| ||||||
|
DẪN
ĐỘ LƯ TỐNG
1) Tháng 9, 1992, Lư Tống, cựu phi công Việt Nam Cộng Ḥa và là công dân Hoa Kỳ, trên chiếc máy bay Hàng Không Việt Nam lượn trên không phận Saigon, đă rải hàng chục ngàn truyền đơn kêu gọi đồng bào đứng lên lật đổ chế độ độc tài Cộng Sản. Anh đă nhảy dù xuống vùng phụ cận Saigon. Và sau đó đă bị bắt giữ, truy tố và kết án 20 năm tù về tội phản nghịch, hay “âm mưu lật đổ chính quyền nhân dân”. Đây là một tội xâm phạm an ninh quốc gia đặc biệt nguy hiểm. Nhờ áp lực quốc tế, Lư Tống đă được phóng thích trước thời hạn, đầu tháng 9-1998, sau 6 năm thụ h́nh. 2) 16 tháng sau, ngày 1-1-2000, Lư Tống tự lái phi cơ trên không phận Havana để rải hàng chục ngàn truyền đơn kêu gọi nhân dân Cuba đứng lên lật đổ chế độ Fidel Castro. Anh đă bay về Hoa Kỳ b́nh an vô sự. Anh được người Cuba lưu vong tuyên dương như một anh hùng. Anh không bị Chính Phủ Hoa Kỳ truy tố về tội h́nh sự, chỉ bị rút bằng phi công 6 tháng. Yêu cầu dẫn độ của Chính Phủ Cuba đă bị Hoa Kỳ bác bỏ. 3) 10 tháng sau, nhân chuyến du hành Việt Nam của Tổng Thống Bill Clinton, tháng 11-2000, Lư Tống lại lái phi cơ từ Thái Lan bay trên không phận Saigon, để một lần nữa, rải hàng chục ngàn truyền đơn hô hào đồng bào trong nước đứng lên đấu tranh giải thể Cộng Sản, đem lại Tự Do Dân Chủ và Nhân Quyền cho Việt Nam. Anh đă bay về Thái Lan an toàn. Tuy nhiên, ṭa án Thái Lan đă truy tố Lư Tống về các tội cưỡng đoạt phi cơ và xâm phạm không phận Thái Lan. Ṭa đă tuyên phạt anh 7 năm 4 tháng tù, nhưng anh chỉ bị thụ h́nh trong 5 năm 6 tháng. Tháng 7 vừa qua, nhà cầm quyền Hà Nội chính thức yêu cầu Chính Phủ Thái Lan cho dẫn độ Lư Tống về Việt Nam, nhưng không nói là sẽ truy tố anh về tội ǵ? Chính Phủ Thái Lan chỉ
đồng ư dẫn độ Lư Tống về Việt Nam để trả lời về tội “xâm phạm không phận Việt
Nam”, một tội thường phạm, không có tính chính trị. Chính Phủ Hoa Kỳ không can
thiệp vào quyết định này của Thái Lan mặc dầu vẫn phản đối trên nguyên tắc quyết
định dẫn độ của Chính Phủ Thái. Trên b́nh diện quốc tế, thủ tục dẫn độ thường chỉ được thi hành trong trường hợp có hiệp ước dẫn độ do hai quốc gia liên hệ đă kư kết từ trước. Hiệp ước này phải quy định minh thị các tội trạng dẫn độ như các tội buôn bán ma túy,cố sát, in giấy bạc giả, biển thủ công quỹ, trộm cướp, cố ư gây hỏa hoạn, phá hoại cầu cống, đường xá, công thự gây nguy hại diện tiền cho đời sống của người dân. Điều đáng lưu ư là không thể dẫn độ những người bị truy tố về tội chính trị. Theo Luật Liên Bang, Tổng Thống Hoa Kỳ không có nghĩa vụ, và cũng không có quyền dẫn độ các công dân hay trú dân tại Hoa Kỳ, nếu không có một hiệp ước dẫn độ song phương hay công ước quốc tế (đa phương) giữa Hoa Kỳ và quốc gia yêu cầu dẫn độ. Từ đầu thế kỷ 20 đến nay, Hoa Kỳ đă kư 103 hiệp ước dẫn độ song phương, kể cả Hiệp Ước Hoa Kỳ-Thái Lan năm 1922. Tuy nhiên cho đến nay vẫn chưa có Hiệp Ước Dẫn Độ Mỹ-Việt hay Thái-Việt. Tại Hoa Kỳ, trong
trường hợp quyết định cho dẫn độ, Bộ Ngoại Giao phải biết chắc rằng quốc gia yêu
cầu sẽ thực sự bảo đảm cho bị cáo một vụ xét xử công khai, công bằng và vô tư. Trong khi đó, chiếu những nguyên tắc pháp lư được thừa nhận bởi cộng đồng các quốc gia, hành vi rải truyền đơn chỉ là một phương thức hành sử quyền tự do phát biểu như viết báo, diễn thuyết, phỏng vấn, mít tinh, biểu t́nh, tuần hành v...v... Đây là một hành động hợp pháp của quyền tự do thông tin, tự do phát biểu được ghi chú trong Hiến Pháp Việt Nam (Điều 69), cũng như trong Điều 19 Công Ước Quốc Tế về Những Quyền Dân Sự và Chính Trị, một hiệp ước quốc tế mà Việt Nam đă kư kết tham gia năm 1982 nên có nghĩa vụ phải tôn trọng. Mặc dầu vậy, năm 1992 Ṭa Án Saigon đă tuyên phạt Lư Tống 20 năm tù về tội phản nghịch, một tội chính trị đặc biệt nghiêm trọng. Và lần này, nếu bị dẫn độ, rất có thể Lư Tống sẽ bị tăng án tù v́ có trường hợp tái phạm và h́nh phạt có thể là tù chung thân hay tử h́nh. Trong trường hợp đó, nếu Chính Phủ Thái Lan có trách cứ Chính Phủ Hà Nội đă không truy tố theo tội danh ghi trong Quyết Định dẫn độ, th́ người Cộng Sản gian ngoan sẽ ngụy biện rằng: Chính phủ là cơ quan hành pháp nên chỉ có quyền khởi tố qua Viện Kiểm Sát. C̣n việc xét xử, định tội danh và kết án lại thuộc thẩm quyền của tư pháp, một cơ quan độc lập với hành pháp, và các thẩm phán có toàn quyền xét xử theo pháp luật. Để ngăn ngừa hiểm họa
này, theo đúng thủ tục dẫn độ, trước khi yêu cầu đẫn độ, Chính Phủ Việt Nam phải
thực sự khởi động tố quyền bằng cách công bố và thông tri khởi tố lệnh trạng cho
Chính Phủ Thái Lan. Đính kèm bản cáo trạng (complaint) phải có tờ khai chứng
thực (affidavit) của vị nguyên thủ quốc gia, trong đó Ṭa Án minh thị cam kết sẽ
chỉ truy tố bị cáo về tội quy định trong khởi tố lệnh trạng. Và trong thời gian
xét xử, ṭa án không được cải tội danh để thay thế tội tiểu h́nh thường phạm
(xâm phạm không phận quốc gia) bằng một tội nặng hơn như phản quốc, phản nghịch,
bạo loạn hay tội trốn đi nước ngoài nhằm lật đổ chính quyền nhân dân, là những
tội chính trị đặc biệt nghiêm trọng mà h́nh phạt có thể đến 20 năm, tù chung
thân hay tử h́nh. 2. Trong mọi trường
hợp, hiệp ước dẫn độ phải quy định và hạn 3. Chiếu Điều 7 Công Ước về Những Quyền Dân Sự Chính Trị và Điều 3 Công Ước Chống Tra Tấn Hành Hạ 1984, “các Quốc Gia Hội Viên không được dẫn độ các công dân hay trú dân sang một quốc gia khác, trong trường hợp có những dấu hiệu khả tín cho biết những người này sẽ bị tra tấn hành hạ. Những dấu hiệu này phải được thanh sát trên mọi b́nh diện, đặc biệt là việc quốc gia yêu cầu dẫn độ (demanding state) có những thành tích vi phạm nhân quyền thường xuyên, tập thể và thô bạo (consistent pattern of gross, flagrant or mass violations of human rights). Đó chính là trường hợp
của Việt Nam. Hiện nay, cùng với Bắc Trong 3 thập niên qua, nhà cầm quyền Hà Nội đă bắt giam độc đoán hàng trăm tù nhân lương tâm thuộc thành phần đối kháng ôn ḥa bất bạo động, với các bản án bất công, và các tội trạng cưỡng ép hay giả tạo, như phản nghịch hay âm mưu lật đổ chính quyền nhân dân, gián điệp, phá hoại chính sách đoàn kết quốc gia, tuyên truyền chống chế độ, tuyên truyền chống nhà nước, lợi dụng quyền tự do dân chủ v...v... Tháng 6, 2003, Bác Sĩ Phạm Hồng Sơn đă bị kết án 13 năm tù về tội (cưỡng ép) gián điệp, chỉ v́ anh đă phổ biến tập tài liệu “Dân Chủ Là Ǵ?”, dịch từ mạng lưới thông tin của Bộ Ngoại Giao Hoa Kỳ. (Sau này v́ thấy quá lố, ṭa án đă giảm h́nh phạt xuống 5 năm). Năm 1991, Bác Sĩ Nguyễn Đan Quế đă bị kết án 20 năm tù về tội (cưỡng ép) phản nghịch hay âm mưu lật đổ chính quyền nhân dân, chỉ v́ anh đă phổ biến Bản Tuyên Cáo của Cao Trào Nhân Bản, kêu gọi nhà cầm quyền thực thi quyền dân tộc tự quyết bằng cách thiết lập chế độ dân chủ pháp trị thay thế chế độ độc tài, độc đảng. Ngày 30 tháng 4, 1993 Ủy Ban Nhân Quyền Liên Hiệp Quốc công bố Phúc Tŕnh lên án nhà cầm quyền Hà Nội đă giam giữ độc đoán Bác Sĩ Nguyễn Đan Quế. 4. Hơn nữa, sự dẫn độ
chỉ có ư nghĩa khi bị cáo được xét xử công Khi rải truyền đơn kêu gọi giải thể chế độ Cộng Sản để thiết lập chế độ Dân Chủ, Lư Tống chỉ hành sử hợp pháp quyền tự do phát biểu đă được thừa nhận bởi Hiến Pháp Việt Nam (Điều 69) và Công Ước Quốc Tế về Những Quyền Dân Sự và Chính Trị (Điều 19). 5. Về mặt thủ tục, quốc gia yêu cầu phải thực sự phát động tố quyền trước khi yêu cầu dẫn độ. Do đó Chính Phủ Thái Lan phải yêu cầu Chính Phủ Việt Nam thông tri bản cáo trạng hay khởi tố lệnh trạng có ghi rơ tội danh truy tố. Ngoài ra, Ṭa Án Việt Nam phải lập tờ cam kết sẽ không cải tội danh hay thay đổi tội trạng từ tội tiểu h́nh thành tội đại h́nh, hay từ tội thường phạm thành tội chính trị. Có như vậy mới có thể bảo đảm cho bị cáo quyền được xét xử công khai, công bằng và vô tư. Dầu sao kinh nghiệm Hiệp Định Paris về tái lập ḥa b́nh tại Việt Nam kư kết giữa 15 quốc gia cho biết người Cộng Sản không bao giờ tôn trọng các hiệp ước quốc tế. Với chủ trương cứu cánh biện minh cho phương tiện, người Cộng sản chỉ coi các hiệp ước quốc tế như những cơ hội và phương tiện để đạt được những mục tiêu chính trị. Họ không tôn trọng chữ kư của họ và coi thường danh dự Quốc Gia. Cũng v́ vậy sự thận
trọng và khôn ngoan tối thiểu không cho phép chúng ta tin tưởng vào lời cam kết
của người Cộng Sản. Và chúng ta phải cảnh giác Chính Phủ Hoàng Gia Thái Lan
không nên dẫn độ Lư Tống về Việt Nam. V́ sau này, nếu xẩy ra hiểm họa như đă
tŕnh bầy ở trên, Chính Phủ Thái sẽ phải chịu trách nhiệm cả vễ tinh thần lẫn
pháp lư. Và Chính Phủ Hoa Kỳ cũng sẽ phải chia sẻ một phần trách nhiệm, v́ đă
không bảo vệ tự do, danh dự và đời sống của một công dân, đồng thời là một cựu
chiến binh trong chiến tuyến Tự Do Dân Chủ, ____________________________________________________ THE KING OF THAILAND THE GRAND PALACE NA PHRA LAN ROAD BANGKOK 10200 THAILAND Email: govspkmn@mozart.inet.co.th, webmaster@thaigov.go.th
December 24, 2005.
MEMORANDUM SUBMITTED TOHIS MAJESTY THE KING OF THAILANDRe: Ly Tong‘s Extradition Case
On behalf of the Lawyers Committee for People’s Rights, we would like to present to Your Majesty the Ly Tong‘s case. Ly Tong first came to notice in 1985 when the story of his escape from Vietnam, “Black Eagle”, appeared in the Readers Digest magazine. Black Eagle was the name of the air squadron he flew with before his A-37 fighter jet was shot down in April 1975. He spent five years in prison camps, escaping on an epic 20-month trek across Cambodia, Thailand, and Malaysia. He traveled on foot, bicycle, bus, and truck, finally swimming to Singapore, arriving dripping wet at the American Embassy to seek asylum. In September 1992, after becoming a U.S. citizen, Ly Tong used a Vietnam Airlines passenger jet to drop leaflets over Ho Chi Minh City, the former Saigon, urging an uprising against communist leaders. He was charged with treason and sentenced to 20 years in prison. He was released in 1998 by amnesty. On January 1st, 2000 Ly Tong dropped leaflets from a Cessna plane over Havana, calling on Cubans to rise up against Fidel Castro. He became a hero in Miami’s Little Havana. He was not criminally prosecuted by the American Authorities, but had his pilot’s license suspended for six months. Cuba’s request for his extradition was denied by the American Government. His latest daring leaflets-dropping act from a single-engine plane over Ho Chi Minh City, on November 17, 2000 - the eve of President Clinton’s visit -has landed him in jail in Thailand for seven years and four months. Referring to this incident, Vietnam’s Ministry of Foreign Affairs spokesperson called Ly Tong “a dangerous international terrorist” and accused him of violating Vietnam’s national security, e.g. treason, specifically, “having activities to overthrow the people’s government”. In August 2005, the Thai Attorney General informed the American Embassy in Bangkok that Thailand has offered to accept a request for Ly Tong’s extradition to Vietnam only for the charge of violating Vietnamese airspace. In the meantime, his sentence in Thailand will be completed in May 2006. Extradition is the process of returning a person accused of a crime by one nation to another. The extradition process resembles that of interstate rendition, which occurs between states within the United States. In the international field, nations usually operate under treaties with one another whereby, under the circumstances laid out in the treaties of extradition, they would co-operate by arresting and turning over to the authorities of the demanding nation a specified individual. Typically, these treaties require the demanding nation show to the asylum nation that bona fide criminal proceedings have begun against the accused.Standard treaties carefully specify what kinds of crimes can be considered for extradition. The reason for restricting extradition to specified crimes is that no asylum nation should be put in the position to give up someone who was merely the victim of governmental persecution. Therefore, political offenses are not recognized as grounds for extradition. In the United States, the President is not legally empowered to extradite any individual in the absence of treaty provisions. Pursuant to the United Nations’ Convention against Torture of 1984 “no State Party shall extradite a person to another State where there are substantial grounds for believing that he would be in danger of being subjected to torture. For the purpose of determining whether there are such grounds, the competent authorities shall take into account all relevant considerations, including, where applicable, the existence in the State concerned of a consistent pattern of gross, flagrant or mass violations of human rights”. That is the case of Vietnam. During the last three decades, the Vietnamese authorities have consistently violated human rights such as the freedom of expression. All articles expressing opposite views could be grounds for accusation of treason, espionage, undermining the national unity policy, anti-state propaganda, abuse of democratic freedoms, etc.... In November 1991, Dr. Nguyen Dan Que was sentenced by the people court to 20 years imprisonment on the charge of treason, or “having activities aiming to overthrow the people’s government”. Dr. Que had only released the Manifesto of the Non-Violent Movement for Human Rights demanding the exercise of the people’s right of self-determination, the abolishment of the monopoly of leadership, and the organization of free and fair elections. In March 200l, Father Nguyen Van Ly sent a testimony to the U.S. Commission on International Religious Freedom to denounce the policy of religious repression of the Hanoi Government. In retaliation, in October 2001, the people court sentenced him to 15 years imprisonment on the charge of “undermining the national unity policy” and “violating a house-arrest decision” issued by the local authorities. In June 2002, Pham Hong Son was sentenced by the people court to 13 years in prison for the false crime of espionage. His “criminal act” consisted in disseminating principles of democracy in a book entitled “What is Democracy?” translated from a document issued by the U.S. Department of State. Later on, the sentence was reduced to five years imprisonment.
The Universal Declaration of Human Rights and the International Covenant on Civil and Political Rights protect the right to freedom of expression: “Everyone has the right to hold opinions without interference. Everyone has the freedom to seek, receive, and impart information and ideas through any media of his choice, and regardless of frontiers.” (Article 19).
That is why, in the mid-19th century, the London Court did not prosecute Karl Marx for his opinions expressed in “The Communist Manifesto” urging the proletariat throughout the world to unite in armed uprisings to overthrow capitalist governments.
From a legal standpoint, publishing a manifesto and distributing leaflets are lawful forms of exercising the right to freedom of expression.
From a procedural standpoint, pursuant to the U.S. Federal Criminal Code cited as a comparative law, “when the executive authority of the demanding state requests the extradition of a person from the executive authority of the asylum state in which such person resides, the demanding state has to produce a copy of the complaint/indictment filed or an affidavit made before a magistrate of the demanding state certified as authentic by the Chief Magistrate of the demanding state, the executive authority of the asylum state to which such person has fled shall cause him to be arrested and secured, and notify the executive authority making such demand, or the agent of such authority appointed to receive the accused, and shall cause the accused to be delivered to such agent when he shall appear. If no such agent appears within thirty days from the time of the arrest, the prisoner may be discharged.” (Section 3182)
By experiece, we have good reasons to believe that, if Ly Tong is extradited to Vietnam, the people court, once more, would charge him with treason or “having activities aiming to overthrow the people’s government”, and inflict him a penalty of life imprisonment or death, due to recidivism as an aggravating circumstance.
For the above mentioned reasons we would request Your Majesty and His Royal Cabinet to reconsider the Decision to Extradite Ly Tong to Vietnam.
Thank you for your consideration in this matter. Respectfully yours, For THE LAWYERS COMMITTEE FOR PEOPLE’S RIGHTS NGUYEN HUU THONG, ESQ. Attorney at Law to the California Supreme Court, Former Attorney at Law to the Paris Court of Appeals, Former Attorney at Law to the Saigon Court of Appeals.
|
|
Xin vui ḷng liên lạc với butvang@yahoo.com về mọi chi tiết liên quan tới Ánh Dương Copyright © 2004 Anh Duong Online Last modified: 08/10/06 |