TRANH HÙNG QUỐC GIA DÂN CHỦ - CỘNG
SẢN ĐỘC TÀI,
AI THẮNG AI
Lénine có viết : » Tụi
tư bản nó vừa ngu dốt, vừa tham tiền đến
nỗi, mặc dầu nó biết người ta mua dây tḥng
lọng để treo cổ nó, thế mà nó vẫn sản
xuất và bán cho người ta. »
Từ năm 1917, năm Lénine
được Bộ Tham Mưu Đức đưa từ
Thụy Sỹ về và giúp để cướp chính quyền
ở Nga, v́ Lénine chủ trương ḥa b́nh bằng bất
cứ giá nào, ngay cả việc
nhượng lănh thổ cho Đức để có quyền,
v́ lúc đó là gần cuối Thế Chiến Thứ Nhất
(1914-1918), Đức không thể
nào đương đầu với 2 mặt trận :
mặt trận phía đông bắc với Nga, dưới sự
lănh đạo của chính quyền đảng Dân Chủ
Xă Hội của Kérenski, sau khi lật đổ Nga hoàng chủ
trương tiếp tục chiến tranh và mặt trận
phía tây nam, mặt trận chính với Pháp. Từ đó tới
nay đă gần 100 năm , nhiều sự kiện, biến
cố đă xẩy ra : Nhà nước cộng sản
đầu tiên đuợc Lénine thiết lập lên sau khi cướp được chính
quyền, Đại Chiến Thứ Hai (1939-1945), Chiến
Tranh Lạnh, nhiều nước cộng sản ra đời,
rồi sụp đổ bắt đầu bởi chính nhà
nước do Lénine làm ra ; rồi Chiến Tranh Lạnh
kết thúc. Quan sát và suy ngẫm những biến cố lịch
sử trên, người ta thấy lời nói của Lénine bị hoàn toàn phản bác bởi lịch
sử, và trở thành : « Tụi cộng sản nó vừa
ngu dốt vừa tham lam đến nỗi, mặc dầu
nó biết người ta bán coca cola, quần jeans, hàng hóa cho
nó, dụ nó đưa đầu vào cái tḥng lọng để
bị treo cổ ,thế mà nó vẫn
mua. »
Tại sao vậy ?
I ) Tại Nhà nước mà Lénine dựng
lên, trên nền tảng lư thuyết của Marx để
định treo cổ tư bản, nhà nước này không
thể phát triển kinh tế và không đủ mạnh.
Lư thuyết của K.Marx có nhiều
sai lầm ; nhưng một trong những sai lầm lớn,
đó là chủ trương băi bỏ quyền tư hữu,
một nguyên động lực chính khiến con người
làm việc. Marx viết : « Người cộng sản
có thể tóm lược lư thuyết của ḿnh trong câu nói
đơn giản, duy nhất sau đây : Băi bỏ quyền
tư hữu . » (Le Manifeste du Parti
communiste – trang 36 – Union générale d’Editions- Paris, 1962).T́nh trạng
kinh tế của những nước cộng sản lâm
vào cảnh cha chung không ai khóc, ruộng chung không ai cày, nhà
chung không người chăm sóc ; điều này ai
cũng biết. Từ đó kinh tế trở nên yếu
kém, tụt hậu. Đây là một trong những điều
không tưởng của Marx, mặc dầu ư muốn của
Marx là làm sao tăng sức sản
xuất kinh tế, và ông đă viết nguyên một
chương trong quyển Tuyên Ngôn Thư Đảng Cộng
sản để chỉ trích những nhà xă hội chủ
nghĩa trước ông như Saint Simon, Charles Fourrier, Robert
Owen, mà ông cho là không tưởng. Khi con người không muốn
làm việc th́ không có cái ǵ của xă hội có thể trở
nên tốt đẹp. Hơn thế nữa Marx sai lầm
cho rằng quyền tư hữu có thể băi bỏ ;
nhưng thực tế, quyền tư hữu chỉ có thể
chuyển nhượng. Thật vậy, tôi đang là chủ
căn nhà, mà tôi đă làm lụng vất vả để
có ; nay sau một cuộc đánh tư bản mại sản,
người ta đuổi tôi ra khỏi nhà, bảo rằng
băi bỏ quyền tư hữu ; nhưng trên thực tế
quyền tư hữu này chuyển nhượng sang tay một người khác là cán bộ
cộng sản vào ở nhà tôi, mặc dầu nói bề
ngoài đó là tài sản của nhân dân, nhưng nhân dân không ai
có quyền xử dụng, ngoài ông cán bộ cộng sản.
Việc quyền tư hữu không thể xóa bỏ, mà chỉ
có thể chuyển nhượng, đưa đến t́nh
trạng : đùng một cái, sau những vụ đánh
tư bản mại sản, xă hội cộng sản bị chia ra thành hai giai cấp chống
đối nhau, một bên là thiểu số cán bộ đảng
đoàn, nay trở thành các ông tư bản đỏ ; một
bên là đại đa số dân, nay trở thành những
người vô sản. Hố ngăn cách này quá lớn, sự
ḱnh chống giai cấp này quá cao và quá gay gắt đưa
đến cách mạng tất yếu, quan niệm mà Marx chủ
trương áp dụng cho những nước tư bản,
theo đó, xă hội tư bản chia ra làm 2 giai cấp :
giai cấp thợ thuyền tức vô sản th́ càng ngày
nghèo và càng đông ; giai cấp tư sản th́ càng ngày
càng giầu và càng ít ; sự ḱnh chống giai cấp
đến một lúc nào đó lên đến cao độ,
trở thành bạo động, rồi một phần giai
cấp tư bản tách khỏi giai cấp của ḿnh và
đi về với hàng ngũ vô sản. Cách mạng tất
yếu xảy ra . Marx viết : »
Sự phát triển của kỹ nghệ nặng đă
đào hố sâu dưới mảnh đất mà giai cấp
tư sản xây dựng hệ thống sản xuất và
tư hữu của ḿnh. Giai cấp tư bản đă sản
xuất ra kẻ đào mồ chôn ḿnh. Sự thất bại
của giai cấp tư bản và sự thắng lợi của
giai cấp vô sản là tất yếu. » (
Sách đă dẫn- trang 34).
Chính v́ vậy mà có người
cho rằng cách mạng tất yếu không xẩy ra tại
các nước tư bản, mà đă xẩy ra, và c̣n sẽ
xẩy ra tại các nước cộng sản. (1)
I I ) Tại cộng sản đánh chết
giai tầng trí thức và trung lưu, xương sống của một xă hội
Xă hội cộng sản không thể
đứng dậy được để phát triển
v́ xương sống đă bị găy. Thật vậy, vào
năm 1923, sau Hiệp Ước Thân Thiện giữa Tôn dật
Tiên và Lénine, tướng Tưởng giới Thạch
được họ Tôn gửi
sang Nga để học. Theo nguyên tắc, ông phải ở
đó lâu ; nhưng ông chỉ ở một thời gian
ngắn rồi về. Người ta hỏi ông tại sao,
th́ ông trả lời : » Tôi không có ǵ để học ở
bên đó ", rồi ông nói tiếp : « Một con
người mà xương sống bị găy, th́ suốt
đời chỉ ḅ. Xương sống của một xă
hội là giai tầng trí thức và trung lưu. Cộng sản
chủ trương tiêu diệt 2 giai tầng này ; nên xă
hội cộng sản không đứng lên được,
không phát triển được
th́ chỉ có thể ḅ ." Mặc dầu
là một quân nhân, nhưng họ Tưởng có một cái
nh́n sáng xuốt và xâu xa, khác hẳn với một số trí
thức tả cùng thời như Trần độc Tú, Lư
đại Siêu, 2 người chính đă lập ra đảng
Cộng sản Tàu vào những năm đầu của thập
niên 20. Ngoài Tưởng giới Thạch, người nh́n
ra sớm hiểm họa cộng sản, c̣n có cụ Phan bội
Châu. Cũng vào những năm đầu thập niên 20, cụ
Phan được những người của Đệ
Tam Quốc Tế Cộng sản tiếp xúc ở bên Tàu, muốn
cụ vào tổ chức này, đưa cho cụ nội qui
của tổ chức. Tất nhiên cụ không biết tiếng
Nga, nhưng chắc chắn cụ có nhờ những
người bạn biết tiếng Nga dịch ra cho cụ,
như có một số sử gia nói. Cụ đă từ chối
khéo, v́ cụ nhận thấy rằng, đi vào tổ chức
này có nghĩa là phải từ bỏ chủ quyền quốc
gia, nhất nhất đi theo kỷ luật sắt của
tổ chức, như Lénine đă đặt ra. Cụ
nói : »Tôi chẳng duy tâm, chẳng duy vật, tôi chỉ
duy dân. »
I I I ) Xă hội cộng sản là một
xă hội độc tài, cứng ngắc, không thể sửa
sai, đầy mâu thuẫn nội tại, nên sụp đổ
và không thể treo cổ tư bản.
Thật vậy, trên lănh vực
tư tưởng, Lénine chẳng có tư tưởng ǵ,
ngoài việc lập lại quan niệm duy vật biện
chứng và duy vật sử quan của Marx ; và ngoài việc
dạy đàn em tổ chức một đảng độc
tài, đấu tranh chính trị cách mạng chuyên môn, nhà nghề,
để chờ thời cơ cướp chính quyền ;
và một khi cướp chính quyền rồi, th́ tổ chức
một nhà nước độc tài, có đảng độc
tài đứng đằng sau ; với quan niệm
« Tập trung dân chủ « ( Centralisme démocratique), không
có nghĩa ǵ hơn là một kỷ luật sắt, kỷ
luật quân đội, mà Lénine định nghĩa liền
sau đó, trong quyển sách Phải Làm Ǵ (Que Faire) :
« Nói ngắn gọn, sự chuyên môn bao hàm tất yếu
sự tập trung ; nó đ̣i hỏi tập trung tuyệt
đối . » ( Lénine - Que Faire – trang
178 – Editions sociales - Paris, 1969). Đă là tập trung tuyệt
đối, th́ đâu c̣n dân chủ.
Chữ dân chủ thêm vào chỉ là để lừa bịp.
Chính v́ vậy mà bà Rosa Luxembourg, bạn của Lénine, hai
người cùng hoạt động ở Âu châu, trong khuôn
khổ Đệ Nhị Quốc Tế, đă viết cho
Lénine trong hồi kư của bà trước khi chết vào
năm 1919: « Anh đă đi ngược lại những
nguyên tắc chính của xă hội chủ nghĩa là tự
do, dân chủ. Đảng và Nhà nước độc tài mà
Anh xây dựng lên, nó không những không phục vụ thợ
thuyền, mà c̣n chẳng phục vụ một ai cả !"
Nhà nước độc tài cộng
sản này mất hết khả năng thích ứng và sửa
sai, đầy mâu thuẫn nội bộ, mâu thuẫn giữa
đại đa số dân, nay trở thành vô sản và một
thiểu số đảng đoàn cán bộ, nay trở
thành những ông tư bản đỏ, sau những vụ
đánh tư bản, mại sản.Nhà nước cộng
sản này sụp đổ tất yếu cũng v́ vậy.
I V ) Tại chiến lược gián
tiếp đánh tư bản của Lénine, sau đó
được tiếp tục bởi đàn em, chiến
lược này sai lầm.
Trước khi chết vào
năm 1924, Lénine đưa ra « Chiến lược gián
tiếp đánh tư bản « , qua
câu nói : « Chủ nghĩa cộng sản trên toàn thế
giới sẽ đi qua cửa ngơ Bắc Kinh, Newdelhi, rồi
mới tới Berlin, Paris và Luân Đôn . », có nghĩa là
phải đánh tư bản từ những nước thuộc
địa. Chiến lược này trái hẳn chiến
lược đánh tư bản trực tiếp của K.
Marx, nhắm ngay vào đầu năo các nước tư bản
để đánh. Nếu nói về chủ nghĩa xét lại,
th́ Lénine là người xét lại đầu tiên, không những
trên phương diện chiến lược, mà c̣n trên
phương diện tư tưởng ; v́ Marx cho rằng
cách mạng cộng sản chỉ có thể thực hiện
được ở những nước tư bản, v́
chỉ ở những nước này mới có « đạo
quân cách mạng « là giai cấp thợ thuyền ;
trong khi đó th́ Lénine làm cách mạng ở một nước
nửa kỹ nghệ, nửa nông nghiệp.
Chiến lược đánh
tư bản gián tiếp của Lénine được tiếp
nối bởi những đàn em, đặc biệt là vào
thời Brejnev làm Tổng Bí Thư đảng Cộng sản
Liên sô, từ năm 1964 tới 1982. Brejnev đă dùng 3 con tốt
là ba tay em đắc lực của ḿnh : ở Á châu là
Việt Nam vào thời Lê Duẫn, ở Âu châu là Đông
Đức vào thời Honecker ; ở Nam Mỹ là Cuba với
Fidel Castro. Brejnev đă đẩy mạnh công cuộc
đánh phá tư bản ở khắp nơi và chạy
đua vũ trang đến cao độ. Chiến lược
này có đưa đến một vài kết quả ngoạn
mục lúc ban đầu ; nhưng không phải là những
đ̣n chí tử làm cho tư bản ngă gục ; và sau
đó nó trở nên hao tốn, cộng thêm với cuộc chạy
đua vũ trang làm cho Liên sô lâm vào cảnh thi đua tiêu tiền
với kẻ giàu ; trong khi đó th́ những mâu thuẫn
nội bộ càng ngày càng to lớn và chồng chất ;
đến nỗi Brejnev, trước khi chết phải
than : « Xă hội chủ nghĩa ǵ, mà 1/3 xe chạy
ngoài đường là ăn cắp xăng của
công ; 1/3 bằng cấp là bằng cấp giả ;
công chức đến sở làm việc là chỉ để
có mặt, sau đó th́ đi coi hát, hay đi làm việc riêng
tư. » Nếu chúng ta nh́n vào hiện t́nh những nước
cộng sản c̣n lại như Trung Cộng, Việt Nam hiện
nay, th́ chúng ta thấy cũng như vậy. Từ ngày cộng
sản cai trị trên toàn đất nước Việt tới
nay, các đại học đă cấp 8 400 bằng tiến
sỹ, mà trong đó có 2 700 bằng giả, giáo dục
xuống cấp, đạo đức băng hoại, tham
nhũng lan tràn, dân chúng bất măn nổi lên khắp nơi,
bắt bớ, quản thúc, giam cầm mọi chỗ,
như việc quản thúc cha Nguyễn văn Lư, bắt luật
sư Lê thị Công Nhân, kỹ sư Đỗ nam Hải,
quản thúc Ḥa thượng Quảng Độ, đức
Tăng Thống Huyền Quang và nhiều vị lănh tụ
tôn giáo khác, cùng nhiều nhà đấu tranh cho dân chủ.
Năm 2005, tại Trung Cộng có 87 000 vụ công nhân,
nông dân xuống đường biểu t́nh v́ cuộc sống
khó khăn, v́ các cấp địa phương tịch thu
nhà và đất của dân. Tham nhũng cũng lan tràn tại
Trung Cộng. Nhà cầm quyền có cải tổ hệ thống
ngân hàng, nhất là 4 ngân hàng quốc doanh lớn,mới phát hiện ra có 800 tỷ $ thất
thoát ra nước ngoài v́ tham nhũng, 2 000 tỷ $ là nợ
khó đ̣i, phải sa thải 400 nhân viên ngân hàng.
V ) Tại tư bản biết sửa
sai, lấy chủ nghĩa quốc gia, mô h́nh tổ chức
nhân xă tự do dân chủ và kinh tế thị trường
làm nền tảng, nên đă trở nên mạnh ; và sau
đó dùng chiến lược kinh tế, thương mại
đánh và treo cổ cộng sản.
Nếu chúng ta xét các nước
tư bản từ giữa thế kỷ 19, lấy mốc
điểm là năm 1848, khi quyển Tuyên Ngôn Thư Cộng
Sản ra đời, cho tới nay, th́ chúng ta thấy có nhiều
khác biệt. Các nước tư bản đă tôn trọng
quyền tư hữu, một nguyên độc lực khiến
con người làm việc, chấp nhận chế độ
dân chủ, tạo cho ḿnh một khả thế đáp ứng
dễ dàng với nhu cầu hiện đại, cho phép dễ
dàng tự sửa sai. Thật vậy, dưới chế
độ dân chủ, với phổ thông đầu phiếu,
những chính quyền quốc gia hay chính khách hoặc đảng
nào muốn thắng cử hay tái đắc cử, th́ phải
lưu ư đến nguyện vọng của dân. Người
thợ vào thế kỷ thứ 19 phải làm việc 12 giờ
một ngày, không có ngày nghỉ và an sinh xă hội. Người
thợ ngày hôm nay làm việc 8 tiếng một ngày, có an sinh
xă hội, có hưu bổng, có trợ cấp thất nghiệp.
Phụ nữ có ngày nghỉ để dưỡng thai và
ngày nghỉ để nuôi con khi c̣n bé. Triết lư của
tư bản là tăng sản xuất, thay v́ chia đều
sản xuất, đă được tóm gọn trong câu của
ông Henry Ford, chủ hăng xe Ford Hoa Kỳ : « Người
cộng sản chủ trương chia đều chiếc
bánh ngọt. Chủ trương của tôi đi ngược
lại là làm sao làm to chiếc bánh, rồi mới chia ;
và ngay dù chia không đều ; nhưng ai cũng có phần
và phần lớn hơn. » Một người thợ
tư bản với 2 tháng lương là có thể mua lại
hay mua trả góp một chiếc xe hơi. Trong khi đó chiếc
xe hơi là giấc mơ không bao giờ thực hiện
được bởi người thợ ở những
nước cộng sản như Trung Cộng, Việt Nam,
Cuba ; nếu không muốn nói đến cảnh thợ
thuyền, nông dân đang chết đói ở cộng sản
Bắc Hàn.
Kinh tế phát triển, giúp các
nước tư bản phát triển về mọi mặt ;
và đă chiến thắng cộng sản lúc đầu
trong địa vực chạy đua không gian, chạy
đua vũ khí ; sau đó họ dùng chiến lược
kinh tế thương mại để giật sập,
treo cổ những nước cộng sản.
Năm 1995, khi kư Hiệp Ước
B́nh Thường Hóa quan hệ kinh tế, thương mại
với Việt Nam, tổng thống Hoa Kỳ Bill Clinton
đă tuyên bố : « Hiệp Ước B́nh thường
hóa quan hệ kinh tế, thương mại, giữa Hoa Kỳ
và các nước Đông Âu, đă giúp dân tộc những
nước này t́m thấy mô h́nh tổ tức nhân xă dân chủ tự do và kinh tế
thị trường, tôi hy vọng rằng Hiệp ước
B́nh thường hóa bang giao kinh tế, thương mại, giữa Hoa Kỳ
và Việt Nam, sẽ giúp dân tộc Việt Nam t́m thấy đuợc
mô h́nh tổ chức nhân xă dân chủ, tự do và kinh tế
thị trường. »
Thật vậy, chiến lược
đánh cộng sản bằng kinh tế thương mại
không phải chỉ mới bắt đầu với Bill
Clinton, mà nó đă bắt đầu ngay sau Thế Chiến
Thứ Hai, khi bắt đầu Chiến tranh Lạnh.
Một điều lạ lùng,
đó là theo tư tưởng của Marx, th́ hạ tầng
kinh tế gồm sức sản xuất và tương quan
sản xuất, sẽ quyết định thượng tầng,
gồm nhà nước, trong đó có bộ máy quân đội,
công an, tuyên truyền, và hệ thống luật pháp, tư
tưởng, văn hóa, nghệ thuật, thẩm mỹ.
Nhưng chính các chế độ cộng sản ngay từ
thời Lénine lại chú trọng tới thượng tầng,
tới công an, quân đội và thông tin,tuyên
truyền để quyết định hạ tầng.
Chính các nước tư bản lại chú trọng đến
hạ tầng cơ sở kinh tế, tấn công các nước
cộng sản bằng chiến lược kinh tế
thương mại, như việc mở MacDonald, bán quần
jeans, coca cola đầu tiên ở Moscou ; cũng như
ngày hôm nay họ cho phép Trung Cộng và Việt Nam vào Tổ
chức Thương mại quốctế (WTO).
Tại sao như vậy ?
V́ dưới chế độ
cộng sản, kinh tế chậm phát triển, ḷng dân phẩn
uất, tham nhũng lan tràn ; nhưng giới lănh đạo
muốn kéo dài chế độ để hưởng
đặc lợi, đặc quyền, bằng cách dùng 3
cơ quan là quân đội, công an và tuyên truyền, như 3
con chó giữ nhà cho chế độ. Để cho chúng phục
vụ đắc lực, th́ phải cho ăn béo, bằng
cách cho chúng nắm những hăng xưởng quốc doanh và
để mặc cho ăn hối lộ, miễn là trung
thành và bảo vệ chế độ. Ba cơ quan này
cũng có thể ví như 3 nanh vuốt của con mănh hỗ,
để giết nó th́ phải bẻ găy nanh vuốt của
nó, có nghĩa là phải tư hữu hóa kinh tế, tách kinh
tế ra khỏi nhà nước, khỏi đảng, khỏi
công an, quân đội và tuyên truyền. Đó chính là ư
nghĩa bài diễn văn của Bill Clinton mà tôi đă nhắc
tới ở trên và cũng là ư nghĩa của chiến
lược đánh cộng sản bằng kinh tế và
thương mại.
Câu nói của Lénine : » Tụi
tư bản nó vừa ngu dốt và vừa tham lam đến
nỗi , mặc dầu nó biết người ta mua dây
tḥng lọng để treo cổ nó, nhưng nó vẫn sản
xuất và bán cho người ta « , câu này sau gần 100
năm thực hiện, đă trở thành : «Tụi cộng
sản, nó vừa ngu dốt, vừa tham lam đến nỗi,
mặc dầu nó biết người ta bán coca cola và quần
jeans để dụ nó
đưa cổ vào dây tḥng lọng để bị
treo, thế mà nó vẫn cứ mua. »
Nói như vậy không có nghĩa
là dân tộcViệt đấu tranh cho dân chủ, nhân quyền,cứ khoanh tay ngồi chờ xung rụng,
mà ngược lại phải
can đảm đứng lên đấu tranh mạnh
hơn, v́ chiến lược đánh cộng sản bằng
chiến lược kinh tế và thương mại
cũng chỉ nằm trong 3 sức ép : Sức ép đến
từ sự tranh đấu của dân, sức ép đến
từ cộng đồng quốc tế và sức ép đến
từ trong ḷng chế độ, do sự chia rẻ nội
bộ. Ba sức ép này phải được tiến hành
đồng bộ và phải càng ngày càng được
tăng cường . Càng mạnh bao nhiêu
th́ bạo quyền cộng sản càng sớm sụp đổ,
nướcViệt mới có cơ phát triển, trở nên
dân chủ, tự do, công bằng, sớm bấy nhiêu !
Paris
ngày 28/03/2007
Chu chi Nam
(1)
Xin xem những bài Phê b́nh lư thuyết K. Marx của tác
giả trên những báo Việt Nam.