BÀN VỀ CÁC QUAN ĐIỂM CHỐNG DẪN ĐỘ LƯ TỐNG

 

Cao trào vận động chống dẫn độ Lư Tống trong Cộng đồng tỵ nạn VN tại hải ngoại lên cao điểm dưới nhiều dạng thức, từ thỉnh nguyện thư, biểu t́nh trước các Ṭa Đại sứ, Tổng Lănh sự Thái Lan và VNCS, kêu gọi tẩy chay du lịch và hàng hóa Thái (VC giao thương giữa Thái Lan và Cali về kinh tế gần 2 tỷ Mỹ kim hàng năm) đến vận động các cơ quan Nhân quyền, giới chức Tôn giáo và Giáo hội, chính giới Quốc tế từ Hành pháp, Lập pháp Hoa Kỳ, Thái Lan (Quốc Vương Thái, Bộ Ngoại giao và Tư pháp, Ṭa Đại sứ Thái tại Washington DC.), Gia Nă Đại và đặc biệt thành lập phái đoàn Lập pháp đi Washington DC, Thái Lan của DB Trần Thái Văn ( CA). Nhiều giải pháp để giải quyết yêu sách dẫn độ của VC đă, đang và sẽ được thảo luận, thực hiện để giải quyết bế tắc pháp lư.
 

Lư Tống có thể bị dẫn độ về VNCS hay không tùy thuộc vào nhiều yếu tố pháp lư phức tạp liên hệ đến chính sách và luật lệ của 3 quốc gia: Thái Lan, VNCS và Hoa Kỳ cùng các nổ lực vận động chính trị t́m giải pháp thực tế, hữu hiệu. Mặc dù Bộ Ngoại giao Hoa Kỳ, theo lời Eric John, phụ tá Thứ trưởng Ngoại giao trách nhiệm vùng Đông Nam Á phản đối chính phủ Thái về việc đồng ư cho dẫn độ một công dân Hoa Kỳ đến  đệ tam quốc gia- VNCS- v́ lư do chính trị, không thể dùng những biện pháp cứng rắn v́ Thái Lan và VNCS là 2 nước độc lập và có chủ quyền (chủ quyền làm bậy?).
 

I. Các giải pháp chống dẫn độ của 3 Luật sư Việt Nam tại Hải ngoại:
 

1. L/S DB. Trần Thái Văn: L/S Trần Thái Văn chủ trương, qua địa vị của một DB, dùng nổ lực ngọai giao con thoi, dung ḥa mọi phía liên hệ, dùng giải pháp thương thuyết, thỏa hiệp, vận đông, thương lượng, thay v́ đặt nặng vấn đề tranh đấu có tính chất quá chính trị, với sự hỗ trợ của các Thượng Nghị sĩ, Dân biểu Liên bang và Tiểu bang Hoa Kỳ, dựa trên cơ sở nhân đạo, ôn ḥa, yêu cầu chính phủ Mỹ vận động chính phủ Thái Lan đưa Lư Tống trở về Mỹ sau  khi đáo hạn tù và ngăn chận tiền lệ một công dân Hoa Kỳ  sau  khi thụ án vẫn c̣n bị dẫn độ về một đệ tam quốc gia để tái xét xử, nhất là VNCS, một nước không có hệ thống pháp lư độc lập và thường thiếu công bằng với những thành phần khác biệt chính kiến.
 

2. L/S Nguyễn Duy Quốc Anh: L/S Quốc Anh dùng luận điểm dựa trên ưu thế bất khả nhượng của Hoa Kỳ, bởi khi bị bắt, Lư Tống là một công dân Mỹ, đang xử dụng hộ chiếu Mỹ để bay đến Thái Lan, chủ trương mục đích rải truyền đơn chính trị trên lănh thổ VNCS, nên Hoa Kỳ giữ ưu thế phân xử. Thái Lan cần dành ưu thế bất khả nhượng cho Luật pháp Hoa Kỳ để lập tức dẫn độ Lư Tống về Hoa Kỳ ngay sau  khi thi hành xong án phạt tại Thái Lan. Công nhận ưu thế cho Luật pháp Hoa Kỳ, chính phủ Thái Lan không cần phải đặt ḿnh vào một quan điểm và sự ứng xử nào đối với luật pháp của VNCS. Ngược lại, việc cứu xét luật pháp VNCS sẽ dành cho Hoa Kỳ phân xử dựa trên việc điều tra xem có nên truy tố Lư Tống về một vi phạm nào đó đối với pháp luật của Hoa Kỳ khi Lư Tống rời Mỹ đi Thái Lan không?

3. L/S Nguyễn Hữu Thống: Dựa trên quan điểm pháp lư và kinh nghiệm thực tế, L/S Nguyễn Hữu Thống qua “Thỉnh nguyện 5 Điểm,” thỉnh cầu Quốc Vương và chính phủ Hoàng Gia Thái Lan duyệt lại Nghị quyết truyền dẫn độ Lư Tống về VNCS. Nhưng do cách lập luận và xếp đặt thứ tự các điểm, đặc biệt Điểm 5, quan điểm chống dẫn độ của L/S Thống có thể bị hiểu nhầm là đồng ư với quan điểm chấp nhận dẫn độ của chính phủ Thái Lan, chỉ bổ túc về mặt thủ tục để bảo đảm Lư Tống chỉ bị VNCS truy tố về một tội thường phạm duy nhất  “xâm phạm không phận an ninh quốc gia”.
 

 II. Ba giải pháp chống dẫn độ theo quan điểm của Lư Tống:   
 

Cần phải tiến hành song song 3 giải pháp chống dẫn độ sau đây, thay v́ chỉ một giải pháp tùy theo các quan điểm nêu trên: Giải pháp ngoại giao con thoi, dùng thương thuyết, dựa trên cơ sở  nhân đạo của L/S DB Trần Thái Văn; giải pháp dựa trên quan điểm pháp lư và kinh nghiệm thực tế của L/S Nguyễn Hữu Thống (có bổ túc và điều chỉnh) và giải pháp Điều trần trước Quốc hội Hoa Kỳ của Lư Tống với các Nhân chứng: Bà Suthathif Tuwasi, Thông dịch viên (TDV) cảnh sát  Thái, Lănh sự Mỹ Jeffrey C. Schwenk và (nếu cần) cả Huấn luyện viên (HLV) Teera Sukying, nếu được cấp “quy chế tỵ nạn chính trị.”   
 

1. Giải pháp “Nhân đạo” của L/S DB Trần Thái Văn: Giải pháp nầy được Dân biểu Liên bang Rohrabacher và Phụ tá đặc biệt Paul Bertkowitz ủng hộ nhiệt t́nh nên DB Văn đă có cuộc tiếp xúc tại Điện Capitol với DB Chris Smith, Chủ tịch Ủy ban Nhân quyền của Quốc Hội Liên bang; Eric John, phụ tá Thứ trưởng Ngoại giao, John Adams, chuyên viên về VNCS và bà Betty Mc Cuteha, đặc trách liên lạc Quốc hội của Bộ Ngọai giao Hoa Kỳ; Đại sứ Mỹ tại Thái Lan Ralph L. Boyce; Alexander Arvizn, phó Đại sứ; James Cole, nhân vật thứ ba; Brian M.Pierce, Cố vấn pháp lư của Ṭa Đại sứ; Chirachai Punkraisin, Quyền Đại sứ Thái Lan tại Hoa Thịnh Đốn; Chakorn Suchiva, phụ tá Thứ trưởng chuyên về Hiệp ước Quốc tế và Luật pháp của Bộ Ngọai giao và Rathakorn Nimwatava, Giám đốc Điều hành Cơ quan Công pháp Quốc tế thuộc Bộ Tư pháp Thái Lan.
 

Giải pháp nầy cũng được sự ủng hộ của các Thượng Nghị sĩ Barbara Boxer (CA), Dianne Feistein (CA), Arlen Specter (PA), Jim Holden (PA), Rich Santorrum (PA), DB Liên bang Loretta Sanchez (CA), DB Ed. Royce, Christopher H. Smith, Zoe Logfren, Nghị viên Chuck Reed, đặc biệt DB Hubert Vơ (TX) và Nghị viên Madison Nguyễn (San Jose).
 

Điều quan trọng và cần theo dơi là sau chuyến công du Washington DC. và Thái Lan của Phái đ̣an, những nỗ lực kế tiếp của các Dân biểu sẽ tiếp tục được khai triển và đẩy mạnh qua các giai đọan mới để trả Lư Tống về Hoa Kỳ vào ngày măn hạn tù 17/05/2006 hay dừng lại đó và Bộ Ngọai giao và  chính phủ Bush sẽ tích cực vận động, can thiệp với chính phủ Thái Lan hay chỉ là show tŕnh diễn đối phó lấy lệ.
 

2. Giải pháp “Pháp lư và Thực tế” của L/S Nguyễn Hữu Thống:     

Giải pháp “Thỉnh nguyện 5 Điểm” của L/S Nguyễn Hữu Thống cần được bổ túc bằng quan điểm của L/S Nguễyn Duy Quốc Anh; các quan chức liên hệ và  của Lư Tống để phát triển thành “Chín Điểm Phản Biện,” bác bỏ yêu sách dẫn độ của VNCS và chống quyết định của chính quyền Thái chấp nhận dẫn độ với điều kiện VNCS chỉ được kết án Lư Tống về tội “vi phạm không phận”.
 

Dù Nhà Cầm Quyền VNCS, về mặt thủ tục, chính thức khởi động tố quyền bằng cách công bố và  thông tri Bản Cáo trạng hay khởi tố Lệnh trạng cho chính phủ Thái Lan, đính kèm Tờ Khai chứng (Affidavit) của Nguyên thủ Quốc gia, trong đó Ṭa án minh thị cam kết sẽ chỉ truy tố bị cáo về tội quy định trong khởi tố Lệnh trạng, không cải tội danh hay thay đổi tội trạng từ tội Tiểu h́nh thành tội Đại h́nh, hay tội Thường phạm thành tội Chính trị, th́ quyền bị cáo được xét xử công khai, công bằng và vô tư vẫn không được bảo đảm v́ CSVN gian ngoan sẽ ngụy biện rằng: “Chính phủ là cơ quan hành pháp nên chỉ có quyền khởi tố qua Viện kiểm sát. C̣n việc xét xử, định tội danh và kết án hoàn toàn tùy thuộc vào thẩm quyền Tư pháp, một cơ quan “độc lập” với Hành pháp, và các Thẩm phán có quyền xét xử theo pháp luật (rừng),” nên việc chính phủ Thái Lan đồng ư cho CSVN dẫn độ Lư Tống về xét xử tội danh duy nhất “vi phạm không phận” là một hành động, vô t́nh hay cố ư, “giao trứng cho ác” vừa chứng tỏ sự thiếu kinh nghiệm thực tế, vừa sai nhầm trên quan điểm pháp lư. Về thực tế trong thời gian xét xử, chánh án VC vẫn toàn quyền, theo lệnh, cải tội danh để thay thế tội Tiểu h́nh Thường phạm: vi phạm không phận, bằng những tội nặng hơn như phản quốc, phản nghịch, bạo loạn hay tội trốn ra nước ngoài nhằm lật đổ chính quyền nhân dân … những tội chính trị đặc biệt nghiêm trọng mà h́nh phạt có thể lên đến 20 năm, tù chung thân hay tử h́nh.
 

Quan điểm pháp lư sai nhầm của chính phủ Thái Lan trong quyết định chấp nhận yêu sách dẫn độ của VNCS để xét xử tội “vi phạm không phận” được chứng minh bằng “mười một (11) điểm phản biện” sau.
 

* Mười Một Điểm Phản Biện Chống Dẫn Độ Lư Tống:
 

(1) Theo Quốc tế Công pháp, thủ tục dẫn độ chỉ được tiến hành  trong trường hợp có Hiệp ước  Dẫn độ kư kết giữa các quốc gia có yêu cầu dẫn độ liên hệ. Hiện nay không có một Hiệp ước Dẫn độ nào được kư kết giữa Thái Lan và VNCS, giữa Hoa Kỳ và VNCS, chỉ có Hiệp ước Dẫn độ Mỹ-Thái đă kư từ 1922.
 

Chakorn Suchiva, phụ tá Thứ trưởng, chuyên về Hiệp ước Quốc tế và Luật pháp thuộc Bộ Ngoại giao Thái và Brian Pearce, Cố vấn pháp lư Ṭa Đại sứ  Mỹ xác nhận: Thái Lan và VNCS đến nay chưa kư kết Hiệp ước Dẫn độ song phương.” Theo quan điểm của Anderson: “Nếu không có Thỏa hiệp Dẫn độ giữa hai nước th́ lời yêu cầu dẫn độ của VNCS “không có giá trị,” và là cơ hội tốt để Thái lan trao Lư Tống cho Hoa Kỳ khi măn hạn tù. “Tại Ḥa Kỳ, ngay cả Tổng Thống cũng không có thẩm quyền dẫn độ nếu không có các Hiệp ước song phương hay Công ước Quốc tế về Dẫn độ.
 

(2) Theo L/S Nguyễn Duy Quốc Anh: “Hoa Kỳ có ưu thế bất khả nhượng v́ Lư Tống là công dân Mỹ, xử dụng hộ chiếu Mỹ, khi rời Hoa Kỳ đến Thái Lan. Vậy Thái Lan phải lập tức dẫn độ Lư Tống về Hoa Kỳ ngay sau  khi thi hành xong án tại Thái Lan.”
 

(3) Chiếu Điều 15 Công ước Quốc tế về Những Quyền Dân Sự và Chính trị, “không ai có thể bị kết án về một tội h́nh sự do những hành vi không cấu thành tội h́nh sự …”Hành vi rải truyền đơn kêu gọi giải thể chế độ CS để thiết lập chế độ Dân chủ, Tự do, Nhân quyền cũng như viết báo, diễn thuyết, phỏng vấn, mít tinh, biểu t́nh, tuần hành …là hành xử hợp pháp quyền Tự do phát biểu đă được thừa nhận bởi Điều 69 của Hiến pháp VNCS và Điều 19 của Công ước Quốc tế về những Quyền Dân Sự và Chính trị mà VNCS đă kư kết tham gia và có nghĩa vụ phải tôn trọng. Ngay cả Karl Marx, ông tổ CS, giữa thế kỷ 19, khi công bố bản “Tuyên Ngôn Cộng Sản” đă kêu gọi vô sản toàn thế giới đứng lên dùng vơ trang lật đổ các chính quyền Tư bản, Ṭa án Luân Đôn, do tôn trọng quyền Phát biểu, đă không truy tố Karl Marx về tội phản nghịch hay tuyên truyền chống chế độ như CSVN hiện nay . Thái Lan và VNCS đă vi phạm Hiệp ước Dẫn độ khi yêu sách và chấp nhận dẫn độ Lư Tống bởi Hiệp ước Dẫn độ cấm dẫn độ các tội phạm Chính trị  ngay cả Bộ Luật Dẫn độ 1929 của Thái Lạn theo luận điểm của DB Văn, cũng không cho phép dẫn độ những người phạm tội chính trị ở nước ngoài.
 

(4) Một hành động vi phạm:  Hành vi bay từ Thái Lan đến VNCS là một hành động vi phạm (one-act offence) bởi không bay đến VNCS th́ làm sao có thể rải truyền đơn từ trên không? Thái Lan bác bỏ yêu sách dẫn độ về tội rải truyền đơn, một tội chính trị, th́ không thể chấp nhận dẫn độ về tội “vi phạm không phận,” một tội h́nh sự bằng cách phân tách một hành động  chính trị duy nhất thành hai hành động riêng biệt thuộc hai phạm trù pháp lư đối nghịch: chính trị và h́nh sự! Nếu mọi trường hợp của một-hành- động vi phạm đều được phân tích và giải thích theo kiểu Thái Lan, th́ thực tế không c̣n cái gọi là “Tội phạm Chính trị” nữa và tất cả tội nhân chính trị đều bị dẫn độ bất kể quy định Hiệp ước Dẫn độ, kể cả Điều 90, Mục “Vi phạm Liên hợp” (concurrence of offences), Chương 7 của Luật H́nh sự Thái Lan.
 

(5) Theo Luật Hàng Không BE 2497 (Aviation Act 2497) của Thái lan: “Những hành vi phạm pháp trên tàu thuyền hay trên phi cơ Thái được xem là phạm pháp trong lănh thổ Vương Quốc Thái Lan, bất kể tàu thuyền hay phi cơ Thái ở nơi đâu.” Từ khi cất cánh từ phi trường Hua Hin, Thái lan, đến khi hạ cánh tại phi trường Utapao, Thái Lan, Lư Tống không hề đáp ở bất cứ quốc gia nào khác và không hề ra khỏi phi cơ ở đâu ngoài lănh thổ Thái Lan, vậy trong suốt phi tŕnh, Lư Tống luôn luôn ở trong lănh thổ, không phận Thái Lan. Việc Ṭa án  Thái kết tội Lư Tống vi phạm Luật Di trú Thái đă sai, và việc chính phủ Thái chấp nhận yêu sách dẫn độ Lư Tống của VNCS về tội vi phạm không phận VN c̣n là một sai lầm lớn hơn, gây thiệt hại gấp đôi ( double jeopardy).
 

(6) Trong mọi trường hợp, Hiệp định Dẫn độ phải quy định, hạn định và minh thị các tội trạng nào cho phép dẫn độ bị cáo, như các tội bạo hành, bạo động (crimes of violence), hay những tội dă man chống xă hội, như buôn bán ma túy, cố sát, in giấy bạc giả, biển thủ công quỹ, trộm cướp, cố ư gây hỏa hoạn, phá hoại đường sá, cầu cống, công thự …gây nguy hại diện tiền cho đời sống người dân. Không Hiệp ước nào đề cập tội “vi phạm không phận: là một tội cần được dẫn độ.
 

(7) Hiệp ước Dẫn độ quy định chỉ được phép dẫn độ đối với những tội phạm h́nh sự nghiêm trọng, với án tù tối thiểu 3 năm. Tội “vi phạm không phận,” theo Chương 18, Điều 40103 (b) (3) H́nh Luật Liên Bang Hoa kỳ, chỉ bị rút bằng lái máy bay trong một thời gian, bị phạt vạ hay phạt giam tiểu h́nh tối đa là một (1) năm tù. Ṭa Thái Lan phạt tội nầy tối đa 2 năm tù, phạt Lư Tống 4 tháng tù, trong khi Điều 222 Bộ Luật H́nh sự VNCS, trong trường hợp nhẹ nhất, không phạm Điều 80 (Tội gián điệp) và Điều 81 (Tội xâm pham, an ninh lănh thổ), th́ bị phạt tiền từ 100-300 triệu đồng  hoặc phạt tù từ 6 tháng đến 3 năm. Trong trường hợp phạm tội gây hậu quả rất hoặc đặc biệt nghiêm trọng th́ bị phạt tiền từ 500 triệu đến 1 tỉ đồng hoặc bị phạt tù từ 5 năm đến 10 năm. Điều nầy chứng minh luật pháp VNCS là “Luật rừng,” cố t́nh đi ngược với Luật pháp quốc gia khác và Luật pháp Quốc tế - những Nguyên tắc Luật pháp tổng quát được thừa nhận bởi Cộng đồng các Quốc gia, với mục đích đen tối là có thể dẫn độ bất cứ ai, vi phạm bất cứ tội ǵ, dù không bao hàm trong các quy định của Hiệp ước Dẫn độ.
 

(8) Chiếu Điều 7 Công ước về Những Quyền Dân sự, Chính trị và Công ước Chống Tra Tấn Hành Hạ 1984, các quốc gia hội viên không được dẫn độ các công dân hay trú dân sang một quốc gia khác trong trường hợp có dấu hiệu khả tín cho biết những người nầy không được bảo đảm được xét xử công khai, công bằng và vô tư, sẽ bị tra tấn hành hạ. Những dấu hiệu nầy phải được thanh sát trên mọi b́nh diện, đặc biệt là việc quốc gia yêu cầu dẫn độ (demanding state) có những thành tích vi phạm nhân quyền thường xuyên, tập thể và thô bạo  (consistentpattern of gross, flagrant or mass violations of  human rights). Đó chính là trường hợp của VNCS. Hiện nay VNCS bị liệt vào  danh sách “các quốc gia cần đặc biệt quan tâm” về vấn đề Tự do Tôn giáo, Tự do Dân chủ. Điều nầy được tái xác nhận bởi DB Chris Smith, Chủ tịch Ủy ban Nhân quyền tại Quốc hội Liên bang, sau chuyến công du VNCS đầu tháng 12/2005. Ông phát biểu: “Tôi thất vọng v́ t́nh trạng nhân quyền và tôn giáo tại VNCS. Tôi sẽ yêu cầu Quốc hội và chính phủ Hoa Kỳ giữ tên VNCS trong Danh sách CPC lâu dài hơn”.
 

(9) Tiền lệ
 

a. Trong phi vụ Havana, Cuba, ngày 1/1/2000 bay từ Florida, Hoa Kỳ, đi Havana, Cuba rải truyền đơn lên án “con khủng long già nua” Fidel Castro. Lư Tống vi phạm không phận Hoa Kỳ và Cuba và biện pháp trừng phạt duy nhất được áp dụng là tạm tịch thu bằng lái máy bay trong một thời gian. Đơn khiếu nại của Fidel Castro, Chủ tịch Nhà nước Cuba, bị chính phủ Hoa Kỳ và Liên Hiệp Quốc bác bỏ.

b. Trước đó, bốn chiến sĩ đấu tranh cho Tự do của Cuba lưu vong cũng từng thực hiện một phi vụ tương tự. Ba phi cơ bị pḥng không Cuba bắn rơi, tử nạn, một phi công thoát nạn sống sót trở về chỉ bị Cơ quan Quản Trị Hàng Không Liên Bang Hoa Kỳ (FAA) tịch thu bằng lái 6 tháng.
 

3. Giải pháp đưa Nhân chứng Suthathif và Lănh sự Jeffrey ra Quốc Hội Hoa Kỳ điều trần:
 

Theo Eric John, Phụ tá Thứ trưởng Ngọai giao, trách nhiệm vùng Đông Nam Á, “Trách nhiệm Ṭa Đại sứ là theo dơi, bảo đảm cho mọi công dân Mỹ phải được đối xử công bằng khi bị xét xử, tử tế trong khi thọ án”. Nhưng trên thực tế, khi có khiếu nại về t́nh trạng bị giam giữ khắc nghiệt, chẳng hạn Lư Tống bị kọng và nhốt xà lim nhỏ trong suốt 3 năm đến ngày nhận phán quyết Ṭa án, th́ các Lănh sự Mỹ đều trả lời giống nhau: “Nếu nhà tù đối xử với anh giống như các tù Thái khác, chúng tôi không thể làm ǵ được!” May là nhà tù Rayong Thái đối xử với tù nước ngoài khác tù Thái, nếu không Lư Tống đă cùng chung số phận như 2 tù Thái bị đánh chết ngày 31/1/2001. Về vấn đề xử án, Lănh sự (L/S) Jeffrey C. Schwenk là người theo dơi, tham dự hầu hết các phiên ṭa vụ án. Lần ông vắng mặt, nhân chứng Suthathif Tuwasi, Thông dịch viên Cảnh sát Thái, đă t́nh nguyện đến Ṭa Đại sứ để tŕnh bày lại sự thật cho ông nghe. Khi bà Suthathif không được thẩm phán mới cho phép khai chứng tại Vành móng ngựa lần nh́, dù bà có trát Ṭa của thẩm phán cũ, để xác nhận những điểm quan trọng bị ghi thiếu sót, bà cũng đă xác nhận trước mặt L/S Jeffrey, một viên chức người Mỹ khác, phụ tá người Thái và cơ quan truyền thông Thái và quốc tế lời Huấn Luyện Viên (HLV) Teera Sukying: “Teera bảo tôi và Lư Tống rằng Lư Tống rất “nice”. Lư Tống không hề dùng  “threat” hay “force,” chỉ năn nỉ được giúp tay. Do sợ bị mất việc, ảnh hưởng gia đ́nh, Teera đă “phản cung” và rất ân hận”. Ngoài ra chính L/S Jeffrey là người tận mắt xem, tận tai nghe đoạn băng video quay trên không phận Sài G̣n, chiếu tại pḥng xử án, cuộc đối thọai đầy thân hữu và tự nguyện hợp tác của HLV Teera, hai lần ghi tiếng cười thích thú của Teera khi nghe tôi thông báo: “Những người dân dưới đường đang vẩy tay chào chúng ta,” và câu Teera hỏi tôi khi kết thúc công tác rải truyền đơn tại Sài G̣n: “OK! Anh thỏa măn với kết quả chứ?” Vậy mà khi tôi hỏi ư kiến về vụ án, L/S Jeffrey trả lời: “Tôi tin hay không tin anh vô tội cũng không ‘make any difference!’”
 

Việc kết án của Ṭa án Rayong Thái không chỉ nhiều uẩn khúc, thiếu vô tư, c̣n là một sự bịa đặt trắng trợn bằng các vật chứng, tài liệu chứng giả mạo trên bằng các nhân chứng công tố cố t́nh man khai hữu thệ trong một âm mưu được dàn dựng theo lệnh trên. Sự hiện diện vô trách nhiệm, có vẻ h́nh thức của Lănh sự Mỹ chỉ giúp hợp thức hóa, hợp pháp hóa các phán quyết sai trái của Ṭa án sở tại. Bởi vậy trong buổi gặp mặt phái đoàn Dân Biểu Trần Thái văn, tôi chỉ chú tâm tŕnh bày về bản án không tặc bất công, bất minh, gian dối, bởi giải quyết bế tắc pháp lư của vụ án dẫn độ phải giải quyết từ gốc, nguyên nhân, chứ không phải từ ngọn hay hậu quả. Giải pháp đơn giản và hiệu quả đă hàm chứa trong câu tuyên bố của Anderson: “Bản án Không tặc của Thái Lan dành cho Lư Tống là một trở ngại lớn lao cho bất cứ ai muốn can thiệp v́ đi ngược lại chính sách Hoa Kỳ đang kêu gọi các nước trên thế giới hợp tác chống khủng bố sau thảm họa 911.” Lời phát biểu kế tiếp ẩn dụ một ư nghĩa “bật mí sự thật”: “cá tính cứng rắn của Lư Tống trong nhiều phiên ṭa là nguyên nhân cho bản án khá “nặng” dành cho Lư Tống và làm cho việc vận động giúp Lư Tống thêm khó khăn!” Bởi bản án dành cho tội không tặc thông thường 20 năm, nặng hơn là “chung thân và tử h́nh” và nhẹ nhất là “10 năm tù”.
 

Lư Tống nhận án 6 năm 8 tháng cho tội không tặc là h́nh phạt khá “nhẹ” thay v́ nặng và do đó việc vận động sẽ thêm dễ dàng thay v́ khó khăn. Điều nầy chứng tỏ, do vô t́nh hay cố ư, Anderson đă tiết lộ rằng chính “cá tính cứng rắn” của Lư Tống dám vạch trần âm mưu cấu kết giữa CSVN và  quan chức tham nhũng Thái liên hệ hoặc đă làm cho thẩm phán “nổi giận,” nên dù biết Lư Tống vô tội, ông vẫn phạt hơn 6 năm tù để trị tội “khinh mạn Ṭa án,” hoặc làm cho thẩm phán “ngán” nên dù đă được CSVN hối lộ mua chuộc, ông cũng không dám phạt nặng hơn v́ sự thật Lư Tống minh  chứng quá rơ ràng và sự bất công quá lộ liễu?!
 

Việc kêu đ̣i công lư và t́m cơ hội chứng minh sự kết án sai trái của Ṭa án Rayong Thái lan và sự vô tội của Lư Tống trước Quốc hội Hoa Kỳ và dư luận thế giới là điều tối quan trọng. Kết quả tiên khởi của nỗ lực nầy là lời phát biểu của Paul Bertkowitz, Cố vấn hàng đầu tại Quốc hội Hoa Kỳ về Bang giao Quốc tế, hiện là phụ tá đặc biệt về Ngoại giao và các vấn đề chính trị liên hệ trong Vùng Đông Nam Á của DB Liên bang Rohrabacher: “Chúng tôi rất lưu ư đến quyền lợi của một công dân Hoa Kỳ chưa được quan tâm và bảo vệ đúng mức. Sau  khi xem xét các chứng cớ, chúng tôi sẽ yêu cầu nhân chứng chính yếu của vụ án (Bà Suthathif Tuwasi) được tŕnh bày sự thật trước Ủy ban Đặc biệt của Quốc hội Hoa Kỳ.”
 

Nhưng đúng là “Phước bất trùng lai, họa vô đơn chí!” sau khi Lư Tống bị kết án tội không tặc bịa đặt, Hoa Kỳ lại gặp đại thảm nạn 911, và Lư Tống bị liệt vào danh sách ác ôn “khủng bố”. Người anh của Lư Tống tại VNCS bị VC giết v́ vụ rải truyền đơn. Khi các Ủy ban Phát huy Tinh thần Lư Tống chuẩn bị gây quỹ Pháp lư cho vụ án dẫn độ th́ hết Sóng Thần Tsunami đến băo Katina tàn phá ṭan bộ Thành phố New Orleans, nơi thường trú của Lư Tống cùng mọi tài sản c̣n lại. Giờ nầy đang hy vọng vụ nhân chứng điều trần trước Quốc hội th́ xảy ra vụ tay tổ vận động hành lang Jacques Eiperboard (?) Đảng Cộng Ḥa  bị “tố” và sẵn sàng “chỏ” hết các Dân biểu gộc tại Quốc Hội bị ông ta mua chuộc, hối lộ. Nạn nhân đầu tiên là Tom Delay, Lănh tụ Đa số Đảng Cộng Ḥa tại Hạ viện phải tự động từ chức. Trong cơn dầu sôi, lửa bỏng nầy, không biết các Thượng Nghị sĩ và Dân biểu đang ủng hộ Lư Tống như Rohrabacher có bị “dính chấu” không? Và nếu không, có c̣n tỉnh tâm, tỉnh trí để nghĩ đến đề nghị của Lư Tống.
 

Nếu Bà Suthathif được phép điều trần để tŕnh bày sự thật trước Quốc hội và sau đó Jeffrey được đ̣i ra để tŕnh bày về tinh thần vô trách nhiệm của một Lănh sự trước các phán quyết bất công, bất minh của Ṭa án Thái Lan, và kể cả HLV Teera (nếu được cấp quy chế tỵ nạn chính trị) tŕnh bày các âm mưu và áp lực buộc Teera phai phản cung, man khai hữu thệ trước Ṭa, th́ Thái Lan không những không dám chấp nhận cho CSVN dẫn độ mà c̣n phải “trả lời” về việc giam giữ một công dân Hoa Kỳ vô tội trong gần 6 năm qua. Và VC cũng sẽ tự động rút yêu sách v́ HLV Teera, Trưởng phi cơ, là người chịu hoàn toàn trách nhiệm một khi Teera t́nh nguyện hợp tác và tham gia phi vụ để nhận thưởng, và dẫn độ Teera chẳng được “xơ múi, tích sự” ǵ. Chỉ có đ̣n “lật tẩy” phơi bày sự thật về âm mưu đen tối trong vụ án không tặc là có thể hóa giải mọi  “bế tắc” một cách hiệu quả và ḥan hảo nhất.
 

V́ vậy trong khi tiến hành giải pháp 1 và 2, giải pháp 3 cần được vận động đẩy mạnh trong các tháng sắp đến, bởi giải pháp 3 từ trước đến nay chưa được thân hữu bên ngoài quan tâm đúng mức theo yêu cầu Lư Tống, chưa kể c̣n có L/S cho là “point less” (vô nghĩa, vô ích) v́ vụ án không tặc đă có phán quyết và đă đóng hồ sơ, hay có phóng viên VN đến giờ nầy vẫn vô t́nh hay cố ư máy móc tường tŕnh trên Nhật báo Người Việt: “ Người HLV Thái Lan t́m cách ngăn cản, ông Tống vừa đe dọa sẽ cho máy bay đâm xuống đất, vừa kêu gọi người HLV nầy giúp ông thực hiện ư đinh của ông với tiền thưởng 10,000.00 Mỹ kim. Trước t́nh huống bắt buộc, người HLV không ngăn cản ông Tống bay vào không phận Sài G̣n để rải truyền đơn  kêu gọi dân chúng nổi dậy chống lại chính quyền đương thời”. Như vậy hàng chục đợt Biện Minh Trạng gởi về Mỹ không hề được phổ biến rộng răi và qúy thân hữu đi tham dự các phiên Ṭa không hề trao đổi quan điểm và nhận xét sau khi nghe các lời tự biện của Lư Tống? Hoặc các BMT được phổ biến nhưng không nhà báo nào bận tâm hoặc có th́ giờ đọc trước khi viết bài tường thuật, tường tŕnh? Hoặc có đọc, có nghiên cứu kỹ, nhưng lại phán xét rằng lời khai sự thật của Bà Suthathif , TDV Cảnh sát Thái, dù bị cảnh sát đe dọa suốt 3 tháng trước ngày ra Ṭa, một phụ nữ can đảm, công chính, xứng đáng với danh hiệu: “người bảo vệ công lư” (Justice Defender), không đáng tin cậy bằng các lời man khai hữu thệ của các nhân chứng công tố khác? Hoặc thẩm phán Ṭa Rayong là những quan ṭa thanh liêm, chính trực và phán quyết của họ là đứng đắn, chính xác, trái ngược lời lên án của Lư Tống: “Bọn tham ô, biến chất” trong “Liên Minh Ma Quỷ” (Evil Alliance, gồm cảnh sát, thẩm phán, công tố, cai tù và luật sư), chỉ xử án theo đơn đặt hàng hoặc theo số tiền bị cáo chịu chi theo giá đ̣i hỏi?
 

 Bài báo c̣n bồi thêm hỏa mù: “Theo dư luận th́ có nhiều cách nh́n khác nhau đối với hành động của ông Lư Tống.Khen cũng nhiều mà chê cũng không ít!” Thiên hạ chê v́ tin theo lời báo chí mà nghĩ rằng Lư Tống  dùng bạo lực để cướp máy bay và dùng đe dọa buộc HLV Teera hợp tác trong công tác rải truyền đơn là một biện pháp thất nhân tâm? Hoặc dù tin rằng Lư Tống dùng số hiện kim 15,000 Mỹ kim và các hiện vật có giá trị để dụ HLV tự nguyện hợp tác, nhưng vẫn chê v́ cho rằng Lư Tống là kẻ điên khùng, ngu ngốc, bỏ cả chục năm trời dùi mài kinh sử đến cấp Tiến sĩ, nhưng không “áo gấm về làng”  hưởng lạc gái tơ cho sướng cái thân bù ngày tù đày, hàn sĩ, lại lao đầu vào chốn hiểm nghèo, tù ngục v́ một lư tưởng “rồ dại, hâm, mát?” Chê v́ đồng quan điểm với VC: “Giờ nầy nên đem trí tuệ, tài lực về phục vụ VC, giúp VC củng cố chế độ ṭan trị thay v́ chống Cộng, đ̣i giải thể chế độ CSVN  để bị bạo quyền kết án  “phản quốc, bán nước” chỉ hại thân, chẳng được tích sự ǵ?”  
 

Hoặc chê v́ cùng phe với đám c̣ mồi  VC như các tên Bờ Lờ, Vờ Lờ chê các nhà đấu tranh quốc nội, các tổ chức chống Cộng hải ngoại trên Văn Nghệ Tiền Phong? Hoặc chê v́ chỉ bọn Đầu gấu Bắc Bộ phủ mới  đáng khen như nhà tướng số Nhân Quan với bài thơ chúc Tết 4 câu trong số báo Têt Nguyên Đán của Người Việt vinh danh, ca ngợi chúng một cách trắng trợn bằng cách viết hoa tên của đám Mười, Kiệt, Anh, Khải, Lương, An, Mạnh, Minh Triết dù các chữ nầy ở cuối câu hay giữa câu? (có điều không kém ngạc nhiên như lời một thân hữu Mao Tôn Cương bàn, và chưa ai khám phá ra ư nghĩa, ư đồ tên nước Đông Âu cũ, có màu đỏ như Hồng Nga (đă Nga c̣n đỏ để hoài niệm một Liên Sô thiên đàng Xă Hội Chủ Nghĩa và tránh nhầm với một Nga trắng thời Sa hoàng!) Và Xuân Hồng (không phải Xuân tóc đỏ mà là Xuân màu đỏ, ngầm ư vinh danh “đại thắng mùa Xuân” của VC tháng 4/1975!)
 

Phải ở trong hoàn cảnh tù đày mới thấm thía ư nghĩa cay đắng của câu: “đâm sau lưng chiến sĩ” mỗi lần nghe, đọc những lời, những câu tương tự, dù vô tâm hay ác ư. Thử đọc hai tựa đề bài báo Thái, tiếng Anh, về chuyến đi Thái Lan vận động của Phái đ̣an DB Văn, mà hai phóng viên đều đă từng có mặt ở pḥng xử án trước kia, đă được nghe Bà Suthathif khẳng định sự thật cũng đủ biết ai thiện tâm, ai ác tâm.Bangkok Post: “Detained Hijacker’s Return Sought,” và The Nation: “US Assemblyman Appeals for Compatriot’s Freedọm” Nữ phóng viên Achara Ashayyagachat dù từng chứng kiến cảnh bà Suthathif bào chữa sự vô tội của Lư Tống bằng lời nghẹn ngào trong cơn xúc động vẫn ác tâm dùng từ tên  không tặc,” trong khi nam phóng viên Supalak Ganjanakhundee lại chọn tù “người đồng hương,” và phóng viên John Gittelsohn của The Orange County Register, China từng tham dự phiên Ṭa nào, trong một bài viết trước đây lại dùng tựa đề: “Daring Hero Gets Jail” với danh xưng “Anh hùng” một cách trân trọng.
 

Trước khi nỗ lực khai thông “bế tắc” vụ án dẫn độ, cần khai thông “nhận thức” về vụ án không tặc trong Cộng đồng người Việt Hải ngoại trước, kế tiếp là các Nhà Lập pháp, Hành pháp Hoa Kỳ. Thành công trong hai công tác khai thông nầy sẽ tự động dần đến thành công trong khai thông “mưu đồ” của chính phủ Thái Lan và “ác đồ” của bạo quyền CSVN.

 

Lư Tống

16/01/2006