Tranh Đấu cho Nhân Quyền và Dân chủ ở Việt Nam

đang đặt lại vấn đề tính chính thống (1)

của chính quyền Hà Nội.

 

Trần Thanh Hiệp

 

Trong những ngày gần đây, nhiều tin tức trái ngược nhau đă được loan đi về t́nh trạng nhân quyền ở Việt Nam. Một đằng, không ít người tranh đấu ôn ḥa cho dân chủ bị mời lên công an thẩm vấn . Nhưng đằng khác người ta được báo tin là hai ba tổ chức chính trị đă tuyên bố tự ư cho ra đời không xin phép Nhà nước hoặc là chính đảng hoặc là liên đảng có tên gọi là Liên minh các lực lượng dân chủ, nhân quyền. Phải chăng t́nh h́nh nhân quyền ở Việt Nam, nay đang có những chuyển biến theo chiều hướng dân chủ hóa? Biên tập viên Nguyễn An của Đài Á Châu Tự Do đă cùng với Luật sư Trần Thanh Hiệp, chủ tịch Trung Tâm Việt Nam về Nhân Quyền, trụ sở đặt tại Paris, trao đổi để t́m hiểu thực chất của t́nh h́nh mới này trong chương tŕnh phát thanh 21giờ ngày 4-11, 6giờ30 sáng 5-11 và 21gị tối 5-11-2006. Dưới đây là bản chuyển ngữ của cuộc trao đổi nói trên.   Luật sư Trần Thanh Hiệp đă thêm vào bản chuyển ngữ này một số  ghi chú về mấy ư kiến ông chưa có dịp  quảng diễn khi trả lời biên tập viên Nguyễn An của Đài ACTD.  Xin nhắc lại rằng ư kiến của luật sư Hiệp không nhất thiết phản ánh chủ trương của đài Á Châu Tự Do.

 

I. T́nh h́nh mới về nhân quyền ở Việt Nam

A.C.T.D.: Mặc dù vẫn c̣n những chuyện công an mời đến trụ sở  thẩm vấn cũng như ập vào nhà riêng hay văn pḥng làm việc của những nhân vật công khai tranh đấu cho dân chủ tại Hà Nội hay Sài G̣n, nhưng nhiều người vẫn muốn coi t́nh h́nh hiện nay như những chỉ dấu của diễn biến có ư  nghĩa một Mùa Xuân chính trị ở Việt Nam .Luật sư nhận xét ra sao về cảm tưởng này?Phải chăng t́nh h́nh nhân quyền ở Việt nam đă được cải thiện?

 

T.T.H: Những hiện tượng vừa được nêu lên như ra báo hay lập hội, lập chính đảng, dựng nghiệp đoàn độc lập (2) không xin phép là những điều chưa từng xảy ra dưới chế độ xă hội chủ nghĩa ở Việt Nam từ trên nửa thế kỷ nay. Cũng như việc công an chế độ ấy đă giảm bớt cường độ hung bạo của đàn áp đối lập. Tuy nhiên, theo tôi, không nên vội vàng dựa vào mấy chỉ dấu ấy để nói rằng nhà cầm quyền HàNội đă chịu cải thiện t́nh h́nh nhân quyền ở Việt Nam để mở đường cho dân chủ. Không, nhân quyền ở Việt Nam vẫn chưa ra khỏi t́nh trạng rất xấu khiến cho Nhà nước xă hội chủ nghĩa đă bị ghi vào sổ đen vi phạm nhân quyền. Chính sách đàn áp nhân quyền lâu đời của Hà Nội chưa hề thay đổi trong thực chất mà chỉ có những điều chỉnh làm cho cách áp dụng việc đàn áp trở thành mềm dẻo hơn. Và nhất là không gây khó khăn cho Hà Nội về mặt ngoại giao mà thôi. 

 

A.C.T.D.: Ông vừa dùng chữ “điều chỉnh” trong khi người dân trong thực tế đă  sử dụng một số nhân quyền cho đến nay  vẫn bị cấm tuyệt đối như ra báo, lập hội, lập đảng. Vậy th́  cũng  nói đựơc là đă có tiến bố chứ?

 

T.T.H: Tôi nghĩ rằng không nên dùng chữ tiến bộ bởi lẽ chữ này thiếu chính xác. V́ tiến bộ là một khái niệm khá phức tạp, phải dựa vào nhiều cơ sở cả vật chất lẫn tinh thần th́ mới xác định được là đă có hay chưa có tiến bộ. Dưới cách nh́n vấn đề như thế, tôi cho rằng chỉ nên nói là đă có một số chuyển biến đáng chú ư. Trước hết về phía nhà cầm quyền th́ phải nói là bắt không được nên tha làm phúc. Cung cách công an hàng ngày sách nhiễu thô bạo những nhà tranh đấu tôn giáo, văn hóa, chính trị ở ngoài Bắc cũng như ở trong Nam cho thấy rằng chính quyền xă hội chủ nghĩa vẫn không chịu chấp nhận sự có mặt của bất cứ một h́nh thức đối lập nào, dù ôn ḥa. Như vậy sao có thể nói là đă có những tiến bộ được? C̣n về phía dân chủ th́ v́ bị dồn vào chân tường, những nhà tranh đấu dân chủ chỉ c̣n cách quay lại giành thắng lợi bằng mọi giá và trong thực tế họ đă giành được một vài thắng lợi như ra được báo in, báo trên mạng lưới internet, lập được chính đảng, dựng được mghiệp đoàn độc lập không xin phép. Tuy nhà cầm quyền Hà Nội không, hay chưa, ra mặt đối phó nhưng ngấm ngần vẫn t́m cách bao vây, ngăn chặn không cho những sinh hoạt tự do này phát triển trong không gian cũng như trong thời gian. Nói cách khác, cuộc tranh chấp giữa độc tài và dân chủ vẫn đương diễn ra tuy chỉ với một cường độ căng thẳng vừa phải. Nhưng cũng rất thương tâm nếu ta nghe những ngưoi trong cuộc bị đàn áp kể lại như Mục sư Nguyễn Hồng Quang, nhà thơ Trần Khải Thanh Thủy, Kỹ sư Đỗ Nam Hải, Luật sư Nguyễn Văn Đài v.v…(3)

 

A.C.T.D. Vậy th́ một sự lạc quan vừa phải khi thấy ngọn gió đầu của một mùa xuân dân chủ đă bắt đầu thổi vào Việt Nam th́ cũng có lư đấy chứ?

 

T.T.H. Khách quan nhận định th́ tôi muốn đưa ra hai nhận xét. Một, cuộc đối đầu hiện nay giữa nhà nước xă hội chủ nghĩa và các nhà tranh đấu dân chủ đă tạo ra một t́nh trạng chính trị và pháp lư mới ở Việt Nam. Hai, t́nh trạng mới này, trước mắt có vẻ như thuận lợi cho sự phát triển của dân chủ, nhưng có những lư do để lo ngại rằng trong tương lai, nguy cơ của đe dọa đàn áp ở nhiều mức độ đàn áp khác nhau vẫn đâu đó.

 

A.C.T.D.:  Dẫu sao luật sư cũng công nhận cái tính chất “mới” của t́nh trạng hiện nay. Vậy ông có thể phân tích thêm về cái mới ấy không?

 

T.T.H: Về mặt chính trị, Đảng cầm quyền không c̣n đủ sức mạnh để bóp nghẹt dân chủ từ trong trứng nước. Dân chủ đă nẩy mầm, do đó lần đầu tiên tính toàn trị của đảng này đang gặp những thách đố trực diện chưa từng thấy. Có thể nói đó là những triệu chứng của một nền chính thống chính trị bắt đầu bị lung lay. Về mặt pháp lư, hệ thống quy phạm của pháp luật quốc nội cũng đang mất địa vị độc tôn. Hậu quả trước mắt là nó đang gặp sự cạnh tranh của hệ thống quy phạm quốc tế, vốn là chỗ dựa của những nhà tranh đấu dân chủ và của một cách giải thích khác của chính luật quốc nội đương có hiệu lực (4).   

 

A.C.T.D.: Cái mới đă có, nhưng liệu có phát triển đựơc không? tức liệu có vượt qua đựơc thử thách ban đầu là t́nh trạng sách nhiễu không? Liệu họ sẽ bị đàn áp thẳng tay không? Hiện đă có những luồng dư luận theo đó nhà cầm quyền Hà Nội sau Hội nghị APEC sẽ xuống tay đàn áp. Luật sư có  cho rằng  mối quan ngại này sẽ thành sự thực không?

 

T.T.H: Tôi không tin rằng sau Hội nghị APEC, Hà Nội sẽ dễ dàng leo thang đàn áp v́ Hà Nội vẫn c̣n phải tiếp tục đối phó vói nhiều khó khăn đủ loại trên b́nh diện quốc tế, nhất là trong quan hệ bang giao với Hoa Kỳ. Nhưng tôi lo ngại v́ cuộc đối đầu giữa đôc tài với dân chủ ở Việt Nam giống như một cuộc chiến tranh bất cân xứng. Nếu phe dân chủ không mau chóng lớn mạnh để tạo ra một thế quân b́nh tương đối thuận lợi cho việc giải quyết cuộc tranh chấp theo chiều hướng dân chủ th́ độc tài toàn trị ở Việt Nam hiện nay vẫn c̣n đó.

 

A.C.T.D.: Xin cảm ơn Luật sư Hiệp và xin hẹn đến buổi phát thanh sau tiếp tục cuộc trao đổi này.

 

II. Tránh sa lầy tranh chấp chính trị

A.C.T.D.: Kỳ trứơc, luật sư nói rằng ở Việt Nam hiện đang diễn ra một t́nh trạng pháp lư chính trị mới về nhân quyền. Nhưng mới như thế nào và liệu đó có phải là những báo hiệu của sự ra đời của dân chủ hay không?  

 

T.T.H.: Hiện thời hăy c̣n quá sớm để nói bắt đầu có dân chủ ở Việt Nam. Nhưng t́nh h́nh thực tế th́ không c̣n giống hẳn như trước nữa. Một số nhân vật tranh đấu ôn ḥa đ̣i dân chủ đă tự ư hành sử những quyền chính tri, dân sự mà pháp luật hiện hành của chế độ xă hội chủ nghĩa cấm. Họ đă chấp nhận tự đặt ḿnh vào t́nh trạng bất hợp pháp (5) và đương nhiên là họ bị nhà cầm quyền ngăn cản. Có điều phản ứng của nhà cầm quyền đă không khốc liệt như những năm trước. Tôi đă từng nói hai bên đang quần thảo trong những cuộc “cận chiến”. Nh́n về tương lai th́ t́nh h́nh này có thể tốt nếu nó mở đường cho dân chủ. Nhưng cũng có thể rất xấu nếu nó lại là bậc thấp của thang đàn áp để nhà cầm quyền Hà Nội leo cao hơn. Cho nên tôi gọi đó là t́nh trạng sa lầy.

 

A.C.T.D.: Tại sao lại sa lầy ?

 

T.T.H.: Tại v́ ở phía chính quyền th́ chính sách vẫn là đàn áp dù rằng v́ khó khăn ngọai giao phải tự chế không dám đi tới mức độ khốc liệt. C̣n về phía tranh đấu dân chủ th́ quyền hưởng dụng không được toàn vẹn. Trong thực tế, có thể nói đó là h́nh ảnh cài răng lược giữa độc tài và dân chủ, giữa hợp pháp và bất hợp pháp. Nếu t́nh trạng cài răng lược này cứ kéo dài th́ không có lợi ǵ cho dân chủ cả. V́ như thế có nghĩa là vấn đề chính quyền đàn áp dân chủ đă được b́nh thường hóa và những người tranh đấu cho dân chủ bị sa lầy trong đàn áp. Trừ phi họ đủ khả năng để mau chóng lớn mạnh như chuyện cổ tích Phù Đổng Thiên Vương để giành lại ưu thế vẫn ở trong tay chính quyền. Nhưng không phải là phép lạ hay điều dễ làm.

 

A.C.T.D.: Nếu đúng vậy th́ có nhiều phần là phải chờ đợi một đợt đàn áp có quy mô lớn hơn những biện pháp sách nhiễu hiện nay. Luật sư nghĩ sao về những lời kể lại theo đó trong lúc thẩm vấn những người yểm trợ tranh đấu dân chủ, công an đă từng hăm dọa rằng sau Hội nghị APEC, họ sẽ đập tan Khối dân chủ 8406 và Liên Minh Dân chủ Nhân quyền là hai cơ cấu (nhóm ?) tranh đấu dân chủ vừa được lập ra mà không xin phép?

 

T.T.H.: Đó cũng là một giả thuyết ta nên xem xét.

 

A.C.T.D.: Vâng, đó chỉ là một giả thuyết, nhưng theo  Luật sư th́ giả thuyết này có xảy ra hay không ?

 

T.T.H.: Tôi nghĩ rằng đứng về mặt lư thuyết mà bàn th́ việc ǵ cũng có thể xảy ra. Tuy nhiên trong hiện t́nh th́ nhà cầm quyền Hà Nội khó có thể trở lại mức độ đàn áp ngày xưa. V́ họ không c̣n ở thế tuyệt đối chủ động như trước nữa. Dù tổ chức thành công thượng đỉnh APEC và được gia nhập Tổ chức Thương Mại Thế giới WTO, nhưng Hà Nội, trên b́nh diện ngoại giao, vẫn c̣n nhiều khó khăn, không thể xuống tay đàn áp nhân quyền. Hà Nội dù sao vẫn phải e dè phản ứng của Liên Hiệp châu Âu và nhất là của Hoa Kỳ mà Hạ viện cuối tháng 9 vừa qua đă ra nghị quyết HR415 kêu gọi chính quyền xă hội chủ nghĩa Việt Nam tôn trọng quyền tư hữu tài sản của dân chúng, đồng thời nêu vấn để hoàn trả tài sản của dân chúng bị chính quyền cưỡng đoạt sau biến cố 1975 ở miền Nam. Liệu nghị quyết này trong tương lai có thể dẫn tới một đạo luật giống như luật về Tự do Tôn giáo của Hoa Kỳ mà Hà Nội đă không lường trước được những tai hại hay không? Hà Nội chắc đă phải rút kinh nghiệm rồi.

 

A.C.T.D.:  Cứ như Luật sư nói th́ không thể tránh được t́nh trạng sa lầy. Nhưng chính quyền vẫn c̣n đủ thế mạnh để truy tố đối lập và tuyên những bản án với h́nh phạt nặng để trừng trị dựa trên những tội danh  nặng như “khủng bố”, « gián điệp », «âm mưu  lật đổ chính quyền nhân dân » v.v…Thái độ cứng rắn này là để cho chính quyền đơn phương rút chân ra khỏi sa lầy và tái lập t́nh trạng cũ.

 

T.T.H.: Dĩ nhiên, nhà cầm quyền Hà Nội nếu muốn áp dụng kỹ thuật đàn áp cũ là dùng ṭa án làm công cụ đàn áp th́ vẫn làm được. Nhưng vấn đề chính là ở nơi Hà Nội không có điều kiện thực tế để muốn như vậy nữa. Một mặt, những liên lạc giữa người dân ở trong nước với người Việt ở ngoài nước không thể xếp bừa băi vào loại hoạt động gián điệp hay lật đổ chính quyền. Hà Nội hiểu rơ điều này lắm nên chắc họ sẽ tránh không đi vào vết xe đổ. Mặt khác, lập trường rơ rệt của tất cả những người công khai tranh đấu cho dân chủ là đ̣i tự do, nhân quyền trong khuôn khổ pháp luật quốc tế và quốc nội. Qua nội dung những văn bản họ phổ biến, tuy không mấy thân thiện với chính quyền xă hội chủ nghĩa, nhưng không hề có cơ sở nào để giải thích hoặc, hơn nữa, khẳng định rằng họ mưu tính chuyên lật đổ chính quyền. Hà Nội có thể cứ truy tố họ dưới tội danh này rồi cứ tuyên án phạt tù thật nặng, nhưng như vậy là lại tự để lộ bộ mặt đàn áp nhân quyền của ḿnh.   

 

A.C.T.D.: Vậy theo Luật sư có cách nào ra khỏi sa lầy hay không ?

 

T.T.H.: Theo tôi có hai giải pháp, hoặc chính trị hoặc pháp lư. Đơn giản và dễ dàng là giải pháp chính trị. Hà Nội chỉ cần chấm dứt việc theo đuổi chính sách phi nhân quyền, chấp nhận đa nguyên đa đảng là dân chủ được mở đường. Nếu họ vẫn c̣n muốn kéo dài thêm một thời gian nữa nền độc tài đảng trị để chuyển dần sang dân chủ th́ hăy bắt đầu ngay bằng việc tạo ra một khung pháp lư, trong đó các quy phạm của luật quốc tế về nhân quyền được hội nhập vào luật quốc nội để ban hành ngay các quyền tự do dân chủ

 

A.C.T.D.: Xin cảm ơn Luật sư Hiệp và xin hẹn sẽ tiếp tục cuộc trao đổi trong một buổi phát thanh sau.

 

III. Hậu quả chính trị và pháp lư của cuộc tranh đấu cho nhân quyền và dân chủ đang diễn ra ở Việt Nam

A.C.T.D.: Luật sư đă đưa ra những nhận định theo đó trong nước hiện nay hợp pháp xen lẫn với bất hợp pháp. Nhưng trong thực tế th́ hàng ngày mọi người đều thấy công an vẫn tiếp tục xét hỏi, điều tra, bắt giữ những nhân vật tranh đấu dân chủ. Tức là trật tự pháp lư vẫn được duy tŕ, nói cách khác, lằn ranh giữa hợp pháp và bất hợp pháp vẫn c̣n đó.

 

T.T.H.: Bề ngoài th́ đơn giản như vậy nhưng bên trong t́nh h́nh phức tạp hơn. Ư nghĩa pháp lư của việc các nhà tranh đấu dân chủ tự ư ra báo, tự ư lập đảng, dựng nghiệp dơàn độc lập không xin phép nhà cầm quyền, là một t́nh trạng trong đó hai loại quy phạm được đưa ra để trực diện chống lại nhau. Một đằng, những người tranh đấu cho dân chủ công khai viện dẫn luật quốc tế cũng như có cách giải thích riêng luật quốc nội, khác với với chính quyền, để hành sử các quyền tự do dân chủ. Đằng khác, công an đă nhân danh pháp chế xă hội chủ nghĩa và dùng bạo lực ép những người tranh đấu dân chủ phải khép ḿnh trong khuôn khổ pháp chế ấy. Không c̣n đủ quyền uy, phải sử dụng quyền lực để cưỡng hành, nhà cầm quyền Hà Nội, lần đầu tiên từ sau 1975 đến nay, đang trải qua một cuộc khủng hoảng pháp lư, tuy c̣n ở giai đoạn khởi đầu nhưng chưa thấy khả thế kết thúc một cách b́nh thường. Chỉ thấy có sự hăm dọa của công an là sẽ có đàn áp khốc liệt trong tương lai để đập tan mọi chống đối. Liệu khủng hoảng pháp lư có dẫn tới khủng hoảng chính trị, kinh tế hay không, đó là nghi vấn của thời sự.

 

A.C.T.D.: Tại sao ông  gọi là khủng hoảng pháp lư có thể dẫn tới khủng hỏang chính trị.

 

T.T.H.: Dưới ánh sáng của luật học th́ một chính quyền không thể chỉ dùng bạo lực để ép buộc dân phải tuân lệnh, xưa nay vốn vậy, ngay cả ở Việt Nam dưới thời quân chủ. Sự tuân phục của dân phải mang tính chất tự nguyện thực sự. Và nhờ có sự tự nguyện đó người cai trị mới có tính chính thống (6) để cầm quyền. Những thách đố về mặt quy phạm pháp lư, đă và đang diễn ra ở trong nước, là những chỉ dấu báo hiệu rằng bất phục tùng đă xuất hiện để đặt lại vấn đề chính thống. Phải giải quyết sự bất phục tùng ấy theo chiều hướng nào, trên cơ sở nào, qua một tŕnh tự nào, đó là phần việc của chính tri. Tôi cho rằng lịch sử đang diễn biến theo lô gích một xă hội muốn ra khỏi bế tắc không chuyển hóa được, từ độc-tài-toàn-trị-độc-đảng sang dân-chủ-tự-do-đa-nguyên-đa-đảng. Như vậy, trách nhiệm lịch sử theo tôi, nằm ở khâu lănh đạo chứ không phải ở khâu công an.

 

A.C.T.D.: T́nh h́nh mới mà Luật sư vừa phác họa ra như thế là một thực trạng về nhân quyền hay là về chính trị? Có thể giải quyết khó khăn ở địa hạt nhân quyền không cần bước vào địa hạt chính trị không?

 

T.T.H.: Nhân quyền và chính trị là hai mặt của một vấn đề, nhân quyền là cứu cánh của chính trị dân chủ, trong khi chính trị dân chủ là phương tiện thực hiện nhân quyền. Mối tương quan mật thiết chính trị, nhân quyền này là đặc tính của văn minh thời đại. Nhà cầm quyền Hà Nội, từ hai thập niên rồi, đă thử nghiệm phương thức ưu tiên phát triển kinh tế, coi chính trị và nhân quyền là thứ yếu và lệ thuộc phát triển kinh tế. Phương thức này đă gặp phải hai khó khăn không khắc phục được. Thứ nhất, muốn hội nhập được vào sinh hoạt thế giới th́ không thể không đạt tiêu chuẩn tôn trọng nhân quyền. Thứ hai, nhân dân, qua mọi tầng lớp, đă thiết tha biểu lộ nguyện vọng muốn thấy các yêu sách về nhân quyền của ḿnh phải được khẩn cấp thỏa măn.

 

A.C.T.D. Vậy th́ theo ông phải làm sao?

 

T.T.H. Tôi tự hỏi phải chăng đă đến lúc nhà cầm quyền Hà Nội nên xét lại đường lối hai thập niên đổi mới chỉ nhằm phục vụ quyền lợi của Đảng, chứ không lư ǵ đến quyền lợi của dân. Và tôi nghĩ rằng t́nh trạng căng thẳng xă hội ở trong nước đang c̣n ở mức độ có thể giải tỏa một cách ôn ḥa và dĩ nhiên, trước khi quá muộn. Chắc nhà cầm quyền Hà Nội, để cân nhắc lợi hại, không thể không biết đến những tiền lệ quốc tế thường được các cơ quan truyền thông đại chúng gọi tên là cách mạng màu (7). Bài học thời đại về nhân quyền này cả chính quyền lẫn đối lập đều thấu hiểu. Chỉ c̣n vấn đề là nó sẽ được thực hành như thế nào cho có lợi cho đất nước mà thôi.  

 

A.C.T.D.: Xin cảm ơn Luật sư Hiệp

 

Ghi chú

[1]. Cụm từ « tính chính thống » đă được dùng để dịch những chữ tiếng Pháp légitimité, tiếng Đức legitimitat, tiếng Anh legitimacy, tiếng Tây Ban Nha legitimidat, tiếng Ư legitimita (trước đây người ta dịch là sự chính thống, bây giờ người ta c̣n dịch là tính chính đáng nữa, dưới đây sẽ nói rơ tại sao lại chỉ dùng tính chính thống). Tất nhiên, muốn t́m hiểu nội dung cụm từ này cần qui chiếu vào những ngoại ngữ kể trên  Trong khuôn khổ ghi chú này chỉ xin nêu lên một ít điều với hy vọng giúp trả lời một cách đại cương câu hỏi « tính chính thống » là ǵ? Câu hỏi này sẽ được giải đáp trên hai b́nh diện từ ngữ và khái niệm. Về mặt từ ngữ, xin giới hạn vào hai chữ tiếng Pháp légitimité và tiếng Anh legitimacy. Về mặt khái niệm th́ xin đối chiếu quan điểm của phương Đông với quan điểm của phương Tây về tính chính thống.

 

Tự điển Tàu dịch chữ tiếng Anh Legitimacychính thống tính, sang tiếng hán việt thành tính chính thống và dịch chữ tiếng Pháp légitimité là tính hợp pháp, tính chính thống. Từ điển Việt Nam dịch chữ légitimitétính chính đáng và dành chính thống cho chữ orthodoxe. Cũng vẫn theo tự điển Việt Nam th́ chữ tiếng Anh legitimacy có nghĩa là tính hợp pháp, tính chính đáng. Không rơ v́ lư do nào mà tự điển của ta khi dịch những chữ légitimité, legitimacy lại đặc biệt khác tự điển của Tàu như vậy (cần chú ư rằng chữ đáng cũng là chữ Hán). Nhưng điểm đáng nói là một mặt, chữ chính đáng không đủ rộng để phản ánh được nội dung của hai chữ légitimité và legitimacy và mặt khác, khái niệm phương Tây về legitimacylégitimité phân biệt tính hợp pháp (légalité) với tính chính thống (légitimité) trong khi tự điển của ta không phân biệt như thế. Do đó tưởng nên dùng tính chính thống thay v́ tính chính đáng.

 

Một chính quyền phải có những điều kiện nào để được coi là có tinh chính thống? Có hai loại điều kiện : pháp lư và chính trị . Điều kiện pháp lư là phải hợp pháp tức là phù hợp với pháp luật. Nhưng không phải là bất cứ loại pháp luật nào mà phải là loại pháp luật xuất phát từ ư chí chung của ṭan dân (volonté générale) Nếu không như thế th́ chính quyền nào cũng đều có tính chính thống, kể cả chính quyền độc tài. V́ vậy lại c̣n phải thỏa măn những điều kiện chính trị theo đó chinh quyền ấy được toàn dân tự nguyện tuân lệnh, không phải dùng bạo lực khủng bố để ép buộc dân phải theo. Một chính quyền không hội đủ hai loại điều kiện đó th́ không được kể như có tính chính thống.

 

Dân tộc Việt Nam đă trải qua hai kinh nghiệm về tính chính thống, một ở dưới thời quân chủ và một ở dưới thời độc tài toàn trị. Thời xưa tuy ở dưới chế độ quân chủ nhưng muốn cầm quyền th́ đối với dân vua phải được coi là chính thống. Và tính chính thống được quy định vừa bởi huyết thống vừa bởi khả năng chăm lo cho dân. « Chính giả chính dă » câu nói này của Khổng Tử để khẳng định rằng làm chính trị th́ phải lo cho có được chính thống. Vua phải ra vua, quan phải ra quan, cha phải ra cha, con phải ra con, đó là ư nghĩa câu « Quân quân Thần thần, Phụ phụ, Tử tử », những điều kiện để kiến tạo một xă hội thanh b́nh thịnh trị. Vua trái đạo vua, không lo cho dân, không được dân tín nhiệm nữa th́ mất chính thống và mất ngôi vua. Kẻ cướp ngôi dù cầm được quyền cũng vẫn không được nh́n nhận là chính thống.

 

Dưới thời cộng sản, thời cách mạng vô sản, vấn đề chính thống đă bị đảo lộn, chính tà lẫn lộn, đúng hơn chỉ là tà trong sự chờ đợi tà trở thành chính. Những người cộng sản cướp quyền, tự đặt ḿnh lên thế lănh đạo tối cao rồi dùng bạo lực, gian dối để áp đặt chế độ toàn trị. Thời thế thay đổi, dân chúng đang có cơ đặt lại vấn đề chính thống. Nhiều hành động bất phục tùng đă xảy ra hàng ngày và ở khắp nơi trong nước.

 

Ngươi dân Việt Nam hiện nay đang sắp sửa thực hành một thí nghiệm mới về chính thống, đó là thí nghiệm chính thống dân chủ (légitimité démocratique, democratic legitimacy). Trong viễn tượng mới này, chính quyền sẽ phải thực sự hợp pháp nghĩa là phải nhận được ủy nhiệm của toàn dân để cầm quyền, phải tôn trọng pháp luật do toàn dân làm ra và phải trả lại quyền hành khi măn nhiệm kỳ để toàn dân chọn những người cầm quyền mới. Nói cách khác, chủ quyền quốc gia, bị Đảng cộng sản sang đoạt từ hơn nửa thế kỷ, phải được trả lại cho toàn dân và toàn dân, muốn được coi là chủ tập thể của đất nước, phải được thực sự hành sử chủ quyền ấy, theo tiêu chuẩn chính thống của chính trị học và luật học phương Tây, thể hiện qua cơ chế dân chủ đa nguyên, đa đảng, nghiêm chỉnh tôn trọng dân quyền, nhân quyền.

 

[2] Xin xem Tuyên cáo thành lập Công Đoàn Độc Lập ở trong nước, bài tường thuật về Hội nghị ở Ba Lan về Quyền Lao Động ở Việt Nam, có đăng trên Viễn Tượng Việt Nam só 7 này.

 

[3] Xin xem trên số báo Viễn Tượng Việt Nam số 7 này Báo cáo về t́nh trạng nhân quyền ở Việt Nam, trong tháng 10-2006 vừa qua, của Ủy Ban Nhân Quyền Việt Nam mới được thành lập ở trong nước.

 

[4] Những nhà tranh đấu cho nhân quyền và dân chủ ở Việt Nam đều tuyên bố rằng họ tri t́nh không tuân hành luật lệ đang được chính quyền tại chức dùng để đàn áp họ v́ những luật lệ này đă đi ngược lại Hiến pháp 1992 mà đă chính quyền này đă ban hành, sửa đổi và bổ sung

 

[5] Nói bất hợp pháp là nói trái với luật của chế độ độc tài đảng trị đương hành ở Việt Nam. Nhưng không bất hợp pháp dưới ánh sáng của luật quốc tế về nhân quyền mà chính quyền xă hội chủ nghĩa đă tham gia từ năm 1982 nhưng không chịu áp dụng. Mặt khác những nhà tranh đầu cho nhân quyền, dân chủ cũng có cách giải thích pháp luật của chế độ để chứng minh rẳng việc họ hành sử các quyền tự do mà pháp luật này đă công nhận là hợp pháp.

 

[6] Xin xem ghi chú [1]

 

[7] Cách mạng màu là một cụm từ đă được các cơ quan truyền thông đại chúng quốc tế dùng để gọi tên những cuộc nổi dậy ôn ḥa (không phải là những cuộc bạo loạn) của dân chúng – như ở Ukraina, Georgia v.v…để đ̣i lại chủ quyền quốc gia nơi tay các chính quyền độc tài. Khi nổi dậy, dân chúng đă tập họp dưới những biểu tượng đơn giản mang màu sắc thay v́ trưng ra cờ quạt.