Chia Xẻ Với Nhà Văn Ḥang Tiến

      Vào ngày 19-5-2007 nhà văn Ḥang Tiến đă gửi một bức thư cho Ô. Nguyễn Phú Trọng với lời lẽ khá lịch sự, nội dung giống như lời trần t́nh về “màn kịch dân chủ” mà Đảng CSVN cứ cho diễn đi diễn lại có lẽ đă nửa thế kỷ rồi. Cho nên ông đă gửi trả lại thẻ cử tri cho Ban Bầu Cử v́ không thể cứ im lặng măi “Im lặng là đồng lơa với tội ác” (*). Sở dĩ gọi đây là lời trần t́nh là v́ ông đă nhắc lại câu nói bất hủ của Cụ Chu Văn An “Kẻ sĩ phải nói những điều ích nước lợi dân.” và tấm ḷng cương trực của Cụ sau khi dâng sớ lên Vua Trần Dụ Tông xin chém 7 tên gian thần không được, cụ đă rũ áo từ quan.

      Cái tṛ hề dân chủ này quả thật tốn kém mà theo nhà văn Ḥang Tiến mỗi lần như thế công quỹ phải chi ra khỏang vài trăm ngàn tỉ đồng trong khi dân chúng th́ nghèo đói xác xơ - mà không biết có lừa được ai không? Nếu nói rằng “Quốc hội là cơ quan quyền lực cao nhất nước” như hiến pháp của VC nói th́ chưa hẳn đúng bởi v́ trong các quốc gia dân chủ ngày nay, ba cơ quan Lập Pháp, Hành Pháp và Tư Pháp đều có quyền hạn ngang nhau. Không cơ quan nào lấn áp quyền hạn của cơ quan nào. Lập Pháp hay quốc hội có trách nhiệm làm luật cho quốc gia. Hành Pháp hay chính phủ chịu trách nhiệm thi hành luật lệ do quốc hội biếu quyết. C̣n đứng đầu nghành Tư Pháp là Tối Cao Pháp Viện có chức năng giám sát Lập Pháp và Hành Pháp có đi đúng hiến pháp hay không. Nhưng cuối cùng, quyền trọng tài tối thượng vẫn thuộc về người dân. Phán quyết cuối cùng vẫn thuộc về người dân. Thế nhưng hiến pháp cộng sản “lỡ” nói “Quốc hội là cơ quan quyền lực cao nhất nước” th́ phải tôn trọng, hay ít ra cũng phải t́m cách để tôn trọng chứ. Đằng này cái gọi là “Quốc Hội “ của nước CH/XHCN/VN thực chất chỉ là một tổ chức bù nh́n, một cái bung xung để hợp thức hóa những nghị quyết, chỉ thị, mệnh lệnh của Đảng CSVN mà thôi. Quyền lực cao nhất nước Việt Nam nằm trong tay Đảng CSVN, thông qua Trung Ướng Đảng, rồi chuyển cho Chính Trị Bộ, rồi cuối cùng vào tay Ban Bí Thư Trung Ương Đảng. Nói khác đi mọi quyết định của đất nước Việt Nam ngày hôm nay nằm trong tay một số ông “răng đen mă tấu” một số “bà già giết giặc” trong cái gọi là Chính Trị Bộ Đảng CSVN. Thế cho nên cứ tiếp tục đi bầu măi như thế này th́ chẳng khác nào nối giáo cho giặc, tiếp tay cho một tṛ hề dân chủ kéo dài đă hơn nửa thế kỷ. Nếu vị nào có can đảm như Nhà Văn Ḥang Tiến th́ trả lại thẻ cử tri, hoặc tới ngày bầu cử phản đối bằng cách ở nhà không đi bầu. Nếu bị công an khu vực lùa vào thùng phiếu th́ lấy bút vạch mặt vào các ứng cử viên “hề” của cộng sản, hoặc xé đôi lá phiếu trước khi bỏ vào phong b́, hoặc bỏ vào miệng nhai luôn lá phiếu giống như một số người dân Miền Trung đă làm trước đây khi phải bỏ phiếu cho các ứng cử viên Đảng Cần Lao của thời Đệ Nhất Cộng Ḥa.

      Nói về tṛ hề dân chủ của cộng sản , chúng ta không khỏi không nhắc tới buổi nói chuyện “trực tuyến” của Ô. Nguyễn Văn Yểu – Phó Chủ Tịch Quốc Hội với bạn đọc của báo địên tử của Đảng Cộng Sản vào ngày 02-05-07 được trích đăng trên một số báo người Việt ở hải ngọai, trong đó có một số điểm rất tức cười như sau:

1)Theo như sự giải thích của Ô. Nguyễn Văn Yểu th́ “Đảng lănh đạo Nhà Nước, Quốc Hội nhưng không làm thay nhiệm vụ của các cơ quan nhà nước.” Có lẽ khi nói câu này, Ô. Yểu đang ngủ mê chắc. Hồi c̣n ở trong nước tôi được nghe những lời rất “ưu ái” phát xuất từ Trung Ương Đảng CSVN là “Đảng lo từ lọ tương, lọ cà cho người dân”. Nói tóm lại Đảng CSVN chui cả vào nhà bếp, vào gầm giường của người ta. Đảng tước đọat quyền giáo dục con cái của người dân, của các nhà giáo dục. Đảng chui cả vào chùa, nhà thờ, thánh thất để ŕnh ṃ, theo dơi, khống chế. Đảng chỉ đạo tư tưởng, văn hóa của cả dân tộc. Đảng nắm chặt lấy truyền thông báo chí, biến nhà văn, nhà báo, nhà thơ, nhà làm truyền thông thành nô lệ hay các văn-thi-sĩ cô đầu (Lời nhà thơ Nguyễn Chí Thiện). Đảng bảo sống là sống, đảng bảo chết là chết. Có đảng th́ vinh hoa phú quư. Mất thẻ đảng th́ thân tàn ma dại. Bỏ cha bỏ mẹ chứ không dám bỏ đảng. Dám đấu tố cha mẹ, chứ không dám nói xấu đảng. Đảng như một bóng ma hiện h́nh ở khắp mọi nơi. Đảng như một con yêu tinh làm chủ một cái động mà người dân chỉ là đám là đám tù nhân chờ ngày con yêu tinh đó đem ra làm thịt! Thế mà Ô. Yểu lại nói rằng đảng không làm ǵ cả. Đảng chỉ ngồi chơi xơi nước, đảng chỉ nói dăm ba câu phất phơ thôi, c̣n mọi chuyện quốc hội, chính phủ lo hết. Ô. Nguyễn Văn Yểu có biết trong bản cáo trạng của Quốc Hội Âu Châu, của cuốn Hắc Thư Về Chủ Nghĩa Cộng Sản mới đây, người ta có bao giờ lên án cái gọi là quốc hội hay chính phủ (nhà nước) của các nước cộng sản đâu mà người ta chỉ lên án chủ nghĩa cộng sản và tội ác mà đảng cộng sản gieo rắc lên đầu các dân tộc đó. Có lẽ Ô. Yểu cũng nên t́m đọc những tài liệu “phản động” này để mở mang thêm kiến thức.

2) Cũng trong cuộc đối thọai “trực tuyến” đó, Ô. Nguyễn Văn Yểu nói tiếp “ Ở các nước khác có chế độ tranh cử, ở Việt Nam không có tranh cử mà là vận động bầu cử và theo quy định. Bầu cử khác với tranh cử, ứng cử viên không ai tranh ai, khi thực hiện vận động th́ không làm phương hại đến lợi ích chung của các cơ quan, đơn vị khác. Có thể nói tốt cho các đại biểu khác hoặc các cơ quan khác nhưng ứng cử viên không được nói ǵ phương hại đến ứng cử viên khác.”

- Thứ nhất: Cứ theo Ô. Yểu th́ trong các cuộc tuyển cử “không ai tranh ai” điều đó có nghĩa là mỗi ứng cử viên đều có phần do đảng sắp xếp cả rồi. Khỏi cần phải vận động, khỏi cần phải tranh cử lôi thôi mệt sức. Người dân chỉ là những viên gạch lót đường hợp thức hóa cho các quan cộng sản tiếp tục thống trị cưỡi lên đầu lên cổ dân tộc măi thôi. Thực ra điều này Ô. Yểu không cần phải nói ra mọi người đều biết. Trong các chế độ độc tài, độc tài gia đ́nh trị, độc tài quân phiệt, quân chủ chuyên chế th́ mọi cuộc bầu cử đều diễn ra na ná như thế. Tuy nhiên trơ trẽn nhất, bẩn thỉu nhất vẫn là chế độ độc tài đảng trị của cộng sản.

-Thứ hai: Ra tranh cử là để trở thành dân biểu, nghị sĩ để làm việc nước. Trong cuộc vận động tranh cử - ngay như tại Hoa Kỳ, không ai cổ vũ cho việc bôi lọ và đánh phá cá nhân (personal attack). Tuy nhiên nếu đối thủ của ḿnh là ông tổng thống, thủ tướng, thống đốc tiểu bang, tổng-bộ-trưởng, tỉnh trưởng hoặc cựu dân biểu, thượng nghĩ sĩ, hoặc ông tướng th́ ḿnh có quyền phê b́nh chính sách quốc gia, thành quả cũng như vạch ra các lỗi lầm của các ông ấy để cho dân chúng biết mà chọn lựa chứ. Giả dụ bây giờ dưới áp lực của quốc tế và quần chúng, đảng cộng sản phải buộc ḷng cho quư ông Hoàng Minh Chính, BS Nguyễn Đan Quế , TS Nguyễn Thanh Giang, Đại Tá Phạm Quế Dương, nhà văn Ḥang Tiến, Ô. Vũ Cao Quận, Ô. Trần Anh Kim, Ô, Nguyễn Khắc Ṭan, BS Phạm Hồng Sơn, LS Lê Chí Quang, Ô. Nguyễn Phương Anh, Bà Vũ Thanh Phương v.v..ra tranh cử. Dĩ nhiên trong cuộc tranh cử này họ phải đối đầu với các ứng cử viên của đảng cộng sản. Nếu cứ y theo bản điều lệ “Có thể nói tốt cho các đại biểu khác hoặc các cơ quan khác nhưng ứng cử viên không được nói ǵ phương hại đến ứng cử viên khác.” th́ quư ông này ra ứng cử để hợp thức hóa cho các ông cộng sản à? Họ bước ra để làm tṛ hề à? Vậy th́ con đường duy nhất là phải chống, phải tẩy chay bầu cử thôi. Nó rất là logic- danh từ của quư ông. Xin quư ông đừng ngạc nhiên và đừng có chụp mũ lôi thôi, mất th́ giờ.

-Thứ ba: Nhân bức thư của nhà văn Ḥang Tiến gửi cho Ô, Nguyễn Phú Trọng - Trưởng Ban Bầu Cử tôi có một ư nghĩ ngộ nghĩnh. Đảng cộng sản lúc nào cũng khoe khoang thành thích, nhân dân đời đời nhớ ơn đảng. Nhờ đảng dẫn dắt mới có tương lai tươi sáng như ngày hôm nay, giai cấp công- nông là những đứa con yêu quư của đảng, các cháu thiếu nhi nhờ ơn đảng mà mới có cơm ăn, áo mặc, học hành, ca múa, nếu không th́ đă đi đánh giày, bới đống rác, làm đĩ cho Đài Loan, Đại Hàn khắp bốn phương trời cả rồi. Khoe khoang nhiều như thế nhưng quư ông đă thử chưa? Nếu có ngon (nói theo danh từ Miền Nam) quư ông hăy thử chơi một lần cho biết. Nhân có Ô. Nguyễn Phú Trọng quá kinh nghiệm về bầu cử xin ông hăy đề nghị với trung ương đảng – năm nay th́ quá trễ rồi, sang năm hăy thử (thử thôi) tổ chức một cuộc bầu cử thật sự đàng ḥang, thật tự do gấp triệu lần Đế Quốc Pháp, Mỹ và các nuớc Tư Bản để xác định uy tín của đảng xem sao. Cuộc bầu cử có thể diễn ra dưới h́nh thức bầu cử tổng thống giả - với h́nh thức thăm ḍ thôi. Đảng cộng sản có thể đưa ra liên danh Nông Đức Mạnh – Nguyễn Minh Triết hoặc Nông Đức Mạnh- Nguyễn Tấn Dũng ứng cử tổng thống và phó tổng thống. C̣n phe dân chủ có thể tạm thời đưa liên danh Ḥang Minh Chính - BS Nguyễn Đan Quế hoặc TS Nguyễn Thanh Giang. Nếu trong cuộc bầu cử thật sự tự do này mà liên danh Nông Đức Mạnh thắng, tôi hứa sẽ quẳng bút đi và không bao giờ viết một lời ǵ động chạm đến đảng cộng sản nữa. C̣n ngược lại th́ Đảng CSVN giống như một anh lúc nào cũng khoe khoang ḿnh là một vơ sĩ vô địch nhưng không bao giờ dám lên vơ đài tỉ thí. Nói tóm lại đó là một anh hèn nói dóc. Nếu đảng cộng sản không dám làm một cuộc tỉ thí như đề nghị ở trên th́ đảng cộng sản thật là hèn. Và từ đó người đời sẽ mai mỉa “hèn như cộng sản vậy”!!!

      Trong t́nh h́nh đàn áp dân chủ khốc liệt như thế này mà nhà văn Hoàng Tiến đă cùng quư ông Nguyễn Thanh Giang, Nguyễn Khắc Toàn liên tục viết bài b́nh luận hoặc đưa tin về các khổ nạn của dân oan trong nước để hâm nóng cuộc đấu tranh đang bị thiệt hại rất nặng nề…quả là hành vi can đảm phi thường. Trong phần cuối của bức thư, nhà văn Ḥang Tiến không viết Hà Nội ngày, tháng…mà lại viết Đất Thiêng Thăng Long ngày 19-5-2007 điều đó ông muốn nói đến khí thiêng của đất Hà Thành. Khí thiêng có từ sông núi, nhưng khí thiêng cũng tỏa ra từ hào khí của con người: Từ Lư Công Uẩn thấy rồng bay lên trời mà mở nghiệp lớn cho dân tộc, tới Lê Lợi trả lại thanh gươm cho rùa thần ư nói giặc đă dẹp xong đây là giai đọan xây dựng đất nước, cho tới Ḥang Diệu và Pḥ Mă Nguyễn Lâm tuẫn tiết khi Thành Hà Nội thất thủ… tiếp tới bao thế hệ thanh niên thời Nguyễn Thái Học đă anh dũng kháng Pháp và bao nhiêu văn nhân, nghệ sĩ, trí thức đă ǵn giữ đất này trở thành chốn Ngàn Năm Văn Vật. Và ngày nay khí thiêng đó đang được các nhà đấu tranh dân chủ bảo bọc, giữ ǵn và tiếp nối. Họ chính là kẻ sĩ của thời đại. Mà kẻ sĩ chỉ đích thực là kẻ sĩ khi dám nói lên sự thật, dám nói lên điều ích nước lợi nhà cho dù có phải bị tù đày hay phải chết. Nhà văn Ḥang Tiến đă trích dẫn lời nói của Cụ Nguyễn Công Trứ để diễn đạt tư tưởng này: “Nhân sinh tự cổ thùy vô tử. Lưu thủ đan tâm chiếu hăn thanh.”

Đào Văn B́nh

19-5-2007

Cước chú: Dấu (*) là lời trích dẫn từ bài viết của tác giả.