ĐT. 714-541-9859, 714-423-0577                      THONG THIEN HOC

Google

Trang Chính

English

Việt Nam


Hoa Kỳ

Sinh Hoạt Cộng Đồng


Thế Giới
Diễn Đàn

Văn Học

B́nh Luận

Kinh Tế
Câu Chuyện ThờiSự

Chuyện Lạ 4Phương

Khoa Học

Sức Khỏe

Ẩm Thực

Nhân Vật

Người / Ngợm

Vui Cười


Biếm Thi

Linh Tinh

Rao Vặt

Nhạc Hoàng Vân

VNCH Foundation

Ca Dao Việt Nam

Thơ Hà Huyền Chi

Hà Phương Hoài

Mạng Lưới Nhân Quyền Việt Nam

OVERSEAS
FREE VIETNAMESE
COMMUNITIES

RADIO
SAIGON-HOUSTON

 

Bài cải chính của An Phong Nguyễn Văn Diễn sau khi báo Thế Giới đăng bài viết của Phóng viên Thế Giới mang tên :

“Nhà văn An Phong Nguyễn Văn Diễn

Thuyết tŕnh về Khảo luận Văn Chính Sử qua tác phẩm

“ĐƯỜNG TA ĐI”


Trân trọng kính gửi Bà Chủ nhiệm kiêm Chủ bu’t báo THẾ GIỚI,

Trước tiên tôi xin có lời cảm ơn quí báo đă quan tâm gửi kư giả đến tham dự và viết bài tường thuật. Điều đó, đă làm tôi lấy làm hân hạnh và nhất là ngay hôm sau bài Tường thuật buổi sinh hoạt văn học này của Hội Giáo Chức của kư giả Phóng Viên Thế Giới được đăng lên quí báo THẾ GIỚI số 429 .

Tuy nhiên, bài Tường thuật có nhiều điểm thiếu trung thực có lẽ do vị kư giả này đến chậm nên không biết có tai nạn đă xẫy ra cho tôi nên đă hiểu lầm và xữ dụng ngôn từ thiếu tế nhị đối với một sinh hoạt Văn học sử nghiêm chỉnh, đứng dắn của Hội Giáo Chức tại Houston.

Do vậy, tôi xin gửi đến bà bài Cải chính sau đây, rất mong được bà cho đăng lên quư báo trên số sớm nhất trên cùng số trang đă đang bài tường thuật của kư giả Phóng Viên Thế Giới

Trân trọng.

An Phong Nguyễn Văn Diễn

<>



Trong một dịp tham dự sinh hoạt Văn Học định kỳ hàng tháng, tôi được Nữ Tiến sĩ Bùi Vũ Tuyến cũng là Chủ tịch Hội Giáo chức tại Houston ngỏ lời khen ngợi cuốn sách “Đường Ta Đi” mà tôi xuất bản hồi giữa năm 2003 đồng thời bà mời tôi thuyết tŕnh chủ đề này trong dịp sinh hoạt sắp tới của Hội. Tôi nhận lời.

Tuy nhiên, trước ngày sinh hoạt 1 tuần th́ có một tai nạn đến với tôi. Đó là trong dịp tôi đi “mổ mũi” th́ bị phản ứng do thuốc “mê” gây ra: Tôi bị bí tiểu tiện. Ngày hôm hôm sau th́ phải gọi xe cứu thương chở khẩn cấp vô bệnh viện ... Tai nạn này khiến mặt tôi bị sưng lên, đau đớn, vật vờ... v́ phản ứng của nhiều thứ thuốc. Điều đó đă ảnh hưởng đến buồi nói chuyện của tôi tại Hội Giáo Chức. Tôi đă xin lỗi cữ tọa là tôi đang trong t́nh trạng “công phạt” của thuốc nên trong khi nói chuyện chắc chắn không tránh khỏi thiếu sót. Điều này tác giả Phóng Viên Thế Giới tả khá đúng. Một lần nữa tôi xin lỗi quư vị trong Hội Giáo Chức và Phóng Viên Thế Giới.

Tôi đă bàn với chị Hội trưởng là sẽ chia buổi sinh hoạt làm 3 phần:

- Phần tŕnh bày của tôi 30’

- Phần giải đáp các câu hỏi 30’

- Phần Đúc kết 20’ .

Hai phần đầu th́ tiến hành tốt đẹp. Sắp đến phần Đúc kết th́ Gs. Đào Văn Dương đứng lên đặt câu hỏi. Khởi đầu ông hỏi liên tục khoảng 15 câu hỏi mà không để cho tôi trả lời, đa số câu hỏi không nằm trong bài nói chuyện và sách của tôi. Sau đó ông phát biểu rối loạn, vu khống là tôi cho rằng loài “chí rận” là tổ tiên của dân tộc Việt Nam (!!!) Rồi qua chuyện “Ông Bàn Cổ” Gs. Dương cho rằng tôi miệt thị Triết gia Lương Kim Định (vốn là thầy của tôi, tài liệu tôi viết trong Đường Ta Đi thường trích dẫn từ các tác phẩm của thầy); Rằng tôi xuyên tạc lịch sử khi nói về huyền thoại Tiên Rồng. Gs. Đào Văn Dương phát biểu liên tục trên 30’ đến độø chị Hội trưởng buộc ḷng phải lên mời ông xuống v́ đă quá giờ. Buổi sinh hoạt bị mất phần Đúc Kết là phần quan trọng nhất của tôi trong tác phẩm Đường Ta Đi.

Đáng lư tôi nên chặn bớt phát biểu của Gs. Dương (gần 90 tuổi), tuy nhiên tôi đă không làm v́ tôn trọng ông là Gs. của rất nhiều Thầy, Cô giáo đang hiện diện mà tôi chỉ là người khách. Tôi chỉ tiếc rằng tôi không c̣n th́ giờ để giải đáp hàng 20 câu hỏi có khi rất là vô lư và không dư.a vào tài liệu tôi phát biểu của Gs. Dương.

Cuốn sách “Đường Ta Đi” dày 370 trang, bàn về Văn hóa, Chính trị, Lịch sử Việt Nam và Thế giới trong khoảng 4 – 5.000 năm lịch sử mà tác giả phải bỏ 15 năm biên soạn th́ không dễ ǵ tŕnh bày một cách khúc chiết trong vài mươi phút phù du. Do vậy, sau khi chấm dứt Phần tŕnh bày th́ có nhiều cựu giáo chức thay phiên nhau đưa tay hỏi thêm cho kỹ chứ không ai phản đối bất cứ điều ǵ.

Phải nói rằng, tôi rất hănh diện và cảm ơn các cựu giáo chức đă theo dơi từng lời nói của tôi, vui vẽ, tin tưởng và đưa ra những câu hỏi đầy kiến thức trong khoảng 20 phút giải đáp thắc mắc đó. Buồn cho tôi là Gs. Dương đă làm hỏng phần chót của buổi sinh hoạt. (nhiều Thầy Cô cho biết Gs. vốn là người rất thích nói).

Nhân đây tôi cũng xin thưa quư vị nào đang cố t́nh xuyên tạc, hồ đồ gán cho tôi chủ trương rằng “dân tộc Việt Nam là con cháu của chí rận”. Xin quí vị th́ hăy trích dẫn trang nào, câu nào trong tác phẩm Đường Ta Đi đă viết lên đoạn đó chứ không nên nói tầm bậy tầm bạ nhằm vu khống và kích động độc giả một cách vô trách nhiệm, như vậy.

Trong sách Đường Ta Đi ở Chương V :“Chuyện Ông Bàn Cổ” – Mục 9 : “Một Chuyện Vui”, đây là đoạn văn kết luận mang tính u mặc, truyền thống của người Đông Á xin mời qúi độc giả thường thức :

……………………………….

“ Xin đố quư độc giả một câu đố vui để kết thúc Chương V này:

Tại sao người xưa kể những loài sâu bọ sống trên thân xác ông Bàn Cổ trở thành loài người?

Ta thử ngưng lại vài phút, pha một tách trà thật ngon, thưởng thức cái mùi vị truyền thống… và lắng nghe ḷng ta nghĩ sao về loài sâu bọ này!…

- Ừ nhỉ! Kể cũng lạ, v́ sao chúng lại thành người nhỉ?

- Nhất định đây là một câu kết thúc cực kỳ quan trọng, nếu ta không thưởng thức, không “ngộ” được câu này th́ coi như chuyện ông Bàn Cổ hoàn toàn hỏng!! Và bài luận này phải “sổ toẹt”!!

- Loài sâu bọ sống bám trên người ông Bàn Cổ chắc hẳn là những con chí, con rận, con ghẻ ... Nhưng mà !... Lư do nào thúc đẩy bọn chí rận này biến thành người mà không phải một con ǵ khác?

Trong truyện dài dă sử “Nước Non Tiền Sử”, tôi có dành một đoạn viết về chuyện ông Bàn Cổ. Nay xin trích phần chót của đoạn đó như một suy tư, một gợi ư của người viết để mời quư độc giả thử nghiệm lại xem, may ra chúng ta khám phá thêm những ư tưởng mới qua câu kết hài hước, hóm hỉnh, vô cùng trầm mạc của người xưa!

...................................

“Một thanh niên đang đi ở ṿng ngoài cùng, bỗng chen vào giữa câu chuyện :

- Thưa thầy! Vậy th́ người ta bắt nguồn từ loài chí rận chứ không phải từ ông Bàn Cổ sinh ra hay sao?

Nghe hỏi, một cô gái có mặt trong nhóm bật cười, cô hóm hỉnh góp ư:

- Vô duyên không! Ông Bàn Cổ... là... đàn ông... làm sao sinh đẻ cơ chứ?

Cô vừa dứt lời th́ lập tức những tiếng kêu thét vang lên ồn ào như vỡ chợ của bọn thanh niên:

- Đúng lắm!

- Chí lư!

- Cha nào ấm ớ thế! Ông Bàn Cổ chứ đâu phải bà Bàn Cổ mà đ̣i đẻ với đái! Tếu thật!

Cô gái thẹn, phân trần:

- Này! Tôi nói đàng hoàng, đừng có dựa vào đấy mà ăn nói hồ đồ!!

Thầy Lê Dực tươi cười góp ư:

- Ông Bàn Cổ, ta gọi bằng ông, nhưng theo tôi nghĩ th́ vị tất đă là ông hay bà. Người xưa dùng câu chuyện ông Bàn Cổ như một ẩn dụ, truyền đạt cho con cháu chứ thực tế làm ǵ có người nào kỳ lạ như ông Bàn Cổ phải không?

- Dạ đúng vậy thầy!

Thầy Dực đưa tay lên trán bóp nhẹ, chặp sau thầy nói tiếp:

- Vậy th́ việc những con chí, con rận biến thành người cũng là một lối nói ẩn dụ. Ông Bàn Cổ không sinh đẻ ra loài người, nhưng những con vật dù nhỏ nhất, chẳng ra ǵ, nhờ sống trên người ông, thừa hưởng khí huyết, tinh thần, đạo lư và tư tưởng của ông, chúng đă trở thành loài người.

Một chiến sĩ đi bên cạnh nghe đến đó bất chợt thốt lên:

- À! Thưa thầy, con hiểu rồi... Loài người, nếu không có tư tưởng, không có đạo đức, luân lư, không có ư niệm tâm linh để duy tŕ cuộc sống cao đẹp, th́ có khác ǵ những con chí, con rận... phải không thầy?

Mọi người nghe lời góp ư th́ cùng ồ lên, bên cạnh cái ngạc nhiên hứng thú c̣n pha lẫn sự kính phục chân thành lời dậy của cha ông :

- Phải rồi! Nếu không thoát ra được cái thú tính thấp hèn th́ con người khác ǵ loài chí rận!!” (trích ĐTĐ trang 258-261)

Thưa Gs. Dương, tôi kính trọng Gs. là một bậc huynh trưởng nên đứng kính cẩn nghe lời Gs. chỉ dạy (xin xem h́nh trong số báo trước), nhưng thực t́nh tôi không hiểu nổi là Gs. đă lú lẫn v́ tuổi tác hay đă nghe ai xúi bậy để phát biểu rằng tôi nói chí rận là tổ tiên người Việt Nam !?

Phóng viên Thế Giới ghi : Gs. Dương cho rằng tôi xuyên tạc lịch sử khi tŕnh bày chuyện Tiên Rồng .

Thưa Gs., theo các học giả trên thế giới, truyền thuyết, huyền sử, nhân thoại hay thần thoại thường được người xưa dựa vào lịch sử để gửi gấm tư tưởng của ḿnh... Do vậy, trong truyền thuyết, huyền sử hay nhân thoại… vừa ẩn dấu phần nào giá trị lịch sử lại vừa được người xưa cài đặt tư tưởng trong đó. Bởi v́ vào thời gian đó, loài người chưa có chữ viết hoặc đă có nhưng c̣n sơ khai không đủ để diễn đạt tư tưởng hoặc từ ngữ mang tính trừu tượng. Cũng có thể v́ bọn đô hộ Trung Hoa cấm đoán mà người xưa phải chuyển qua phương thức chuyện cổ hay huyền sử, nhân thoại, Ca dao để truyền bá trong cộng đồng dân tộc. Chuyện Tiên Rồng là một tỷ dụ điển h́nh. Vậy chuyện Tiên Rồng đến với dân Việt tộc vào thời điểm nào? Lư do nào đă thúc đẩy người xưa phóng tác từ lịch sử ra câu chuyện kỳ lạ đó?

Trong Chương II Đường Ta Đi, chúng tôi đă đối chiếu chuyện Tiên Rồng với cuộc liên minh quân sự các bộ tộc nông nghiệp nước Xích Quỷ để cứu viện nước Xích Thần. Cuộc hôn nhân giữa công chúa Âu Cơ và Lạc Long Quân có tính cách cổ vũ tinh thần đoàn kết giữa hai nước Xích Thần và Xích Quỷ trong cuộc kháng chiến chống du mục Hoa tộc tại Trác Lộc năm 2704 trước CN. và xác minh nguồn gốc, văn hóa truyền thống của cư dân nông nghiệp Miêu tộc.

Đấy là một trong những cái khiêng của Việt tộc cố chống lại chủ trương xóa bỏ văn hoá của cường lực Hoa tộc quyết tâm làm cho Việt tộc quên đi dĩ văng của họ.

B́nh thường, khi những biến cố lịch sử làm cho một sốâ truyền thống văn hóa quan trọng dần dần đi vào tàn lụi, quên lăng, th́ xă hội có nhu cầu duy tŕ giai đoạn lịch sử hay văn hóa ấy bằng cách :

1.- San định (sắp xếp gọn gàng, có hệ thống và loại bỏ những tin tức sai lầm...) những tin tức lịch sử họ thu thập được như Khổng Tử đă làm khi nhà Chu đi vào li loạn v́ chiến tranh giữa các chư hầu khiến luân lư, đạo đức suy đồi...

2.- Đưa vào vè, vào kinh, hát nói, ca dao, ru em, phong dao hoặc hội họa, điêu khắc... nhằm kêu gọi bảo tồn các văn hóa dân tộc như người Việt hải ngoại đă làm khi rời khỏi quê hương trốn chạy cộng sản...

3.- Dựa vào biến cố lịch sử để gửi gấm tư tưởng của tiền nhân hay của đương thời bằng cách phóng tác thành truyền thuyết, huyền sử, nhân thoại, để nhắc nhở cho nhau cho con cháu. Truyền dài dă sử “Thần Long Bách Việt” tôi viết năm 1985 có giá trị tương tự.

Tôi tin chắc rằng, trong thời đại Hùng vương, “lịch sử Tiên Rồng” đă được kể đầy đủ và trung thực. Tuy nhiên cho đến khi Hoa tộc hoàn thành việc nuốt trọn vùng đất cuối cùng của Việt tộc, th́ chủ trương đồng hóa của Hoa tộc được thi hành triệt để. Nguồn gốc và văn hóa Bách Việt là mục tiêu quan trọng nhất mà các triều đ́nh Trung Hoa phải xóa bỏ. Phải làm cho dân Việt quên hẳn quá khứ của dân tộc. Phải cắt đứt mọi liên hệ văn hóa của con cháu Bách Việt với tổ tiên của chúng. Phải hạ giá trị chúng xuống hàng man di, nam man. Phải làm cho chúng đời đời không ngóc đầu lên được!! Do vậy, “Lịch sử Tiên Rồng” bằng mọi giá phải bị đàn áp, phải ch́m vào bóng tối. V́ thế, “Huyền sử Tiên Rồng” liền được người xưa thay thế để vừa bảo vệ tài nguyên tư tưởng của cha ông vừa duy tŕ nguồn gốc và lịch sử dân tộc.

Thưa ông Phóng Viên Thế Giới, thưa Gs. Dương, tôi gom góp rất nhiều tài liệu rải rác từ nhiều sách như: Sử Kư Tư Mă Thiên, Lĩnh Nam Chích Quái, Trung Quốc Sử Cương, Việt Nam Sử Lược, Việt Sử Tân Biên, Funk &Wagnalls New Encyclopedia, Tiền Hán Thư, Nguồn gốc Mă Lai của Dân tộc Việt Nam, Bộ Kho Tàng Chuyện Cổ Tích v.v… cố gắng hết sức phác họa lại cuộc chiến tranh tàn khốc đầu tiên của hai dân tộc Du mục Hoa tộc Tây Bắc Á (Trung Hoa cổ) và Nông nghiệp Miêu tộc Đông Á (tổ tiên Việt tộc). Từ cuộc chiến tranh này, nước Xích Thần (Bắc Miêu) đời vua Đế Lai bị tiêu diệt. Nước Xích Quỷ (Nam Miêu) bị tan rả v́ mất lănh đạo và cũng từ đại biến cố này mà h́nh thành nước Văn Lang với các Hùng Vương và chuyện Tiên Rồng. Tôi cẩn thận gọi cuộc chiến tranh tiền sử này là: “Giả thuyết” bằng một tấm ḷng chân thành đi t́m về những bước đi đau thương, những tai họa thảm khốc của tổ tiên Việt tộc khi Du mục Trung Hoa xuất hiện. Tôi hi vọng từ việc làm này sẽ như một gợi ư mong sao các Học giả, Sử gia… tiếp tay t́m lại dấu vết người xưa. Điều này có nên mĩa mai là tôi xuyên tạc lịch sử chăng?

Thưa ông Phóng Viên Thế Giới và Gs. Dương,

Dù sao khi đọc bài tường thuật của ông tŕnh bày những lời phát biểu của Gs. Dương, tôi thấy rất vui. Để ra vài giờ tiếp chuyện ông và Gs. Dương là điều rất cần cho tất cả những ai đă đọc qua bài báo đó. Nó giúp tôi có thêm bạn và được có cơ hội làm sáng tỏ những điều ông ghi lại từ buổi sinh hoạt của Hội Giáo Chức. Tôi ao ước được tiếp tục cùng ông mạn đàm trên diễn đàn này với niềm tương kính chân thành của những người thiết tha muốn gặp lại Tổ tiên hiền triết Việt tộc.

Riêng xin thưa Gs. Dương, nếu Gs. chưa đọc sách của tôi th́ xin đừng phát biểu, v́ kẻ hậu sinh tôi không muốn làm mất ḷng Gs.; hoặc nếu Gs. đă đọc mà ḷng Gs. lại mang đầy thành kiến hay coi cái TÔI của ḿnh quá lớn th́ Gs không thể tiếp thu được những điều chép trong sách th́ thà không đọc c̣n hơn. Người xưa nói: “Kẻ khôn nói 10 điều tất có một điều sai, người đại nói 10 điều tất có một điều đúng. Những điều tôi viết trong Đường Ta Đi chẳng lẽ Gs. không thấy ra được một vài điều có lợi cho quê hương, tổ quốc, dân tộc của chúng ta sao?

Được như thế, chúng ta sẽ cùng nhau hết ḷng t́m kiếm một lối đi hợp t́nh hợp lư có khả năng trao đổi, thuyết phục đảng cầm quyền cộng sản Việt Nam xóa bỏ cái chủ thuyết kỳ cục, vô duyên của họ và thay vào bằng đường lối “Khoan nhu dĩ giáo” của tổ tiên Việt tộc kết hợp với văn minh dân bản Tây phương để xây dựng lại đất nước. Điều đó không đáng cho chúng ta đi một cùng một hướng hay sao?

Trân trọng kính chào ông Phóng Viên Thế Giới và Gs. Đào Văn Dương.

Tác giả Đường Ta Đi

An Phong Nguyễn Văn Diễn




 

Xin vui ḷng liên lạc với  butvang@yahoo.com  về mọi chi tiết liên quan tới Ánh Dương
Copyright © 2004 Anh Duong Online
Last modified: 08/10/06