Sư Quảng Độ: Tiếng Kêu Dân Chủ Trầm Thống Của Việt Nam

Đào Văn B́nh

       vào thập niên 1980, cả thế giới đều xúc động trước h́nh ảnh của một tu sĩ nhỏ bé da đen Nam Phi đă dũng cảm đấu tranh chống lại Chủ Nghĩa Phân Biệt Chủng Tộc (Apartheid) của chính quyền thiểu số Da Trắng, đó là Giám Mục Desmond Tutu (sau trở thành Tổng Giám Mục của Cape Town). Tổng Giám Mục Tutu sinh năm 1931, là thành viên của Giáo Hội Anh (Anglican), kết hôn với Bà Leah Nomalizo Tutu năm 1955 và có bốn người con. TGM Tutu chủ trương bất bạo động. Mặc dù gắt gao lên án chể độ phân biệt chủng tộc của thiểu số người Da Trắng, nhưng đồng thời ông mạnh mẽ lên án chiến thuật khủng bố của vài nhóm da đen như Nghị Hội Ṭan Quốc Phi Châu (African National Congress) và Chủ Nghĩa Cộng Sản. Dù chủ trương bất bạo động nhưng không phải ông chỉ cầu nguyện và thuyết giảng suông ở nhà thờ. Ông khẩn thiết kêu gọi thế giới và các công ty ngọai quốc giới hạn làm ăn buôn bán và đầu tư vào Nam Phi. Năm 1984 ông được Hàn Lâm Viện Thụy Điển trao tặng Giải Thưởng Nobel. Do sự đấu tranh kiên tŕ của quần chúng Da Đen, do sức ép cấm vận của Khối Thịnh Vựợng Anh, Liên Hiệp Quốc và nhất là Hoa Kỳ, chính quyền phân bịêt chủng tộc Da Trắng thóai lui vào cuối năm 1991. Từ đó TGM Tutu lănh đạo Phái Bộ Sự Thật và Ḥa Giải (The Truth and Reconciliation Mission). Do nỗ lực ḥa giải với người Da Trắng, ông được trao Giải Thưởng Ḥa B́nh Sydney vào năm 1999. TMG Tutu là một tấm gương sáng đấu tranh cho dân quyền và quyền b́nh đẳng của người Da Đen tại lục địa Phi Châu trong tinh thần bất bạo động.

      Tại Á Châu, trong hậu bán Thế Kỷ 20 một số quốc gia, thật là rủi ro, sau khi vừa khỏi ách Thực Dân, lại rớt vào chế độ độc tài quân phiệt như Miến Điện. Riêng Việt Nam, sau chế độ thực dân lại là cuộc chiến tranh ư thức kéo dài hơn 20 năm. Thuờng thường sau một cuộc chiến tranh thảm khốc kéo dài hai thập kỷ, tổn thất trên 2 triệu sinh mạng, lịch sử thường chứng kiến một tiến tŕnh ḥa giải - để dân tộc đó hoặc cộng đồng đó không c̣n đổ máu thêm nữa, và nhất là cần tổng hợp trí tuệ của dân tộc để xây dựng quốc gia, phục hưng lại tinh thần, đạo đức và gia đ́nh đă đổ vỡ và phát triển gấp gấp để theo kịp nhân lọai - v́ ḿnh đă tụt hậu ít ra trong 20 năm cuồng điên theo súng đạn. Thế nhưng không! Ở đây

không có sự ḥa giải dân tộc mà là sự ṭan thắng của ư thức hệ Mác-Lê, của nền độc trài ṭan trị, của sự hủy diệt giai cấp và tham vọng “Dẫn Năm Châu Đến Đại Đồng” …từ đó biến đất nước Việt Nam một nhà tù khổng lồ theo kiểu mẫu của Trung Cộng và Liên Sô. Thế nhưng trong cái ngục tù bao la này, trong sự bức bách nghẹt thở, trong khỏang tối mênh mông đầy sợ hăi đă nổi bật lên hai khuôn mặt đấu tranh cho Dân Chủ và Tự Do của thời đại, đó là Bà San Suu Kyi của Miến Điện (11 năm) và Sư Quảng Độ của Việt Nam (30 năm).

      Có hai điểm giống nhau: TGM Tutu và Sư Quảng Độ đều là tu sĩ và cả hai đều chủ trương tinh thần bất bạo động. Thế nhưng ḥan cảnh đấu tranh ḥan ṭan khác nhau. TGM Tutu đấu tranh trong ḷng một quốc gia Nam Phi không phải là một nền độc tài ṭan trị. Ở đây chỉ có sự sự thống trị và phân biệt đối xử khắc nghiệt giữa người Da Trắng và người Da Đen. Ở đây không có sự hủy diệt tôn giáo và chính quyền của TT. Botha và sau này là De Clerk vẫn tôn trọng những giá trị đạo đức và quyền tư hữu. Ở đây không có chuyện bỏ đói - để nhân dân biến thành những con chó của Pavlov. Ở đây không có chuyện cho công an làm sư giả, linh mục giả, vào kiểm sóat nhà thờ, chùa, thánh thất để khống chế và đàn áp tôn giáo và cũng không có chuyện một triệu người Da Đen phải vượt biển ra đi t́m lẽ sống. Ng̣ai ra TGM Tutu không bị chính quyền Da Trắng Nam Phi bỏ tù, không bị quản thúc tại gia, cho nên ông đă có cơ hội chu du khắp nơi để nói lên quan điểm của ông. Ngược lại Sư Quảng Độ đă bị bắt giam, lưu đày, quản thúc 30 năm, trong một chế độ mà tại lễ trao Giải Thưởng Nhân Quyền Quốc Tế Rafto tại Thụy Điển ngày 4-11-2006, Ô. Arne Ligedahl Lynngard – Chủ Tịch Hội Đồng Sáng Hội Rafto đă mô tả như sau: “Giống như Tiệp Khắc 30 năm trước, đa số người dân Vịêt sợ hăi khi phải nói lên ư kiến họ. Bộ máy công an đàn áp có mặt khắp nơi. Chỉ những ai thật sự dũng cảm mới dám cất lên tiếng nói. Đặc biệt khắc nghiệt cho giới trẻ và những ai có gáng nặng gia đ́nh. Nếu họ có cử chỉ ǵ khiến công an giương mắt cú, tức khắc họ sẽ bị theo dơi, đe dọa, cô lập và sách nhịễu. Công an có đủ phương tiện ngăn cấm họ hành động.” (*). Chính v́ những gian truân, nghiệt ngă và thống khổ này mà Rafto 2006 đă vinh danh Sư Quảng Độ như sau: “HT. Thích Quảng Độ, một sĩ phu lănh đạo và là thế lực kết hợp nơi quê hương ngài. Là một tăng sĩ Phật Giáo, học giả và nhà văn, Ḥa Thượng đem suốt đời ḿnh phục vụ cho công lư thăng tiến, cũng như tiếp nối truyền thống Phật Giáo bất bạo động, khoan dung và từ bi. Thông qua các kiến nghị chính trị, HT. Thích Quảng Độ mời gọi nhà cầm quyền tham gia cuộc đối thọai nhằm cải cách dân chủ, tính đa nguyên, tự do tôn giáo, nhân quyền và ḥa giải dân tộc. Đây là điều đă tạo nên sức mạnh và phương hướng cho phong trào dân chủ.” (*) Rất tiếc Sư Quảng Độ đă không được nhà cầm quyền Hà Nội cho đi và dù có cho đi cũng không cam kết cho Sư trở về nước - cho nên thế giới đă mất đi một dịp nh́n tận mắt con người phong sương, đạo hạnh, bằng xương bằng thịt đă dũng cảm đối đầu với một thế lực cường bạo, vô minh và ác độc nhất trong lịch sử ḷai người. Thế nhưng Sư đă ủy quyền cho Ô. Vơ Văn Ái - một người mà tôi nghĩ rằng thật xứng đáng đại diện cho Sư để nhận giải thưởng này. Chúng ta không cần nói nhiều về Ô. Vơ Văn Ái mà chỉ cần trích dẫn lời giới thiệu của Ô. Arne Ligedahl Lynngard “Ông Vơ Văn Ái là nhà hành động chính trị ưu tú, nhà báo, sử gia và thi sĩ sống lưu đày tại Paris. Ông không ngừng phát ngôn cho Dân Chủ qua các triều đại chính trị tại Việt Nam”. (*) Riêng cá nhân tôi, một cựu tù nhân chính trị 9 năm, được thả ra năm 1984 rồi Vượt Biển t́m tự do, và cả hằng trăm ngàn cựu tù nhân chính trị Việt Nam khác đă mang ơn ông về những nỗ lực của ông đưa bạo quyền VC ra trước diễn đàn Liên Hiệp Quốc qua chính sách tù cải tạo. Vào năm 1989, nhân ngày Quốc Tế Nhân Quyền, Hội Cựu Tù Nhân Chính Trị San Jose do tôi làm chủ tịch cùng một số hội đ̣an đă mời ông – với tư cách Chủ Tịch Ủy Ban Bảo Vệ Quyền Làm Người qua nói chuyện và tôi có vinh dự làm MC trong buổi lễ cảm động này. Và hôm nay trước diễn đàn của Rafto 2006, trước những cử tọa tiêu biểu cho trí thức và lương tâm của nhân lọai, ông đă đáp từ bằng một nhận định - có lẽ đúc kết bắng biển nước mắt của dân tộc Việt Nam. Tôi không biết lúc đó ông có khóc không? Hay nước mắt chúng ta đă cạn khô hết cả rồi ? Nhận định đó thật nghiệt ngă nhưng thật thực tiễn “Nhân dân Việt Nam đang đối diện với một h́nh thái chiến tranh mới – một cuộc chiến không thể thắng bằng sự can đảm và anh hùng mà thôi. V́ cuộc chiến hôm nay không là cuộc chiến chống đ̣an quân xâm lăng đến từ nước ng̣ai. Đây là cuộc Nội Xâm một cuộc chiến dấy lên giữa ḷng đất nước, như nạn sư tử trùng. Đó là cuộc chiến tranh do Đảng Cộng Sản gây hấn nhân dân họ, một cuộc chiến áp đặt ư thức hệ ngọai lai vào năo trạng Việt Nam, nhằm nắm giữ quyền bính bằng cách triệt tiêu mọi tiếng nói khác biệt với Chủ Nghĩa Cộng Sản. Chúng tôi không sợ hăi trước cuộc Nội Xâm này. Nhưng chúng tôi biết chúng tôi không thể thắng trận một ḿnh như hai mươi thế kỷ trước đây. Trong thế giới tương duyên, tuơng sinh hôm nay, chúng tôi cần sức mạnh của một lực lượng liên kết quốc tế, của công luận thế giới, của cộng đồng dân chủ ṭan cầu, hậu thuẫn chúng tôi tới thắng lợi.” (*)

      Theo sự nghiên cứu của các nhà khoa học tự nhiên, đàn ngỗng, khi đông về lạnh giá phải di chuyển về phương nam ấm áp, chúng thường bay theo đội h́nh chữ V. Sở dĩ bay theo đội h́nh này v́ những con chim bay sau được hưởng sức nâng của con chim bay trước. Chính v́ thế mà chúng thường reo ḥ (honk) để cổ vũ con chim đầu đàn. Khi con chim đầu đàn mệt mỏi, nó lui về phía sau để con chim khỏe mạnh tiến lên vị trí hướng đạo. Đặc biệt khi có những con chim bị đạn, cả đàn xà xuống bên cạnh và chúng nó chờ ở đó cho khi biết chắc bạn của nó không c̣n sức bay nữa, chúng nó mới lên đường. Tức là ḷai ngỗng không bao giờ bỏ rơi đồng bạn. TGM Tutu, Sư Quảng Độ cũng như chúng ta đều là những người bằng xuơng bằng thịt. Ai cũng có những lúc yếu đuối, mệt mỏi và rất cần sự hỏi han, khích lệ. Giải Thưởng Rafto hay Nobel chẳng qua là những h́nh thức long trọng - trước hết để đánh động lương tâm thế giới sau đó để ghi nhận, chia xẻ, an ủi, vinh danh, những người v́ nghĩa cả dám ĺêu chết hy sinh. Và sau đó là để tạo lên một biểu tượng. Bất cứ cộng đồng, đ̣an thể, quốc gia nào cũng cần có những biểu tượng tốt đẹp để quần chúng hoặc đ̣an viên noi theo. Tôi không nghĩ rằng TGM Tutu hay Sư Quảng Độ lại có ư nghĩ hănh diện để ôm ấp lấy nhũng hào quang này. Mà giải thưởng chẳng qua là một khích lệ để quư ngài có thêm sức mạnh tiếp tục cuộc đấu tranh c̣n dang dở. Ng̣ai ra, khi đấu tranh, chắc chắn TGM Tutu không hề có ư nghĩ dành ưu thế cho Giáo Hội Anglican của riêng ông sau này, trong khi cộng đồng Nam Phi c̣n có các giáo hội khác như Congregational, Methodist, Roman Catholic và Hindus. Ông cũng không hề có ư nghĩ trở thành Tổng Thống Nam Phi v́ chức này sau đó được giao cho Ô.Nelson Mandela. Đối với Ḥa Thượng Quảng Độ cũng vậy, tôi không bao giờ nghĩ rằng mục đích đấu tranh của Sư là riêng cho Phật Giáo. Chính sử trên 1000 năm của Phật Giáo đă chứng minh rằng chưa bao giờ Phật Gíao chủ trương chen lấn, khống chế hay dành lấy những quyền hành thế tục mà biểu tượng sáng chói nhất là Sư Vạn Hạnh. Sau khi cùng tướng Đào Cam Mộc đưa Lư Công Uẩn lên ngôi vua để thay thế Lê Ngọa Triều bạo ngược – tạo ra một triều đài huy ḥang nhất trong lịch sử Việt Nam với chiến tích Phá Tống B́nh Chiêm, Sư “ đă giữ thái độ xuất thế của ḿnh, không muốn ḥa ḿnh trong ṿng danh lợi, xong việc th́ rút lui về chùa.” (Theo Việt Nam Phật Giáo Sử Luận của Nguyễn Lang). Giả sử sau này khi đất nước đi vào tiến tŕnh Tự Do Dân Chủ, mọi tôn giáo tại Việt Nam chắc chắn phải được đối xử b́nh đẳng, đựợc tự do truyền đạo trong khuôn khổ luật pháp, trong tinh thần bao dung và ḥa đồng, không xâm lấn vào quyền hành thế tục giống như các quốc gia Âu Châu, Úc Châu, Mỹ, Nhật và Canada và thậm chí cả Đài Loan và Singapor bây giờ cũng thế. Chính v́ vậy mà cuộc đấu tranh của Sư Quảng Độ đă được các vị lănh đạo các tôn giáo bạn tiếp trợ theo đúng tinh thần đồng đội của ḷai ngỗng khi phải di chuyển về phương nam. Vào năm 1990 khi hằng trăm ngàn sinh viên Trung Hoa tụ họp tại Quảng Trừơng Thiên An Môn, dựng tuợng Nữ Thần Dân Chủ rồi bị tập đ̣an Giang Trạch Dân và Lư Bằng dùng xe tăng cày nát, tôi đă vừa khóc vừa sáng tác bài thơ Hoa Máu Tự Do để ca ngợi họ. Bài thơ được phổ biến rộng răi ở Hải Ngọai. Rồi sau đó một hai năm, trong nước nổ ra biến cố Ḥa Thượng Quảng Độ, một nhà báo rất nổi tiếng ở Hoa Thịnh Đốn đă trách cứ tôi tại sao không làm thơ ca ngợi và xót thương ngài ? V́ theo nhà báo này, biến cố lưu đày Sư Quảng Độ cũng trọng đại như biến cố Thiên An Môn. Vậy thi qua bài viết này, tôi đă phần nào trả xong món nợ đối với nhà báo nổi tiếng đó – món nợ đă đeo đuổi tôi suốt mười mấy năm qua.

      Hiện nay t́nh h́nh đấu tranh v́ Dân Chủ và Tự Do cho Việt Nam đă chuyển sang chiều hướng mới mà theo Ô.Vơ Văn Ái “ Tôi tin rằng Giải Rafto là bước ngoặt của phong trào dân chủ trên đất nứơc tôi.” (*) Phong trào đấu tranh trong nước mỗi ngày mỗi lan rộng và Sư không c̣n là một lănh tụ cô đơn. Thế nhưng sự hiện hữu của Sư, tiếng nói của Sư, hành động của Sư vẫn là một biểu tượng và nhịp đập của cuộc đấu tranh. Thế giới đang nh́n và trông chờ vào Sư. Mới đây nhất, qua cuộc phỏng vấn của Ỷ Lan, Sư đă mạnh mẽ chỉ trích việc Bộ Ngọai Giao Hoa Kỳ rút tên CSVN ra khỏi danh sách Các Quốc Gia Cần Quan Tâm Đặc Biệt (CPC). Tôi ḥan ṭan đồng ư với nhận định này. Là người đă tích cực ủng hộ TT. George W. Bush trong hai kỳ tranh cử vừa qua, mà trong hai kỳ bầu cử đó, với tư cách Chủ Tịch BCH Tổng Hội Cựu TNCT/VN tôi đă đi nhiều nơi, tích cực vận động 32 Khu Hội Cựu TNCT, cộng đồng và thân hữu tại Hoa Kỳ dồn phiếu cho ứng cử viện George W. Bush. Thư cảm tạ của Bà Laura Bush, của Thống Tướng Colin Powell c̣n đây. Thế nhưng ngày hôm nay quyết định của Bộ Ngọai Giao Hoa Kỳ làm tôi thất vọng. Vậy th́ tất cả các hội đ̣an, các cộng đồng người Việt tại Hoa Kỳ, song song với việc yểm trợ các nhà đấu tranh dân chủ trong nước, cần gửi thỉnh nguyện thư lên TT. Bush để xin một lời giải thích là tại Việt Nam thật sự có nhân quyền chưa? Hay WTO là cái license xí xóa tất cả những ǵ mà cộng sản đang làm cho nhân dân Việt Nam? Xóa sạch tất cả những tin tức về đàn áp trong nước của các hăng thông tấn ngọai quốc? Đó là việc làm cấp bách của cộng đồng hải ngọai trong những ngày sắp tới./.

Đào Văn B́nh 
(Viết trong mùa Lễ Tạ Ơn 2006 tại Hoa Kỳ)

Chú Thích: Các dấu (*) là trích dẫn từ bản tường tŕnh của Quê Mẹ