Thư Cho Con

Giáo Già

 

Những Kẻ Đá Banh Bổng

 

Ngày 21 tháng 4 năm 2006.

 

H.,

 

Mấy tuần qua, những tin tức dồn dập về Đại hội 10 Đảng Cộng sản Việt Nam đă khiến dư luận bàn tán nhiều về những đổi thay có thể xảy ra trong và sau Đại hội nầy, nhứt là khi Hội nghị Trung ương 15 đột ngột được tổ chức với sự hiện diện gần như cùng lúc tại Hà Nội của Bộ trưởng Quốc pḥng Trung quốc Tào Cương Xuyên và phái đoàn do Chủ tịch Hạ viện Dennis Hastert hướng dẫn, với sự góp mặt của nhiều Chủ tịch Ủy ban trong Quốc hội Hoa Kỳ.

 

Đă có tin đồn cho thấy một cuộc “Tổng nổi dậy đánh giặc nội xâm” do tướng Vơ Nguyên Giáp cầm đầu, với sự hậu thuẫn của nhiều tướng lănh quân đội, công an, như Chu Huy Mân, Mai Chí Thọ, Bùi Thiện Ngộ, Phùng Quang Thanh... đă được vạch ra với một số chi tiết coi như rất “cụ thể”, căn cứ trên các dữ kiện lấy từ báo chí của Cộng sản Việt Nam như các tờ Tiền phong, Tuổi trẻ, Saigon Giải phóng, Vietnam Net...

 

 

[Từ trái] Nông Đức Mạnh, Vơ Nguyên Giáp

 

Nhưng cuộc “Tổng nổi dậy” không thấy xảy ra v́ Tổng Bí thư Nông Đức Mạnh và phe cánh đă xuống nước. Nông Đức Mạnh hạ ḿnh xin yết kiến Vơ Nguyên Giáp và Lê Khả Phiêu, xin tự giác [nói là để bảo vệ sự đoàn kết của đảng] bằng cách chấp nhận các điều kiện như: không tái ứng cử chức Tổng Bí thư, hứa xét lại vụ án Tổng cục 2 và T4, loại bỏ các nhân sự nhiều tai tiếng như Trần Đ́nh Hoan, Phạm Văn Trà, Nguyễn Khoa Điềm..., chấp nhận Phùng Quang Thanh làm Tổng trưởng Quốc pḥng..., chấp nhận phương án dân chủ cho Đại hội bầu trực tiếp Bộ Chánh trị, Tổng Bí thư...

 

Lê Khả Phiêu tiếp Lư Bằng [TQ]

 

Dầu vậy, t́nh h́nh an ninh ở Hà Nội, trước ngày Đại hội, rất nghiêm nhặt, đă có lịnh cấm xe lửa từ các địa phương tiến vào nội thành, mọi phương tiện di chuyển từ các tỉnh về thủ đô đều bị kiểm soát gắt gao, và... các địa điểm du hí từng dành cho các quan từ các nơi về thủ đô tham dự các hội nghị, hay đi công tác, an toàn hưởng lạc, cũng bị bố ráp, các đường dây gái gọi bị cắt đứt...

 

Trong lúc tin đồn chưa được phối kiểm th́ một ngày trước Đại hội, 17-4-2006, Phan Diễn, Ủy viên Bộ Chính trị, Thường trực Ban Bí thư Trung ương Đảng Cộng sản Việt Nam, bất ngờ họp báo tŕnh bày về chương tŕnh nghị sự của Đại hội 10. Diễn cho biết:

 

Phan Diễn. AFP PHOTO.

 

“Theo kết quả phiên họp trừ bị của Đại hội Đảng được ông Đào Duy Quát, Phó ban Tư tưởng Văn hóa Trung ương công bố trong buổi họp báo chiều qua, 17-4-2006, th́ lần này có một điểm mới trong qui chế bầu cử. Đó là việc sau khi Đại hội bầu ra Ban Chấp hành Trung ương khóa 10, 1.176 [mất thêm 1?] đại biểu sẽ được phát một phiếu thăm ḍ để giới thiệu ứng viên vào chức vụ Tổng Bí thư Đảng. Trên cơ sở kết quả thăm ḍ, Ban Chấp hành mới xem xét và giới thiệu ứng cử, đề cử Tổng Bí thư. Sau khi Bộ Chính trị được Ban Chấp hành Trung ương bầu ra, th́ Ban Chấp hành Trung ương sẽ bỏ phiếu quyết định ai là Tổng Bí thư của Đảng trong số những người trúng vào Bộ Chính trị. Ông Đào Duy Quát cho biết thêm là Đại hội sẽ quyết định có bao nhiêu Ủy viên Trung ương Đảng và bao nhiêu Ủy viên Bộ Chính trị. Con số được ghi nhận là từ 15 đến 17 Ủy viên Bộ Chính trị và khỏang từ 150 đến 170 Ủy viên Trung ương Đảng.”

 

Tuy nhiên, trong lúc chuyện ‘bầu bán’ chưa tiến hành, kết quả chưa được chánh thức công bố, th́ chuyện dàn xếp bên trong hậu trường h́nh như cũng được ráo riết thực hiện, để ỡm ờ đưa ra trước một thành phần nhơn sự chủ chốt lănh đạo Đảng, coi như để hỏi ư trước các bực đàn anh, và cũng để thăm ḍ dư luận. Đó là:

 

Nguyễn Minh Triết

 

Nguyễn Minh Triết sẽ là Tổng Bí thư, Nông Đức Mạnh là Chủ tịch Nước. Phùng Quang Thanh là Bộ trưởng Quốc pḥng, Nguyễn Phú Trọng là Chủ tịch Quốc hội, Nguyễn Tấn Dũng và Nguyễn Sinh Hùng đang tranh ghế Thủ tướng.

 

Nguyễn Phú Trọng

 

Ngoài ra, cũng có 2 dữ kiện quan trọng được đề cặp đến. Đó là:

 

1. Biện pháp mới đề pḥng chống tham nhũng là cấm các cơ quan truyền thông báo chí đưa tin tiêu cực [họ rất sợ tự do ngôn luận].

 

2. Sẽ cho thành lập đảng chánh trị đối lập [chỉ 1 mà thôi] do Nguyễn Đức B́nh (nhân vật nổi tiếng bảo thủ) lănh đạo, để thu hút phe bảo thủ, làm chuyện đối lập với phe chủ trương đổi mới được tiếp tục nắm quyền [đặc biệt về kinh tế].

 

Trong khi đó, các nhà đấu tranh cho Tự Do Dân Chủ, cũng rộn rịp lên tiếng:

 

- Ngày 6-4-2006, “Lời kêu gọi cho quyền thành lập và hoạt động đảng phái tại Việt Nam năm 2006 của 116 nhà Đấu tranh Dân chủ quốc nội Việt Nam” với chữ kư của 116 nhơn vật danh tiếng được phổ biến rộng răi.

 

- Ngày 8-4-2006, bản “TUYÊN NGÔN TỰ DO DÂN CHỦ” của 118 nhà đấu tranh dân chủ quốc nội được công bố.

 

- Ngày 15-4-2006, một bản “TUYÊN NGÔN DÂN CHỦ” khác của Phong trào Dân chủ Việt Nam được văn pḥng hải ngoại chánh thức phổ biến ở California, Hoa Kỳ.

 

Một dấu hỏi được đặt ra là bản Tuyên ngôn Tự do Dân chủ có 118 chữ kư do Linh mục Nguyễn Văn Lư cùng một số lớn đồng đạo Thiên Chúa giáo và đồng hương Huế phổ biến ngày 8-4-2006 và một Tuyên ngôn Dân chủ của Phong trào Dân chủ Việt Nam, được văn pḥng hải ngoại chánh thức phổ biến chỉ với chữ kư của Giáo sư Trần Khuê và Bác sĩ Nguyễn Xuân Ngăi có ảnh hưởng ǵ đến Đại hội 10 của Cộng sản Việt Nam hay không.

 

Linh mục Nguyễn Văn Lư

 

Ở quốc nội, dư luận nh́n chung đă thấp thoáng thấy đôi ba vết mờ chung quanh mối giao t́nh giữa Linh mục Nguyễn Văn Lư, Giáo sư Trần Khuê, cụ Hoàng Minh Chính... qua các bản lên tiếng và trả lời phỏng vấn của các vị nầy.

 

Mặt khác, sự im lặng của Luật gia Lê Chí Quang, Bác sĩ Nguyễn Đan Quế, Ḥa thượng Thích Quảng Độ... cũng là một dấu hỏi khiến Cộng sản Việt Nam không yên.

 

Bác sĩ N.X.Ngăi [ngồi] Cụ H.M.Chính [đứng]

 

Ở hải ngoại, người tham dự buổi lễ chánh thức công bố tuyên ngôn của văn pḥng hải ngoại ở khách sạn Embassy Suites Hotel không ai không thấy bên cạnh Phong Trào Dân Chủ Việt Nam có rất nhiều nhơn vật của một tổ chức không phải của Phong Trào Dân Chủ Việt Nam lại lăng xăng trong vai tṛ tổ chức buổi lễ, và nội dung Tuyên ngôn được chánh thức công bố lại khác với nội dung Tuyên ngôn được phổ biến trước đó ở trong nước, cũng có chữ kư của Giáo sư Trần Khuê.

 

Giáo sư Trần Khuê

 

Ba mươi mốt năm rồi, h́nh như chưa có ai làm được bản thống kê cho biết có bao nhiêu tuyên ngôn đă được phổ biến và có tuyên ngôn nào ảnh hưởng tốt đến việc chống lại cộng sản độc đảng độc tài hay không, có tuyên ngôn nào khiến cộng sản sợ hăi hay không, nên có thêm một hay nhiều tuyên ngôn nữa chắc cũng sẽ không đi tới đâu nếu sau tuyên ngôn, dư luận không thấy những người ra tuyên ngôn có được hành động nào cụ thể và hữu hiệu nhằm giải thể hay chuyển hóa độc đảng độc tài, cho dầu Cộng sản đang t́m đường chuyển hóa ‘an toàn,’ ngay trong mấy ngày họp đại hội, và sau đó, với thành phần lănh đạo mới, với một số ít nhiều người c̣n mang họ Vũ [Vũ Như Cẩn].

 

Có người không giấu được vẻ chán ngán khi nh́n thấy có 2 bản tuyên ngôn, như họ từng nh́n thấy có 2 ban đại diện cộng đồng [hay nhiều hơn] người Quốc gia Việt Nam hải ngoại, ở một số địa phương có đông người Mỹ gốc Việt sanh sống, và có nhiều sanh hoạt chống cộng nổi bật.

 

Dầu ít, dầu nhiều, chúng đă góp phần làm suy yếu nỗ lực chống cộng của người lưu dân tỵ nạn cộng sản, với sự chủ động của một số người và tổ chức có vài ba cái mặt nạ chập chờn xanh đỏ khác nhau, khi thế nầy, lúc thế khác, trên chánh trường và trong cộng đồng.

 

Chuyện đó chắc cũng sẽ như những cây kim được giấu kín trong bọc vải, thế nào cũng có ngày ḷi đầu ra, như người chết không chịu khai tử th́ cũng không có cách nào cho nó sống được, cho dầu theo cách nói chăm biếm dành cho tội phạm Hồ Chí Minh là “sống măi trong quần... của chúng”. Vấn đề là thời gian sẽ lâu hay mau. Lâu hay mau cũng xin để thời gian trả lời. Xin đừng để gian dối được chuyển hóa chậm hơn cộng sản được chuyển hóa.

 

Vấn đề thứ hai không thể không quan tâm là chuyện cứu mạng sống Lư Tống đang tuyệt thực từng ngày trong nhà giam của Thái Lan, dưới áp lực không ngừng của Cộng sản Việt Nam, mà cuộc hội thảo được tổ chức tại Trung tâm Vivo ngày 9-4-2006, có sự tham dự của khoảng 100 người, với đề tài “Làm cách nào để cứu Lư Tống”, chẳng những đă không làm được chuyện họ muốn làm, mà c̣n làm cho những người hằng tâm hằng lực lo cho lư Tống vừa rối rắm vừa bực ḿnh.

 

Họ không cho dư luận biết họ sẽ làm cách nào cho được hữu hiệu khi “Ủy ban Đặc nhiệm” được đặt ra, được giao cho ông Lê Văn Hải làm Chủ tịch [có lẽ v́ thấy ông nầy đă từng hết ḷng lo cho Lư Tống và đă thành công trong rất nhiều công tác xă hội, từ thiện...] th́ lập tức bị ông nầy cho giải tán ngay sau đó.

 

Lư Tống trong nhà tù Thái Lan

 

Ông Lê Văn Hải cho biết thêm là “Ủy ban Đặc nhiệm” bị giải tán không có nghĩa là chuyện cứu Lư Tống không được tiến hành; mà, trái lại, có lẽ bằng công sức của ông, và thân hữu, cùng bao nhiêu người hằng lo cho Lư Tống, nó sẽ được tiến hành hữu hiệu hơn là có một thứ “Ủy ban Đặc nhiệm” như vậy.

 

Hệ quả của nội vụ cũng xin được để cho thời gian trả lời, như thời gian đă trả lời cho thành tâm, thiện chỉ của nhiều “Ủy ban Đặc nhiệm” khác đă được thành lập trong quá khứ, mà những lời nói trước mặt hầu như lúc nào cũng khác với những lời nói sau lưng, và thành quả thu lượm được cũng vậy.

 

Tuy nhiên, cho dầu thế nào, những chuyển biến dồn dập từ quốc nội đến hải ngoại đó đều cho thấy thế lùi không cưỡng được của Cộng sản Việt Nam, từ chuyện chúng phải đương đầu với sự đổi mới mà chúng biết hơn ai hết là sự tồn tại của chúng phải được dựa vào ai, và được kéo dài bao lâu nữa, khi thời gian chúng phải được chuyển hóa không kéo dài hơn thời gian Tổng thống George W. Bush đến Hà Nội, mấy tháng nữa đây.

 

Cũng vậy, những người quen thói “Nói hơn Làm” những chủ nhơn của các “Ủy ban Đặc nhiệm” chắc chắn cũng phải thấy chúng được đặt ra không phải để giao trách nhiệm cho người khác làm để ḿnh kiếm “credit”.

 

Những kẻ làm nên những cớ sự đó, từ Cộng sản Việt Nam đến người Quốc gia Việt Nam hải ngoại, từ quốc nội đến hải ngoại, chỉ là những kẽ đá banh bổng, đá cho thiên hạ thấy banh lên cao, chớ không có đủ khả năng và đủ sức đá banh lọt lưới đối phương.

 

Hẹn con thư sau.

Giáo Già