Sent: Thursday, October 19, 2006 12:19 AM
Subject: Phong Van Duong Thu Huong !

 

California ngày 18 tháng Mười năm 2006

 

Kính gởi anh Lê Diễn Đức

 

Ngày hôm qua, 17 tháng Mười 2006, nhiều bằng hữu và độc giả email và điện thoại hỏi tôi về một bài phỏng vấn nhà văn Dương Thu Hương đang được phát tán trên nhiều mạng Internet. Nội dung bài phỏng vấn có nhiều đoạn trích từ loạt bài tôi phỏng vấn Dương Thu Hương tại Pháp vào đầu tháng Hai năm 2006 và rất nhiều đoạn hoàn toàn bịa đặt  chỉ nhằm mục đích bôi nhọ nhân cách của Dương Thu Hương, đồng thời hạ nhục những người đang xả thân đấu tranh cho tự do - dân chủ tại quê nhà chúng ta. Đó là chưa kể những đoạn dựng đứng nhằm bôi bẩn mối quan hệ trong sáng giữa tôi và chị Dương Thu Hương.

Đàn Chim Việt đă đăng nguyên văn và trọn vẹn 10 bài phỏng vấn nhà văn Dương Thu Hương do tôi thực hiện và do chính tôi gởi cho Ban biên tập của Đàn Chim Việt. Ngoài 10 bài nói trên, kể từ tháng Hai 2006 đến  nay, tôi không hề có bất cứ bài phỏng vấn nào khác với chị Dương Thu Hương.

Lá thư này của tôi để chính thức lên án hành vi của những bàn tay nào đó đă thêm vào bài phỏng vấn Dương Thu Hương những đoạn mang nội dung bẩn thỉu, hạ cấp mà mục tiêu duy nhất của họ chỉ là để triệt hạ uy tín của một người có nhân cách như cây tùng trước băo như chị Dương Thu Hương và gây chia rẽ phong trào đấu tranh dân chủ tại Việt Nam.

Kèm theo đây, tôi xin gởi lại cho Đàn Chim Việt nguyên văn bài do chính tôi phỏng vấn Dương Thu Hương vào tháng Hai năm 2006, để Đàn Chim Việt đối chiếu với bài đang đựơc những kẻ xấu phát tán trên các mạng Internet.

Thành thật cám ơn anh Lê Diễn Đức và kính chúc Đàn Chim Việt luôn vững tiến.

 

Đinh Quang Anh Thái

 

(Xin anh Đức toàn quyền sửa đổi để phù hợp với chủ trương của Đàn Chim Việt)

 

Nhà văn Dương Thu Hương: “Tôi khóc ngày 30 tháng Tư 75 v́ thấy nền văn minh đă thua chế độ man rợ”.

 

 

LTS: Bắt nguồn từ những cuộc phỏng vấn thời c̣n làm cho Đài Á Châu Tự Do năm 1997 và do cảm phục thái độ can cường và tấm ḷng của Dương Thu Hương đối với con người và đất nước Việt Nam, Đinh Quang Anh Thái đă xem nhà văn nữ này như một người chị tinh thần. Trung tuần tháng Hai vừa qua, do lời mời của nhà xuất bản Sabine Wespieser Editeur, bà Dương Thu Hương đến Paris để ra mắt tác phẩm đă được in bằng Anh ngữ, cuốn “No man’s land”, nay được dịch sang Pháp ngữ là “Terre Des Oublis”.  Khi được tin này, Đinh Quang Anh Thái đă lập tức sang Paris thăm bà Dương Thu Hương và được bà dành cho một loạt cuộc phỏng vấn liên quan đến nhiều vấn đề tại quê nhà chúng ta. Bài thứ nhất đă được đăng trên Việt Tide số 241 và sau đây là bài thứ nh́. Những bài kế tiếp sẽ được tiếp tục đăng trên Việt Tide vào những tuần sắp tới, mời quư độc giả đón đọc.

 

-Việt Tide: Năm 1968, khi bà quyết định đi vào Nam chiến đấu – như trong sách của bà nói là bà tham dự cùng các bạn cùng lứa tuổi “xẻ Trường Sơn đánh Mỹ” –, tâm tư của bà lúc đó như thế nào?

-Dương Thu Hương: Tâm tư của tôi lúc đó hoàn toàn là của một người Việt cổ. Tôi liều thân cứu nước v́ tôi quan niệm đây là một cuộc chiêán tranh chống quân xâm lược; và chống quân xâm lược th́ người tử tế phải xông ra chiến trường chứ không thể để mặc cho người khác hy sinh; và không thể mưu cầu một cuộc sống yên ấm khi người khác lâm nguy.

-Việt Tide: Không phải là theo tiếng gọi của đảng cộng sản Việt Nam?

-Dương Thu Hương: (cười khẩy) Đó là cái điều lầm lẫn lớn nhất của các nhà báo nước ngoài cũng như nước trong (cười). Tại v́ những người ấy có chịu lắng nghe đâu. Các ông ấy toàn nghĩ theo kiểu các ông ấy thôi. Cứ hàm hồ chụp lên đầu người khác suy nghĩ của ḿnh.

-Việt Tide: Bà có thể nói rơ hơn?

-Dương Thu Hương: Tôi chả coi đảng cộng sản Việt Nam là cái ǵ cả. Đối với một gia đ́nh như gia đ́nh tôi, bố tôi từng là đại đội trưởng Đội Bá Vụ, phụ trách vấn đề liên lạc vô tuyến và làm trực tiếp dưới quyền ông Vơ Nguyên Giáp, nhưng bố tôi không bao giờ được vào đảng v́ bà của tôi là địa chủ. Bố tôi chịu nhiều bất công, v́ ông cống hiến rất nhiều mà chả được ǵ cả. Khi tôi lớn lên th́ tôi không được thi vào đại học bởi v́ lư lịch của bố tôi và gia đ́nh tôi không thuộc thành phần cốt cán. Tôi vào trường Lư luận Nghiệp vụ v́ lúc đó họ tuyển năng khiếu diễn kịch, hát múa; và tôi vào được v́ do cơ may tôi có một người họ hàng làm thầy giáo của trường. Tôi c̣n nhớ lúc xẩy ra chiến dịch Cải cách Ruộng đất, ngay trước cửa nhà tôi là một người bị chết treo và lúc 8 tuổi, tôi đă phải đi theo các đoàn học sinh để chứng kiến các cuộc đấu tố địa chủ. Sau lưng nhà tôi, ngay đường xe hỏa, một người khác bị vu là địa chủ nên tự tự bằng cách đặt cổ vào đường ray cho xe lửa cán chết. Thật khủng khiếp. Khi 8 tuổi, buổi sáng khi đi tưới rau, tôi thấy cảnh những người chết như thế và điều đó làm cho tôi vô cùng khủng khiếp. Cho nên tôi nhắc lại, năm 68 tôi vào tiền tuyến là v́ tôi tuân thủ truyền thống cứu nước của dân tộc Việt Nam chứ không v́ đảng cộng sản.

-Việt Tide: Theo chỗ tôi biết, bà lập gia đ́nh trong giai đoạn chiến tranh và hai con của bà sinh ra ngay tại tiền tuyến; có đúng không ạ?

-Dương Thu Hương: Vâng, đúng như vậy.

-Việt Tide: Bà có thể cho biết hoàn cảnh sống của hai cháu tại tiền tuyến khi cuộc chiến bắt đầu vào thời điểm khốc liệt năm 1968?

-Dương Thu Hương: Chúng tôi sống như những người nông dân và tất cả mọi người đều chịu sự tàn phá của bom đạn chiến tranh. Thức ăn thức uống vô cùng khan hiếm, thậm chí rau cũng không có. Gạo ở bên kia sông, chỉ v́ mấy cân gạo có thể mất mạng, v́ bom Mỹ ném liên tục. Một điều nữa, ngay trong chiến tranh, năm - bẩy trăm người chết nhưng không bao giờ tin tức được loan báo. V́ tất cả đều chấp nhận cái chết đương nhiên. Và không thể loan tin v́ suy nghĩ lúc bấy giờ ta là dân tộc anh hùng chiến thắng tất cả mọi kẻ thù nên không thể cho biết sự tổn thất. Hai con tôi sinh ra trong hoàn cảnh như vậy. Khi chúng nằm ở trong hầm, dưới mặt ván vài gang là nước và rắn ḅ lóp ngóp. Đứa con gái của tôi khi vừa được ba tháng, rắn ngủ ở dưới đít của nó. V́ rắn t́m chỗ ấm mà! May mà sáng ra rắn tuồn xuống nước chứ không cắn con bé. Mà đấy là rắn độc. Cho nên mấy ông dân chài sống chung quanh bảo rằng con tôi được thần độ mạng. Tôi tin con người có số thật. Bởi v́ sống dưới bom đạn, đói khát, rắn rết như vậy mà hai đứa con tôi, dù không được tươi da thắm thịt như con cái những người sống trong hoàn cảnh b́nh thường, nhưng chúng cũng không đến nỗi bị què quặt.

-Việt Tide: Khi lớn lên, các cháu có bị ám ảnh bởi hồi ức lúc sống trong chiến tranh bom đạn không ạ?

-Dương Thu Hương: Trong chiến tranh chúng nó c̣n rất nhỏ cho nên khi lớn lên ấn tượng về cuộc chiến cũng mờ nhạt. Nhưng khi chúng lớn lên th́ chúng chịu một cuộc chiến tranh khác c̣n tàn khốc hơn cuộc chiến thời 1968: mẹ chúng nó làm giặc. Cho nên chúng nó bị nhiều thiệt tḥi lắm.

-Việt Tide: Thưa bà, các cháu bị thiệt tḥi ra sao ạ?

-Dương Thu Hương: Tôi đă nói rất rơ với các con tôi, rằng con đường làm giặc là phải chịu tất cả mọi khổ đau; cho nên tất cả mọi người trong gia đ́nh, nghĩa là bố tôi, mẹ tôi, anh em tôi và con cái, nếu ai muốn th́ tôi sẵn sàng viết giấy với ṭa án là không có quan hệ với tôi nữa để tránh cho họ khỏi bị di lụy. C̣n nếu những người muốn tiếp tục đứng với tôi th́ phải chấp nhận khổ đau, thua thiệt và không bao giờ được nói với tôi một lời can thiệp vào việc tôi làm. Bởi v́ tôi biết chắc chắn cộng sản sẽ dùng những người thân thuộc để gây sức ép. Nhiều trường hợp đă xẩy ra đối với những người đấu tranh dân chủ tại Việt Nam. Vợ con, anh em của họ bị công an áp lực phải khuyên can họ không được đấu tranh nên một số người đành bỏ cuộc. Bản thân tôi đă lường trước điều đó nên tôi tuyên bố ṣng phẳng rằng, cả tuổi xuân của tôi, tôi đă hy sinh để nuôi con rồi, nên bây giờ tôi an tâm lao vào cuộc chiến chống lại bọn cường quyền. Tôi bảo các con tôi có thể về sống với bố của chúng hay với một người mẹ khác. C̣n nếu chọn sống với tôi th́ phải chấp nhận khổ đau, v́ chắc chắn chúng sẽ không có chỗ đứng trong chế độ này. Hai con tôi đứa nào cũng hai bằng đại học nhưng vẫn không có việc làm. Con trai lớn của tôi phải sống bằng tất cả mọi việc, từ bồi bàn cho đến gác cổng. . .và bây giờ đi quay phim thuê cho một hăng tư. Cháu gái th́ bán sơn.

-Việt Tide: Các cháu có chia sẻ lư tưởng của mẹ không?

-Dương Thu Hương: Không! Đối với chúng nó, tôi là một người điên. Nhưng dầu sao chăng nữa th́ cũng là t́nh mẹ con, nhất là tôi đă giao hẹn là nếu chấp nhận tôi th́ không được can ngăn việc tôi làm, nếu can thiệp th́ tôi sẽ cắt đứt ngay tức khắc, thành ra chúng nó đành chấp nhận thôi.

-Việt Tide: Từ một người dấn thân “xẻ Trường Sơn đánh Mỹ”, bây giờ bà trở thành một người làm giặc ngay tại Hà Nộ; tại sao vậy, thưa bà?

-Dương Thu Hương: Câu hỏi của ông vô cùng mâu thuẫn và vô cùng ngớ ngẩn. Tôi là người yêu nước khi tôi tham gia cuộc chiến tranh và đến tận bây giờ tôi vẫn là người yêu nước. V́ thế tôi mới làm giặc. Hai hành động đó (vào tiền tuyến năm 68 và bây giờ làm giặc) thống nhất với nhau.

-Việt Tide: Tư tưởng “làm giặc” của bà nhen nhúm từ lúc nào?

-Dương Thu Hương: Từ năm 1969. Lúc đó, nếu tôi c̣n chút ảo tưởng nào về chủ nghĩa cộng sản th́ tôi đă trở thành đảng viên rồi. Họ mở rộng cánh cửa mời tôi vào đảng cơ mà. Nhưng v́ tôi được dậy dỗ trong một gia đ́nh lấy đạo đức làm tiêu chuẩn cho nên tôi không thể xếp tôi đứng vào hàng ngũ với những người mà tôi khinh bỉ. Đơn giản như vậy thôi.

-Việt Tide: Bà từng viết rằng, ngày 30 tháng Tư năm 1975, khi các phụ nữ khác trong đoàn quân của bà trầm trộ trước sự phát triển vật chất của miền Nam th́ bà ngồi khóc trên lề đường Sài G̣n. Bà có thể nhắc lại tâm trạng của bà lúc đó?

-Dương Thu Hương: (thở dài) Điên rồ th́ tôi có nhiều thứ điên rồ. Khóc th́ tôi có hai lần khóc.

Lần thứ nhất khi đội quân chiến thắng vào Sài G̣n năm 1975, trong khi tất cà mọi người trong đội quân chúng tôi đều hớn hở cười th́ tôi lại khóc. V́ tôi thấy tuổi xuân của tôi đă hy sinh một cách uổng phí. Tôi không choáng ngợp v́ nhà cao cửa rộng của miền Nam, mà v́ tác phẩm của tất cả các nhà văn miền Nam đều được xuất bản trong một chế độ tự do; tất cả các tác giả mà tôi chưa bao giờ biết đều có tác phẩm bầy trong các hiệu sách, ngay trên vỉa hè; và đầy rẫy các phương tiện thông tin như TV, radio, cassette. Những phương tiện đó đối với người miền Bắc là những giất mơ. Ông Thái đừng quên rằng, ở miền Bắc, tất cả mọi báo đài, sách vở đều do nhà nước quản lư. Dân chúng chỉ được nghe đài Hà Nội mà thôi; và chỉ có những cán bộ được tin tưởng lắm mới được nghe đài Sơn Mao, tức là đài phát thanh Trung Quốc. C̣n toàn bộ dân chúng chỉ được nghe loa phóng thanh tập thể; có nghĩa là chỉ được nghe một tiếng nói. Vào Nam tôi mới hiểu rằng, chế độ ngoài Bắc là chế độ man rợ v́ nó chọc mù mắt con người, bịt lỗ tai con người. Trong khi đó ở miền Nam người ta có thể nghe bất cứ thứ đài nào, Pháp, Anh, Mỹ . . .nếu người ta muốn. Đó mới là chế độ của nền văn minh. Và thật chua chát khi nền văn minh đă thua chế độ man rợ. Đó là sự hàm hồ và lầm lẫn của lịch sử. Đó là bài học đắt giá và nhầm lẫn lớn nhất mà dân tộc Việt Nam phạm phải.

Lần thứ hai tôi khóc là năm 1984 khi tôi đến Mascơva. Tất cả những người Việt Nam khác đến đấy đều hớn hở, sung sướng. Riêng tôi th́ nhục nhă không thể tả được. V́ khi ở trong nước, tôi vẫn có ấn tượng dân tộc ḿnh là dân tộc anh hùng và là một dân tộc cũng có được một cuộc sống xứng đáng. Nhưng khi đến Mascơva trong một phái đoàn điện ảnh trẻ th́ tôi mới nh́n thấy ra rằng, người Việt Nam bị khinh bỉ. Người Việt Nam đầu đen chỉ xếp hàng trong các đội quân dài dặc các bà già Nga bụng to để mua nồi áp xuất, bàn là điện nhằm gởi về nước. Những người bán hàng họ mắng cho như là mắng khỉ ấy. Họ mắng cũng đúng v́ người ḿnh khuân hàng đống nồi, hàng đống sản phẩm của người ta để tuồn về nước. Khi đứng ở khách sạn Peking nh́n xuống đường, tôi thấy những đoàn đại biểu Việt Nam trong những bộ quần áo complet gớm giếc trông như những đàn ḅ đi trong thành phố. Tôi hoàn toàn vỡ mộng và tôi khóc. Một nhà văn Nga mắng tôi. Anh ta bảo rằng, “người ta đi Nga người ta sung sướng, c̣n bà th́ tại sao bà lại khóc như cha chết vậy. Sao lại vớ vẩn thế”. Anh ta không biết nỗi đau đớn của tôi khi thấy thân phận của người Việt Nam.

-Việt Tide: Từ dó bà lao vào cuộc đấu tranh?

-Dương Thu Hương: Ngày 30 tháng Tư năm 1975 đă là một ngả rẽ trong đời tôi. Đúng ra, ngă rẽ này đă bắt đầu từ năm 1969 khi lần đầu tiên tôi gặp những toán tù binh người miền Nam ở Quảng B́nh. Lúc đó tôi làm công tác ở các binh trạm và những tù binh lần đầu tiên tôi gặp không phải là người Mỹ mà chính là người Việt Nam, cũng đầu đen mắt đen, cũng lùn và da vàng mũi tẹt như tôi, và nói tiếng Việt Nam như tôi. Cho nên tôi mới hồ nghi rằng tất cả những điều người ta nói đây là cuộc chiến tranh chống quân xâm lược th́ đó là láo toét. Tuy nhiên v́ lúc đó là chiến tranh và tất cả đều lao vào một guồng máy và bị cỗ xe khổng lồ nó cuốn đi. Cho đến năm 75, với thời gian (giọng ngậm ngùi, xúc động), tất cả mọi ngờ vực trong tôi đă chín muồi. Năm 75, tôi hiểu rằng đây là thời điểm quyết định và là ngă rẽ dứt khoát trong tư tưởng của ḿnh.

-Việt Tide: Nói chuyện với bà, tôi thường nghe bà nhắc đến hai chữ “số phận”. Bà tin số phận như thế nào và bà hiểu hai chữ số phận như thế nào?

-Dương Thu Hương: (cười thoải mái)  Tôi tin số phận theo kiểu của tôi và hiểu số phận theo kiểu một người nhà quê chân đất mắt toét. Đại loại như vậy. C̣n để diễn giải hai chữ số phận trong cuộc phỏng vấn ngắn ngủi này th́ đó là điều bất khả.

-Việt Tide: Xin bà cứ nói chi tiết.

-Dương Thu Hương: (cười to) Tôi nói ví dụ, chúng ta không phải hoàn toàn là những kẻ bất lực nhưng chúng ta cũng không hoàn toàn là những kẻ làm chủ được số phận của ḿnh. Ví dụ như khi tôi ở trong tù năm 91, tôi nghĩ không bao giờ có ngày ra khỏi tù. Nhưng rồi tôi lại thoát nhờ sự can thiệp của những người mà tôi chưa bao giờ biết. Như vậy rơ ràng là có bàn tay của Chúa (nói  theo người Thiên Chúa Giáo)  và có bàn tay của Giời Phật (nói theo người dân Việt Nam). Đấy là điều khiến tôi tin vào số phận.

-Việt Tide: Mời quư độc giả theo dơi bài phỏng vấn thứ ba nhà văn Dương Thu Hương đăng trên Việt Tide số 243 phát hành vào tuần tới.

 


 

ĐÂY LÀ BỨC THƯ CỦA KẺ GIẢ MẠO - BÀI PHỎNG VẤN DƯỚI ĐÂY LÀ GIẢ MẠO
 

----- Original Message -----

From: ChinhKet Nguyen
To: Richbovic@yahoo.com ; innacan2005@yahoo.com ; congly01@yahoo.com ; vuimung86@yahoo.com ; dominhtiep_45@yahoo.com ; DCvaPT@aol.com ; lawyerdaivn@gmail.com ; lienbat@aol.com ; le_tp@yahoo.com ; trungviet2004@hotmail.com ; phamdinhtrong2006@yahoo.com.vn ; harry_vudin@yahoo.com ; sao19thangtam@yahoo.com.vn ; toasoandoithoai@yahoo.com ; nghicungthesu@operamail.com ; nttrangvnhr@hotmail.com ; vhungdc@yahoo.com ; DienDanCongLuan@yahoogroups.com ; DienDanBaoChi@yahoogroups.com ; DienDanChinhTri@yahoogroups.com ; diendannhanquyen@yahoogroups.com ; Diendanquocgia@yahoogroups.com ; Cindytran01@aol.com ; cadao95@gmail.com ; TruongXuanMinh@aol.com ; AirQ136817@aol.com
Cc: tuongnangtien2@hotmail.com ; kqhh@aol.com ; mylinhlt01@yahoo.com ; red@talawas.org ; caoxuanmai@yahoo.com ; lptt2001@yahoo.com ; hanoipho20042004@yahoo.com ; thanhmiin@yahoo.com.au ; binhan2005@gmail.com ; tgnn169@hotmail.fr ; b_minhquoc@yahoo.com.vn ; senhbui@yahoo.com ; lenguyen@free.fr ; doanviettrung@gmail.com ; tvngo@wanadoo.nl ; quyentran@vietbao.com ; gopydtbcct2006@yahoo.com ; leminhnguyen@gmail.com ; trunglinh67@yahoo.com
Sent: Wednesday, October 18, 2006 3:33 AM
Subject: Chuyển tiếp: [DIEN DAN CHINH TRI] Re: Phong Van Duong Thu Huong !

 
Xin chào quư vị: đây là bài phỏng vấn mới của chị DTH, một phong cách mới trẻ trung tràn đầy sức sống, chị đă trải qua nhưng năm tháng hào hùng, đau khổ của chiến tranh, tuổi thanh xuân.... Sự ngay thẳng trong bài phỏng vấn luôn là đức tính để mợi người khâm phục. Chúc chị thành công trên con đường sự nghiệp và hạnh phúc.
 
Xin thông báo tin mới:
Vào ngày 16 tháng 10 vừa qua, tuyên bố thành lập Liên Minh các Lực lượng Dân tộc Đấu tranh v́ Tự Do, Dân chủ và Nhân quyền cho Việt Nam được công bố. Bản tuyên bố được gửi cho đồng bào Việt Nam trong và ngoài nước.  tuyên bố nêu lên thực trạng của đất nước Việt Nam hiện nay. đưa ra lư do cần phải thành lập một Liên Minh Dân chủ Nhân quyền.
Liên Minh được thành lập dựa trên bảy điều cơ bản với mục tiêu đầu tiên là đấu tranh nhằm vận động sức mạnh của toàn dân để có thể mang lại tự do, dân chủ và nhân quyền đích thực cho người dân Việt Nam
 

Quá tŕnh Làm giặc và cuộc sống hôm nay của DTH

Việt Tide thực hiện  

 


 Đài Việt Tide cảm phục phong cách phóng khoáng, thái độ và tấm ḷng hết ḿnh vi dân chủ của DTH. Đ.Q.A.Thái đă xem nhà văn nữ này như người mẹ, một người chị tinh thần và đang cầu mong mẹ ruột của  ḿnh cũng  làm được như vậy. Trung tuần tháng Mười vừa qua, nhận lời mời của The Urinatory organ of Person’s Penis, bà DTH đă đến trú tại Naturist Hotel để ra mắt tác phẩm đă được in bằng Anh ngữ, cuốn “DTH want  man’s land”, nay được dịch sang Pháp ngữ là “DTH  ver Terre Des Oublis”.  Khi được tin này, ĐQAThái đă lập tức sang Naturist Hotel  thăm người mẹ, một người chị tinh thần và được bà dành cho những t́nh cảm đăc biệt và một loạt cuộc phỏng vấn liên quan đến nhiều vấn về cuộc đời đấu tranh, cuộc sống riêng tư của bà. Bài thứ nhất đă được đăng trên Việt Tide và sau đây là bài thứ nh́. Những bài kế tiếp sẽ được tiếp tục đăng trên Việt Tide vào những tuần sắp tới, mời quư độc giả đón đọc.

      -Việt Tide: Năm 1968, khi bà quyết định đi vào Nam chiến đấu – như trong sách của bà nói là bà tham dự cùng các bạn cùng lứa tuổi “xẻ Trường Sơn đánh Mỹ”, trước thời gian quyết định tham dự cùng bạn bè trang lứa đó th́ tâm tư của bà lúc đó như thế nào?

      -DTH: Tâm tư của tôi lúc đó hoàn toàn là của một người c̣n mang những tư tưởng khó hiểu, tôi thích những người lính. Tôi liều thân theo các bạn đi cứu nước v́ tôi quan niệm đây là một cuộc chiến tranh chống quân xâm lược và được gặp, được gần những người lính; và chống quân xâm lược th́ không chỉ có người tử tế phải xông ra chiến trường, tôi cũng có thể làm được chứ? không thể để mặc cho người khác hy sinh và biết đâu nếu không ra chiến trường, ngồi nhà cũng chết, lại không được tiếng thơm; và biết đâu trong chiến trường tôi lại được một cuộc mới, dù người này hy sinh vẫn c̣n người khác….

      -Việt Tide: Không phải là theo tiếng gọi của đảng cộng sản Việt Nam?

      -DTH: Đó là cái điều lầm lẫn lớn nhất của các nhà báo nước ngoài cũng như nước trong (cười). Tại v́ những người ấy có chịu lắng nghe đâu, như tôi đă tŕnh bày ở trên th́ đă rơ. Các ông ấy toàn nghĩ theo kiểu các ông ấy thôi. Cứ hàm hồ chụp lên đầu người khác suy nghĩ của ḿnh (cười khẩy)

      -Việt Tide: Bà có thể nói rơ hơn?

      -DTH: Tôi không phải đi theo tiếng gọi của đảng cộng sản Việt Nam mà tôi đi theo nhu cầu và sở thích cá nhân của tôi là … (cười). Đối với một gia đ́nh như gia đ́nh tôi, bố tôi từng là đại đội trưởng Đội Bá Vụ, phụ trách vấn đề liên lạc vô tuyến và làm trực tiếp dưới quyền ông Vơ Nguyên Giáp, nhưng bố tôi không bao giờ được vào đảng v́ bà của tôi là địa chủ. Bố tôi cố chuộc lại những bất cộng, tội ác với nhân dân, dân tộc của gia đ́nh gây nên, v́ vậy ông cống hiến rất nhiều mà chả đ̣i hỏi ǵ cả. Khi tôi lớn lên th́ tôi không được thi vào đại học, v́ gia đ́nh tôi không thuộc thành phần cốt cán. Tôi được vào trường Lư luận Nghiệp vụ v́ lúc đó họ tuyển năng khiếu diễn kịch, hát múa và tôi vào được v́ do cơ may tôi có năng khiếu múa hát, tính con gái đỏng đảnh, lăng mạn với thực dụng (cười). Tôi c̣n nhớ lúc xẩy ra chiến dịch Cải cách Ruộng đất, lúc 8 tuổi, tôi đă biết cách trả thù những ai tôi ghét, tôi đi theo các đoàn học sinh để thu nhận thông tin, tạo những chứng cứ giả vu cho những người tôi ghét là địa chủ hoạc có quan hệ với địa chủ và trả thù họ dưới dạng mượn cuộc đấu tố địa chủ, thành quả là có một người một người bị chết treo ngay trước cửa nhà tôi. Sau lưng nhà tôi, ngay đường xe hỏa, một người làm việc cho gia đ́nh tôi để lấy bữa cơm, khi chay qua đường ray, bị xe lửa cán chế, may mà mọi người cho rằng người kia tự tự, do đó tôi vẫn luôn cầu nguyện cho họ siêu thoát. Cảnh chết chóc đối với tôi không c̣n ǵ là khủng khiếp. Cho nên tôi nhắc lại, năm 68 tôi vào tiền tuyến là v́ sở thích, nhu cầu cá nhân, v́ sợ người đời khinh bỉ chứ không v́ đảng cộng sản.

      -Việt Tide: Theo chỗ tôi biết, bà lập gia đ́nh trong giai đoạn chiến tranh và hai con của bà sinh ra ngay tại tiền tuyến; có đúng không ạ?

      -DTH: Vâng, đúng như vậy, nếu hồi đó.. (cười).. nếu tôi được trời thiên phú như bao người phụ nữ khác chắc cũng sinh ra được một đội bóng đó.

      -Việt Tide: Bà có thể cho biết hoàn cảnh sống của hai cháu tại tiền tuyến khi cuộc chiến bắt đầu vào thời điểm khốc liệt năm 1968?

      -DTH: Tôi sống như người ca sỹ thành phố, tôi hát và phục vụ mọi người, sống phóng khoáng với những nông dân và tất cả mọi người nơi tôi đóng quân, hay đi qua họ đều thích tôi, và tôi cũng đă dành cho họ những t́nh cảm đặc biệt. Họ đều chịu sự tàn phá của bom đạn chiến tranh, bết đâu v́ bom đạn không c̣n cơ hội gặp lại, chết đi phí lắm, tiếc lắm tuổi thanh xuân tràn đầy sinh lực. Thức ăn thức uống vô cùng khan hiếm, nên tôi có thể đổi các thứ đó, thậm chí đổi cả bó rau, tuy không nhiều nhưng có lợi cả hai, hay đổi mấy cân gạo, tất cả vẫn có thể thoải mái vô tư dưới bom Mỹ ném liên tục. Một điều nữa, ngay trong chiến tranh, năm - bẩy trăm người chết nhưng không bao giờ tôi buồn cả. V́ tất cả đều chấp nhận cái chết đương nhiên. Và không thể để phí cuộc đời. Hai con tôi sinh ra trong hoàn cảnh như vậy nên không thể để chúng phải quá khổ, sống dưới bom đạn, đói khát như vậy mà tôi và hai đứa con tôi cần rất nhiều thứ, dù không được tươi da thắm thịt như con cái những người sống trong hoàn cảnh b́nh thường thời nay, vậy là tôi phải hy sinh v́ tôi không thể để chúng bị què quặt.. Hồi đó, hai con tôi nằm ở trong hầm trên mặt ván phía trong, phía trước là ván riêng dành cho tôi làm việc, sáng ra tôi mới vào ôm hai đứa bé ngủ. Đấy, có thú vị không. Cho nên mấy ông dân chài sống chung quanh bảo thiếu tôi th́ thiếu niềm vui. Tôi tin con người có số thật, như vậy tôi đâu có chết và bây giờ tôi đang thờ phật tại gia và viết Phật lịch đó (với tôi, tùy theo duyên phận từng người, họ có thể dấn thân vào hành tŕnh đó sớm hay muộn, lâu dài hay ngắn ngủi, sâu hay nông, thành thực hay chiếu lệ ...v ..v...đạo Phật đem lại nhiều chân lư vĩnh hằng: Tính vô thường của Tồn Sinh, luật ly hợp của con người, ṿng quay Sinh_Dục_Diệt), những ngày ở quê tôi viết đêm, ngày ngủ để giảm bớt strees.

      -Việt Tide: Khi lớn lên, các cháu có bị ám ảnh bởi hồi ức lúc sống trong chiến tranh bom đạn với việc làm của bà không ạ?

      -DTH: Trong chiến tranh chúng nó c̣n rất nhỏ cho nên khi lớn lên ấn tượng về cuộc chiến cũng mờ nhạt. Nhưng khi chúng lớn lên th́ chúng chịu một cuộc chiến tranh khác c̣n tàn khốc hơn cuộc chiến thời 1968: mẹ chúng nó làm giặc. Cho nên chúng nó bị nhiều thiệt tḥi lắm và cũng được nhiều người thương hại cho hoàn cảnh của chúng.

      -Việt Tide: Thưa bà, các cháu bị thiệt tḥi ra sao ạ?

      -DTH: Tôi đă nói rất rơ với các con tôi, rằng con đường làm giặc của tôi là bất đắc dĩ, không c̣n con đường nào khác v́ ngoài khả năng dựa vào ca hát, viết văn để kinh doanh tôi đâu có tài ǵ khác, đành phải chịu tất cả mọi khổ đau; cho nên tất cả mọi người trong gia đ́nh, nghĩa là bố tôi, mẹ tôi, anh em tôi và con cái của tôi viết giấy bảo lănh nuôi tôi gửi tới ṭa án và mong rằng tôi không theo con đường cũ và quay về như một con người b́nh thường. Nhưng tôi không thể quay lại, phóng lao th́ phải theo lao, muốn quên đi quá khứ th́ phải tiếp tục đứng chống đối, chấp nhận khổ đau, thua thiệt và không tôi một lời can thiệp giúp đỡ của gia đ́nh vào việc tôi làm, như thế nên tôi đă xóa mờ được quá khứ và được nổi tiếng như hôm nay. Bởi v́ tôi biết chắc chắn cộng sản sẽ dùng những người thân thuộc giáo dục, lôi kéo tôi. Nhiều trường hợp đă xẩy ra đối với những người từ tội phạm khác, bất măn, cơ hội đă trở thành những nhà đấu tranh dân chủ tại Việt Nam, tuy nhiên một số họ bị Vợ con, anh em của áp lực, khuyên can họ không được dân thân thêm nữa nên đành bỏ cuộc. Bản thân tôi đă lường trước điều đó nên tôi tuyên bố ṣng phẳng rằng, cả tuổi xuân của tôi đă bị đen rồi, tôi đă hy sinh để nuôi con rồi, nên bây giờ tôi an tâm lao vào cuộc chiến. Tôi bảo các con tôi có thể về sống với bố của chúng hay với một người mẹ khác. C̣n nếu chọn sống với tôi th́ chỉ có chuốc lấy khổ đau, đi theo tôi chúng phải có bộ mặt như tôi. Hai con tôi được bố nó nuôi nấng nên đứa nào cũng hai bằng đại học và có việc làm ổn định, thu nhập cũng khá cao. Con trai lớn của tôi có cuộc sống cũng khá và cũng rất nhàn. Cháu gái th́ kinh doanh buôn bán cũng khá.

      -Việt Tide: Các cháu có chia sẻ lư tưởng của mẹ không?

      -DTH: Không! (buồn). Đối với chúng nó, tôi là một người điên, ví như kẻ lấy cuốc xẻng đào bới mồ mả ông bà tổ tiên của ḿnh đổ ra sông bể, mặc váy leo lên giẫm đạp bàn thờ tổ tiên, gia đ́nh, v́ lúc này riêng tôi thờ Phật. Nhưng dầu sao chăng nữa th́ cũng là t́nh mẹ con, do đó chúng cũng ra sức thăm hỏi, khuyên can, thuốc men cho tôi., Nhưng tính tôi nó khác, dù biết các con đau ḷng, khuyên can nhưng con cái không được quyền can ngăn cha mẹ, chúng không được can ngăn việc tôi làm, thành ra chúng nó đành chấp nhận thôi !.

      -Việt Tide: Từ một người dấn thân “xẻ Trường Sơn đánh Mỹ”, bây giờ bà trở thành một người làm giặc ngay tại Hà Nộ; tại sao vậy, thưa bà?

      -DTH: Câu hỏi của ông vô cùng ngớ ngẩn. Tôi là người tham gia cuộc chiến tranh, tôi đă nói hết ở trên và đó là những lư do đưa tôi đến làm giặc. Những suy nghĩ, hành động, việc làm đó (suy nghĩ trước khi vào tiền tuyến năm 68, phong cách sống của tôi, cuộc sống nơi đó, những ngày gian khó, sinh con và khó khăn sau ngày giải phóng nên bây giờ làm giặc) nó thống nhất với nhau đúng không.

      -Việt Tide: Tư tưởng “làm giặc” của bà nhen nhúm từ lúc nào?

      -DTH: Từ năm 1977. Lúc đó, nếu tôi không làm giặc th́ không thể nổi tiếng. Họ mở rộng cánh cửa mời tôi vào đảng nhưng mà nhiều người biết đến tôi trong tuyền tuyến, cuộc sống quá nghèo khó, quá chật chội cho phong cách sống của tôi. Nhưng v́ tôi được dạy dỗ trong một gia đ́nh lấy đạo đức làm tiêu chuẩn cho nên tôi không thể xếp tôi đứng vào hàng ngũ với những người cộng sản. Đơn giản như vậy thôi.

      -Việt Tide: Bà từng viết rằng, ngày 30 tháng Tư năm 1975, khi các phụ nữ khác trong đoàn quân của bà trầm trộ trước sự phát triển vật chất của miền Nam th́ bà ngồi khóc trên lề đường Sài G̣n. Bà có thể nhắc lại tâm trạng của bà lúc đó?

      -DTH: (thở dài) Điên rồ th́ tôi có nhiều thứ điên rồ. Khóc th́ cho tới hôm nay tôi có ba lần khóc.

Lần thứ nhất khi đội quân chiến thắng vào Sài G̣n năm 1975, trong khi tất cà mọi người trong đội quân chúng tôi đều hớn hở cười th́ tôi lại khóc. V́ tôi thấy tuổi xuân của tôi đă hết, không thể c̣n điều kiện kinh doanh trong thành phố hoa lệ này nữa, thật là uổng phí. Tôi choáng ngợp v́ nhà cao cửa rộng của miền Nam, tất cả, tất cả… tôi chưa bao giờ biết lợi thế kinh doanh ở Sài g̣n, Sài g̣n tư do, có thể kinh doanh ngay trên vỉa hè; và đầy rẫy các hàng hóa khác như TV, radio, băng đĩa, cassette. Những phương tiện đó đối với người miền Bắc là những giất mơ, nếu biết trước tôi đă nhảy vào Sài G̣n từ lâu rồi. Ông Thái đừng quên rằng, ở miền Bắc, tất cả c̣n nghèo nên làm ǵ có những thư đó. Trong khi đó ở miền Nam người ta có thể vui với bất cứ người nào Pháp, Anh, Mỹ . . .nếu người ta muốn. Đó mới là chế độ của nền văn minh. Và thật vui mừng khi tôi được tiếp cận nền văn minh đó, đó là thiên đường của tôii.

Lần thứ hai tôi khóc là năm 1984 khi tôi đến Mascơva. Tất cả những người Việt Nam khác đến đấy đều hớn hở, sung sướng v́ họ được biết thêm nhiều thứ, khoa học, kiến thức, văn hóa, t́nh cảm. Riêng tôi th́ nhục nhă không thể tả được, V́ sao Thái biết không? V́ khi ở trong nước, tôi vẫn có ấn tượng tôi sẽ có một cuộc sống xứng đáng, chỗ ăn ở tốt, thu nhập cao và có thể làm ǵ ḿnh tùy thích. Nhưng khi đến Mascơva trong một phái đoàn điện ảnh trẻ th́ tôi mới nh́n thấy ra rằng, người Việt Nam không phải sống phóng túng khi ra nước ngoài, quá rụt rè và khắt khe với sinh hoạt của đoàn. Tôi không thể tách đoàn để lén đi xếp hàng để mua nồi áp xuất, bàn là điện nhằm gởi về nước bán kiếm lời, đúng là quá khắt khe, họ ngu thiệt, mất ǵ đâu, nếu nhanh một tư th́ thu về cũng kha khá đấy chứ, đúng là nông dân. Tuy nhiên, không có ǵ khó đối với tôi, tôi cũng đă tách được đoàn một thời gian lúc ngủ trưa, chiều tối. Tôi nhảy xen lẫn vào trong các đội quân quần dài các bà già Nga bụng to, những người bán hàng họ mắng ḿnh như là mắng khỉ ấy, nhưng không sao, cốt mua được hàng, ḿnh đâu biết tiếng nó bao nhiêu đâu.  Họ mắng kệ họ, ḿnh cố khuân hàng đống hàng ra gửi một số người Việt để tuồn về nước, hoặc bán với giá rẻ hơn v́ ḿnh đi theo đoàn nên có thẻ ưu tiên mà. Khi về ở khách sạn Peking được hai ngày th́ được tin số hàng tôi nhờ người bạn gửi về Việt Nam nhưng trốn thuế nên đă bị bắt mất. Tôi hoàn toàn vỡ mộng và tôi khóc. Một nhà văn Nga mắng tôi. Anh ta bảo rằng tôi quá tham lam, “người ta đi Nga chuyển hàng về nước th́ nạp thuế đi, muốn ăn cả dày lẫn tất th́ đáng đời, thế mà bà c̣n khóc thảm thiết như cha chết vậy. Sao lại vớ vẩn thế, đúng là đau thật..

Lần thứ ba tôi khóc là những ngày gần anh! (cười to). Anh đă thổi nguồn sống vào cơ thể tôi, đưa tôi nhớ về với tuổi thanh xuân, có thể nói là anh làm cho tôi trẻ lại đó (reminder about my young). Tôi khóc v́ tôi đă có cuộc sống mới, trẻ trung hơn, có phong cách sống mới và tôi thật hạnh phúc khi kết luận được những ǵ mà nhiều người ca ngợi về bàn tay biết nói của AThái, có thể tặng cho anh danh hiệu là “người có bàn bàn tay của Chúa” (nói  theo người Thiên Chúa Giáo)  và “có bàn tay của Giời Phật” (nói theo người dân Việt Nam) và tôi cảm nhận được đúng là như vậy. Đấy là niềm hạnh phúc của tôi đến nỗi phải khóc đó (cười mỉm).

      -Việt Tide: Từ đâu bà lao vào cuộc đấu tranh?

      -DTH: Ngày 30 tháng Tư năm 1975 đă là một ngả rẽ trong đời tôi. Đúng ra, ngă rẽ này đă bắt đầu từ năm 1969 khi lần đầu tiên tôi gặp những toán tù binh người miền Nam ở Quảng B́nh. Lúc đó tôi làm công tác ở các binh trạm và những tù binh lần đầu tiên tôi gặp không phải là người Mỹ có đôla, đồng hồ Zenko, máy lửa Zippo, và nói được tiếng Việt Nam như tôi. Cho nên tôi mới nghĩ rằng tôi tham gia cuộc chiến tranh chống quân xâm lược này là có lư, tôi sẽ sớm đạt được những ǵ ḿnh mong ước. Tuy nhiên v́ lúc đó là chiến tranh và tất cả đều lao vào một guồng máy và chúng tôi chưa chiến thắng được vào những năm đó. Cho đến năm 75, với thời gian (giọng ngậm ngùi, xúc động), tất cả mọi ngờ vực trong tôi đă chín muồi. Năm 75, tôi hiểu rằng đây là thời điểm quyết định với vận mệnh, cơ hội của ḿnh và là ngă rẽ bí mật trong tư tưởng của ḿnh nhưng chưa dứt khoát.

      -Việt Tide: Nói chuyện với bà, tôi thường nghe bà nhắc đến hai chữ “số phận”. Bà tin số phận như thế nào và bà hiểu hai chữ số phận như thế nào?

      -DTH: (cười thoải mái)  Tôi tin số phận theo kiểu của tôi, số làm tướng và hiểu số phận theo kiểu một nhà doanh nghiệp, sớm có suy nghĩ khác người, không an phận với cuộc sống, biết cải thiện số phận, luôn muốn bắt kẻ khác khuất phục, như trong chiến tranh, cuộc sống thiếu thôn nhưng tôi vẫn dư đủ để nuôi hai đứa con; 1975 vào Sài g̣n tôi nắm bắt được có hội kinh doanh; sang Nga tôi cũng thực hiện phi vụ trót lọt, tuy nhiên cũng mất một ít; tôi bỏ hai con tôi nhưng nó vẫn phải cung phụng tôi; những ngày tôi bỏ chồng th́ vẫn có một chàng nhạc sỹ gân guốc vạm vỡ tuy hơi điên khùng kém tôi 10 tuổi phục vụ tôi; hay tôi quen một “sư cụ” (tôi có nhắc trong bài viết Tôi là phật tử theo cách của riêng tôi) tuy rằng sau khi nhiều người nh́n ngó th́ tôi giữ uy tín cho sư cụ nên tôi không tới nữa; hay sau này có một số “Anh” trong Hội nhà văn, những người có tư tưởng mới (người ta gọi là nhà dân chủ) ở Hà Nội cũng thay nhau phục vụ tôi như DT, HH, một mặt là tôi đồng ư v́ trả ơn cho họ khi họ kêu gọi ủng hộ tôi lúc tôi ở trong tù, mặt khác họ cũng đă hơi già và cùng tư tưởng nên cũng rất tốt.. và tưởng an phận với anh HT lúc tuổi già nhưng vẫn không được v́ các con hai bên phản đối; nhưng cũng hay là có người tôi ghét hết cở, gặp đâu là chửu nhau đó như lăo TG. Đại loại như vậy. C̣n để diễn giải hai chữ số phận trong cuộc phỏng vấn ngắn ngủi này th́ không thể nói hết. Tôi nói ví dụ, chúng ta không phải hoàn toàn là những kẻ bất lương nhưng chúng ta cũng không hoàn toàn là những kẻ làm chủ được số phận của ḿnh. Ví dụ như năm 1969 tôi tưởng đạt được ước mơ nhưng măi tới 1975 mới đạt được, tôi làm giặc và nổi tiếng và ở trong tù năm 91, tôi nghĩ không bao giờ có ngày ra nhưng rồi tôi lại thoát và có kẻ bảo là tôi được giảm án do cải tạo tốt (shortening of prison sentence on account of good behaviour), và rồi những ngày này đây tôi lại được bên anh...

      -Việt Tide: Hiện nay, ở trong nước đă xuất hiện Tập san dân chủ và báo Tổ quốc, bà nghĩ thế nào về những tờ báo này và bà có viết bài ủng hộ không?

      - DTH: Đúng là trong nước đă xuất hiện cái gọi là Tập san dân chủ những không bằng tờ báo lá cải, chẳng khác nào của bọn trẻ con làm, ư kiến, bài viết th́ cũ rích, nhai đi nhai lại; báo Tổ quốc số 1,2,3 có khá hơn một chút v́ may mắn được Nguyễn Gia Kiểng, Nguyễn Văn Hiệp, anh em ở Hải ngoại và trong nước có anh QD, TG, CQ, nhưng tất cả cũng chỉ đăng lại những bài và tư tưởng của một số nhà dân chủ. Tôi đă xem qua và tôi không viết bài cho đăng hay ủng hộ Tập san dân chủ hay báo Tổ quốc, v́ những con người trên không hợp với tôi, không hỏi ư kiến tôi trước khi phát hành, không đáng để đăng những bài viết của tôi.

      - Việt Tide: Trong nước, hiện có rất nhiều tổ chức đối lập với ĐCS như đảng DC XXI, Khối 8406, đảng Thăng Tiến Việt Nam, Liên minh các lưc lượng DCNQ VN, bà nghĩ thế nào khi trong nước nở rộ những tổ chức trên, bà có tham gia hay ủng hộ không?

      DTH: Ôi giời ơi, lập ra cho có đó thôi mà, chứ làm được cái quái ǵ, cũng chỉ có mấy thằng cha đó tự đánh bóng ḿnh, thi nhau lập tổ chức này kia cho oai để loè thiên hạ thôi, tất cả cũng chỉ là bọ háo danh, ba hoa, thấy bên ngoài người ta cho vài đồng đola là thi nhau đớp, thi nhau lập tổ chức, hội này hội kia để xin tiền đó mà, chỉ toàn là bọn mặt dày, không biết xấu hổ. Gọi là đảng này đảng kia, tổ chức này khác nhưng thực tế không có thực lực, không làm nên tṛ trống ǵ đâu, thấy Mỹ bật đèn xanh nên tranh thủ goà thét để xin tiền đó mà, thấy TT Bush chuẩn bị sang Việt nam nên cố gân cổ lên gào thét để làm chi bản thân chúng nổi tiếng đó mà, chung quy lại chỉ là bọn cơ hội thôi, bọn ngựa non háu đá, tôn giáo cực đoan, trí thức giả hiệu thôi (cười)... Tôi không tham gia hay ủng hộ những tổ chức hay đảng cuội trên, tôi thích tranh đấu một ḿnh, đấu tranh đúng nghĩa của nó, không vụ lợi hay cơ hội như bọn trện. Sau này, nếu họ bỏ đi cái tính cơ hội, lợi dụng cái từ đấu tranh dân chủ để xin tiền th́ tôi có thể ủng hộ và góp ư cho chúng, nếu không chẳng khác tôi và chúng bằng vai bằng lứa nhau à.    

      -Việt Tide: Rất căm ơn người mẹ, người chị t́nh cảm của tôi DTH đă dành những t́nh cảm đặc biệt cho tôi nói riêng và cho quư đài và độc giả nói chung.

      - DTH: Không có ǵ, đây là cuộc phỏng vấn (nói chuyện tâm t́nh) cởi mở với phong cách mới của chúng ta thôi, nếu có kẻ nào chê bai tôi sẽ ỉa lên mặt chúng nó và cho chúng nó ăn cái “sự đời” của Hồ Xuân Hương trong tác phẩm Sáng Trăng(cười)

 

Kính mời quư độc giả theo dơi bài phỏng vấn thứ ba nhà văn DTH đăng trên Việt Tide phát hành vào tuần tới.

 


**************************************************************************


Lưu ư: