| ||||||
|
Mẹ !
Lê Tam Anh
Hồi nhỏ, ở những lớp tiểu học, có lần tôi được thầy dạy một bài học thuộc ḷng như sau:
Đêm
khuya giấc điệp mơ màng
Có lẽ lúc đó tôi c̣n ít tuổi nên học cho thuộc bài nầy cũng đă rất khó khăn. Tuy cố công học thuộc để lên trả bài lấy điểm, nhưng tôi cũng không hiểu ǵ về những ư ẩn chứa trong những câu thơ lục bát nầy. Tôi mơ hồ hiểu đây là một bài thơ ca ngợi người mẹ của ḿnh, người mẹ sớm tối v́ con, lo cho con từ miếng ăn giấc ngủ... Thế nhưng, khi tôi đă trưởng thành, có vơ,ï có con, tôi mới thấy hết được cái ư nghĩa của t́nh mẹ đối với con như thế nào. Hèn chi trong tục ngữ ca dao Việt Nam ta cũng đă có mấy câu:
Lên
non mới biết non cao,
Người Việt Nam thường ít khi bày tỏ t́nh thương mẹ theo kiểu người Tây phương. Thậm chí cũng chẳng bao giờ ngó ngàng ǵ đến sức khỏe hay để ư mẹ ḿnh muốn ăn ǵ, thèm thứ ǵ và cũng chẳng bao giờ cho mẹ quà cáp khi đi xa về. Thường th́ chỉ mua quà cho vợ cho con mà quên bẳng rằng mẹ ḿnh cũng cần an ủi... Ôi! càng về ǵa ta mới càng thấm thía và mới thấy hết được những suy nghĩ của người có tuổi. Người ta ví von rằng: Đời người ta được biểu diễn bằng một đường parapol, giống như một ngọn đồi, mới sanh ra là bắt đầu leo lên đồi. Đến 50 tuổi là đến đỉnh đồi. Từ đó là ta bắt đầu xuống dốc phía bên kia ngọn đồi. Gần cuối con dốc đó là tuổi già. Những ư nghĩ và thèm muốn trong tuổi ấy cũng giống như con nít vừøa sanh ra đến 10 tuổi. Cho nên mới có câu: “ Người già bằng con nít” là vậy.
Khi người mẹ già thấy con ḿnh đi đâu về mà có món quà nhỏ, tuy chỉ là cái bánh ngọt hay một ít trầu cau cho mẹ... Người mẹ già sẽ vui sướng như đứa trẻ được quà! Cái tâm lư đó khi chúng ta c̣n trẻ không ai tưởng đến cả! Bây giờ, khi xa mẹ bao nhiêu năm mà không thể nào về Việt Nam một lần thăm mẹ, mới thấy hết được, cảm hết được những nghẹn ngào ! Ai cũng có một người mẹ và chỉ biết có mẹ ḿnh lo cho ḿnh mà không, hay ít khi lo ngược lại. Ông cha ta cũng thường nói, “giọt nước chảy xuống th́ t́nh thương cũng chỉ từ trên nhỏ xuống mà thôi”. Điều này cũng là qui luật cuộc đời. Khi có thai, mang nặng chín tháng mười ngày rồi sinh con, cho con bú, canh giấc ngủ cho con, lo lắng khi con ốm gió trở trời; ôm con vào ḷng dỗ dành giấc ngủ... Th́ chừng đó ta mới cảm nhận được mẹ của ta như thế nào. T́nh thương tuy cứ ban phát dần xuống, nhưng nó ṿng ṿng trong một hành tŕnh đầy ḷng thương yêu, chỉ có người nào từng làm mẹ mới cảm nhận được một cách tuyệt đối!
Ông Bùi Bảo Trúc thường viết những chuyện trên trời dưới đất, có khi viết những mẫu chẳng ra ǵ như đi máy bay ngồi bên người hôi nách hay bị ngồi bên cô gái đẹp mà đánh giấm chẳng hạn... Nghe nó chẳng ra chi! Nhưng lầøn nầy, khi tôi nghe ông đọc trên đài bài có đề tựa h́nh như là “Người đàn bà rẽ tiền nhất” th́ thật t́nh tôi cảm động muốn khóc. Trong câu chuyện ông kể về người đàn bà không bao giờ muốn nhận quà của con mà chỉ muốn cho quà. Người đàn bà lo cho ông từng miếng ăn, thức uống, may áo cho ông dẫn ông đi học những ngày c̣n thơ, trông ngóng đàn con khi ra đi hay về trể... Đến cuối cuộc đời người đàn bà ấy, người mẹ ấy vẫn chỉ muốn lo cho con ḿnh mặc dầu biết chúng đă lớn , đă có gia đ́nh... Người đàn bà ấy chỉ làm không công, không đ̣i hỏi tiền bạc ǵ cả! Ông Bùi Bảo Trúc muốn chạy về ôm người đàn bà ấy mà riết cho thật chặc; nhưng bà đă là người thiên cổ mấy năm trước. Bây giờ, dầu muốn ôm mẹ vào ḷng hôn cho thật lâu cũng không được...!
Đă mười sáu năm kể từ khi chúng tôi định cư ở Mỹ theo điện HO, chưa có lần về lại Việt Nam để hôn má, hôn ba. Ba tôi má tôi năm nay đă hơn 80, bà mẹ của vợ tôi trong tuổi 93! Thế mà chưa một lần những mong nhớ, chờ thương của họ được thỏa măn. Tuổi già như chuối ba hương, Ba tôi năm ngoái bị xuất huyết nảo tưởng nằm liệt luôn, nhưng nhờ ơn phước, ông đang tập đi tập nói trở lại như hồi con nít... Má tôi cứ nói trong phône rằng “sao con không về cho má nh́n lần cuối...” Má đâu có biết con đang khổ như thế nào khi không được về thăm má một lần! Cách đây hơn 10 năm, nhân ngày mẹ của Hoa Kỳ, tôi có sáng tác một ca khúc tựa là “ Suối Nguồn”, nhưng cũng chỉ để hát cho các con tôi và bạn bè tôi nghe chứ chưa phổ biến. Lời ca như sau:
Mẹ bế
con yêu, mẹ thức thâu canh,
Từ
lúc con đi, từ đó phân ly,
DK
Mẹ
vẫn xót xa, trời vẫn bao la
Tuần vừa rồi, tôi có di dự buổi tưởng niệm Bà Tùng Long mới qua đời tại Sai G̣n với tuổi 93 là cùng tuổi với má vợ tôi. Tôi là bạn Hướng Đạo với con của Bà Tùng Long, Trưởng Nguyễn Đức Lập và anh Nguyễn Đức Trạch. Tôi hỏi riêng các anh ấy rằng sao không về chịu tang mẹ. Anh Trạch nh́n tôi tâm sự: “ Mẹ tôi sinh chín đứa con, chúng tôi đều được mẹ hănh diện là những tác phẩm ưng ư nhất của Bà. Nhưng hiện giờ tôi có một đứa em đang làm việc cho báo Tuổi Trẻ. Mẹ chúng tôi qua đời, có lẽ sẽ có những người bên kia đến phúng điếu... Tụi tôi về chẳng lẽ bắt tay được với những bàn tay ấy hay sao?” Tôi nghe mà nghẹn ngào nghĩ đến hoàn cảnh của ḿnh!
Nhân ngày của mẹ, tôi muốn nói với những người đang c̣n mẹ và, hạnh phúc hơn nữa là đang được gần mẹ rằng: “ Chẳng có ǵ quư giá hơn khi ḿnh đang có một người đàn bà hy sinh cả cuộc đời cho ḿnh, không đ̣i hỏi phải đền bù, phải trả công lao. Hăy trân trọng và giữ ǵn một món quà trân quí ấy, v́ nó cũng có thể vuột khỏi tay bạn bất cứ lúc nào.” Đối với những ai đang phải bôn ba lưu đày: “ Cứ nghĩ rằng ḿnh đang là những đứa con bất hiếu dù bạn đang làm đầy đủ bổn phận về tài chánh cho những người thân ở quê nhà! Hăy nh́n lại ḿnh và hy vọng một ngày không xa ta sẽ vêà ôm hôn mẹ, riết thật chặc như ước mơ của nhiều người” Má! Hăy ráng sống lâu chờ chúng con!
|
|
Xin vui ḷng liên lạc với butvang@yahoo.com về mọi chi tiết liên quan tới Ánh Dương Copyright © 2004 Anh Duong Online Last modified: 08/10/06 |