TƯỜNG TR̀NH LIÊN HIỆP QUỐC VỀ
VẤN ĐỀ NHÂN QUYỀN TẠI VIỆT NAM
Luật Sư Nguyễn Hữu Thống
Ủy Ban Luật Gia Bảo Vệ Dân Quyền
Năm 1986, khi nhận Giải Ḥa B́nh Nobel, nhà văn Elie Wiesel đă minh thị cam kết:
“Tôi thề sẽ không bao giờ im tiếng nếu ở đâu và khi nào con người c̣n bị đau khổ và đầy đọa. Chúng ta phải nhập cuộc. Trung lập chỉ có lợi cho kẻ đàn áp. Im lặng là khuyến khích kẻ áp bức. Do đó chúng ta phải can thiệp. Khi đời sống con người bị đe dọa, phẩm giá con người bị chà đạp, các biên thùy quốc gia không c̣n quan trọng nữa. Nơi nào con người bị hành hạ v́ lư do tôn giáo, chính trị hay chủng tộc, nơi đó lập tức trở thành trung tâm của vũ trụ.”
Từ 3 thập niên Việt Nam là địa bàn hoạt động mà cũng là môi trường sinh động của những cuộc tranh luâïn và lên tiếng về nhân quyền. Ở đây nhân phẩm bị chà đạp, đời sống của người dân bị đe dọa, con người bị đàn áp v́ lư do tôn giáo, chính trị, chủng tộc hay thành phần xă hội.
Đặc biệt là, sau cuộc Cách Mạng Dân Chủ tại Đông Âu và Liên Xô,
từ năm 1991 (với vụ án Bác Sĩ Nguyễn Đan Quế) đến năm 2004 (với vụ án Mục Sư Nguyễn Hồng Quang) có ít nhất 22 tù nhân chính trị và tù nhân tôn giáo đă bị bắt giữ, truy tố và kết án về những tội danh giả tạo hay cưỡng ép như phản nghịch, gián điệp, phá hoại chính sách đoàn kết quốc gia, tuyên truyền chống nhà nước, lợi dụng quyền tự do dân chủ v...v... Không tháng nào không thấy những vụ đàn áp khủng bố, hăm dọa sách nhiễu, điều tra giam giữ hay kết án oan ức các công dân lương thiện có ḷng với đất nước và có dũng cảm đứng lên đ̣i Tự Do, Công Lư, Dân Chủ và Nhân Quyền.
Để phản ứng lại, các Chính Phủ và Quốc Hội các nước dân chủ tiên tiến, Các Hội Bảo Vệ Nhân Quyền trên thế giới, các Nghiệp Đoàn Kư Giả Không Biên Cương và các Tổ Chức Văn Bút Quốc Tế đồng thanh cảnh giác nhà cầm quyền Hà Nội về nhữngï vi phạm nhân quyền, đồng thời phản kháng và đ̣i nhà cầm quyền phải tôn trọng nhân quyền bằng cách trả tự do cho các tù nhân lương tâm.
Nếu nhân quyền có tính toàn cầu, bất khả phân, liên lập và liên quan với nhau th́ sự can thiệp và nhập cuộc của nhân loại văn minh cũng có tính toàn cầu, thường xuyên, tức thời và đồng bộ.
Ngày nay, theo quan niệm nhà văn Elie Wiesel, Việt Nam đă làm thức tỉnh lương tâm nhân loại và trở thành trung tâm của vũ trụ.
Tŕnh bầy về những vấn đề nhân quyền tại Việt Nam nhằm đề xướng, phát huy, tôn trọng và thực thi quyền con người tại Việt Nam. Đồng thời để góp phần vào việc t́m kiếm các phương thức nhằm loại trừ hữu hiệu những vi phạm nhân quyền trên thế giới.
Trong chiều hướng đó, soạn thảo và công bố bản Tường Tŕnh Liên Hiệp Quốc về vấn đề Nhân Quyền tại Việt Nam không phải chỉ để dành riêng cho người Việt, mà c̣n để thúc đẩy các dân tộc và các quốc gia đang trên đường phát triển tại Á Phi và Châu Mỹ La Tinh hội nhập vào trào lưu dân chủ hóa và toàn cầu hóa.
Có như vậy nhân quyền mới được thực sự tôn trọng và thực thi đem lại tự do hạnh phúc cho con người, ḥa giải thân thiện cho các quốc gia, thông cảm bao dung cho các dân tộc, tiến tới một Thế Giới Đại Ḥa trong tinh thần b́nh đẳng, hợp tác và hữu nghị.
Đây là giấc mơ ngàn đời của nhân loại theo đó người trong bốn biển đều là anh chị em.
*
* *
Muốn xây dựng tự do dân chủ cho Việt Nam đường lối hữu hiệu nhất là đấu tranh cho nhân quyền. V́ nhân quyền là mục tiêu chung của những người Việt Nam yêu nước, là mẫu số chung để kết hợp ḷng người.
Từ khi con người biết sống hợp quần trong xă hội để thành lập quốc gia, giữa người dân và quốc gia có những nghĩa vụ hỗ tương phát sinh từ một khế ước mặc nhiên mệnh danh là khế ước xă hội. Chiếu khế ước này người dân có nghĩa vụ phải đóng thuế để nuôi dưỡng quốc gia, phải đi lính để bảo vệ bờ cơi của quốc gia. Để đáp lại những hy sinh về sinh mạng và tài sản của người dân, quốc gia cũng có nghĩa vụ phải bảo đảm cho người dân những quyền cơ bản như quyền sống, quyền tự do và quyền mưu cầu hạnh phúc. Đó là những dân quyền xuất phát từ tư cách công dân.
Nhân quyền bao quát hơn và có trước dân quyền. Nhân quyền xuất phát từ nhân phẩm, từ giá trị bẩm sinh của con người. Đây là những quyền của con người như những quyền dân sự chính trị mà cũng là những nhu cầu của con người như những quyền kinh tế xă hội và văn hóa. Những quyền này xuất phát từ tư cách con người và tư cách công dân.
Các nước tự do dân chủ đặt vấn đề nhân quyền toàn diện, gồm cả những quyền kinh tế xă hội (cơm ăn áo mặc, y tế giáo dục) và những quyền dân sự chính trị (tự do nhân thân, tự do tinh thần, tự do chính trị).
Kinh nghiệm cho biết những vấn đề kinh tế xă hội chỉ có thể được giải quyết thỏa đáng trong chế độ tự do dân chủ. V́ nếu không có một chính phủ dân chủ th́ những lợi ích kinh tế đạt được rồi cũng sẽ bị phe cầm quyền tước đoạt bằng tham nhũng và lạm quyền.
Năm 1941, tại diễn đàn Quốc Hội Hoa Kỳ, Tổng Thống Franklin Roosevelt đề xướng 4 quyền tự do cơ bản:
1. Tự do ngôn luận.
2. Tự do tín ngưỡng.
3. Quyền được giải thoát khỏi sự túng thiếu.
4. Quyền được giải thoát khỏi sự sợ hăi, sợ hăi do nạn xâm lược bên ngoài và chuyên chế bên trong.
Lời Mở Đầu Tuyên Ngôn Quốc Tế Nhân Quyền cũng nhắc lại 4 quyền cơ bản này: “Việc đạt tới một thế giới trong đó mọi người đều có quyền tự do ngôn luận, tự do tín ngưỡng, được giải thoát khỏi sự sợ hăi và sự khốn cùng, được tuyên dương là nguyện vọng cao cả nhất của con người.”
Chiếu Hiến Chương Liên Hiệp Quốc các quốc gia hội viên cam kết cộng tác với Liên Hiệp Quốc trong việc tôn trọng và thực thi nhân quyền trên toàn cầu. (Điều 55-56)
V́ nhân quyền có tính toàn cầu, bất khả phân, liên lập và liên quan với nhau, quốc gia có trách nhiệm tiên khởi và có nghĩa vụ phải thực sự thi hành đầy đủ và đồng đều nhân quyền và những quyền tự do cơ bản cho tất cả mọi người, không phân biệt chủng tộc, nam nữ, tôn giáo, chính kiến, hay thành phần xă hội.
Với Hiến Chương Liên Hiệp Quốc, vấn đề nhân quyền đă được quốc tế hóa. Từ nay các quốc gia hội viên Liên Hiệp Quốc không thể chủ trương rằng việc họ thủ tiêu, tàn sát hay đàn áp các công dân của họ chỉ là vấn đề nội bộ!
Để kỷ niệm ngày ban hành Tuyên Ngôn Quốc Tế Nhân Quyền, ngày 10 tháng 12 mỗi năm được gọi là Ngày Quốc Tế Nhân Quyền.
Năm 1994, Lưỡng Viện Quốc Hội Hoa Kỳ thông qua Nghị Quyết Chung lấy ngày 11 tháng 5 mỗi năm là Ngày Nhân Quyền cho Việt Nam. Nghị Quyết này đă được Tổng Thống Hoa Kỳ phê chuẩn và ban hành để trở thành Luật Công Pháp ngày 25-5-1994 (số 103. 258), với nội dung chủ yếu như sau:
“Quốc Hội Hoa Kỳ yêu cầu Chính Phủ Hà Nội:
1. Phóng thích tất cả các tù nhân chính trị.
2. Bảo đảm cho nhân dân Việt Nam quyền b́nh đẳng trước
pháp luật, không phân biệt tín ngưỡng, chính kiến, hay đoàn thể trong quá khứ.
3. Phục hồi các nhân quyền cơ bản như tự do ngôn luận, tự do tín ngưỡng, tự do đi lại và tự do lập hội.
4. Băi bỏ chế độ độc đảng.
5. Công bố một phương án và lịch tŕnh tổ chức tổng tuyển cử tự do và công bằng dưới sự giám sát của Liên Hiệp Quốc để nhân dân Việt Nam được hành sử quyền dân tộc tự quyết.
Lập trường chung thủy của Nhân Dân và Quốc Hội Hoa Kỳ đem lại hứng khởi cho Nhân Dân Việt Nam trong cuộc đấu tranh đ̣i Tự Do, Công Lư, Dân Chủ và Nhân Quyền.
LUẬT QUỐC TẾ NHÂN QUYỀN.
Nhân quyền và những quyền tự do cơ bản được quy định trong Luật Quốc Tế Nhân Quyền do Liên Hiệp Quốc ban hành sau Thế Chiến 2. Mục đích để đề cao nhân phẩm, đem lại tự do hạnh phúc cho con người, hoà giải thân thiện cho các quốc gia, thông cảm bao dung cho các dân tộc, tiến tới một Thế Giới Đại Ḥa trong tinh thần b́nh đẳng, hợp tác và hữu nghị.
Luật Quốc Tế Nhân Quyền bao gồm những điều khoản nhân quyền
trong Hiến Chương Liên Hiệp Quốc (1945), Tuyên Ngôn Quốc Tế Nhân Quyền (1948) và Phụ Đính Tuyên Ngôn Quốc Tế Nhân Quyền (1998), Công Ước Quốc Tế về những Quyền Dân Sự và Chính Trị (1966) và Công Ước Quốc Tế về những Quyền Kinh Tế Xă Hội và Văn Hóa (1966). Ng̣ai ra c̣n có hơn 50 Công Ước bổ túc và khai triển.
Luật Quốc Tế Nhân Quyền là văn kiện pháp lư quan trọng nhất trong thời đại chúng ta. Hai Công Ước Quốc Tế Nhân Quyền là hai hiệp ước quốc tế quan trọng nhất trong lịch sử loài người.
Bước sang thiên niên kỷ mới, chúng ta kỳ vọng rằng, rồi đây bạo lực sẽ nhường chỗ cho thuyết phục, chiến trường sẽ nhường chỗ cho hội trường và chiến tranh thế giới sẽ bị thay thế bởi luật pháp quốc tế. Trong niềm tin tưởng đó chúng ta công bố bản Tường Tŕnh Liên Hiệp Quốc về Vấn Đề Nhân Quyền tại Việt Nam.
Luật Quốc Tế Nhân Quyền đề xướng Quyền Dân Tộc Tự Quyết và 26 Nhân Quyền cơ bản.
QUYỀN DÂN TỘC TỰ QUYẾT.
Quyền thiết yếu trong chế độ dân chủ là quyền dân tộc tự quyết.
Dân tộc tự quyết là quyền của người dân được tự do lựa chọn chế độ chính trị của quốc gia, và tự do lựa chọn các đại biểu của ḿnh trong chính quyền để thực thi chế độ đó.
Dân tộc tự quyết gồm có quyền tự do tuyển cử và quyền tham gia chính quyền để thiết lập chế độ dân chủ pháp trị. Lời Mở Đầu Tuyên Ngôn Quốc Tế Nhân Quyền cũng nhận định rằng: “Điều cốt yếu là nhân quyền phải được một chế độ pháp trị bảo vệ để con người khỏi bị dồn vào thế cùng phải nổi dậy chống áp bức và bạo quyền.”
CÁC NHÂN QUYỀN CƠ BẢN
Năm 1977, khi gia nhập Liên Hiệp Quốc, Việt Nam cam kết thi hành Hiến Chương Liên Hiệp Quốc (1945) và Tuyên Ngôn Quốc Tế Nhân Quyền (1948). Năm 1982 Việt Nam tham gia hai Công Ước Quốc Tế về Những Quyền Dân Sự và Chính Trị và về Những Quyền Kinh Tế Xă Hội và Văn Hóa, nên có nghĩa vụ pháp lư phải tôn trọng các Công Ước này. Đó là các hiệp ước quốc tế đă được quốc hội phê chuẩn nên có giá trị pháp lư cao hơn luật pháp và hiến pháp quốc gia.
Ngoài Quyền Dân Tộc Tự Quyết, Luật Quốc Tế Nhân Quyền đề xướng 26 Nhân Quyền Cơ Bản chia thành 4 loại như sau:
1) Những quyền dân sự cho bản thân con người (hay Quyền Tự Do
Nhân Thân)
2) Những quyền dân sự của con người trong đời sống xă hội (hay
Quyền An Cư)
3) Những quyền kinh tế xă hội và văn hóa (hay Quyền Lạc Nghiệp)
4) Những quyền tự do tinh thần và tự do chính trị (hay Quyền Tự Do
Dân Chủ)
Tự do nhân thân thuộc về thân
Tự do tinh thần và tự do chính trị thuộc về tâm.
Cùng với những quyền an cư và lạc nghiệp, mục tiêu tối hậu của nhân quyền là tạo điều kiện cho con người được thân tâm an lạc.
QUYỀN TỰ DO NHÂN THÂN
Để kết nối 8 Quyền Tự Do Nhân Thân chúng ta hăy vận dụng luồng tư tưởng:
1) Con người có nhân quyền từ khi mới sinh. Cha mẹ sinh ra ta và
cho ta Quyền Sống. Ṭa Án H́nh Sự Quốc Tế trừng phạt những tội chống nhân loại như thủ tiêu cá nhân và tàn sát tập thể
Muốn sống cho ra sống phải có tự do thân thể và an ninh thân thể.
2) Có tự do thân thể th́ Không Bị Nô Lệ hay Nô Dịch (như nô lệ t́nh dục).
3) Có an ninh thân thể th́ Không Bị Tra Tấn Hành Hạ.
4) Có an ninh thân thể th́ Không Bị Giam Giữ Độc Đoán.
5) Nếu bị bắt giam và bị truy tố ra ṭa th́ Được Xét Xử Công Bằng.
6) Nếu sự xét xử không công bằng và bị tuyên phạt oan ức th́ Được
Ṭa Án Bảo Vệ bằng cách buộc nhà nước phải bồi thường thiệt hại.
7) Ṭa Án bảo vệ con người căn cứ vào luật pháp. Luật Pháp cũng
Bảo Vệ Con Người. Luật Pháp không công nhận các tội giả tạo như “tuyên truyền chống nhà nước” hay “lợi dụng quyền tự do dân chủ”.
8) Luật pháp bảo vệ con người một cách đồng đều không phân biệt
kỳ thị. Mọi người đều có tư cách pháp nhân để được Quyền B́nh Đẳng Trước Pháp Luật.
Đó là 8 quyền dân sự cho bản thân con người mệnh danh là Quyền
Tự Do Nhân Thân.
QUYỀN AN CƯ
Để kết nối 6 Quyền An Cư chúng ta hăy vận dụng luồng tư tưởng:
1. Quyền An Cư trước hết là quyền tự do cư trú và đi lại. Chính sách
quản chế hành chánh phải bị băi bỏ.
2. Muốn có một đời sống an cư trong xă hội, đời tư và danh dự của
con người phải được tôn trọng. Đó là quyền riêng tư.
3. Quyền riêng tư áp dụng cho bản thân và gia đ́nh v́ con người có
quyền kết hôn và lập gia đ́nh.
4. Gia đ́nh là một đơn vị của xă hội. Con người sống trong quốc gia
xă hội và được quốc gia ban cho quyền quốc tịch để trở thành công dân.
5. Nếu bị quốc gia đàn áp sống không nổi, con người có quyền rời bỏ
quốc gia để đi tỵ nạn tại các quốc gia khác.
6. Muốn bảo đảm cho bản thân và gia đ́nh một đời sống an lạc, con
người phải có quyền tư hữu.
Đó là 6 quyền dân sự của con người trong đời sống xă hội mệnh
danh là Quyền An Cư.
QUYỀN LẠC NGHIỆP
Để kết nối 8 Quyền Lạc Nghiệp là những quyền kinh tế xă hội và
văn hóa, chúng ta hăy vận dụng luồng tư tưởng:
1. Muốn lạc nghiệp phải có cơ hội hành nghề và được quyền làm
việc.
2. Khi làm việc phải được trả lương tương xứng và công bằng. Để
có b́nh đẳng giao ước phải công nhận cho công nhân quyền tự do nghiệp đoàn và quyền đ́nh công.
3. Làm việc để có mức sống khả quan cho bản thân và gia đ́nh.
4. Nếu không thể làm việc được, không thể tự lực mưu sinh được,
th́ được quyền an sinh xă hội.
5. Quyền an sinh xă hội c̣n áp dụng cho các sản phụ, hài nhi và
thiếu nhi trong chính sách bảo trợ gia đ́nh. Các gia đ́nh có con nhỏ và có lợi tức yếu kém được hưởng trợ cấp tài chánh và trợ cấp y tế.
6. Quyền y tế miễn phí được phổ cập cho tất cả mọi người trong
các nước dân chủ xă hội Bắc Âu.
7. Giáo dục tiểu học phải được cưỡng bách và miễn phí. Giáo dục
trung học và đại học cũng phải tiến dần đến miễn phí.
8. Có giáo dục mới có văn hóa. Về mặt kinh tế, tác quyền của văn
nghệ sĩ và các sáng chế phát minh của nhà khoa học phải được quốc gia bảo vệ. Về mặt tinh thần, tự do sáng tác của văn nghệ sĩ và tự do nghiên cứu của nhà khoa học phải được quốc gia tôn trọng.
Từ đó chúng ta bước sang những Quyền Tự Do Tinh Thần và Tự Do Chính Trị mệnh danh là Quyền Tự Do Dân Chủ.
QUYỀN TỰ DO DÂN CHUÛ
Trước hết là những quyền tự do tinh thần như tự do tín ngưỡng và tự do tôn giáo (quyền thứ nhất)
Kế tiếp là những quyền tự do chính trị như tự do tư tưởng và tự do phát biểu, tự do ngôn luận và báo chí (quyền thứ hai)
Có tư tưởng, có tin tức, ư kiến, phải có cơ hội trao đổi tư tưởng, trao đổi tin tức, ư kiến bằng tự do hội họp, tự do lập hội và tự do lập đảng (quyền thứ ba)
Các cá nhân và chính đảng có những chủ trương đường lối ích quốc lợi dân phải có cơ hội thực thi chủ trương này bằng quyền tham gia chính quyền và tự do tuyển cử (quyền thứ tư). Chế độ độc tài toàn trị phải bị băi bỏ.
Phụ Đính Tuyên Ngôn Quốc Tế Nhân Quyền nhấn mạnh về nghĩa vụ của mọi người phải “bảo vệ dân chủ, đề xướng và phát huy các xă hội dân chủ, các định chế dân chủ và các thủ tục sinh hoạt dân chủ”.
Quyền Tham Gia Chính Quyền (quyền thứ 26) kết nối với Quyền Dân Tộc Tự Quyết để hoàn thành sợi dây chuyền xuyên suốt. Đây là sợi dây chuyền kết bằng 26 viên ngọc trai chúng ta dành riêng để tặng đồng bào trong nước.
Về mặt thực thi, trong 60 năm, chính quyền Cộng Sản đă thường xuyên và thô bạo vi phạm tất cả 26 nhân quyền và những quyền tự do căn bản của con người.
VI PHẠM QUYỀN TỰ DO NHÂN THÂN.
1) Vi phạm quyền sống của con người bằng cách thủ tiêu cá nhân và tàn sát tập thể.
Thủ tiêu những nguời quốc gia yêu nước như Tạ Thu Thâu, Phan Văn Hùm trong Nhóm Tân Tả Phái; Phạm Quỳnh, Bùi Quang Chiêu trong các Nhóm Lập Hiến; Đức Huỳnh Phú Sổ (Ḥa Hảo); Trương Tử Anh (Đại Việt); Lư Đông A (Duy Dân); Khái Hưng (Quốc Dân Đảng) v...v...
Tàn sát tập thể v́ lư do tôn giáo như sát hại các tín đồ Cao Đài và Ḥa Hảo trong Chiến Tranh Đông Dương; v́ lư do đảng phái như sát hại các cán binh Đồng Minh Hội, Quốc Dân Đảng, Đại Việt, Duy Dân v...v... từ thập niên 1940; v́ lư do giai cấp như sát hại 200 ngàn trí thức và nông dân tiểu tư sản trong cuộc đấu tố cải cách ruộng đất đầu thập niên 1950; v́ lư do chính kiến như sát hại 5 ngàn người quốc gia tại Huế trong dịp Tết Mậu Thân (1968).
2) Vi phạm quyền tự do thân thể như dung túng việc mua bán các phụ nữ và thiếu nhi Việt Nam để làm nô lệ t́nh dục và hộ lư tập thể tại một số quốc gia Đông Nam Á.
3) Vi phạm quyền an ninh thân thể bằng cách hành hạ tra tấn các bị can và tù nhân, giam giữ độc đoán các tù nhân lương tâm như Phạm Hồng Sơn, Nguyễn Vũ B́nh v...v... Ngoài ra Đảng Cộng Sản c̣n giam giữ độc đoán hàng trăm ngàn quân cán chính và trí thức văn nghệ sĩ Việt Nam Cộng Ḥa trong các trại lao cải, bắt làm nô dịch, hành hạ thân xác, làm mất nhân phẩm và làm phương hại đến khả năng thể chất và tinh thần của tù cải tạo.
4) Vi phạm quyền được xét xử công bằng do các thẩm phán không độc lập, không vô tư, không am tường pháp luật và không tôn trọng quyền biện hộ của bị can.
5) Vi phạm quyền được ṭa án và luật pháp bảo vệ. Thay v́ để ban phát công lư cho người dân và bảo vệ con người về sinh mạng, tự do, danh dự và tài sản, ṭa án luật pháp đă biến thành công cụ để đàn áp đối lập và củng cố chế độ độc tài toàn trị.
6) Vi phạm quyền b́nh đẳng trước pháp luật bằng kỳ thị tôn giáo, kỳ thị giai cấp và phân biệt đối xử đối với các sắc dân thiểu số và các thành phần xă hội có chính kiến khác biệt với đường lối chính sách của nhà cầm quyền.
VI PHẠM QUYỀN AN CƯ.
Hiện nay nhà cầm quyền Hà Nội đă vi phạm nghiêm trọng những quyền an cư của người dân như:
1) Quyền tự do cư trú và đi lại bằng cách quản thúc tại gia các nhà tu hành như Ḥa Thượng Thích Huyền Quang, Ḥa Thượng Thích Quảng Độ, Linh Mục Nguyễn Văn Lư, Đạo Trưởng Lê Quang Liêm, Mục Sư Nguyễn Hồng Quang v...v... và các nhà đối kháng như Hoàng Minh Chính, Nguyễn Đan Quế, Trần Khuê, Phạm Quế Dương, Hà Sĩ Phu, Bùi Minh Quốc v... v...
2) Họ không tôn trọng danh dưï của người dân. Họ vận dụng báo chí và các đài truyền thông để phỉ báng và nhục mạ các phần tử đối kháng mà không cho trả lời hay đối thoại. Ngoài ra họ c̣n vi phạm thô bạo quyền riêng tư bằng cách xâm phạm đời tư, lục soát nhà cửa, duyệt xét thư tín, nghe lén điện thoại và tổ chức mạng lưới mật báo viên để theo dơi và trấn áp tinh thần người dân.
3) Do Nghị Định 31/CP năm 1997 họ đă ban hành Quy Chế Quản Chế Hành Chánh để bắt giam pḥng ngừa các phần tử đối kháng, cấm không được di chuyển, không được hành nghề, không được tiếp xúc với quần chúng, không được trả lời phỏng vấn, không được gia nhập hội đoàn và không được tham gia chính quyền.
Sự quản chế hành chánh đă vi phạm quyền của người dân được suy đoán là vô tội, quyền không bị giam giữ độc đoán, quyền được ṭa án xét xử công bằng, quyền được luật pháp bảo vệ, quyền tự do cư trú và đi lại, quyền riêng tư, quyền làm việc, quyền tự do tôn giáo, tự do tư tưởng, tự do phát biểu, tự do hội họp, tự do lập hội, tự do tuyển cử, và quyền tham gia chính quyền.
4) Hơn nữa Đảng Cộng Sản đă viện dẫn chủ nghĩa quốc tế vô sản để phủ nhận quyền tư hữu của người dân. Họ phát động đấu tranh giai cấp bằng cải cách ruộng đất, hợp tác hóa nông nghiệp và cải tạo công thương nghiệp để tước đoạt tài sản của các giới tư sản thành thị và tiểu tư sản nông thôn.
Bằng sự tước đoạt tư hữu của người dân, phủ nhận kinh tế thị trường, cũng như bằng dĩ công vi tư, tham nhũng và bất lực, phe lănh đạo Cộng Sản đă đưa dân tộc và đất nước đến lầm than đói khổ. Trong khi đó họ đă sang đoạt tất cả tài sản quốc gia để làm giầu bất chánh và đă trở thành những triệu phú và tỉ phú mỹ kim.
VI PHẠM QUYỀN LẠC NGHIÊP.
Về mặt kinh tế xă hội nhà cầm quyền Hà Nội đă tước đoạt quyền mưu cầu hạnh phúc và không giữ lời cam kết đem lại cơm no áo ấm và công bằng xă hội cho người dân. Họ đă áp dụng chính sách kinh tế quốc doanh để tập trung và chiếm đoạt tất cả các tài sản quốc gia. Họ đă thất bại trong việc đem lại cho người dân một mức sống khả quan, có công ăn việc làm, được trả lương tương xứng và công bằng, được quyền an sinh xă hội, quyền bảo trợ gia đ́nh v...v...
Việt Nam ngày nay là một trong những nước nghèo đói nhất thế giới, kém cả Congo. Lợi tức b́nh quân mỗi đầu người tại Việt Nam chỉ bằng 1/45 tại Tân Gia Ba, 1/26 tại Đài Loan, 1/25 tại Đại Hàn, 1/8 tại Mă Lai, 1/5 tại Thái Lan, 1/2 tại Phi Luật Tân, 3/5 tại Nam Dương, và chỉ bằng 3/4 tại Congo. Theo Encyclopedia Britannica Book of The Year 2005, lợi tức b́nh quân mỗi đầu người tại Việt Nam năm 2003 là 480 mỹ kim so với 640 mỹ kim tại Congo.
Hơn nữa những bất công và bất b́nh đẳng xă hội trầm trọng đă gây nên sự chênh lệch giàu nghèo quá đáng khiến cho lợi tức thực sự của người dân trung b́nh tại nông thôn chỉ bằng nửa con số lư thuyết 480 mỹ kim một năm. Và Việt Nam ngày nay là một trong những nước nghèo đói nhất trên thế giới, kém cả Congo và ngang Bắc Hàn (với 457 mỹ kim một năm).
Nhà cầm quyền Hà Nội c̣n vi phạm quyền tự do nghiệp đoàn và chỉ thành lập các công đoàn quốc doanh. Họ không cho phép công nhân hành sử quyền đ́nh công tại nhiều khu vực.
Đặc biệt họ đă vi phạm Công Ước Kinh Tế Xă Hội Văn Hóa Liên Hiệp Quốc mà họ đă tham gia năm 1982. Theo Công Ước này nhà nước phải thành lập trong ṿng 2 năm một hệ thống giáo dục tiểu học cưỡng bách vaø miễn phí. Do đó, kể từ năm 1984, nhà cầm quyền Hà Nội đă vi phạm nghiêm trọng nghĩa vụ tổ chức một nền giáo dục tiểu học cưỡng bách và miễn phí. “Tiên học phí hậu học văn” là chính sách ngu dân gây nên nạn chậm tiến và lạc hậu cho quốc gia dân tộc trong những thập kỷ và thế kỷ tới đây.
Nhà cầm quyền Hà Nội c̣n vi phạm quyền tự do sáng tác của văn nghệ sĩ. Họ quan niệm những người làm văn học nghệ thuật chỉ là những “văn công” phục vụ chính sách độc tài tư tưởng. Họ đă đàn áp và bắt giam các trí thức văn nghệ sĩ trong Nhóm Nhân Văn Giai Phẩm chỉ v́ có những bài viết và ư nghĩ khác với chủ trương đường lối của Đảng Cộng Sản.
VI PHẠM QUYỀN TỰ DO TINH THẦN VÀ TỰ DO CHÍNH TRỊ.
1. Vi phạm Quyền Tự Do Tôn Giáo.
Nhà cầm quyền Hà Nội đă vi phạm thô bạo quyền tự do tôn giáo với
quyền thờ phụng, quyền truyền giáo và hành đạo. Họ đă giam giữ độc đoán các nhà tu hành, tước đoạt tư cách pháp nhân của các giáo hội dân lập, không cho các giáo hội được sinh hoạt tự trị, và không được sử dụng các cơ sở văn hóa giáo dục và xă hội từ thiện để hoằng dương đạo pháp.
Các bản tường tŕnh mới đây của Chính Phủ Hoa Kỳ và của Phái Bộ Điều Tra Liên Hiệp Quốc xác nhận nhà cầm quyền Hà Nội đă vi phạm nghiêm trọng quyền tự do tôn giáo. Do những vi phạm tự do tôn giáo thường xuyên và thô bạo, Việt Nam đă bị Chính Phủ Hoa Kỳ liệt vào danh sách các quốc gia “cần đặc biệt quan tâm” về vấn đề tự do tôn giáo.
2. Vi phạm Quyền Tự Do Dân Chủ.
Về mặt chính trị, Đảng Cộng Sản hứa hẹn thiết lập một chế độ dân chủ gấp triệu lần chế độ dân chủ Tây Phương. Đây chỉ là một khẩu hiệu tuyên truyền. Chúng ta không so sánh Việt Nam với các nước Tây Phương, và cũng không so sánh Việt Nam với các nước dân chủ Á Châu như Nhật Bản, Ấn Độ, Đại Hàn, Đài Loan, Mă Lai, Tân Gia Ba, Thái Lan, Phi Luật Tân v...v... Chúng ta hăy lấy nước láng giềng Căm Bốt làm đối tượng so sánh mức độ dân chủ của hai nước trong bán đảo Đông Dương.
Bốn thước đo dân chủ là: tự do tôn giáo, tự do báo chí, tự do lập hội
và tự do tuyển cử.
Chấm 100 điểm cho 4 quyền tự do, mỗi quyền được tối đa 25 điểm.
1) Tự do tôn giáo
Căm Bốt: Tương đối không có đàn áp tôn giáo: 15 điểm.
Việt Nam: Đàn áp tôn giáo theo chính sách và tiêu diệt tôn giáo
theo chủ thuyết: 0 điểm.
2) Tự do báo chí
Căm Bốt: Có các báo đối lập và độc lập: 10 điểm.
Việt Nam: Công dân không được quyền ra báo: 0 điểm.
3) Tự do lập đảng
Căm Bốt: Có ít nhất 3 đảng, Đảng Nhân Dân của Hun Sen, Đảng Bảo Hoàng của Ranariddh và Đảng Quốc Gia của Rainsy: 15 điểm.
Việt Nam: Đảng Cộng Sản là độc đảng: 0 điểm.
4) Tự do tuyển cử
Căm Bốt: Trong những cuộc bầu cử mới đây, Đảng Nhân Dân chỉ được chừng 40% số phiếu, ngang với số phiếu đối lập của Đảng Bảo Hoàng và Đảng Quốc Gia: 10 điểm.
Việt Nam: Với chính sách “đảng cử dân bầu”, người dân chỉ có
quyền bầu lên các đại biểu do Đảng Cộng Sản cử ra: 0 điểm.
Tổng cộng: Căm Bốt: 50 điểm; Việt Nam: 0 điểm.
Đây là mối nhục cho Việt Nam. Từ ngày lập quốc chưa bao giờ uy tín chính trị của Việt Nam trên trường quốc tế lại sa sút như vậy!
Việt Nam hiện nay đứng chót trong bậc thang tự do dân chủ của 200 quốc gia trên thế giới, kém cả Cao Miên.
Trong bậc thang kinh tế xă hội Việt Nam hiện nay là một trong những nước nghèo đói nhất trên thế giới, kém cả Congo và ngang Bắc Hàn.
Lợi tức b́nh quân mỗi đầu người tại Việt Nam chỉ bằng 1/45 tại Tân Gia Ba, 1/26 tại Đài Loan, 1/25 tại Đại Hàn, 1/8 tại Mă Lai, 1/5 tại Thái Lan, 1/2 tại Phi Luật Tân, 3/5 tại Nam Dương, và chỉ bằng 3/4 tại Congo. Theo Encyclopedia Britannica Book of The Year 2005, lợi tức b́nh quân mỗi đầu người tại Việt Nam năm 2003 là 480 mỹ kim so với 640 mỹ kim tại Congo và 457 mỹ kim tại Bắc Hàn.
Ngày nay lịch sử đă chứng minh rằng Đảng Cộng Sản không có tư cách và khả năng lănh đạo quốc gia.
Và chế độ Độc Tài Đảng Trị phải được giải thể để người dân hành sử Quyền Dân Tộc Tự Quyết, thiết lập chế độ Dân Chủ Pháp Trị, trong đó các nhân quyền và dân quyền được tôn trọng, kinh tế quốc gia được phát triển và công bằng xă hội được thực thi.
T.M. ỦY BAN LUẬT GIA BẢO VỆ DÂN QUYỀN
Luật Sư NGUYỄN HỮU THỐNG
(22-05-2006)
PHỤ ĐÍNH: CÁC NHÂN QUYỀN CƠ BẢN
Tự do - B́nh đẳng - Bác ái
Quyền Dân Tộc Tự Quyết
(THÂN)
(AN
LẠC)
(TÂM)
QUYỀN TỰ DO NHÂN THÂN (8)
(Quyền Dân sự cho bản thân con ngừơi)
1. Quyền sống
Chống thủ tiêu cá nhân
Chống tàn sát chủng tộc (Do Thái), tôn giáo (Cao Đài, Ḥa Hảo), chính kiến (Mậu Thân), thành phần xă hội (cải cách ruộng đất)
2. Không bị nô lệ hay nô dịch
(tự do thân thể)
3. Không bị tra tấn
hành hạ
(an ninh thân thể)
4. Không bị giam giữ độc đoán.
(an ninh thân thể)
5. Được xét xử công bằng.
Thẩm phán độc lập
Quyền biện hộ.
6. Được Ṭa Án bảo vệ
Bồi thường thiệt hại.
7. Được Luật Pháp bảo vệ
Không có tội tuyên truyền chống
chế độ.
8. Được b́nh đẳng trước pháp
luật. Con người có tư cách pháp nhân (person).
QUYỀN AN CƯ (6)
(Quyền Dân sự trong
xă hội)
Sống an b́nh trong xă hội
1. Quyền tự do cư trú
và đi lại, xuất ngoại
và hồi hương. Quản Chế Hành Chánh
2. Quyền riêng tư.
Bản thân - gia đ́nh -
nhà cửa - thư tín - điện
thoại - điện tín -
3. Quyền kết hôn và lập gia đ́nh.
Sống trong quốc gia
4. Quyền có quốc tịch
5. Quyền tỵ nạn
Đàn áp chính trị, tôn giáo, chủng tộc
6. Quyền tư hữu
An cư: nhà ở.
Lạc nghiệp: vốn kinh
Doanh
QUYỀN
LẠC NGHIỆP (8)
(Quyền Kinh tế Xă hội
và Văn hóa Giáo dục)
1. Quyền làm việc.
Nghỉ ngơi và giải trí.
Trả lương tương xứng.
2. Tự do Nghiệp đoàn
và Đ́nh Công.
B́nh đẳng giao ước.
3. Có mực sống khả quan cho bản thân và gia đ́nh.
4. An sinh xă hội và bảo hiểm xă hội.
(Thất nghiệp , già lăo)
5. Bảo vệ gia đ́nh.
Sản phụ, Hài nhi, Thiếu nhi
6. Quyền y tế.
Các nước Dân Chủ
Xă Hội Bắc Âu
7. Quyền giáo dục.
Tiểu học miễn phí
8. Quyền văn hóa.
Tác quyền, tự do
QUYỀN TỰ DO
DÂN CHỦ (4)
(Tự do Tinh thần và Tự do Chính Trị)
1. Tự do tín ngưỡng và tự do tôn giáo.
Phúc tŕnh Quốc hội và Chính phủ Hoa Kỳ.
Phái bộ Điều Tra LHQ
Đặc biệt quan tâm
2. Tự do tư tưởng và phát biểu quan điểm
Tự do báo chí.
Tự do ngôn luận
3. Tự do hội họp và lập hội,
Mít tinh biểu t́nh
Tự do lập đảng.
4. Quyền tham gia chính quyền.
Chống độc quyền lănh đạo
Điều 4 Hiến Pháp.
Tự Do Tuyển Cử
Đạo đạt thỉnh nguyện
Quyền Dân Tộc
Tự Quyết
REPORT TO THE UNITED NATIONS:
HUMAN RIGHTS IN VIETNAM
Nguyen Huu Thong, Esq.
Lawyers Committee For People’s Rights
In 1986, upon receiving the Nobel Peace Prize, Elie Wiesel solemnly declared:
“I swore never to be silent whenever and wherever human beings endure suffering and humiliation. We must always take sides. Neutrality helps the oppressor, never the victim. Silence encourages the tormentor, never the tormented. Sometimes we must interfere. When human lives are endangered, when human dignity is in jeopardy, national borders and sensitivities become irrelevant. Wherever men or women are persecuted because of their race, religion, or political views, that place must – at that moment – become the center of the universe.”
Over the last three decades, Vietnam has been the field of activities as well as the center for debates on human rights. In this country, human dignity has been disregarded, human life threatened, and people oppressed because of their religion, political opinions, ethnicity, or social origin.
Especially, after the Democratic Revolution in Eastern Europe and the Soviet Union, from 1991 (with the trial of Doctor Nguyen Dan Que) until 2004 (with the trial of Pastor Nguyen Hong Quang), at least 22 political and religious prisoners have been convicted under false or coerced crimes, such as treason, espionage, sabotage the national unity policy, anti-state propaganda, abuse of democratic freedom, etc. No month goes by without acts of oppressive terrorism, threatening extortions, investigative detentions, or unjust convictions of honest citizens loyal to their country and courageous enough to stand up for Freedom, Justice, Democracy, and Human Rights.
In response, Governments and National Assemblies from leading democracies, Associations for the Protection of Human Rights throughout the world, Unions of Journalists Without Frontiers, and International Writers Organizations keep a close watch on Hanoi’s violations of human rights, protest and demand that the government respect human rights by freeing prisoners of conscience.
If human rights are universal, indivisible, interdependent, and interrelated, then the intervention and participation of civilized humanity is also universal, permanent, instantaneous, and coordinated.
Today, by Elie Wiesel’s views, Vietnam has awakened the conscience of humanity and has become the center of the universe.
To present the issues of human rights in Vietnam is to promote and protect the universally recognized human rights for Vietnam, at the same time contributing to effectively eliminate violations of human rights in the world.
With this in mind, drafting and submitting the Report on Human Rights in Vietnam is not meant only for Vietnamese people, but also intends to encourage other peoples and developing countries in Asia, Africa and Latin America to participate in the trend toward democratization and universalization.
Only then will human rights be truly respected and observed, bringing freedom and happiness to individuals, reconciliation and friendship to nations, understanding and tolerance to peoples, thereby advancing toward a world of peace in a spirit of equality, cooperation, and friendship.
This is the eternal dream of mankind whereby people from all corners of the world live as brothers and sisters.
*
* *
The most effective way to build freedom and democracy in Vietnam is to fight for human rights. Today, human rights represent the common goal of Vietnamese patriots and the common denominator for uniting people’s hearts.
From the time when people learned to live in society to establish state, people and state assume mutual obligations created by a tacit contract called social contract. Based upon this contract, people must pay taxes to the state and perform military duties to protect the national borders. In order to repay people for their sacrifices in human life and property, the state has the duty to protect their fundamental rights such as the right to life, to liberty, and to the pursuit of happiness. These are the citizen rights originated from the status of citizens.
Human rights are more general and precede citizen rights. They derive from human dignity, from the innate value of the person. They include “human rights”, such as political and civil rights, and “human needs”, such as economic, social, cultural, and educational rights. These rights originate from the dignity of human beings and the status of citizens.
Free democracies have established complete human rights, including social and economic rights (food and clothing, medical and educational) as well as civil and political rights (personal liberty, moral and political freedoms).
History has proven that economic and social matters can only be addressed appropriately in a democratic system. Without a democratic government, all the economic profits realized will be seized by the authorities through corruption and abuse of power.
In 1941, at the U.S. Congress, President Franklin Roosevelt proclaimed the Four Freedoms:
1. Freedom of speech;
2. Freedom of belief;
3. Freedom from want;
4. Freedom from fear, fear from foreign invasion and from domestic despotism.
The Preamble to the Universal Declaration of Human Rights reaffirms these four fundamental freedoms: “The advent of a world in which human beings shall enjoy freedom of speech and belief, and freedom from fear and want has been proclaimed as the highest aspiration of the common people”.
Pursuant to the United Nations Charter, Member States have pledged themselves to achieve, in cooperation with the United Nations, the promotion of universal respect for and observance of human rights and fundamental freedoms (Articles 55).
Since human rights are universal, indivisible, interdependent, and interrelated, states have the primary responsibility and the duty to implement human rights and fundamental freedoms for everyone, without distinction of any kind, such as race, sex, religion, political opinions, or social origin.
With the Charter of the United Nations, the issue of human rights has become universal. From now on, Member States cannot sustain the policy whereby mass murdering, eliminating or repressing their citizens is only a domestic matter.
To commemorate the promulgation of the Universal Declaration of Human Rights, December 10 of every year is named International Human Rights Day.
In 1994 the U.S. Congress passed a Joint Resolution declaring May 11 of each year as Human Rights Day for Vietnam. This Resolution was promulgated by the President of the U.S. as Public Law by which:
“The U.S. Congress urges the Hanoi Government to:
1. Release all political prisoners;
2. Guarantee Vietnamese people equal legal protection, regardless of religious belief, political opinions, or previous associations;
3. Restore fundamental rights, such as freedom of speech, of religion, of movement, and of association;
4. Abolish the one-party system;
5. Announce a project and a schedule to organize free and fair national elections under the inspection of the United Nations so the Vietnamese people can exercise their right of self-determination”.
The faithful position of the American People and Congress has
inspired the Vietnamese People in their fight for Freedom, Justice, Democracy, and Human Rights.
THE INTERNATIONAL BILL OF HUMAN RIGHTS
Human rights and the fundamental freedoms have been stipulated in the International Bill of Human Rights promulgated by the United Nations after World War II.
The International Bill of Human Rights includes the human rights provisions of the United Nations Charter (1945), the Universal Declaration of Human Rights (1948), and the Additional Declaration to the Universal Declaration of Human Rights (1998), the International Covenant on Civil and Political Rights (1966), and the International Covenant on Economic, Social and Cultural Rights (1966). In addition, there are about 60 specific conventions, such as the Conventions on Genocide, on Torture, on Ethnic Discrimination, on Discrimination of Women, on the Status of Refugees, on the Rights of Children, etc.
The International Bill of Human Rights is the most important legal document of our times. The two International Covenants on Human Rights are the two most important international treaties in the history of mankind.
As we enter this new millennium, it is our fervent hope that violence will yield to persuasion, that battlefields will be replaced with conference rooms, and world wars with international laws. With this feeling of faith we submit THE REPORT ON HUMAN RIGHTS IN VIETNAM.
The International Bill of Human Rights acknowledges The People Right of Self-Determination and 26 human rights and fundamental freedoms.
PEOPLE RIGHT OF SELF-DETERMINATION
An essential right in a democratic system is the people right of self-determination.
On the domestic field, it is the right of the people to freely adopt a political, economic and social system and to choose their representatives in the government to implement this system.
The people right of self-determination includes the right to free election and the right to participate in government to establish the rule of law. By the Preamble of the Universal Declaration of Human Rights “it is essential that human rights should be protected by the rule of law so that people will not be compelled to have recourse, as a last resort, to rebellion against tyranny and oppression”.
HUMAN RIGHTS AND FUNDAMENTAL FREEDOMS.
In 1977, when it joined the United Nations, Vietnam committed itself to enforce the United Nations Charter (1945) and the Universal Declaration of Human Rights (1948). In 1982, Vietnam participated in the two International Covenants on Civil and Political Rights and on Economic, Social and Cultural Rights, and as such has the legal obligation to respect these Covenants. These are international treaties which the National Assembly has ratified and, therefore, have a legal value higher than national laws and constitution.
Aside from the people right of self-determination, the International Bill of Human Rights establishes 26 human rights and fundamental freedoms divided into four categories:
1. Civil rights for the person or Rights to Personal Liberty;
2. Civil rights for his social life or Rights to Peaceful Residence;
3. Economic, social and cultural rights or Rights to Progressive Development;
4. Rights to moral and political freedom or Rights to Democratic Liberty.
The Rights to Personal Liberty relate to the Body
The Rights to Moral and Political Freedom relate to the Spirit
Together with the Rights to Peaceful Residence and the Rights to Progressive Development, the ultimate goal of Human Rights is to create the conditions for the individual to enjoy Physical and Spiritual Liberty and Happiness.
RIGHTS TO PERSONAL LIBERTY
To connect the eight Rights to Personal Liberty, let us follow our thread of thoughts:
1. Individuals are entitled to human rights from the moment of birth. Our parents give us life and we must have the Right to Life.
To live with dignity we must have the liberty and security of
person.
2. With the liberty of person we will have Freedom from Slavery.
3. With the security of person we will have Freedom from Torture.
4. With the security of person we will have Freedom from Arbitrary Arrest or Detention.
5. If arrested and prosecuted we will have the Right to a Fair Trial.
6. If the trial is not fair, the victims of a miscarriage of justice will be Protected by the Court and compensated by the state.
7. The Court protects individuals according to the law. The Law also Protects Individuals. The Law does not recognize false crimes, such as “propaganda against the state” or “abuse of democratic freedoms”.
8. The law protects all individuals equally, without discrimination of any kind. Everybody has the right to recognition as a person before the law, and the Right to Equal Protection.
Those are the 8 civil rights for the person called Rights to Personal Liberty.
RIGHTS TO PEACEFUL RESIDENCE
To connect the six Rights to Peaceful Residence, let us follow our thread of thoughts:
1. The Rights to Peaceful Residence is first and foremost the freedom of residence and movement.
2. To live peacefully in society, the privacy and honor of individuals must be respected. That is the right to privacy.
3. The right to privacy applies to individuals and family, since individuals have the right to marry and found a family.
4. Family is the fundamental group unit of society. People living in society and nation will have the right to a nationality.
5. If individuals are persecuted for political, religious, or ethnic reasons, they have the right to leave the country and seek asylum in other countries.
6. To lead a peaceful life for themselves and families, individuals must have the right to property.
Those are the six civil rights of the individuals in the society called Rights to Peaceful Residence.
RIGHTS TO PROGRESSIVE DEVELOPMENT.
To connect the eight Rights to Progressive Development, which represent the economic, social, educational and cultural rights, let us follow our thread of thoughts:
1. To develop progressively we must have the opportunity and the right to work
2. When working we have the right to get equal pay for equal work. To protect their interests workers have the right to form trade unions and exercise their right to strike.
3. People work to earn for themselves and their family an adequate standard of living.
4. If they cannot work, or cannot earn a living, people have the right to social security.
5. The right to social security is also applicable to mothers, infants, and dependent children by the policy of family protection. Families with dependent children and of low income can receive financial and medical assistance.
6. In North European social democratic countries, health care is available free to all.
7. Primary education shall be compulsory and free of charge. Secondary and higher education shall be made equally accessible to all on the basis of capacity.
8. With education we have culture. From an economic standpoint, the material interests of the writers’, artists’ and scientists’ productions must be protected. On the moral field, the state must respect the cultural freedom of writers and artists, and the scientists’ freedom of research.
From there, we move on to the Rights to Moral and Political Freedom known as the Rights to Democratic Liberty.
RIGHTS TO DEMOCRATIC LIBERTY.
First, there are moral or spiritual rights, such as the freedom of belief and religion (first right).
Next come political rights, such as the freedom of thought and expression (second right.)
With thought and expression, must come the opportunity to communicate ideas and information through the right of assembly and the freedom of association (third right).
Individuals and political parties with policies and programs beneficial to the country and to the people must have the opportunity to implement them through the right to participate in government (fourth right)
The Addendum to the Universal Declaration of Human Rights insists on the obligation of everyone to “safeguard democracy, promote human rights and advance democratic societies, institutions and processes”.
The Right to Participate in Government is connected to the People Right of Self-Determination to complete the chain.
This is a necklace made of 26 pearls, which we dedicate to our countrymen.
Over the past 60 years, the Hanoi government has grossly and continuously violated all 26 human rights and fundamental freedoms.
VIOLATIONS OF THE RIGHTS TO PERSONAL LIBERTY.
1) Violations of the right to life by the extermination of individuals and by mass murders.
Extermination of Nationalists, such as Ta Thu Thau, Phan Van Hum, from the Neo Leftist Group; Pham Quynh, Bui Quang Chieu from the Constitutional Groups; His Holiness Huynh Phu So (Buddhist Hoa Hao); Truong Tu Anh (Dai Viet Party); Ly Dong A (Duy Dan Party); Khai Hung (Nationalist Party), etc.
Mass murders for religious reasons, such as the killing of Cao Dai and Hoa Hao followers during the War of Indochina; for political affiliation, such as the assassination of cadres from the Dong Minh Association, Nationalist Party, Dai Viet Party, Duy Dan Party, etc. since the 1940’s; for social status, such as the extermination of 200 thousand middle class intellectuals and peasants in land reforms, or public denunciations and trials in the 1950’s; and for political opinions, such as the killing of five thousand Nationalists in Hue during the Tet Offensive (1968).
2) Violations of the right to personal liberty by tolerating and assisting the traffic of Vietnamese women and children into sex slavery in several South East Asian countries.
3) Violations of the right to security of person by torturing suspects and prisoners, and by arbitrarily arresting or detaining prisoners of conscience, such as Pham Hong Son, Nguyen Vu Binh, etc. In addition, the Communist Party has arbitrarily detained hundreds of thousands of servicemen, intellectuals, and artists from the Republic of Vietnam in forced labor camps, turning them into slaves, torturing them, and inflicting them physical and mental injuries.
4) Violations of the right to a fair trial by judges who are not independent and impartial, not familiar with the law, and do not respect the rights of the defendant.
5) Violations of the rights to legal and judicial protections. Instead of dispensing justice to the people and protecting their lives, freedom, honor, and property, the court of law has become an instrument to repress the opposition and to reinforce the totalitarian regime.
6) Violations of the right to equal protection by discriminating against religions, social classes, minorities, and against those who hold political views different from the official policy.
VIOLATIONS OF THE RIGHTS TO PEACEFUL RESIDENCE.
Today, the Hanoi authorities have seriously violated the rights to peaceful residence of the people, such as:
1) The freedom of residence and movement by holding under house arrest religious leaders, such as Buddhist priests Thich Huyen Quang, Thich Quang Do, Father Nguyen Van Ly, Elder Le Quang Liem, Pastor Nguyen Hong Quang etc., as well as members of the opposition, including Hoang Minh Chinh, Nguyen Dan Que, Tran Khue, Pham Que Duong, Ha Si Phu, Bui Minh Quoc, etc.
2) They do not respect the honor of the individuals. They use the press, radio and television to slander and humiliate members of the opposition without giving them the right of reply. If the press has unlawfully attacked the dissidents’reputation, the police, on its side, has unlawfully interferred with their privacy, by illegally searching their homes, censoring their correspondence, tapping their phones, and setting a network of secret agents to follow and intimidate them.
3) By Decree 31/CP of 1997, they set up the System of Administrative Internment or Preventive Detention to imprison members of the opposition up to two years, and to prevent them from moving, exercising their professions, communicating with the community, holding interviews, participating in associations, and participating in government.
This administrative internment system has violated the rights of individuals to be presumed innocent, to be free from arbitrary arrest or detention, their rights to a fair and public trial, to judicial and legal protections, to freedom of residence and movement, to privacy, to work, to freedom of religion, to freedom of thought and expression, to freedom of assembly and association, and to participate in government.
4) Moreover, the Communist Party invokes the international communist doctrine to deny the right to private property of the individuals. They waged class struggle through “land reform”, “agricultural collectivization”, “industrial and commercial restructure” to expropriate rural landowners and city dwellers.
By confiscating private property, rejecting market economy, and by abuse of power, corruption and incompetence, the Communist Party has brought the people and the country to suffering and misery. In the meantime, they have seized all the resources of the country to enrich themselves unlawfully and to become millionaires and billionaires.
VIOLATIONS OF THE RIGHTS TO PROGRESSIVE DEVELOPMENT.
From a social economic standpoint, the Communist Party has deprived the people of their right to pursue happiness and social justice. It has failed in bringing them an adequate standard of living, with the right to work, the right to social security, the right to family protection, etc.
Vietnam today is one of the poorest countries in the world, even worse than Congo. The average income per capita in Vietnam is only 1/45 that of Singapore, 1/26 that of Taiwan, 1/25 that of South Korea, 1/8 that of Malaysia, 1/5 that of Thailand, 1/2 that of the Philippines, 3/5 that of Indonesia, and is only 3/4 that of Congo. According to the Encyclopedia Britannica Book of The Year 2005, the average income per capita in Vietnam in 2003 was $480 compared with $640 in Congo.
Furthermore, gross social injustices and great inequalities in wealth have caused excessive disparity between the rich and the poor, and the actual annual income of the average person in rural areas is about half of the median amount of $480. And Vietnam today is one of the poorest countries in the world, behind Congo, and on a par with North Korea (with $457 per year).
The Hanoi authorities have only established state trade unions and violated the right to form independent trade unions. They do not allow workers to exercise their right to strike in many areas.
Especially, as a State Party, Vietnam has violated the International Covenant on Economic, Social and Cultural Rights to which it adhered in 1982. By this Covenant, the government shall establish within two years a system of compulsory and free primary education. Therefore, since 1984, after the two-year grace period, the Hanoi Government has seriously violated its obligation to work out and adopt a program of compulsory and free primary education. “Pay tuition first and then learn” is the stupid policy that should bring backwardness to the nation and the people for the decades and centuries to come.
The Hanoi Government has also violated the right to cultural freedom of writers and artists regarded as “cultural workers” to serve the doctrine and policy of the Party. It has imprisoned intellectuals, writers, and artists of the “Humanist Group” in the 1950’s, just because they have expressed ideas and opinions not acceptable to the Communist Party.
VIOLATIONS OF THE RIGHTS TO MORAL AND POLITICAL FREEDOM.
1. Violation of the Freedom of Religion
The Hanoi Government has flagrantly violated the right to freedom of religion including the right to worship, to preach, and to practice religion. It has arbitrarily arrested and detained religious leaders, deprived religious associations of their legal status, denied their autonomy to conduct religious activities, and confiscated their cultural, educational, and charitable institutions.
Recent reports from the U.S. Government and from the Investigating Mission of the United Nations have confirmed that the Hanoi Government has seriously violated the right to freedom of religion. Because of its continuous and gross violations to freedom of religion, Vietnam has been listed among “countries of particular concern” on the religious freedom issue, together with China, North Korea and Myanmar in East Asia.
2. Violations of Democratic Freedoms.
The Communist Party promised to establish a system a million times more democratic than the Western democratic system. That was a propaganda slogan. We do not compare Vietnam with Western countries, or with Asian democracies like Japan, India, South Korea, Taiwan, Singapore, Thailand, the Philippines, etc. Let us take Cambodia as an object of comparison to measure the democratic standards of these two Indochinese states.
The four criteria to measure democracy are: freedom of religion, freedom of press, freedom of association, and freedom of election.
On a 100-point score for the four freedoms, each freedom is given a maximum of 25 points.
1) Freedom of Religion.
Cambodia: religious repression is practically non-existent: 15 points.
Vietnam: religious repression is waged as a matter of policy and religious extermination as a matter of ideology: 0 point.
2) Freedom of Press.
Cambodia: there are independent newspapers and magazines published by individuals or groups, and by the opposition: 10 points.
Vietnam: citizens are not allowed to publish newspapers: 0 point.
3) Freedom of Political Association.
Cambodia: there are at least three political parties, the People’s Party of Hun Sen, the Monarchist Party of Ranariddh, and the Nationalist Party of Rainsy: 15 points.
Vietnam: the Communist Party is an only party: 0 point.
4) Freedom of Election.
Cambodia: in recent elections the ruling People’s Party received about 40% of the votes, almost the same as the number of votes received by the opposition from the Monarchist Party and the Nationalist Party: 10 points.
Vietnam: By policy and practice, citizens can only elect candidates designated by the Communist Party: 0 point.
Total: Cambodia: 50 points; Vietnam: 0 point.
This is the shame of Vietnam! From the day Vietnam became a nation, its political prestige in the international community has never been this low.
Today, on the scale of democratic freedoms, Vietnam stands last among 200 countries in the world, even behind Cambodia.
On the social economic scale, Vietnam stands behind Congo and on a par with North Korea.
The average income per capita in Vietnam is only 1/45 that of Singapore, 1/26 that of Taiwan, 1/25 that of South Korea, 1/8 that of Malaysia, 1/5 that of Thailand, 1/2 that of the Philippines, 3/5 that of Indonesia, and is only 3/4 that of Congo. According to the Encyclopedia Britannica Book of The Year 2005, the average income per capita in Vietnam in 2003 was $480 compared with $640 in Congo, and $457 in North Korea.
Therefore, the Communist Party does not have the legitimacy, standing and competence to rule the country.
And the Communist regime must be dissolved, so the people can exercise their Right of Self-Determination to establish a democratic Rule of Law, in which human and citizen rights are observed, the national economy is developed, and social justice is rendered.
FOR THE LAWYERS COMMITTEE FOR PEOPLE’S RIGHTS NGUYEN HUU THONG, ESQ.
(May 22, 2006)