Bản Tuyên Ngôn Dân Chủ Việt Nam (II) Đă Ra Đời!!!

(Hay là cuộc bắt tay lịch sử trong và ng̣ai nước)

 

Đào Văn B́nh

 

Ngày 14-11-06 vừa qua, nhân Hội Nghị Thượng Đỉnh Hợp Tác Kinh Tế Châu Á Thái B́nh Dương (APEC) họp tại Hà Nội, 28 nhà đấu tranh trong nước, qua bức thư gửi TT. George W. Bush, đăng trên Nhật Báo Washington Post ngày 17-11-06, đă đưa ra lời kêu gọi trong đó có một đọan văn có giá trị lịch sử “ Trước nhất họ phải hủy bỏ Điều 4 Hiến Pháp, trả tự do cho tất cả tù nhân lương tâm, hủy bỏ sắc lệnh quản chế hành chánh 31/CP, thực thi quyền tự do tôn giáo, tự do ngôn luận, tự do báo chí, tôn trọng quyền tự do lập hội, lập đảng.”

 

Dù đây chỉ là một thỉnh nguyện thư để vị nguyên thủ của một siêu cường đang giữ trọng trách “dân chủ hóa ṭan cầu” như đă công bố, khi nhận được thỉnh nguyện này, sẽ nói dùm cho nguyện vọng của các nhà tranh đấu - trước một diễn đàn quốc tế- mà tiếng nói của họ đang bị bóp nghẹt, mạng sống của họ đang bị đe dọa từng giờ, từng phút. Thế nhưng, trong bối cảnh của t́nh h́nh chính trị thế giới, do ḥan cảnh lịch sử đặc biệt bi đát của dân tộc Việt Nam đă chịu thống khổ duới ách cộng sản ít ra là hơn ba chục năm qua, do quá tŕnh đấu tranh liên tục của các nhà ái quốc trong nước, bản thỉnh nguyện thư nói trên, đối với công luận thế giới, đối với tâm t́nh của ba triệu người Việt hải ngọai, tự thân nó đă có giá trị như một Bản Tuyên Ngôn Dân Chủ, giống như bản tuyên ngôn của người dân Tiệp Khắc vào thập niên 1960 đ̣i cải cách, đ̣i tự do dân chủ - đă được cả nhân lọai biết tới qua danh từ “Mùa Xuân Praha”.

 

Trước khi t́m hiểu xem tại sao đây là cuộc bắt tay lịch sử giữa cách mạng trong và ng̣ai nuớc? Tại sao đây là một bản tuyên ngôn nói lên khát vọng của 80 triệu dân Việt Nam trong bối cảnh cả dân tộc đang vùng lên để tranh đấu-  trước hết đ̣i quyền sống, quyền làm người, đ̣i công bằng xă hội, sau đó giành lại quyền làm chủ cho chính bản thân ḿnh là có quyền chọn lựa người đại diện ḿnh trong một cuộc bầu cử ḥan ṭan tự do và dân chủ, tôi xin liệt kê ra đây danh sách của 28 vị mà tôi nghĩ rằng tên tuổi của họ sẽ gắn chặt với một giai đọan đấu tranh khốc liệt nhất của lịch sử Việt Nam, đó là:

 

-         KS. Nguyễn Phương Anh (Hà Nội)

-         Cựu ĐT. Phạm Quế Dương (Hà Nội)

-         KS Bạch Ngọc Dương (Hà Nội)

-         LS. Nguyễn Văn Đài (Hà Nội)

-         LM. Nguyễn Hữu Giải (Thừa Thiên)

-         Tiến Sĩ Nguyễn Thanh Giang (Hà Nội)

-         KS Đỗ Nam Hải (Sài G̣n)

-         Ô. Trần Văn Ḥa (Hà Nội)

-         Ô. Nguyễn Hộ (Cựu Chủ Tịch Công Đ̣an, Sài G̣n)

-         GS. Nguyễn Chính Kết (Sài G̣n)

-         GS. Trần Khuê (Sài G̣n)

-         Cựu Trung Tá Trần Anh Kim (Thái B́nh)

-         Cụ Lê Quang Liêm (PGHH)

-         LM. Phan Văn Lợi (Huế)

-         LM. Nguyễn Văn Lư (Huế)

-         Ô. Cao Văn Nhâm (Hải Pḥng)

-         LS. Lê Thị Công Nhân (Hà Nội)

-         MS. Ngô Ḥai Nở (Sài G̣n)

-         Chuyên Viên Nguyễn Phong (Huế)

-         MS. Nguyễn Hồng Quang (Sài G̣n)

-         Cựu Sĩ Quan Vũ Cao Quận (Hải Pḥng)

-         BS Nguyễn Đan Quế (Sài G̣n)

-         BS. Phạm Hồng Sơn (Hà Nội)

-         Sư Bà Thích Đàm Thoa (Bắc Giang)

-         Nhà Văn Trần Khải Thanh Thủy (Hà Nội)

-         Nhà Văn Ḥang Tiến (Hà Nội)

-         LM. Chân Tín (Sài G̣n)

-         Nhà Báo Nguyễn Khắc Ṭan (Hà Nội)

1) Tại sao đây là cuộc bắt tay lịch sử của cách mạng trong và ng̣ai nước ?

Ngay khi cộng sản Bắc Việt chiếm ṭan bộ Miền Nam, dù hệ thống chính quyền và quân đội đă xụp đổ, nhưng người dân vẫn tiếp tục cộng cuộc chiến đấu “Chống Cộng “ c̣n dang dở, dù lănh đạo không c̣n, tức là chiến đấu cho Tự Do, Dân Chủ, điển h́nh qua các cuộc chống đối của Ḥa Thượng Thích Quảng Độ, Ḥa Thượng Thích Đức Nhụân (Giáo Hội Phật Giáo Việt Nam Thống Nhất), vụ Nhà Thờ Vinh Sơn và các cuộc nổi dậy của đảng phái quốc gia như Đại Việt, Việt Nam Quốc Dân Đảng Miền Trung, các Phong Trào Phục Quốc của thế hệ trẻ Miền Nam. Đó là về mặt quốc nội. C̣n tại hải ngọai, khi người Việt phải ngậm ngùi bỏ nước ra đi, họ mang theo cả một ḥai băo lớn lao đó là đấu tranh cho quê hương và đồng bào khốn khổ c̣n kẹt lại quê nhà. Cho nên họ đă h́nh thành rất nhiều mặt trận, liên minh, tổ chức, đảng phái, hội đ̣an, cộng đồng, đấu tranh chống cộng sản trên mọi b́nh diện, nhất là mặt quốc tế vận, kể cả gửi người về trong nước mà một số vị đă hy sinh như Trần Văn Bá,  Hồ Thái Bạch và Ḥang Cơ Minh v.v…Trong thời gian này tại Miền Bắc, do bị chóang ngợp bởi chiến thắng Miền Nam của cộng sản, do bị ḱm kẹp bưng bít, do được trưởng thành và nuôi dưỡng trong cái nôi cộng sản, do ngọn gió dân chủ từ Xô-Viết và Đông Âu chưa thổi tới - cho nên hầu như tại Miền Bắc không xảy ra một cuộc chống đối nào. Mọi vấn đề đấu tranh “Chống Cộng” tức đấu tranh v́ Dân Chủ, Tự Do cho Việt Nam ḥan ṭan phó thác cho người Miền Nam ít ra là từ năm1975 cho tới cuối thập niên 1980, ngọai trừ nhóm Nhân Văn Giai Phẩm và Quỳnh Lưu Khởi Nghĩa xuất hiện trước đó đă lâu.

 

Chỉ đến khi Bức Tường Ô Nhục Bá Linh bị phá xập, Đế Quốc Xô-Viết xụp đổ kéo theo sự phá sản ṭan diện của khối cộng sản Đông Âu, thanh niên Trung Hoa dựng Tượng Dân Chủ ở Thiên An Môn, làn sóng dân chủ mới có cơ hội ào ào thổi vào Việt Nam. Do đó tại Miền Bắc chúng ta mới thấy sự xuất hiện của một số nhà văn, nhà thơ chống đối như Dương Thu Hương, Nguyễn Huy Thiệp,  Trần Mạnh Hảo, Tiêu Dao Bảo Cự và Bùi Minh Quốc, cùng một số tay cộng sản gạo cội phản tỉnh như Bảy Trấn, La Văn Liếm, Nguyễn Hộ và đặc biệt những bài nghị luận chính trị đặc sắc của Hà Sĩ Phu. Kể từ đây giới văn nghệ sĩ và sĩ phu Bắc Hà mới nhập cuộc, mới bắt đầu tham gia cuộc đấu tranh chống cộng sản mà người Miền Nam hoặc người quốc gia đă theo đuổi ít ra từ năm 1945.

 

Thế nhưng tại hải ngọai, một số không phải ít, do tinh thần chống cộng quá nhiệt t́nh, do bỏ nước ra đi trước ngày 30-4-75 chưa có dịp chung sống với cộng sản, đă có thái độ nghi ngờ tất cả các cuộc chống đối, phản kháng ở trong nước.Vào những năm đầu của thập niên 1990, thật đau ḷng  khi phải đọc những bài báo hoặc các tuyên cáo ở hải ngọai, lên án các bài viết, các thông điệp của HT. Thích Huyền Quang, HT. Thích Quảng Độ, các bài nghị luận của Hà Sĩ Phu, Nguyễn Thanh Giang, Phạm Quế Dương là “ chửi đảng để cứu đảng” ; các tác phẩm của Dương Thu Hương là “phản kháng cuội”; LM Nguyễn Văn Lư là “c̣ mồi” là chủ trương “ḥa hợp ḥa giải với cộng sản”! Các cuộc phỏng vấn của TT. Thích Không Tánh nói chuyện với đồng bào hải ngọai là do “công an cộng sản dàn dựng!” Thậm chí sự xuất hiện của Ô. Ḥang Minh Chính tại hải ngọai mới đây cũng bị gán cho hai tiếng “c̣ mồi”, tất cả chỉ là sự gài bẫy, chủ động của cộng sản để chứng minh cho thế giới thấy “bây giờ chúng tôi đă có dân chủ, bằng cớ là trong nước đă có những nhà đối kháng đây này !” Lư luận của những người chống cộng cực đoan là: Trong chế độ cộng sản, một con chim bay cũng không lọt, tại sao những vị này gửi email, gọi cell phone ra hải ngọai dài dài mà không bị công an bắt ? Bộ cộng sản nó mù hết rồi sao? Những vị này đâu có biết rằng t́nh thế bây giờ đă đổi thay. Bọn cộng sản đâu phải v́ quá nhân đức cho nên đă tha cho quư Ḥa Thượng Huyền Quang, Quảng Độ, TT.Thích Thiện Minh, Thích Không Tánh, LM Nguyễn Văn Lư, Cụ Lê Quang Liêm cùng các nhà tranh đấu khác. Chúng nó đă bỏ tù các vị này mấy chục năm rồi đó. Chưa giết đựơc th́ nó hành tội sống bằng cách quản thúc tại gia để cho các vị này chết lần chết ṃn. Vả lại t́nh thế đă đổi thay, người dân bây giờ đâu c̣n sợ cộng sản như trước nữa. Ng̣ai ra chẳng lẽ trong số 80 triệu người dân, không c̣n một ai dám can đảm giúp đỡ cho quư thầy, quư cha của ḿnh đang lâm nạn sao? Tất cả đều là người hèn nhát hết sao? Chính v́ thế mà một người như tôi - ṛng ră đấu tranh trong 20 năm, viết biết bao bài nghị luận chính trị, thế mà ở vào thập niên 1990 cũng không dám công khai viết bài lên tiếng bênh vực các nhà đấu tranh hoặc phản kháng trong nước, mà chỉ thở than ngấm ngầm với những bạn bè thân quen là những người trí thức hiểu biết, nh́n xa trông rộng.

 

Thế nhưng may mắn thay cho công cuộc cứu nước của dân tộc ta. Cách đây vài năm, khi các bạn trẻ như Lê Chí Quang, Nguyễn Vũ B́nh, Phạm Hồng Sơn can đảm đứng lên rồi bị bắt cầm tù đă tạo nên một sự xúc động và cảm thông sâu sắc của người hải ngọai. Rồi sự xuất hiện tiếp theo của Khối 8406, Nhóm Thanh Niên Dân Chủ Sơn Hà, Đảng Thăng Tiến và mới đây nhất là sự ra đời của các tổ chức Công Đ̣an Độc Lập Việt Nam, Hiệp Hội Đ̣an Kết Công Nông và Hội Ái Hữu Cựu TNCT &Tôn Giáo Việt Nam đă xóa sạch đi ranh giới Trong - Ng̣ai, Bắc – Nam, xua tan đi những đám mây mù và đưa cuộc đấu tranh của quốc nội và hải ngọai lên tầm vóc cuộc đấu tranh chung của cả dân tộc. Và ngày hôm nay đây, sự xuất hiện của Bản Tuyên Ngôn Dân Chủ của 28 nhà đấu tranh trong nước đăng trên Washington Post đă là một cuộc bắt tay lịch sử giữa cách mạng trong và ng̣ai nước. Tại sao vậy?

 

Những ai đă từng theo dơi cuộc đấu tranh của khối người Việt hải ngọai th́ phải biết muốn đăng một bức thư ngỏ, một thỉnh ngụyện thư trên tờ Washington Post không phải chuyện dễ. Đây là một tờ báo có uy thế lớn nhất về chính trị tại Hoa Kỳ v́ nó nằm ở Thủ Đô Hoa Thịnh Đốn, nó tác động ngay tới giới lập pháp, hành pháp và giới ngọai giao quốc tế. Trước đây vào ngày 21-6-05 nhân dịp TT. George W. Bush tiếp Phan Văn Khải tại Ṭa Bạch Ốc, Phong Trào Hưng Ca Việt Nam với sự tiếp tay của các tổ chức, cộng đồng hải ngọai đă tổ chức một cuộc quyên góp để đăng 01 trang trên tờ Washington Post có nội dung kêu gọi Tổng Thống Hoa Kỳ quan tâm đến t́nh trạng vi phạm nhân quyền tại Việt Nam và kêu gọi Hoa Kỳ hỗ trợ cho cuộc đấu tranh v́ Dân Chủ, Tự Do cho Việt Nam. Mới đầu ban biên tập tờ Washington Post ra gía 120,000$ (một trăm hai chục ngàn đô-la ) một trang! Tuy nhiên sau khi đọc nội dung bức thư, họ thấy rằng đây không phải trang quảng cáo b́nh thường của các công ty  thương mại mà là “tiếng kêu thống thiết của một dân tộc không có tự do, dân chủ” cho nên họ quyết định lấy 36,000$ (ba mươi sáu ngàn đô-la) một trang – đó là giá biểu thấp nhất dành cho các hội đ̣an thiện nguyện. Tôi không rơ Bản Tuyên Ngôn Dân Chủ của 28 nhà đối kháng trong nước đă được đăng với  khổ báo bao nhiêu. Nhưng có điều chắc chắn là các nhà đấu tranh trong nước không có tiền để đăng bản tuyên ngôn này trong khi chính bản thân và gia đ́nh của họ đang bị giam cầm bức bách ? Làm sao họ có thể tiếp xúc với ban biên tập của Washington Post, làm sao có thể vận động để tờ Washington Post  thông qua nội dung bức thư? Phải chăng nỗ lực này, số tiền vài chục ngàn đô-la này là do sự chung góp của các nhà yêu nước, của các tổ chức đấu tranh ở hải ngọai ? Chắc chắn là như thế. Và đây chính là tấm ḷng của người hải ngọai, là trái tim của ba triệu người yêu nước đang phải sống lưu vong và là sự tiếp tay và bắt tay ngọan mục của hai ḍng đấu tranh trong và ng̣ai nước.

 

Ng̣ai ra, đă từ lâu, kể từ năm 1990, tôi luôn luôn quan niệm rằng khối người Việt đang sống lưu vong ở hải ngọai phải là một chi thể bất khả phân ly của Tổ Quốc. Do đó cuộc đấu tranh của họ phải là một chi thể của cuộc đấu tranh chung của cả dân tộc. Không thể chỉ có cuộc đấu tranh chống cộng riêng lẻ cho người Miền Nam hoặc Người Quốc Gia như trước đây. Tất cả những ai giương cao ngọn cờ Tự Do, Dân Chủ đều đi đúng hơi thở của dân tộc, họ đang nói lên khát vọng chân chính nhất của dân tộc và họ xứng đáng được ṭan dân hỗ trợ dù trong hay ng̣ai nước. Và tôi đă từng viết các bài nghị luận tiên đóan rằng chỉ khi nào cách mạng ở hải ngọai bắt tay được với cách mạng ở trong nước th́ lịch sử mới sang trang. Chỉ khi đó cuộc đấu tranh trong nước mới chuyển hóa thành một giai đọan mới đầy sinh khí, đầy sức sống với tầm vóc dân tộc và quốc tế mỗi ngày mỗi lan rộng và dồn bạo quyền vào thế càng chống đỡ càng tuyệt vọng do bởi sự thức tỉnh của người dân trong nước và sức mạnh công phá của khối ba triệu người Việt hải ngọai. Hiện nay sức mạnh khổng lồ của khối 3 triệu người Việt hải ngọai chưa được tận dụng đúng mức bởi hải ngọai chưa chọn được mặt cho nên người dân chưa chịu gửi vàng. Hải ngọai dù đă đấu tranh hơn 30 năm vẫn chưa nổi bật lên một khuôn mặt lớn như Bà Golda Meir của Phong Trào Phục Quốc Do Thái, có khả năng qui tụ khối lựơng trí thức, thương gia, kỹ thuật gia để thành lập một mặt trận thống nhất tiếp trợ cho cuộc đấu tranh ở trong nước. Dù thế, nhưng có một thực tế không thể phủ nhận là tấm ḷng yêu nước của người hải ngọai thật vô biên. Trong riêng lẻ, họ vẫn âm thầm đóng góp, và hy sinh cho cuộc đấu tranh kéo dài đă 30 năm. Chưa thấy có một dân tộc nào lại kiên gan bền chí đến như vậy.Hiện nay mỗi năm có khỏang vài trăm ngàn đồng bào hải ngọai về thăm quê hương. Cứ thử tưởng tượng khối người đó, chỉ phân nửa hoặc một phần ba thôi, kéo tới thăm hỏi quư thầy, quư cha cùng các nhà tranh đấu ở Huế, Sài G̣n, Hà Nội, tiếp trợ tài chánh cho họ và chuyển các thông điệp của họ ra hải ngọai th́ sức mạnh của cuộc tranh đấu trong nước sẽ tăng lên biết là bao nhiêu ? Mới đây vào ngày 12-11-06 trong một cuộc hội luận trên Đài Việt Nam Hải Ngọai về sự ra đời của Hội Cựu TNCT & Tôn Giáo mới vừa thành lập tại Việt Nam, tôi và quư anh Nguyễn Đ́nh Ṭan, Phạm Trần Anh (người tù 21 năm) đă đưa ra ư nghĩ kêu gọi hải ngọai chuẩn bị thành lập các Trust Fund, quyên góp tiền bạc rồi chuyển qua các ngân hàng ngọai quốc có chi nhánh ở Việt Nam để tiếp trợ cho các tổ chức đấu tranh trong nước. Chắc chắn việc đó sẽ tới, ngày đó sẽ phải tới và vận hội mới sẽ tới.

 

2) Tại sao đây lại là một Bản Tuyên Ngôn Dân Chủ?

 

            Dù chưa có một định nghĩa thống nhất nào trong các bộ tự điển, nhưng Bản Tuyên Ngôn (Proclamation) là một bản công bố quan trọng liên quan đến vận mệnh hoặc quyền lợi của cả một dân tộc hoặc nhiều quốc gia như Bản Tuyên Ngôn Quốc Tế Nhân Quyền, Bản Tuyên Ngôn Độc Lập … chính v́ thế mà tại hải ngọai, trong suốt ba mươi năm qua, biết bao nhiêu cuộc hội thảo, hội nghị, đại hội chống cộng, nhưng tất cả các ư kiến, khát vọng chỉ được ghi  trên các bản gọi là Bản Công Bố, Bản Tuyên Cáo, Bản Kiến Nghị…chứ chưa bao giờ dám gọi đó là Bản Tuyên Ngôn. Ngay tại Hoa Kỳ, các ư kiến của các tổ chức chống đối, và ngay của các nhà lập pháp muốn áp lực lên tổng thống một vấn đề ǵ đó, dù là một vấn đề trọng đại , khi đăng lên báo cũng chỉ gọi đó là Bức Thư Ngỏ (Open Letter) hoặc Kiến Nghị Thư (Letter of Request). Cho nên khi có một bản tuyên ngôn ra đời tức là đất nước hay cộng đồng quốc tế đang phải đối đầu với một vấn đề trọng đại. Đặc biệt khi một đất nước đang bị bạo quyền thống trị, tước đọat tất cả các quyền lợi căn bản của người dân, giết hại tất cả những người đối kháng -  mà một nhóm người dám can đảm đứng dậy, nói lên khát vọng chân chính cho đất nước và vạch ra một con đường dân chủ, như lời kêu gọi của 28 nhà đấu tranh vừa qua, th́ đó chính là Bản Tuyên Ngôn. Nó chính là khát vọng chân chính của hơn 80 triệu người Việt Nam trong và ng̣ai nước. Nó cũng chính là tiếng kêu thống thiết và là con đường đấu tranh duy nhất của dân tộc Việt Nam. Đặc biệt hơn nữa, khi bản tuyên ngôn được thảo ra trong t́nh trạng ngặt nghèo bức bách, dưới mạng lưới công an bao phủ dày đặc, trước họng súng và lưỡi lê, nhục h́nh và đấu tố th́ Bản Tuyên Ngôn đó lại trở thành bất tử.

 

            Dĩ nhiên đây không phải là công việc của một sớm một chiều mà nó là cả một quá tŕnh lao khổ, tù ngục, chết chóc, thăm ḍ, thử thách, gạn lọc, đúc kết từ tinh thần đấu tranh và sự hy sinh của các vị đi trước cũng như khát vọng của 80 triệu người, như Bản Tuyên Ngôn Dân Chủ (I) của 118 chiến sĩ dân chủ quốc nội công bố ngày 8-4-2006 - đặc biệt là của Bản Tuyên Cáo của Hội Đồng Lưỡng Viện Giáo Hội Phật Giáo Việt Nam Thống Nhất do Ḥa Thượng Thích Quảng Độ gửi đi vào ngày 21-2-2001. Bản Tuyên Cáo này chính là  tiền thân và là linh hồn của Bản Tuyên Ngôn Dân Chủ (I) và Bản Tuyên Ngôn Dân Chủ (II) ngày hôm nay. Bằng ngôn từ đanh thép, bằng trái tim dũng mănh, bằng cảm nhận nhạy bén, bằng tinh thần của một người công dân yêu nước, trách nhiệm của một bậc sĩ phu, cộng thêm tấm ḷng từ bi của người con Phật, Ḥa Thượng Thích Quảng Độ đă đi đúng hơi thở của dân tộc, nhịp đập của cuộc đấu tranh, đáp ứng được thao thức của khối 3 triệu người Việt hải ngọai khi đưa ra những đề nghị để giải quyết cái thảm họa của dân tộc Việt Nam – thảm họa cộng sản kéo dài đă 60 năm qua như sau: “…cần h́nh thành một liên minh dân tộc bao gồm mọi khuynh hướng chính trị và tôn giáo làm nền tảng cho một chính quyền dân chủ đa nguyên. Cụ thể là hủy bỏ Điều 4 trên Hiến Pháp…cần thực thi ṭan vẹn những công ước quốc tế liên quan đến nhân quyền, đến các quyền dân sự và chính trị mà Việt Nam đă kư kết, tham gia. Cụ thể là ban hành tự do lập hội không thông qua Mặt Trận Tổ Quốc – một công cụ tay sai của Đảng Cộng Sản, tự do ngôn luận không thông qua lư luận hay tư duy ṭan thống Mác-Lê; tự do báo chí do tư nhân điều hành và độc lậpvới Đảng Cộng Sản; tự do nghiệp đ̣an để bảo vệ quyền lợi người lao động. Các tự do căn bản này là nền tảng bảo đảm cho sự phát biểu các ngưỡng vọng và quyền sống của nhân dân…”

 

            Bản Tuyên Ngôn Dân Chủ (II) một khi đă được đăng trên tờ Washington Post, chắc chắn sẽ đánh động được dư luận thế giới, nó có tầm vóc quốc tế và uy thế của các nhà đấu tranh trong nước càng lan rộng, cho nên có thể có hai dự đóan cho t́nh h́nh có thể xảy ra trong những ngày sắp tới.

 

Thứ nhất: Do sức ép của cộng đồng quốc tế, bạo quyền sẽ thóai bộ và thực thi những cải cách theo như đ̣i hỏi của các nhà tranh đấu để rồi đất nước từ từ chuyển hóa qua dân chủ bằng một cuộc Cách Mạng Nhung như ở Tiệp Khắc. Đây là biện pháp tối hảo tránh đổ máu cho dân tộc và ngay cả những người cộng sản có công trong công cuộc cải cách vẫn có chỗ đứng trong ḷng chế độ mới. Tuy nhiên nh́n vào thành phần nhân sự của Đảng Cộng Sản bây giờ, chúng ta chưa thấy một khuôn mặt nào, hoặc một đa số nào có khả năng kiềm chế được Đảng Cộng Sản để đưa đất nước vào một cuộc Cách Mạng Nhung như đă nói ở trên, ngọai trừ một cuộc đảo chính của quân đội – điều này thật khó xảy ra., ấy là chưa kể sức ép ḱm hăm Việt Nam trong quỹ đạo cộng sản của Trung Cộng.

 

Vậy th́ chỉ c̣n phỏng đóan thứ hai: Khi phong trào chống đối lan rộng trong dư luận thế giới, bạo quyền lo sợ, t́m cách triệt hạ và một màn đàn áp khốc liệt sẽ diễn ra giống như những cuộc đàn áp dân chủ tại Ba Lan và Hung Gia Lợi. Thế giới lúc đó sẽ phản ứng như thế nào đây? Chắc chắn Âu Châu, Hoa Kỳ, Canada, Úc Châu và Nhật Bản sẽ kịch liệt lên án, c̣n Trung Cộng sẽ vỗ tay reo mừng. Trên đừơng từ Đà Nẵng ra Hà Nội dự Hội Nghị APEC, Hồ Cẩm Đào đă nói “ Trung Quốc tin tưởng nhân dân Việt Nam sẽ dựng Việt Nam thành một nước Xă Hội Chủ Nghĩa có công nghiệp tiên tiến dưới sự lănh đạo của Đảng CSVN !!!” Điều này có nghĩa là Trung Cộng cổ vũ, xúi bẩy bọn người đang cầm quyền tại Việt Nam cứ tiếp tục đi theo con đường cộng sản - con đường duy nhất đưa đất nước này tới thành công về kinh tế... mặc cho bao sinh linh đồ thán, bao khổ đau, bao bất hạnh đổ dồn lên dân tộc Việt đă hơn nửa thể kỷ qua cũng chỉ v́ con đường cộng sản. Đây quả là lời tuyên bố vô trách nhiệm, ác độc và vô liêm sỉ !!!

 

            Sau hết dù thế giới có lên án, làm áp lực như thế nào đi nữa th́ trách nhiệm cứu nước, sự tồn vong của cuộc đấu tranh vẫn thuộc về phía chúng ta. Bản Tuyên Ngôn Dân Chủ (II) một khi đă được công bố điều đó có nghĩa là tuyến Độc Tài hay Dân Chủ, Tự Do hay là Chết, Tù Ngục hay Cởi Trói đă được vạch ra. Ṭan dân Việt Nam không c̣n lựa chọn nào khác. Quốc nội cần chuẩn bị tinh thần hy sinh và chấp nhận mọi t́nh huống xấu nhất. Hải ngọai cần thao thức, tận dụng mọi khả năng sẵn có của ḿnh, làm bất cứ điều ǵ để hỗ trợ cho mặt trận đấu tranh trong nước. Sau hết giới trẻ Việt Nam trong và ng̣ai nước cần thức tỉnh, can đảm đứng đậy để đấu tranh cho tiền đồ của Tổ Quốc. Các bạn trẻ trong nước chẳng có ǵ để mất ng̣ai một tương lai đen tối, một chế độ bất công, một xă hội băng họai, một chính quyền gian ác, một ngục tù bao la với mạng lưới chó săn chim mồi, công an dày đặc triệt hủy mọi quyền sống của con người. Dân tộc Việt Nam đang đứng trứơc một thử thách lớn nhất trong lịch sử 4000 năm dựng nước và giữ nước./.

 

Đào Văn B́nh

(California ngày 20-11-2006)