MỘT CUỘC TRANH LUẬN (tiếp theo kỳ trước)
Bà A:
- Bây giờ tôi có một vấn đề như thế này: Tôi thấy chúng ta là những người hải ngoại chống Cộng, nhưng mà chúng ta càng ngày càng già, tôi chỉ muốn CS nó xập sớm chừng nào tốt chừng nấy, kẻo mai này chúng ta qua đời hết rồi con cái chúng ta nó đâu có quan tâm nữa, thế là CS nó sống muôn năm, tha hồ hăm hại đồng bào?
Ông B:
- Cái đó là đương nhiên, nhưng mà chị phải nhớ là ḿnh phải tốn hết 1000 năm ḿnh mới hết bị Bắc thuộc, tốn hết 100 năm mới độc lập đối với người Pháp, th́ tại VN cái nạn CS này th́ miền Bắc chỉ có vài chục năm, mà miền Nam chỉ có 3 chục năm thôi. Liên Xô th́ cũng phải 70 năm th́ nó mới xập, mà ḿnh thấy là tại VN th́ cũng sắp sửa đến cái thời gian của nó rồi đấy. Thành ra là vấn đề c̣n lại là tùy theo sự khôn ngoan của ḿnh, th́ CS nó đang sợ nhất một cái điều là "diễn biến ḥa b́nh", th́ đó là một cái cuộc chuyển hóa mà nó không thể nào nó đỡ được. Vấn đề c̣n lại là nó thua thời gian nào mà thôi; nếu mà chúng ta lập ra lằn ranh quốc cộng và không có đẩy luồng gió tự do dân chủ tiếp cận với nó, th́ chúng ta sẽ kéo dài cái độc tài của nó, v́ cái diễn biến ḥa b́nh sẽ không thể nào thúc đẩy được. Nói cách khác, là những cái người muốn đổi mới cởi mở trong đảng CS và trong nước VN th́ bị những người độc tài và bảo thủ VC rất là ghét, nhưng mà tiêu diệt không được: Ông Hoàng Minh Chính họ đă bỏ tù rồi, ông Phạm Quế Dương cũng bỏ tù rồi, đàn áp nhiều lần rồi, nhiều người chết nhưng vẫn c̣n một số. Số c̣n lại họ không tiêu diệt được; th́ những cái số đó mà bị những người chống Cộng cực đoan không có giúp sức, không giúp tiền, không vận động quốc tế, mà ḿnh cứ cho rằng đó là v/đ nội bộ của chúng, "chúng nó giết nhau kệ nó", nhưng mà cái thành phần như ông Hoàng Minh Chính và Phạm Quế Dương này tương đối là ít, mà nếu mà CS nó tiêu diệt rồi, mà chưa chết, mà chúng ta không có chịu hà hơi tiếp sức, th́ chúng ta vô t́nh giúp cho CS, làm một việc mà chúng nó làm không được, đó là "ngăn chặn cái làn sóng diễn tiến hoà b́nh", ḿnh làm chậm đi cái diễn tiến ḥa b́nh của ḿnh đi, nếu ḿnh theo cái "lằn ranh quốc cộng", chống Cộng bằng cách bao vây nó; thực sự ḿnh bao vây nó không được, mà tự ḿnh bao vây ḿnh đó.Bà A:
- Nhưng mà nếu bây giờ mà ḿnh nói rằng "ḿnh giúp nó để phát triển VN" th́ ḿnh có lợi ǵ ở cái điều anh nói là "diễn biến ḥa b́nh"? Ư tôi muốn nói vấn đề ông Ngô Văn Tuấn đó.Ông B:
- Th́ đúng rồi, bây giờ quốc tế người ta nói rằng đem cho Hà Nội gia nhập WTO, th́ khi mà bắt đầu cái cuộc thương lượng để mà gia nhập đó, th́ cách nay cả hơn 10 năm mà? Nhưng mà phải ra điều kiện là anh phải như thế này, anh phải như thế kia th́ tôi mới cho anh gia nhập vô cái hội đó, chơi theo cái luật chơi đó, th́ bây giờ ông Tuấn cũng có thể ông ấy đưa ra, rồi bên kia đồng ư trên nguyên tắc, rồi sẽ bàn tới là đối thoại như thế nào, hợp tác như thế nào, th́ khi mà bàn tới như thế nào đó th́ mới biết là điều kiện như thế nào, cho nên phải 10 năm sau th́ cái WTO đó mới xong, và chị có nghe người ta nói rằng là cái đảng CS VN nó sẽ mướn chuyên viên và làm đủ mọi cách để đạt được các tiêu chuẩn quốc tế về vấn đề luật lệ thương mại hay không? Mà mấy chục năm nay, chúng ta đấu tranh bằng biểu t́nh này kia, không có suy suyển ǵ chúng nó hết, mà cái WTO, cái thương mại, vấn đề minh bạch vv.. nhờ vậy mới tạo ảnh hưởng và gây thay đổi nhanh hơn. Đến lúc nào đó, nó không thể dùng bạo lực được nữa, th́ chúng ta sẽ t́m cách thay thế đảng cộng sản. Chúng ta phải thay đổi nó, rồi đến một cái lúc chín mùi chúng ta mới thay thế nó, thành ra giống như ông Yelsin đến lúc chín mùi th́ mới lật đổ được, chứ c̣n ngoài ra th́ rất là khó.Bà A: Sao tôi thấy khó hiểu quá, tôi thấy VC được vào WTO th́ ở ngoài này người ta nổi giận đùng đùng lên mà anh lại bảo là VC nó thua thiệt: tụi nó rơ ràng là nó muốn được vào mà, tụi nó vào là tụi nó mừng v́ tụi nó thắng thế quá rồi c̣n ǵ nữa?
Ông B: Bây giờ ḿnh nh́n cái cuộc đấu tranh này đó, th́ người ta hay nói là có người thắng kẻ thua. Sự thực theo như cái quan niệm của tôi đó, th́ nếu mà Hà Nội mà nó kéo dài cái sự cai trị độc tài của nó đó, th́ tức là nó thắng, mà dân ḿnh thua, c̣n nếu mà tự do dân chủ đó, th́ tức là ai cũng thắng hết, chứ không phải là đảng CS thua đâu: đảng CS nó cũng thắng, tại v́, ví dụ như chị nh́n xem trong các nước như nước Pháp đó, th́ đảng CS nó cũng vẫn tồn tại vậy, nó đâu có sợ các đảng phái khác thanh toán nó, hay đem nó bỏ tù đâu? Trái lại, nữa. Thành ra là bây giờ những người CS VN cũng vậy, họ cần cái ǵ trên đời này? Họ chỉ cần được sống ḥa b́nh, tự do dân chủ thôi, th́ là được rồi. C̣n trước đây họ đă lỡ rơi vào những cuộc đấu tranh giai cấp.. họ bị tuyên truyền và dính líu vào cái đó, và họ không thoát ra được, thành ra là tôi thấy khi nước ḿnh được tự do dân chủ là toàn dân mọi người đều hưởng lợi, chứ không phải là chỉ có những người yêu chuộng tự do dân chủ không. Ngay cả những người tội phạm bị tử h́nh, v́ những tội nặng, cũng được hưởng lợi nữa, v́ chị thấy không, ở đây những tội phạm tử h́nh cũng được hưởng những điều kiện nhân đạo, so với một vài nước khác....
Bà A: Nhưng mà theo thấy th́ dù ḿnh không hành hạ những kẻ tội phạm, tuy nhiên theo luật nhân quả th́ họ làm điều ác mà họ lại không phải trả quả báo, ví dụ như họ đă đối xử tàn nhẫn với sĩ quan cải tạo vv... mà bây giờ họ thoát được trả nợ th́ tôi thấy như thế cũng rất là bất công!
Ông B: Vâng, chị thấy không? Họ phải trả lại với công lư, họ phải đền bù cho những người bị họ gây ra những sự tổn hại chứ, nhưng mà không phải là trả thù, mà họ phải trả lại cái nợ đó..
Bà A: Nhưng mà đến khi nào th́ họ mới trả? Tôi thấy từ từ họ chết trên giường bệnh hết rồi chứ có trả ǵ đâu?
Ông B: Thế cho nên phải làm sao cho cái diễn tiến ḥa b́nh đó xảy ra nhanh, và muốn diễn tiến ḥa b́nh thúc đẩy tới nhanh, th́ phải thổi luồng gió tự do dân chủ, chứ không phải đứng đó chửi nó, v́ đứng đó chửi nó th́ nó chống lại ḿnh, theo cái kiểu đó là "địch và ta", c̣n theo cái quan niệm mà hồi năy tôi mới đưa ra đó, th́ chỉ có cái người bị nhiễm độc v́ cái chủ thuyết độc tài đó, suy ra th́ chính cái người đó cũng là nạn nhân, vậy chứ bây giờ như chị với tôi đây, ḿnh đă thấm nhuần tự do dân chủ rồi, nếu nó biểu ḿnh theo nó th́ cũng khó mà ḿnh theo nó, có khi nó để cái súng vào đầu ḿnh nó bắt ḿnh theo th́ ḿnh theo, chứ cái bụng ḿnh th́ làm sao mà theo cho được? Nhưng mà nếu ḿnh là cái người sống ở nông thôn VN, ḿnh không biết ǵ hết , hoặc là ḿnh sống dưới cái chế độ đó của nó từ nhỏ đến lớn, th́ nó dạy cho ḿnh rồi ḿnh cũng phải nhiễm cái luận điểm của nó. Nhưng mà cái điều đó không quan trọng chị ạ, v́ chị có thấy như bên Nga không? Nó đă kiểm soát nước Nga là 70 năm, tức là gần 3 thế hệ, thế mà khi cần đến là "ầm một cái" người dân đứng lên, và chỉ cần 30 ngày thôi, cho nên đó là lư do tại sao đảng CS VN nó có trong tay 600 tờ báo, người ta gọi là 100 năm trồng người th́ bây giờ nó đă trồng được 70 năm rồi, nhưng mà tại sao chúng vẫn không cho người ta tự do bầu cử? Nó có 3 triệu đảng viên thật đấy, nhưng mà bảo cho tự do bầu cử một cái, chúng không dám, là v́ sao? Là v́ chúng biết là chúng sai, cho nên rằng là chúng có tuyên truyền cỡ nào đi nữa, thả ra là người dân giống như nước mà có cái bờ nó che lại đó, bây giờ mà nó tháo cái đập đó ra th́ nước sẽ chảy về chỗ trũng, chảy về lẽ phải đó, cho nên là chúng phải dùng những phương pháp bạo lực đó mà chúng khống chế dân thôi.
Bà A: Vâng, hôm nay cũng hơi dài rồi, tôi tuy là cũng vẫn c̣n nhiều điều chưa có hài ḷng cho lắm, nhưng mà để đến bữa khác sẽ nói chuyện tiếp vậy, cám ơn anh!
Ông B: Nhưng mà chị thấy luận cứ của tôi có lư không?
Bà A: Vâng, luận cứ th́ thấy cũng có lư lắm, nhưng mà lư lẽ là một chuyện, c̣n t́nh cảm lại là một chuyện khác!
Ông B: Th́ hồi năy tôi có tính nói như thế này, là ḿnh trong cuộc đấu tranh th́ cái mức độ nhận thức của mỗi người nó mỗi khác. Những người dân đó th́ họ cứ tức ḿnh là họ phản đối, cái đó th́ nên, nhưng mà những người lănh đạo, những người trí thức học cao nh́n rộng th́ giống như là ḿnh đi học toán vậy đó, người học số học, người học đại số, người học vi phân tích phân, đạo hàm, th́ ḿnh có thể nh́n thấy 3, 4 phép tính mà người học số học họ không nh́n thấy. Chị thấy không? V́ cuộc đấu tranh này, ḿnh cứ thấy địch là ḿnh nhào vô ḿnh đánh liền, đó là người chưa nghĩ "tới", c̣n người đă có nghĩ rồi th́ thấy là "súng ḿnh không có đạn", mà súng của địch nó có đạn, nó nằm trong lô cốt nó bắn ra, th́ đó là ḿnh ngu, chứ có phải ḿnh là can đảm đâu? Nhưng mà ḿnh chưa biết ǵ hết th́ ḿnh nhào vô nó là can đảm. Nhưng mà ḿnh biết rồi, ḿnh đấu tranh cho "thắng", chứ không phải để tỏ ra là ḿnh can đảm, th́ ḿnh phải biết chuẩn bị, đi kiếm đạn, kiếm này kiếm kia, cho nên là cuộc đấu tranh này đó, là tùy theo cái góc độ của ḿnh đứng, tùy theo mức độ nhận thức của ḿnh, cái nh́n của ḿnh, mà nếu ḿnh đấu tranh cho ḿnh, cho cái sự ích kỷ của ḿnh, là ḿnh kêu, "sống cũng bằng thừa, chết th́ thôi", nhưng nếu ḿnh nh́n xa hơn một chút, th́ đấu tranh phải cho sống, và cho thắng, chứ không phải là hả dạ ḿnh không, phải mang đến cái tự do dân chủ, phải cởi luôn cái ṿng kim cô ra khỏi đầu óc của các nạn nhân của CS. Nạn nhân là những người bị nó đàn áp, là đương nhiên rồi, nhưng mà ngay những người đang theo nó, tin vào nó cũng là nạn nhân chứ không phải là không. Cho nên đến một lúc nào đó, ḿnh phải giải độc của sự độc tài cho cả ngay những người đang c̣n độc tài tại VN.
Bà A: Vâng, nhưng mà anh nói về những cái đạn dược nào của anh tôi chưa rơ lắm, thôi để lần sau ḿnh sẽ nói thêm về những cái "đạn dược" của cái phe dân chủ....
Bao Nữ c̣n vẫn muốn nghe họ thảo luận tiếp nhưng rất tiếc đă hết giờ ăn trưa và hai vị khách hàng nọ phải kéo nhau quay trở lại sở làm, nên Bao Nữ đành tạm biệt họ, hỏi số phone, hy vọng có ngày nào sẽ được nghe họ trao đổi tiếp để cống hiến độc giả.Bao Nữ