Bạo
Hành Đối Với Trẻ Em
Câu Chuyện Thời Sự Của Little Saigon Radio 28-30/11/05
Nói chung toàn cầu:
Hôm 24/11/05, Quỹ Nhi Đồng Liên Hiệp Quốc (UNICEF) đă công bố một bản báo cáo về
t́nh trạng trẻ em trên thế giới. Bức tranh toàn cầu về trẻ em đáng lẽ phải rực
rỡ màu sắc tươi sáng, nhưng lại đậm xám đen. Theo bản báo cáo, 115 triệu trẻ em
không được cắp sách đến trường v́ nghèo đói v́ bị bắt buộc phải làm việc, v́ bị
kỳ thị, v́ bệnh tật v́ chiến tranh. 55 quốc gia trên địa cầu đă không tôn trọng
tiêu chuẩn về b́nh đẳng giới tính. Trẻ em nữ đă bị bỏ rơi, đă không được chăm
sóc và học hành như trẻ em trai.
Bản báo cáo c̣n nêu lên 2 tệ trạng mà cơ quan Nhi Đồng Liên Hiệp Quốc không thể
giải quyết được. Thứ nhất là các em gái nhỏ bị cắt mất một bộ phận trong cơ quan
sinh dục. Mỗi năm tại Phi Châu và vùng Trung đông trung b́nh 3 triệu bé gái là
nạn nhân. Tại 28 quốc gia trong 2 khu vực vừa nêu, khoảng 130 triệu thiếu nữ và
phụ nữ đă bị ảnh hưởng của tệ trạng này. Dân chúng đa số là nông dân vẫn duy tŕ
tập tục cắt bỏ phần quan trọng của nữ tính. Việc cắt bỏ này không những gây đau
đớn c̣n kéo dài tác hại suốt đời cho trẻ em v́ bị nhiễm trùng, tiệt sản, tử vong
và nhất là ảnh hưởng tâm lư. Tệ nạn thứ hai cũng lan tràn ở Phi Châu và một vài
quốc gia vùng Trung Đông đó là trẻ vị thành niên có khi mới 12, 13 tuổi đă bị
nhét súng vào tay và được dạy cách giết người cướp của, và nhồi sọ lư tưởng tự
sát cho “Thánh chiến”.
Nói chung, đa số trẻ em ở các quốc gia c̣n đang phát triển đă bị đánh đập, vùi
dập, bị bỏ rơi, bị hăm hiếp, xúc phạm thân thể, bị bắt làm việc nặng nhọc. Ngoài
những hành hạ về thể xác các em c̣n bị ức chế về tâm lư, nhất là gương xấu của
các bậc phụ huynh và anh chị trong gia đ́nh.
Ngày 24/11/05 vừa qua, tổ chức Y Tế Thế Giới đă phổ biến một bản báo cáo về các
bạo hành trong gia đ́nh. Theo đó, toàn cầu cứ 1 trong 6 phụ nữ chịu cảnh bạo
hành trong chính nhà của ḿnh. Chính những cảnh bạo hành giữa cha mẹ và cả những
lời căi cọ thô bỉ, những mắng chửi trong gia đ́nh đă ảnh hưởng sâu đậm vào tâm
trí non nớt của trẻ em và tác hại lâu dài trong cuộc đời các em.
Tại Việt Nam:
Trở về Việt Nam Quê Hương của chúng ta, nói chung, thói quen coi thường trẻ em,
bắt ép các con phải theo ư Cha Mẹ và tật đánh mắng trẻ con được mọi người coi là
đương nhiên v́ có “thương mới cho roi cho vọt”.
Theo nghiên cứu của cơ quan Nhi Đồng Liên Hiệp Quốc, tại Việt Nam:
- 17 triệu trẻ em nghĩa là 52% tổng số trẻ em toàn quốc không có nước sạch để
uống.
- 20 triệu em tức 57% tổng số trẻ em không được chăm sóc về phương diện vệ sinh
và y tế, nhất là các em ở các vùng nông thôn và thuộc thành phần dân tộc thiểu
số.
- Trên 500,000 trẻ em không được đi học.
- 10 triệu trẻ sống cơ cực trong số này 77% là trẻ em thiểu số.
- 16,000 trẻ đi hoang.
- 23,000 phải làm việc như người lớn
- 8,500 em nhiễm HIV.
Trên thực tế, các con số thống kê chắc chắn nhiều hơn. Theo một bản nghiên cứu
khác cũng của cơ quan Nhi Đồng Liên Hiệp Quốc thực hiện trong năm 2003 với 2,800
em tại 3 tỉnh An Giang, Lào Cay và Hà Nội, th́ h́nh thức các em bị lợi dụng phổ
biến nhất là bị bố mẹ, ông bà, anh chị đánh đập la hét chửi mắng và chứng kiến
những vụ bạo hành dưới mái nhà các em sinh sống. Ngày 03/06/05, tổ chức Nhi Đồng
Liên Hiệp Quốc phối hợp với Ủy Ban phụ trách về “dân số, gia đ́nh và trẻ em” của
Nhà Nước Xă Hội Chủ Nghĩa đă chọn 26 em trai, 20 em gái tuổi từ 11 đến 18 từ Hà
Nội, Sài G̣n, Huế, Quảng Ngăi, Ninh B́nh, Quảng Ninh để tham dự một hội nghị đặc
biệt. Các em được phỏng vấn, đa số các em cho biết là các em đă bị đánh đập v́
người cha say rượu, hoặc khi các em không đưa đủ tiền kiếm được hằng ngày. Khi
các em lỗi lầm vô ư dù nhỏ nhặt cũng bị ăn đ̣n và la mắng. Ở nhà cũng như ở
trường, các em luôn là mấu cớ để trút các cơn giận dữ lên đầu. Các em c̣n bị
chính người thân của các em lạm dụng t́nh dục, nhất là các em sống với dượng ghẻ
hoặc nương nhờ họ hàng, đôi khi chính cha ruột. Ngày 03/06/05 tại Móng Cáy thuộc
tỉnh Quảng Ninh, cơ quan hữu trách địa phương tổ chức chiến dịch pḥng chống tệ
nạn buôn bán trẻ vị thành niên qua Trung Hoa. Không chỉ qua biên giới phía Bắc,
các em c̣n bị bán sang Cam Bốt cho các ổ măi dâm. Phóng sự của tờ Tuổi Trẻ ngày
22/11/05, đă diễn tả cảnh chợ người gần như công khai ở Sài G̣n. Đa số là các em
gái nhỏ ở các vùng quê nghèo lên Sài G̣n t́m kế sinh nhai. Theo nhà cầm quyền
Cam Bốt hiện có trên 5,000 phụ nữ và thiếu nữ Việt làm nghề buôn phấn bán son ở
xứ Chùa Tháp, và mỗi năm trung b́nh tiếp tục thêm 200 em. Ngay tại Sài G̣n và
các đô thị ở Việt Nam nạn con nít măi dâm không phải là ít, để cung phụng cho
các tay chơi từ Đài Loan, Hồng Kông, Bắc Âu và cả người Việt hải ngoại. Xă hội
Việt Nam của chúng ta ngày nay như thế đó.
Nhà Nước Hà Nội có trách nhiệm phải tạo cơ hội và điều kiện cho các trẻ em được
bảo vệ an toàn khỏi mọi bạo hành, các em phải được đi học và được chăm sóc vệ
sinh và y tế.
Nhà Nước Việt Nam đă kư kết vào Quy Ước về “Quyền trẻ em” của Liên Hiệp Quốc năm
1989. V́ thế trách nhiệm bị ràng buộc với công pháp Quốc Tế. Tương lai của thế
hệ Việt Nam do Nhà Nước phải chịu trách nhiệm. Không chỉ bảo vệ và chăm sóc,
những người cầm quyền ỏ Việt Nam không được nhồi sọ những mớ lư thuyết Mác Lê
lỗi thời, không tưởng vào tâm trí non nớt của các em.
Trước thảm cảnh của ấu thiếu niên Việt Nam tại Quê Nhà một câu hỏi được nêu lên
là Cộng đồng chúng ta làm được ǵ cho các em thơ dại. Cộng đồng chúng ta làm
được ǵ cho tương lai cả dân tộc. (Viết theo tài liệu của UNICEF)
Tại Nam California:
Nói chung, nước Mỹ là thiên đàng của trẻ thơ. Đa số các em được chăm sóc tương
đối đầy đủ và được chiều chuộng. Tuy nhiên cũng c̣n một số tệ hại chúng tôi xin
được tŕnh bày thẳng thắn. Trước hết là nạn đánh mắng trẻ em vẫn c̣n tồn tại
trong một số gia đ́nh. Có những bậc Cha Mẹ vẫn theo thói quen như ở Việt Nam
đánh con thâm tím cả người. Khi đến trường, Thầy Cô thấy những vết thương và
truy tố, Cha Mẹ đă phải lănh án và các con không c̣n được ở với Cha Mẹ nữa. Tùy
vi phạm nặng nhẹ, thí dụ đánh con nhiều lần, Cha Mẹ có thể bị giam tù, có thể
bắt buộc phải theo học các khóa về tâm lư và phương cách dạy con, cũng có thể
phải đi làm các dịch vụ công cộng. Một tệ nạn gây khủng hoảng tâm lư hoặc tạo
cho các em chán nản không muốn sống trong gia đ́nh và bỏ đi hoang, sa vào băng
đảng. Đó là cảnh Cha Mẹ xung khắc căi nhau to tiếng, có khi đánh nhau trước mặt
các con. Có nhiều Cha Mẹ không cầm roi vọt nhưng quất vào trí năo non nớt của
trẻ em bằng những lời mắng nhiếc, những lời nói thô bỉ. Chúng tôi cũng đă được
chứng kiến những em nhỏ 8, 9, 10 tuổi đi học về phụ giúp Cha Mẹ gắn hàng điện
tử, cắt chỉ, xếp quần áo, dán nhăn hiệu. Các em bỏ cả học bài, làm bài v́ được
Cha Mẹ cho tiền.
Nhiều Cha Mẹ không để ư đến con cái để các em tự do chơi games, phần lớn các
games là bạo lực. Lâu ngày những h́nh ảnh súng đạn, đánh đấm in vào tâm trí các
em, có khi ảnh hưởng suốt đời. Một vấn nạn khác xảy đến ở nhiều gia đ́nh Việt
trong Cộng đồng. Cha Mẹ không thạo tiếng Anh, xa cách giữa hai thế hệ càng ngày
càng lớn theo tuổi các em, nhất là khi Cha Mẹ lại lăn vào cuộc mưu sinh để phó
thác mặc các con cho Nhà Trường. Không thông cảm được với Cha Mẹ, các em t́m
chia sẻ vui buồn với các bạn, bạn tốt th́ ít, bạn xấu th́ nhiều, từ đó các em đi
vào con đường của ma túy và băng đảng. Theo giáo sư Tony Đoàn, chuyên viên giáo
dục của thành phố Westminster, tại Hạt Cam Miền Nam California c̣ từ 15 đến 20
băng có những tên rất kỳ quái, dịch ra tiếng Việt không đúng lắm, thí dụ: Little
Saigon Hoodlums có thể gọi là băng du côn Little Saigon, băng Tiny Rascal Gang,
băng Lady Rascal Gang, có thể gọi là Băng gái quậy, Cheap Boys, Innocent Blood
Killers, Play Boy, nào là Nip Troops, Nip in Public, Orange County Boys, Asian
Family, Dragon Family...Cũng theo ông Tony Đoàn, các băng đảng Việt Nam có tổ
chức, mưu mẹo và nguy hiểm. Nhiều băng đảng có vơ trang, họ có thể “ăn hàng”
xuyên bang. Nhóm này nghiên cứu địa h́nh, nhóm khác đến làm ăn. Các em đi theo
băng đảng do gia đ́nh, nghèo khổ, lười biếng không theo học nổi, nổi máu anh
hùng thích làm những “tay anh chị” các em không biết đến tương lai. Thường băng
đảng có một người chỉ huy trong bóng tối. Các em bị dụ dỗ nghiện ngập ma túy cần
sa và từ đó làm nô lệ cho những người đầu năo để thoả măn đ̣i hỏi của cơn
nghiền. Tương đối trong những năm gần đây băng đảng đă bớt hoạt động nhưng không
phải là không c̣n.
Trong Cộng đồng của chúng ta, thành công của giới trẻ đă làm vinh danh cho người
Việt, nhưng cũng có những vấn đề làm cho chúng ta phải ưu tư. Các em sa vào
những lỗi lầm cũng một phần do thiếu sót của các bậc phụ huynh, của người lớn.
Các em là những phần tử đáng thương. Rất tiếc là Cộng đồng của chúng ta ít người
thiết tha đến vấn đề các em thiếu nhi phạm pháp. Cũng có một số tổ chức tôn giáo
một tuần đến thăm các trại giáo huấn, nhưng chưa có một tổ chức hữu hiệu nào để
pḥng ngừa căn bệnh trước khi quá trễ.
Chúng tôi chỉ nêu lên vấn đề và hy vọng được các nhà giáo dục và các tổ chức
giới trẻ trong Cộng đồng lưu ư và t́m ra những giải pháp để giúp cho các thiếu
ấu niên trong Cộng đồng phát triển đồng đều và tốt đẹp.
Vũ Quang Ninh