Thượng Nghị Sỹ Úc Kêu Gọi Không Hỗ Trợ Cho Những Chế Độ Cộng Sản
(Sydney - VNN) Vào tuần qua, TNS Liên Bang Gary Humphries thuộc thủ phủ Canberra, thủ đô Úc Châu đă tŕnh bày trước Quốc Hội Úc về hiểm họa Cộng Sản nhân việc Bắc Hàn thử bom nguyên tử trong tuần rồi. Ông đă nói rằng, mặc dù thế giới ngày hôm nay chỉ c̣n có 6 nước đang bị thống trị bởi Chủ Nghĩa Cộng Sản, nhưng vẫn c̣n những ổ dung dưỡng cái hệ tư tưởng đó. TNS Humphries cũng dẫn chứng luôn rằng những vi phạm nhân quyền bắt đầu ra đời khi các nền độc tài CS như Castro của Cuba, Stalin của Nga, Mao của Trung Quốc, Hồ Chi Minh của Việt Nam và Pol Pot của Campuchia. Trước khi kết thúc bài nói chuyện, ông đă kêu gọi các TNS đồng viện hăy đừng hỗ trợ những thể chế Cộng Sản bởi những chế độ này đă giết không biết bao nhiêu sinh mạng của thế kỷ 20. (Xin xem bài đính kèm).
Thượng Nghị sĩ Humphries (Địa phận thủ đô Úc) (10.30 p.m., ngày 10/11/2006) Trong buổi thảo luận tối nay tôi muốn nói về ảnh hưởng của chủ nghĩa cộng sản trong xă hội Úc ngày nay. Đây là một đề tài đă mất dần tầm quan trọng kể từ khi Chiến tranh Lạnh cáo chung khoảng một thập niên rươi về trước. Thật vậy, có một số người coi đây là một chuyện cũ rích, đượm mùi lịch sử, và chả mấy liên quan đến chuyện đương thời. Thật đáng buồn, biến cố ở Bắc Hàn trong tuần này nhắc chúng ta biết rằng ở đâu đó trên thế giới cái tư tưởng mà thoạt đầu mê hoặc rồi sau lại bị nhân loại thế kỷ 20 kinh tởm hăy c̣n ngự trị.
Chế độ độc tài cộng sản c̣n ngự trị, ở sáu nước. Nhưng điều đáng lo hơn thế là xă hội Úc ngày nay lại c̣n những ổ dung dưỡng cái hệ tư tưởng mà nó gắn liền với cái chết của hơn 100 triệu người. Từ lâu rồi người ta hết sợ nước Úc bị chủ nghĩa cộng sản xâm chiếm. Có lẽ tầm ảnh hưởng của chủ nghĩa cộng sản lên cao nhất vào cuối thập niên 1940. Kết quả là chủ nghĩa cộng sản không c̣n là vấn đề trong những cuộc bàn thảo chính trị ngày nay. Nói chung, phái thiên tả, và tôi tin rằng đa số phe bên kia, chấp nhận rằng thị trường tự do được vận hành trong một thể chế dân chủ là cái nguồn tốt nhất tạo ra mức sống cao, và sự hạnh phúc cho người dân.
Sự sụp đổ các các chế độ cộng sản, và theo sau là sự công nhận những hành động tàn bạo cùng mức sống thấp kém, là tiếng chuông cảnh tỉnh cho phần lớn những người thiên tả, những người c̣n nuôi chút thương cảm cho chủ nghĩa cộng sản và những hệ tư tưởng quá khích khác. Tuy nhiên vần c̣n những người nh́n các chế độ độc tài cánh tả qua ống kính màu hồng, cụ thể là Cuba, được coi là thiên đường của giai cấp công nhân.
Thực tế th́ khác xa, nhưng thay v́ trích dẫn những ǵ phe cánh tả phân loại là những kẻ t́nh nghi theo thông lệ, tôi muốn trích dẫn những ư kiến thận trọng của một nhà b́nh luận bảo vệ nhân quyền một cách độc lập. Theo hội Ân Xá Quốc Tế, vào tháng 3 năm 2006, Cuba nhốt 72 tù nhân lương tâm. Tội trạng của họ? Đơn giản là họ dám chỉ trích chính quyền Cuba. Vào tháng 7 năm 2005, khoảng 20 người bị câu lưu khi họ làm lễ tưởng nhớ đến thảm nạn 35 người Cuba vượt biển chết hồi 1994, khi tàu của họ bị tàu của chính phủ Cuba húc ch́m. Cùng tháng 7, khoảng 30 người bị bắt trong lúc biểu t́nh không bạo động trước ṭa đại sứ Pháp tại Havana để đ̣i chính quyền Cuba thả tù nhân chính trị.
Theo Hội Bảo Vệ Nhân Quyền:
Cuba hăy c̣n là trường hợp dị thường ở châu Mỹ La tinh: một chính phủ không dân chủ đàn áp mọi h́nh thức bất đồng chính kiến. Chủ tịch Fidel Castro, nắm quyền đă 47 năm, không hề tỏ ư cứu xét đến một sự cải tổ bé nhỏ. Thay v́ vậy, chính quyền của Castro tiếp tục ép buộc một nền chính trị đồng điệu bằng cách buộc tội h́nh sự, câu lưu ngắn hạn và dài hạn, xách nhiễu bằng đám đông, công an cảnh cáo, theo dơi, quản thúc tại gia, giới hạn di chuyển, và sa thải v́ lư do chính trị. Kết quả là chính quyền Cuba một cách có hệ thống chối bỏ những quyền tự do căn bản như tự do ngôn luận, hội họp, riêng tư, di chuyển, và đúng thủ tục pháp lư.
Những vụ vi phạm nhân quyền bắt đầu xảy ra từ khi nền độc tài của Castro ra đời. Vậy mà giống như trường hợp Stalin, Mao, Hồ chí Minh, Pol Pot và vô số nơi khác, vẫn c̣n những người tin là sẽ đạt được một mục đích cao cả bằng cách khoác bộ mặt lư tưởng lên một chế độ bạo tàn, và tha thứ cho những sai lầm quá trớn khi bị lột trần. Đối với những người này cứu cánh biện minh cho phương tiện. Thảm thương thay, trong trường hợp chế độ cộng sản, cái phương tiện đă kết liễu hàng triệu người.
Dường như nhóm cổ vơ cho Castro tại Úc không chỉ giới hạn trong đảng Dân chủ Xă hội, DSP, và nhóm người trẻ của họ có tên là nhóm Kháng Cự. Trên tờ Tuần Báo Cánh Tả Xanh của đảng DSP, ấn bản ngày 26 tháng 7 năm nay, một bài viết tường thuật rằng bà Gilda Chacon, một nghị viên quốc hội Cuba đă tuần du nước Úc với sự ủng hộ của một số công đoàn, cụ thể là Công đoàn Xây dựng Rừng, Mỏ và Năng Lượng CFMEU.
Theo bài báo, chi nhánh Tây Úc của Công đoàn CFMEU bảo trợ cho chuyến du lịch này, mà chính thực nó là chuyến đi đánh bóng cho chế độ độc tài Castro. Nói cách khác, một đoàn thể tặng nhiều tiền nhất cho đảng Lao động Úc đang t́m cách vun xới mối thiện cảm của công chúng đối với một chế độ có lư lịch vi phạm nhân quyền một cách đáng sợ, và ngẫu nhiên sao đă hủy hoai nền kinh tế Cubạ. Thật thế, nói không phải ǵ chứ công đoàn CFMEU đang đề bạt nền độc tài Cuba vượt lên nền dân chủ cấp tiến của Úc, hiển nhiên họ không đặt vấn đề với một hiến chương cho phép bỏ tù bất cứ ai dám chỉ trích chính quyền.
Có phải chỉ có chi nhánh Tây Úc của công đoàn CFMEU đang đùa cợt với cuộc triển lăm mới nhất của chủ nghĩa cộng sản? Bất hạnh thay, không phải vậy. Chi nhánh New South Wales của công đoàn CFMEU đang khuyến khích hội viên mua quyển sách, mang tựa đề mỉa mai "Cuba Xa Hơn Niềm Mơ Ước Của Ta" - một bài tuyên truyền cổ điển của Castro. Theo bài quảng cáo của CFMEU, bạn có thể mua quyển sách này tại trụ sở chính của chi nhánh New South Wales của CFMEU tại thành phố Lidcombe, với giá $20. Ai chấp thuận bản quảng cáo này? Chính là Andrew Ferguson, thư kư của chi nhánh New South Wales của CFMEU, kiêm tai to mặt lớn của đảng Lao động, và t́nh cờ là anh em của Martin và Laurie Ferguson trong cơ quan Lao động Liên bang. Ta có thể đoán chừng ông Ferguson chả đặt vấn đề ǵ với việc văn pḥng của CFMEU tại Lidcombe tổ chức Đại hội Đảng Cộng sản Úc năm 2005.
Ông Ferguson có biết là trên trang nhà của CFMEU, họ phô trương mối liên hệ với tổ chức Ân Xá Quốc Tế, một tổ chức đă tố cáo Cuba là 'một nước c̣n tấn công những quyền tự do căn bản'? Có lẽ tổ chức Ân Xá Quốc Tế nên xét lại vấn đề với ông Ferguson.
Gần đây chi nhánh Tây Úc của công đoàn CFMEU chứng minh điều ǵ có thể xảy ra khi một công đoàn bị nhóm quân nhân tiếp quản. Một thí dụ điển h́nh là Công tŕnh Hỏa xa từ Perth đến Mandurah, quản trị bới CFMEU, đă phí phạm hằng triệu bạc tiền thuế của người dân và các công ty. Vào tháng hai và tháng ba năm nay, công đoàn này bất chấp lệnh trở lại làm việc của văn pḥng phân xử độc lập tên Industrial Relations Commission, mà chính văn pḥng này đă được bảo vệ bởi phong trào công đoàn trong thời gian quốc hội thảo luận về đạo luật Work Choices. Hậu quả là 107 công nhân xây cất của Western Australia bị phạt và công đoàn CFMEU đang bị nhà thầu kiện đ̣i bồi thuờng 15 triệu v́ đă làm tŕ trệ công tŕnh. Tôi không biết vai tṛ của tư duy cộng sản trong những hoạt động đầy tính vũ trang này, nhưng sự đề bạt nó th́ thật bất lợi cho những vấn đề quan trọng nhất người dân Úc phải đối đầu trong thế kỷ 21: sự nhịp nhàng của kỹ nghệ, thêm công ăn việc làm, và giá trị đồng tiền.
Fidel Castro đă nói: "Cứ lên án tôi đi, chả hề chi. Lịch sử sẽ giải tội cho tôi." Rất có thể như vậy, nhưng tôi nghi rằng trên cán cân lịch sử, cái giá trả bằng máu để đạt mục tiêu và duy tŕ thiên đường xă hội sẽ gây lúng túng trong bản phá án đó. Hầu hết thế giới có khả năng đánh giá một cách vô tư cái vai tṛ của chủ nghĩa cộng sản, và cụ thể là nh́n nhận sự thất bại của chế độ trên khía cạnh nhân quyền. Hiển nhiên là những tổ chức như CFMEU, một nhóm quyên tặng rất nhiều cho đảng Lao động Úc, c̣n lâu mới giác ngộ. Tôi kêu gọi các thượng nghị sĩ Úc, nhất là những người thuộc thành phần đối lập, hăy tránh a dua nịnh bợ một chính quyền thất bại, thối nát, thúc đẩy bởi một hệ tư tưởng gớm ghiếc đă giết hại biết bao sinh mạng suốt thế kỷ 20.
***
ADJOURNMENT
Communism
Senator HUMPHRIES <http://parlinfoweb. parl.net/ parlinfo/ view_document. aspx?TABLE= biogs&ID=12528> (Australian Capital Territory) (10.30 p.m., date 10/11/2006) I rise tonight to speak in the adjournment debate about the influence of communism in Australian society today. This is a topic that has receded greatly in importance since the end of the Cold War a decade and a half ago. Indeed, some would see it as an arcane issue, with more of a historical flavour, and less a subject of contemporary relevance. Sadly, events of this week in North Korea have reminded us that in some parts of the world the ideology which at first fascinated and then repelled 20th century mankind still holds sway.
Communist dictatorships remain-six at last count. More disturbingly however, it appears that there are still pockets of Australian society that flirt with an ideology which is linked directly with the deaths of over 100 million people. The fear of a communist takeover in Australia subsided long ago. And probably the real high watermark of communist influence in Australia was the late 1940s. As a result, communism is no longer an issue in contemporary political debate in this country. It is now generally accepted by the mainstream Left-which includes, I am sure, most of those opposite-that the market operating within a liberal democratic political system is the best generator of higher material living standards and human happiness.The collapse of communist regimes, and subsequent acknowledgement of their atrocities and abysmal standards of living, was a wake-up call to most of the mainstream Left who harboured residual sympathy for communism and other extreme ideologies. There remain, however, those that look at left wing dictatorships through rose coloured glasses, with Cuba in particular being held up as an example of a so-called workers paradise.
The reality is quite different, but rather than quote from what the Left would classify as the usual suspects I have chosen to quote the opinion of a scrupulously independent human rights commentator. According to Amnesty International, in March 2006 there were 72 prisoners of conscience in Cuba. Their crime? Simply criticising the government of Cuba. In July 2005, around 20 people were detained while commemorating the tugboat disaster of 1994, in which 35 people were killed while attempting to flee Cuba when their boat was reportedly rammed by Cuban authorities. In that same month around 30 people were arrested as they tried to participate in a peaceful demonstration outside the French embassy in Havana to demand the release of political prisoners in Cuba.
According to Human Rights Watch:
Cuba remains a Latin American anomaly: an undemocratic government that represses nearly all forms of political dissent. President Fidel Castro, now in his forty-seventh year in power, shows no willingness to consider even minor reforms. Instead, his government continues to enforce political conformity using criminal prosecutions, long- and short-term detentions, mob harassment, police warnings, surveillance, house arrests, travel restrictions, and politically- motivated dismissals from employment. The end result is that Cubans are systematically denied basic rights to free _expression, association, assembly, privacy, movement, and due process of law.
These human rights violations have been occurring since the Castro dictatorship' s inception. Yet, as was the case with Stalin, Mao, Ho Chi Minh, Pol Pot and countless others, there remain people who believe a higher purpose is served by erecting an idealized facade on a brutal regime and excusing those excesses which, from time to time, come to light. For these people it is a case of the end justifying the means. Tragically, in the case of communism, the means has meant the end for millions of people.
It appears that Castro's cheer squad in Australia is not limited to the Democratic Socialist Party, or DSP, and its youth wing, Resistance. An article on 26 July this year in the DSP's newspaper Green Left Weekly reported that a Cuban parliamentarian, Ms Gilda Chacon, was touring Australia with the 'support of a number of unions, in particular the Construction Forestry, Mining and Energy Union (CFMEU)'.
According to the article, it was the Western Australian branch of the CFMEU that sponsored this trip which was basically a public relations excursion on behalf of the Castro dictatorship. In other words, a major donor to the Australian Labor Party is attempting to cultivate favourable public opinion for a regime which has an appalling human rights record and, incidentally, has fairly substantially destroyed Cuba's economy. Indeed, it is not going too far to suggest that the CFMEU is promoting the Cuban dictatorship as preferable to Australia's liberal democracy, evidently having no problem with a constitution that allows the jailing of people for simply criticising the government.
Is it just the Western Australian branch of the CFMEU that is flirting with this latter day exposition of communism? Unfortunately it is not. The New South Wales branch of the CFMEU is encouraging its members to purchase a book, ironically titled Cuba: Beyond Our Dream-a classic piece of Castro propaganda. According to the CFMEU advertisement you can purchase this book at the New South Wales CFMEU head office in Lidcombe for $20. Who authorised this advertisement? It was one Andrew Ferguson, who is the secretary of the New South Wales CFMEU and also a Labor powerbroker and, incidentally, the brother of federal Labor MPs Martin and Laurie Ferguson. Presumably, Mr Ferguson had no problems with the CFMEU Lidcombe office hosting the 2005 congress of the Communist Party of Australia.
Is Mr Ferguson aware that on its website the CFMEU boasts of its affiliation with Amnesty International, the same group which has described Cuba as a country with 'fundamental freedoms still under attack'? Perhaps Amnesty might care to discuss that matter with Mr Ferguson.
The WA branch of the CFMEU has recently demonstrated what can happen when a union is taken over by militants. A high-profile example is the Perth to Mandurah railway project, which has been plagued by CFMEU rorting, costing companies and taxpayers millions of dollars. In February and March this year the union defied an order of the independent umpire, the Industrial Relations Commission-which of course was much defended by the union movement during the debate on the Work Choices legislation- to return to work. As a result, 107 Western Australian construction workers are facing fines and the CFMEU is being sued by the contractor for up to $15 million for delays to the project. I do not know what role communist ideology is playing in these militant activities, but its promotion cannot be conducive to the issues that matter most to 21st century Australians: industrial harmony, jobs growth and value for money for taxpayers.
Fidel Castro said: 'Condemn me - it does not matter. History will absolve me.' Possibly it will, but I suspect that on the scales of history the price paid in blood to achieve and maintain the socialist paradises will make such a verdict problematic. Most of the world is now capable of a dispassionate assessment of the role of communism and, in particular, to recognise its failings in human rights terms. Evidently, bodies like the CFMEU, a major donor to the Australian Labor Party, are a little way yet from that enlightened state. I call on members of the Australian Senate, in particularly those opposite in this chamber, to set themselves apart from this adulation of a failed, corrupt regime motivated by an ideology which took a shocking toll on human life throughout the 20th century.
=END=