Băng Đình
Mưa Ngâu
(Cho những cặp
tình nhân sống Thủa Xa Người,riêng
tặng linh hồn Thomas và ai đó)
2003
Mưa Ngâu
Chuyện xưa dù dưới
đất trên trời
Thì cũng không qua người
với người
Chức Nữ gái cưng vua
Ngọc Đế
Ngưu Lang vốn dĩ mục
đồng thôi
Chức
nữ quanh
năm dệt lụa là
Cung Hàn bầu bạn với
Hằng Nga
Nàng hiền như liễu xinh
như mộng
Chẳng thích dong chơi chỉ
ở nhà
Đức Vua đôi lúc dạo
thiên đình
Thường thấy nàng hay
đứng một mình
Lơ đãng nhìn mây trôi cuối
xứ
Tóc huyền buông nhẹ suối
lung linh
Vua nghĩ thầm thôi hẳn
đúng rồi
Bèn cho mời Nguyệt Lão sang
chơi
Cụ mang theo
cả chùm tơ đỏ
Chỉ chực giăng tơ
để buộc người
Nguyệt Ông tra cuốn sổ
tơ hồng
Chức Nữ năm nay tuổi
lấy chồng
Tiền định duyên trao chàng
mục tử
Ngưu Lang dân giã mé tường
đông
Chức Nữ hay tin thẹn chín
người
Phòng khuya canh vắng mỉm môi
cười
Anh chàng nào phải ai xa lạ
Vừa dắt trâu vừa
thổi sáo chơi
Ngưu Lang chấp lệnh
sướng như điên
Bút vẩy ngàn trang Cẩm Tú Duyên
Phổ nhạc thành cung Loan
Phượng Khúc
Vẽ chim ương kề
đậu chim uyên
Đêm ấy trời cao rực
hội hoa
Ngọc Hoàng tuyên triệu các tiên
nga
Tân hôn diên yến Kim Cương
Điện
Tiên Nữ Tiên
Cô dâu chú rể áo năm mầu
Ánh mắt say chìm trong mắt nhau
Đâu đó thời gian dừng
bước lại
Rượu bồ đào chén
dạ quang châu
Vua ban riêng một tòa lâu đài
Hoa nở quanh năm lan cúc mai
Bốn mặt cầu vồng
vươn bốn phía
Qua hồ trong vắt ánh mây bay
Trăng mật cho đi dạo
xứ trời
Ngắm phong cảnh đẹp
nhưng hai người
Nhớ về dệt lụa
chăn trâu nhé
Đừng quá vui mà mê mải
chơi
Rồi một ngày qua một
tháng qua
Vợ chồng quên khuấy
cả lời cha
Trâu không ai dắt mơ
đồng cỏ
Khung cửi nằm trơ
lưới nhện già
Có anh chàng Cuội xóm cô Hằng
Ông chẳng ra ông thằng
chẳng thằng
Đã xạo lại còn ưa
mách lẻo
Làm quà với những chuyện lăng nhăng
Cuội lẻn vào tâu với
Đức Vua
Ngưu Lang Chức Nữ
hiện bây giờ
Tơ không dệt lụa trâu
không dắt
Rượu uống thơ
đề quên sớm trưa
Vua bèn phóng ngựa ghé nhà con
Nghe tiếng hai người hát
véo von
Khung cửi lạnh lùng tơ
nhện choán
Đàn trâu đói cỏ xác
gầy nhom
Đức Vua tức giận
bỏ ra về
Bắc Đẩu Nam Tào cũng
phải ghê
Chắc hẳn Cuội ta vui
thích lắm
Xứ trời hôm đó mây
buồn che
Từ đấy sông Ngân tách
biệt người
Dòng sông ngăn cách cả khung
trời
Bên này chàng phải chăn trâu
vắng
Bên ấy mình nàng tơ với
thoi
Một dòng sông lạnh hai bờ
thương
Không nhịp cầu thơ
nối đoạn trường
Họ gọi nhau hoài qua sóng
nước
Qua niềm thông cảm qua hơi
sương
Nhưng rồi vua cũng
phải thương tình
Song thật ra chưa hết
bất bình
Hạ lệnh mỗi thu lần gặp gỡ
Cho miền sông nước
bớt mông mênh
Vua lại truyền cho quạ
dưới trần*
Bắc cầu Ô Thước
nối bờ Ngân
Bờ Ngân thơ ngát mùa
tương hợp
Không én bay mà ngát ý xuân
Cho nên cứ mỗi độ thu về
Mưa ướt trần gian
sầu tái tê
Quạ rủ nhau đi cùng lá úa
Xứ trời mây gió cũng im
nghe
Từng bước chân tìm
đến với nhau
Đôi tim
nức nở mộng ban đầu
Này đêm Thất Tịch nhòa tâm
sự
Lệ đổ chan hòa mưa
tháng Ngâu
Thu đã nhiều thu
thơ lắm thơ
Mà Ngân Giang vẫn lạnh đôi
bờ
Mùa Ngâu nhân thế bao giờ
tạnh
Để Khách Sông Ngân khỏi
đợi chờ
Băng Đình
*Truyện kể: Vào
ngày Mùng Bẩy Tháng Bẩy Âm Lịch (Thất Tịch), loài
quạ phải lên trời bắc cầu Ô Thước
ngang sông Ngân cho chàng nàng gặp gỡ. Quạ
ngậm mỏ nhau thành nhịp cầu nổi.
Phải chăng loài chim này lao
động “hôn”? Một tình cờ lý thú là
đúng ngày đó trần gian vắng bóng quạ. Qua
đêm Thất Tịch, quạ về trần với
chiếc đầu bị hói…
Hoa chúc
(1)
Ngắt cho nhau đóa mộng
đầu
Lại cho nhau giọt lệ
sầu đêm vui
Nhụy hoa ngọt lưỡi tê
môi
Hương trinh quyện với
hương người đêm nay
Trao nhau xương thịt
từ đây
Lại trao nhau tấm thơ ngây
tuổi hồng
Đắm say khăng khít đôi
lòng
Gối chăn nước
nhược non bồng riêng ta
Thơm nồng ngắn ngủi
mùa hoa
Vẻ xuân hồ dễ phôi pha tháng ngày
Bàn tay gỡ
mớ tóc cài
Bàn tay tha
thiết vuốt dài lưng ong
Lịm trên đồi ngực
mơ mòng
Môi say chìm đáy nương long
dạt dào
Thương em phơi phới
hoa đào
Trao duyên mà lệ rót vào trang
thơ
Băng Đình
Tình Tự (2)
Tự tình tình tự canh hoa
Vọng lâu trống đã
điểm ba tiếng rồi
Môi còn ngậm chặt làn môi
Xác thân chất ngất một
trời đam mê
Bình minh đánh mất lối
về
Mưa Ngâu lại cản dặm
hòe gót son
Ngực trầm hương
thở núi non
Dạ khê hoa cỏ thơm cồn rong rêu
Mênh mông biển ái trời yêu
Thuyền tình căng gió xiêu xiêu
cánh buồm
Sóng lòng dồn dập thả
buông
Lầu thơ địa
chấn điên cuồng đêm xuân
Dìu nhau lên ngọn ái ân
Người xưa đỉnh
Giáp non Thần dễ đâu
Môi trinh trái cấm ban đầu
Cho tròn giấc mộng
đến nhầu gối chăn
Vết thương êm ái vô vàn
Giấc mơ xưa giấc
mộng vàng đêm nay
Băng
Đình
Thấu (3)
Ba mươi tròn cụm tuổi
hồng
Tặng em em biết yêu chồng
đêm nao
Gối thêu chăn gấm
nệm đào
Là trăng là gió là sao giữa
trời
Một xe hoa
với hai người
Lời yêu môi ngậm môi mời
mọc nhau
Mắt say mắt thẹn cúi
đầu
Nhẹ tay
mở khóa then lầu ái ân
Chập chùng biển sóng mùa xuân
Phau phau mờ ảo nét vân đá
huyền
Ngàn năm chìm giấc đông
miên
Cỏ hoa nẻo ấy xanh
miền mây mưa
Địa đàng trái táo thơm tho
Hóa thân Vệ Nữ giã từ
thơ ngây
Tình thơ chìm cõi tình say
Xin cho sống mãi những ngày yêu
em
Băng Đình
Nắng Ấm (4)
Xuân thơm áo
phớt phớt hồng
Tình thơ tình lại thêm
nồng nàn thêm
Tình si đêm ngọc ngà em
Dạ lan
hương ngát cánh dèm trúc tơ
Mù lòa dẫn bước hoang
sơ
Gót san hô đã lạc bờ
bến xuân
Cho tình nhân gặp tình nhân
Nguyễn Du đắp
đổi mấy lần Kiều Kim
Em phong ba dậy con tim
Anh dư bão tố môi tìm làn môi
Để trâu ăn
lúa đồng trời
Từ đêm hôm ấy ồi
ồi gọi nhau
Vết thương tuổi
ngọc mùa Ngâu
Mưa hoa lác đác cồn dâu
xuân thì
Bồi hồi nhẹ khép hàng mi
Theo hoa trôi ngược nẻo
về đào nguyên
Môi say cạn nỗi khát thèm
Nhụy hoa mật ngọt ong
quên nẻo về
Nắng hồng nắng ấm
sơn khê
Ngai cao em ngự cung mê Nữ
Hoàng
Băng Đình
Tạ Ơn (5)
To be grateful, to be happy
Ơn lòng hiến nhụy dâng hoa
Ơn lòng nhả ngọc phun ngà
thơ thơ
Ơn đêm hoa nguyệt
trăng mờ
Ơn lầu trời vút bao giờ
dám quên
Thầm thì hai tiếng yêu em
Xiêm y ngát tỏa nỗi niềm
phấn hương
Hai ta hai kẻ lạc
đường
Gặp nhau Quán Mộng Bình
Thường sông Ngân
Em còn vành vạnh trăng xuân
Anh thiên lý mã một lần
xập hang
Xuôi tay buông
súng đầu hàng
Gương xưa soi mặt
bẽ bàng muôn sau
Tình thơ tình cuối tình
đầu
Bỗng nhiên bắc một
nhịp cầu tâm tư
Đã đành thép nát son hư
Một xin thắm mãi tờ thư nhạt nhòa
Lửa hồng phau tuyết làn
da
Sưởi cho ấm lại
dương tà tà huy
Tóc dài thơm
ngát hương khuê
Núi non sông suối ngựa về
bến thơ
Ơn nhau biết mấy cho
vừa
Biết bao dâng hiến lòng
chưa thỏa lòng
Băng Đình
Lệ Vui (6)
Lệ mùa đổ xuống
đêm vui
Sông Ngân sáng mãi bầu trời hai
ta
Lệ em giọt ngọc
giọt hoa
Lệ rơi dài một Ngân Hà lê
thê
Đêm nay tình gọi thơ
về
Đêm nay má tựa vai kề thâu
đêm
Tình dâng ngọn sóng dâng lên
Người quên số tuổi
tuổi quên tháng ngày
Thời gian ngừng lại
đêm nay
Áo thơ đổi áo thơ ngây
thẹn thùng
Bàn tay êm ái
như nhung
Bàn tay phù
thủy trên vùng núi non
Ngọt ngào chết lịm môi
hôn
Ngắt đi nguyên đóa hoa
hồn dâng anh
Sóng tình lớp lớp sô nhanh
Tình thơ một thủa mà thành
thiên thu
Mùa trăng thắp sáng đôi
bờ
Cho xanh xao nỗi đợi
chờ nghe em
Tiếng thầm đáp lại
lời im
Ái ân chắp cánh đôi tim vào trời
Băng
Đình
Tái Sinh (7)
Kiếp xưa em ngủ trong
rừng
Giá băng Bạch Tuyết nghe
chừng chớm xuân
Vó câu Hoàng Tử xa xăm
Môi hôn chàng mới ghé thăm môi
hồng
Em qua giấc ngủ mùa đông
Buồn tu viện chạnh
tấc lòng thế gian
Lời thơ ta ý thơ nàng
Giai âm tròn một cung đàn yêu
thương
Chẩy dài suối tóc trầm
hương
Ngực đồi lộng ánh
chiêu dương chan hòa
Em là hoa của ngàn hoa
Em là một nửa cái ta
nhiệm mầu
Đêm nao sánh bước lên
lầu
Say sưa chăn gối
đến nhầu gối chăn
Người xưa đỉnh
Giáp non Thần
Ơn em cho được
một lần gặp tiên
Tình vui khua nước ngọc
tuyền
Dứt mùa đông sám qua miền
xuân tươi
Dẫu còn một chốn
mấy nơi
Cõi thơ cõi mộng cõi
đời loanh quanh
Xin cho hoa thắm đầu cành
Xin cho tròn cuộc tái sinh tuổi
hồng
Băng
Đình
Dĩ Vãng (8)
Cái qua qua mỏi qua mòn
Cái còn còn cái xoe tròn cái không
Đời thua còn má em hồng
Còn môi em thắm còn lòng em yêu
Tình em quán trọ về chiều
Đón ta lữ khách cô liêu
hận hoài
Hoa mùa thơ độ bán khai
Môi thơm ngát
nụ hôn dài hiến dâng
Cuộc đời còn những
sông Ngân
Thì vòng tay
ấy càng cần thiết hơn
Xuân tươi hạ thắm thu buồn
Lệ Ngâu lại đổ
xuống cồn cát xa
Ngày vui hội ngộ mau qua
Dòng sầu ngăn cách chan hòa
tháng năm
Dìu nhau về hội trăng
rằm
Bên tai
tiếng nhỏ lời thầm mến thương
Vùi đầu trong mái tóc hương
Sóng lòng theo sóng
yêu thương dạt dào
Trời đêm
huyền hoặc trăng sao
Giấc xuân mình
đón nhau vào lầu thơ
Quên đi
những chuyện ngày xưa
Cái còn là cái bây
giờ nghe em
Băng
Đình
Hy Vọng (9)
Tình thơ nhen
tự đáy lòng
Nhớ nhau
tuyết trắng một vùng núi xa
Em hoa thơm
giữa mùa hoa
Tinh khôi vẻ ngọc nét ngà
thơ ngây
Anh xin dang rộng vòng tay
Dìu em vào động hoa
đầy gió trăng
Gom hoa trải nệm em nằm
Lời yêu mình lại thì thầm
bên tai
Nhị đào ai bẻ cho ai
Trăm muôn ý trúc tình mai mặn
nồng
Hai thân xác một nỗi lòng
Đam mê từng giọt tình
hồng rơi rơi
Gối rêu xanh phủ tóc lơi
Môi say khát uống ngàn lời môi
điên
Tình thơ xuôi mái tình duyên
Tình say chở nặng con
thuyền một khoang
Người xưa tìm
động hoa vàng
Ta nay thiếp thiếp chàng chàng
kẽm sâu
Tình vui tình cuối tình
đầu
Tình si bắc một nhịp
cầu tình xuân
Đầu đời nhắp
vị ái ân
Cho loài ong thỏa cõi trần ngát
hương
Trầm bay tỏa khúc nghê
thường
Niềm hy vọng đã cuối
đường nở hoa
Băng Đình
Thế -Như (10)
Thế -Như như thế ồ sao
Mùa xuân chim yến bay vào lầu
thơ
Nàng xanh xao nỗi ước
mơ
Ta hồng lên vẻ đợi
chờ hóa thân
Người về từ
những mùa xuân
Hai ta quán Sở lầu Tần
thủa xưa
Tình vui thét gió gào mưa
Tình say như ngọc lam vừa
mới đông
Nhớ nhau lòng ở bên lòng
Tương tư thì cũng
bụi hồng thu phai
Tóc em liễu biếc trang đài
Môi em mỉm ngọt nét
cười chim sa
Hài nhung ngậm gót nhung hoa
Cá chìm sâu đáy giang hà sóng im
Lầu tình rộn rã tiếng
chim
Đưa nhau tận
đỉnh khát thèm trăng sao
Thuyền thơ sóng vỗ
dạt dào
Hoa trôi dẫn gót ta vào xứ mây
Nghe mưa kể lại
những ngày Thế-Như
Mùa thơ vào giữa mùa thu
Mùa Ngâu dội xuống tâm tư
đầm đầm
Băng Đình
Mới (11)
Mới khi môi ấp môi chàng
Mới khi ngực đắp
ngực nàng đêm hoa
Mới khi dâu đón về nhà
Dài mùa trăng mật khôn nhòa dáng
xuân
Mùa Ngâu rơi bến sông Ngân
Tình say đến cả cõi
trần cũng say
Một trời Ngâu rợp bóng
mây
Nhịp cầu quạ nối
bên này bên kia
Lòng hoa khép thủa phân ly
Đêm nay bát ngát xuân về
bến sông
Gối thêu nệm gấm
chăn hồng
Người nay vẫn một
tấm lòng người xưa
Khát khao biết mấy cho
vừa
Tóc em mát rượi tóc dừa
quê xanh
Ngủ đi em bé em anh
Trong mơ ta lại song hành
viễn du
Những mùa thu
những mùa thu
Mưa Ngâu còn phủ trắng
bờ yêu thương
Nhớ nhung trời vẫn
một phương
Tình thơ thơ mới
chặng đường chưa qua
Băng
Đình
Mờ (12)
Cầu thơ chưa nối
bờ Ngân
Người xa xa mấy mùa xuân
xa người
Hoa hàm tiếu nở vành môi
Thầm thì tai
rót ngàn lời mật ong
Xa quê quê ở trong lòng
Xa người hai phía bờ sông
thẫn thờ
Người về lều
cỏ chăn thơ
Người về khung cửi
thoi hờ hững thoi
Mùa Ngâu tháng Bẩy mưa rơi
Lệ mùa biết đến bao
đời lệ ngưng
Chim bay nhớ núi thương
rừng
Em đi mây nước ngập
ngừng cỏ hoa
Những ngày bến cách bờ xa
Mưa Ngâu lại đổ
xuống ta xuống mình
Ngọt ngào trái mộng nguyên
trinh
Đêm nao thơm
ngát hoa Quỳnh trao nhau
Ơn lòng mang đến kiếp
sau
Tạ lòng thơ nối từng
câu nối vần
Trái đời căng nhựa
thanh xuân
Lầu thơ khép mở mấy
lần chớm thu
Núi xanh chìm khuất sa mù
Bóng cao dáng cả cũng mờ
mịt thôi
Xin cho môi lại tìm môi
Lời yêu thương lại
từng lời đêm xanh
Băng Đình
Giải (13)
Giải Oan dòng suối vô
thường
Hẹn em viếng cảnh chùa
Hương một lần
Nhớ không chuyện một
đêm xuân
Thúy Kiều Kim Trọng ân cần trao duyên
Như anh nhè nhẹ hôn em
Như em rạo rực môi tìm làn
môi
Cho nhau cho trọn vẹn rồi
Khi tình yêu đã lên ngôi xứ lòng
Đào hoa tương diện ánh
hồng
Hai Kiều thơm
một đền Đồng Tước xưa
Trầm bay ngào ngạt cung mơ
Lại nghe quán gió lầu thơ
chào mừng
Mượt mà em đóa hồng
nhung
Một trời hạ đỏ
hoa mưng dạt dào
Tên em tên một vì sao
Đặt cho nhau mới
độ nào chớm yêu
Đêm nao băng tuyết
xuống nhiều
Nụ hôn thứ nhất ai
chiều chuộng ai
Băng Đình
Mắt (14)
Mắt ai cửa sổ tâm
hồn
Khép mi từ đấy mắt
còn nhớ chăng
Đâu còn dõi mắt xa xăm
Đêm thơ thiên yến
trăng rằm về ngôi
Người nay đánh mất
nhau rồi
Thoắt thôi mắt nhắm ra
người ngày xưa
May mà còn lại em thơ
Chén say dạ hợp vẫn
chờ đêm hoa
Tình hồng thơm
ngát tình ta
Hẹn nhau khi ánh trăng tà tìm
nhau
Đêm vơi chưa cạn
nỗi sầu
Cậy em dìu bước lên
lầu tà huy
Bạn vàng theo
gió bay đi
Mình ta ta lại trở về cõi
đêm
Tìm nhau ấm nét môi mềm
Trăng treo một mảnh
hạ huyền dạ lan
Mắt buồn đẫm ánh trăng
tan
Nguyệt chìm theo
giấc mộng tàn thơ thơ
Băng Đình
Mất (15)
Thomas
Lê Hồng Tuấn
(9-9-1937
-
Như con mắt mất con
ngươi
Mất như người
mất cả thời ấu thơ
Mất như nỗi mất
không ngờ
Mất mà mình vẫn còn chưa
tin mình
Bạn về nước
biếc non xanh
Một mùa dương thế
cũng thành phù hoa
Từ trong lòng mẹ chui ra
Đã vang tiếng khóc oa oa chào
đời
Sáu mươi sáu tuổi khơi
khơi
Đang chơi vội bỏ
cuộc chơi bất thần
Tiền vốn bạc thế vốn gian
Thế gian tiền bạc nhà tan
thân tù
Mười ba năm kiếp
tội đồ*
Mười ba năm kiếp
sống hờ lưu vong*
Cố quên những chuyện
của lòng
Còn đau một mảnh tình
hồng xuân phai
Bạn xưa đau của ta
nay
Guốc khua hè phố những
ngày Hồ Gươm
Trăng mờ Đà Lạt Xuân
Hương
Nước còn soi bóng dặm
đường ta đi
Thế rồi ngậm miệng
khép mi
Thế rồi tro bụi lại
về bụi tro
Băng Đình
(
*1975-1988 tù cải tạo
*1900- 2003 HO lưu vong
Ngày Mai (16)
Ngày mai trong ngón tay
trời
Ngày mai vắng mặt những
người hôm nay
Xin bàn tay níu
bàn tay
Và môi kia
ngậm môi này đừng buông
Lầu tình giãi ánh trăng suông
Tình si ta lại mê cuồng
gối chăn
Em vừa qua tuổi mười
lăm
Càng cay con mắt lá răm
mời chào
Thuyền thơ ngược
suối hoa đào
Ơn hoa mai mối dắt vào
động tiên
Ngày mai biển lặng trời
yên
Ngày mai hoa nở thắm miền
nước non
Ngày mai chim hót véo von
Chỉ đau một nỗi
chẳng còn hai ta
Sáng nay tuổi nụ tuổi hoa
Chiều nay tuổi sẽ
tuổi già tuổi thêm
Lầu tình then ngỏ đêm đêm
Thuyền thơ khoang mộng
mời em thoát hài
Cuối trời lấp lánh sao
mai
Bên lòng một đóa bán khai
thẹn thùng
Lòa xòa ngọn tóc buông lưng
Nhịp thôi thúc trống ngực
chừng vỡ toang
Mười năm tròn giấc
mơ màng
Ngày mai một giải suối
vàng quạnh hiu
Băng Đình
Ngược Xuôi (17)
Ngược xuôi mắc nợ
sông hồ
Ta đi mái tóc phất phơ gió
chiều
Từ khi thuyền cập
bến yêu
Tơ lòng ai cột cánh diều
lãng du
Những ngày huyền hoặc
vàng thu
Bên em mơ lại giấc mơ
Địa Đàng
Tiếng đời trầm
bổng nhặt khoan
Lầu thơ lại vẳng
cung đàn trao duyên
Tóc em suối tóc đen huyền
Sợi thương sợi
nhớ sợi em sợi mình
Làn môi mọng đỏ băng
trinh
Đôi ta phơi phới cuộc
tình si mê
Lầu thơ em lạc nẻo
về
Giam nhau vào một câu thề
cỏ hoa
Mưa mùa Ngâu đổ bờ xa
Dòng sông Ngân dẫu nhạt nhòa
trong mưa
Ngược xuôi xuôi ngược
ngày xưa
Một mùa phiêu lãng đã thừa
gió trăng
Ngàn hoa thơm
ngát bờ Ngân
Cạn sao biển ái nguồn ân dạt dào
Tình thơ kết một vì sao
Yêu thương ta nhẹ
đặt vào trong em
Ngày đời ta kéo dài thêm
Gặp nhau trong ánh sao đêm
cuối trời
Băng Đình
Đố (18)
Đố ai biết
được lòng ai
Lòng yêu giả bộ mặt ngoài
dửng dưng
Đố ai đã ẵm vòng
lưng
Vẫn làm ra vẻ chưa
từng ôm nhau
Đố ai tình cuối tình
đầu
Tình không hạn tuổi không
sầu thương chi
Tình say đến độ tình
si
Biết yêu thôi chẳng biết
gì ngoài yêu
Tóc em thả gió trời chiều
Đêm thơ hạt ngọc Lam
Kiều nở hoa
Xác thân thân xác mù lòa
Trên trời dưới
đất giữa ta với mình
Em mười sáu tuổi băng
trinh
Tỉnh cơn Bạch Tuyết
em thành Chúa Tiên
Đố ai yêu đến
cuồng điên
Mà trăng thơ vẫn trăng
nguyên vẹn rằm
Giã từ tuổi dại
mười lăm
Môi hồng vương dấu
tuyết băng những ngày
Đố ai hạnh phúc
đầy tay
Mà ai kia
vẫn thơ ngây thủa nào
Đố ai một đóa hoa
đào
Vẫn phong nhụy dưới
mưa rào từng cơn
Đố ai lịm giữa môi
hôn
Tiếng thầm bên gối
vẫn còn vọng âm
Băng Đình
Tôi (19)
Xin cho tôi chính là tôi
Được yêu người
lại được người yêu yêu
Yêu cho quán đổ đình xiêu
Qua đêm suốt sáng thật
nhiều thật lâu
Mỗi năm chỉ một mùa
Ngâu
Phải yêu cho vỡ khối
sầu cách ngăn
Em vừa dứt tuổi
mười lăm
Trời cao chót vót trăng
rằm lên ngôi
Xuân tơ mười sáu mỉm
cười
Hài rơi xiêm rụng áo mời
thả khuy
Sông Ngân nước chẳng trôi
đi
Đám tường vân cũng
quên về tiên cung
Đêm xanh thơm
giấc mơ hồng
Một tòa Vệ Nữ mấy
vùng núi non
Suối khe rực rỡ vẻ
son
Trầm hương cỏ
mướt bên cồn lau thơ
Cho nhau biết mấy cho vừa
Cho khao khát trước cho
chờ đợi sau
Gối chăn rền rĩ canh thâu
Tình vui tình cuối tình
đầu tình ta
Nữ Hoàng em cõi
Đài mây gác khói một tòa
phương nam
Cho tôi chót vót Chứa Chan
Núi chan chứa núi nồng nàn
Đồng Nai
Dừa buông suối tóc thơm dài
Trong mơ lại gặp
những ngày Cao Nguyên
Băng Đình
Khờ (20)
Thôi thì nín thở qua sông
Cho rồi một thủa chiêng
cồng gọi trăng
Rạp đời tuồng tích
lố lăng
Màn buông chưa hết lằng
nhằng ỉ eo
Bạn về ta chẳng về theo
Bởi chưng
vạt nắng cuối đèo chưa phai
Bây giờ ai nhớ thương
ai
“Mua
vui cũng được một vài trống canh”
Bẩm sinh lãnh án
nòi tình
Nên chi mình biết riêng mình mình
thôi
Sao băng sao xẹt lìa ngôi
Sao bay mới nửa vòng trời
sao sa
Ta ngồi ta khóc than ta
Xuân Hương Đà Lạt
chưa nhòa Hồ Gươm
Hồ còn soi bóng nước
gương
Mà đau đau nỗi chia
đường cách ngăn
Một người tận cõi xa
xăm
Một bông hoa điểm tô
năm tháng đời
Những chiều hồng
những đêm vui
Đành thôi thôi nhé thôi rồi còn
chi
Mưa Ngâu lệ xuống
đầm đìa
Bờ Ngân bóng lẻ đi
về hôm mai
Người xưa chẳng
để dấu hài
Người sau ngơ ngác
gấp hai lần khờ
Băng Đình
Thay (21)
Muốn tắm mát lên ngọn con sông đào
Muốn ăn sim chín thì vào rừng xanh…
Ca dao
Thay người hồ dễ
thay sao
Bấy lâu tắm mát sông đào
ngọn sông
Rừng xanh sim tím cả lòng
Vườn thu
tàn biếc phai hồng từ khi
Đường trần rũ áo ra đi
Chiều chiều vẳng
tiếng từ quy não nùng
Hoa nào thắm cánh môi nhung
Ban sơ thoáng
vẻ thẹn thùng ngất ngây
Nến hồng soi tỏ má hây
Đêm thơ khắc lậu càng
đầy ái ân
No tròn gò đống thanh tân
Bờ hoa cỏ mịn bụi
trần chưa vương
Thế rồi trăm mến
ngàn thương
Thế rồi bằn bặt
cuối đường chiêm bao
Trời tình vằng vặc
trăng sao
Lầu tình then ngỏ lối vào
hai ta
Môi hồng môi quyện môi hoa
Vòng tay
quấn quýt yêu ma trói người
Đôi thân cột chặt
một đời
Sao băng sao lại vu hồi thế
gian
Cung lòng chan chứa hân hoan
Lệ Ngâu
nhạc suối Giải Oan ru hồn
Xin cùng lịm giữa môi hôn
Bờ Ngân thôi nhé người
chôn cất người…
Băng Đình
Trần Thế (22)
Đường trần thế mải
dong chơi
Lời quê thơ vận vào
người hay đâu
Em cho ta mộng ban đầu
Ta cho em trọn mối sầu
Tháng Tư
Đài thiêng từ rụng lá
cờ
Chín tầng ngục Đỏ
vật vờ tuổi xanh
Ngát thơm
mấy nẻo Đô Thành
Đêm thơ nhạc đợi
hoa quỳnh mở hương
Miền
Sông màng đỏ máu
núi xương trắng
trời
Con người mải kiếm
con người
Hương xông kỷ niệm
một thời Tự Do
Em bờ xuân nhánh sông xưa
Nước xuôi biết mấy
mùa thơ của lòng
Để son phấn
cũng long đong
Mà lòng phải cách xa lòng hai ta
Sàigòn gẫy cánh thiên nga
Ngàn muôn hải lý chan hòa
đại dương
Tiễn nhau tới tận phi
trường
Tuyết trên phi đạo
dễ thường chưa tan
Máy bay cất cánh vội vàng
Thoắt thôi chấm một
chấm than lưng trời
Băng Đình
Một Đời (23)
Chiều mùa lãng đãng trôi qua
Tình cờ tình bỗng chan hòa
đời nhau
Hoa ban nở trắng phau phau
Mây trời Tây Bắc một
mầu tóc tang
Từ khi rã ngũ
tan hàng
Đời trai dáng đứng
chấm than não nề
Thôi anh đi nhé em về
Vui xưa giờ đã thành khuê
oán rồi
Gót hồng tất tả
ngược xuôi
Môi thơ tím ngắt một
trời oan khiên
Đêm hè máu chẩy Đỗ
Quyên
Khó quên đành phải ngùi quen
tháng ngày
Hương trầm hương
tóc em bay
Hương trinh giã biệt
thơ ngây đêm hồng
Lời thương mật rót
đôi lòng
Lời yêu gió trải cánh
đồng xuân tơ
Áo xanh mây bạc ngày xưa
Sàigòn Đà Lạt độ
vừa nhớ ai
Tình thơ nụ ngọc bán khai
Đêm luân vũ hội thoát hài
hóa trang
Ba năm khăn trắng tang
chàng
Bao nhiêu năm nữa mắt nàng
lệ khô
Băng Đình
Không Đề (24)
Thơ sao đến nỗi không
đề
Tình vui bỏ cuộc tình về
quán mây
Đất trời bằn
bặt từ đây
Chén cơm Phiếu Mẫu
những ngày lao lung
Nhớ khi đỏ núi xanh
rừng
Nguyễn Du Nguyễn Trãi cũng
từng ấy thôi
Miền
Thù vơ oán
chạ dập vùi nhau chi
Quê hương sông nước
thần kỳ
Sông Thanh sông Hắc nguồn chia
sông Hồng
Sông Hương sông Cửu sông
Đồng
Riêng ta trong đục một
dòng sông Thương
Nguồn xuôi chan chứa vô
thường
Minh châu ngọc sáng một
phương hải tần
Trông vời bóng khuất giang tân
Mình ta trơ kiếp hành nhân
lỡ đò
Bạn còn thấp thoáng cõi
thơ
Nên thơ hương khói
dựng mồ bạn xa
Hội mùa Trùng Cửu* mùa hoa
Đêm thơ đẹp
những ngọc ngà lứa đôi
Những ngày những tháng
dần trôi
Tóc tơ ai trói cuộc
đời vào ai
Sáu mươi sáu tuổi chưa
dài
Còn nghe dìu dặt gót hài tìm nhau
Băng Đình
(
* Trùng Cửu (9-9) sinh nhật
Thomas Lê Hồng Tuấn
Đứng (25)
Đứng im dáng núi chân trời
Đứng câm lặng thủa
xa người sinh ly
Chết trân ta đứng nhìn mi
Hôm nao Chúa gọi mi về Thomas
Alleluia! Alleluia!
Muối ơi muối xát lòng ta
nát lòng
Tuổi thơ tuổi dại
tuổi hồng
Tuổi xanh làm mạ cánh
đồng Việt
Một ngày kiếm gẫy
cờ tang
Tuổi xuân dù quỷ trời
Mười ba năm gánh tội
tình
Mặc ai bỏ cuộc riêng mình
phơi thây
Mười ba năm Bán Cầu
Tây
Đời chưa trang
điểm một ngày lưu vong
Lá vàng mấy độ thu phong
Mẹ già chín chục vời
trông quê nhà
Ngày vui như nước trôi qua
Ngày vui như lá như hoa
những ngày
Bạn về ta vẫn gửi
đây
Cơm ngon chẳng thiếu áo
dầy thường dư
Tìm đâu cờ rợp thành
xưa
Dòng đường trôi gót
Tự Do quân về
Đêm huyền chất ngất
đam mê
Tân Thanh Cổ Lục ước
thề Kiều Kim
Hương trầm thơm lạch đào nguyên
Tình lưu luyến khách
người quên cõi trần
Ngược về những
nẻo mùa xuân
Vực Sâu chưa hát một
lần Động Quan
Băng Đình
Thương (26)
…Mấy núi cũng trèo
Mấy sông cũng lội
Vạn đèo cũng qua
ca dao
Cho nhau cho đến cạn cùng
Cho manh áo mới cho dòng lệ
xưa
Em mười sáu tuổi măng
tơ
Tinh khôi giấy trắng tình
cờ nét YÊU
Cho nhau chút nắng buổi
chiều
Chút mây buổi sáng thật
nhiều mơ đêm
Vết thương êm ái thần
tiên
Giã từ tuổi bướm qua
miền trăng hoa
Đêm thơ đêm ngọc
đêm ngà
Đêm say đến độ
tuổi già còn say
Tự tình tay
kiếm bàn tay
Đường me lá đổ
vai gầy ẩm sương
Sàigòn xa nhớ gần
thương
Hai mươi năm ấy
chặn đường sói lang
Trời xanh phất phới
Cờ Vàng
Chín Rồng xuôi Cửu Long Giang
hội thề
Rồng Lên Rồng Xuống ngoài
kia
Đất Thiêng Rồng hẹn
Rồng về Nam Biên
Nước trong gạo trắng
người hiền
Đông Nam Á đẹp một
Miền Tự Do
Hay đâu kịch độc
thế cờ
Mỵ Kiều Ngọc Sáng ra
Hồ Ly Tinh
Hết vui là chuyện đã
đành
Vội chi vội thế
độc hành Bạn Ta!
Nhìn trời vun vút sao sa
Còn trơ một giải Ngân Hà
lạnh Băng
Đâu đây lời cát Sông
Hằng
Cựa mình thanh trắc thanh bằng
tiếng thơ
Băng Đình
Đời đời (27)
Đời vui một chuyến
đăng trình
Đêm nao tuyết trắng có
mình bên ta
Trộn xương trộn
thịt trộn da
Trống thành ngại
điểm canh gà vội quên
Buồn xưa mấy thủa
không tên
Hoa xuân nở rộ hoa niên
sắc màu
Tìm nhau mê muội tìm nhau
Mái đầu xanh quyện mái
đầu thu phai
Hồn đêm yểu
điệu hoa nhài
Cành thương liễu biếc
chương đài năm xưa
Gió lên gợn chút âm thừa
Bến sông lỡ chuyến
đò vừa sang ngang
Từ phen đá biết
tuổi vàng
Từ phen đổ lệ
thương chàng khôn nguôi
Cờ tang kiếm gẫy mù
khơi
Lời thầm còn vọng bên
trời nao nao
Hồ xưa lộng sắc anh
đào
Sương mù Đà Lạt
đọng vào mắt em
Cho rồi vẫn hẹn cho thêm
Những ngày Hànội liễu
mềm buông tơ
Guốc khua rộn rã chân thơ
Tình vui một thủa bây giờ
khóc nhau
Băng Đình
Quên (28)
Quên đêm bẽn lẽn thì
thầm
Quên ngày buổi mới tay cầm tay nhau
Quên tòa Vệ Nữ phau phau
Đâu quên cái thủa ban
đầu hai ta
Nghẹn ngào sao rụng sao sa
Sao về ngủ giữa lòng hoa
chìm chìm
Máu hồng trở lại
buồng tim
Mùa xuân lại thắm môi tìm môi
ai
Gối khuya dòng tóc trôi dài
Suối huyền đêm sũng
bờ vai trắng ngần
Trăng mười sáu
độ thanh tân
Men say hạ chí xuân phân chưa
từng
Mưa hoa giọt giọt
ngượng ngùng
Bụi trần gian lấm
một vùng thơ ngây
Đêm vơi hồ dễ tình
đầy
Xanh xao bấm đốt
những ngày sơn khê
Hương trầm hương
tóc huơng khuê
Hương em một cõi
hương mê lạc đường
Băng Đình
Tin (29)
Tin niềm tín thác Đức Tin
Người thương đã
nghỉ bình yên Quê Trời…
Tội tình thôi cũng con
người
Lỡ vay xin trả vàng
mười xin trao
Cái còn là nỗi nhớ nhau
Người đi kẻ ở
giang đầu cách ngăn
"Bắt phanh
trần phải phanh trần
Cho may ô mới
được phần may ô
Lỡ tay
đánh mất cơ đồ
Mặt như cái
quạt thơ Hồ Xuân Hương*
Sàigòn ngọc sáng Đông
Phương
Đêm thơ luân vũ phố
phường hoa đăng
Hằng Nga kiều mỵ cung
Hằng
Thầm thì tiếng gió lời
trăng bồi hồi
Cao Nguyên đỏ Bụi Mù Trời
Thôi Buồn
Muôn Thủa nhé Người
Áo Xanh
Lạc đường vào
lưới thơ anh
Tình trên cánh gió mà thành thiên thu
Mùa về vàng võ trang thơ
Lối xưa hương
phấn bây giờ mất nhau
Tình vui tình cuối tình
đầu
Tình xin hò hẹn cõi sau cuộc
đời
Băng Đình
* Thơ tếu Cải Tạo
Tim (30)
Con tim từ
thủa mồ côi
Bỗng nhiên lên tiếng ồi
ồi gọi nhau
Cuội già cắt cỏ chăn
trâu
Ngưu Lang Chức Nữ cau
trầu ngóng trông
Mùa thu xanh
cốm đỏ hồng
Đêm thơ thất tịch đôi
lòng khát khao
Lời trao mê mải thân trao
Giai nhân danh sĩ ngọt ngào
giấc xuân
Mùa thơ thơm
ngát bờ Ngân
Mùa Ngâu lạnh lẽo cõi
trần cô liêu
Một người yêu một
người yêu
Một người vỡ
cổ gắng kêu một người
Địa Đàng gai góc lấp
rồi
Trái Khôn Ngoan cũng về
trời đêm qua
Thôi thì thôi cũng chỉ là
Thơ Ngâu ba chục bông hoa khóc
người
Băng Đình