Nh́n Thấy H́nh Mà  Không Ngăn Nước Mắt !!!

(Hay Khổ nạn của Sư Cô Đàm Thoa)

Đào Văn B́nh

Hôm nay là ngày Thứ Bảy 25-11-06 là ngày cuối cùng của Mùa Lễ Tạ Ơn (Thanksgiving) tại Hoa Kỳ. Tối nay hầu như mọi gia đ́nh đều quây quần bên nhau, bên những con gà tây nướng, bên những ly  rượu hoặc ly nước nho, nước táo và ê hề đồ ăn, đồ tráng miệng, trái cây và quà tặng để mà chúc tụng nhau, để biết ơn ông bà, cha mẹ, bằng hữu, thiên nhiên , đất nước, con người và biết ơn tất cả …đă cho ta cuộc sống no ấm tươi đẹp như ngày hôm nay. Thế nhưng v́ mải mê theo dơi t́nh h́nh đấu tranh căng thẳng ở trong nước để viết bài yểm trợ ..cho nên năm nay nhà tôi không có một chút ǵ gọi là Thankgiving cả. Những tấm h́nh do nhà báo Nguyễn Khắc Ṭan khẩn cấp gửi tới từ Hà Nội trong đó Sư Cô Đàm Thoa mặt mày bầm tím, bộ áo nâu sồng bị bọn công an xé tọac gần như phơi bày thân thể làm tôi không cầm được nước mắt. Và nước mắt cứ tuôn rơi!!!

Trời ôi ! Trời cao đất dày ôi ! Tại sao giữa Thế Kỷ 21 khi nhân phẩm của con người - dù là một người có địa vị thấp kém nhất trong xă hội cũng đều được tôn trọng ? Tại sao giữa một đất nước vừa tưng bừng đón tiếp 21 vị nguyên thủ quốc gia, phô trương phấn son, khẩu hiệu, quần áo, hoa lá tưng bừng, ḷe lọet, hớn hở khoe với thế giới cả Văn Miếu…để chứng tỏ đất nước ḿnh có văn hóa, lễ nghĩa, liêm sỉ…lại có thể diễn ra những chuyện đau ḷng như thế? V́ đâu nên nỗi ?

Nam mô Đức Phật Di Đà !

Sông Hằng kia bởi đâu mà cát bay? ( Vũ Ḥang Chương)

Giặc về giặc báo hôm nay.

Sư tan bốn nẻo ni đày mười phương!

Về sự đàn áp, nhục mạ các tu sĩ th́ phải nói cộng sản Việt Nam đứng vào hàng đầu trên thế giới. Năm 1984, sau chín năm tù, tôi được thả ra và t́nh cờ đọc một tờ báo trên có đăng những tấm h́nh của các bà sơ ḍng tu kín phấn son trang điểm, đang múa hát trên sân khấu để kỷ niệm cái gọi là “ Ngày Quốc Khánh 2-9 của VC”!!! Rồi dưới đó là một tấm h́nh của một nữ quân nhân mà VC gọi là “lính gái xe tăng” mà người “lính gái” này là một nữ tu ḍng khổ hạnh , nay giác ngộ “cách mạng” đă từ bỏ cuộc sống bị ép buộc để gia nhập bộ đội!  Nguời tôi chết lặng đi và một ư tưởng thật kinh ḥang chợt đến trong tôi “ Trời ơi chưa có sự đàn áp, và nhục mạ tôn giáo nào ghê gớm đến như vậy! “ Đối với chúng ta, dù đứng ở bất kỳ tôn giáo nào, chúng ta cũng hiểu rằng ḍng nữ tu khổ hạnh bao gồm những cô gái có một khấn nguyện là giam ḿnh trong tu viện suốt đời để cầu nguyện và chịu tội cho đời. Họ đă giă từ hoặc chối bỏ các lạc thú của trần gian. Đó là đức hạnh, đó là phẩm hạnh cao quư của họ. Cho nên khi ta gặp các bà sơ thuộc ḍng tu này, ta thường tỏ ra kính trọng, nói năng nhỏ nhẹ, không đùa bỡn, thậm chí không thể mời họ tham dự các buổi ca vũ nhạc kịch giải trí. Thế mà nay VC về, ḍng tu kín phải mở toang cửa, các bà sơ phải tập múa hát trên sân khấu như những cô đào hát để kỷ niệm cái gọi là “Ngày Quốc Khánh” của bọn chúng. Thế vẫn chưa hết, chúng c̣n ép buộc các bà sơ trẻ tuổi phải cởi bỏ bộ áo ḍng, để gia nhập bộ đội, để trở thành các người lính lái xe tăng…th́ thử hỏi có c̣n sự nhục mạ và đàn áp tôn giáo nào lớn hơn không? Thật là ghê tởm, thật là rùng rợn. Chỉ có cộng sản nó mới dám làm thế chứ không có một thể chế nào trên cơi đời này dám làm như vậy cả. Không hiểu thế giới có thấu cho không?

Thế rồi chỉ năm tháng sau, tôi t́m cách vượt biển và một lần nữa lại được chúng kiến tận mắt những màn nhục mạ phẩm hạnh phụ nữ Việt Nam đó là những màn hăm hiếp của hải tặc Thái Lan. Những cô gái, những bà vợ, và thậm chí cả những em bé gái Việt Nam đă bị các tên cướp biển Thái Lan xé tọac quần áo, dày ṿ thân xác giống như những tên quỷ sứ hiện h́nh, như bày thú dại biết hành lạc. Và ngày hôm nay đây nh́n những tấm h́nh của Sư Cô Đàm Thoa ở Bắc Giang bị bọn công an và bọn “đầu gấu”giả làm dân pḥng xé toang quần áo làm tôi liên tưởng đến bọn cướp biển Thái Lan. Bọn công an này chính là bọn thú dại hiện h́nh, là bọn côn đồ vô liêm sỉ đă không c̣n giữ ǵn một chút ǵ gọi là lễ nghĩa tối thiểu, giằng xé quần áo của một ni cô chỉ v́ cô không đồng ư với sự bắt giam trái phép của chúng.

Ni Cô Thích Đàm Thoa – thế danh Lư Thị Hà, xuất gia đầu Phật lúc mới 10 tuổi tại Chùa Tân Liễu, Huỵên Yên Lũng, Tỉnh Bắc Giang đến nay đă hơn 20 năm. Sư cô tốt nghiệp Đại Học Phật Gíao Việt Nam, luôn luôn chấp hành nghiêm chỉnh pháp luật của nhà nước cộng sản và là thành viên trong Mặt Trận Tổ Quốc của huyện. Nhờ sự giúp đỡ của bà con cho vay tiền, cộng thêm với số tiền tích lũy do lao động cần cù, sư cô đă tu sửa lại ngôi chùa - từ dột nát nay biến thành một ngôi chùa khang trang to đẹp. Thế nhưng khi chùa trở nên to đẹp th́ tai họa giáng xuống! Cường hào ác bá tại xă với sự đồng lơa của huyện và tỉnh đă ”gắp lửa bỏ bàn tay”, dựng chuyện vu khống để cướp đọat lấy ngôi chùa này. Hai năm qua, sư cô v́ tin tưởng vào pháp luật của nhà nước cộng sản – như tuyên truyền và rêu rao, đă lên tận Hà Nội, ngủ bờ ngủ bụi tại Vườn Hoa Mai Xuân Thưởng để xin“đèn trời soi xét”. Thế nhưng có đi kêu oan, khiếu kiện th́ mới thấy rơ bộ mặt thực của Đảng CSVN “Nhà nước ta là nhà nước dân chủ gấp triệu lần nhà nước tư bản, thực ra chỉ là lừa bịp thôi. Họ lừa dân trong nước, lừa người ngọai quốc.” (*). Hơn hai năm qua mọi chuyện đâu vẫn ḥan đấy. Nhân dịp Hà Nội tổ chức Hội Nghị APEC sư cô chấp hành nghiêm chỉnh mệnh lệnh là không đi khiếu kiện để “làm đẹp thành phố”. Ngày 14-11-06 trong chuyến đến thăm nhà một Phật tử tại ngọai thành Hà Nội cô bị hai tên công an – một nam, một nữ theo dơi và gọi Sở Công An Bắc Giang đến bắt. Sư cô bị bọn ác ôn xỉ nhục với những lời lẽ thật thô bỉ “ Sư ǵ mày…sư ăn thịt chó…thích đ̣i công lư à !!!” (*) rồi quăng cô lên xe, nhốt vào Trại Bảo Trợ Xă Hội Bắc Giang - trại tù trá h́nh ở gần Nga Ba Kế là nơi có trại tù giam giữ, đánh đập các nhà sư trong vụ án chụp mũ “Trộm Tượng Cổ”. Đồng bào chung quanh nghe tin bất nhẫn, xin đựơc vào thăm và đem đồ ăn đến cho cô, bọn ác ôn cũng không cho. Trong cuộc phỏng vấn trực tiếp của phóng viên Ngô Kỷ trên Đài Phát Thanh Quê Hương (San Jose) qua tiếng khóc nghẹn  ngào, sư cô cho biết tài sản và chùa bị tước đọat hết, bệnh tật không thuốc chữa, cô phải lang thang ăn cơm thừa của bà con! Đó là những cơm thừa canh cặn của của thực khách tại các quán ăn được đồng bào gom lại rồi đem về cho cô!!!

Trời đất ơi ! Nguyên do oan nghiệt và khổ nạn này là v́ ḷng gian tham của cường hào ác bá địa phương và cũng chỉ v́ Sư Cô Đàm Thoa đă cùng 27 nhà đối kháng trong nước  kư tên vào Bản Tuyên Ngôn Nhân Quyền đ̣i hỏi Dân Chủ, Tự Do cho Việt Nam đăng trên tờ Washington Post ngày 17-11-06 vừa qua. Và đây là biện pháp trả thù, một đ̣n độc hiểm của bạo quyền đối với những người dám chống lại ách thống trị của chúng. Hỡi đồng bào hải ngọai về thăm Việt Nam và du lịch Hà Nội ! Đồng bào có thấy một ni cô trẻ, mặt mũi đẹp đẽ, sáng sủa, trang nghiêm nhưng bầm tím, quần áo rách nát, đang lang thang không cửa không nhà, phải sống bằng đồ ăn thừa, nước uống thừa từ các nhà hàng  của Hà Nội không ? Đồng bào có thấy xót xa không? Có lẽ có một người – mà người đó sẽ hài ḷng lắm – đó là cái xác Hồ Chí Minh đang nằm cách đó không xa. Trên cái miệng khô đét và xám ngóet, y đang  mỉm miệng cười thống khóai và nham hiểm - khi thấy rằng cái thiên đường mà y đă xây dựng bằng núi xương sông máu của cả dân tộc, nay đă trở thành hiện thực!!! Nhưng tôi, một người đang ngồi khóc đây, h́nh ảnh tang thương và khổ nạn của Sư Cô Đàm Thoa làm tôi nhớ tới người em gái của tôi. Khi cộng sản tràn vào Miền Nam th́:

Dép râu dẫm nát đời son trẻ

Mũ tai bèo che khuất nẻo tương lai.

(Lời ca thán của muôn dân sau 1975)

Theo cuộc đổi đời tàn bạo 30-4-75 hằng triệu em gái nữ sinh của Miền Nam, phải trút bỏ bộ quần áo mộng mơ, giă từ ngôi trường thân yêu để lao đầu vào một cuộc sống đầy cơ cực. Lúc đó em gái tôi vừa tṛn 17 tuổi, đang học Lớp 10 phải nghỉ học, xin bán vé tại Bến Đ̣ Sài G̣n – Thủ Thiêm để có tiền nuôi cha già, mẹ yếu. Lúc đó tôi đang bị đày đọa tại trại tù Hà Tây. Rồi bỗng nhiên vào năm 1979 tôi nhận được thư nhà báo tin em gái tôi đă đi tu !  Nhận được thư báo tin, tôi đă khóc ngất lên. Dù biết rằng “tu là cội phúc” nhưng trong cảnh ngộ đổi đời tang thương như thế - làm sao mà ḷng người không thấy xót xa? Giữa ḍng nước mắt chan ḥa, v́ thương em, tôi đă sáng tác bài thơ sau đây:

Cho Một Ni Cô Tên Trang

Ngày xưa áo trắng đoan trang

Mênh mang tuổi ngọc như hàng phượng bay

Tuổi xuân mới nửa ṿng tay

Bỗng đâu đất dậy cho ngày xót xa

Áo nâu thay mảnh áo hoa

Tóc dài em gửi cho cha mẹ buồn

Câu kinh tiếng mơ chiều hôm

Phồn hoa em bỏ bên đường em đi

Em tôi nào tội t́nh chi?

Ni cô từ thuở đương th́ xuân xanh

Thương em anh khóc ḿnh anh

Bao nhiêu mộng ước thôi đành dở dang

Chùa Trang hẳn có hoa vàng

Có con bướm vẫn mơ màng với hoa

Nhang đêm quyện giọt sương sa

Trông lên bóng Phật cũng qua muộn phiền

Trách ai gây cuộc đảo điên

Cho em tôi phải truân chuyên cuộc đời.

Nhưng ngày hôm nay, những giọt nước mắt của 27 năm về trước tôi dành để khóc cho Sư Cô Đàm Thoa. Tôi thương Sư Cô Đàm Thoa như thương em gái Đoan Trang của tôi. Trong cái t́nh cảm xót xa ấy tôi cứ thắc mắc tự hỏi:

-         Không hiểu một ngôi giáo đường êm ả, để cho trai gái chủ nhật đi lễ, nghe lời giảng của Cha, để sống đời cao đẹp, để hàn gắn đổ vỡ, để lướt qua những cơn giông băo của cuộc đời, để làm lành, lánh dữ có động chạm chi đến mồ mả tổ tiên của Hồ Chí Minh, của Cụ Mác, Cụ Lê không?

-         Một mái chùa thanh tịnh, cảnh trí nên thơ để đồng bào Phật tử đến chiêm bái, để nghe tiếng ni cô hiền từ đang ngồi tụng kinh cứu khổ, để qua lời kinh tiếng kệ con người lắng đọng tâm tư, quay về phán xét tự kỷ, phản quang hồi chiếu mà bớt đi bao tham-giận, bao nhiêu lỗi lầm chống chất, để thế giới này mỗi ngày mỗi trở nên an lành, d́u nhau mà sống trong t́nh huynh đệ, trong tha thứ, trong Từ, Bi, Hỷ, Xả th́ có cái ǵ gọi là phản động không? Có cái ǵ gọi là vi phạm an ninh quốc gia không?

-         H́nh ảnh của Bà Công Chúa Ba tức Quan Âm Diệu Thiện, h́nh ảnh của Tiểu Kính Tâm là biểu tượng tâm linh của dân tộc. Đó là tinh thần từ bi, hỷ xả cứu đời, nghiến răng chịu đựng bao oan khiên mà ḷng vẫn khoan dung tha thứ, không hề bíêt hận thù và khi mất đi th́ trở thành Phật – Phật Bà Quan Âm đó là h́nh ảnh tuyệt vời thứ hai của Ni Cô khi đă thăng hoa. Nay bọn quỷ vuơng vùi dập, hành hạ, xé nát quần áo của một ni cô th́ cái tâm linh của dân tộc này cũng tan nát trầm vong. Bao nhiêu giá trị tinh thần mà tổ tiên nhọc công xây đắp cũng xiêu vẹo đổ nát.

-         Hay bọn quỷ vương muốn tạo dựng một biểu tượng tâm linh mới cho dân tộc trong “Thời Đại Hồ Chí Minh” đó là các cô gái đang ngồi bán bia ôm, đang ngồi quán nhậu ôm, cà-phê ôm, trong pḥng đấm bóp, đang lả lơi bên du khách ngọai quốc, đang nhún nhảy hát Karaoke, đang gào thét, phơi thân thể trên sân khấu để tỏ ra ḿnh là người SEXY nhất , HOT nhất ? Tất cả những biểu tượng này th́ được tự do, được Đảng và Nhà Nước nâng đỡ, khai thác, bảo vệ để kiếm đô-la !

Càng nói ra lại càng đau ḷng, nhưng chẳng lẽ lại khoanh tay chờ chết? Dù Thày Đường Tăng có từ bi cách mấy th́ bên cạnh cũng phải có Tôn Ngộ Không chứ. Ma quỷ th́ phải trừ, nhưng trừ bằng cách nào đây? Hăy thông tin cho tất cả các tổ chức nhân quyền, các hội bảo vệ nhân phẩm phụ nữ thế giới biết về khổ nạn của Sư Cô Đàm Thoa.  Nếu cần th́ đưa bạo quyền ra trước Ṭa Án Quốc Tế. Và trong nuớc hăy bảo nhau, hăy thông tin cho nhau biết, hăy  cùng nhau, từ thành thị đến nông thôn, một tổ dù hai hay ba người, can đảm đứng ra thành lập các nhóm nhân quyền, các nhóm tranh đấu đ̣i cho bằng được Đa Nguyên, Đa Đảng, Tự Do, Dân Chủ, Nhân Quyền để trước hết cứu nước, sau đó cứu chính mạng sống của ḿnh. Và sức mạnh tinh thần của cuộc chiến đấu ngày hôm nay là:

Trong nỗi chết đă nảy mầm sự sống

Trong nhục h́nh đă thấy ánh hào quang.

Đào Văn B́nh  

( Viết trong những ngày cuối của Lễ Thankgiving 2006 )

 

Cước chú: Dấu (*) là trích dẫn lời của Sư Cô Đàm Thoa.