nay, Bích Huyền phải theo dơi nhiều biến cố, gặp gỡ nhiều người,
tiếp xúc với nhiều hoàn cảnh, bà thấy ḿnh c̣n nhiều việc phải làm, có nhiều
điều phải viết, và nhất là thấy vui trong công việc thường ngày. Đó chính là
hạnh phúc của bận rộn. Chúng ta nh́n Bích Huyền không chỉ những là một người
vợ của một chiến hữu, mà giờ đây, luôn luôn bà là một chiến hữu của chúng
ta, trong đại gia đ́nh những người cựu tù chính trị hôm nay có mặt tại Hoa
Kỳ.