Viên
đá trong bàn tay
Sau một tuần đi nghỉ, bạn tôi trở về, quà tặng bạn dành cho tôi là một viên đá.
Tặng nhau một viên đá, nghe như có cái ǵ ḱ cục. Nhưng v́ đọc được tâm hồn bạn,
nên tôi hiểu bạn muốn trao tặng tôi một t́nh cảm vững bền. Nếu t́nh cảm và niềm
tin người ta dành cho nhau được vững bền măi như đá, th́ cuộc đời người ta quả
là hạnh phúc.
Tôi cầm viên đá nhẵn nhụi trong tay, ngắm nghía. Tôi không biết viên đá này đă
là một mảnh của tảng đá lớn nào, biết đâu nó lại không là một mảnh của một ngọn
núi to và cao. Viên đá đă tách ra từ một cội nguồn lớn và vững chăi, để rồi trôi
nổi, lưu lạc, có lẽ đă lặn lóc qua rất nhiều đoạn đường, có thể đă rơi từ trên
sườn núi xuống, nằm bên vệ đường, bị những bàn chân của khách lữ hành hất lên
hất xuống, đá văng ra xa; cũng có thể đă clăn ṭm xuống biển, nằm im rất lâu
trong ḷng biển cả, rồi một ngày có cơn cuồng nộ của băi tố, đại dương sôi động,
đảo lộn, những ngọn sóng tràn dâng, cuốn lấy viên đá và đẩy nó vào bờ. Lại một
giai đoạn mới, có thể nó đă nằm tụ lại với nhiều bạn bè đồng loại khác; cũng có
thể đă nằm trơ vơ một ḿnh trên dải cát vàng, phơi ḿnh dưới mặt trời ban ngày
và ánh trăng ban đêm, đă dăi nắng dầm mưa, qua bao nhiêu chu ḱ của thời tiết.
Cho đến ngày bạn tôi cầm nó lên và đem nó về đây. Cuộc đời của một viên đá, chao
ơi là gian truân, trôi nổi.
Tôi nghĩ đến kiếp người! Viên đá gian truân trôi nổi, tuy nhiên viên đá không ư
thức về thân phận của nó. Nhưng con người, không ai lại không ít nhiều ư thức về
thân phận của ḿnh. Tôi không đặt vấn đề luân hồi, con người trôi nổi từ kiếp
này sang kiếp khác. Chỉ riêng một kiếp mà tôi và những người tôi quen biết đang
sống thôi, cũng đă bao nhiêu là gian truân, trôi nổi. Mỗi người một cuộc sống,
nhưng thường thường ai cũng bắt đầu kiếp người bằng chuỗi ngày ấu thơ, thuộc về
một gia đ́nh với tất cả những yêu thương, đùm bọc. Càng lớn, người ta càng tách
xa dần cái cội nguồn đầy yêu thương và an toàn đó, để rồi trải qua nhiều giai
đoạn của cuộc sống, chịu nhiều đắng cay và vùi dập; từng được ve vuốt nâng niu
nhưng cũng từng bị hất hủi, bị đá lăn đá lóc; từng sống cuộc sống bon chen bên
người đồng loại, đồng chủng và cũng đă từng sống chuỗi ngày cô độc một thân một
bóng. Ư thức về kiếp người trôi nổi, tôi nghĩ không phải là để bi quan hay lo
sợ, nhưng là để biết rơ về đời sống của loài thụ sinh, tất cả đều không tránh
khỏi những tang thương dâu bể. Biết như vậy để không hoảng hốt, không tuyệt vọng
khi bàn chân ta bước trên một quăng đường đời đầy gian truân khổ ải, trái lại,
ḷng cảm thấy b́nh an, thư thái trước mọi biến cố của cuộc đời.
.................
Tôi kết thúc bài viết này bằng một câu hát. Có người nhạc sĩ viết: ''Sỏi đá cũng
cần có nhau.'' Vâng, sỏi đá cũng cần có nhau, huống hồ là con người, có trái tim
biết đập những nhịp yêu thương. Chúng ta cần có nhau và yêu thương nhau, khi nào
trái tim ta c̣n đập và cơi ḷng ta c̣n khát khao hạnh phúc. Ta sẽ không bằng sỏi
đá nếu ta không yêu thương nhau và cảm thấy không cần đến nhau nữa.