ĐT. 714-541-9859, 714-423-0577                      THONG THIEN HOC

Google

Trang Chính

English

Việt Nam


Hoa Kỳ

Sinh Hoạt Cộng Đồng


Thế Giới
Diễn Đàn

Văn Học

B́nh Luận

Kinh Tế
Câu Chuyện ThờiSự

Chuyện Lạ 4Phương

Khoa Học

Sức Khỏe

Ẩm Thực

Nhân Vật

Người / Ngợm

Vui Cười


Biếm Thi

Linh Tinh

Rao Vặt

Nhạc Hoàng Vân

VNCH Foundation

Ca Dao Việt Nam

Thơ Hà Huyền Chi

Hà Phương Hoài

Mạng Lưới Nhân Quyền Việt Nam

OVERSEAS
FREE VIETNAMESE
COMMUNITIES

RADIO
SAIGON-HOUSTON

Sài g̣n xưa




















 

Dân Ta Trên Xứ Người

Đồng Bào ta sống rải rác khắp năm châu, ai ai cũng ngóng về đất nước thân yêu, "về nơi quê nhà xa lắc xa lơ đó". Nhưng trên xứ người, dân ta sống ra sao, buồn vui thế nào trong cảnh đời xa lạ, với những chuyện thời sự ngộ nghĩnh bất ngờ, hoặc những điều thương tâm của ḿnh và của người mà ít ai biết? Việt Nam Dân Chủ xin mở ra diễn đàn chung, với những tạp ghi, tùy bút, những "sổ tay", phiếm luận,... để bạn đọc gần xa cùng chia sẻ những suy tư, tâm sự, những khám phá lư thú hay những nụ cười bao dung mà hóm hỉnh về cuộc đời, về thế sự, về dân ta, về xứ người,...

Nhớ Sài G̣n

Bây giờ ở Sài G̣n là tháng 8, mùa tựu trường, có phải không? Trời vẫn xanh như xưa phải không? Phố phường có tràn ngập áo dài trắng không? Sân trường có c̣n vang tiếng cười không? Đă lâu chưa về thăm Sài G̣n, nhớ thương ghê lắm.

Nhớ ngày c̣n ở nhà, khoảng tháng 10 năm 75, tức là 6 tháng sau ngày bị chiếm, Sài G̣n như cô gái vừa bị nạn, chưa hết bàng hoàng, luống cuống tang thương, nhưng vẫn phải gắng gượng sống, phải tiếp tục sống.

Các trường đại học, trung học đă mở cửa trở lại, nhưng không c̣n áo dài trắng ngập các nẻo đường, nhởn nhơ, tung tăng trong nắng. Áo dài đă bị thay bằng chiếc áo bà ba màu sắc vô cùng khiêm nhượng.

Tôi gặp một số bạn bè cùng lớp, c̣n kẹt lại. Chúng tôi đă đến ghi danh theo thông cáo của trường và bắt đầu học bài chính trị đầu tiên về chủ nghĩa Cộng Sản.

Sau những giờ chính trị nghèo nàn, chúng tôi đă lang thang trên sân trường đại học quen thuộc, cũng như t́m về mái trường trung học thân yêu nhiều kỷ niệm, để nhớ về những ngày tháng cũ.

Chúng tôi đạp xe trên đại lộ Thống Nhất rộng thênh thang, rẽ vào đường Cường Để, ghé vào trường Dược và Văn Khoa. Không khí tĩnh lặng, buồn bă, vẫn có người ra vào, vẫn c̣n những người cũ trở về trường, nhưng trường đă không nhận ra h́nh dáng ai, lạ lẩm hốt hoảng, áo dài đâu? áo trắng đâu? các áo màu hoa đào, màu hoàng yến đâu?

Đến đường Nguyễn Bỉnh Khiêm, hai hàng cây bàng già, ngọn đan vào nhau, khiến con đường lúc nào cũng rợp nắng. Đến mùa thu, mùa tựu trường, lá bắt đầu vàng, gió thổi, lá rơi, quấn quưt bên áo trắng, tiếng chân dẫm lên lá khô nghe ḍn tan, đó đây có tiếng cười trong vắt. Giờ đây lá bàng vẫn buông, nhưng không c̣n được cùng áo trắng nô đùa trong gió. Sau tháng tư 75, phụ nữ miền Bắc vào Nam với chiếc quần vải đen và chiếc áo cộc ngắn, đơn sơ đến thô kệch.

Không thể nói v́ chiến tranh mà phụ nữ miền Bắc không thể mặc áo dài, miền Nam đă bị nhà cầm quyền miền Bắc kéo vào cuộc chiến, thanh niên miền Nam đă phải ra chiến trường, phụ nữ miền Nam cũng đă phải đối diện với súng đạn chết chóc, nhưng tại sao người phụ nữ miền Nam vẫn giữ được những nét dịu dàng, vẫn giữ được những văn hóa cổ truyền, cũng như phong thái của người phụ nữ Việt, và chiếc áo dài vẫn luôn luôn được trân quư.

Nếu bảo rằng v́ chiến tranh mà phụ nữ miền Bắc không thể mặc áo dài, th́ sao vừa ngưng tiếng súng, nhà cầm quyền miền Bắc đă ngay lập tức bắt cả nước trùm một màu đen, dân chúng phải ăn mặc như dân cùng đinh khốn khổ? giải phóng là cởi bỏ gông xiềng, là đem tốt đẹp thay thế cho xấu xa, chứ sao lại cướp đi tự do, phá hủy những trang trọng, nền nă? Nhắc đến phụ nữ Việt Nam là nhắc đến chiếc áo dài, không những áo dài là quốc phục mà c̣n là biểu tượng của mẫu mực, lễ giáo.

Tôi c̣n giữ bức ảnh mẹ tôi chụp với chị tôi khi c̣n ở Bắc, mẹ tôi mặc áo dài nhung đen, tóc vấn khăn, chị tôi tóc vấn đuôi gà, áo dài lụa. Nhà cầm quyền miền Bắc đă giựt chiếc áo dài khỏi tay họ, đă khoác cho họ những tấm vải thô và biến họ thành công cụ, phục vụ mưu đồ chính trị đen tối.

Mấy năm gần đây, nhà cầm quyền miền Bắc phải mở cửa giao thương với bên ngoài, để cứu đói chế độ, v́ bộ mặt cần phải được sửa sang, bạo quyền đă bắt buộc phải để chiếc áo dài xuất hiện, nhưng người ta chỉ thấy những tà áo lộng lẫy thướt tha trong ngành du lịch hay những bộ phận tiếp đón người nước ngoài. Cũng chỉ thấy áo dài bày bán cho du khách, hay cho người Việt về thăm quê hương, chứ chẳng thể nào t́m được tấm áo tự do xưa. Bạo quyền đă đưa dân tộc đến hố sâu sa đọa, tuổi trẻ sống không có ngày mai, thời trang và lối sống buông thả của Tây phương được du nhập vào trong nước ồ ạt không kiểm soát, điều này cũng đă tiếp tay đẩy lùi tà áo dài nền nă vào quá khứ. Bạo quyền đóng vai ngư ông hưởng lợi, mặc đạo đức suy đồi, gia phong ră nát !

Ngày xưa, thời miền Nam c̣n Tự Do, trong chiến tranh, tệ nạn xă hội đă là điều không thể tránh được, nhưng chiến tranh đă chấm dứt hơn 20 năm, mà Sài G̣n yêu quư lại phải tất tả ngược xuôi, áo trắng ngày xưa thênh thang trong gió, nay lại im ĺm với gian truân bất hạnh.

Chúng ta không thể nào nh́n luân thường đạo lư bị chôn vùi, phụ nữ Việt Nam ở trong và ngoài nước phải nắm lấy tay nhau, đứng lên đ̣i bạo quyền trả lại cho chúng ta những mẫu mực của tự do, những phố thị thân ái hiền ḥa, những t́nh tự sắt son và hơn hết là tự do chan ḥa trên đất nước.

Phạm thị Thái B́nh

Xin vui ḷng liên lạc với  butvang@yahoo.com  về mọi chi tiết liên quan tới Ánh Dương
Copyright © 2004 Anh Duong Online
Last modified: 08/10/06