Tạp bút
MỘT CHUYẾN ĐI XA
Đă từ lâu chúng tôi ước mơ được đến thành phố Seattle, Tiểûu bang Washington,
một thàønh phố với núi đồi, sông hồ rất thơ mộng nằm cách thành phố Dallas bốn
giờ bay, để thăm một vài thi hữu và thân hữu đă xa cách từ biến cố 75, nhưng
cũng phải nhân dịp Đại Hội Văn Chương Phụ Nữ VNHN do nhàthơ Quốc Nam tổ chức vào
ngày 7-8-9/10/05 chúng tôi mớùi thực hiện được ước mơ của ḿnh.
Đáp chuyến bay đêm của hảng American Airlines, chúng tôi đến phi trường Sea-Tac
lúc 10:30 pm. Hành trang là một va-li nhỏ, một thùng sách, báo, và CD nhạc
Nguyễn Tất Vịnh do HTTTVNHN xuất bản, và một máy quay phim xách tay. Anh Huỳnh
Văn Phước đón chúng tôi đúng giờ hẹn. Anh Phước trước 75 làm việc tại một cơ
quan viện trợ Mỹ tại Saigon, chúng tôi có nhiều kỷ niệm với nhau, thường gặp
nhau trong các ngày cuối tuần với các anh Nguyễn Văn Dương, Đại úy lực lượng
biệt kích dù, anh Hồ Minh Nguyện, Luật sư, đến các pḥng trà nghe nhạc thính
pḥng, hoặc các quán cà-phê ngồâi tán dốc chuyện trên trời dưới đất một hai giờ
sáng mới ṃ về nhà; có khi cao hứng rủ nhau về Vũng Tàu tắm biển. Từ phi trường
về nhà, chúng tôi ghé vào một tiệm người Tàu ăn mỗi người một tô cháo cá thật
ngon. Khu phố nhỏ hẹp nên phải mất gần nửa giờ đồng hồ chúng tôi mới t́m được
chổ đậu xe. Từ phi trường đến nhà anh Phước mất 45 phút, về đến nhà th́ đă gần
hai giờ sáng. Mệt mỏi v́ thiếu ngủ, chúng tôi làm một giấc đến 10 giờ sáng hôm
sau mới tỉnh dậy.
Việc trước tiên là chúng tôi phải đi thăm người bạn thuở thiếu thời cùng học
trường Saint Joseph ở Phủ Cam, Huế, từ thập niên 40. Đó là anh Nguyễn Văn Dương
đă phục vụ nhiều năm trong binh chủng Biệt Kích Dù, một chiến sĩ øQuốc Gia từng
vào sanh ra tử trên các chiến trường đẫm máu cho đến ngày Saigon sụp đổ. H́nh
ảnh người chiến sĩ oai hùng trong bộ quân phục xanh màu hoa rừng thuở nào nay
chỉ c̣n là một bóng mờ của thời gian. Thời gian đă cướp đi cái quư báu nhất của
đời người là tuổi xuân xanh và để lại cái tuổi già nghiệt ngă vốn dĩ là cái sẽ
dần dà đưa con người vào cơi hư vô. Chúng tôi gặp nhau lần cuối trước khi từ giả
để đi định cư tại Hoa Kỳ vào tháng 3 năm 1991. Tính đến nay đă được 14 năm, một
đoạn đường khá dài đối với đời sống của một người ở lứa tuổi 70, nhưng lại quá
ngắn ngủi đối với những lư tưởng và ước mơ mà chúng ta đang đeo đuổi; không mấy
chốc, nh́n lại th́ tuổi đă già, thân mang thêm bệnh tật, lực bất ṭng tâm, đành
giao phó vận mạng ḿnh cho Thượng Đế an bài…Nghĩ vậy nên chúng tôi chỉ cầu chúc
anh được nhiều sức khỏe và không dám nhắc lại thời oanh liệt đă qua…
Sau đó vợ chồàng anh Phước đưa chúng tôi đi ăn sáng và hẹn gặp người bạn Luật sư
Hồ Minh Nguyện tại một quán cà-phê, và tại đây chúng tôi được làm quen một người
bạn khác là Giáo sư Lê Văn Đặng, thuộc Viện Việt Học Seattle, chuyên về chữ Nôm,
bạn của anh Phước và anh Nguyện. Anh Nguyện ở lứa tuổi 60, trông khoẻ mạnh và
c̣n nhiều phong độ, không khác ngày xưa là mấy; Gs. Đặng ở lứa tuổi 70, tánh
t́nh lịch sự, ôn ḥa, và ít nói. Anh Huỳnh Văn Phước và gia đ́nh đến Mỹ từ năm
1975 và định cư tại Seattle kể từ đó. Chị Phước trước 75 cũng là một Luật sư
hoạt độâng tại Saigon. Anh chị Phước được kể là một trong những người Việt tỵ
nạn rất thành công trên mặt kinh doanh tại thành phố Seattle với hệ thống “ Café
Lộc” rấùt nổi tiếng. Con cái anh đều ăn học thành tài với cấp bằng Tiến sĩ, Kỹ
sư tốt nghiệp từ các trường Đại học nổi tiếng. Chúng tôi mừng cho các bạn đă
thành công, đại thành công trên xứ lạ quê người.
Theo chương tŕnh đă định, vào khoảng 3 giờ chiều thứ bảy, chúng tôi đến thăm
anh Hà Văn Duyệt là một cán bộ thuộc Liên Đoàn Sinh Viên TBB/TĐ mà có một thời
tôi làm Liên đoàn trưởng, và cùng đi đến Chùa Cổ Lâm nằm trên đường Graham, ở
đây có tŕnh bày sách báo và băng thơ, nhạc. Chúng tôi đă tặng một số thi hữu,
thân hữu thi tập tam ngữ CHTY số 4, xuất bản năm 2004, và CD nhạc phổ thơ CHTY
do nhạc sĩ Nguyễn Tất Vịnh thực hiện. Chúng tôi kư tặng sách, CD nhạc cho những
thi văn hữu mới quen như chị Kiều Mỹ Duyên, chị Jackie Bông, anh Chính Tâm
Nguyễn Hữu Kư. Anh Chính Tâm kư tặng chúng tôi thi tập “ Như Sợi Tơ Trời Bay”,
xuất bản năm 2005 tại Seattle, in ấn rất đẹp. Sau khi thưởng thức vài bản nhạc
và bài thơ, chúng tôi phải ra về để họp mặt với anh chị em cán bộ TBB/TĐ lúc 5
giờ chiều tại nhà anh Hà Văn Duyệt.
Gặp lại các chiến hữu từng phục vụ cùng một đơn vị cách đây 30 năm, chúng tôi
tay bắt mặt mừng, nỗi xúc động hiện lên trong từng khóe măùt của mọi người chứng
tỏ t́nh đồng đội, t́nh chiến hữu vẫn mặn nồng như xưa. Chúng tôi hàn huyên tâm
sự nhắc lại những ngày cuối cuộc chiến, những nỗi vất vả đọa đày trong các trại
tù cải tạo, những ngày đầu định cư tại Hoa Kỳ qua những câu chuyện vui buồn lẫn
lộn…Trong buổi họp mặt tại nhà anh chị Hà Văn Duyệt, chúng tôi được gặp lại anh
chị Nguyễn Văn Mẫn, anh chị Đinh Văn Thành, anh chị Trần văn Ban, anh Trần Minh
Quang, anh Nguyễn Văn Nhất. Các anh Ngô Hữu Chánh, Khưu Minh Thánh và Lương Xuân
Thắng v́ bận việc không đến được; hôm sau chúng tôi nhờ anh Hà Văn Duyệt đưa đến
thăm gia đ́nh các anh. Trong số anh em chúng tôi được gặp lại, có anh Ngô Hữu
Chánh là người thành công nhất trên đường học vấn, anh đă lấy được bằng Cao Học
- MIB và làm việc cho một nhà băng lớn tại Seattle. Ngoài ra anh em nào cũng
thành công trong công việc làm ăn, có nhà cao cửa rộâng, nhất là con cái đều tốt
nghiệp Đại học và có công ăn việc làm vững vàng. Những anh em cán bộ TBB/TĐ ở
Seattle phần đông xuất thân từ trường Lục Quân Fort Benning, Hoa Kỳ, như các anh
Hà Văn Duyệt, Ngô Hữu Chánh, Nguyễn Văn Mẫn, Trần Minh Quang, Đinh Văn Thành,
Trần Văn Ban. Buổi họp mặt thân mật kéo dài đến hơn 10 giờ tối. Phu nhân anh Hà
Văn Duyệt đă thết đăi anh chị em một bữa ăn thịnh soạn, gồm có thịt nguội, gị
thủ, bánh ḿ thịt chiên bơ, bánh bột lọc, gỏi gà,và bún ḅ Huế thật tuyệt vời !
Xin cám ơn chị Duyệt. Cuộc vui nào rồi cũng tàn. Chúng tôi ngậm ngùi chia tay mà
ḷng bịn rịn; chúc b́nh an cho nhau và hẹn ngày tái ngộ.
Sáng Chủ Nhật, anh bạn Luật sư Hồ Minh Nguyện đăi chúng tôi ăn điểm-sấm tại nhà
hàng Tàu, House of Hong nằm trên đường số 8 S. Sau đó anh Ngô Hữu Chánh và một
số bạn trong nhóm Thiền của anh đưa chúng tôi đi xem chỗ nuôi cá hồi Salmon gọi
là Salmon Hatchery thuộc thành phố Isaquah. Cá hồi là một loại cá nổi tiếng thịt
ngon và có một đời sống rất đặc biệt. Khi đă lớn, cá rời biển cả và lộïi ngược
ḍng sông rạch để trở về nguồn, ở đây cá cái dùng đuôi làm ổ và đẻ trứng. Chúng
bảo vệ trứng cho đến khi nở thành con. Trong lúc này th́ cá đực đánh hơi nước
sông, suối t́m đường lội ra Đại dương, rồi lại lộâi ngược về sông rạch vài lần
như thế để cuối cùng chết với cá cái tại nơi “quê hương” chúng đă sinh ra. Số
trứng cá tồn tại nở con, lớn lên để tiếp tục một chu kỳ sinh sản khác. Khi cá
hồi Salmon đă lớn sẽ trở ra biển sống 5 năm trong nguồn nước đầy dinh dưỡng và
lạnh lẽo của Thái B́nh Dương, rồi chúng lại lội ngược về sông rạch đẻ trứng rồi
chết tại đó.
Quá tŕnh sinh trưởng và đời sống cá hồi Salmon gợi cho chúng ta, những người tị
nạn bỏ nước ra đi làm thân vong quốc, cái ư nghĩ không thể không nhớ về cội
nguồn, nơi chôn nhau cắt rốn, nơi quê Mẹ đă sinh ra ta và nuôi cho khôn lớùn.
Sinh vật vô tri như con cá hồi Salmon mà c̣n biết nhớ về cộâi nguồn, vất vă lội
ngược ḍng sông, con rạch để về lại nơi ḿnh đăsinh ra rồi thác gởi nắm xương
tàn tại đây, huống hồ là con người. Trong bài thơ đầy xúc cảm “Khi Cá Salmon Về
Khúc Sông Xưa” của nhà thơ Nguyễn Phúc Sông Hương (CHTY5-99), tác giả đă giăi
bày nỗi ḷng tha hương của ḿnh và ví ḿnh như gă ngư phủ ngồi giăng lưới bên
sông chờ nghe cá quẫy mà ḷng dâng lên một nỗi buồn xa xứ vời vợi:
Không phải gă ngư phủ
Ngồi giăng lưới bên sông
Tôi đây trải lưới ḷng
Ngồi chờ nghe cá quẫy
Ôi Salmon hàng hàng
Quẫy buồn tôi lớp lớp
Rồi một ngày kia nhà thơ lại đóng vai “ngư phủ” ngồi thả lưới bên sông chợt nghe
tim ḿnh rung động nghĩ về chú cá hồi Salmon nhỏ bé dám từ bỏ biển cả mênh mông
để trở về cộâi nguồn sông rạch. Nhà thơ viết:
Cuối mùa Thu cá vượt
Tôi về ngóng bên sông
Lưới tôi là cơi ḷng
Kết bằng ngàn sợi nhớ
Ôâi đàn cá một thuở
Cùng nhau xuôi Đại dương
Trái tim đă chỉ đường
Dẫn cá về sông cũ
Nhà thơ ngư phủ ngồi nh́n con cá hồi Salmon trở về quê cũ mà chạnh nhớ đến thân
phận lưu vong của ḿnh xa tổ quốc đă bảy năm trời chưa một ngày quay trở lại để
được nh́n thấy quê hương yêu dấu nơi ḿnh đă sinh ra và lớn lên với bao kỷ niệm
vui buồn mà ḷng xót xa quặn thắt:
Người ta làm ngư phủ
Giăng lưới ngủ bên sông
Tôi đây trải lưới ḷng
Chiều chiều nghe cá quẫy
Trời ơi ḍng sông ấy
Róc rách tự ngàn xưa
Trái tim tôi giả vờ
Bảy năm không nghe tiếng (*)
*7 năm xa Việt nam
(Nguyễn Phúc Sông Hương)
Sau buổi viếng thăm trung tâm nuôi cá hồi Salmon đầy thích thú, chúng tôi đến dự
buổi Đại Hội Văn Chương Phụ Nữ Việt Nam tại nhà hàng New Kowloon, nằm trên đường
Jackson, China Town, lúc 5 giờ chiều cùng ngày do nhà thơ Quốc Nam, Chủ tịch Cơ
Sở Văn Hóa Đông Phương và Giám Đốc Saigon Radio Seattle tổ chức để tuyên dương
các vị nữ lưu đă đóng góp tài năng ḿnh trong công cuộc bảo tồn văn hóa Việt tại
hải ngoại. Đó là các nhà văn, nhà thơ, nhà báo, chủ đài phát thanh, ca nhạc sĩ
sau đây lần lượt lên sân khấu để ra mắt quan khách và nhận bằng tuyên dương:
Ngọc An ( CA), Hoàng Xuyên Anh (CA), Jackie Bông (VA), Chu Kim Oanh ( Arizona),
Khuê Dung (CA), Kiều Mỹ Duyên (CA), Trúc Giang (Pháp), Kiều Mộng Hà (TX), Nhật
Hạnh (TX), Thư Khanh (Washington DC.), Hoàng Trúc Ly (MA), Thu Nga (TX), Dạ Thăo
(Canada), Phong Thu ( Washington DC.),Vũ Hoài Mỹ (CA), Mộng Tuyền ( Arizona),
Hiền Vi (TX). Quan khách gồm có nhà báo, họa sĩ -điêu khắc gia Phạm Thông đến từ
Houston, nhà thơ Vĩnh Tuấn, XLTV Chủ tịch VBVNHN đến từ Houston; nhà văn Nhật
Thịnh, Chủ tịch Hội Văn Nghệ Sĩ VNHN đến từ Sacramento, nhà thơ Như Hoa, Hội
trưởng HTTTVNHN đến từ Dallas, Bác sĩ Morita, Chủ tịch Công Ty Princess
Lifestyle đến từ Nam Cali, Bà Nguyễn Thị Ngọc Dung, Chủ tịch Cộng Đồng
Vancouver- Canada, Ông Nguyễn Bác Aùi, Chủ Tịch Cộng Đồng Oregon, Ông Tăng Phước
Trọng, Chủ tịch Cộng Đồng Seattle, nhiều MTQ khác mà chúng tôi không nhớ tên, và
trên 300 khán giả tham dự. Bằng tuyên dương do ba vị chủ tịch cộng đồng nói trên
và nhà thơ Quốc Nam kư tên. Chương tŕnh văn nghệ mừng Đại Hội do các ca sĩ nổi
tiếáng như Thiên Trang, Shayla, Nhật Hạnh, và Khánh Hồng đảm nhiệm, rất tiếc đến
phần khiêu vũ, chúng tôi phải tạm biệt ra về. Đêm văn nghệ mừng Đại Hội Văn
Chương Phụ Nữ VNHN đă thành công tốt đẹp. Xin có lời chúc mừng nhà thơ Quốc Nam
và BTC. Hy vọng rằng Đại Hội tổ chức kỳ tới sẽ có nhiều vị nữ lưu tài hoa hải
ngoại tham dự đông đủơ hơn nữa.
Nhà văn Nhật Thịnh và phu nhân Khuê Dung cũng rời hội trường. Lúc này BTC quá
bận rộân nên đă nhờ chúng tôi đưa hộ hai người về khách sạn. Từ nhà hàng đến
khách sạn mất nửa giờ. Anh bạn trẻ Đinh Văn Thành (tài xế) được chị Quốc Nam chỉ
đường và số nhà của khách sạn. V́ có sự lầm lẫn tên của khách sạn thay v́ Red
Lion Hotel th́ lại ghi Lion Hotel, làm tài xế chạy lên chạy xuống mấy ṿng cũng
không thấy Lion Hotel đâu cả. Cuối cùng mọi người mới sực nhớ ra là Red Lion
Hotel để t́m đến, nhưng cũng đă mất hơn nửa giờø. Để chắc ăn, chúng tôi cùng vào
khách sạn với anh chị Nhật Thịnh, thế nhưng nhân viên khách sạn kiểm tra lại
không thấy tên Nhật Thịnh và Khuê Dung trong hồ sơ bèn gọi đến một khách sạn
khác cũng mang tên Red Lion Hotel để hỏi. Lại mất thêm 15 phút kiểm tra và liên
lạc. Sau đó nhân viên khách sạn bảo chúng tôi chờ 25 phút nữa sẽ có xe đến đón
hai người về khách sạn của họ.
Trong
khi ngồi chờ xe đến đón về khách sạn, chúng tôi kể cho anh chị Nhật Thịnh câu
chuyện bên lề Đại Hội Thơ Hải Ngoại Kỳ I tại Sacramento năm 1998. Số là anh
Hoàng Duy Lê Văn Ba đi chuyến bay chiều từ Santa Ana đến Sacramento, và anh Lưu
Trần Nguyễn t́nh nguyện đi đón. Chờø măi không thấy đến, anh LTN báo cho BTC
biết rồi đi về. Té ra v́ chuyến bay đổi giờ, nhưng anh Hoàng Duy không liên lạc
được với chúng tôi v́ không đem theo số điện thoại, đành thuê Taxi về khách sạn
ngủ một đêm rồi sáng mai t́m cách liên lạc với BTC. Luôn dịp chị Khuê Dung cũng
kể cho chúng tôi nghe hôm chị và anh Nhật Thịnh đến phi trường Sea-Tac không có
ai đến đón phải đứng chờ ngoài trời lạnh 2 tiếng đồng hồ. V́ sốt ruột phải chờ
quá lâu, hể thấy có ai đến là chị sấn ra hỏi ngay: -Du, Việt-na-mi ? -Nâu,
Kô-ria. Thấy mộât người khác, chị lại hỏi: -Du, Việt-na-mi ? -Nâu, Sai-ni. Cứ
thế chị hỏi tiếp mấy người, mà câu trả lời chẳng đáp ứng được sự mong muốn của
chị. Câu chuyện chị kể giúp chúng tôi phần nào thư giản và cũng quên đi sự mệt
mỏi. Cuối cùng anh Quốc Nam cũng cho người ra đón hai vị khách quư đến từ xa về
khách sạn. Đây cũng là một kinh nghiệm đáng ghi nhớ của anh chị NT- KD trong một
chuyến đi xa. Phần tôi, thông cảm BTC rất bận rộn nên đă nhờ bạn bè đưa đón tại
phi trường.
Qua ngày Thứ hai, 10-10-05, anh Hà Văn Duyệt xin nghĩ một ngày phép để đưa chúng
tôi đi xem vài thắng cảnh Seattle và thăm Đại Tá Trần Đức Minh , cựu Chỉ Huy
Trưởûng TBB/TĐ vào những tháng cuối cuộc chiến, và Trung Tá Trần Văn Hạnh cùng
làm việc với chúng tôi tại TBB/TĐ. Rất tiếc chúng tôi không t́m ra địa chỉ của
Đại tá Minh, Trung Tá Hạnh th́ bận đi có việc gấp nên chỉ chào hỏi nhau qua diện
thoại. Sau đó anh Duyệt đưa chúng tôi đi xem khu Hiram M. Chittenden Locks. Đây
là một khúc sông thông ra cửa biển có cầu bắc ngang và có cả cầu quay; mực nước
sông thay đổi, bị chận bởi những cửa có lắp cánh khiến cho nước có thể chảy vào
hoặc ra để nâng thuyền lên hoặc hạ xuống theo nhiều mực nước. Ở đây người ta
cũng nuôi cá hồi Salmon để du khách đến xem.
Ngày Thứ Ba, 11-10-05, anh Huỳnh Văn Phước dẫn chúng tôi đi thăm một vài thắng
cảnh khác nằm dọc theo bờ hồ “Water Front” có hàng ngàn chiếc thuyền đậu trên
bến được gọi là Pudget Sound. Những hàng cây dọc theo con đường lá đă trổ màu
vàng-đỏ báo hiệu mùa Thu đang đến tạo thành một cảnh trí rất nên thơ. Nhạc sĩ
Văn Cao nói,” Thường thường người ta làm thơ vào mùa Thu, ít ai làm thơ vào mùa
Hè hay mùa Đông, ngay cả mùa Xuân”. Nghĩ cũng thật chí lư vậy. Thành phố Seattle
có hồ rộng soi bóng cây, in h́nh những ṭa cao ốc trông rất đẹp mắt; nhất là về
đêm, đứng nh́n từ phía Queen Ann Hill , ánh đèn từ cửa sổ của các từng cao ốc
nằm bên kia bờ hồ trong khu Seattle Downtown rọi sáng cả một góc trời. Xa xa
trên nền trời trong xanh, vầng trăng non tỏa ánh sáng mát dịu xuống một khoảng
không gian thanh tịnh khiến tâm hồn người thưởng ngoạn dường như cũng nhẹ nhàng
thanh thản hơn...Từ West Seattle quay lưng về thành phố, chúng ta có thể nh́n
thấy ṭa cao ốc chọc trời Columbia Tower 76 tầng (760 feet) với Space Needle gắn
trên đỉnh tháp. Seatlle có tiếng là một thành phố buồn v́ phần lớn trong năm bầu
trời âm u ảm đạm và hay đổ mưa. Cư dân ở đây thường hay tự tử v́ một lư do đơn
giản: quá “ buồn “ !
Tối Thứ Ba 11-10-05, anh Hà Văn Duyệt đưa chúng tôi lên phi trường SEA-TAC lúc 9
giờ 30 để đáp chuyến bay đêm lúc 11 giờ 30 về lại Dallas. Máy bay hạ cánh tại
phi trường DFW lúc 5:30 sáng Thứ Tư, 12-10-05. Chuyến đi kết thúc sau năm ngày
du lịch thành phố Seattle nơiø chúng tôi hằng mơ ước được đặt chân đến để ngoạn
cảnh và viếng thăm bạn bè cũ cùng một đơn vị, cùng một lư tưởng và cùng một cảnh
ngộ.
Chúng tôi xin chân thành cảm tạ anh chị Huỳnh Văn Phước, anh chị Hà Văn Duyệt,
anh bạn Ls. Hồ Minh Nguyện, và tất cả các bạn Seattle thân thương đă dành cho
chúng tôi những cảm t́nh thật nồng hậu trong một chuyến đi đầy kỷ niệm khó quên.
Dallas, Tháng Mười 2005
Như Hoa Lê Quang Sinh