Trở mặt

Nguyễn Đạt Thịnh

 

    Ông Julien Pain, trưởng pḥng Internet của tổ chức RSF (Reporters Sans Frontière - Phóng Viên Không Biên Giới) nói, “RSF đă nhiều lần cảnh cáo công luận thế giới  phải cẩn thận v́ một khi Việt Nam đă được thu nhận vào WTO --tổ chức thương mại thế giới-- là Hà Nội sẽ trở mặt, và nay th́ chuyện trở mặt đă thể hiện.” 

RSF là một trong những tổ chức thế giới hiểu rơ Việt Cộng nhất, và công khai chỉ trích Việt Cộng nhiều nhất.

Chỉ trong ṿng 42 ngày --từ 3/30 đến 5/11-- tổ chức RSP 5 lần bày tỏ sự quan tâm đặc biệt đến việc Hà Nội bóp nghẹt dân chủ và bưng bít sự thật. 

Ngày 30 tháng Ba, RSF phản đối việc Việt Cộng bịt miệng linh mục Nguyễn Văn Lư ngay trong ṭa án; ngày mùng 3 tháng Tư RSF loan tải nguyên văn bản tuyên bố của ông Nguyễn Phong, một trong những người cùng ra ṭa với LM Lư.

Ông Phong yêu cầu người Việt Nam quốc nội và hải ngoại và mọi cơ quan nhân quyền và truyền thông thế giới đừng tin tưởng vào những điều ông phải nói trong thời gian bắt đầu từ ngày 16 tháng Hai 2007, thời gian bị Việt Cộng giam giữ, h́nh cụ. 

Ngày 23 tháng Tư, ngày 10 và 11 tháng Năm, RSF liên tục loan báo nhiều tin tức khác về việc Việt Cộng đàn áp những chiến sĩ dân chủ tranh đấu ôn ḥa.

Ông Julien Pain là người Pháp, văn pḥng của ông đặt tại Ba Lê. 

Mặt khác, Liên minh Châu Âu cũng lên án việc Hà Nội bỏ tù các nhân vật bất đồng chính kiến, đồng thời yêu cầu Việt Cộng trả tự do vô điều kiện cho những tù nhân chính trị này.  

Ông Julien Pain, trưởng pḥng Internet của RSF  

     Ông Julien Pain theo dơi khít khao việc Hà Nội đàn áp công luận. Ông nói với phóng viên đài Á Châu Tự Do, “năm 2002 , cộng sản Việt Nam cũng đă từng mở một chiến dịch đàn áp dân chủ mạnh tay như hiện giờ. Những nhân vật bất đồng chính kiến và đấu tranh cho dân chủ và tự do ngôn luận bị bắt bớ, giam cầm lúc ấy gồm các ông Phạm Hồng Sơn, Nguyễn Vũ B́nh, Nguyễn Khắc Toàn, Phạm Quế Dương, Lê Chí Quang, Trần Khuê, mà bản án nặng nhất là 12 năm tù. Trong số những người vừa kể , hiện nay nhà báo Nguyễn Vũ B́nh vẫn c̣n bị giam. 

“Trong thời gian gần đây, Hà Nội lại cho diễn lại cảnh đó, tức là lần lượt đưa ra ṭa tuyên án những người xét thấy bất lợi cho chế độ, chỉ v́ họ muốn tự do phát biểu quan điểm, lập trường đ̣i hỏi dân chủ của ḿnh.

“Nói một cách khác, đây là biện pháp khoá miệng những ai dám công khai nói lên sự thật, chỉ trích những sai trái của nhà nước qua những phương tiện truyền thông, trong đó có mạng lưới Internet.” 

Ông Julien Pain nhấn mạnh, “Ai cũng nhận thấy là trong nhiều tháng liên tiếp, cộng sản Việt Nam cố ư nhượng bộ, làm mọi người lầm tưởng chúng cởi mở, thông thoáng hơn, không sử dụng sức mạnh để giới hạn dân chủ, hầu đạt cho bằng được mục tiêu về kinh tế, chính trị và ngoại giao.

Trả lời câu hỏi của phóng viên RFA về việc Việt Cộng đem “luật 88 c̣ng đôi” ghép các chiến sĩ dân chủ vào tội “tuyên truyền chống phá chế độ, gây nguy hại cho an ninh quốc gia,” ông Pain nói, “thật ra th́ những nhân vật bất đồng chính kiến bị phạt tù chỉ v́ họ muốn nhà nước Việt Nam thực thi dân chủ, đổi mới chính trị, chấp nhận đa nguyên, đa đảng, thay v́ để một đảng cộng sản duy nhất nắm độc quyền cai trị đất nước từ bấy lâu nay.

“Tôi cho rằng những cáo buộc Hà Nội viện dẫn là ḥan toàn vô nghĩa, không đứng vững chút nào, v́ khi một cá nhân tŕnh bày tư tưởng, quan điểm, suy tư của ḿnh trên các diễn đàn Internet một cách công khai th́ người đó không thể bị coi là nguy hiểm cho xă hội, cho chế độ đương quyền.

“Trước đây  Hà Nội sử dụng chiêu bài làm gián điệp cho ngoại bang để truy tố những nhà hoạt động cho dân chủ và nhân quyền. Theo RSF chúng tôi th́ những luận điệu quen thuộc mà nhà nước Việt Nam xưa nay cứ dàn dựng lên như thế, chính là để cũng cố và duy tŕ quyền lực của họ.

“RSF chúng tôi xem Việt Nam là một nước độc tài, ṭan trị khi căn cứ vào các tiêu chuẩn về quyền tự do ngôn luận và tư tưởng. Trong các bản đánh giá hàng năm do các tổ chức quốc tế phổ biến th́ hầu như năm nào Việt Nam cũng xếp cuối bảng v́ đă hạn chế sinh hoạt báo chí, cấm đoán, phong tỏa mạng lưới Internet.” 

Ông Pain đúng trong việc tiên đoán thái độ của Việt Cộng, nhưng ông lại không đúng trong việc dùng 2 chữ “trở mặt” để mệnh danh thái độ này.

Việt Cộng không vô cớ trở mặt, gỡ đi bộ mặt nạ giả dân chủ, giả cởi mở rất ích lợi cho chúng. Sở dĩ chúng phải thẳng tay đàn áp, tù đầy những chiến sĩ dân chủ, cũng chỉ v́ nhu cầu vô cùng quan trọng và cấp bách của chúng là tắt đi mọi tiếng nói chống đối để bảo vệ giáo điều 3 không –không đa nguyên, không đa đảng, và không chống chính phủ.

Không giam giữ các chiến sĩ dân chủ là chấp nhận để mặc phương thức gian lận “đảng cử dân bầu” bị lộ tẩy, và chấp nhận nguy cơ nhiều ứng cử viên không cộng sản được cử tri bầu vào quốc hội, biến quốc hội thành đa nguyên, đa đảng, nói lên những lập luận chống chính phủ.

 Nguyên nhân thật của việc đàn áp đối lập là để bảo vệ tính chấp “triện cao su” của quốc hội thuần nhất cộng sản. Bầu cử xong, trước khi Nguyễn Minh Triết sang Mỹ, Việt Cộng mới rảnh tay nghĩ đến việc mang mặt nạ phục thiện trả tự do cho những chiến sĩ dân chủ để vuốt ve ông Pain, ông Bush, bà Rice, và những người muốn chúng phục thiện để rửa mặt cho họ. 

Hai chữ “trở mặt” của ông Julien Pain dùng cho thấy Việt Cộng lưu manh trên khả năng đánh giá của nhân loại; chúng giả trá khi đàn áp, giam giữ các chiến sĩ dân chủ làm cho mọi người tưởng chúng trở mặt sau khi đă nhận ân huệ vào WTO, rồi chúng sẽ tiếp tục giả trá khi chúng trả tự do cho những chiến sĩ này, để thế giới hể hả thấy chúng “nhượng bộ” áp lực của họ.

Nguyễn Đạt Thịnh