Phải chăng GH Công Giáo Việt Nam
Đi Vào Con Đường Quốc Doanh?...

Phải chăng Cộng sản Việt Nam cũng đang 
điều khiển tầm xa nhiều giới chức hải ngoại?

 

Hoàng Quư

        Kể từ Tết Đinh Hợi khi bạo quyền Cộng sản Việt Nam mở chiến dịch tổng công kích "Tết Mậu Thân" thứ hai tại Việt Nam nhằm trấn át và tiêu diệt các lực lượng đứng lên đ̣i tự do dân chủ, dân quyền, tự do ngôn luận và tự do tôn giáo tại Việt Nam, trong đó nổi cộm hai sự kiện liên quan đến Giáo hội Công giáo: linh mục Nguyễn văn Lư bị ḱm tỏa và tượng Đức Mẹ Sầu Bi tại Phát Diệm bị đập phá, dư luận bên trong và bên ngoài Công giáo càng ngày càng xôn xao về "Giáo hội Công giáo hiện nay tại Việt Nam đang bị ''quốc doanh" hóa?"

Chưa bao giờ dư luận bên ngoài lên án các chức sắc cao cấp của Giáo hội Công giáo Việt Nam bằng lúc này. Chưa bao giờ các cây bút giáo sĩ lẫn giáo dân đụng chạm mạnh mẽ đến các chức sắc Giáo hội bằng lúc này, đặc biệt trước sự kiện Đức Mẹ Sầu Bi tại Phát Diệm bị các cán bộ Cộng sản đập phá một cách tàn bạo, dă man. Người ta nêu ra thí dụ trong gia đ́nh, người mẹ bị người bên ngoài đến hành hung dă man, thế mà các con cái đứng nh́n một cách bàng quang, có người con lại sợ thiệt tḥi đến quyền lợi của ḿnh, đă khuyên các em út hăy bỏ qua, hăy "khép lại" chuyện này! Và đó là thực tế tại Việt Nam cũng như tại quốc ngoại hôm nay khi đa số mọi người rửng rưng trước việc tượng của Đức Mẹ Sầu Bi bị đập phá. Trong lúc đó, trong cuộc họp báo tại Toà soạn Diễn Đàn Giáo Dân vào ngày 8-3-07 vừa qua, ông Lê Quang Dật, Hội trưởng Gia đ́nh Phật tử miền Quảng Đức, đă đứng lên phát biểu khi ông nh́n thấy hai bức h́nh Đức Mẹ: một h́nh chụp nguyên vẹn và một h́nh sau khi bị đập phá cụt đầu, cụt tay, cụt chân, ông rướm lệ và ông phát biểu chế độ Taliban đă sụp đổ sau khi phá bức tượng Phật tại Afganistan. Như vậy ông muốn nói ǵ với chúng ta khi tượng Mẹ Cực Thánh của chúng ta bị đập phá dă man như thế tại Việt Nam? Chúng ta đă cư xử với Mẹ của chúng ta thế nào?

Hầu như phía Công giáo, nhất là các giới chức cao cấp cũng như các cơ quan truyền thông Công giáo rất ít ai lên tiếng hoặc có lên tiếng cũng chỉ là qua loa. Phải chăng người tín hữu Việt Nam không yêu mến Đức Mẹ? Không ai phủ nhận được ḷng sùng kính Mẹ Maria của người tín hữu Công giáo Việt Nam sốt mến hơn bất cứ một dân tộc nào khác. Thế tại sao trong sự kiện Đức Mẹ bị đập phá lần này người tín hữu Việt Nam lại tỏ ra thờ ơ? Từ trước tới nay Giáo hội Công giáo tập trung mọi việc lănh đạo, điều động Giáo hội trong tay hàng giáo phẩm. Tất cả như chờ đợi lệnh nơi hàng giáo sĩ. Tất cả phải có phép của các giáo sĩ. Tầng lớp giáo dân đông đảo không hơn không kém chỉ là đàn cừu ngoan ngoăn nghe theo lệnh các giáo sĩ. Và như vậy chúng ta thử nh́n xem trong biến cố tượng Đức Mẹ Sầu Bi bị đập phá tại Phát Diệm, đă có những chức sắc nào trong Giáo hội lên tiếng phản đối?

Người Cộng sản Việt Nam đang thách thức Giáo hội Việt Nam và kể cả Vatican khi phái đoàn đang có mặt tại Việt Nam thương thuyết về chuyện b́nh thường hóa quan hệ ngoại giao. Tất cả như đang có những tương nhượng, những thỏa hiệp. Linh mục Đỗ Lực trong bài chia sẻ mới nhất về "ba cơn cám dỗ" mang tựa đề "Hạnh phúc trong tầm tay" phát biểu:

Trong lịch sử, rất nhiều lần Giáo hội đă thỏa hiệp để cầu an. Có khi Giáo hội hy sinh cả chân lư hay công lư để t́m một chút lợi lộc hay thỏa măn chế độ “xin cho.” Nhưng rơ ràng con đường thỏa hiệp đă làm cho công cuộc truyền giáo thất bại. Thỏa hiệp là con đường ngắn nhất dẫn đến suy vong. Bài học lịch sử c̣n đó. Không ai có thể chối căi được! Càng thỏa hiệp với quyền lực, càng làm cho muôn người xa lánh Giáo hội. Thỏa hiệp với đối phương là phản bội Thiên Chúa."

Quả thật, qua biến cố tượng Đức Mẹ bị đập phá và linh mục Lư bị bỏ rơi, Giáo hội Công giáo đang đánh mất căn tính của chính ḿnh, đang bị nhiều người bên ngoài cười chê và xa tránh. Chúng ta cứ thử lắng nghe và t́m đọc những lời phát biểu hoặc những bài viết trên truyền h́nh, truyền thanh, báo chí, trang nhà..., chúng ta sẽ đối diện với những lời b́nh phẩm thật chua xót.

Nhiều vị chức sắc trong Giáo hội không c̣n làm chủ được ḿnh nữa, nhưng tất cả như vẫn chờ đợi, vẫn lệ thuộc, vẫn né tránh một quyền uy nào khác không c̣n phải là Thiên Chúa nữa. Linh mục Chân Tín đưa ra nhận xét thực tế trong một bài phỏng vấn là Giáo hội Việt Nam không mang danh là quốc doanh nhưng thực chất lại nhuốm mầu quốc doanh khi vấn đề nhân sự bị chi phối nặng nề của bạo quyền Cộng sản. Từ việc tuyển lựa tu sinh vào chủng viện, được chịu chức, được thuyên chuyển và được chọn làm giám mục đều phải "được phép" của bạo quyền, đấy là chưa nói tới thủ tục biếu xén tiền bạc để được "đỗ cụ" giống y như thủ tục mua quan bán chức ngoài đời. Chúng ta che đậy măi được tệ trạng nhục nhă này hoài sao? Giáo hội Chúa Kitô thà thiếu tông đồ c̣n hơn

GIẢI ĐÁP THẮC MẮC

nhan nhản những tông đồ phản bội như Giuđa. Không trước th́ sau Giáo hội Chúa Kitô phải can đảm thanh lọc các tệ trạng này, các nhân sự đi hàng hai này. Chúa Giêsu không chấp nhận các môn đệ của Ngài làm tôi hai chủ. 

Ảnh cố Linh Mục Trương Bửu Diệp bị Cộng Sản Việt Nam giết chết vào năm 1946.

Cộng sản Việt Nam xuất sắc hơn đàn anh Trung Cộng, thay v́ thành lập Giáo hội Tự Trị, họ đă và đang lèo lái Giáo hội Việt Nam bằng đường lối Quốc Doanh từ tầm xa như người ta điều khiển máy truyền h́nh bằng chiếc "Remote Control." Lấy Tổng Giáo phận HCM (danh xưng ê chề) làm thí dụ điển h́nh. Cố TGM Nguyễn Văn B́nh và Hồng Y Phạm Minh Mẫn thực sự điều khiển tổng giáo phận hay linh mục Huỳnh Công Minh và nhóm linh mục quốc doanh của ông? Thật đau ḷng khi nh́n thấy TGP bị điều động do các đảng viên Cộng sản. Rồi các linh mục nào muốn được trọng dụng, được chỗ béo bở hoặc nhận được nhiều ân huệ, cũng phải chiều nể hoặc có khi phải làm công tác cho Đảng. Trong khi đó Chúa Giêsu tuyển chọn và trao trọng trách lănh đạo Giáo hội cho những ai dám kiên quyết thề hứa với Ngài ba lần như Phêrô: "Thưa Thầy, Thầy biết con yêu mến Thầy nhất kia mà!" Đường lối tuyển chọn lănh đạo Giáo hội của Chúa Kitô h́nh như đang lạc lơng giữa ḷng Giáo hội Việt Nam hôm nay. Không có ḷng yêu mến Chúa thực sự, những nhà lănh đạo Giáo hội nào chạy theo thời thế, theo tiền bạc kiểu Giuđa, rồi cũng sẽ phản bội Giáo hội của Ngài và làm tay sai cho cường quyền Cộng sản mà thôi

Phải chăng Cộng sản Việt Nam cũng đang 
điều khiển tầm xa nhiều giới chức hải ngoại?
 

Cộng sản Việt Nam xem ra như vô t́nh, như bỏ ngỏ hải ngoại, nhưng thực chất có phải vậy không? Chúng ta có thấy các cán bộ Cộng sản hoạt động ǵ sôi nổi bề ngoài tại hải ngoại đâu? Thế nhưng h́nh như chiếc giây tḥng ḷng mỗi ngày mỗi xiết cổ một cách tinh vi nhiều giới chức tại hải ngoại bằng con đường du lịch về Việt Nam. Người Cộng sản hải ngoại đă khai thác triệt để con chủ bài về thăm quê hương này, mà nhiều người không ngờ ḿnh đă lọt ổ phục kích.

Chúng ta thử nh́n xem một số sinh hoạt trong tuần lễ vừa qua tại Orange County, Nam California. Ngày 8-3-07 Phong trào Giáo Dân cùng với một số nhân sĩ thành lập "Uỷ Ban phối hợp công tác đấu tranh" (UBPHCTCĐ) cho tự do dân chủ và nhân quyền tại Việt Nam đă tổ chức một cuộc họp báo tại Ṭa soạn Diễn Đàn Giáo Dân nhằm khơi động dư luận phản ứng trước việc tượng Đức Mẹ Sầu Bị bị đập phá tại Ninh B́nh và các nhà đấu tranh cho tự do tại Việt Nam, đặc biệt là linh mục Nguyễn Văn Lư. Trong cuộc họp báo này - có một số nhà báo và nhân sĩ trong cộng đồng không phải Công giáo - sau phần tŕnh bầy ư nghĩa và mục tiêu của buổi họp báo với các ông Đỗ Như Điện và Trần Phong Vũ đứng đầu Uỷ Ban, ông Trần Trọng An Sơn, cựu Chủ tịch Liên Hội Cựu Chiến Sĩ Nam Cali nêu lên thắc mắc tại sao trước biến cố tượng Đức Mẹ bị đập phá tàn bạo như thế, người ta lại không thấy một chức sắc nào trong Công giáo nói năng ǵ cả. H́nh như nhiều linh mục hay về Việt Nam đă quên hết rồi: quên ḿnh là dân tị nạn; quên người Cộng sản đă dă man chiếm đoạt miền Nam, đă đầy ải hàng hàng lớp lớp dân miền Nam vào các tại tù cải tạo, đă chèn ép toàn dân khiến hàng triệu người đă phải bỏ nước ra đi và hàng nửa triệu người đă chết giữa đại dương hoặc vùi sâu trong rừng thẳm, để ngày nay vui vẻ "áo gấm về làng;" quên đi hàng ngàn trẻ em và thiếu nữ Việt Nam bị đẩy đi bán dâm tại Cambốt; quên mất hàng ngàn cô dâu Việt Nam bị bán ra ngoại quốc làm nô lệ t́nh dục... Các linh mục này đâu dám nói năng ǵ đụng tới Cộng sản v́ sợ phương hại cho các chuyến về Việt Nam sau này. Sau đó ông đề nghị nên tổ chức những buổi tuyệt thực và tịnh khẩu để bầy tỏ ư chí đấu tranh cho quê hương.

Ông Cao Viết Lợi bầy tỏ ư kiến tầng lớp giáo dân phải đứng lên làm nhiệm vụ của ḿnh, c̣n kệ các giáo sĩ sẽ phải lănh trách nhiệm đối với lịch sử. Ông Vơ Khôi, một chuyên viên đấu tranh phản bác ư kiến của ông Cao Viết Lợi khi cho rằng cộng đồng phải lôi kéo các giáo sĩ vào cuộc đấu tranh chung để dấy lên một cao trào. Ông Hồ Thăng, người đứng đầu "Uỷ Ban phát huy tinh thần Lư Tống," cảm thấy ngỡ ngàng khi thấy Giáo hội Công giáo hờ hững, đứng bàng quan trước các công cuộc đấu tranh chung cho dân tộc. Ông Trần Thế Cung, chủ nhiệm báo Trách Nhiệm của hội Cựu Tù Nhân Chính Trị, cũng phát biểu ư kiến như ông Cao Viết Lợi là hàng giáo phẩm không dám lên tiếng trước những vi phạm tôn giáo và nhân quyền này, th́ lịch sử sau này sẽ bầy tỏ thái độ.

Đặc biệt ông Lê Quang Dật, một nhân sĩ Phật giáo, sau khi bầy tỏ những cảm xúc rung động khi nh́n thấy h́nh bức tượng bị đập phá, ông chia buồn với anh em Công giáo và ông nguyện đứng bên cạnh cuộc đấu tranh cho tôn giáo này. Ông hô hào mọi người cần đoàn kết tạo thành một hậu phương lớn nhằm giải trừ pháp nạn và quốc nạn cho quê hương. Trong khi đó ông Nguyễn Duy Nghiêu, Chủ tịch Hội đồng Quản trị Cộng đồng người Việt tại Los Angeles đề nghị một phương sách phổ biến truyền đơn thật rộng lớn biến cố Cộng sản đập phá tượng Đức Mẹ để đánh động lương tri của các con cái Mẹ và mở chiến dịch hợp quần để đấu tranh cho tự do tôn giáo tại Việt Nam.

Sang tối ngày hôm sau, ngày 9-3-07, Uỷ Ban đấu tranh này tổ chức một cuộc thắp nến đền tạ và cầu nguyện cho quê hương tại Trung Tâm Công Giáo trước việc cán binh Cộng sản đập phá tượng Đức Mẹ tại Ninh B́nh. Chuyện đáng tiếc là linh mục Giám đốc Trung Tâm Công Giáo không tham dự buổi cầu nguyện này được. Nhiều người bầy tỏ ư kiến ngỡ ngàng và phàn nàn về sự việc này. Chính ra linh mục Giám đốc phải là người đứng ra tổ chức và hô hào các tín hữu tham dự buổi canh thức này mới phải.

Điều mọi người thật cảm kích trong buổi thắp nến này là Hội Đồng Liên Tôn thật chân thành đến cầu nguyện. Đặc biệt hiện diện và cầu nguyện thật sốt sắng trong lễ này có ba mục sư Trần Thanh Vân, Vũ Đức Chang và Nguyễn Phú Cam. Bên Phật Giáo Ḥa Hảo có giáo sư Nguyễn Thành Long. Chánh Trị Sự Đào Vũ Anh bên Cao Đài và ông Lê Quang Dật, trưởng Gia đ́nh Phật tử cũng đứng lên dâng lời cầu nguyện. Trong khi đó, bên Công giáo có sự hiện diện của hai linh mục Trần Quư Thiện (Cựu Tuyên Uư Quân đội đang hưu trí) và Phạm Văn Chính (từ Florida ghé Cali). Nhiều người ngạc nhiên không thấy những chức sắc như linh mục Mai Khải Hoàn và ông Phạm Văn Phổ có chân trong Hội Đồng Liên Tôn có mặt trong buổi lễ này. Tuyệt nhiên người ta cũng không thấy một chức sắc nào trong giáo phận Orange xuất hiện trong buổi lễ.

Chúng tôi phải đau ḷng tường thuật sự thật là như thế đó và chẳng thể che đậy ǵ được khi thực tế các diễn biến xẩy ra như vậy. Các con cái của Mẹ ngày nay đang đối xử với Mẹ "chính trị" như thế đó! Chúa và Mẹ bị đẩy lui xuống hạng thứ yếu, trong lúc cá nhân của nhiều chức sắc trong Giáo hội trở thành chính yếu!

Về mặt truyền thông, rất ít cơ quan truyền thông của Công giáo đăng tải tin tức hoặc vận động cho công cuộc đấu tranh cho dân chủ, cho dân quyền và cho tự do tôn giáo tại Việt Nam, kể cả cho biến cố tượng Đức Mẹ bị đập phá. Sau một tháng linh mục Nguyễn Văn Lư bị công an hành hạ và đầy ải, măi cách đây hai ngày linh mục Giám đốc Vietcatholic mới đăng tải tin tức này và biện minh cho lư do chậm trễ của ḿnh v́ phải dành thời giờ phối kiểm tin tức. Chắc không có một thông tấn xă nào trên thế giới phối kiểm kỹ lưỡng như Vietcatholic! Dẫu sao Vietcatholic đă có một số tiến triển đáng khích lệ trong cuộc đấu tranh chung của toàn dân. Tuy nhiên Linh mục Nghị nên trả lời thành thật trong các cuộc phỏng vấn của cơ quan truyền thông bên ngoài liên quan đến việc thường xuyên du lịch về Việt Nam. Với thời đại truyền thông đại chúng như ngày nay, chẳng c̣n ai, kể cả các giới chức cao cấp nhất trong đạo và ngoài đời, lại là những nhân vật bất khả xâm phạm của công luận được nữa. Không sống thành thật và đức độ, các giới chức đều là đối tượng của công luận.

Liên đoàn Công giáo Việt Nam tại hải ngoại là một tổ chức ái hữu hay muốn vươn lên đóng vai tṛ làm Công Giáo Tiến Hành? Nếu đóng vai tṛ là một hội ái hữu th́ dễ quá, mỗi năm đứng lên hô hào đóng tiền giúp Việt Nam một vài kỳ, tổ chức một số lễ lậy và mời một số giám mục Việt Nam sang cử hành nghi lễ hoặc làm phép khánh thành một số cơ sở nào đó cho thêm phần long trọng thể và bề thế, thế là xong. Nếu như vậy, người giáo dân tại hải ngoại được hưởng những ơn ích nào từ Liên đoàn hay chỉ cần hoàn thành nghĩa vụ giáo dân: cầu nguyện, đóng tiền, vâng phục là đủ? C̣n nếu Liên Đoàn đi theo con đường hoạt động Công Giáo Tiến Hành, quả thật sẽ vất vả nhưng rất hữu ích cho Giáo hội và đất nước. Những nhân sự hiện nay của Liên đoàn có thực sự nhiệt tâm và khả năng đi theo con đường này hay chỉ gióng lên mấy hồi chuông, rồi đâu lại vào đó? Dĩ nhiên trong bất cứ tổ chức nào cũng đều có những người nhiệt t́nh và những người cản mũi kỳ đà. Dĩ nhiên trong các tổ chức của Giáo hội tại quốc nội và quốc ngoại cũng có bàn tay lông lá của Cộng sản t́m cách thọc vào, mà nhiều khi những người trong cuộc không nhận ra. Đă đến lúc mọi tổ chức của Giáo hội phải cảnh tỉnh vấn đề sử dụng nhân sự và các phương tiện, nhất là tài chánh. Cộng sản dư tiền để mua chuộc, để điều khiển từ xa mọi người đi theo mục tiêu của chúng.

Điều đáng mọi người quan tâm nhất hiện nay là chính sách chia để trị của Cộng sản. Chúng ra sức cản ngăn Giáo hội hợp quần thành một sức mạnh phi thường. Chúng khơi rộng hố chia ngăn cách giữa giáo sĩ và giáo dân. Chúng chủ trương chính sách ngu dân khi xúi bẩy giáo sĩ không tạo điều kiện cho tầng lớp đại chúng giáo dân thăng tiến và trưởng thành. Chúng bán la liệt các nón cối trong Giáo hội để chụp mũ những thành phần muốn thanh lọc nhân sự và canh tân Giáo hội theo đường lối Tin Mừng và Công đồng Vaticanô II. Chúng sử dụng chính sách này để làm tê liệt những thành phần muốn thăng tiến Giáo hội, đồng thời ru ngủ đại chúng giáo dân sống thụ động và mù quáng.

Nh́n vào Tin Mừng một cách thấu đáo, chúng ta nhận ra Chúa Giêsu đến trần gian để cách mạng gian trần, bằng con đường đấu tranh chống tội ác, chống gian dối, chống bất công, chống thỏa hiệp, chống bè phái... Dầu cho Ngài được tôn xưng là "Hoàng tử của Ḥa b́nh" (Is 9:6), nhưng việc Ngài đến trần gian và công bố Tin Mừng đă đem đến chia rẽ, đến đối kháng, đến bách hại giữa các tín hữu và thế giới: "Anh em đừng tưởng Thầy đến đem b́nh an cho trái đất; Thầy đến không phải để đem b́nh an, nhưng để đem gươm giáo. Quả vậy, Thầy đến để gây chia rẽ giữa con trai với cha, giữa con gái với mẹ, giữa con dâu với mẹ chồng. Kẻ thù của ḿnh chính là người nhà" (Mt 10:34-36). Như vậy con đường đi theo Chúa Kitô là con đường đấu tranh chống tội lỗi và nhiều khi chống lại chính ḿnh nữa. Cứ nh́n xem các giới chức và các tín hữu hiện nay đang sống thế nào để có thể nhận ra ai là người đi theo đúng con đường của Chúa Kitô. Ai sống lối sống biết từ bỏ chính ḿnh, người đó đi theo Chúa Kitô và ngược lại, ai sống thu vén cho ḿnh, t́m kiếm an nhàn và danh lợi cho ḿnh, người đó đi ngược  chiều với Chúa Kitô và Giáo hội của Ngài:

"Ai yêu cha yêu mẹ hơn Thầy, th́ không xứng với Thầy. Ai yêu con trai con gái hơn Thầy, th́ không xứng với Thầy. Ai không vác thập giá ḿnh mà theo Thầy, th́ không xứng với Thầy. Ai giữ lấy mạng sống ḿnh, th́ sẽ mất; c̣n ai liều mất mạng sống ḿnh v́ Thầy, th́ sẽ t́m thấy được." (Mt 10:37-39) 

Tất cả rồi sẽ qua đi: địa vị, chức quyền, tiền tài, t́nh nhân, công danh... nhưng Lời Chúa sẽ chẳng sai một mảy may. Mỗi người đang tự tạo lấy lịch sử cho chính ḿnh. Chính Thánh Thần Chúa mới đem lại cuộc sống hạnh phúc đích thực cho con người, ngoài ra tất cả chỉ là phù du và tan theo mây gió. Muốn thoát khỏi gọng ḱm độc địa của Cộng sản, các giới chức của Giáo hội chỉ c̣n con đường duy nhất là quay đầu sám hối trở về sống thực sự con đường Tin Mừng của Chúa Giêsu. Chỉ có Chúa Giêsu mới là Đấng Cứu Độ đích thực của mỗi chúng ta mà thôi. Chỉ có con đường độc đạo cứu Cha cứu Chúa cứu Giáo hội, chính là trung thành bước đi theo Chúa Giêsu mà thôi. Ngoài ra chỉ là ngụy biện, là che đậy, là phá hoại!