ĐT. 714-541-9859, 714-423-0577                      THONG THIEN HOC

Google

Trang Chính

English

Việt Nam


Hoa Kỳ

Sinh Hoạt Cộng Đồng


Thế Giới
Diễn Đàn

Văn Học

B́nh Luận

Kinh Tế
Câu Chuyện ThờiSự

Chuyện Lạ 4Phương

Khoa Học

Sức Khỏe

Ẩm Thực

Nhân Vật

Người / Ngợm

Vui Cười


Biếm Thi

Linh Tinh

Rao Vặt

Nhạc Hoàng Vân

VNCH Foundation

Ca Dao Việt Nam

Thơ Hà Huyền Chi

Hà Phương Hoài

Mạng Lưới Nhân Quyền Việt Nam

OVERSEAS
FREE VIETNAMESE
COMMUNITIES

RADIO
SAIGON-HOUSTON

 

ĐI COI.. RA MẮT


Rể G.L Nguyễn thị Thúy
59-66
Cách nay hơn 35 năm, mẹ tôi dẫn tôi đi coi mắt một Gia Long th́ hôm nay, ngày 28 tháng 8 năm 2005, GL ngày ấy lại dắt tôi đi coi mắt nhiều Gia Long, nói cho rơ hơn là đi tham dự lễ ra mắt tân ban chấp hành của hội cựu nữ sinh trường Gia Long.
Vốn là cựu học sinh Pétrus Kư (P.K) cựu SVSQ Vơ Bị, cựu TQLC, cựu H.O, cựu tù nhân CT, hội viên đồng hương Hải Pḥng, đồng hương Rhadé v.v..và là thân hữu của Đà Lạt, Nha Trang nên tôi được đi tham dự nhiều buổi tiệc ra mắt, nhưng duy nhất có hội cựu nữ sinh Gia Long ( G.L) là tôi chưa bao giờ được phép tham dự.
Lư do không phải tại tôi mà cũng không phải tại nhà tôi, tại v́ Nhà-lước cho đi tu nghiệp theo chương tŕnh Tân-kinh-Tế “Ladovinqua”(*) trong 10 năm, sau khi tốt nghiệp văn bằng Ph.đ và trở về Saig̣n từ hữu nghị quan Việt-Trung th́ h́nh như tôi có vẻ bị bệnh lăng tai, ai nói ǵ cũng khó nghe, hơn nữa từ ngày sang định cư tại Nit-tờ-rơ Saig̣n th́ lại bị nhiễm thêm virus Noism, tiếng Việt gọi là siêu vi trùng nổ, hay virus nói dóc. Một người có nhiều bịnh như thế th́ nên ở nhà kẻo làm phiền bạn bè phu nhân đang cần sự yên lặng nghỉ ngơi.
Nghĩ lại mà buồn, ngày xưa cũng học hành như ai, đă là học tṛ Pétrus Kư th́ không thể học dốt được, mà P.K nào muốn là rể G.L th́ điều kiện ắt có và đủ phải là không đẹp trai th́ cũng phải chai mặt, tôi đạt tiêu chuẩn thứ hai:
“Em tan.. trường về, trời mưa.. to nhỏ.. th́ mặc trời mưa, dù tôi không có áo tơi, dù trời mưa anh cũng xin đưa em về”
Về nhà mẹ hỏi th́ í-a dối rằng: “Con đi học thêm tóan-lư- hóa ở trước cổng trường Gia Long trên đường Phan thanh Giản !”
Mẹ già nghe con trai nói loáng thoáng tên trường G.L là cụ mừng lắm, mừng cho con trai cụ được .. học trường này, lại c̣n khuyến khích con ráng theo đuổi làm sao cho đậu được cái “bằng G.L”, nhưng tôi bị rớt hoài, rớt mùng tơi, măi 10 năm sau, khi từ chiến trường trở về trên đôi nạng gỗ, em thấy anh khổ em thương, thỏ thẻ bên ai:
_ “ Anh trở về trên đôi nạng gỗ, anh trở về không làm dang dở đời em”.
Lấy được “mảnh bằng” GL quả thật là một điều vô cùng khó khăn!
Điều ǵ khó mà đạt được mới là vinh quang nên anh P.K nào mà đạt được cái bằng này th́ đi đâu cũng khoe nhắng lên:“Ta là rể GL”! Đến như cao thủ vơ lâm chưởng môn phái Lá-phơi-Khô (LPK) Nguyễn thanh Liêm cũng không thể giữ kín trong ḷng được mà phải đem niềm vui và hạnh phúc của ḿnh chia bớt cho thiên hạ. Trong mộât buổi ra mắt ban tân chấp hành ( lại ra mắt!), P.K Nguyễn thanh Liêm, trong buổi tiệc tất niên, lên ban huấn từ cho đàn em th́ ít mà chàng ca tụng về Công, Dung, Ngôn, Hạnh của các GL th́ nhiều, dù là tà áo Trắng trinh nguyên, áo Tím hoa cà-pháo, áo Xanh thiên thanh anh cũng khen hết, khen khong c̣n ǵ để khen, cuối cùng Liêm ta thú thực: “Tôi hân hạnh được làm rể của GL, mà là rể tới 2 lần”!
Cả hội trường rung lên v́ tiếng vỗ tay, vỗ mạnh nhất là những người c̣n rất trẻ, họ la lên đ̣i huynh trưởng Liêm hướng dẫn bí quyết làm thế nào để giật được hai ba tấm bằng một lúc, có phải học nhẩy lớp hay không?. ..Nhưng PK Liêm nháy mắt ra cái điều “ Thiên cơ bất khả lộ” rồi ron rén về ngồi cạnh tà áo tím.
Hạnh phúc quá phải không thưa giáo sư Liêm, chỉ một lần thôi mà hạnh phúc đă ngập đầu rồi, hạnh phúc hưởng dư giả, vậy mà.. ấy những 2 lần th́ hạnh phúc hưởng sao cho hết? Huynh gởi ở đâu vậy? Lúc đó tôi quên hỏi anh là anh đậu hai “bà..ng” cùng một lúc hay cách xa nhau mấy niên khóa? Hôm nay tôi sẽ hỏi cho ra bí quyết này v́ tôi thấy anh cũng đến tham dự buổi ra mắt
Chúng tôi đến sớm hơn nửa giờ, mua vé và được xếp chỗ, bàn số 33, hơi nản nhưng tôi cũng mừng thầm cho ban tồ chức, c̣n sớm quá mà sắp hết vé rồi (?), chắc chắn sẽ thành công, thành công đại.. ..thành công. Khi bước vào trong nhà hàng mới cảm thấy ḿnh là người nhanh nhẩu đoảng, lần đầu tiên được theo đi dự hội GL nên đi quá sớm, nh́n cái con số 33 nó nằm trong góc rồi thấy một cặp đi sau chúng tôi cũng mua vé tại cửa th́ lại có con số 9! Bản tính hay căi và ăn nói linh tinh sắp xầy ra th́ G.L đi bên cạnh nói nhỏ:
_” Thôi mà, bàn trên cũng GL, bàn dưới cũng GL”
Tôi chưa kịp phản đối th́ chị Thu Thủy tân hội trưởng xuất hiện, hằng ngày chị đă đẹp, hôm nay lại càng lộng lẫy với trang y phục toàn mầu tím, nụ cười hiền ḥa và bao dung đúng tiêu chuẩn GL, chị đích thân dẫn chúng tôi đến bàn số 9, tôi căi lại:
_ Không được, chúng tôi ngồi bàn số 33, bàn 9 dành cho người mua vé sớm.
_ Không sao đâu, ai đến trước th́ ngồi trước, cần phải xếp chỗ cho gọn để biết chính xác số lượng, nếu cứ ngồi rải rác th́..lỗ..
Nói xong lại cười rồi chị vội vă ra đón chào bạn bè và thân hữu khác đúng theo tâm niệm “vui ḷng khách đến, vừa ḷng khách đi”. Xếp chỗ tuy là một việc nhỏ nhưng gặp rất nhiều khó khăn trong bất cứ buổi tiệc nào, hôm nay cũng thế nhưng với nụ cười của chị tân hội trưởng và sự “khéo nói” của ban tổ chức khiến ai cũng thấy vui.
Khéo nói là nghề của nàng, chưa khai mạc th́ GL Kim Đức đă khai mào bằng tâm sự của người làm “xếp” .. ..chỗ:
_ “ Thưa quư vị, có chị bạn nói với tôi rằng mày xếp cho tao chỗ nào gần gần mày chứ ngồi chỗ này xa quá. Tôi thưa với chị rằng xin chị thông cảm, chị chỉ ngồi xa em hôm nay thôi, c̣n lại 364 ngày khác em sẽ lại gần chị hơn”!
Không biết thực sự có chị nào nói điều đó hay không, nhưng có tật th́ giật ḿnh, tôi cảm thấy nhột nhột bèn quay sang nói chuyện với một chị ngồi kế bên:
_ “Nói hay quá, cảm động quá! Con kiến trong lỗ cũng phải ḅ ra rồi lại ḅ vào, đây là câu nói hay nhất trong tất cả các buổi tiệc mà tôi tham dự, c̣n hay hơn cả câu nói của cố tổng thống Nguyễn văn Thiệu rằng th́ là đừng nghe những ǵ VC nói..”
Người tham dự đă gần kín các bàn, tôi cố t́m xem có người quen nào không để đến chuyện văn chờ cơm cho vui, bạn bè của tôi là rể GL rất đông nhưng sao hôm nay không thấy tên nào vậy hè? Lê thành Lân, Phạm hồng Đảnh đâu cả rồi? Những cặp này thường “em ở đâu th́ anh đó”, chẳng lẽ chiều Chủ-Nhật mà lại t́nh nguyện ở nhà cắt cỏ rửa chén, hút bụi, giặt quần áo, thay tă cho con .. cháu, xếp lại đống quần áo cũ để đem bán cho Gút-guiu v. v..!
Điều dễ nhận thấy và bắt mắt nhất là những tà áo tím trong ban tổ chức, đẹp là chuyện dĩ nhiên, nhưng tôi phục là phục sự hoạt động dẻo dai hăng hái không biết mệt của các chị G.L, thấy người mà lại nghĩ đến ta, tôi buồn cho cái tính không được hoạt bát của những P.K lớp tuổi tóc muối tiêu của chúng tôi.
Trong lần tham dự buổi ra mắt ban tân chấp hành P.Kư, toàn là những người trẻ ra gánh và vác trách nhiệm, có cả những tṛ thuộc lớp tuổi giao thời, trên đầu là Cụ Pétrus-Kư, khúc đuôi là cu Lê hồng Phong, duy nhất có một ông già gân tráng kiện tên Nguyễn thanh Liêm vẫn giữ trọng trách cố vấn, c̣n những tṛ khác mới ở độ tuổi 60 mà đă chậm chạp lờ quờ như gà phải cáo, ngồi ngáp vặt! Không biết đó có phải do hậu quả những năm tháng dài chịu đựng dưới chế độ .. đè ..nén và trong lao tù CS?
Tân ban chấp hành của G.L hôm nay tuy chưa già nhưng không c̣n trẻ, có cả đại tỷ 94 trong ban cố vấn c̣n vững vàng ôm bó hoa lên sân khấu tặng cho các chắt. Chắc rằng trong ban tân chấp hành không có chị nào theo học giai đoạn trường đă đổi tên sau năm 1975, cái thế hệ mà chàng P.K Trương-Vấn thường ghẹo người trẻ G.L Kim-Oanh rằng:“Em thuộc thế hệ nửa vời, Đầu th́ Gia-Long, đuôi thời Khai-Khai.”

GIỜ KHAI MẠC đă đến, xin mời..

Khen GL th́ cũng bằng thừa, nhưng phải cho tôi nói một điều để giải tỏa ấm ức, đó là sự khai mạc đúng giờ của buổi tiệc ra mắt tân ban chấp hành G.L 2005-2007. Dĩ nhiên khi đứng ra tổ chức bất cứ tiệc ǵ th́ ai mà không muốn khai mạc đúng giờ, nhưng khai sớm hay khai muộn là tùy thuộc vào người tham dự. Nếu họ không vui hoặc bị bắt buộc như tham dự các tiệc như tiệc cưới th́ nhất định là phải đến trễ cho bơ ghét, cho lần sau khỏi mời.
Buổi tiệc ngày hôm nay th́ mọi người đến đúng giờ, tại v́ cảm t́nh dành cho GL quá nhiều, “cảnh vui th́ người vui”. Tôi đây là tên hủi nhất, lúc nào và ở đâu cũng đi trễ để tỏ ra ta là người quan trọng! Là cái đinh trong quần.. ..chúng! Vậy mà hôm nay cũng đến trước giờ khai mạc cả nửa tiếng, chính là v́ nụ cười tươi, tính vui vẻ lại thêm cái nết khiêm nhường của chị Tân hội trưởng Thu-Thủy.
Bỏ qua những thủ tục cần phải có của các buổi lễ như chào cờ Mỹ-Việt, giới thiệu quan khách, đọc diễn văn, giới thiệu người mới việc cũ, vài hàng phân trần xin lỗi những thiếu xót NẾU CÓ v.v., tôi như bị cuốn hút vào hai Em-Xi với giọng nói linh hoạt và ngọt như mía lùi của GL Kim-Đức và Ngọc-Huệ. Hai âm-thanh ( giọng nư) này luôn luôn có trên làn sóng Văn Nghệ Truyền Thanh vào mỗi sáng Chủ nhật trong chương tŕnh “ Đất Mỹ người Việt” với rất nhiều đề tài hữu ích cho đời sống gia đ́nh, tuy đă nghe nhiều lần, “nhưng lần này tôi thấy lạ, v́ hôm nay là buổi G.L tŕnh làng”
Chương tŕnh được giới thiệu gồm có ba phần: đầu (ẩm thực), ḿnh (văn nghệ) và chân tay (dạ vũ). Không mấy ai chú trọng đến cái ăn nữa rồi, đồ mang ra mà tuổi trẻ cứ ngó lơ, lại xoay cái mâm tới trước mặt mời các người lớn tuổi xơi trước! Biết làm sao đây, dù cao mỡ, cao máu, tiểu đường tiểu muối nhưng thôi cũng đành hy sinh v́ tuổi trẻ mà lănh trách nhiẹâm cầm đũa thêm vài lần nữa.
Dạ vũ ư? Thú thật là tôi dốt và không có cảm t́nh với cái gọi là khiêu vũ, vũ khiêu khích hay tiếng b́nh dân gọi là “nhẩy đầm” này, việc ǵ cũng phải có lư do chớ đâu phải ghét khơi khơi.
Số là vào khoảng 1953-1954, một đám vừa trai vừa gái chúng tôi ở Phố Dinh, Hải Pḥng rủ nhau xuống vườn hoa Con-Cóc coi Tây nó nhẩy Đầm, đến một khu có đèn xanh đỏ nhấp nháy, bên trong có kèn “ mu-dích”, xung quanh bao kín 1 hàng rào bằng những tấm liếp (phên), tụi nhỏ chúng tôi cắt liếp ra rồi chui đầu vào coi, đúng là thấy những ông Tây ôm bà Đầm nhẩy thật, lũ trai gái chúng tôi đang tranh nhau cái lỗ hổng để chui đầu vào xem rồi chí-chóe căi nhau ỏm tỏi khiến mấy tên Tây Ma-Rốc gạch mặt đi “ ba-trui” nó biết, nó đến nắm cổ kéo ra, xoắn lỗ tai con gái, đá đít con trai bằng đôi giầy đinh “săng-đá”! Từ đó mỗi khi nghe hai tiếng nhẩy đầm, thấy ông anh bà chị nắm tay nhau xập x́nh là nghĩ đến những cái đá ngày xưa, đau mông không thể tả được, không thích nhẩy không biết nhẩy là v́ vậy.


ĐÂY CHƯƠNG TR̀NH VĂN NGHỆ bắt đầu.

Văn nghệ ư ? Tôi nghĩ chắc lại trống, kèn, phèng la chói tai khiến người tuổi cao thêm cao máu, chắc lại chỉ có mấy thân hữu vốn tính khiêm nhường, tự nhận ḿnh “hát hay không bằng hay hát” có vài lời phi lộ rằng tôi không phải ca-sỉ, hát không hay mà đàn nghe cũng dở, xin giúp vui 1 bài ( nhưng “em yêu tiếng bis-bis lắm cơ”).
Thân hữu đầu tiên lên mở màn chương tŕnh văn nghệ làm tôi..an tâm, tôi đă biết tài của anh từ lâu, Trương minh Cường, ca-sỉ, bác sĩ và là binh sĩ của binh chủng Mũ-Xanh , tất nhiên TQLC nào ca-cẩm cũng hay mà đàn- đúm cũng hết xẩy.

Cặp song ca Đức-Hậu tiếp theo với những bản nhạc và lời của G.L Kim-Đức nghe nó ấm làm sao! Họ thuộc vào hàng thóp-then. Thưởng thức văn nghệ đến đây là đáng đồng tiền bát gạo rồi, coi như không lỗ mà có lời, toan ra về để đi dự đám giỗ 20 ngày của Nguyễn kim Tiền th́ G.L nhà tôi níu lại chỉ tay lên sân khấu:

_ “ Từ từ mà ..anh, xem mấy cháu nhỏ dễ thương quá ḱa”
_ “Không có ǵ lạ đâu, các cháu lại cầm quạt hay bông giấy vừa đi vừa hát.. em không yêu ba mà em yêu má! Thỉnh thoảng lại khuỵu đầu gối xuống chứ ǵ!.

Ở khắp nơi, đa số các cháu thiếu nhi chỉ được tập cho nhựng vũ điệu quá đơn giản như kể trên, nhưng hôm nay hoàn toàn khác hẳn với ư nghĩ của tôi, các cháu từ 4 đến 12 tuổi xinh tươi với y phục gọn ghẽ đă múa những nhịp điệu vô cùng đẹp và mới lạ theo bài hát ALIBABA ..Không riêng tôi mà cả hội trường đều im lặng để nghe các cháu hát, dù có những người không ưa nhau, đang lườm và nguưt nhau cũng phải tạm đ́nh chiến để dán mắt lên sân khấu ngắm các cháu vũ, khi các cháu chấm dứt bài một và tiếp tục bài hai với vũ điệu Nam-Dương th́ những người dù đang giận nhau cũng cùng vỗ và bắt tay nhau làm ḥa.

Đây là một sự thật, khi tôi đến bàn số 9 th́ đă có một rể G.L ngồi đó rồi, anh ta và tôi vốn là đồng đội đồng môn nhưng v́ quan niệm chống Cộng khác nhau nên bỏ nón sắt đi mà đội nón cối lên đầu nhau! Anh ta đang nói linh tinh, có vẻ “nổ ” giỏi hơn tôi, mà hai anh “nổ” th́ có ưa nhau bao giờ, thế là chúng tôi im lặng nghinh nhau như 2 con gà trống thiến tức tiếng gáy. Nhưng khi các cháu Việt Nhi vũ xong, chúng tôi cùng đứng dậy vỗ tay sung xướng và rồi bất chợt cả hai cùng quay lại nh́n nhau, chia xẻ một niềm vui chung và những bàn tay xiết chặt, thương nhau cởi..nón cối cho nhau.

Các cháu nhỏ đă đem lại ḥa b́nh giữa những người lớn đang bất ḥa. Điều này chắc các G.L & P.K đă có kinh nghiệm, họ giận nhau mấy ngày rồi, không ai chịu làm ḥa trước dù trong ḷng rất muốn, chờ dịp con đi tè là cả hai đều chạy lại giả bộ để thay tă cho con, vẫn im lặng nhưng tay chân th́ đụng qua đụng lại, tới một lúc không chịu đựng được nữa th́ họ quên thay tă cho con mà thay.. áo cho nhau.

Có lẽ đă tới thời điểm cần tuổi trẻ giúp người lớn ngồi chung mâm.
Một cháu nhỏ khác trong y phục tứ thân khăn mỏ quạ, hai tay hai quạt, hát và múa theo nhịp điệu dân ca VN, không kém những người hát dân ca chuyên nghiệp, trong mắt tôi mờ mờ h́nh ảnh cô ca sĩ Ấn-Vai đang đứng ngoài cửa để chờ cầm dùm cho cháu đôi dép! Đối lại với dân ca là một cháu khác với y phục Tây phương, vũ điệu Tây Phương, cả hai đă đạt tới mức tuyệt hay, không c̣n ǵ để khen thêm được nữa, nếu “c̣n một chút ǵ để nói để khen” là khen ai đó khéo sắp xếp chương tŕnh, Đông-Tây ḥa hợp, càng về sau càng hay, tựa như càng cao niên càng có duyên, và bây giờ là lúc chúng ta coi họ thay quần áo (fashion show) xem duyên ở chỗ nào


PHÁT-SẦN XÔ.

Xin kề quư vị nghe một câu chuyện vui có thật về fashion show:
Trong một buổi họp, chúng tôi đang thảo luận về chương tŕnh ngày đại hội th́ pḥng kế bên, các phu-nhân bàn kế hoạch tổ chức văn nghệ giúp vui cho ngày họp khóa sao cho xôm tụ, mới lạ và độc đáo, thế là tiết mục fashion-show được mang ra thảo luận, nào áo dài nào áo ngắn, quần dài quần cụt, một phu nhân cho ư kiến:
_ “Đề nghị chúng ta thêm màn biểu diễn BIKINI”
_ “Hay đấy, nhịn lâu lắm rồi, nhưng ba mảnh? Hai mảnh? Hay một mảnh?”
_ “Tiết kiệm đi, một mảnh thôi, nhưng nên cân nhăùc mảnh trên hay mảnh dưới”
Các cụ ông phu quân nghe thấy thế sợ tái mặt vội hét toáng lên cản lại:
_ “Không có mảnh nào hết”!!!

Ư các cụ ông là bỏ biểu diễn màn Bikini đi chứ không phải bỏ cả 3 mảnh, đừng hiểu lầm. Hôm nay lại nghe có phát-sần xô cây nhà lá vườn làm tôi hồi hộp và lo lắng, quả là tôi đoán không sai, bước ra đầu tiên là một diễn viên không mặc quần!
Chung chung th́ cũng quần áo ba miền, cô gái “Bắc Kỳ” nho nhỏ với cái mỏ quạ cong cong, thắt đáy lưng ong, mang giây xà-tích. Cô gái miền Trung th́ mang cái “củng mà thủng hai đầu, bên Ta th́ có bên Tàu th́ không”, thêm mộât diễn viên hoàng cung mặc áo ḥang yến như Nam Phương hoàng hậu. Trong bộ sưu tập tem, tôi có con tem mang h́nh của Nam-Phương hoàng hậu nên tôi buột miệng nói hơi lớn:
_ “ Giống Hoàng hậu quá, ai mà đẹp thế !”
Một sư tỷ ngồi cùng bàn có vẻ bực ḿnh v́ tính thô lỗ hay khen đàn bà đẹp của tôi nên chị hơi cao giọng:
_ “ Nhỏ Ngọc Huệ đấy chứ ai nửa, rơ giả đ̣”
Ơ hay nhẩy, nào tôi có được biết cô Ngọc-Huệ là ai đâu, mới chỉ nghe tiếng trên đài phát thanh, nghe giọng nói th́ tôi đoán là trẻ và đẹp, nhưng hôm nay tôi mới biết là ḿnh có óc tưởng tượng hơi kém, trẻ và đẹp th́ đúng rồi nhưng c̣n thêm nét duyên dáng. Đối với tôi th́ Ngọc-Huệ hay Ngọc-Hân đều là những nhân vật nổi tiếng, thấy đẹp th́ khen, chớ thằng cuội có dám mơ tưởng Hằng Nga ǵ đâu! Cớ sao lại la tôi! Ư hẳn là sư tỷ muốn nói: “sao không khen người ngồi gần mà lại khen người ở xa để con chim đa..nó bực ḿnh nó la”?
Chiếc áo bà ba cô gái Hậu Giang mới dễ thương làm sao! Cái khăn rằn hờ hững vắt vai, cẩn thận cài lên mái tóc làm tôi bồi hồi nhớ lại bao nhiêu khăn rằn khác khắp vùng Hậu Giang, từ U-Minh Đầm-Dơi Cái Nước đi ngược lên Mỏ Cày, Bến Tre, những tấm khăn ân t́nh này từng cho anh em lính tráng chúng tôi mượn “che đầu khi nắng.. ..gắt, lau mặt lúc sa mưa”. Trong số những khăn đó có cái khăn mặt rằn của Nguyễn thị Định (*) là anh em chúng tôi ai cũng mong được cô trao tay hay giật để làm của riêng, của hồi môn, nhái theo cụ Tú xương th́: “bắt được khăn nàng.. ắt hẳn kiếm ăn to”.
Em-xi Kim-Đức đă dẫn đồng môn và thân hữu đi thăm 3 miền đất nước rồi đưa lên địa đầu giới tuyến Việt-Trung, miền Thượng Du Bắc Việt, chính nơi đây cô gặp được người không mặc quần, nhân dịp ra mắt ban tân chấp hành th́ ra cô mang đến để ra mắt luôn một thể , nhưng giả đ̣ hỏi khó:
_ “Quư vị có biết người này là ai không?”
Nhiều tiếng xầm x́ khúc khích, chuyện riêng tư ai mà biết, nhưng tôi hiểu ư cô muốn hỏi là người này thuộc sắc tộc nào? V́ đă từng đi tù nghiệp tại Lào-Cai, Yên-Bái, Cao-Bằng, Hoàng liên Sơn, gặp nhiều sắc tộc Tày, Dao, Mường, Mán v.v.. tôi thấy người này không mặc quần mà đóng khố, ngậm ống vố, bên hông giắt con dao th́ đúng là người Dao rồi. Bà Dao đi bên cạnh với y phục sặc sỡ quá đẹp, chân đi đôi dép cao cao thêm mùi nước hoa thơm phức khác với mùi khói lam chiều trên nương nên ai cũng nghi ngờ bà Dao này là giả, người Dao chân thật của chúng tôi thường đi chân đất.
Tiết mục này hay th́ có hay nhưng gợi lại cho anh em chúng tôi nỗi buồn bâng khuâng và sợ hăi những ngày ở trại tù CS trong vùng rừng núi Hoàng Liên Sơn. H́nh ảnh những anh Ḥa, anh Khôi anh Khoa trốn trại bị những người Tày người Dao bắt được, trói “giật cánh khủyu”, vừa đánh vừa kéo lê trên đường sỏi đá đem nộp cho trại, ḷng nhân đạo của “người anh em” cán binh VC thật bao la, khi thấy các anh không c̣n nhúc nhích được nữath́ lập tức can thiệp ngay:
_ “V́ chính sách khoan hồng nhân đạo, xin đồng bào tha cho những tên tù này”
Lại cũng chính những người Dao người Tày này, một hai năm sau, họ “vô ư” để rơi rớt những củ khoai, mẩu sắn ở hóc núi xó rừng, nơi những bộ xương biết đi thường lui tới. Cám ơn những tấm ḷng đầy t́nh thương của người dân sắc tộc miền Thượng Du, cám ơn ban tổ chức đă nhắc lại cho chúng tôi những kỷ niệm đau thương khó quên.
Hết Cao-Bằng th́ về Cao-nguyên Kontum, Bờ-lê-Cu, Dakto, Daksut, về Đà-Lạt xuống Đức-Trọng, Tùng Nghĩa, tại đây MC Kim-Đức dẫn hai cô Thái ra giới thiệu:
_ “Đây là hai cô thuộc sắc tộc Thái, một Thái Đen và một Thái Trắng, các anh có biết khác nhau ở chỗ nào không, các anh có thấy ĐEN ỡ chỗ nào không?”
Không khí buổi văn nghệ sôi động hẳn lên với những tràng cười sảng khoái bởi câu nói thật dí dỏm và hóm hỉnh, nhưng tại sao lại chỉ hỏi các anh? Gặp những G.L khéo nói, sắc tựa dao như thế này th́ các ông chỉ từ huề tới thua, từ chết tới bị thương! Mặt cứ nghệt ra, biết nhưng mà “ biết trả.. .. lời sao?” Thương t́nh các anh chàng ngớ ngẩn nên MC giải thích ngay kẻo lại hiểu lầm:
_ “Tất cả giống nhau, trắng và đen giống nhau tuốt tuồn tuột, chỉ khác nhau ở cái cổ áo thôi, cổ cô Thái trắng th́ kín, cồ cô Thái đen th́ hở h́nh chữ V”
Cám ơn G.L đă mở mắt cho P.K biết thế nào là trắng đen, hồi c̣n học ở Đà-Lạt, Chủ Nhật nào chúng tôi cũng xuống Tùng-Nghĩa để tâm sự với các cô Thái, nhưng hễ gặp là mắt cứ mờ đi nào biết phân biệt trắng đen ở chỗ nào đâu!
MC c̣n cho chúng tôi xem cô Thái biểu diễn tắm suối, màn này th́ chúng tôi không hài ḷng, không xuất sắc như những lần phục kích VC mà lại t́nh cờ gặp cô sơn nữ Phà-Ka bên bờ suối, bị dồn vào thế không thể rút lui được, không thể quay đi được nên đành mở to mắt nh́n, v́ thế hôm nay phân biệt được thật giả, “người thật việc thật” cô Thái thật, tắm suối thật, trông thấy .. thật, thấy thật hay!
Có điều nếu ở Little Saig̣n mà cứ nh́n vào cổ hở chữ V rồi cho là Thái Đen th́ có ngày gặp nạn đấy, ngoài đường phố Bolsa hở cổ chữ V nhiều lắm, những chữ V quá khổ với chiều sâu quá sâu, biểu tượng cho chữ V chiến thắng “V-ic-to” khiến những người bại trận trông thấy mà bồi hồi, nhớ về zĩ-zăng!
Sau phần fashion-show, chương tŕnh vẫn c̣n tiếp diễn với dạ vũ nhưng đă quá đủ cho một đêm văn nghệ của một hội đoàn, nh́n chung chưa chắc ai đă hay hơn, nhưng riêng phần vũ của các cháu Việt Nhi và màn tŕnh diễn y phục của các sắc tộc thiểu số VN th́ không ai sánh được, kể cả những trung tâm băng lớn.
Để có được y phục của những người sắc tộc này, một GL đă về tận nơi để sưu tầm mang về đây tŕnh làng, cho thế hệ trẻ biết rằng dân tộc Viêt Nam có nhiều sắc dân, nhưng họ sống với nhau rất hiền ḥa và đoàn kết. Một màn văn nghệ không dễ thực hiện nhưng lại có ư nghĩa hết sức tế nhị, không biết ban tổ chức có ư nhắn gởi ǵ cho cộng đồng hải ngoại, cho các hội đoàn qua màn phát-sần-xồ này không?
Theo tôi th́ GL đi sưu tâøm y phục đă bỏ sót một sắc dân vùng Đà Lạt, trong vùng suối Vàng, họ có tục lệ cà răng và căng tai, đàn ông mặc áo (vét) không quần, đàn bà để ngực trần mang váy, nếu có thêm sắc tộc này th́ ư nghĩa đoàn kết sẽ cao hơn nữa, người tham dự sẽ đông hơn. Hay là chị có mang về mà không t́m được diễn viên, lần sau nếu muốn tŕnh diễn màn này, xin cứ gọi chúng tôi, lúc nào cũng sẵn sàng.
Ban tổ chức và chị tân hội trưởng GL Thu Thủy đă thành công buổi ra mắt tân ban chấp hành 2005-2007, quư vị đă đạt được sự mến phục của đồng môn, của thân hữu. Trên đường về nhiều người c̣n tấm tắc khen nhưng có vẻ tiếc re điều ǵ đó:
Một cây G.L mà dựng dược non.
Hai ba cây chụm lại th́ có vô số ḥn.. .. núi cao.

(*) Nguyễn thị Định là tư lệnh các lính gái của cái mặt trận GPMN./.
(*) Ladovinqua: Lao động là vinh quang!
 

Xin vui ḷng liên lạc với  butvang@yahoo.com  về mọi chi tiết liên quan tới Ánh Dương
Copyright © 2004 Anh Duong Online
Last modified: 08/10/06