Hànội 2007

(Riêng nhau)

Bây giờ còn lại hai tay
Lăn xe đến Phố Hàng Giầy mân mê
Nguyễn Đức Liêm

Thuyền thơ cách bến xa người
Hoa Đào xuân rực một trời Thăng Long
Vẫn em giá trắng ngần trong
Dẫu em nay vẫn tấm lòng em xưa
Guốc nào gõ nhịp hè mưa
Điệu ru còn chút âm thừa tỏa hương
Dong chơi Băm Sáu Phố Phường
Một mình dạo PHỐ HÀNG BUỒN cho vui

Băng Đình

6-1-07

GÁC THUÝ LẦU KIM

(MÃI)

9

Hỏi anh anh mắc ngục hình
Hỏi em em đã thác ghềnh cháo rau
Hỏi Sàigòn hạt minh châu
Rằng tên đã xoá rằng đầu đã tang
"Thề hoa chưa ráo chén vàng"
Hoa thề khuất vội dặm ngàn Liêu Dương
Còn chăng một chút dư hương
Làng rơi trăng rụng chiếu giường trúc tơ
Kể từ lạc bước vào thơ
Xuôi bao tiền kiếp ghé bờ lai sinh
Trong ta vốn sẵn có mình
Và trong mình đã rành rành có ta
Thu vàng lưng dậu cúc hoa
Lầu xưa gác cũ chưa già nét xuân
Cho nhau sống lại một lần
Một mùa thơ những tình nhân đầu đời

BĂNG ĐÌNH



GÁC THUÝ LẦU KIM

(MẬT)

1

Biệt ngàn trùng nên mãi gọi tên yêu.



Bên nhà trai chỉ có anh
Nhà gái cũng chỉ một mình em thôi
Rượu hồng ép tự đôi môi
Tiệc hoa thân xác hai người trao nhau
Mê cuồng chăn gối cũng đau
Xin mơn man vết thương đầu đê mê
Sánh vai dạo cõi xuân thì
Gối chung xoã mái tóc thề ngát hương
Lối hoa từ đó mê đường
Nẻo say trăng một góc giường ngất ngây
Ngọt ngào mật rót hồn ai
Lầu tình từ đó then gài lỏng then

BĂNG ĐÌNH



(MEN)

2

Đèn hoa chợt nở hoa đèn
Thịt da gác thuý lầu kim mơ màng
Đêm huyền bát ngát hồng hoang
Dìu nhau tìm dấu địa đàng xa xưa
Táo thơm nếm mấy cho vừa
Môi hôn lịm giữa đôi bờ băng trinh
Lời thầm em chỉ yêu anh
Lời thương anh chỉ yêu mình mình thôi
Đào hoa xuân nở hồng môi
"Hoa đào năm ngoái còn cười gió đông"
Tưởng đêm chăn gối mặn nồng
Ba mươi năm một tấm lòng nhớ cho
Người về khóc trúc than ngô
Người đi bốn biển năm hồ xuân phai
Lò hương nối mộng canh dài
Thơ Băng lại viết cho người năm nao

BĂNG ĐÌNH



(MỘNG)

3

Nửa chăn nửa chiếu nửa giường
Trăng xuân lại toả canh trường gối ai
Từ phen đá nát vàng phai
Kẻ trong trại Đỏ người ngoài chợ đen
Nhớ đêm xa lộ không đèn
Đường khuya chung bóng qua miền trăng sao
Áo thơ vạt múa chiêm bao
Ngẩn ngơ dõi bước ai vào ngõ sâu
Nỗi mong nỗi nhớ nỗi sầu
Nỗi vui đầu sát ngang đầu mới vui
Vai kề thơm mái tóc lơi
Trầm hương ngát mãi cuộc đời hai ta
Đêm nao nguyệt tận trăng tà
Hoa xưa bướm cũ mặn mà ý xuân
Chân quơ tay quíu bần thần
Lưng trơn uốn éo ngực trần nhấp nhô
Bão bùng từ lớp da tơ
Vai nghiêng hằn nét điên rồ dấu răng
Mời em ngắt đoá thơ Băng
Tình thơ thơ cũng cầm bằng mồ côi

BĂNG ĐÌNH



(MỊ)

4

Ngày xưa em ở trong tranh
Ta hàn nho giữa thị thành độc thư
Sách đèn chưa mắc ơn vua
Bảng vàng bia đá cũng chưa tên đề
Lầu hoa lều cỏ ai dè
Duyên thơ đưa lối đi về có nhau
Thế rồi bãi biển nương dâu
Người trong tranh cũng dãi dầu nắng sương
Cũng chung một nỗi đoạn trường
Phấn hương chìm khuất bụi đường thế gian
Lời than át cả tiếng đàn
Hỡi ơi ý thiếp lòng chàng rẽ đôi
Rượu hồng chưa thắm làn môi
Rượu đời đã rót cho vơi tháng ngày
Người tiên xuống kiếp hao gầy
Thiếu đôi cánh mộng khó bay về miền
Hoa đào nở thắm non tiên
Hồn hoa phách bướm dễ quên thủa nào
Cung cầm vẳng giọng tiêu tao
Càng say hương phấn càng trào phấn hương
Tuyết băng lạnh một nửa giường
Riêng ai trời vẫn một phương mỏi mòn
Tranh em treo giữa lầu son
Lều anh đắp đổi chỉ còn cỏ thơ

BĂNG ĐÌNH



(MƠ)

5

Tình vui theo gió mây trôi
Ng. Đình Toàn

Người thơ mải rút tơ lòng
Dệt cho nhau tấm khăn hồng đắp vai
Gót son thơm ngát trang đài
Âm ba mấy thủa chưa phai thu vàng
Đêm nao xuân chở mùa sang
Đêm nao đá biết tuổi vàng thơ thơ
Ba mươi năm một hẹn hò
Sao hôm chiều ấy chưa mờ băng sương
Cầm tay trăm mến ngàn thương
Trầm bay tóc xoã vô thường ngất ngây
Em xưa vẫn của anh nay
Anh nay vẫn của những ngày vui xưa
Sàigòn sớm nắng chiều mưa
Ngày dư mộng mị đêm thừa chiêm bao
Trời xanh lụt máu cờ đào
Người ra biển thẳm kẻ vào rừng sâu
Thơ xưa dỗ giấc u sầu
Thơ nay sông cuối sông đầu bến xuân
Mùa còn hoa đủ tiếp tân
Mà chùm thơ muộn cũng ngần ấy thôi
"Tình vui theo gió mây trôi"
Tình vui theo gió lên trời tình thơ

BĂNG ĐÌNH



(MÊ)

6

Tuyết băng trời một phương trời
Thơ Băng lại nối hai người hai phương
Từ phen cách nẻo chia đường
Hoa bay lòng vẫn mùi hương gửi về
Dưới trăng vai xoã tóc thề
Lầu tình then khoá đê mê lỏng cài
Đêm hồng nhoẻn nụ bán khai
Mưa hoa rắc xuống dấu hài thêu hoa
Lối mòn trăng lặn em xa
Bờ thu liễu úa chưa nhoà dáng xuân
Phù dung rũ bến giang tân
Bóng chim trốn tuyết bao lần phương nam
"Lâm Tri chút nghĩa cũ càng"
Nàng thơ đợi bóng thơ chàng sánh đôi
Sông xưa hôm sớm đầy vơi
Nụ đầu thắm nở vành môi ngọt ngào
Hạ vàng thu biếc xôn xao
Qua mùa đông xám bước vào xuân tươi
Nhớ nhung đào thắm nét cười
Hoa mùa ly biệt đỏ trời biệt ly
Tình thơ tình mộng tình si
Nẻo đi bát ngát lối về mênh mông
Sàigòn chan chứa lòng sông
Đã Vàm Cỏ nhớ lại Đồng Nai thương
Tuyết băng trời vẫn một phương
Thơ Băng thơ vẫn tha hương bời bời

BĂNG ĐÌNH



(MAN)

7

Người về gác cũ lầu xưa
Cỏ lan sân trước trúc thưa lối ngoài
Sàigòn rớt khỏi tầm tay
Tình vui rớt xuống đoạ đầy oan khiên
Thơ trôi dạt cõi khơi miền
Gót son sỏi đá ưu phiền áo cơm
Xưa dìu xuân bãi cỏ non
Nay trong đáy mắt vẫn còn dáng thơ
Lại nghe gió chuyển sang mùa
Một thời dâu biếc đã vừa biển xanh
Môi mềm mời mọc môi anh
Cánh tay rắn rết vin cành táo ma
Mê man nỗi thịt niềm da
Cuồng si vẻ ngọc dáng ngà xiêu xiêu
Nguyễn Du Kim Trọng Thuý Kiều
Nòi tình cổ lục ít nhiều thơ nay
Người xưa tay lại cầm tay
Dậm đường trăng cũ dâng đầy dạ hương
Áo bay tà mỏng khói sương
Lá me lả tả rắc đường ta đi
Thơ bay vút cánh quên về
Trầm hương nghi ngút cung mê Địa Đàng

BĂNG ĐÌNH



(MẦU)

8

Đầy buồng lạ mầu thâu đêm.
Nguyễn Trãi

Nghe trong dạ hợp chén mời
Rượu thôi hoen mắt lệ người xa xưa
Lầu kim gác thuý ngẩn ngơ
Mười lăm năm ấy cũng vừa nhân hai
Ba mươi năm mấy vắn dài
Vai kề vai lại kề vai những ngày
Trời xanh man mác bóng mây
Miền đông mây trắng miệt tây dáng vàng
Chuyện xưa chàng ước mơ nàng
Nàng mơ ước đón tình lang xuống thuyền
Xuôi dòng ân ái triền miên
Buồm xuân no gió qua miền yêu thương
Tình thơ mới nửa cung đường
Nàng thơ đã lạc đoạn trường biết đâu
Ngỡ rằng đắm ngọc chìm châu
Nào hay trăng lại xanh mầu trăng non
Cẩm hài nâng gót nhung son
Tạ lòng ai những héo hon đợi chờ
Trăm ngàn đổ xuống hồn thơ
Nhạc chưa tấu khúc tạ từ đâu em
Tình vui gác thuý lầu kim
Vút cao xải cánh đôi chim đo trời

BĂNG ĐÌNH



(MÃI)

9

Hỏi anh anh mắc ngục hình
Hỏi em em đã thác ghềnh cháo rau
Hỏi Sàigòn hạt minh châu
Rằng tên đã xoá rằng đầu đã tang
"Thề hoa chưa ráo chén vàng"
Hoa thề khuất vội dặm ngàn Liêu Dương
Còn chăng một chút dư hương
Làng rơi trăng rụng chiếu giường trúc tơ
Kể từ lạc bước vào thơ
Xuôi bao tiền kiếp ghé bờ lai sinh
Trong ta vốn sẵn có mình
Và trong mình đã rành rành có ta
Thu vàng lưng dậu cúc hoa
Lầu xưa gác cũ chưa già nét xuân
Cho nhau sống lại một lần
Một mùa thơ những tình nhân đầu đời

BĂNG ĐÌNH



(MÃI MÃI)

10

Xin đừng căn vặn hỏi han
Dẫu thơ nay vẫn cung đàn thủa xưa
Chênh vênh là nhịp cầu thơ
Miễn sao nối được đôi bờ cách ngăn
Mời em vào hội trăng rằm
Tình vui ta lại tay cầm tay nhau
Những gì để lại ngàn sau
"Một cung gió thảm mưa sầu... bốn giây"
Hương trầm hương tóc em bay
Cùng hương trinh kể từ ngày hôn nhau
Đêm huyền sao biếc ngọc châu
Trăng treo mật ngọt một bầu trên không
Tiếng thơ hoà với tiếng lòng
Âm ba dìu dặt khoang hồng thuyền hoa
Cát bờ sóng vỗ thịt da
Thiều quang chín chục chan hoà giấc xuân
Vỏ bom thay tiếng chuông ngân
Tình thơ mãi mãi cũng ngần ấy thôi
Lầu kim gác thuý đêm vơi
Hoa đèn nở thắm nụ cười thiên thu

BĂNG ĐÌNH