Nghĩ về cuốn sách bị thu giữ

Vũ Cao Quận

Tôi gấp cuốn " Nhân quyền và dân chủ ở Việt Nam " của Nguyễn Thanh Giang sau hai ngày đọc nhọc nhằn và cuốn hút dưới cặp kính lăo nặng nề . Những âm thanh văng vẳng của quá khứ lại vọng về :

Tôi nói đồng bào nghe rơ không ? .

Vâng ! Tôi nghe rơ rồi . Hai mươi lăm triệu người dân Việt Nam đă nghe rơ cả rồi .
- Tất cả mọi người sinh ra đều có quyền b́nh đẳng . Tạo hoá cho họ những quyền không ai có thể xâm phạm được , trong những quyền ấy có quyền được sống , quyền tự do và quyền mưu cầu hạnh phúc ...
Tuyên ngôn độc lập năm 1776 của Hợp chủng quốc Hoa Kỳ
- Người ta sinh ra tự do và b́nh đẳng về quyền lợi và phải luôn luôn được tự do và b́nh đẳng về quyền lợi ...
Tuyên ngôn nhân quyền và dân quyền của cách mạng Pháp năm 1791 .
Hai nội dung trên cũng là nội dung mở đầu của bản tuyên ngôn độc lập năm 1945 của nước Việt Nam Dân Chủ Cộng Hoà .
Lúc đó tôi c̣n nhỏ và Thanh Giang lại c̣n nhỏ hơn tôi cũng đă nghe những lời trịnh trọng thiêng liêng vang vọng sông núi mà đến hôm nay cứ ngỡ như đùa . Hơn 60 mươi năm rồi ... Từ chú bé con Thanh Giang trở thành ông Viện Sĩ - Tiến Sĩ , đầu bạc ở tuổi cổ lai hy mà cứ đau đáu măi về :

Nhân quyền và dân chủ !

Bị làm nhục gần như đấu tố kiểu CCRĐ ở giữa chốn thị thành , rồi khám nhà thu máy vi tính cắt liên lạc điện thoại , rồi tống vào tù , rồi quấy điện thoại của một lũ giấu mặt khủng bố giữa đêm khuya , rồi ném đất đá vào nhà , rồi tạo cú đâm xe máy giữa chốn Thủ Đô ngàn năm văn vật , rồi một lũ côn đồ thay nhăn " Thương Binh " giả hiệu gây sự chơi tṛ ma phi a giữa thanh thiên bạch nhật của thành phố được mang danh hiệu thành phố hoà b́nh . Rồi gần đây nhất , sáng ngày 30/6/2006 một lũ trương tuần thời @ hung hăn xộc vào nhà khám nhà , huỷ sách nhằm nhắc nhở nhớ tới tên bạo chúa Tần Thuỷ Hoàng và tên phát xít Hít le để mà liệu hồn !
Thanh Giang ơi là Thanh Giang ! ... Ông chưa chán , chưa ngán , chưa sợ hay sao ? Nelson Mandela vẻ vang trong tù 28 năm đă qua rồi , một phát súng nổ một Luther King gục xuống và bà A - ôn - xu - chi , Nguyễn Vũ B́nh đang ở trong tù . Và c̣n bao thân phận dũng cảm đấu tranh cho dân chủ và nhân quyền vẫn đang c̣n " Trần trụi giữa bày sói " chưa làm ông nản ḷng sao ? Lại nữa trước ngọn nến đêm khuya leo lắt , Lư Thận Chi 80 tuổi , nhà lăo thành Cách mạng Trung Quốc , trợ lư cao cấp của Chu Ân Lai phải thở than phẫn uất kêu lên : " Chế độ cộng sản của Mao chưa bao giờ có dân chủ !" và sự kiện tàn sát Thiên An Môn ra đời .
Bạn bè tôi ở Hải Pḥng đă đọc " Nhân quyền và Dân chủ ở Việt Nam " của ông với ḷng trân trọng , quư mến xen lẫn trong sự lo lắng mơ hồ đang lơ lửng quanh sinh mạng của ông .

Hỡi bạn ! Tôi yêu quư bạn . Hăy cảnh giác!

Và tôi chưa quên cụ Nguyễn Tuân c̣n dặn lại đinh ninh như một lời nguyền :
- Đất nước ta là một pháp trường trắng . Không có đầu rơi , máu chảy , nhưng có người chết !.
Những vấn đề bàn về dân chủ và nhân quyền của Thanh Giang ngồn ngộn những tư liệu lịch sử , những danh ngôn danh nhân , những dẫn chứng xúc tích , những biện minh khúc triết , những lập luận chặt chẽ , những thí dụ cụ thể . Tŕnh độ của tôi đâu dám làm MC dẫn truyện cho cuốn sách của ông và tự mỗi trang đă là một lời hùng biện . Nhưng bao giờ ... bao giờ nhân dân Việt Nam được đằm ḿnh trong dân chủ và được hưởng cái quyền làm người như ông viết .
Tiện đây xin nêu một ví dụ nửa vui, nửa buồn, nửa hài hước và đến hôm nay nó đă trở nên " cũ như trái đất " : 
Tháng 1/1998 , Hữu Thọ trưởng ban tư tưởng - văn hoá Trung ương Đảng nêu một đoạn trong nghị quyết TW 4 :
" ... Ba là quyền làm chủ của nhân dân không được phát huy . Khẩu hiệu " Dân biết - Dân bàn - Dân làm - Dân kiểm tra " đă nêu từ Đại hội VI năm 1986 đến nay là 12 năm mà chưa được cụ thể hoá . Dân được biết th́ được biết cái ǵ ? Dân được bàn th́ bàn cái ǵ ?Dân làm có lẽ là đă rơ , c̣n dân kiểm tra th́ kiểm tra cái ǵ , kiểm tra ai , kiểm tra theo cơ chế nào ? . Sau 12 năm khẩu hiệu ấy đến nay về cơ bản vẫn nguyên là khẩu hiệu , chưa có một cơ chế để thực hiện . Chưa có cơ chế th́ dân chưa được làm chủ ... ! " .
Nghĩa là Đảng cũng đă ban cho " Dân chủ " nhưng thực ra chẳng cho ǵ cả, cho cũng như không !.
Vậy nên những câu mở đầu của Bản Tuyên Ngôn Độc Lập năm 1945 cách đây đă hơn 60 năm cũng chỉ c̣n là những câu nói đùa nghiêm túc ! .
Hỡi các công dân " á - Mỹ - Lợi - Căn và Phú - Lang - Xa " , các bạn cứ xài cái nhân quyền và dân chủ của các bạn cho chán đi. C̣n dân tộc Việt Nam chúng tôi không có ǵ phải vội vàng đang cam phận nhâm nhi xài cái bành vẽ " Dân chủ và nhân quyền " với nỗi canh cánh ước mong trong ḷng : " Hoặc bánh thật hoặc nhà tù !
Tưởng cũng không thừa khi trích đại ư một đoạn trong bài viết " Tôi là kẻ hèn thứ hai " của nhà văn Xuân Nghĩa ở Hải Pḥng để làm câu kết cho bài viết này : Chủ nghĩa Mác như một con ác điểu đậu vào đất nước Việt Nam , một đất nước nông nghiệp lạc hậu với nền giáo dục phong kiến phương Đông chỉ làm cho móng vuốt của nó càng thêm dài , thêm nhọn quắp ngập sâu dai dẳng vào da thịt của tổ quốc chúng ta để rỉa rói cho cạn kiệt tất cả những tinh hoa của nền văn hiến Đại Việt đă trải qua mấy ngh́n năm của tổ tiên vun vén để lại cho con Lạc cháu Hồng .
Ngày nào c̣n chủ nghĩa Mác trên đất nước này đừng bao giờ có hy vọng có được một cuộc sống tử tế , chất phác , đôn hậu , hiền lành như thời phong kiến thực dân ngày xưa mà ông cha và kể cả người viết bài này đă từng sống trong kiếp nô lệ ( dù thời đấy nó cũng c̣n nhiều bất công , khổ cực ) chứ c̣n mong ǵ nói đến :
- Dân chủ và quyền được làm một con người cho ra một con người !
Tôi tha thiết nhắc lại điều này, trong nước mắt của tuổi già người Việt Nam trên mọi miền trái đất liệu có nghe thấy không ?
 

Hải Pḥng ngày 20 tháng 8 năm 2006

Người lính già         

Vũ Cao Quận