Trần Anh Kim: Tiếng Nói Của Lương Tri và Tỉnh Thức
Đào Văn B́nh
Trong mấy tuần vừa qua, v́ bận rộn theo dơi, chuyển tin tức, viết bài b́nh luận để yểm trợ các họat động đấu tranh dân chủ ở trong nước - trước và sau Hội Nghị Thượng Đỉnh APEC - tôi không có dịp nghe cuộc phỏng vấn trực tiếp Cựu Trung Tá Trần Anh Kim trên Đài Phát Thanh Quê Hương (San Jose) vào ngày 21-11-06 do phóng viên Ngô Kỷ thực hiện. Nay lần đầu tiên được nghe lại, tôi không khỏi xúc động và cảm phục. Cuộc phỏng vấn được thực hiện không phải trong điều kiện êm ả b́nh thường, mà là cụôc phỏng vấn “chui “, nghĩa là Trung Tá Trần Anh Kim phải di động, phải thay số đổi địên thọai trước đó dăm mười phút và phải mau lẹ để tránh mạng lưới công an vây phủ. Nếu công an phát hiện ra th́ điện thọai bị tước đọat, ông bị quật ngă, c̣ng tay ném về đồn công an rồi mọi việc không biết diễn biến ra sao: Không luật sư, không công lư, không tiếng nói bênh vực, không luật pháp - ngọai trừ luật rừng và súng đạn - để đối đầu với một h́nh hài nhỏ bé. V́ tính cách “kinh dị tóat mồ hôi lạnh này “ khiến tôi liên tưởng tới h́nh ảnh Tướng Trần B́nh Trọng năm xưa, giữa nơi pháp trường, gươm đao kề cổ, quân Nguyên Mông đằng đằng sát khí mà Trần B́nh Trọng dám dơng dạc hô to “ Ta thà làm quỷ nước Nam c̣n hơn làm vua đất Bắc!”. C̣n ngày hôm nay lời tuyên bố dơng dạc của ông là “Tôi giă từ Đảng CSVN để trở về với ḷng dân tộc”
Trong cuộc chiến tranh Nam- Bắc ông là chính trị viên đại đội đă đụng độ tám trận với quân đội Miền Nam và trong cuộc chiến chống bá quyền Trung Quốc ông là chính trị viên tiểu đ̣an và đă đánh hai trận với quân bành trướng. Với chiến tích và thời gian phục vụ như thế, nếu là người khôn ngoan, ông có thể chạy chọt để chuyển qua nghành công an. Dưới chế độ công an trị này, ông sẽ trở nên giàu có mau chóng. Ruộng đất của Tỉnh Thái B́nh, chỗ nào ngon, chỗ nào có thể xây khách sạn, villa, pḥng tắm hơi, sân Golf, ông hoặc bè đảng ông âm mưu cướp lấy. Kẻ nào chống đối như ông đang làm ngay hôm nay, ông cho bọn đàn em đánh hộc máu, tống vào trại giam, nhà thương điên và công trạng ông cứ thế mà leo thang. Biết đâu chả có ngày ông leo tới chức Bộ Trưởng Công An rồi Thủ Tướng, Chủ Tịch Quốc Hội không biết chừng ? Nguyễn Tấn Dũng trước đây là Trưởng Đ̣an Công An Xung Phong Rạch Giá – giết hại và tước đọat biết bao vàng bạc của người Vượt Biên, giờ leo tới chức thủ tướng rồi đó. Với số gia tài kếch xù đó, ông cho con ông du học, mua nhà bạc triệu ở Cali. Con gái, ông dặn phải lấy Việt Kiều (gốc Ngụy càng tốt). Sau này Đảng Cộng Sản có xập th́ đă có con rể bảo lănh cho ông qua Mỹ. Về già, những lúc rảnh rỗi, bên đống bạc, đống vàng ông bắt chước Phạm Văn Đồng và Vơ Văn Kiệt về hưu, ăn chay nói ṭan chuyện nhân nghĩa Bà Tú Đễ. Thế là phú quư, vinh hoa, đức hạnh ông đều có đủ cả. Nhưng…do sự thức tỉnh của lương tri, do nh́n thấy khổ đau chất chồng của dân tộc ít ra là hơn ba mươi năm qua nhất là của người nông dân trên quê hương Thái B́nh thân yêu của ông, ông không theo con đường bất luơng, ma mănh đó - mà ông lựa con đường gai góc nhất, con đường hiểm nguy nhất cho chính bản thân ông và gia đ́nh thân yêu của ông mà ông gọi là “Con đường trở về với dân tộc”. Chúng ta hăy nghe Trung Tá Trần Anh Kim nói “ 31 năm qua tôi (và cả triệu binh sĩ cộng sản khác nũa) đă bị lừa, đă nhận diện bản chất thối nát của chế độ này. Họ luôn luôn nói một đường, làm một nẻo, ḥan ṭan mị dân. Do đó tôi phải đấu tranh cho quyền lợi của dân tộc, trong đó có tôi. Đảng Cộng Sản đă phản lại dân tộc, phản lại Tổ Quốc !”. Ông nói thêm rằng hiện nay “Tham ô đất (tức là cướp đất) là tham nhũng lớn nhất tại Thái B́nh.Khỏang năm 1997 đă có cả vạn người xuống đường để đ̣i quyền sống.” Thế nhưng ngày nay Đảng Cộng Sản đă bần cùng hóa nhân dân hết rồi, công nhân và nông dân đều là nạn nhân của cộng sản. Họ làm không đủ ăn cho cố bám lấy đất. Lư th́ đă hiểu (cộng sản sai rồi) nhưng không dám đứng lên chống lại họ v́ không có ai bênh vực ḿnh. Nguyên do để cộng sản bắt ông và giam ông 24 tháng là v́ ông đă gia nhập Nhóm 8406 và gia nhập Đảng Dân Chủ. Hoặc sau này có một đảng nào đấu tranh cho quyền lợi của dân tộc ông cũng sẽ tham gia, dù chết ông cũng vui ḷng. Ông có một nhận định xác đáng về t́nh h́nh bi thảm, lạc hướng của Việt Nam khi nhắc lại lời tuyên bố điên cuồng của Lê Duẩn khi đă chiếm trọn Miền Nam “Bỏ qua giai đọan phát triển Tư Bản Chủ Nghĩa tiến thắng lên Chủ Nghĩa Xă Hội với công nghiệp hiện đại !!!” Do đó ông đă kết tội Đảng Cộng Sản qua câu nói “Tại sao không theo kinh tế thị trường từ năm 1975? ” Từ Tháng 8 năm nay trước nhà ông ở Thái B́nh có một chốt công an do mười tên canh gác. Đi đi đâu cũng có hai tên theo kè kè, một chiếc xe để phá sóng, phá tất cả các cuộc điện đàm, một chiếc xe trực sẵn sàng bắt ông bất cứ lúc nào. Ông ḥan ṭan trắng tay và không c̣n ǵ để sống ! Khi đối chất với bọn công an, ông có một lư lụân thật xác đáng là nếu chính phủ chủ trương chống tham nhũng, tại sao không cho công an bao vây bọn tham nhũng, mà lại đi bao vây các nhà đang chống tham nhũng và đấu tranh cho quyền lợi của dân tộc? Có lẽ câu hỏi này dù Hồ Chí Minh ở Vuờn Hoa Ba Đ́nh có sống lại cũng không trả lời được. Ng̣ai ra ông c̣n mạnh dạn nói thêm: Nếu tôi là những người đang cầm quyền tôi sẽ thân Mỹ. (Ư ông muốn nói thân Mỹ th́ dân giàu nước mạnh, chống được quân bành trường Trung Quốc và sau hết đất nước có Tự Do Dân Chủ). Tuy nhiên ông không phải là người đấu tranh cực đoan khi ông nói rằng nếu họ nhận ra được sai lầm, nếu họ biết sửa chữa đi th́ ḿnh cũng ủng hộ họ thôi. Tôi ḥan ṭan tán dương lập trường bất bạo động này. Giả như như bây giờ trong Đảng Cộng Sản có nhóm nào chủ trương cải cách tách ra, và yêu cầu nhóm bảo thủ thả tù chính trị, ngưng đàn áp tôn giáo, ngưng đàn áp báo chí, thực hiện công bằng xă hội, phục hồi danh dự cho những những người đă bị giết, bị cầm tù, bị bách hại, bị đấu tố, bị tứơc đọat tài sản và công khai xin lỗi quốc dân về những hành động sai trái của Đảng Công Sản trong quá khứ và đưa đất nước vào tiến tŕnh dân chủ th́ …chính tôi cũng ủng hộ họ như Ô. Trần Anh Kim mà thôi. Tuy nhiên ông cảnh giác những người đang cầm quyền tại Hà Nội là “Chế độ này càng tàn ác th́ càng xụp đổ nhanh.”
Thưa Trung Tá Trần Anh Kim:
Ngày hôm nay được biết ông, được nghe tiếng nói của ông, quư trọng ông và viết bài ca ngợi ông - một cựu sĩ quan của Quân Đội Nhân Dân mà Miền Nam trước đây gọi là “Quân Bắc Việt Xâm Nhập” họăc “Cán Binh Cộng Sản” nói chung. V́ tôi làm trong nghành hành chánh cho nên không có dịp đụng độ với ông trên chiến trường và cũng không biết rơ mặt các “Cán Binh Cộng Sản”lúc đó như thế nào (Ngọai trừ sau ngày 30-4-75). Tuy nhiên lúc bấy giờ khi một làng, một xă, một quận, một tỉnh nào mất về tay “Quân Bắc Việt Xâm Nhập” th́ từng đợt sóng người sẽ liều chết chạy thóat ra khỏi vùng này để trở về Vùng Quốc Gia. Những vụ thảm sát trên Đại Lộ Kinh Ḥang khi Quảng Trị mất vào tay quân cộng sản Bắc Việt, vụ Thảm Sát Tết Mậu Thân đă gieo kinh ḥang trong ḷng mọi người và h́nh ảnh “Cán Binh Cộng Sản” (tức là Quân Đội Nhân Dân hoặc Bộ Đội Cụ Hồ với Aka, dép râu, nón cối ) là một h́nh ảnh ghê tởm, gớm ghiếc c̣n ghi nhớ trong ḷng người dân Miền Nam cho tới ngày hôm nay. Thế cho nên khi Kontum, Pleiku mất vào tay cộng sản, hằng triệu người đă liều chết đổ xuống Liên Tỉnh Lộ 7 để thóat về vùng duyên hải, mong tránh khỏi nanh vuốt cộng sản mà phóng viên Nguyễn Tú đă mô tả trong bài phóng sự cuối cùng của đời ông bằng một đọan văn lịch sử đó là “Cuộc bỏ phiếu bằng đôi chân”. (Hiện nay phóng viên Nguyễn Tú đang sống ở Virginia). Thế nhưng kỳ lạ thay - cũng chính con người cộng sản, người cán binh gớm ghiếc đó - một khi họ quay về - lúc đó gọi là “Quay về với chính nghĩa quốc gia” th́ họ được trân quư lạ lùng. Những Thượng Tá Tám Hà, Trung Tá Hùynh Cự đều được mọi người thương mến. Tôi c̣n nhớ năm 1973 khi tôi đang làm Phó Tỉnh Trưởng Tỉnh Quảng Ngăi –lúc đó tôi mới 32 tuổi, một hôm Trung Tá Hùynh Cự gơ cửa văn pḥng vào thăm tôi. Khi nói chuyện lúc nào tôi cũng “ Thưa trung tá, thưa trung tá”. Tôi luôn luôn quư mến Trung Tá Hùynh Cự và trân trọng quân hàm trung tá của ông- dù quân hàm này do một bạo quyền gắn cho ông và quân hàm này đă tạo bằng xương máu nhân dân ít ra là của nhân dân Miền Nam. Đó là tấm ḷng độ lượng và hiểu biết của người Miền Nam dù trong cuộc chiến rất khốc liệt. Ngày nay đọc lịch sử Hoa Kỳ trong cuộc Nội Chiến Nam- Bắc (Civil War), ngay khi chiến thắng Miền Nam, Tổng Thống Lincoln đă thi thành chính sách huynh đệ một nhà, ông tuyên bố không có người thắng và cũng không có người thua. Ông cho phép các sĩ quan Miền Nam được đem ngựa, súng đạn về nhà để bảo vệ ḿnh và gia đ́nh và tái sản xuất. Không có chuyện nhục mạ các ông tướng Miền Nam. Không có chuyện gọi họ là “Ngụy Quân hayTướng Ngụy “, không có chuyện bắt họ đi “học tập cải tạo”. Không có chuyện cho xuất bản sách “Chân Dung Tướng Ngụy” để bôi bẩn họ. Chính v́ sự hàn gắn vết thương dân tộc này mà nước Mỹ đă xóa đi được hận thù và đưa đất nước vào phát triển như ngày nay. Thế nhưng, sau ngày 30-4-75 Miền Nam dù chúng tôi đă thua rồi, đă buông súng rồi “bàn giao” cho chính quyền cộng sản một cách trật tự hết rồi, chúng tôi bị gán cho một cái tên rất lạ lùng là “Ngụy Quân, Ngụy Quyền” và cái tội tày đ́nh là “ Bọn phản quốc, tay sai Đế Quốc Mỹ - một tên hung nô của thời đại và là kẻ thù số một của ḷai người tiến bộ.” Tại những trại tù Miền Bắc như Ḥang Liên Sơn, Yên Bái, các bộ đội làm công việc cai tù đă dùng báng súng quất xuống lưng các vị đại úy, thiếu tá, trung tá, đại tá, các linh mục, đại đức tuyên úy và bắt quỳ trước sân chỉ v́ các vị này đói quá phải mót trộm vài củ sắn, hoặc viết thư lén gửi cho thân nhân hoặc có liên hệ với người dân bên ng̣ai. Tôi nghĩ rằng đây là những hành vi của kẻ cướp hoặc lũ lưu manh, côn đồ hoặc quân khủng bố bạo tàn - chứ “quân đội” của một quốc gia không ai cho phép làm thế - nhất là đối với những người chiến binh đă ngă ngựa. Là chiến binh - dù đứng ở giới tuyến nào - chúng ta cũng phải thông cảm nhau v́ đời lính là gian khổ. Người quân nhân nào cũng phải có đầu óc mă thượng:
Túy ngọa sa trường quân mạc tiếu.
Cổ lai chính chiến kỷ nhân hồi.
Thưa Trung Tá Trần Anh Kim:
Những điều tôi nói ra ngày hôm nay không phải để khơi căm thù. Nhưng nói ra để mà nhớ, mà thương, mà khóc cho bạn bè, chiến hữu, cho lịch sử quá gian truân của dân tộc. Nói ra để lịch sử ghi chép lại để đời sau không c̣n kẻ làm đ́êu bất nhân, càn bậy. Nói ra để cho mọi người biết - như ông đă tuyên bố “ Cộng sản ḥan ṭan sai lầm”. Nhưng câu hỏi đặt ra ở đây là không hiểu những người đang lănh đạo Đảng CSVN đă nh́n thấy sai lầm chưa ? Nếu thấy sai lầm rồi th́ phải làm ǵ ? C̣n những người đang lănh đạo “Quân Đội Nhân Dân” có nh́n thấy sai lầm không? Nếu họ nh́n thấy, th́ chính họ cũng phải làm cái ǵ chứ ?” Đồng ư là quân đội phải do chính trị - tức do vị nguyên thủ quốc gia được bầu lên lănh đạo. Thế nhưng cái CHÍNH TRỊ đó mục nát và tàn hại nhân dân th́ quân đội phải làm sao? Chẳng lẽ quân đội trở thành một lực lượng gác dinh cho bạo chúa ? Ai trả lương nuôi sống quân đội ? Bạo chúa hay nhân dân? Có một mẫu mực trong đó quân đội đứng ra làm cuộc chính biến mà được lịch sử muôn ngàn đời sau ngưỡng mộ đó là: Dưới sự cố vấn của Sư Vạn Hạnh, Tướng Đào Cam Mộc đă cùng binh lính thủ hạ, đưa Lư Công Uẩn – lúc đó là Điện Tiền Chỉ Huy Sứ (ngang chức Tổng Tham Mưu Trưởng Quân Đội bây giờ) lên làm vua, thay cho bạo chúa Lê Ngọa Triều mở ra một triều đại huy ḥang cho dân tộc, chấm dứt tŕều đại hổ báo ăn thịt người và róc mía lên đầu nhà sư. Gỉa sử như có vị tướng trong quân đội nào dám đứng ra làm một cuộc chính biến để lật đổ bạo quyền cộng sản, th́ tôi chắc rằng muôn dân trong và ng̣ai nước sẽ reo ḥ mừng rỡ. Bạo quyền - kẻ th́ bất động, kẻ ra đầu hàng, kẻ nào may mắn lắm th́ lấy máy bay chuồn qua Trung Cộng hoặc qua Thái Lan rồi xin tỵ nạn ở Mỹ. Không một kẻ nào dám kháng cự lại cuộc khởi nghĩa thần thánh này. Và tên tuổi của vị đó sẽ sáng chói trong lịch sử của dân tộc Việt Nam. Nếu vị đó có tài, nếu đ̣an kết được mọi khuynh hướng, sau khi sọan xong hiến pháp dân chủ mới, nếu muốn có thể ra ứng cử tổng thống hoặc thành lập một đảng để ra tranh cử các nghị sĩ quốc hội để trở thành thủ tưởng trong chế độ đại nghị. Hoặc không có tham vọng làm chính trị th́ sau cuộc phổ thông đầu phiếu đă ḥan tất, cơ chế chính quyền mới đă được thành lập, vị đó có thể bố cáo với quốc dân để xin về hưu - giống như Cụ Nguyễn Công Trứ, Cụ Nguyễn Trăi Năm xưa trở lại làng quê vui thú điền viên và làm một biểu tượng sáng chói cho dân tộc và để đức lại cho con cháu mai sau. Nhưng liệu có vị tướng nào trong “Quân Đội Nhân Dân” dám đứng ra làm chuyện này không?
Thưa Trung Tá Trần Anh Kim:
Bây giờ lịch sử đă sang một trang mới. Mặt trận quốc dân đă ra đời và đang đối đầu với bạo quyền. Bên cạnh những nhân sĩ, trí thức, tu sĩ, văn nghệ sĩ, công nhân, thanh niên sinh viên, công nhân, chúng ta c̣n có những chiến binh dũng cảm, từ bóng tối gian trá, tội ác chập chùng bước ra… và bước vào ḷng muôn dân như Trung Tá Trần Anh Kim và Đại Tá Phạm Quế Dương. Dù tiếng nói của quư vị đang bị bóp nghẹt, mạng sống qúy vị đang bị đe dọa, nhưng h́nh ảnh của quư ông đă khắc ghi vào ḷng dân tộc. Quư ông chính là tiếng nói của Lương Tri và Tỉnh Thức. Nhân danh một người Việt tỵ nạn lưu vong, tôi xin phép được đứng nghiêm để kính chào quư ông. Và như quư ông cũng đă biết, cuộc chiến đấu này không thể thành công nếu hải ngọai và quốc nội không liên kết thành một khối. Sự việc ông lên tiếng cám ơn đồng bào hải ngọai đă quan tâm đến các nhà đấu tranh trong nước – sẽ khiến ba triệu người Việt hải ngọai vô cùng cảm kích, từ đó họ sẽ dốc ṭan tâm, ṭan lực cho cuộc chiến đấu cho Dân Chủ, Tự Do cuối cùng này.
Thưa ông, mẹ tôi cũng quê ở Thái B́nh. Bà cụ theo chồng ra Hải Pḥng lúc 20 tuổi và chưa bao giờ trở về quê cha đất tổ một lần… và bản thân tôi cũng chưa hề biết Quê Mẹ như thế nào. Chỉ biết rằng đó là một vùng đồng chua nước mặn, đời sống ngừơi nông dân rất là cơ cực. Một ngày nào đó khi hoa dân chủ nở rộ trên quê hương, nếu c̣n đủ sức khỏe tôi sẽ t́m về thăm Quê Mẹ và xin phép được thăm ông, bắt tay ông để chúng ta cùng uống một bát nước chè tươi, một bát nước vối hàn huyên, tâm sự và chắc nước mắt sẽ rưng rưng v́ cảm động và v́ được nh́n thấy quê hương hồi sinh và sống trong t́nh huynh đệ. Thân mến kính chào ông và mong ông “Chân Cứng Đá Mềm”.
Đào Văn B́nh
(Viết trong Mùa Lễ Tạ Ơn 2006 của Hoa Kỳ)