TIẾC THƯƠNG CỐ TRUNG TƯỚNG NGÔ QUANG TRƯỞNG

Tin Anh mất muôn cơi ḷng se thắt,
Tiếc thương anh Ngô Quang Trưởng năm nào,
Cùng toàn dân chung một chiến hào,
Chống giặc cộng để an dân, bảo quốc.

Anh ra đi như muôn ngàn đổ mất,
Vợ mất chồng, con cái đă mất cha.
Bạn bè anh cũng không khỏi xót xa,
Mất một danh tướng tài ba trông cậy.

Anh nằm xuống lúc dân ḿnh vùng dậy,
Đ̣i bạo quyền trả DÂN CHỦ, TỰ DO.
Trải một thời Anh v́ nó cam go,
Đổ xương máu và mồ hôi bảo vệ.

Nhưng cuộc thế không cho anh thắng thế,
Để quân thù từ miền Bắc tràn sang.
Cướp giang sơn và ngạo mạn, ngang tàn,
Khiến đất nước và đồng bào xơ xác!

Rút Vùng I mà ḷng Anh tan nát,
Tủi thân trai v́ "hệ thống quân giai"!
Thật t́nh ra th́ ai đă hơn ai?
Cho đại cuộc Anh phải đành giữ dạ (1)!

Xong cuộc chiến, Anh lưu vong xứ lạ,
Mặc cuộc đời tàn lụi với thời gian.
Ôm hận ḷng không một tiếng thở than,
Gẫm "tri kỷ..."(2) mà thương ḿnh vận bĩ!(3)

Thương anh quá, những ngày tàn chiến sĩ,
Sống rốt cuộc đời b́nh dị, thủy chung.
Phải chăng, đây là đức hạnh sau cùng?
Để Anh mất mà danh đời không mất.

                                                                                                                                          
                                                                                                                               
                                                                             (tiếp...2)                                                                                                                                             
 Ngô Quang Trưởng, tiếng thơm c̣n chất ngất,
C̣n sử xanh, c̣n Tổ Quốc ghi ơn...!
Xin Phật Trời dẫn dắt "Một Linh Hồn",
Miền Vạn Hạnh sớm siêu thăng, tịnh độ!

                                           HÀ PHƯƠNG
                                           (Seattle, 23 tháng 1 năm 2007)                             
(1)Để trong ḷng
(2)Tri kỷ tri bỉ bách chiến bách thắng  (Biết người biết ta trăm trận trăm thắng)
(3)Đương lúc gian nan