| ||||||
|
“Chợ người”
Phóng sự & kư sự:
Tôi đi “mua”… người!
(Kỳ 1)
TT - Khi mùa lũ tràn về phủ trắng ruộng đồng miền Tây cũng là lúc những phận người mưu sinh ồ ạt kéo lên thành phố. Có người may mắn kiếm được việc làm, nhưng không ít người trôi dạt vào những phiên “chợ người” mà nơi đó phận người được mua bán, trả giá như những món hàng vô tri vô giác...
“Cần người bế em bé hay
bế người lớn?”
Chẳng biết từ bao
giờ, đoạn đường Ba Tháng Hai thuộc Q.10,
TP.HCM đă h́nh thành một phiên chợ mà nhiều người gọi là “chợ người”!?
Đến đó, khi tôi mới nói
cần t́m một bé gái chừng 14-15 tuổi biết bế trẻ con th́ được giới xe ôm nơi
này mời chào ngay: “Loại nào cũng có, cần người bế em bé hay bế cả người lớn
cũng được, ngồi lên tôi chở đi!”. Anh xe ôm đưa tôi đến một căn nhà trên đường
Thành Thái, P.14, Q.10. Tiếp chúng tôi là một người phụ nữ trạc 40 tuổi, bà
Ph..
Sau ánh mắt ḍ xét, vài
câu hỏi thăm nhu cầu cần người của tôi, bà Ph. bắt đầu tiếp thị: “Người của
chị nhiều lắm, có bao nhiêu là người ta “hốt” bấy nhiêu. Nhưng hôm nay th́ hết
“hàng” rồi. Em để số điện thoại lại, chừng nào có chị gọi cho”.
Mấy anh “c̣” ở ngă tư Ba
Tháng Hai - Nguyễn Kim cho tôi một tấm danh thiếp rất ấn tượng: “D. - chuyên
giới thiệu nữ giúp việc nhà, bán cà phê, bia, cơm, phở, may...”. Tôi t́m gặp
chủ nhân tấm danh thiếp với địa chỉ ghi trong hẻm 1099 đường Ba Tháng Hai. Chủ
nhân đang ngồi giữa, xung quanh là mấy người đàn ông đang nh́n bốn cô gái vừa
đưa từ quê lên.
Mấy gă đàn ông vừa b́nh
phẩm, cười cợt một cách khiếm nhă. Các cô gái không giấu được vẻ sợ hăi. Tôi
nói với D. là mới mở quán cà phê đèn mờ, cần khoảng mười em. Không một chút
đắn đo, D. nói ngay: “Cà phê ôm chứ ǵ? Nói toẹt ra dễ làm ăn với nhau. Mấy
quán cà phê ôm bên Q.7, Q.9, thậm chí trên B́nh Dương điện nhờ tôi kiếm người
hoài... Mà nói trước nha, hàng này khác giá ôsin nha...”.
“Bao nhiêu?” - tôi hỏi.
“Ba trăm một đứa”. Điện thoại của ông chủ cứ réo vang liên tục, người gọi “đặt
hàng” tới tấp: “Mấy đứa ?... Mười sáu, mười bảy tuổi hả, mai có người đưa lên
liền, tui chặt c̣ mỗi đứa ba trăm, cho tháng lương đầu tiên...”. Ngồi lấp ló
cạnh mấy cô gái nhà quê là hai thanh niên mặt non choẹt dáng quê cũng không
kém.
Mải lo “tiếp thị” mấy cô
gái trẻ nên chợt nh́n thấy hai thanh niên đang ra vẻ sốt ruột, “ông chủ” mới
“à...” lên một tiếng rồi rút sổ tay dày đặc những con số và bấm điện thoại di
động: “Có hàng cho anh hai rồi nè, hai thằng ngon lành lắm, tới chở liền
nghe...”.
Khoảng 30 phút sau, một
người đàn ông phóng xe máy đến. Hai người thỏa thuận với nhau tiền “môi giới”:
“Thôi chỗ quen em lấy của anh mỗi đứa một trăm, lương anh tự thỏa thuận...”.
Người đàn ông gật đầu, chở hai thanh niên đi.
Anh Quang, một tài
xế xe ôm lâu năm chạy xe gần cửa hàng Legamex, kể: “Mấy năm trước, xe 16 chỗ
chở người từ Trà Vinh, Sóc Trăng, Kiên
Giang... lên ầm ầm. Họ đem người ra tận
giữa đường để chào giá, trả giá luôn. Bây giờ tránh công an, họ đưa người lên
để ngoài bến xe rồi thuê xe ôm chở vào từng chuyến, họ chọn những con hẻm kín
đáo hay giao dịch qua điện thoại di động là chính...”.
Cho dù bây giờ cái chợ
người này đă được xem là kín đáo nhưng chỉ trong một ngày tôi đă tiếp xúc được
hơn năm “đại lư” lưu động, mỗi “đại lư” như vậy thực hiện trung b́nh mười
“phiên giao dịch”. Chợ người này rất đa dạng “sản phẩm” như nhiều “ông chủ” đă
tiếp thị: từ đứa bé gái bế em, phụ nữ giúp việc nhà, thanh niên phụ hồ, gái
bán cà phê ôm... tất cả đều được chào hàng một cách công khai, mà “hút hàng”
nhất vẫn là các cô gái trẻ. Hầu như “đại lư” nào tôi ghé vào hỏi t́m mấy cô
gái trẻ, họ cũng bảo: “Hết rồi, hàng đang hút lắm, ba bốn trăm ngàn cũng không
có hàng!”.
Những cuộc mua bán không… văn tự
“Cái con đen đen kia giá
bao nhiêu?”. Một ông phốp pháp đậu chiếc Dylan đỏ chói giữa đường chỉ vào nhóm
thiếu nữ tay xách tay bị lấm lem bên lề đường. Một người đàn bà nhanh chân
bước xuống đường: “Ba trăm rưởi, lương bao cơm tám trăm, tết không cần về
quê...”. Cô bé da ngăm đen bước tới phân bua: “Bảy trăm con cũng làm nhưng tết
con về lo mồ mả cha mẹ, con nói với d́ rồi mà?”.
Bà “c̣” chống nạnh quát:
“Mày biết ǵ mà nói? Muốn kiếm việc mà c̣n eo sách!”. Hai vợ chồng đi xe hơi
trờ tới. Người đàn bà ăn mặc sang trọng bước xuống nói với bà “c̣”: “Hai con
đen rửa chén bốn trăm, năm thằng trắng năm trăm chạy bàn, chiều có được không
bà?”. Bà “c̣” nhỏ nhẹ: “Hai chục đứa cũng có, nhưng dạo này tụi đen hút hàng
lắm, chị cho năm trăm nghe, c̣n mấy thằng trắng em lấy chị giá cũ năm
trăm...”.
Thấy tôi ngạc nhiên với
những tên gọi “trắng trắng, đen đen...”, anh Năm xe ôm giải thích: “Ở cái chợ
này mấy tay “c̣” gọi những người lao động gốc dân tộc thiểu số là
“hàng đen”, c̣n mấy cô cậu nông dân là “hàng trắng”. Trước đây “hàng
đen” rẻ như bèo nhưng được cái rất siêng năng và khỏe mạnh nên giờ người ta
chuộng “hàng đen” hơn nên mấy tay c̣ mặc sức làm giá để ăn chênh lệch đồng
lương của họ”.
Hôm tôi trở lại chợ
người t́m một cô bé giúp việc, bà “c̣” mau mắn đưa ra một cô bé đen nhẻm
khoảng 14-15 tuổi và bảo: “Xấu xí vậy mà siêng lắm nghen, lấy đi, tui để cho
một trăm!”. Tôi hỏi: “Thế lương con bé bao nhiêu vậy chị?”. Bà “c̣” lại mau
mắn: “Nó từng làm cho gia đ́nh Việt kiều rồi, máy móc, đồ điện tử ǵ cũng biết
sử dụng, tui lấy chú tám trăm ngàn”.
Trong lúc bà “c̣” quay
sang tiếp mấy lượt khách khác vào xem “hàng”, tôi kéo cô bé ra hỏi chuyện. Em
tên Trị, mới 14 tuổi, từ Sóc Trăng lên. Em cho biết đă từng đi làm cho một gia
đ́nh ở Cần Thơ, người ta trả 300.000 đồng, bao cơm. Có người bảo lên TP.HCM
được trả giá cao hơn nên em theo mấy anh “c̣” ra bến xe và được đưa lên đây.
Đă ba ngày trời người ta trả giá tới trả giá lui. Với em chỉ cần trả 400.000
đồng là em làm ngay. Nhưng bà chủ vẫn chưa cho đi, bà đang chờ giá cao hơn để
ăn chênh lệch...
THẾ ANH - TRẦN HUỲNH -
NGỌC DIỆN
Kỳ 2:
Cạm bẫy sau lũy tre làng
TT - Một “giám đốc” khá nổi tiếng ở khu “chợ người” khoe với chúng tôi: “Tụi này có cả một mạng lưới khắp các tỉnh miền Tây, thậm chí ở tận các huyện, xă nên muốn loại “hàng” ǵ, gái nào cũng có, mấy tụ điểm matxa ngoài Bắc c̣n vô đây lựa hàng mà...”.
Những “đại lư” vùng sâu
Chúng tôi về huyện Cầu Ngang (Trà
Vinh) để t́m bà Ch. - người đang được “chợ người” đánh giá cao với tài “săn
hàng tuyển” và nguồn “hàng” luôn dồi dào. Khi chúng tôi hỏi thăm đường ở đầu
ấp Trà Cuôn th́ người dân cho biết ngay: “Bà Ch. hay dắt người đi Sài G̣n phải
không? Vô chợ Kim Ḥa hỏi người ta chỉ cho, ai cũng biết...”.
Ngôi nhà của bà có sân vườn khá
rộng nằm trong ngơ nhỏ trồng đầy tre gai cách chợ non kilômet. Một người đàn
bà chừng 45 tuổi, da ngăm, dáng gầy, cổ đeo dây chuyền to tướng và cả chục
ṿng vàng trên tay, hỏi: “Ch. đây, t́m có việc ǵ?”.
Nghe chúng tôi giới thiệu là chủ
quán ở Sài G̣n xuống t́m thôn nữ về làm tiếp viên, bà Ch. cảnh giác: “Ai giới
thiệu với mấy chú vậy, người đâu mà tôi t́m cho mấy chú? Bỏ nghề lâu rồi!”.
Nhưng khi nghe đúng ám hiệu, bà
Ch. mới mời chào: “Vậy mà cứ tưởng mấy chú là công an! T́m đến chị là đúng địa
chỉ rồi, chị giới thiệu người đi làm hai mươi mấy năm nay. Mấy quán cà phê
ngoài B́nh Dương, người của chị cả trăm cả ngàn đứa, gái ở đây giới thiệu toàn
gái đẹp thôi. Nhưng dạo này hiếm lắm nên giá hơi cao...!”.
Chúng tôi yêu cầu được đưa đi coi
mặt vài cô gái nhưng bà Ch. từ chối: “Không coi mặt trước được, người của chị
ở xa lắm. Để số điện thoại, mai chị gọi đến lựa thoải mái, ưng bắt không th́
thôi... 150.000 đồng một đứa”.
Bà Ch. trước đây có tiếng là
người nhanh nhạy trong làm ăn, ai xuống tuyển người bà cũng dẫn đến tận từng
nhà để lựa “hàng”. Những năm gần đây, thông tin về những đường dây đưa người
về thành phố t́m việc làm nhưng thực chất là bán vào các động mại dâm, thậm
chí bán ra nước ngoài càng rộ lên, công an “quần” dữ quá nên không chỉ bà Ch.
mà nhiều “đại lư” ở vùng nông thôn rất dè dặt.
Thường họ chỉ đưa người lên khu
chợ đường Ba Tháng Hai, TP.HCM, sau đó sang tay cho các đầu
nậu núp dưới danh nghĩa “trung tâm việc làm”. Số phận các cô
gái trôi về đâu họ không cần biết, miễn sao tiền c̣ thanh toán ṣng phẳng. Bà
Ch. trước đây nghèo xơ xác, nhưng từ hồi làm nghề “c̣ người” phất lên thấy rơ,
xây nhà xây cửa, vàng ṿng đeo đỏ tay. Không chỉ một ḿnh bà Ch., ở tỉnh nghèo
nhất nh́ miền Tây này có hàng chục “đại lư” như thế...
Ở bến xe, người ta giới thiệu với chúng tôi địa chỉ nhà Út H. - một trong những “đại lư” mát tay nhất nh́ trong vùng v́ “hàng” của Út H. đưa lên thành phố không cần phải chờ lựa chọn ở khu chợ người, mà được đưa vào thẳng những nhà hàng karaoke, matxa cao cấp.
Út H. có biệt tài “thổi lỗ tai”
mấy cô thôn nữ, những viễn cảnh được làm việc trong các công ty, nhà máy lớn
luôn làm mấy cô mất hồn, nhưng thật sự điểm đến lại là chốn buôn hương bán
phấn... Hôm ở ấp Đa Ḥa Nam, xă Ḥa Lợi, huyện Châu Thành, chúng tôi đang lóng
ngóng t́m nhà Út H. th́ một thanh niên chạy xe ôm nhanh nhạy dẫn vào tận nhà,
nhưng đáng tiếc: “Nó vừa dắt sáu đứa đi Sài G̣n sáng nay rồi” - người nhà Út
H. nói.
Các “đại lư” vùng nông thôn bây
giờ cạnh tranh nhau cũng rất dữ, phải sục sạo đi t́m. Như “đại lư” T. khi vừa
gặp chúng tôi đă khoe ngay: “Bây giờ t́m đào đâu phải dễ, phải chạy khắp các
tỉnh mới gom đủ người. Tuần rồi phải qua tới Cần Thơ “gù” được bảy đứa giao
hàng cho chủ nhà hàng ở Phú Quốc. Hôm qua lại có người trên Sài G̣n đặt “hàng”
cả chục đứa nên bây giờ không dám hứa với anh khi nào có hàng, phải đi t́m
nữa, mà giá cao lắm à nghen...”.
Sự săn lùng của “đại lư” T. mới
thật đáng khâm phục, hôm chúng tôi về vùng sâu Long Phú, Sóc Trăng lại chạm
mặt T., T. than thở: “Sao biết ở đây c̣n gái mà ṃ tới vậy? Gái vườn ở Kinh Ba
c̣n nhiều lắm, tui đă để ư mấy lần rồi, thấy có năm đứa dễ thương cực kỳ nhưng
phải “gù” dữ lắm tụi nó mới xiêu xiêu...”.
T. hớn hở khi nghe chúng tôi đề
nghị “chia” lại mấy cô thôn nữ: “Hay mấy anh lấy mấy con đào của em đi, không
đẹp bằng gái ở đây nhưng đang mắc nợ em, mỗi đứa 500.000 đồng được không? Đang
nợ nên bắt ǵ tụi nó cũng làm mà...”.
Ở Chông Văn, xă Trường Thọ, huyện
Cầu Ngang, Trà Vinh chúng tôi gặp bà M. trong lúc bà đang ngồi ṣng tứ sắc
trước sân nhà. Vẫn chăm chăm vào tay bài, bà phán: “T́m đào làm quán cà phê
đàng hoàng hay quán quậy? Mỗi đứa 200.000 đồng, khỏi trả giá. Tui giới thiệu
cả trăm đứa rồi, yên tâm đi. Tụi nó mà không chịu làm, tui trả lại tiền”.
“Đứa gái 150.000đ, đứa trai 100.000đ”
Sáng 26-10, như đă hẹn với “đại
lư” Ch., chúng tôi đến bến xe Trà Vinh để lựa “hàng”. Tờ mờ sáng, những chuyến
xe chở hàng chục thôn nữ từ các xóm nghèo xa xôi khắp các huyện đổ về bến xe
Trà Vinh. 6 giờ sáng, “phiên chợ người” ở bến xe này trở nên nhộn nhịp với
cảnh kẻ bán rao “hàng”, người mua trả giá, lựa “hàng”, những thầu chăn dắt
chuyển nhượng, sang tay những cô gái ngờ nghệch lần đầu tiên mới được ra
tỉnh...
Trong nhà chờ xe cạnh quầy bán
vé, chúng tôi hỏi một phụ nữ đội chiếc mũ tai bèo dắt theo một cô gái và cậu
con trai khều chúng tôi lại bảo: “Coi con bé này được th́ cứ dẫn về Sài G̣n,
chị để rẻ cho, được th́ dắt thằng nhỏ kia luôn. Hai đứa là chị em ruột, đứa
gái 150.000 đồng, đứa trai 100.000 đồng, đồng ư chị giao luôn”.
Chưa kịp trả lời th́ một phụ nữ
chen vào đưa tôi tấm danh thiếp in tên “B.H., ấp Đa Ḥa Nam, xă Ḥa Lợi, Châu
Thành”, hỏi: “T́m mấy đứa con gái bán cà phê b́nh thường hay cà phê quậy? Gái
cà phê quậy phải trả tôi 200.000 đồng mỗi đứa. “Hàng” của tôi đẹp khỏi chê.
Đưa tụi nó về làm anh lấy vốn nhanh lắm, nhưng nói tụi nó đi lên đó bán quán
cơm nghe, tụi này nhát lắm!” - B.H. vừa nói vừa chỉ sáu cô gái chừng 17-18
tuổi, gương mặt đều sáng sủa, quê ở tận huyện Trà Cú đang đứng khép nép ở góc
nhà chờ bến xe.
Khác hẳn sự ồn ào, bát nháo đến
thô lỗ, cộc cằn của các “đại lư” khi ra giá, trả giá, sang tay..., những thiếu
nữ đến từ nông thôn mà tuổi có lẽ chưa quá đôi mươi luôn đứng túm tụm, co ro
và im lặng nh́n một cách sợ sệt những người “chào hàng”, những người “xem
hàng”...
7g15, chúng tôi lên chiếc xe đ̣
chở đến bốn “đại lư” và hơn chục thôn nữ rời quê nhà đi thành phố, hầu hết đều
là lần đầu tiên xa nhà và được ra thị thành, nhưng đó lại là một chuyến đi mịt
mù sóng gió...
THẾ ANH - TRẦN HUỲNH - NGỌC DIỆN
|
|
Xin vui ḷng liên lạc với butvang@yahoo.com về mọi chi tiết liên quan tới Ánh Dương Copyright © 2004 Anh Duong Online Last modified: 08/10/06 |