|
| |
DUYÊN NỢ
– NỢ DUYÊN !?
HOÀNH
NGUYỄN
Việc nhân duyên của mỗi người, phước họa đều do nghiệp mà thành.
Những thế hệ trước đây, người Việt Nam sống theo đạo lư Khổng Mạnh: Nam trọng nữ
khinh. Làm phận gái th́ cha mẹ đặt đâu ngồi đó. Thời gian rồi cũng có chung con
cái, hạnh phúc ái ân, vui buồn chia sẻ cho tới “răng long tóc bạc” suốt đời, măn
kiếp. Hôn nhân là sự ràng buộc dễ chịu. Nếu bất hạnh lại khác!
Theo tiến tŕnh văn minh nhân loại, nam nữ b́nh đẳng, chủ nghĩa cá nhân được đề
cao. Tại Hợp Chủng Quốc Hoa Kỳ, phụ nữ c̣n được quư trọng hơn. Do vậy, khi vợ
chồng sống chung mà không cảm thấy hạnh phúc th́ chỉ một phía, dù nam hay nữ,
cũng có quyền làm đơn đưa ra ṭa án xin ly dị. Thời gian thường là 6 tháng th́
có kết quả. Nếu tranh chia tài sản con cái sẽ lâu hơn. Hứa hẹn nhanh chỉ là lấy
ḷng khách hàng để nhận tiền trước cho được lợi phần ḿnh.
Tiền lệ phí, nếu mướn luật sư # $700.00 + nộp phí mở hồ sơ phải trả cho ṭa án
$317.50 + khi đă nhận được kết quả “ FILED ENDORSED”, th́ phải trả thêm lệ phí
ṭa án $314.20. Tổng cộng hơn một ngàn ba trăm Mỹ kim.
Những điều cần biết rơ thêm để khỏi bị thiệt tḥi quyền lợi:
1)- Luật sư sẽ thiết lập hồ sơ, ghi tên người có đi làm là chánh, để ăn chắc
việc thu trọn đủ tất cả lệ phí. Người nầy sẽ được l/s. làm sẵn mọi thứ thủ tục
giấy tờ, chỉ phải kư tên thôi và được ls đại diện nộp tại ṭa án rồi theo dơi,
khi có kết quả th́ lấy về cho thân chủ. Người không có đi làm hoặc lănh tiền
bịnh hay tiền già, phải tự viết các giấy tờ hồ sơ, do luật sư yêu cầu đến văn
pḥng và chỉ dẫn.
2)- Nếu làm lương thấp hoặc muốn tiết kiệm tiền phí tổn, th́ có thể đến các cơ
quan phục vụ cộng đồng nhờ làm hồ sơ, như Hội Bách Việt, cơ quan S.O.S địa
phương … vân vân, vẫn có được kết quả tốt như ư.
3)- Những người không có khả năng đi làm (income SSI hoặc trợ cấp tiền già), nếu
là người đứng đơn chánh, cũng được sự giúp đỡ miễn giảm của ṭa án.
Dù không c̣n t́nh nhưng c̣n cái nghĩa, chia sẻ phí tổn là tùy hoàn cảnh.
“Biết nói ǵ khi t́nh đă nhạt phai? Khi trái tim không cùng suy nghĩ!” …
Đời người vô thường, mọi sự việc đều có thể đổi thay theo hoàn cảnh.
Năm tôi đậu Tú tài, duyên phận đưa đẩy gặp một góa phụ trẻ đẹp kết thành phu
phụ. Mười hai năm sau có được 5 con, một gái chết đuối do mẹ cho về quê Hậu
giang chơi. Hai trai Út bị dị tật bẩm sinh v́ dùng thuốc kỵ thai, nhờ nữ bác sĩ
Quỳnh Anh tại Thị xă Sóc trăng cứu chữa.
Biến cố 30/4/75, tôi phải vào tù Cộng sản. Người vợ nhan sắc không cam ḷng chờ
đợi lâu. Thằng con trai đầu ḷng theo cậu vượt biên đến Pháp. C̣n 1 gái 2 trai
sống với mẹ và cha kế. Khi măn tù, tôi đón 3 con về nội Sàig̣n. Trưởng nữ theo
vị hôn phu vượt biên, mất tích vĩnh viễn cả tàu 89 người theo biển Rạch Giá.
Vài bạn gái thương nhưng thấy cuộc sống bấp bênh của tôi và 2 con bị tật nên
cũng ngại ngùng không nói đến chuyện trăm năm.
Đến khi có chương tŕnh H.O được xuất cảnh đi Mỹ, tôi bổ túc hồ sơ cho một người
bạn t́nh nhỏ hơn một con giáp, cùng đi. Phía Mỹ nghi ngờ đánh rớt phỏng vấn,
khiếu nại đến 7 tháng sau mới giả biệt được Việt Nam Cộng Sản.
Nặng ḷng với quê hương và chiến hữu, tôi dấn thân đấu tranh miệt mài trên mặt
trận văn hóa hải ngoại. Vợ tôi bất măn thường lớn tiếng cự căi, thêm tiếng thị
phi của người chung quanh, hai con tôi tách ra sống riêng. Năm năm sau, đứa Út
chết trong bệnh viện U.C. Davis Sacramento v́ suyển phổi và tim to.
Sau nầy tôi bị bịnh cao huyết áp, thường căng thẳng khi bị vợ gắt gỏng to tiếng,
trong khi phụ bỏ báo Bee rất lạnh lúc mưa đêm. Tôi bỏ nhà sống ly thân nhưng
không ly dị, v́ vợ tôi cứ bị rớt khi thi nhập tịch. Măi đến cuối năm 2005, sau
mười năm tị nạn, vợ tôi mới đậu quốc tịch và rồi chúng tôi cùng kư đơn ly dị.
Cuộc đời tôi trải qua Đệ Nhị Thế Chiến, tiếp theo là cuộc nội chiến Quốc Cộng,
rồi tù Cộng sản … Tất cả đă đốt cháy tuổi thơ và hoa mộng thanh niên. Những gian
khó hiểm nguy và oan t́nh chồng chất. Có lúc thèm nghe âm điệu dịu ngọt của t́nh
yêu và du lịch trong tuổi xế chiều. Nào biết t́m đâu người bạn tri âm đối kháng
với chủ nghĩa Cộng Sản và có ḷng từ bi, lời ái ngữ?
Một là duyên, hai thời là nợ! Sợi xích thằng ai gỡ cho ra? “Ai cấm được t́nh
yêu? Ai ép ḷng cô liêu? ”Yêu là khổ, không yêu th́ lỗ. Thương được chừng nào
hay chừng nấy, chẳng qua là ông trời bắt đôi ta phải vậy. Đôi ta là nhân với
ngăi chớ đâu phải đạo vợ chồng mà tính việc thủy chung. Ḍng thơ ca ở đâu dạt
dào ḷng người lữ khách cô đơn nỗi buồn thắm thía. Dù chiến sĩ vẫn có lúc tái tê
trong đêm dài lẻ bóng, chắc lưỡi ngậm ngùi “C̣n yêu cũng chỉ muộn màng mà
thôi!?”.
“Cũng có thương nhưng vẫn hững hờ, chỉ là tạng mặt lúc trong mơ”… (HVTT)
Tôi quay về nương tựa bóng Từ Bi cho thân tâm nhẹ nhàng an lạc.-@
Sacramento California, ngày 14 tháng 3 năm 2006
| |


|