| ||||||
|
Người phải ăn cứt lợn giữa một chính quyền vô cảm
V âng, bi
kịch của cô gái 27 tuổi Bùi Thị Thương diễn ra ngày 24-4-2006,
đúng vào lúc tại hội trường Ba đ́nh bầu ra cơ quan lănh đạo mới của đảng CS
tại đại hội X. Một sự trùng hợp chẳng ngẫu nhiên !
Thương quê
ở huyện miền núi Bá Thước tỉnh Thanh hóa, nhà cực nghèo, có chồng, 2 con - một
trai một gái, gia đ́nh mắc nợ, phải đi phương xa kiếm sống. Cô ra tận huyện
Lương Sơn tỉnh Ḥa b́nh, làm công cho cửa hàng ăn Thanh Loan chuyên bán
thịt thú rừng, do vợ chồng Trịnh Tiến Hải - Nguyễn thị Loan làm chủ. Hải
nguyên là sỹ quan công an, từng là tay sừng sỏ trong đội cảnh sát h́nh sự của
huyện Lương Sơn, hưởng ứng lời khuyến khích của đảng CS ra làm giàu theo con
đường kinh tế tư nhân (!).
Cô Thương được chủ trả
lương 400.000 đồng/tháng (chưa đến 1 đôla/ngày), phải làm việc không tính giờ
giấc, chỉ qua ‘’ hợp đồng miệng ‘’, bưng bê, rửa chén bát, gánh nước, giặt dũ,
nấu cám nuôi lợn, tắm rửa cho bày chó dữ… từ tinh mơ đến khuya. Chủ quán cực
tham, cũng cực ác, hay say rượu, chửi mắng cô như cơm bữa, c̣n dùng 3 tên đầu
gấu trong quán là Thắng, Đức và Tiên để hành hạ cô. Quán bán thịt rừng chuyên
phạm pháp v́ buôn lậu hàng cấm.
Cô làm tại quán từ tháng
9-2005, t́m cách trốn khỏi cảnh ‘’địa ngục’’ này, nhưng 3 lần ‘’vượt ngục’’
đều không thoát. Họ cấm cô viết thư. Họ đánh cô
rất ác, bỏ đói nhiều ngày. Chủ quán Hải vốn có nghề là sỹ quan h́nh sự
ngành Công an đă bắt lại cô như tóm một kẻ phạm pháp đang trốn giữa
ruộng lúa, trong ḷ gạch cũ và trên xe khách đi ngược về thị xă Ḥa b́nh. Hải
càng thù cô, hắn trói gô cô gái vào cột, đánh tới tấp bằng
roi, gậy, cho chó dữ cắn, vẫn chưa nguôi cơn; ngày
24/4, được vợ cổ vũ, hắn nung que sắt dí vào chỗ kín, c̣n lấy
ḱm để kẹp vào nhiều nơi trên người cô, cô ngất đi nhiều lần, khi
tỉnh lại bị chúng tra tấn tiếp. Cô chỉ khóc và rên rỉ. Hải có sáng kiến mới,
sau đ̣n kềm kẹp, hắn lấy dao xúc cứt lợn 2 lần đổ vào mồm cô bắt
ăn…Cô ngất xỉu và không tỉnh lại. Tưởng cô sắp chết bọn chúng kéo lê cô ra
ngoài vệ đường. Khi hơi tỉnh cô được một số người hàng xóm cho uống, cho ăn và
đưa đến bệnh xá của huyện.
May cho cô là có một
phóng viên của báo Tiền phong qua Lương Sơn, nghe kể động ḷng t́m đến
và đưa chuyện này lên báo. Nhưng công luận chỉ hơi động tư chút. Ban tư tưởng
văn hoá chưa có lệnh, các báo khác vẫn im re. Vẫn cái tệ ‘’đẹp
đẽ phô ra, xấu xa đậy lại ‘’.Vẫn là nền báo chí vô cảm do bị kềm chặt.
Chính quyền luôn tự nhận
là ‘’c
Mọi chuyện vẫn êm ru.
Tên Hải và vợ hắn vẫn b́nh thản. Hải lo sợ bỏ nhà vài hôm khi có bài báo, rồi
hắn lại về nhà tính chuyện chạy án và chạy tội, như Bùi Tiến Dũng vậy. Mụ Loan
vẫn đe doạ láng giềng và thách thức ai dám tố cáo và kiện cáo vợ chồng mụ ta.
Cô Thương được bệnh viện
khám bệnh, nhưng bác sỹ chưa thể xác định cơ thể suy kiệt của cô bị tổn hại
đến mức nào v́ cô không có tiền để làm kiểm tra bằng máy scanner (giá 1 triệu
đồng một lần kiểm tra). Cô vẫn sống trong hoảng loạn lo sợ và kiệt sức.
Mẹ cô là bà Trương Thị
Nông vay vội hàng xóm được 200 ngàn đồng ra thăm cô, rồi lại phải trở về ngay
v́ bị bọn Hải hăm dọa và không nơi tạm trú, do tên Hải khống chế cả vùng. Khổ
thân bà !
Cha cô là ông Bùi Hồng
Hiệp nghe tin con gái bị ‘’nạn’’ từ trước Tết,
ông đă tất tưởi từ Bá
Thước xuống thị xă Thanh Hóa rồi ra Lương Sơn, nhưng bị bọn Hải cách ly với
con gái, chúng dốt cô trong chuồng chó, nhét dẻ vào mồm cô, c̣n dọa nạt hành
hung ông, ông đành gạt nước mắt trở về. Khổ thân ông cụ !
Ở bất cứ
một xă hội dân chủ văn minh nào, việc một kẻ trói người rồi bắt
ăn cứt lợn, chuyện được đưa lên mặt báo, th́ ắt sẽ thành một chuyện lớn lay
động dữ dội mọi tầng lớp nhân dân.
Người ta sẽ chất vấn
ngay chính quyền thị trấn Lương Sơn, tỉnh Ḥa b́nh về lư do, tại sao lại để
xảy ra chuyện bất nhân đến vậy trên địa bàn huyện và tỉnh và đă xử lư ra sao ?
Các báo và đài truyền
h́nh sẽ truyền tin liên tiếp, sẽ b́nh luận về sự kiện không thể tưởng tượng
nổi này và đề ra yêu cầu giải quyết đến nơi đến chốn, để không để xảy ra
chuyện mất tính người tương tự.
Các báo đại thể như báo
Phụ nữ, Lao động, Pháp luật, An ninh, Văn hóa … của các nước ấy sẽ bàn sâu về
quyền lợi của phụ nữ, của lao động làm thuê, về quan hệ chủ với người làm
công, về văn hóa quan hệ người với người, về việc giáo dục viên chức công an
(v́ khi đă có quyền bắt bớ tra khảo người khác th́ dễ mất tính người và khi
rời ngành có thể dễ dàng phạm pháp…)
Ngành y tế và nhiều công
dân các nước ấy sẽ lên tiếng về thái độ vô trách nhiệm của ông bác sỹ vô lương
tâm tại bệnh viện Lương Sơn không dùng máy để kiểm tra Scanner cho cô Thương
chỉ v́ cô quá nghèo. Đă có vô khối nhà hảo tâm t́nh nguyện ủng hộ 1 triệu đồng
cho cô Thương để dùng máy khám thương tích. Và đă có nhiều nhà hảo tâm gưỉ
tiền giúp ông Hiệp và bà Nông, bố và mẹ cô Thương, đang cực kỳ túng bấn và đau
khổ, không phải chờ đến lời kêu gọi của đảng hay của mặt trận, do đảng ra lệnh
Và việc này đă và c̣n ầm
ỹ ngay tại diễn đàn Quốc hội ; các bộ trưởng văn hóa, lao động, tư pháp, công
an, đại diện địa phương để xảy ra sự việc …đều phải lên tiếng tŕnh bày đầu
đuôi sự việc và nói lên giải pháp đă làm đến đâu. Không lên tiếng sẽ bị cử tri
hạ bệ.
Một
xă hội dân chủ là một xă hội nhân ái, năng động, có hàng trăm ngh́n tổ
chức của công dân, không dính ǵ đến đảng và nhà nước , đến chính quyền, có
muôn vàn sáng kiến tự phát. Trong trường tương tự xảy ra ở Lương Sơn nước ta,
nếu là trong các nước dân chủ, các tổ chức công đoàn ngành ăn uống, tổ chức
chống bạo hành với phụ nữ, hội bảo vệ nhân phẩm phụ nữ, tổ chức giúp người
nghèo đi khiếu kiện, nhóm luật sư tư vấn cho người nghèo, tổ chức yểm trợ bệnh
nhân nghèo, nhóm thanh niên cấp cứu nạn nhân xă hội, tổ từ thiện và cấp cứu
SOS, hội chị em đùm bọc tin yêu , nhóm nữ sinh v́ công lư, tổ chức chống baọ
lực và bạo hành… sẽ lập tức có mặt, không chờ ai ra lệnh, cho phép, có khi c̣n
phê phán lên án sự tŕ trệ, đồng lơa của chính quyền. Đó là xă hội dân
sự , công dân tự lập ra hội, từ hội chơi tem, câu cá, du lịch, đến
nhóm từ thiện, tổ giúp người ngèo, neo đơn, tàn tật, nhóm bảo vệ công lư, bảo
vệ phụ nữ, trẻ em, bảo vệ cây trồng, thú vật quư hiếm, chống tệ cờ bạc, nạn ma
túy, pḥng chống HIV, tất cả đều từ công dân, không tính những tổ chức của nhà
nước và chính phủ…
Ở Việt nam, nếu như có
xă hội dân sự thật phát triển, có thể đă có những tổ chức lâm
thời của thanh niên, sinh viên, tuổi trẻ nhanh nhậy như sau : ‘’nhóm phụ nữ
đ̣i công lư cho Bùi Thị Thương ‘’, ‘’nhóm luật sư trẻ bảo vệ Nguyễn Thị Thương
‘’, ‘’ tổ bạn đi thăm hỏi và an ủi bạn Thương ‘’, ‘’nhóm quyên góp cho gia
đ́nh cô Thương/Bá Thước’’,‘’nhóm nhà báo trẻ làm rơ vụ án Lương Sơn’’… chỉ
hoạt đông trong thời gian ngắn nhưng có hiểu quả.
Quốc hội
đang nghe báo cáo và thảo luận vụ PMU18. Xin chớ quên những lời hứa :‘’sẽ xử
lư nghiêm minh triệt để ‘’, ‘’sẽ không có vùng cấm’’, ‘’sẽ không có bất cứ ai
đứng ngoài ṿng pháp luật ‘’, ‘’sẽ mổ
sẻ để rút ra bài học
sống ‘’, ‘’sẽ róc từ gốc đến ngọn’’. Và hăy nghe nhận xét của giáo sư viện
trưởng Nguyễn Huệ Chi nổi tiếng là người
chính trực khi ông nói
đến cách giải quyết vụ án PMU18 hiện nay :
« một câu
hỏi vẫn c̣n tấy lên như cái u chưa sinh thiết : con rể một vị ‘’ cấp côi ‘’
hàng đầu quyền lực [xin nói rơ : ông Nông Đức Mạnh
đấy !] trót được bố trí chức Chánh văn pḥng ở tập đoàn PMU18 tuy được
lờ đi không nhắc , nhưng chính ở cái khó ḷng bịt nổi là ‘’ miệng thế
‘’ nó vẫn cứ là ‘’ mẩu xương hóc, khạc chẳng ra cho, nuốt chẳng vào‘’?
Đảng chưa tính cho hết những nghịch lư mà chắc chắn sẽ gánh lấy
hậu quả tệ hại ».
Vậy liệu các đại biểu
Quốc hội tỉnh Ḥa b́nh và tỉnh Thanh Hóa có ai nói một câu nào về bi kịch :
một công dân của ḿnh bị một ‘’đồng chí sỹ quan công an’’ cũ từng học đi học
lại ‘’lời Bác dạy’’, nhét cứt lợn vào mồm, hay không ?
Phải chăng đảng vô
cảm và chính quyền vô cảm v́ đă bị đô la và quyền lực thu hút trọn vẹn
ḷng dạ mất rồi ?
Bùi Tín
Paris 28/5/2006
|
|
Xin vui ḷng liên lạc với butvang@yahoo.com về mọi chi tiết liên quan tới Ánh Dương Copyright © 2004 Anh Duong Online Last modified: 08/10/06 |