Mùa Thu Ba Lan và Hội nghị về quyền của người lao động Việt Nam tại Warsaw
Thursday, November 02, 2006


medium_Ba Lan 1.JPG

Mặt tiền của trụ sở Công đoàn Solidarity ở cảng Gdanks, cách Warsaw 350 km về phía Bắc

medium_Ba Lan 2.JPG

Bài và h́nh: Vũ Ánh

 

I.-

Năm 1980 khi Công đoàn Solidarity (Công đoàn Đoàn Kết) được thành lập tại thủ đô Warsaw của Ba-Lan, tôi vẫn nằm trong một trại tù Cộng Sản khét tiếng hà khắc dưới một triền núi bên cạnh con đường Trường Sơn Tây. Hơn 8 năm sau đó, khi trở về từ một nhà tù khác, tôi mới được biết rằng thế giới vừa trải qua một cơn biến động vô cùng quan trọng: người thợ điện Lech Walesa và Solidarity đă lănh đạo dân chúng Ba Lan lật đổ chế độ hà khắc của những người Cộng Sản ở đây. Mười sáu (16) năm sau, tôi được hân hạnh đặt chân vào bản doanh của một công đoàn đă lănh đạo toàn dân Ba Lan viết những trang sử mới cho cho đất nước từng bị phản bội nhiều lần này.

Riêng đối với cá nhân tôi, chẳng một khoảnh khắc nào trong những tháng năm c̣n lại của đời ḿnh lại nghĩ rằng có một ngày nào đó tôi được đặt chân lên vùng thánh địa của cuộc khởi nghĩa bất bạo động của dân tộc Ba Lan. Ấy vậy mà vào ngày 25 Tháng Mười năm 2006 vừa qua, trùng vào ngày nhân dân Hungary kỷ niệm 50 năm ngày vùng lên nắm chính quyền dù chỉ 3 ngày từ tay một chế độ Cộng Sản khét tiếng là tàn bạo, chúng tôi những người tị nạn Việt Nam được phép bước vào trụ sở của công đoàn Solidarity, được tận mắt nh́n thấy ṭa nhà nhiều tầng này c̣n mang khá đầy đủ dấu tích của những ngày tranh đấu sôi sục trong đó hàng chục triệu dân Ba Lan đă quật ngă chế độ Cộng Sản bằng ư chí và sự công chính chứ không phải bằng súng đạn.

Ba Lan đă vào thu, một mùa thu thật đẹp với mầu vàng ánh của những khu rừng, những công viên với những hàng cây sồi, hồ đào và maple ḥa lẫn với mầu vàng anh bạt ngàn của những cánh đồng trồng cải hột ở miền quê. Dưới những cơn mưa phùn, và hơi lạnh, thủ đô Warsaw đẹp mơ màng, dù rằng đó đây vẫn c̣n vương văi dấu tích của những tŕ trệ suốt dọc dài của những thập niên bị cô lập, khép kín với thế giới văn minh bên ngoài. Dân chúng Ba Lan, ngay ở thủ đô Warsaw, vẫn chưa t́m lại được cuộc sống yên ổn và vững tâm xây dựng lại từ những đổ vỡ trên đống tro tàn sau những cuộc chiến và chế độ Cộng Sản.

Hậu quả của chế độ Cộng Sản tại Ba Lan c̣n lưu lại rất nhiều dấu vết trong công cuộc phát triển kinh tế và thăng tiến đời sống cho dân chúng. Hôm tôi có mặt tại thủ đô Warsaw, báo chí Ba Lan đă loan tin tỷ lệ thất nghiệp của Ba Lan đă lên tới 20%. Con số này mới chỉ là con số ước lượng của báo chí và các đài truyền h́nh, c̣n Bộ Lao Động và Xă Hội th́ đưa ra một tỷ lệ thấp hơn. Phi trường quốc tế Warsaw tuy là một trong những phi trường thuộc loại "bày hàng" thời xă hội chủ nghĩa, nhưng ngày nay nó không c̣n thích hợp với thủ đô của một nước đang mở rộng cánh cửa với thế giới bên ngoài. Từ đầu Tháng Tám vừa rồi, du khách đến Warsaw phải chạm trán với sự khó chịu v́ chuyện thiếu tiện nghi tại phi trường này do dự án đại tu đang được tiến hành. Các máy bay từ nhiều nơi ở Âu châu đến Warsaw đă không thể đậu vào những "đường hầm" như chúng ta thường thấy ở các phi trường tại Mỹ hay tại những nước tiên tiến khác. Hành khách khi xuống máy bay tại parking đă có những chiếc xe bus chở vào terminal. Nhân viên quan thuế hay di trú không c̣n mặc những bộ đồng phục mà phù hiệu hay cấp hiệu đều gắn lên những nền đỏ nữa. Những người từng đến Ba Lan sau khi bức tường Bá Linh sụp đổ cho biết họ vẫn c̣n phải nhận những cái nh́n thiếu thiện cảm của những viên chức di trú và quan thuế Ba Lan. Ngày nay, họ niềm nở và tận tụy hơn, nhưng rất khó t́m được một nhân viên nào nói trôi chảy tiếng Anh.

Tôi mua vé qua hăng hàng không British Airways bay thẳng đến phi trường Heathrow, rồi từ Heathrow phải đổi máy bay vào Warsaw. Việc chuyển hành lư của hăng British Airways sang chiếc máy bay nhỏ đă không đáp ứng được nhịp độ cất cánh khá nhanh của các chuyến bay từ Anh đi các phi trường khác ở Âu Châu. Cho nên trên chuyến bay vào Warsaw không có hành lư của tôi. Không thể biết trước được điều này, cho nên tôi chờ đợi chỗ lấy hành lư đến phút chót, nhưng không thấy chiếc va-li duy nhất của ḿnh. Một nhân viên của Pḥng Dịch Vụ Hành Khách phi trường ra nói với tôi một tràng tiếng Ba Lan. Dĩ nhiên, một chữ Ba Lan bẻ làm dôi cũng không biết nên tôi phải dùng tiếng Anh. Cho đến lúc đó tôi mới phát giác ra rằng anh chàng này cũng không biết một chữ Anh nào. Chúng tôi nói chuyện với nhau bằng tay, nhưng không ai hiểu ai nên anh ta phải chạy đi kiếm một thông dịch viên. Người thông dịch viên dẫn tôi vào pḥng làm việc để khai thất lạc hành lư. Cô nhân viên phụ trách lặng lẽ đưa tôi một mẫu có tiếng Anh để tôi điền vào. Xong, tôi thất thểu bước ra cửa kiểm soát sổ thông hành. Việc kiểm soát diễn ra khoảng 2 phút. Người đón tôi ở ngoài trạm đến là Mạc Việt Hồng, một nhà báo làm việc với tờ Đàn Chim Việt nói ngay: "Thấy anh gọn nhẹ tưởng anh đùa với thời tiết Ba Lan chứ". Tôi tŕnh bày sự việc. Hồng cười, "Thôi để tối em nhờ ai ra phi trường lấy hành lư lại. Chuyện thất lạc hành lư từ Heathrow vào đây là chuyện b́nh thường ở huyện." Tôi nói: "Tất cả quần áo và dụng cụ, máy móc làm việc kể cả máy ảnh tôi để trong chiếc va-li ấy, ngày mai là đi Gdánsk rồi. Không có máy ảnh th́ kể như cùi". Tôi đă từng gặp và có dịp nói chuyện với Việt Hồng ở cuộc họp mặt Dân Chủ 2006 tại Maryland và tại Nam California. Đây là típ phụ nữ cứng rắn với tất cả mọi điều ǵ mà ḿnh phát hiện ra là dối trá và lừa bịp. Dĩ nhiên, qua những câu chuyện, Việt Hồng cho thấy cô không coi xă hội chủ nghĩa là một xă hội b́nh thường nữa. Cô không thích và tất nhiên chống lại bất cứ xă hội bất b́nh thường nào.

Suốt dọc đường từ phi trường vào thành phố tôi chú ư xem có một chút nào của nền văn hóa biểu ngữ và khẩu hiệu thường thấy tại một nước mới thoát khỏi chế độ Cộng Sản không, nhưng tuyệt nhiên không có và thay vào đó là những biển quảng cáo lớn giăng mắc khắp nơi, vết tích của những đổi mới sau khi người hùng của dân tộc Ba Lan, Alech Walesa đưa Ba Lan gia nhập vào nền kinh tế thị trường ngay sau khi ông nắm chính quyền vào nắm đầu của thập niên 90. Tôi hỏi Việt Hồng sơ qua về t́nh h́nh chính trị và Công đoàn Solidarity (Công đoàn Đoàn Kết). Cô cho biết, chính phủ Ba Lan đang được điều hành trên nền tảng của một liên minh chính trị khá lỏng lẻo đang dẫn tới những bất măn trong dân chúng. Hiện nay, Công đoàn Solidarity chỉ c̣n tính chất lịch sử, một kiểu di sản chính trị của dân tộc Ba Lan. Tuy nhiên, nh́n chúng th́ có thể nói như thế này: những bài học trong quá khứ của những nhà lănh đạo vẫn c̣n giá trị đối với chúng ta. Cô nói: "Chính v́ thế bọn em quyết định tổ chức chuyến đi Gdánsk, quê hương của Công đoàn Đoàn Kết để các anh các chị có dịp t́m lại cuộc cách mạng lật đổ chế độ Cộng Sản ở Ba Lan".

Về tới khách sạn Agra, vốn là một cư xá sinh viên cũ được biến cải tại trung tâm thành phố, tôi thất vọng vô cùng. Tôi dọ hỏi những người trong ban tổ chức để làm sao có thể mua tạm một máy digital dùng đỡ cho ngày thăm trụ sở công đoàn đoàn kết. Ngô Chí Thiền, Chủ tịch Cộng đồng Việt Nam Nam California nghe chuyện có ngỏ ư nếu tôi không nhận lại được hành lư sau 11 giờ đêm, anh sẽ cho tôi mượn một máy. Tôi tưởng ḿnh sẽ là người đến Warsaw sớm nhất, nhưng tới nơi mới biết là phái đoàn từ miền Đông nước Mỹ gồm Giáo sư Nguyễn Ngọc Bích, bà Trương Anh Thụy, các anh Trần Nhật Kim và Nguyễn Cao Quyền đă đến từ hôm Thứ Hai cùng một ngày với các phái đoàn từ Pháp, Đức, và Tiệp. Đến tối, trong bữa cơm ở quán cơm Việt Nam Sinh Sinh đối diện với khách sạn phía bên kia đường, anh Đinh Trung Nghệ, một đồng hương thổ công ở Warsaw cho biết sẽ phải đón một số anh em đến từ Đức và Thụy Sĩ tại phi trường. Anh nói nếu cần tôi có thể đi theo anh để lấy va-li. Nghệ là người Hưng Yên, một trí thức từng có thời gian du học khá lâu ở Ba Lan. Tốt nghiệp, anh về làm việc ở Hà Nội, nhưng không sống nổi nên t́m cách trở lại Ba Lan để đi... buôn, rồi định cư ở Ba Lan luôn. Qua cách nói chuyện và cư xử, tôi hiểu Nghệ là người thật thà. Trong nhiều thập niên, anh sống lặng lẽ, buôn bán ngược xuôi để nuôi gia đ́nh. Nay thấy không thể cứ im lặng măi, anh đứng ra yểm trợ Trần Ngọc Thành trong việc làm ng̣i nổ cho việc thành lập Công đoàn Độc Lập ở trong nước. Nghệ thông thạo tiếng Ba Lan, quen biết nhiều, nên chỉ nửa giờ sau khi gọi vào Pḥng Dịch Vụ Hành Khách tại phi trường là một nhân viên đă kéo hành lư ra trao lại cho tôi. Trên đường trở về lại khách sạn, Đinh Trung Nghệ cho biết phần lớn những vụ bị thất lạc hành lư đều xảy ra tại phi trường quốc tế Heathrow, có thể là v́ nhịp độ kiểm soát an ninh hành lư trước khi chuyển sang chuyến bay khác chậm và hơi luộm thuộm nên nhiều khi chuyến bay tiếp nối cất cánh rồi mà hành lư của khách vẫn chưa kiểm tra hết. Là một thành viên trong ban tổ chức, Đinh Trung Nghệ nói rằng ban tổ chức ít người mà c̣n phải vượt bao nhiêu khó khăn do những đ̣n ngoại giao của Sứ Quán Việt Nam Cộng Sản tại Ba Lan tung ra nhằm ngăn chặn hội nghị, trong đó đáng kể nhất là họ cố t́m cách áp lực lên chính phủ Ba Lan ngăn không cho Hội nghị về Quyền Công nhân tại Việt Nam diễn ra ở Hội trường Quốc hội Ba Lan, điều mà chính phủ Ba Lan trước đó đă thỏa thuận. Nhưng Nghệ nhấn mạnh: "Chúng tôi phải theo dơi từng giờ, từng phút phản ứng của Sứ Quán Việt Nam Cộng Sản để liệu phương đối phó. Tuy nhiên, cho tới giờ phút này, tôi vẫn tin tưởng Hội nghị sẽ diễn ra ở địa điểm như ư muốn của chúng ta".

Trần Ngọc Thành, Đinh Trung Nghệ, Mạc Việt Hồng, Ngô Văn Tưởng và Tôn Vân Anh là những nỗ lực chính để hội nghị nói trên được thành h́nh đúng vào lúc t́nh h́nh chính trị tại Ba Lan có nhiều thay đổi. Chính quyền Ba Lan hiện phải mưu sinh thoát hiểm bằng cách dựa vào những đảng cánh tả. Trong khi đó, những đảng viên Cộng Sản trong Quốc hội và Chính phủ Ba Lan đang cố ngóc đầu dậy sau thời gian dài nằm im bất động. Sứ quán Việt Nam Cộng Sản v́ thế đă có thể tạo một sức ép đáng kể đến chính phủ Ba Lan. Nhưng có điều, tại Quốc hội Ba Lan, ảnh hưởng của họ chưa tới v́ những viên chức có thế lực tại quốc hội đều có cảm t́nh với Công đoàn Đoàn Kết và công đoàn này hiện nay chỉ c̣n tính chất lịch sử nhưng thành tích của họ đă chiếm khá nhiều trang trong lịch sử cận đại Ba Lan, nên sức ép của sứ quán Việt Nam Cộng Sản vẫn chưa thể là yếu tố quyết định trong việc buộc Quốc hội Ba Lan chấp thuận hay từ chối đón tiếp Hội nghị ngay trong trự sở quốc hội. Hơn nữa, những thành viên trong Ban Tổ Chức đă được sự ủng hộ khá đông của những lobyist Ba Lan. Trong suốt mấy ngày tiền hội nghị, tôi đă có dịp quan sát cách làm việc của họ: hăng hái, tận tụy, truy nguyên ra từng cái gốc của mỗi vấn đề và t́m cách thương lượng, chặn ngay những mũi tấn công của Sứ Quán Việt Nam Cộng Sản tại Warsaw. Hơn nữa, phần lớn những lobyist này trước đây là thành phần lănh đạo cốt cán trong công đoàn Solidarity, trong đó phải kể đến Miroslaw Chozecki Chủ tịch Ủy Ban Bảo Vệ Quyền Tự Do Ngôn Luận Ba Lan.

(C̣n tiếp)


Mùa Thu Ba Lan (II): Phản ứng của Sứ Quán Cộng Sản Việt Nam tại giai đoạn tiền Hội Nghị Warsaw 2006
Friday, November 03, 2006


medium_Ba Lan 3.JPG

Linh mục Edward Osciecki trong pḥng tṛn tại Phủ Thủ Tướng Ba Lan cùng với các đoàn đại diện Hội Nghị Warsaw 2006 về quyền công nhân Việt Nam (H́nh Vũ Ánh/.Người Việt)

Bài và h́nh: Vũ Ánh

II.-

 

Buổi sáng ở Warsaw, trời không lạnh lắm, nhưng vào khoảng 6 giờ sáng nếu đi bộ xuyên qua những khu phố có nhiều nhà cao tầng nhưng vẫn c̣n ǵn giữ được những hàng cây thẳng tắp với lá vàng, ghé vào một tiệm cà phê (thường mở cửa rất sớm) lấy một ly cà phê sữa pha sẵn trên những dụng cụ pha thủ công rồi vừa đi vừa uống, khách sẽ cảm thấy cuộc sống của người Ba Lan ở thủ đô cũng gần gũi với ḿnh lắm chứ. Người Ba Lan thấy khách lạ, họ vồn vă hơn và hay hỏi ông hay bà từ đâu đến. Họ tưởng mọi người đều có thể nghe được tiếng Ba Lan. Nhưng khi biết khách không hiểu tiếng Ba Lan, người địa phương thường dùng dấu hiệu để nói chuyện hay chỉ dẫn, tận t́nh và mất khá nhiều thời giờ làm công việc hướng dẫn của ḿnh. Tôi không biết phải giải thích hiện tượng này ra sao mà chỉ tự nghĩ rằng, dường như dấu tích của một nền văn minh cổ đại ở Ba Lan vẫn c̣n in những dấu ấn rơ rệt trong khối dân chúng Ba Lan mà hầu hết là sắc dân slave. Có người gọi dân tộc Ba Lan là dân tộc thanh nhă thay cho chữ "văn minh".

Người công giáo chiếm đa số trong dân số Ba Lan, từ 96 đến 98%. Nhà thờ gothic cổ kính khắp nơi, không lớn lắm, không nguy nga, nhưng dường như trên những bức tường của những nhà thờ ấy vẫn c̣n vương lại h́nh ảnh của suốt con đường thương khó của giáo dân Ba Lan từ thế kỷ 13 cho đến nay. Chưa có một đất nước nào, chưa có một dân tộc nào trên thế giới bị phản bội nhiều lần như dân tộc Ba Lan.

Thời kỳ cổ đại, Ba Lan bị kẹt trong một đế quốc khi là Áo, khi là Phổ (Prusse). Cho nên diện tích đất và dân số thay đổi từng giai đoạn, trong đó có rất nhiều giai đoạn, nước Ba Lan đă bị xóa tên trên bản đồ thế giới. Thế rồi, trên bản đồ Âu châu, đất nước này và dân tộc này lại xuất hiện và xuất hiện trong vị thế của người đi chinh phục.

Nhưng, điều gây ảnh hưởng nặng nhất vào nhịp độ phát triển của một dân tộc từng được coi là bộ năo của nền văn minh Âu châu là hai cuộc chiến tranh thế giới và chế độ Cộng Sản. Tại sao?

Ba Lan bị thiệt hại nặng nề về nhân mạng và tài sản trong các cuộc chiến tranh thế giới. Đức Quốc Xă đă loại bỏ một phần lớn dân số bằng những cuộc tàn sát và bỏ đói trong các trại tập trung và một trong những trại kinh khủng nhất là Oswiemcim (Auschwitz). Khoảng 6 triệu người Ba Lan bị giết và 2.5 triệu bị đưa sang Đức để lao động khổ sai. Nếu người ta đặt câu hỏi rằng, người Do Thái ở đất nước nào phải nhận chịu số phận thảm hại nhất, th́ câu trả lời phải là: người Do Thái ở Ba Lan. Khoảng 100,000 người trên dân số trên 3 triệu người Do Thái ở Ba Lan đă bị tàn sát trong những ḷ thiêu xác thời Đức Quốc Xă.

Nhưng dù phải sống dưới chế độ hà khắc của Đức Quốc Xă, dân tộc Ba Lan đă không ngừng chiến đấu cho nền độc lập của ḿnh. Phong trào kháng chiến hoạt động trong bí mật được tổ chức và một chính phủ lưu vong do tướng Wladyslaw Sikorski lănh đạo, tiếp theo là tướng Stanislaus Mikolajczyk, đă được xây dựng tại Pháp và sau đó là Luân Đôn. Nhưng chính ở trong cuộc kháng chiến chống Đức này, dân tộc Ba Lan đă bị người Nga phản bội đến hai lần. Ai cũng biết là trong Thế Chiến Thứ Hai, những tù binh Ba Lan tại Liên Xô được cho phép thành lập một quân đoàn được đặt dưới sự chỉ huy của tướng Wladislaw Anders và chiến đấu trong vị thế đặc biệt đối với Đồng Minh. Những đơn vị Ba Lan khác được thành lập tại Anh và Canada rồi được gởi ra chiến trường chống lại Đức.

Nhưng vào năm 1943, một sự việc gây chấn động, đó là việc Đức Quốc Xă loan báo một nấm mồ tập thể gồm khoảng 10,000 sĩ quan Ba Lan bị quân đội Liên Xô sát hại đă được phát giác tại rừng Katyn và sự kiện này đă dẫn tới sự đổ vỡ giữa chính phủ lưu vong Ba Lan và nhà cầm quyền Liên Xô thời bấy giờ. Sau này vào năm 1990 chính Moscow cũng đă xác nhận là họ đă tàn sát những sĩ quan này. Sự tan vỡ ngày một vụn thêm v́ Liên Xô c̣n đ̣i cắt đất tới tận tỉnh Curzon và coi giới hạn mới này là biên giới giữa Ba Lan và Liên Xô.

Khi Liên Xô đưa quân vào Ba Lan Tháng Bảy năm 1944 th́ một chính quyền Ba Lan do Moscow dựng lên đă h́nh thành tại thành phố Lublin. Trong khoảng từ Tháng Tám đến Tháng Mười năm đó tại Warsaw, chính phủ Ba Lan lưu vong tại Anh và phong trào kháng chiến nội địa tổ chức một cuộc nổi dậy chống lại Đức, nhưng đă bị Đức Quốc Xă dập tắt và bị tàn sát đến 200,000 người nhưng quân đội Nga vẫn án binh bất động bên ngoài thủ đô Warsaw để nh́n quân Đức phóng tay xóa tên hầu như toàn bộ lực lượng kháng chiến Ba Lan. Người Ba Lan cho tới giờ này vẫn c̣n nhắc nhở đến bài học về Liên Xô. V́ thế dù Nga thiết lập chế độ Cộng Sản bù nh́n ở Ba Lan rất lâu, nhưng kể từ khi chế độ Cộng Sản Liên Xô và bức tường Bá Linh bị kéo sập, người Ba Lan đă thức tỉnh và hầu như 2/3 dân chúng Ba Lan đều bài bác chủ nghĩa Cộng Sản.

Trong dịp đến Ba Lan lần đầu tiên, tôi đă gặp được linh mục Edward Osiecki, một linh mục được coi là cha đỡ đầu cho cộng đồng người Việt Công Giáo tại thủ đô Ba Lan cũng như các cộng đồng người Việt ở những tỉnh khác. Dù là một linh mục, nhưng qua câu chuyện khi nhắc lại lịch sử Ba Lan cận đại, trong cách nói của ngài vẫn vương vấn h́nh ảnh của thảm kịch đẫm máu nhất trong lịch sử bang giao giữa Liên Xô và Ba Lan. Ngài nói rằng, dân tộc Ba Lan là một dân tộc hiền ḥa, v́ hoàn cảnh phải đứng lên chống lại lực lượng ngoại nhập để bảo vệ chủ quyền đất đai của ḿnh, nhưng người Nga đă hai lần phản bội dân tộc Ba Lan và dĩ nhiên "chúng tôi không bao giờ quên những bài học đó."

Linh mục Edward Osiecki là một nhà tu, nhưng cũng như bao nhiêu các vị linh mục khác ở Ba Lan, ngài là biểu trưng cho lớp trí thức công giáo, một tầng lớp vẫn được dân chúng Ba Lan coi là cốt lơi cho sức mạnh tinh thần. Trái với các linh mục nhà thờ Công Giáo, Osiecki để râu dài khiến nhiều người lần đầu gặp ngài có thể nhầm ngài với các tu sĩ Chính Thống Giáo chỉ chiếm khoảng 1-2% tổng số người có tôn giáo tại Ba Lan. Vị linh mục này hút thuốc lá liên tiếp và chỉ hút một loại thuốc lá đen của Ba Lan. Linh mục Osiecki nói năng nhỏ nhẹ, nhưng đôi mắt sáng và có trí nhớ đặc biệt. Ngài nhớ từng chi tiết vụ xuống đường và đ́nh công của Công Đoàn Đoàn Kết Solidarity tại xưởng đóng tầu Lenin ở Gdansk. Dưới mắt linh mục Osiecki, người thợ điện Lech Walesa là một "công dân vĩ đại" của Ba Lan. Ông nói: "Trước Ba Lan, chưa một đất nước nào mà một chính đảng trong đó những đoàn viên đều tay không đă có khả năng lôi kéo hàng triệu người xuống đường đối đầu trực diện cường quyền Cộng Sản và họ đă thành công". Tôi có hỏi ngài là liệu bài học đó có thể áp dụng trong trường hợp Việt Nam không, linh mục Osciecki đốt thêm một điếu thuốc lá và trầm ngâm một hồi rồi mới trả lời: "Ông hỏi câu đó làm tôi cũng khó nghĩ, bởi v́ mỗi dân tộc, mỗi đất nước và mỗi hoàn cảnh có khác nhau giữa Ba Lan và Việt Nam. Nhưng tôi nghĩ việc vận dụng những bài học đều tùy thuộc vào khả năng của những người lănh đạo cuộc kháng chiến. Yếu tố quyết định trong hành động của công đoàn Solidarity trong việc chấm dứt sự cầm quyền của đảng Cộng Sản Ba Lan không phải chỉ là tôn giáo hay sự đoàn kết mà chính là sự sáng suốt uyển chuyển nhưng phải thật kiên tŕ..."

Cho đến ngày rời thủ đô Warsaw để trở lại Mỹ, tôi vẫn nhớ măi khuôn mặt của ngài với đôi mắt sáng, tinh anh, toát lộ ra sức mạnh tinh thần của một người suốt đời lang bạt rao giảng sự công bằng, tự do và cơm áo cho dân tộc Ba Lan. Một người bạn Việt Nam tôi mới quen ở Ba Lan mô tả với tôi h́nh ảnh của hàng ngũ tu sĩ công giáo Ba Lan như thế này: "Đó là những tu sĩ phải làm tốt phần đạo và thường dấn thân vào đời để nêu cao danh dự của dân tộc này".

Buổi sáng trước khi chúng tôi leo lên xe bus để đến cảng Gdansk, cách thủ đô Warsaw 350 cây số về phía Bắc, Trần Ngọc Thành loan báo với chúng tôi một biến chuyển mới mẻ, đó là việc Sứ Quán Cộng Sản Việt Nam vừa chuyển đến chính phủ Ba Lan một kháng thư của Bộ Ngoại Giao Việt Nam phản đối việc chính phủ Ba Lan cho phép Hội Nghị Về Quyền Công Nhân diễn ra tại thủ đô Warsaw, nhất là địa điểm hội nghị lại là đại sảnh Sala Kolumnowa của trụ sở Quốc Hội Ba Lan. Đă có lúc Thủ Tướng Kaczynski có ư định buộc Hội nghị phải dời về Hội Trường của Bộ Thương Mại Ba Lan. Thành cho biết anh hơi lo, nhưng vẫn tin là những người Ba Lan vận động hành lang có thể giúp anh hữu hiệu và cuối cùng, hội nghị cũng sẽ diễn ra ở Sala Kolumnowa mà thôi. Trần Ngọc Thành nói: "Họ không để đảo ngược bánh xe lịch sử được".

(C̣n tiếp)


Copyright © 2002 by Nguoi Viet, Inc.
Nguoi-viet Online
http://www.nguoi-viet.com/